Tin Dì Ngô bị bệnh, truyền tới tai gia đình họ Trương. Trương Kính Hiên lập tức tổ chức cuộc họp gia đình. Ông cụ từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cảnh họp gia đình. Ông bước vào, nghe nói Dì Ngô bị bệnh, cần điều dưỡng.
Ông ta lập tức nói với con trai cả:
- Con mau chóng đi Mỹ, tốt nhất là ở đó một thời gian. Chính Quyền có lẽ cũng đã biết, nói với nó cùng đi đi. Dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, không dễ dàng.
Năm đó, hôn sự giữa Đổng Chính Quyền và Dì Ngô, y cũng có phần, chính là bề trên của bọn họ, mang những người thanh niên không có cảm tình tập họp lại một chỗ. Dì Ngô là một nhân vật nữ điển hình, Đổng Chính Quyền cũng là một nhân vật nam điển hình. Quan niệm và tính cách của hai người cũng không hợp nhau.
Ở bối cảnh này, mệnh lệnh của cha mẹ là trên hết, hai người không dám cãi mệnh lệnh, phải vội vàng đi cùng nhau. Những chuyện như thế này không dựa trên cơ sở tình cảm, hậu quả cùa việc miễn cưỡng kết hôn, chính là sau khi hai người nhẫn nại mười mấy năm, cuối cùng mỗi người đi một hướng.
Đổng Chính Quyền tìm được người tình thưở ban đầu, Dì Ngô đi ra nước ngoài. Ông lão cuối cùng cũng đã hiểu, có một số chuyện không thể miễn cưỡng, chỉ cò điều trong hoàn cảnh này, có lúc cũng nên tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn cho sự việc bất đắc dĩ này.
Hiện giờ Dì Ngô bị bệnh, đã là thông gia của họ Đổng, ông cụ thật sự không thể từ chối, đích thân chỉ bảo việc này. Ông ta nói với hai vệ sĩ là hãy ở lại nơi đó, Tiểu Thiên Vũ cũng không cần vội vã quay về, để cho nó ở lại bên cạnh Dì Ngô.
Ông cụ là người rất thấu tình đạt lý, làm cho Tô Tú Khanh có chút khó tin, trừng mắt nhìn ông ta. Ông cụ thấy, nói chơi vài câu:
- Như thế nào? Tôi có dã man không? Không có một chút tình người phải không?
Nói xong, ông đi vào phòng sách, lúc đi còn thở dài,
- Ôi, người già rồi, khó tránh khỏi việc lưu luyến con cái, đây là chuyện thường tình của con người.
Trương Kính Hiên theo vào phòng sách,
- Ba!
- Con tới đúng lúc, ba mới từ gia đình họ Thẩm về.
Ông cụ nhìn đứa con cả, bây giờ Trương Kính Hiên là người dẫn đầu ở gia đình họ Trương. Ông cụ nói với Trương Kính Hiên:
- Kính Hiên, tiểu tử đó ở Vĩnh Lâm ra sao rồi? Có tin tức gì không?
Hành động của ông lão Lý, cuối cùng cũng phá vỡ sự yên bình nhiều năm qua ở Vĩnh Lâm, giống như một cục diện đang bình lặng, chợt thổi vào sức sống, làm nổi lên từng đợt sóng. Những đợt sóng này không ổn định, mà nhân cơ hội từ xa để mở ra, ảnh hưởng đến tình hình xung quanh, rất thu hút các nhà truyền thông lớn.
Tin tức về Vĩnh Lâm thời gian này nhiều nhất ở tỉnh Tương, trong số đó đương nhiên có hậu quả của việc Trương Nhất Phàm mượn thời cơ để đầu tư. Thật ra, thời sự Trung ương cũng đã từng nói qua chuyện này, đương nhiên, Đài truyền hình Trung ương không phải chú ý đến Vĩnh Lâm, mà là ông lão Lý này toàn là làm giàu cho người Hoa.
Người như ông Lý, bất kể đi đến đâu đều là tiêu điểm khiến mọi người để ý. Giống như các ngôi sao, chỉ thả hơi liền có người theo đằng sau kêu inh ỏi, sau đó trên mặt báo lớn đưa tin, ngôi sao nữ nào đó đã thả hơi. Rất thơm!
