Chuyện phiền phức của Âu Dương Viện Viện
Trương Nhất Phàm liếc mắt nhìn những người đang ngồi quanh đó, rồi cầm điện thoại đi ra ban công.
- Ồ, phóng viên Thẩm, có việc gì cần chỉ bảo tôi sao?
Tên Hồ Lôi này rất nhiều chuyện, vẫn nên để hắn biết càng ít càng tốt, nếu không hắn lại đi nói hươu nói vượn, gây thêm rắc rối cho mình.
Thẩm Uyển Vân ngẩn ra giây lát, rồi cười dịu dàng đáp:
- Chủ tịch huyện Trương, ngài nói như vậy thật dọa người quá. Tôi nào dám chỉ bảo gì Chủ tịch huyện oai nghiêm như ngài.
- Là Phó chủ tịch huyện.
Trương Nhất Phàm đính chính lại lời của cô ta. Tuy chỉ thiếu có một chữ, nhưng những lời này nếu truyền đến tai người khác, chỉ sợ lại là chuyện khác.
- Vâng... vâng... vâng Phó chủ tịch huyện Trương.
Thẩm Uyển Vân ở đầu dây bên kia cười cười, thanh âm quả thật êm dịu dễ nghe. Khiến Trương Nhất Phàm không kìm được lòng, trước mắt hiện lên hình ảnh Thẩm Uyển Vân đeo kính, một diện mạo tiêu chuẩn cho nữ phòng viên.
Nghe thấy tiếng cười động lòng người của Thẩm Uyển Vân, Trương Nhất Phàm không nói gì, chờ cho cô ta nói tiếp.
Quả nhiên, Thẩm Uyển Vân một lúc lâu sau mới u oán nói:
- Đã nói chuyện với anh vài lần rồi mà, tốt xấu gì cũng có thể coi như bạn bè chứ? Bạn bè từ xa tới, anh cũng không thể ra ngoài bồi tiếp một lát ư?
- Cô đến Thông Thành rồi ư?
Trương Nhất Phàm giờ mới chú ý đến số điện thoại, đúng thật là mã vùng huyện Thông Thành, hơn nữa còn xác định đây là số ở khu vực nội thành.
- Đúng vậy! Thế nào? Ra ngoài ăn bữa cơm được không? Tôi có chuyện muốn tìm anh.
Thẩm Uyển Vân thăm dò:
- Tất nhiên là nếu anh có thời gian.
- Thật không may, tôi vừa ăn cơm xong, hơn nữa tôi không có thói quen bồi tiếp người khác.
Trương Nhất Phàm đang cân nhắc xem làm thế nào để khước từ lời mời của Thẩm Uyển Vân.
- Vậy đi uống trà đi! Tôi ở quán trà Vân Hải đợi anh nhé? Lần này tôi một mình đến Thông Thành, anh mà không ra ngoài khoản đãi tôi một bữa, thì thật không phải đạo tiếp khách nha?
Giọng Thẩm Uyển Vân càng trở nên nũng nịu, thật dễ khiến người ta mềm lòng.
Đổi là người khác, thì chắc chắc đã nhanh nhanh chóng chóng chạy ngay đến, lập tức đè cô ta ra giường, rồi...
Chỉ là Trương Nhất Phàm làm như không hiểu ý đồ của cô ta, nhất là Thẩm Uyển Vân lại làm cái nghề như vậy, hắn nghĩ vẫn nên tránh xa thì tốt hơn. Tuy rằng mấy bài báo trước kia của Thẩm Uyển Quân có sự thiên vị rất rõ ràng, để cho Trương Nhất Phàm nở mày nở mặt, nhưng hắn thấy vẫn phải thận trọng.
- Ngày mai đi! Trưa mai tôi mời cô, tối còn có việc, không thể đến được.
Vốn cho rằng Thẩm Uyển Vân sẽ cố gắng vớt vát thêm vài câu, ai dè cô ta lại trả lời rất thẳng thắn:
- Được, cứ như vậy đi.
Cúp điện thoại, Trương Nhất Phàm mới biết mình đã xem thường Thẩm Uyển Quân này.
Con gái bình thường đều rất tự phụ, nhất là những cô gái xinh đẹp, nếu bị đàn ông từ chối, nhất định sẽ tự trách bản thân, thế mà Thẩm Uyển Quân lại tỏ ra ung dung như vậy, tựa hồ chỉ đợi những lời này của Trương Nhất Phàm.
