Quả nhiên Chủ tịch tỉnh Ân chỉ cưỡi ngựa xem hoa một vòng, ngày hôm sau liền quay lại tỉnh thành.
Điều này khiến Trương Nhất Phàm thấy khó hiểu vô cùng, không rõ dụng ý của ông ta.
Liễu Hải cung cấp một thông tin, hôm qua thấy có người dẫn hai nữ sinh trường nghệ thuật vào cục Tài chính, mãi đến trưa nay mới rời đi.
Trương Nhất Phàm sớm đã nghe thấy chuyện háo sắc của Chủ tịch tỉnh Ân, hắn chửi thầm trong lòng một câu, lão già không đứng đắn.
Đằng Phi đi vào:
- Bí thư Trương, Chủ tịch huyện Lưu lại đến rồi.
- Chủ tịch huyện Lưu? Chủ tịch huyện Lưu là ai?
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn Đằng Phi.
- Chủ tịch huyện Đạo An.
- Ồ! Mời ông ta vào đây!
Mấy ngày hôm nay Trương Nhất Phàm đang nghiên cứu sự việc Bạch Văn Thiên đến Vĩnh Lâm đầu tư thất bại. Hắn phái Đằng Phi đi tìm tài liệu, không ngờ Đằng Phi vừa ra khỏi cửa liền gặp phải Chu Bân.
Chu Bân hỏi Đằng Phi đi đâu? Đúng lúc Đằng Phi cũng không biết gì về chuyện năm đó, cậu ta liền nói chuyện Bí thư Trương muốn mình đi tìm tài liệu. Chu Bân cảm thấy khó hiểu, lần trước Bí thư Trương bảo mình đi điều tra hồ sơ về Bành Vĩnh Niên, mình còn nói Bành Vĩnh Niên đúng là chó ngáp phải ruồi, chuyện vui từ trên trời rơi xuống. Không ngờ rằng sau đó ông ta bị Bí thư Trương xử lý.
Bây giờ Bí thư Trương lại muốn tìm tài liệc về vụ đầu tư năm đó của Bạch Văn Thiên. Anh ta liền suy nghĩ, sự việc này vẫn bị rất nhiều người trong giới chính trị Vĩnh Lâm cấm nói đến, tại sao đột nhiên Bí thư Trương lại nhớ tới chuyện này?
Dựa vào sự nhanh nhạy của Chu Bân, anh ta lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Vì thế anh ta liền nói với Đằng Phi:
- Sự việc năm đó cậu cũng không biết rõ, hay là để tôi đi thay cậu một chuyến!
Đằng Phi cũng đang phiền muộn vì chuyện này, không biết phải làm thế nào, nghe Chu Bân nói những lời này liền vô cùng mừng rỡ.
- Cám ơn Chủ nhiệm Chu, tôi cũng đang đau đầu đây, một chút manh mối cũng không có.
Chu Bân rất tự nhiên khoát tay, đưa điếu thuốc cho cậu ta, khi châm lửa, anh ta nhìn Đằng Phi nói:
- Thư ký Đằng không phải khách sáo, chúng ta đều phục vụ lãnh đạo, tình cảm giữa chúng ta như anh em một nhà, tự nhiên đi.
Anh ta hữu hảo vỗ vỗ bả vai Đằng Phi.
- Câu nói hôm đó, tôi nói có lẽ hơi nặng lời một chút, nhưng lúc đó là vì muốn tốt cho cậu, hy vọng cậu không để bụng. Anh Chu tôi là người thô lỗ.
Đằng Phi lập tức có chút hoảng sợ:
- Chủ nhiệm Chu nói rất đúng, tôi đứng là có nhiều chỗ không tốt, sau này vẫn mong được Chủ nhiệm Chu chỉ bảo.
Câu này của Đằng Phi rất chân thành, với kinh nghiệm của Chu Bân, liếc mắt là có thể nhận ra.
Chu Bân gật gật đầu:
- Chúng ta như anh em với nhau, bớt nói những lời khách sáo đó đi. Có gì khó khăn thì cứ nói ra.