Trương Kính Hiên đem tình hình ở Vĩnh Lâm, nói đại khái. Ông cụ nghe sau rồi bình luận, người ta chủ yếu là đền ơn, đến đây không thật sự để đầu tư. Đương nhiên Trương Kính Hiên biết uẩn khúc trong đó, nhưng nhìn thấy Vĩnh Lâm phát triển, ít nhất cũng nói lên vấn đề, Trương Nhất Phàm không nản chí, hắn còn mạnh dạn cố gắng phấn đấu.
Ông cụ nói:
- Thằng con này luôn làm người ta lo lắng, nhưng xem ra bây giờ, hắn đã có được phong thái trước đó của ta. Ôi! Anh hùng khó qua cửa mỹ nhân, chỉ mong hắn có thể kiềm chế bản thân mình, không bị huỷ trong tay đàn bà.
Chuyện của cô bé họ Thẩm, làm y mất nhiều công sức, phải dẹp yên sự việc. Nhưng y biết, trong lòng ông Thẩm không thoải mái. Đã là một cái cây, thì làm sao có thể chịu thua như vậy.
Vừa nghe Trương Kính Hiên nói dứt lời, ông cụ nói:
- Người trẻ tuổi kia họ Tống đi Vĩnh Lâm, chắc là muốn gây sự.
Trong lòng Trương Kính Hiên kinh ngạc, thông tin từ ông cụ, còn sáng suốt hơn mình.
Chỉ nghe ông cụ nói:
- Thằng này ở thủ đô quá hung hăng kiêu ngạo, chỉ cần y kiếm chuyện vô cớ, chúng ta cũng không thể ngồi yên như không biết. Còn năng lực của thằng Trương Nhất Phàm này, khó chống lại y, chúng ta là những người đi trước, lúc thích hợp, cũng nên ra tay giúp đỡ, đừng để người ta đè đầu cưỡi cổ, nếu không thật sự nghĩ rằng nhà họ Trương không còn ai.
Trương Kính Hiên gật gật đầu,
- Bề ngoài y lấy lý do là vì Lý Hồng, thực tế y biết được hoàn cảnh của Lý Hồng, dã tâm của Tống Hạo Thiên không nhỏ, nghe nói muốn vào Bộ Chính trị trong kỳ họp sau. Y tìm Nhất Phàm, đơn giản chỉ là để thiết lập quan hệ, hi vọng chúng ta giúp y một phen.
- Tính toán rất hay! Hừ, loại người như y, làm sao mới có thể vừa lòng?
Ông cụ một khi đã nổi giận, rất giống thời còn trẻ, nhớ tư thế hào hùng của năm đó, một thời tung hoành trên chiến trường.
- Thế hệ thanh niên bây giờ, bọn Tống Hạo Thiên, Chấn Nam, Nhất Phàm, Lý Hồng là những người có năng lực hơn người, nhìn thấy Trương Nhất Phàm và Lý Hồng giống như măng mọc lên sau cơn mưa, Tống Hạo Thiên cảm thấy áp lực rất lớn, y không tránh khỏi có tâm trạng như vậy. Nhưng y càng ra sức tung hoành, cũng không thể làm mất lòng hăng hái của nhà họ Trương ta!
Ông cụ nói xong những lời này, lời nói rất hùng hồn, Trương Kính Hiên chỉ biết gật gật đầu, nghiêm túc rời khỏi ông cựu Bí thư.
Xem ra loài người thật sự là một loài động vật không thể hoà hợp với nhau, nơi nào có người là có đấu tranh, nơi nào có người, thì có xung đột về lợi ích. Trương Kính Hiên nghĩ thầm, nơi mà Trương Nhất Phàm đã đi cùng và nơi không tranh đấu, cũng khiến cho người ta chỉ trích, đây không phải là lỗi của hắn.
Nhớ đến lúc trước cùng hai nhà Phương Lý tranh đấu, vừa mới giải quyết xong, thì Tống Hạo Thiên lại xuất hiện. Y cũng biết được lời nói hôm nay của ông cụ không sai, sống trên đời, có lúc cũng phải tranh đấu? Ai muốn đạp lên nhà họ Trương mà đi lên, Trương Kính Hiên ta không cho phép.