Sau khi ăn cơm ở nhà Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm bảo Hồ Lôi đưa về. Ngồi trên xe, Hồ Lôi cười tà nói:
- Anh Phàm, có muốn đi gào thét một chút không, lâu lắm không đi ca hát gì rồi.
Trương Nhất Phàm lắc đầu.
- Vẫn nên về sớm một chút. Cậu đấy, làm việc nghiêm chỉnh chút đi, từ sáng đến tối chỉ biết chơi bời lêu lổng, cẩn thận không Băng Băng cho cậu cắm sừng đấy.
Hồ Lôi làm ra vẻ bất cần.
- Nếu một người phụ nữ muốn ngoại tình, đàn ông cũng chẳng quản được. Nhưng em tin Băng Băng, những người đàn ông bình thường cô ấy không xem ra gì đâu.
Hai người đang chạy xe về nhà Trương Nhất Phàm, đột nhiên điện thoại vang lên.
Lại có điện thoại! Trương Nhất Phàm có chút không kiên nhẫn móc điện thoại ra, muốn yên tĩnh một chút cũng không được. Nhất là điện thoại di động, đến ngóc ngách nào cũng bị người ta tóm ra.
Nếu không phải ở huyện có quy định, hai mươi tư giờ không được tắt máy, Trương Nhất Phàm thật muốn ném cái thứ này đi. Nhận điện thoại, đầu dây bên kia lập tức vọng lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
- Anh Trương, tôi là Viện Viện, giờ tôi đang ở quán rượu Kim Phong Diệp, xảy ra chút phiền phức, anh mau qua đây đi nhé!
- Cô làm cái quái gì mà đến nơi như thế?
Trương Nhất Phàm rất tức giận, hét lớn một tiếng vào điện thoại, nhưng chưa nói hết câu, đầu bên kia đã truyền đến tiếng thét chói tai của Âu Dương Viện Viện:
- A —— buông tôi ra! Tút tút ——
Sau đó chỉ còn tiếng máy bận.
- Chết tiệt!
Trương Nhất Phàm chửi một câu, rồi nói với Hồ Lôi:
- Đến quán rượu Kim Phong đi!
Quán rượu Kim Phong là quán rượu đầu tiên có quy mô được mở vào những năm chín mươi ở huyện Thông Thành, chủ yếu hợp với người trẻ tuổi, và cả những người đi làm nhàn nhã, không có việc lại đến đây tiêu khiển.
Lý do khiến quán rượu Kim Phong làm ăn phát đạt chủ yếu là vì giá rẻ, người bình thường cũng có thể đến đây, bây giờ có rất nhiều nữ sinh cũng thích đến chỗ này tiêu khiển.
Quán rượu khá đông người, tốt xấu lẫn lộn, khu rừng lớn nên chim gì cũng có. Mấy người thích chơi trò mập mờ, kích thích chỗ nào cũng có. Cách đây không lâu, có hai nữ sinh xảy ra chuyện ở quán rượu, sau khi uống say bị mấy tên thanh niên hư hỏng cưỡng hiếp.
Chuyện này kết quả ra sao? Trương Nhất Phàm cũng không quan tâm, nghe nói hình như là không giải quyết được gì.
Trương Nhất Phàm chưa bao giờ vào những nơi như thế này, cho nên nghe thấy Âu Dương Viện Viện xuất hiện ở đây, thì không khỏi giận tím mặt. Con bé này suốt ngày chỉ gây rắc rối cho hắn.
Bước vào quán, bên trong vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc, một nhóm đã say đến vài phần đang ra sức quay cuồng lắc lư theo tiếng nhạc xập xình trên sàn nhảy.
Quán rượu, quả thật là nơi khiến người ta dễ sa đọa, hai người vốn không quen biết, có thể trong nháy mắt đã nảy sinh tình cảm, cũng có thể chỉ lát sau đã cùng nhau lên giường. Bọn họ thậm chí không cần hỏi đối phương tên họ, địa vị, hoàn cảnh.
Qua một đêm, đường ai nấy đi, anh không biết tôi, tôi cũng chẳng quen anh. Đây chính là lối sống đêm đang phổ biến thời nay.
- Anh tôi đến rồi, thả tôi ra.