Đằng Phi chỉ biết nói cám ơn, cám ơn!
Trước khi đi Chu Bân nói:
- Tối nay rảnh thì cùng đi ăn cơm, anh mời.
Sau khi trải qua sự việc ngày đó, Đằng Phi như người ngủ mơ, khi phát hiện bên cạnh mình có Lập Chiêu không mảnh vải che thân, lúc đó mới tỉnh lại. Bây giờ nghĩ lại thấy hối hận, nếu để Thôi Hồng Anh biết được chuyện này thì việc mình đang theo đuổi cô ấy coi như xong.
Nhưng sau đó, Đằng Phi nhanh chóng biết được chỗ thiếu sót của mình, cảm thấy nên tiếp cận nhiều hơn với Chu Bân, Dương Lăng Vân, dù sao bọn họ cũng là bậc tiền bổi, kinh nghiệm rất phong phú.
Mấy câu nói hôm nay của Chu Bân khiến cho Đằng Phi ngoan ngoãn nghe lời, đó là cảm kích từ tận đáy lòng, Chu Bân hoàn toàn có thể nhận ra. Ra một kế nhỏ, có thể thu phục được một người, Chu Bân thầm đắc thắng trong lòng, trong phương diện này mình càng ngày càng giỏi rồi.
Hiện giờ bên cạnh Bí thư Trương có hai người là Thôi Hồng Anh và Đằng Phi, đều rất nghe lời mình, Chu Bân cảm thấy rất đắc ý.
Trong lúc Đằng Phi đi tìm tài liệu, Trương Nhất Phàm đang gặp Chủ tịch huyện Lưu.
Chủ tịch huyện Lưu nhiều lần đến Thành ủy, nhưng lần nào cũng không gặp được Bí thư Trương, trong lòng vô cùng lo lắng bất an. Trước đây có lần còn mang mấy chai rượu, bốn cây thuốc đến thăm hỏi, không ngờ bị Thôi Hồng Anh đuổi về.
Chủ tịch huyện Lưu lại đi tìm Đằng Phi, cuối cùng cũng gặp được Bí thư Trương.
Thực ra, Trương Nhất Phàm cũng là cố ý không muốn gặp ông ta, xem xem sự nhẫn nại của người này đến đâu. Không ngờ Chủ tịch huyện Lưu ba lần đến mời nhưng không bực mình, lần nào cũng rất chân thành muốn gặp mặt. Trương Nhất Phàm thấy thời cơ đã đến rồi mới đồng ý gặp mặt anh ta một lần.
Khi mình đến Vĩnh Lâm, đây chính là kẻ đã không đến gặp mình, thấy huyện Sơn Lam đi vay mấy ngàn vạn tiền sửa đường, sau đó lại nghe nói trên tỉnh muốn đưa tiền xuống dưới, đặc biệt giúp đỡ nông lâm nghiệp huyện Sơm Lam. Cả đám bọn họ mới nhảy dựng lên, tranh nhau đòi gặp Bí thư Trương.
Khi cần tiền thì ai cũng đến, lúc không có tiền đến cái bóng cũng không thấy đâu, Trương Nhất Phàm rất ghét những người thế này. Đương nhiên đại đa số đều do dự trong lòng, sợ mình không chỉnh đốn được đám cán bộ của Ô Dật Long, sau đó ngồi ở đây một năm rưỡi rồi lại quay về tỉnh, để bọn họ rơi vào tình trạng không biết phải dựa vào ai.
Nếu Trương Nhất Phàm bỏ đi, Ô Dật Long trừng trị bọn họ không quá dễ dàng hay sao? Chọn bừa một lý do là bọn họ chết liền. Mọi người đều nghĩ như vậy nên mới hình thành cục diện thế này.
Nhưng Trương Nhất Phàm cũng đã trách nhầm Chủ tịch huyện Lưu. Hoàn cảnh của anh ta với Trương Nhất Phàm rất giống nhau. Năm kia anh ta đến nhận chức đã không có thực quyền, đến hội nghị thường vụ huyện cũng không có tiếng nói.
