- Hai người cuối cùng cũng tới.
Sau khi nhìn thấy mọi người, lông mày của ông Kim giãn ra.
Âu Dương Viện Viện ở cùng các anh các chị này rất vui vẻ, hơn nữa còn là đại minh tinh như Hạ Vi Nhi. Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của ông Kim, cô liền nói:
- Chú Kim, chú đã về.
Ông Kim nói với Viện Viên:
- Viện Viện, cháu có thể về nhà rồi đấy, ông ngoại đang chờ cháu!
Sau đó Ông Kim nói với mọi người:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị phái tôi tới đón các vị, tất cả cùng nhau đến khách sạn Tế Châu thôi!
Bọn họ cũng không từ chối, chuyển khỏi Khách sạn Hoàng gia Thái Bình Dương.
Phần lớn khách sạn Tế Châu đã được Lý gia bao hết, Trương Chấn Nam ở trong khách sạn một ngày, ngoài Ông Kim ra thì không ai trong nhà họ Lý ra tiếp đón khách. Trương Chấn Nam liền cảm thấy kỳ lạ, anh ta hỏi em trai:
- Em có thấy hơi kỳ lạ không?
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh có phải là cảm thấy Lý gia không ai ra đón tiếp khách? Chỉ phái quản gia tới?
Trương Chấn Nam nói,
- Theo lý, hai người con trai và con gái của Ông Lý nên đến hỏi thăm một chút, nhưng chúng ta đến đây đã một ngày rồi, không hề nhìn thấy bọn họ.
Trương Mạnh Phàm nói:
- Có thể là bọn họ bận chuẩn bị buổi mừng thọ, không có thời gian?
- Cái này càng vô lý, dựa vào thế lực của Lý gia, cần phải tự mình đi xử lý chuyện này sao? Chỉ cần một cú điện thoại là có người thay mặt họ xử lý mọi việc tốt đẹp ngay.
Trương Nhất Phàm nói tiếp:
- Đêm qua khi bọn em đến thăm hỏi Lý lão gia, không có gì khác thường cả ngoại trừ Lý Tuệ Hoa ra hai người con trai của Lý gia đều không có ai ở nhà, nghe nói là họ còn chưa về. Con lớn ở Mỹ, con thứ hai ở Đức.
Trương Chấn Nam không nói gì, mọi người ngồi một lúc, anh ta nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối rồi. Trương Chấn Nam đề nghị, trước tiên cần đến Lý phủ thăm hỏi Lý lão gia, chuyển lời của cha.
Trương Nhất Phàm đành phải đi cùng anh cả và chị dâu, ba người gọi taxi đi.
Lại một lần nữa đi vào biệt thự của Lý gia, khi đi vào cửa chính, Trương Chấn Nam nói:
- Anh vẫn cảm thấy hôm nay có chút không bình thường.
Trương Nhất Phàm để ý một chút, hình như, vừa rồi Ông Kim nghênh đón bọn họ, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Trương Nhất Phàm vốn định hỏi thăm, nhưng đã đi đến phòng khách.
Lý Tuệ Hoa và Âu Dương Kiến Thành tuy rằng trên mặt nở nụ cười, nhưng lại có chút miễn cưỡng, nhất là Âu Dương Kiến Thành, gần như không bao giờ cười nên khi ông ta cười nhìn lại giống như đang khóc.
Viện Viện hôm qua theo Ông Kim về nhà, đến bây giờ cũng không xuất hiện.
Ông Lý từ trên tầng đi xuống, gật đầu chào ba người:
- Chấn Nam, hai vợ chồng cháu cũng đến đấy à, thật sự là phiền cho hai cháu rồi. Thực ra cũng chỉ là một buổi sinh nhật mà phải khiến mọi người vất vả như vậy. Lão già tôi thật lấy làm hổ thẹn!
Sắc mặt của Lý lão gia, rõ ràng là không vui vẻ như tối hôm trước, Trương Nhất Phàm lúc này mới để ý, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ nhỉ?
Ba người ngồi một lúc, Lam Lam đích thân tặng quà cho Lý lão gia, Lý lão gia cũng không nói gì nhiều, chỉ nói khách khí quá, khách khí quá. Trương Chấn Nam nhìn khí sắc mặt người nhà họ Lý khá u ám, tiếp đón có chút gì đó không được chu đáo nên lại càng thấy kỳ lạ.