Âu Dương Viện Viện ở bên kia vừa la hét vừa giãy dụa, vài thanh niên nhìn không ra làm sao, đang cười cợt vây quanh cô, bất kể Âu Dương Viện Viện có giãy dụa thế nào cũng không chịu buông tay.
- Ồ? Anh cô ư? Tôi phải xem xem, anh cô có phải ba đầu sáu tay không. Hôm nay cho dù là mẹ cô đến, chúng ta cũng phải cùng nhau đã!
Trên cổ tên vừa nói chuyện mang một sợ dây chuyền vàng lớn, để đầu húi cua, bộ dạng trông rất hung hãn. Ngũ quan cũng rất bình thường, điểm duy nhất khiến người ta nhớ được chính là sát khí vô cùng hung dữ trên mặt hắn.
Nhìn thấy tên này, Trương Nhất Phàm nghĩ ngay đến đứa cháu Phong Quốc Phú, chỉ có điều tên trước mặt hắn so với Phong Quốc Phú xem ra khó chơi hơn nhiều.
Mấy tên khác bên cạnh gã hẳn là mã tử (tay chân) đi theo hắn, hiện nay đang lưu hành cách nói này, đó là gọi anh em dưới trướng của mình là mã tử. Mấy tên này tuổi không lớn, tóc tai thì đủ các dạng, có đỏ, có vàng, cũng có tên để kiểu đầu quái dị, nhưng chẳng tên nào ngoại lệ, chúng mang khí chất của phường trộm cắp.
Hồ Lôi nhìn thấy mấy tên này, lập tức lui sang một bên gọi điện thoại.
Trương Nhất Phàm bước ra, lạnh lùng nói:
- Buông con bé ra!
Dây chuyền vàng đứng lên, nghiêng đầu quan sát Trương Nhất Phàm vài lượt.
- Mày là anh nó hả?
Trương Nhất Phàm ghét nhất người khác dùng phương thức và giọng điệu như vậy để nói chuyện với hắn, nhất là khi thấy đối phương nghiêng đầu ra vẻ đại ca xã hội đen thế này, hắn hận không thể đập cho gã một trận. Nhưng dù sao hắn cũng đường đường là Phó chủ tịch huyện, quả thật không nên so đo với loại người này.
Thấy Trương Nhất Phàm không nói gì, còn tưởng rằng hắn bị mình làm cho sợ rồi. Dây chuyền vàng càng tỏ ra đắc ý hơn.
- Mẹ kiếp, cái loại công tử bột nhà mày. Ông đây là ai mày có biết không? Anh Quyền, anh Quyền ở Thanh Thủy Đường. Ông đây đi bụi bao nhiêu năm nay, cũng chưa có ai dám bất kính với ông mày như vậy! Con bé đó là em mày à? Con ranh này không vui vẻ với ông mày cũng được, nhưng lại dám lấy chai rượu đập tao.
- Trông thấy chưa? Người anh em này của tao bị nó đánh đấy.
Dịch Gia Quyền chỉ vào tên thanh niên đầu be bét máu đang nằm dài trên sofa. Trương Nhất Phàm liếc mắt nhìn, bị thương cũng không nhẹ, lúc trước thật nhìn không ra con bé này lại bạo lực như vậy?
Đến một chỗ lạ lẫm như vậy, mà lại dám gây chuyện, chả trách lần trước bị người ta lừa.
Âu Dương Viện Viện bèn giải thích:
- Nói bậy, là hắn ta chạm vào tôi trước, tôi mới đập hắn.
- Im mồm!
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn cô, nét mặt như thể lát về sẽ trừng trị cô. Âu Dương Viện Viện lập tức không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trương Nhất Phàm cầm lấy cái túi dưới nách, trầm giọng nói:
- Các người muốn thế nào?
- Thế nào ư? Xem bộ tên này còn biết điều đấy, không bằng như thế này đi! Đưa năm mươi nghìn tiền thuốc thang đây, em gái mày thì chơi với bọn tao một đêm.
- Láo lếu ~
Đối phương còn chưa nói dứt câu, Trương Nhất Phàm đã cho hắn một cái tát nổ đom đóm mắt.
Bốp —— Cái tát này, khiến tất cả những người ở đấy đều sửng sốt, khách khứa đều trợn tròn mắt. Âu Dương Viện Viện mắt chữ O mồm chữ A, trời ạ! Hắn so với mình còn bạo lực hơn!