Chủ tịch huyện trước lên làm Bí thư, ở huyện Đạo An lúc đó Phong Quốc Phú một tay che cả bầu trời. Anh chỉ là một Chủ tịch huyện mới tới, chỉ có thể mở to mắt nhìn mình bị lép vế.
Đấu đá với Bí thư huyện ủy hơn nửa năm cũng không có chút hiệu quả nào, Chủ tịch huyện Lưu đành ngồi yên, không ló mặt ra, mới bình an mà ở đây được hai năm.
Khi Trương Nhất Phàm mới đến Vĩnh Lâm, ngày ngày ngồi trong phòng làm việc xem lý lịch cán bộ, cũng hiểu được đôi chút về con người chủ tịch huyện Lưu. Cũng hiểu rõ tình cảnh của anh ta, do vậy sau khi hai người gặp nhau, hắn lắng nghe Chủ tịch huyện Lưu báo cáo.
Trương Nhất Phàm hỏi thẳng anh ta:
- Anh là Chủ tịch của một huyện, anh thấy ưu thế lớn nhất của huyện Đạo An là ở đâu? Anh cảm thấy tiền đồ và con đường phát triển của huyện Đạo An ở chỗ nào? Anh là một Chủ tịch huyện, hẳn là đã suy nghĩ đến những việc này rồi. Nếu nói đến chuyện phát triển, cải cách, mà chỉ trông chờ vào bên trên thì chỉ là lời nói suông mà thôi. Bây giờ tôi đưa anh một tờ giấy trắng để vẽ lên kế hoạch lý tưởng của mình. Nghĩ cho thấu đáo chuyện này rồi hãy quay lại tìm tôi!
Chủ tịch huyện Lưu trong lòng đã có sẵn câu trả lời, anh ta trả lời câu hỏi của Bí thư Trương một cách ngắn gọn, Đạo An là một huyện nghèo khó trong đất liền, nhưng cũng không phải là không có bất cứ thứ gì. Khí hậu nơi đây ôn hòa, thêm nữa phía Tây Nam huyện có thảo dược nguyên sinh, ngoài ra còn có kinh nghiệm chế thuốc hơn ngàn năm của dân tộc Mèo. Nếu ở Đạo An xây dựng một nhà máy chế thuốc hoặc là đem những dược liệu ở đây bán cho nhà máy chế thuốc quy mô lớn, giống như sự tiếp xúc của Bí thư Trương ở huyện Sơn Lam với việc dùng khoáng sản để đổi lấy tiền, huyện Đạo An trong tương lai từ ba đến năm năm tới thu nhập tài chính thực tế hàng năm sẽ thoát khỏi tình trạng thua lỗ.
Trương Nhất Phàm thấy anh ta sớm đã có sự chuẩn bị, trong lòng thầm nghĩ đúng là ông ta cũng không lăn lộn phí phạm ở Đạo An hai năm, vì thế nói:
- Nếu chỉ dựa vào một nhà máy chế thuốc thì còn lâu mới đủ. Các anh vẫn còn cần nhiều phương án toàn diện hơn, tỉ mỉ hơn. Anh nói đến chuyện nhà máy chế thuốc, tôi nhớ rằng trong lịch sử của huyện Đạo An đã từng có một tiền lệ về việc này, tại sao năm đó lại thất bại?
Chủ tịch huyện Lưu bỗng rùng mình, Bí thư Trương từng bước từng bước tiếp cận, xem ra đã có kế hoạch từ trước, anh ta cũng biết rõ sự việc năm đó. Năm đó một số người đã chiếm đoạt vốn đầu tư hơn hai triệu nhân dân tệ của người ta, chỉ sợ một ngày sự việc sẽ bị phơi bày.
Chủ tịch huyện Lưu nhìn Bí thư Trương thần sắc lạnh lùng, liền đánh bạo nói:
- Nếu Bí thư Trương tin tưởng Lưu Khai Vân, Khai Vân sẵn sàng tự mình điều tra vụ này, sẽ đưa ra một câu trả lời làm hài lòng Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm nói:
- Vậy tôii sẽ đợi ban lãnh đạo huyện Đạo An cho tôi câu trả lời về việc này!