Nên uống một ngụm trà xong liền chào về.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại trong phòng khách vang lên dồn dập, mặt Lý Tuệ Hoa biến sắc, lập tức chạy lại cầm lấy cái điện thoại:
- Alo ----- cái gì? Làm sao có thể! Không thể nào! Các người chắc chắn là lầm rồi.
Giọng nói của Lý Tuệ Hoa rất lớn, hơn nữa lại có chút kích động, Trương Nhất Phàm vô tình phát hiện ra trong lúc bà nói chuyện toàn thân run lên bần bật. Ba người đang định ra về, Lý Tuệ Hoa gọi Lý lão gia:
- Ba. Bọn chúng muốn ba nghe điện thoại!
Lý lão gia nghe tiếng nói chuyện điện thoại như vậy cũng có chút kích động, không kịp nói với ba người điều gì vội vàng tiến đến chỗ cái điện thoại. Cầm ống nghe lên vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thằng cả làm sao?
Nghe được câu này, anh em Trương Nhất Phàm nhìn nhau, tình hình không ổn! Lý gia thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
Âu Dương Kiến Thành đứng bên cạnh, bộ dạng như vay tiền mà không trả vậy.
Ấn tượng của Trương Nhất Phàm với Âu Dương Kiến Thành không lấy gì làm tốt lắm, vài năm trước, khi hắn thu nhận và giúp đỡ Viện Viện ở Thông Thành thiếu chút nữa bị Âu Dương Kiến Thành hiểu lầm. Bởi vậy, trong lòng hai người đều không mấy xem trọng đối phương.
Sau khi Lý lão gia nghe xong điện thoại, chỉ nghe thấy ông ấy nặng nề đặt điện thoại xuống, ngồi đó thở dài. Hai tay ôm lấy mặt, đột nhiên già đi rất nhiều.
Trương Chấn Nam biết có chuyện không ổn, liền quan tâm hỏi:
- Lý lão gia, xảy ra chuyện gì vậy?
Lý lão gia ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hai anh em, nói không nên lời.
Trương Chấn Nam nói:
- Ông cứ nói đi ạ, ông và cha cháu cũng là giao tình nhiều năm, chỉ cần là chuyện vãn bối có thể giúp được, nhất định sẽ làm hết sức.
Với thân phận của Trương Chấn Thành nói ra như vậy thì còn gì phải lo lắng nữa?
Nhưng Lý lão gia lại thở dài, lắc đầu nói:
- Chỉ sợ rất khó!
Ông ấy đang định nói ra, Lý Tuệ Hoa sốt sắng:
- Ba –
Lý Tuệ Hoa dường như nóng lòng ngăn cản ông ấy nói ra chân tướng sự việc, Trương Chấn Nam lại càng cảm thấy sự việc không ổn, Anh ta với sự nhạy bén của một quân nhân lập tức nghĩ tới rất nhiều rất nhiều chuyện.
Lý lão gia xua xua tay, Lý Tuệ Hoa liền lui xuống, đứng bên cạnh chồng. Lý lão gia lúc này mới nói với hai anh em:
- Rất khó! Rất khó. Ta biết các cháu cũng là có lòng tốt, nhưng việc này rất khó giải quyết.
Nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Lý lão gia, Trương Nhất Phàm cũng hiểu được sự tình rất nghiêm trọng. Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Lý lão gia một đầu sỏ trên thương trường lại cảm thấy cùng đường bí lối thế?
Khi ba người đang trầm tư, Lý lão gia rốt cục cũng để lộ ra một tin tức kinh thiên động địa. Ông ôm lấy mặt, vô cùng thống khổ nói:
- Thằng cả bị người ta bắt cóc rồi.
- Cái gì!
Tin tức này giống như một quả bom, ầm ầm phát nổ, làm chấn động mụ mị đầu óc của ba người. Con cả của Lý lão gia không ngờ lại bị người ta bắt cóc?
Tin tức kinh người này làm ba người thất kinh.
Rốt cuộc là ai? Dám bắt cóc hậu nhân của Lý gia? Hai con trai của Lý lão gia, bên người đều có vệ sĩ tin cậy, việc này nhất định không phải là do người bình thường gây ra.