Quả thật phải nhắc nhở thằng ba một chút, tuyệt đối không được vì phụ nữ, mà bị người ta lợi dụng. Nghĩ đến chuyện cô bé họ Thẩm, Trương Kính Hiên chỉ có thể thở dài một tiếng. Từ chuyện của Thẩm Uyển Vân, ai biết trước đó cô nghĩ như thế nào? Đã biết rõ chuyện Trương Nhất Phàm có vợ, không ngờ còn mặt dày, ra nước ngoài để sinh con.
Về sau nhà họ Trương phải làm sao với đứa con không có danh phận này? Nghĩ đến điều này, Trương Kính Hiên nhăn mặt, hai tay để sau lưng rồi đi vào phòng.
Tô Tú Khanh đang dọn dẹp đồ đạc, thấy Trương Kính Hiên bước vào, bà nói,
- Tôi đang chuẩn bị để khi Chính Quyền đến, lập tức qua New York, có thể sẽ ở lại đó một thời gian. Không có Tiểu Thiên Vũ bên cạnh, đúng là không nỡ.
Trương Kính Hiên nói:
- Ừ, em ở bên đó nếu gặp phải khó khăn, cứ gọi điện thoại về là được. Còn nếu đã quen rồi, thì ở bên cạnh nó. Còn có Tiểu Phàm, tiếp nhận công việc lớn như vậy, áp lực chắc chắn không nhỏ, nếu em có thể giúp nó trông nom đứa nhỏ, nó sẽ có thể nhanh chóng bắt tay vào công việc, cũng giúp được rất nhiều cho việc hồi phục của Dì Ngô.
Tô Tú Khanh nói:
- Được, em sẽ cố gắng ở lại một thời gian. Xem tình hình như thế nào!
Ngày thứ ba, Đổng Chính Quyền nhanh chóng ở tỉnh Giang Đông về thủ đô, cùng Tô Tú Khanh đến New York. Trương Nhất Phàm đáng lẽ cũng tính qua bên thăm mẹ vợ, nhưng Vĩnh Lâm có quá nhiều việc, tạm thời không thể đi. Tô Tú Khanh nghe được vậy, khuyên hắn vài câu, đợi đến lúc con rảnh thì đi, dù sao mẹ cũng ở lại đó chăm sóc họ một thời gian. Con đừng suy nghĩ nhiều, cứ làm tốt công việc, và nghe theo lời dặn dò của ba.
Đổng Tiểu Phàm hẹn với Trương Nhất Phàm ba năm, mới đến nước Mỹ, lập tức tiếp nhận sự nghiệp lớn như vậy, công việc cũng không quá quen thuộc, hơn nữa người mẹ đang bị bệnh, cũng làm cho cô ấy lo lắng không ít, trong lòng còn có chuyện của kẻ khốn khiếp Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân nữa.
Lúc về đêm, cô lại nhớ đến Thẩm Uyển Vân tay ôm đứa bé kia, trong lòng rất khó chịu. Thật ra, cô cũng không muốn rời khỏi Tổ quốc, nếu không xảy ra chuyện như vậy ở Thủ đô, Đổng Tiểu Phàm còn đang do dự không biết nên tiếp nhận sự nghiệp của mẹ hay không.
Thật ra bây giờ tim cô đã hoàn toàn nguội lạnh, trong lúc này, bà nội không ngại ngàn dặm xa xôi, từ Thủ đô qua đây. Để lo lắng và chăm sóc mẹ, mỗi ngày dắt bé con, đến bệnh viện thăm mẹ, hàng ngày trích ra chút thời gian rảnh để tản bộ, nói chuyện phiếm với mẹ.
Điều này làm cho Đổng Tiểu Phàm vốn dĩ rất hận Trương Nhất Phàm, lại rất mâu thuẫn. Bà nội thật tốt bụng, sao mình nỡ tuyệt tình, cũng không muốn làm tổn thương họ. Trương Nhất Phàm ơi là Trương Nhất Phàm! Sao anh lại làm em khó xử thế?