Điều này khiến Trương Nhất Phàm thấy khó hiểu vô cùng, không rõ dụng ý của ông ta.
Liễu Hải cung cấp một thông tin, hôm qua thấy có người dẫn hai nữ sinh trường nghệ thuật vào cục Tài chính, mãi đến trưa nay mới rời đi.
Trương Nhất Phàm sớm đã nghe thấy chuyện háo sắc của Chủ tịch tỉnh Ân, hắn chửi thầm trong lòng một câu, lão già không đứng đắn.
Đằng Phi đi vào:
- Bí thư Trương, Chủ tịch huyện Lưu lại đến rồi.
- Chủ tịch huyện Lưu? Chủ tịch huyện Lưu là ai?
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn Đằng Phi.
- Chủ tịch huyện Đạo An.
- Ồ! Mời ông ta vào đây!
Mấy ngày hôm nay Trương Nhất Phàm đang nghiên cứu sự việc Bạch Văn Thiên đến Vĩnh Lâm đầu tư thất bại. Hắn phái Đằng Phi đi tìm tài liệu, không ngờ Đằng Phi vừa ra khỏi cửa liền gặp phải Chu Bân.
Chu Bân hỏi Đằng Phi đi đâu? Đúng lúc Đằng Phi cũng không biết gì về chuyện năm đó, cậu ta liền nói chuyện Bí thư Trương muốn mình đi tìm tài liệu. Chu Bân cảm thấy khó hiểu, lần trước Bí thư Trương bảo mình đi điều tra hồ sơ về Bành Vĩnh Niên, mình còn nói Bành Vĩnh Niên đúng là chó ngáp phải ruồi, chuyện vui từ trên trời rơi xuống. Không ngờ rằng sau đó ông ta bị Bí thư Trương xử lý.
Bây giờ Bí thư Trương lại muốn tìm tài liệc về vụ đầu tư năm đó của Bạch Văn Thiên. Anh ta liền suy nghĩ, sự việc này vẫn bị rất nhiều người trong giới chính trị Vĩnh Lâm cấm nói đến, tại sao đột nhiên Bí thư Trương lại nhớ tới chuyện này?
Dựa vào sự nhanh nhạy của Chu Bân, anh ta lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Vì thế anh ta liền nói với Đằng Phi:
- Sự việc năm đó cậu cũng không biết rõ, hay là để tôi đi thay cậu một chuyến!
Đằng Phi cũng đang phiền muộn vì chuyện này, không biết phải làm thế nào, nghe Chu Bân nói những lời này liền vô cùng mừng rỡ.
- Cám ơn Chủ nhiệm Chu, tôi cũng đang đau đầu đây, một chút manh mối cũng không có.
Chu Bân rất tự nhiên khoát tay, đưa điếu thuốc cho cậu ta, khi châm lửa, anh ta nhìn Đằng Phi nói:
- Thư ký Đằng không phải khách sáo, chúng ta đều phục vụ lãnh đạo, tình cảm giữa chúng ta như anh em một nhà, tự nhiên đi.
Anh ta hữu hảo vỗ vỗ bả vai Đằng Phi.
- Câu nói hôm đó, tôi nói có lẽ hơi nặng lời một chút, nhưng lúc đó là vì muốn tốt cho cậu, hy vọng cậu không để bụng. Anh Chu tôi là người thô lỗ.
Đằng Phi lập tức có chút hoảng sợ:
- Chủ nhiệm Chu nói rất đúng, tôi đứng là có nhiều chỗ không tốt, sau này vẫn mong được Chủ nhiệm Chu chỉ bảo.
Câu này của Đằng Phi rất chân thành, với kinh nghiệm của Chu Bân, liếc mắt là có thể nhận ra.
Chu Bân gật gật đầu:
- Chúng ta như anh em với nhau, bớt nói những lời khách sáo đó đi. Có gì khó khăn thì cứ nói ra.
Đằng Phi chỉ biết nói cám ơn, cám ơn!