Trương Chấn Nam bình tĩnh hỏi han:
- Đã báo cảnh sát chưa?
Lý lão gia lắc đầu:
- Báo cảnh sát có ích lợi gì? Cảnh sát Trung Quốc cũng không quản nổi.
- Ba ---
Lý Tuệ Hoa lại hét lên, ý bảo không nên nói tiếp. Âu Dương Kiến Thành cũng ở bên cạnh nói:
- Hy vọng các người đừng nhúng tay vào, chuyện nhà tôi chúng tôi tự giải quyết được. Các người không cần phải hỏi nhiều, có hỏi cũng chẳng giúp được gì.
Ông ta lại nói với Lý lão gia:
- Ba, chúng ta vẫn nên mau nghĩ cách đi, tối anh cả sẽ xảy ra chuyện mất.
Theo sự phân tích vấn đề của Trương Chấn Nam, thì việc mà cảnh sát Trung Quốc quản không nổi thì nhất định là ở nước ngoài. Con của Lý lão gia bị bắt cóc ở nước ngoài?
Nhìn đến bộ dạng đau khổ của Lý lão gia, Trương Chấn Nam kìm không nổi hỏi thêm:
- Lão tiên sinh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cần Chấn Nam hỗ trợ không? Nếu có thể, Chấn Nam nguyện tận lực giúp đỡ.
Âu Dương Kiến Thành nói:
- Đừng to mồm, đã nói với các người rồi, cảnh sát Trung Quốc cũng quản không nổi, các người thì có cách gì chứ? Đi nhanh đi, đừng ở lại làm phiền ba tôi, ông ấy đã đủ khổ sở rồi. Biện pháp duy nhất hiện tại chính là khẩn trương chuẩn bị tiền, chuộc đại ca về, các người đừng nhúng tay vào thì hơn. Nhỡ có xảy ra chuyện gì, các ngươi không ai gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Trương Chấn Nam và Trương Nhất Phàm đều nhìn ông ta, có vẻ khinh thường. Nếu người ta nói đã khó nghe như vậy, ba người cũng không tiện ở lâu. Lý lão tiên đau khổ tột cùng, phất tay với ba người:
- Tôi không tiễn nhé.
Sau khi nhìn thấy mọi người, lông mày của ông Kim giãn ra.
Âu Dương Viện Viện ở cùng các anh các chị này rất vui vẻ, hơn nữa còn là đại minh tinh như Hạ Vi Nhi. Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của ông Kim, cô liền nói:
- Chú Kim, chú đã về.
Ông Kim nói với Viện Viên:
- Viện Viện, cháu có thể về nhà rồi đấy, ông ngoại đang chờ cháu!
Sau đó Ông Kim nói với mọi người:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị phái tôi tới đón các vị, tất cả cùng nhau đến khách sạn Tế Châu thôi!
Bọn họ cũng không từ chối, chuyển khỏi Khách sạn Hoàng gia Thái Bình Dương.
Phần lớn khách sạn Tế Châu đã được Lý gia bao hết, Trương Chấn Nam ở trong khách sạn một ngày, ngoài Ông Kim ra thì không ai trong nhà họ Lý ra tiếp đón khách. Trương Chấn Nam liền cảm thấy kỳ lạ, anh ta hỏi em trai:
- Em có thấy hơi kỳ lạ không?
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh có phải là cảm thấy Lý gia không ai ra đón tiếp khách? Chỉ phái quản gia tới?
Trương Chấn Nam nói,
- Theo lý, hai người con trai và con gái của Ông Lý nên đến hỏi thăm một chút, nhưng chúng ta đến đây đã một ngày rồi, không hề nhìn thấy bọn họ.
Trương Mạnh Phàm nói:
- Có thể là bọn họ bận chuẩn bị buổi mừng thọ, không có thời gian?
- Cái này càng vô lý, dựa vào thế lực của Lý gia, cần phải tự mình đi xử lý chuyện này sao? Chỉ cần một cú điện thoại là có người thay mặt họ xử lý mọi việc tốt đẹp ngay.