Trương Nhất Phàm liếc mắt nhìn những người đang ngồi quanh đó, rồi cầm điện thoại đi ra ban công.
- Ồ, phóng viên Thẩm, có việc gì cần chỉ bảo tôi sao?
Tên Hồ Lôi này rất nhiều chuyện, vẫn nên để hắn biết càng ít càng tốt, nếu không hắn lại đi nói hươu nói vượn, gây thêm rắc rối cho mình.
Thẩm Uyển Vân ngẩn ra giây lát, rồi cười dịu dàng đáp:
- Chủ tịch huyện Trương, ngài nói như vậy thật dọa người quá. Tôi nào dám chỉ bảo gì Chủ tịch huyện oai nghiêm như ngài.
- Là Phó chủ tịch huyện.
Trương Nhất Phàm đính chính lại lời của cô ta. Tuy chỉ thiếu có một chữ, nhưng những lời này nếu truyền đến tai người khác, chỉ sợ lại là chuyện khác.
- Vâng... vâng... vâng Phó chủ tịch huyện Trương.
Thẩm Uyển Vân ở đầu dây bên kia cười cười, thanh âm quả thật êm dịu dễ nghe. Khiến Trương Nhất Phàm không kìm được lòng, trước mắt hiện lên hình ảnh Thẩm Uyển Vân đeo kính, một diện mạo tiêu chuẩn cho nữ phòng viên.
Nghe thấy tiếng cười động lòng người của Thẩm Uyển Vân, Trương Nhất Phàm không nói gì, chờ cho cô ta nói tiếp.
Quả nhiên, Thẩm Uyển Vân một lúc lâu sau mới u oán nói:
- Đã nói chuyện với anh vài lần rồi mà, tốt xấu gì cũng có thể coi như bạn bè chứ? Bạn bè từ xa tới, anh cũng không thể ra ngoài bồi tiếp một lát ư?
- Cô đến Thông Thành rồi ư?
Trương Nhất Phàm giờ mới chú ý đến số điện thoại, đúng thật là mã vùng huyện Thông Thành, hơn nữa còn xác định đây là số ở khu vực nội thành.
- Đúng vậy! Thế nào? Ra ngoài ăn bữa cơm được không? Tôi có chuyện muốn tìm anh.
Thẩm Uyển Vân thăm dò:
- Tất nhiên là nếu anh có thời gian.
- Thật không may, tôi vừa ăn cơm xong, hơn nữa tôi không có thói quen bồi tiếp người khác.
Trương Nhất Phàm đang cân nhắc xem làm thế nào để khước từ lời mời của Thẩm Uyển Vân.
- Vậy đi uống trà đi! Tôi ở quán trà Vân Hải đợi anh nhé? Lần này tôi một mình đến Thông Thành, anh mà không ra ngoài khoản đãi tôi một bữa, thì thật không phải đạo tiếp khách nha?
Giọng Thẩm Uyển Vân càng trở nên nũng nịu, thật dễ khiến người ta mềm lòng.
Đổi là người khác, thì chắc chắc đã nhanh nhanh chóng chóng chạy ngay đến, lập tức đè cô ta ra giường, rồi...
Chỉ là Trương Nhất Phàm làm như không hiểu ý đồ của cô ta, nhất là Thẩm Uyển Vân lại làm cái nghề như vậy, hắn nghĩ vẫn nên tránh xa thì tốt hơn. Tuy rằng mấy bài báo trước kia của Thẩm Uyển Quân có sự thiên vị rất rõ ràng, để cho Trương Nhất Phàm nở mày nở mặt, nhưng hắn thấy vẫn phải thận trọng.
- Ngày mai đi! Trưa mai tôi mời cô, tối còn có việc, không thể đến được.
Vốn cho rằng Thẩm Uyển Vân sẽ cố gắng vớt vát thêm vài câu, ai dè cô ta lại trả lời rất thẳng thắn:
- Được, cứ như vậy đi.
Cúp điện thoại, Trương Nhất Phàm mới biết mình đã xem thường Thẩm Uyển Quân này.
Con gái bình thường đều rất tự phụ, nhất là những cô gái xinh đẹp, nếu bị đàn ông từ chối, nhất định sẽ tự trách bản thân, thế mà Thẩm Uyển Quân lại tỏ ra ung dung như vậy, tựa hồ chỉ đợi những lời này của Trương Nhất Phàm.