Trước khi đi Chu Bân nói:
- Tối nay rảnh thì cùng đi ăn cơm, anh mời.
Sau khi trải qua sự việc ngày đó, Đằng Phi như người ngủ mơ, khi phát hiện bên cạnh mình có Lập Chiêu không mảnh vải che thân, lúc đó mới tỉnh lại. Bây giờ nghĩ lại thấy hối hận, nếu để Thôi Hồng Anh biết được chuyện này thì việc mình đang theo đuổi cô ấy coi như xong.
Nhưng sau đó, Đằng Phi nhanh chóng biết được chỗ thiếu sót của mình, cảm thấy nên tiếp cận nhiều hơn với Chu Bân, Dương Lăng Vân, dù sao bọn họ cũng là bậc tiền bổi, kinh nghiệm rất phong phú.
Mấy câu nói hôm nay của Chu Bân khiến cho Đằng Phi ngoan ngoãn nghe lời, đó là cảm kích từ tận đáy lòng, Chu Bân hoàn toàn có thể nhận ra. Ra một kế nhỏ, có thể thu phục được một người, Chu Bân thầm đắc thắng trong lòng, trong phương diện này mình càng ngày càng giỏi rồi.
Hiện giờ bên cạnh Bí thư Trương có hai người là Thôi Hồng Anh và Đằng Phi, đều rất nghe lời mình, Chu Bân cảm thấy rất đắc ý.
Trong lúc Đằng Phi đi tìm tài liệu, Trương Nhất Phàm đang gặp Chủ tịch huyện Lưu.
Chủ tịch huyện Lưu nhiều lần đến Thành ủy, nhưng lần nào cũng không gặp được Bí thư Trương, trong lòng vô cùng lo lắng bất an. Trước đây có lần còn mang mấy chai rượu, bốn cây thuốc đến thăm hỏi, không ngờ bị Thôi Hồng Anh đuổi về.
Chủ tịch huyện Lưu lại đi tìm Đằng Phi, cuối cùng cũng gặp được Bí thư Trương.
Thực ra, Trương Nhất Phàm cũng là cố ý không muốn gặp ông ta, xem xem sự nhẫn nại của người này đến đâu. Không ngờ Chủ tịch huyện Lưu ba lần đến mời nhưng không bực mình, lần nào cũng rất chân thành muốn gặp mặt. Trương Nhất Phàm thấy thời cơ đã đến rồi mới đồng ý gặp mặt anh ta một lần.
Khi mình đến Vĩnh Lâm, đây chính là kẻ đã không đến gặp mình, thấy huyện Sơn Lam đi vay mấy ngàn vạn tiền sửa đường, sau đó lại nghe nói trên tỉnh muốn đưa tiền xuống dưới, đặc biệt giúp đỡ nông lâm nghiệp huyện Sơm Lam. Cả đám bọn họ mới nhảy dựng lên, tranh nhau đòi gặp Bí thư Trương.
Khi cần tiền thì ai cũng đến, lúc không có tiền đến cái bóng cũng không thấy đâu, Trương Nhất Phàm rất ghét những người thế này. Đương nhiên đại đa số đều do dự trong lòng, sợ mình không chỉnh đốn được đám cán bộ của Ô Dật Long, sau đó ngồi ở đây một năm rưỡi rồi lại quay về tỉnh, để bọn họ rơi vào tình trạng không biết phải dựa vào ai.
Nếu Trương Nhất Phàm bỏ đi, Ô Dật Long trừng trị bọn họ không quá dễ dàng hay sao? Chọn bừa một lý do là bọn họ chết liền. Mọi người đều nghĩ như vậy nên mới hình thành cục diện thế này.
Nhưng Trương Nhất Phàm cũng đã trách nhầm Chủ tịch huyện Lưu. Hoàn cảnh của anh ta với Trương Nhất Phàm rất giống nhau. Năm kia anh ta đến nhận chức đã không có thực quyền, đến hội nghị thường vụ huyện cũng không có tiếng nói.