Trương Nhất Phàm nói tiếp:
- Đêm qua khi bọn em đến thăm hỏi Lý lão gia, không có gì khác thường cả ngoại trừ Lý Tuệ Hoa ra hai người con trai của Lý gia đều không có ai ở nhà, nghe nói là họ còn chưa về. Con lớn ở Mỹ, con thứ hai ở Đức.
Trương Chấn Nam không nói gì, mọi người ngồi một lúc, anh ta nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối rồi. Trương Chấn Nam đề nghị, trước tiên cần đến Lý phủ thăm hỏi Lý lão gia, chuyển lời của cha.
Trương Nhất Phàm đành phải đi cùng anh cả và chị dâu, ba người gọi taxi đi.
Lại một lần nữa đi vào biệt thự của Lý gia, khi đi vào cửa chính, Trương Chấn Nam nói:
- Anh vẫn cảm thấy hôm nay có chút không bình thường.
Trương Nhất Phàm để ý một chút, hình như, vừa rồi Ông Kim nghênh đón bọn họ, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Trương Nhất Phàm vốn định hỏi thăm, nhưng đã đi đến phòng khách.
Lý Tuệ Hoa và Âu Dương Kiến Thành tuy rằng trên mặt nở nụ cười, nhưng lại có chút miễn cưỡng, nhất là Âu Dương Kiến Thành, gần như không bao giờ cười nên khi ông ta cười nhìn lại giống như đang khóc.
Viện Viện hôm qua theo Ông Kim về nhà, đến bây giờ cũng không xuất hiện.
Ông Lý từ trên tầng đi xuống, gật đầu chào ba người:
- Chấn Nam, hai vợ chồng cháu cũng đến đấy à, thật sự là phiền cho hai cháu rồi. Thực ra cũng chỉ là một buổi sinh nhật mà phải khiến mọi người vất vả như vậy. Lão già tôi thật lấy làm hổ thẹn!
Sắc mặt của Lý lão gia, rõ ràng là không vui vẻ như tối hôm trước, Trương Nhất Phàm lúc này mới để ý, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ nhỉ?
Ba người ngồi một lúc, Lam Lam đích thân tặng quà cho Lý lão gia, Lý lão gia cũng không nói gì nhiều, chỉ nói khách khí quá, khách khí quá. Trương Chấn Nam nhìn khí sắc mặt người nhà họ Lý khá u ám, tiếp đón có chút gì đó không được chu đáo nên lại càng thấy kỳ lạ.
Nên uống một ngụm trà xong liền chào về.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại trong phòng khách vang lên dồn dập, mặt Lý Tuệ Hoa biến sắc, lập tức chạy lại cầm lấy cái điện thoại:
- Alo ----- cái gì? Làm sao có thể! Không thể nào! Các người chắc chắn là lầm rồi.
Giọng nói của Lý Tuệ Hoa rất lớn, hơn nữa lại có chút kích động, Trương Nhất Phàm vô tình phát hiện ra trong lúc bà nói chuyện toàn thân run lên bần bật. Ba người đang định ra về, Lý Tuệ Hoa gọi Lý lão gia:
- Ba. Bọn chúng muốn ba nghe điện thoại!
Lý lão gia nghe tiếng nói chuyện điện thoại như vậy cũng có chút kích động, không kịp nói với ba người điều gì vội vàng tiến đến chỗ cái điện thoại. Cầm ống nghe lên vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thằng cả làm sao?
Nghe được câu này, anh em Trương Nhất Phàm nhìn nhau, tình hình không ổn! Lý gia thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
Âu Dương Kiến Thành đứng bên cạnh, bộ dạng như vay tiền mà không trả vậy.
Ấn tượng của Trương Nhất Phàm với Âu Dương Kiến Thành không lấy gì làm tốt lắm, vài năm trước, khi hắn thu nhận và giúp đỡ Viện Viện ở Thông Thành thiếu chút nữa bị Âu Dương Kiến Thành hiểu lầm. Bởi vậy, trong lòng hai người đều không mấy xem trọng đối phương.
Sau khi Lý lão gia nghe xong điện thoại, chỉ nghe thấy ông ấy nặng nề đặt điện thoại xuống, ngồi đó thở dài. Hai tay ôm lấy mặt, đột nhiên già đi rất nhiều.
Trương Chấn Nam biết có chuyện không ổn, liền quan tâm hỏi:
- Lý lão gia, xảy ra chuyện gì vậy?