Đổng Tiểu Phàm hạ quyết tâm, nếu Trương Nhất Phàm chủ động nói thật với mình, cô sẽ tha thứ cho sai lầm này!
Ông ta lập tức nói với con trai cả:
- Con mau chóng đi Mỹ, tốt nhất là ở đó một thời gian. Chính Quyền có lẽ cũng đã biết, nói với nó cùng đi đi. Dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, không dễ dàng.
Năm đó, hôn sự giữa Đổng Chính Quyền và Dì Ngô, y cũng có phần, chính là bề trên của bọn họ, mang những người thanh niên không có cảm tình tập họp lại một chỗ. Dì Ngô là một nhân vật nữ điển hình, Đổng Chính Quyền cũng là một nhân vật nam điển hình. Quan niệm và tính cách của hai người cũng không hợp nhau.
Ở bối cảnh này, mệnh lệnh của cha mẹ là trên hết, hai người không dám cãi mệnh lệnh, phải vội vàng đi cùng nhau. Những chuyện như thế này không dựa trên cơ sở tình cảm, hậu quả cùa việc miễn cưỡng kết hôn, chính là sau khi hai người nhẫn nại mười mấy năm, cuối cùng mỗi người đi một hướng.
Đổng Chính Quyền tìm được người tình thưở ban đầu, Dì Ngô đi ra nước ngoài. Ông lão cuối cùng cũng đã hiểu, có một số chuyện không thể miễn cưỡng, chỉ cò điều trong hoàn cảnh này, có lúc cũng nên tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn cho sự việc bất đắc dĩ này.
Hiện giờ Dì Ngô bị bệnh, đã là thông gia của họ Đổng, ông cụ thật sự không thể từ chối, đích thân chỉ bảo việc này. Ông ta nói với hai vệ sĩ là hãy ở lại nơi đó, Tiểu Thiên Vũ cũng không cần vội vã quay về, để cho nó ở lại bên cạnh Dì Ngô.
Ông cụ là người rất thấu tình đạt lý, làm cho Tô Tú Khanh có chút khó tin, trừng mắt nhìn ông ta. Ông cụ thấy, nói chơi vài câu:
- Như thế nào? Tôi có dã man không? Không có một chút tình người phải không?
Nói xong, ông đi vào phòng sách, lúc đi còn thở dài,
- Ôi, người già rồi, khó tránh khỏi việc lưu luyến con cái, đây là chuyện thường tình của con người.
Trương Kính Hiên theo vào phòng sách,
- Ba!
- Con tới đúng lúc, ba mới từ gia đình họ Thẩm về.
Ông cụ nhìn đứa con cả, bây giờ Trương Kính Hiên là người dẫn đầu ở gia đình họ Trương. Ông cụ nói với Trương Kính Hiên:
- Kính Hiên, tiểu tử đó ở Vĩnh Lâm ra sao rồi? Có tin tức gì không?
Hành động của ông lão Lý, cuối cùng cũng phá vỡ sự yên bình nhiều năm qua ở Vĩnh Lâm, giống như một cục diện đang bình lặng, chợt thổi vào sức sống, làm nổi lên từng đợt sóng. Những đợt sóng này không ổn định, mà nhân cơ hội từ xa để mở ra, ảnh hưởng đến tình hình xung quanh, rất thu hút các nhà truyền thông lớn.
Tin tức về Vĩnh Lâm thời gian này nhiều nhất ở tỉnh Tương, trong số đó đương nhiên có hậu quả của việc Trương Nhất Phàm mượn thời cơ để đầu tư. Thật ra, thời sự Trung ương cũng đã từng nói qua chuyện này, đương nhiên, Đài truyền hình Trung ương không phải chú ý đến Vĩnh Lâm, mà là ông lão Lý này toàn là làm giàu cho người Hoa.
Người như ông Lý, bất kể đi đến đâu đều là tiêu điểm khiến mọi người để ý. Giống như các ngôi sao, chỉ thả hơi liền có người theo đằng sau kêu inh ỏi, sau đó trên mặt báo lớn đưa tin, ngôi sao nữ nào đó đã thả hơi. Rất thơm!