Sau khi ăn cơm ở nhà Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm bảo Hồ Lôi đưa về. Ngồi trên xe, Hồ Lôi cười tà nói:
- Anh Phàm, có muốn đi gào thét một chút không, lâu lắm không đi ca hát gì rồi.
Trương Nhất Phàm lắc đầu.
- Vẫn nên về sớm một chút. Cậu đấy, làm việc nghiêm chỉnh chút đi, từ sáng đến tối chỉ biết chơi bời lêu lổng, cẩn thận không Băng Băng cho cậu cắm sừng đấy.
Hồ Lôi làm ra vẻ bất cần.
- Nếu một người phụ nữ muốn ngoại tình, đàn ông cũng chẳng quản được. Nhưng em tin Băng Băng, những người đàn ông bình thường cô ấy không xem ra gì đâu.
Hai người đang chạy xe về nhà Trương Nhất Phàm, đột nhiên điện thoại vang lên.
Lại có điện thoại! Trương Nhất Phàm có chút không kiên nhẫn móc điện thoại ra, muốn yên tĩnh một chút cũng không được. Nhất là điện thoại di động, đến ngóc ngách nào cũng bị người ta tóm ra.
Nếu không phải ở huyện có quy định, hai mươi tư giờ không được tắt máy, Trương Nhất Phàm thật muốn ném cái thứ này đi. Nhận điện thoại, đầu dây bên kia lập tức vọng lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
- Anh Trương, tôi là Viện Viện, giờ tôi đang ở quán rượu Kim Phong Diệp, xảy ra chút phiền phức, anh mau qua đây đi nhé!
- Cô làm cái quái gì mà đến nơi như thế?
Trương Nhất Phàm rất tức giận, hét lớn một tiếng vào điện thoại, nhưng chưa nói hết câu, đầu bên kia đã truyền đến tiếng thét chói tai của Âu Dương Viện Viện:
- A —— buông tôi ra! Tút tút ——
Sau đó chỉ còn tiếng máy bận.
- Chết tiệt!
Trương Nhất Phàm chửi một câu, rồi nói với Hồ Lôi:
- Đến quán rượu Kim Phong đi!
Quán rượu Kim Phong là quán rượu đầu tiên có quy mô được mở vào những năm chín mươi ở huyện Thông Thành, chủ yếu hợp với người trẻ tuổi, và cả những người đi làm nhàn nhã, không có việc lại đến đây tiêu khiển.
Lý do khiến quán rượu Kim Phong làm ăn phát đạt chủ yếu là vì giá rẻ, người bình thường cũng có thể đến đây, bây giờ có rất nhiều nữ sinh cũng thích đến chỗ này tiêu khiển.
Quán rượu khá đông người, tốt xấu lẫn lộn, khu rừng lớn nên chim gì cũng có. Mấy người thích chơi trò mập mờ, kích thích chỗ nào cũng có. Cách đây không lâu, có hai nữ sinh xảy ra chuyện ở quán rượu, sau khi uống say bị mấy tên thanh niên hư hỏng cưỡng hiếp.
Chuyện này kết quả ra sao? Trương Nhất Phàm cũng không quan tâm, nghe nói hình như là không giải quyết được gì.
Trương Nhất Phàm chưa bao giờ vào những nơi như thế này, cho nên nghe thấy Âu Dương Viện Viện xuất hiện ở đây, thì không khỏi giận tím mặt. Con bé này suốt ngày chỉ gây rắc rối cho hắn.
Bước vào quán, bên trong vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc, một nhóm đã say đến vài phần đang ra sức quay cuồng lắc lư theo tiếng nhạc xập xình trên sàn nhảy.
Quán rượu, quả thật là nơi khiến người ta dễ sa đọa, hai người vốn không quen biết, có thể trong nháy mắt đã nảy sinh tình cảm, cũng có thể chỉ lát sau đã cùng nhau lên giường. Bọn họ thậm chí không cần hỏi đối phương tên họ, địa vị, hoàn cảnh.
Qua một đêm, đường ai nấy đi, anh không biết tôi, tôi cũng chẳng quen anh. Đây chính là lối sống đêm đang phổ biến thời nay.
- Anh tôi đến rồi, thả tôi ra.