Chủ tịch huyện trước lên làm Bí thư, ở huyện Đạo An lúc đó Phong Quốc Phú một tay che cả bầu trời. Anh chỉ là một Chủ tịch huyện mới tới, chỉ có thể mở to mắt nhìn mình bị lép vế.
Đấu đá với Bí thư huyện ủy hơn nửa năm cũng không có chút hiệu quả nào, Chủ tịch huyện Lưu đành ngồi yên, không ló mặt ra, mới bình an mà ở đây được hai năm.
Khi Trương Nhất Phàm mới đến Vĩnh Lâm, ngày ngày ngồi trong phòng làm việc xem lý lịch cán bộ, cũng hiểu được đôi chút về con người chủ tịch huyện Lưu. Cũng hiểu rõ tình cảnh của anh ta, do vậy sau khi hai người gặp nhau, hắn lắng nghe Chủ tịch huyện Lưu báo cáo.
Trương Nhất Phàm hỏi thẳng anh ta:
- Anh là Chủ tịch của một huyện, anh thấy ưu thế lớn nhất của huyện Đạo An là ở đâu? Anh cảm thấy tiền đồ và con đường phát triển của huyện Đạo An ở chỗ nào? Anh là một Chủ tịch huyện, hẳn là đã suy nghĩ đến những việc này rồi. Nếu nói đến chuyện phát triển, cải cách, mà chỉ trông chờ vào bên trên thì chỉ là lời nói suông mà thôi. Bây giờ tôi đưa anh một tờ giấy trắng để vẽ lên kế hoạch lý tưởng của mình. Nghĩ cho thấu đáo chuyện này rồi hãy quay lại tìm tôi!
Chủ tịch huyện Lưu trong lòng đã có sẵn câu trả lời, anh ta trả lời câu hỏi của Bí thư Trương một cách ngắn gọn, Đạo An là một huyện nghèo khó trong đất liền, nhưng cũng không phải là không có bất cứ thứ gì. Khí hậu nơi đây ôn hòa, thêm nữa phía Tây Nam huyện có thảo dược nguyên sinh, ngoài ra còn có kinh nghiệm chế thuốc hơn ngàn năm của dân tộc Mèo. Nếu ở Đạo An xây dựng một nhà máy chế thuốc hoặc là đem những dược liệu ở đây bán cho nhà máy chế thuốc quy mô lớn, giống như sự tiếp xúc của Bí thư Trương ở huyện Sơn Lam với việc dùng khoáng sản để đổi lấy tiền, huyện Đạo An trong tương lai từ ba đến năm năm tới thu nhập tài chính thực tế hàng năm sẽ thoát khỏi tình trạng thua lỗ.
Trương Nhất Phàm thấy anh ta sớm đã có sự chuẩn bị, trong lòng thầm nghĩ đúng là ông ta cũng không lăn lộn phí phạm ở Đạo An hai năm, vì thế nói:
- Nếu chỉ dựa vào một nhà máy chế thuốc thì còn lâu mới đủ. Các anh vẫn còn cần nhiều phương án toàn diện hơn, tỉ mỉ hơn. Anh nói đến chuyện nhà máy chế thuốc, tôi nhớ rằng trong lịch sử của huyện Đạo An đã từng có một tiền lệ về việc này, tại sao năm đó lại thất bại?
Chủ tịch huyện Lưu bỗng rùng mình, Bí thư Trương từng bước từng bước tiếp cận, xem ra đã có kế hoạch từ trước, anh ta cũng biết rõ sự việc năm đó. Năm đó một số người đã chiếm đoạt vốn đầu tư hơn hai triệu nhân dân tệ của người ta, chỉ sợ một ngày sự việc sẽ bị phơi bày.
Chủ tịch huyện Lưu nhìn Bí thư Trương thần sắc lạnh lùng, liền đánh bạo nói:
- Nếu Bí thư Trương tin tưởng Lưu Khai Vân, Khai Vân sẵn sàng tự mình điều tra vụ này, sẽ đưa ra một câu trả lời làm hài lòng Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm nói:
- Vậy tôii sẽ đợi ban lãnh đạo huyện Đạo An cho tôi câu trả lời về việc này!
/1313
|