Trương Kính Hiên đem tình hình ở Vĩnh Lâm, nói đại khái. Ông cụ nghe sau rồi bình luận, người ta chủ yếu là đền ơn, đến đây không thật sự để đầu tư. Đương nhiên Trương Kính Hiên biết uẩn khúc trong đó, nhưng nhìn thấy Vĩnh Lâm phát triển, ít nhất cũng nói lên vấn đề, Trương Nhất Phàm không nản chí, hắn còn mạnh dạn cố gắng phấn đấu.
Ông cụ nói:
- Thằng con này luôn làm người ta lo lắng, nhưng xem ra bây giờ, hắn đã có được phong thái trước đó của ta. Ôi! Anh hùng khó qua cửa mỹ nhân, chỉ mong hắn có thể kiềm chế bản thân mình, không bị huỷ trong tay đàn bà.
Chuyện của cô bé họ Thẩm, làm y mất nhiều công sức, phải dẹp yên sự việc. Nhưng y biết, trong lòng ông Thẩm không thoải mái. Đã là một cái cây, thì làm sao có thể chịu thua như vậy.
Vừa nghe Trương Kính Hiên nói dứt lời, ông cụ nói:
- Người trẻ tuổi kia họ Tống đi Vĩnh Lâm, chắc là muốn gây sự.
Trong lòng Trương Kính Hiên kinh ngạc, thông tin từ ông cụ, còn sáng suốt hơn mình.
Chỉ nghe ông cụ nói:
- Thằng này ở thủ đô quá hung hăng kiêu ngạo, chỉ cần y kiếm chuyện vô cớ, chúng ta cũng không thể ngồi yên như không biết. Còn năng lực của thằng Trương Nhất Phàm này, khó chống lại y, chúng ta là những người đi trước, lúc thích hợp, cũng nên ra tay giúp đỡ, đừng để người ta đè đầu cưỡi cổ, nếu không thật sự nghĩ rằng nhà họ Trương không còn ai.
Trương Kính Hiên gật gật đầu,
- Bề ngoài y lấy lý do là vì Lý Hồng, thực tế y biết được hoàn cảnh của Lý Hồng, dã tâm của Tống Hạo Thiên không nhỏ, nghe nói muốn vào Bộ Chính trị trong kỳ họp sau. Y tìm Nhất Phàm, đơn giản chỉ là để thiết lập quan hệ, hi vọng chúng ta giúp y một phen.
- Tính toán rất hay! Hừ, loại người như y, làm sao mới có thể vừa lòng?
Ông cụ một khi đã nổi giận, rất giống thời còn trẻ, nhớ tư thế hào hùng của năm đó, một thời tung hoành trên chiến trường.
- Thế hệ thanh niên bây giờ, bọn Tống Hạo Thiên, Chấn Nam, Nhất Phàm, Lý Hồng là những người có năng lực hơn người, nhìn thấy Trương Nhất Phàm và Lý Hồng giống như măng mọc lên sau cơn mưa, Tống Hạo Thiên cảm thấy áp lực rất lớn, y không tránh khỏi có tâm trạng như vậy. Nhưng y càng ra sức tung hoành, cũng không thể làm mất lòng hăng hái của nhà họ Trương ta!
Ông cụ nói xong những lời này, lời nói rất hùng hồn, Trương Kính Hiên chỉ biết gật gật đầu, nghiêm túc rời khỏi ông cựu Bí thư.
Xem ra loài người thật sự là một loài động vật không thể hoà hợp với nhau, nơi nào có người là có đấu tranh, nơi nào có người, thì có xung đột về lợi ích. Trương Kính Hiên nghĩ thầm, nơi mà Trương Nhất Phàm đã đi cùng và nơi không tranh đấu, cũng khiến cho người ta chỉ trích, đây không phải là lỗi của hắn.
Nhớ đến lúc trước cùng hai nhà Phương Lý tranh đấu, vừa mới giải quyết xong, thì Tống Hạo Thiên lại xuất hiện. Y cũng biết được lời nói hôm nay của ông cụ không sai, sống trên đời, có lúc cũng phải tranh đấu? Ai muốn đạp lên nhà họ Trương mà đi lên, Trương Kính Hiên ta không cho phép.