Âu Dương Viện Viện ở bên kia vừa la hét vừa giãy dụa, vài thanh niên nhìn không ra làm sao, đang cười cợt vây quanh cô, bất kể Âu Dương Viện Viện có giãy dụa thế nào cũng không chịu buông tay.
- Ồ? Anh cô ư? Tôi phải xem xem, anh cô có phải ba đầu sáu tay không. Hôm nay cho dù là mẹ cô đến, chúng ta cũng phải cùng nhau đã!
Trên cổ tên vừa nói chuyện mang một sợ dây chuyền vàng lớn, để đầu húi cua, bộ dạng trông rất hung hãn. Ngũ quan cũng rất bình thường, điểm duy nhất khiến người ta nhớ được chính là sát khí vô cùng hung dữ trên mặt hắn.
Nhìn thấy tên này, Trương Nhất Phàm nghĩ ngay đến đứa cháu Phong Quốc Phú, chỉ có điều tên trước mặt hắn so với Phong Quốc Phú xem ra khó chơi hơn nhiều.
Mấy tên khác bên cạnh gã hẳn là mã tử (tay chân) đi theo hắn, hiện nay đang lưu hành cách nói này, đó là gọi anh em dưới trướng của mình là mã tử. Mấy tên này tuổi không lớn, tóc tai thì đủ các dạng, có đỏ, có vàng, cũng có tên để kiểu đầu quái dị, nhưng chẳng tên nào ngoại lệ, chúng mang khí chất của phường trộm cắp.
Hồ Lôi nhìn thấy mấy tên này, lập tức lui sang một bên gọi điện thoại.
Trương Nhất Phàm bước ra, lạnh lùng nói:
- Buông con bé ra!
Dây chuyền vàng đứng lên, nghiêng đầu quan sát Trương Nhất Phàm vài lượt.
- Mày là anh nó hả?
Trương Nhất Phàm ghét nhất người khác dùng phương thức và giọng điệu như vậy để nói chuyện với hắn, nhất là khi thấy đối phương nghiêng đầu ra vẻ đại ca xã hội đen thế này, hắn hận không thể đập cho gã một trận. Nhưng dù sao hắn cũng đường đường là Phó chủ tịch huyện, quả thật không nên so đo với loại người này.
Thấy Trương Nhất Phàm không nói gì, còn tưởng rằng hắn bị mình làm cho sợ rồi. Dây chuyền vàng càng tỏ ra đắc ý hơn.
- Mẹ kiếp, cái loại công tử bột nhà mày. Ông đây là ai mày có biết không? Anh Quyền, anh Quyền ở Thanh Thủy Đường. Ông đây đi bụi bao nhiêu năm nay, cũng chưa có ai dám bất kính với ông mày như vậy! Con bé đó là em mày à? Con ranh này không vui vẻ với ông mày cũng được, nhưng lại dám lấy chai rượu đập tao.
- Trông thấy chưa? Người anh em này của tao bị nó đánh đấy.
Dịch Gia Quyền chỉ vào tên thanh niên đầu be bét máu đang nằm dài trên sofa. Trương Nhất Phàm liếc mắt nhìn, bị thương cũng không nhẹ, lúc trước thật nhìn không ra con bé này lại bạo lực như vậy?
Đến một chỗ lạ lẫm như vậy, mà lại dám gây chuyện, chả trách lần trước bị người ta lừa.
Âu Dương Viện Viện bèn giải thích:
- Nói bậy, là hắn ta chạm vào tôi trước, tôi mới đập hắn.
- Im mồm!
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn cô, nét mặt như thể lát về sẽ trừng trị cô. Âu Dương Viện Viện lập tức không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trương Nhất Phàm cầm lấy cái túi dưới nách, trầm giọng nói:
- Các người muốn thế nào?
- Thế nào ư? Xem bộ tên này còn biết điều đấy, không bằng như thế này đi! Đưa năm mươi nghìn tiền thuốc thang đây, em gái mày thì chơi với bọn tao một đêm.
- Láo lếu ~
Đối phương còn chưa nói dứt câu, Trương Nhất Phàm đã cho hắn một cái tát nổ đom đóm mắt.
Bốp —— Cái tát này, khiến tất cả những người ở đấy đều sửng sốt, khách khứa đều trợn tròn mắt. Âu Dương Viện Viện mắt chữ O mồm chữ A, trời ạ! Hắn so với mình còn bạo lực hơn!
/1313
|