Quả thật phải nhắc nhở thằng ba một chút, tuyệt đối không được vì phụ nữ, mà bị người ta lợi dụng. Nghĩ đến chuyện cô bé họ Thẩm, Trương Kính Hiên chỉ có thể thở dài một tiếng. Từ chuyện của Thẩm Uyển Vân, ai biết trước đó cô nghĩ như thế nào? Đã biết rõ chuyện Trương Nhất Phàm có vợ, không ngờ còn mặt dày, ra nước ngoài để sinh con.
Về sau nhà họ Trương phải làm sao với đứa con không có danh phận này? Nghĩ đến điều này, Trương Kính Hiên nhăn mặt, hai tay để sau lưng rồi đi vào phòng.
Tô Tú Khanh đang dọn dẹp đồ đạc, thấy Trương Kính Hiên bước vào, bà nói,
- Tôi đang chuẩn bị để khi Chính Quyền đến, lập tức qua New York, có thể sẽ ở lại đó một thời gian. Không có Tiểu Thiên Vũ bên cạnh, đúng là không nỡ.
Trương Kính Hiên nói:
- Ừ, em ở bên đó nếu gặp phải khó khăn, cứ gọi điện thoại về là được. Còn nếu đã quen rồi, thì ở bên cạnh nó. Còn có Tiểu Phàm, tiếp nhận công việc lớn như vậy, áp lực chắc chắn không nhỏ, nếu em có thể giúp nó trông nom đứa nhỏ, nó sẽ có thể nhanh chóng bắt tay vào công việc, cũng giúp được rất nhiều cho việc hồi phục của Dì Ngô.
Tô Tú Khanh nói:
- Được, em sẽ cố gắng ở lại một thời gian. Xem tình hình như thế nào!
Ngày thứ ba, Đổng Chính Quyền nhanh chóng ở tỉnh Giang Đông về thủ đô, cùng Tô Tú Khanh đến New York. Trương Nhất Phàm đáng lẽ cũng tính qua bên thăm mẹ vợ, nhưng Vĩnh Lâm có quá nhiều việc, tạm thời không thể đi. Tô Tú Khanh nghe được vậy, khuyên hắn vài câu, đợi đến lúc con rảnh thì đi, dù sao mẹ cũng ở lại đó chăm sóc họ một thời gian. Con đừng suy nghĩ nhiều, cứ làm tốt công việc, và nghe theo lời dặn dò của ba.
Đổng Tiểu Phàm hẹn với Trương Nhất Phàm ba năm, mới đến nước Mỹ, lập tức tiếp nhận sự nghiệp lớn như vậy, công việc cũng không quá quen thuộc, hơn nữa người mẹ đang bị bệnh, cũng làm cho cô ấy lo lắng không ít, trong lòng còn có chuyện của kẻ khốn khiếp Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân nữa.
Lúc về đêm, cô lại nhớ đến Thẩm Uyển Vân tay ôm đứa bé kia, trong lòng rất khó chịu. Thật ra, cô cũng không muốn rời khỏi Tổ quốc, nếu không xảy ra chuyện như vậy ở Thủ đô, Đổng Tiểu Phàm còn đang do dự không biết nên tiếp nhận sự nghiệp của mẹ hay không.
Thật ra bây giờ tim cô đã hoàn toàn nguội lạnh, trong lúc này, bà nội không ngại ngàn dặm xa xôi, từ Thủ đô qua đây. Để lo lắng và chăm sóc mẹ, mỗi ngày dắt bé con, đến bệnh viện thăm mẹ, hàng ngày trích ra chút thời gian rảnh để tản bộ, nói chuyện phiếm với mẹ.
Điều này làm cho Đổng Tiểu Phàm vốn dĩ rất hận Trương Nhất Phàm, lại rất mâu thuẫn. Bà nội thật tốt bụng, sao mình nỡ tuyệt tình, cũng không muốn làm tổn thương họ. Trương Nhất Phàm ơi là Trương Nhất Phàm! Sao anh lại làm em khó xử thế?
Đổng Tiểu Phàm hạ quyết tâm, nếu Trương Nhất Phàm chủ động nói thật với mình, cô sẽ tha thứ cho sai lầm này!
/1313
|