Lý lão gia ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hai anh em, nói không nên lời.
Trương Chấn Nam nói:
- Ông cứ nói đi ạ, ông và cha cháu cũng là giao tình nhiều năm, chỉ cần là chuyện vãn bối có thể giúp được, nhất định sẽ làm hết sức.
Với thân phận của Trương Chấn Thành nói ra như vậy thì còn gì phải lo lắng nữa?
Nhưng Lý lão gia lại thở dài, lắc đầu nói:
- Chỉ sợ rất khó!
Ông ấy đang định nói ra, Lý Tuệ Hoa sốt sắng:
- Ba –
Lý Tuệ Hoa dường như nóng lòng ngăn cản ông ấy nói ra chân tướng sự việc, Trương Chấn Nam lại càng cảm thấy sự việc không ổn, Anh ta với sự nhạy bén của một quân nhân lập tức nghĩ tới rất nhiều rất nhiều chuyện.
Lý lão gia xua xua tay, Lý Tuệ Hoa liền lui xuống, đứng bên cạnh chồng. Lý lão gia lúc này mới nói với hai anh em:
- Rất khó! Rất khó. Ta biết các cháu cũng là có lòng tốt, nhưng việc này rất khó giải quyết.
Nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Lý lão gia, Trương Nhất Phàm cũng hiểu được sự tình rất nghiêm trọng. Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Lý lão gia một đầu sỏ trên thương trường lại cảm thấy cùng đường bí lối thế?
Khi ba người đang trầm tư, Lý lão gia rốt cục cũng để lộ ra một tin tức kinh thiên động địa. Ông ôm lấy mặt, vô cùng thống khổ nói:
- Thằng cả bị người ta bắt cóc rồi.
- Cái gì!
Tin tức này giống như một quả bom, ầm ầm phát nổ, làm chấn động mụ mị đầu óc của ba người. Con cả của Lý lão gia không ngờ lại bị người ta bắt cóc?
Tin tức kinh người này làm ba người thất kinh.
Rốt cuộc là ai? Dám bắt cóc hậu nhân của Lý gia? Hai con trai của Lý lão gia, bên người đều có vệ sĩ tin cậy, việc này nhất định không phải là do người bình thường gây ra.
Trương Chấn Nam bình tĩnh hỏi han:
- Đã báo cảnh sát chưa?
Lý lão gia lắc đầu:
- Báo cảnh sát có ích lợi gì? Cảnh sát Trung Quốc cũng không quản nổi.
- Ba ---
Lý Tuệ Hoa lại hét lên, ý bảo không nên nói tiếp. Âu Dương Kiến Thành cũng ở bên cạnh nói:
- Hy vọng các người đừng nhúng tay vào, chuyện nhà tôi chúng tôi tự giải quyết được. Các người không cần phải hỏi nhiều, có hỏi cũng chẳng giúp được gì.
Ông ta lại nói với Lý lão gia:
- Ba, chúng ta vẫn nên mau nghĩ cách đi, tối anh cả sẽ xảy ra chuyện mất.
Theo sự phân tích vấn đề của Trương Chấn Nam, thì việc mà cảnh sát Trung Quốc quản không nổi thì nhất định là ở nước ngoài. Con của Lý lão gia bị bắt cóc ở nước ngoài?
Nhìn đến bộ dạng đau khổ của Lý lão gia, Trương Chấn Nam kìm không nổi hỏi thêm:
- Lão tiên sinh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cần Chấn Nam hỗ trợ không? Nếu có thể, Chấn Nam nguyện tận lực giúp đỡ.
Âu Dương Kiến Thành nói:
- Đừng to mồm, đã nói với các người rồi, cảnh sát Trung Quốc cũng quản không nổi, các người thì có cách gì chứ? Đi nhanh đi, đừng ở lại làm phiền ba tôi, ông ấy đã đủ khổ sở rồi. Biện pháp duy nhất hiện tại chính là khẩn trương chuẩn bị tiền, chuộc đại ca về, các người đừng nhúng tay vào thì hơn. Nhỡ có xảy ra chuyện gì, các ngươi không ai gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Trương Chấn Nam và Trương Nhất Phàm đều nhìn ông ta, có vẻ khinh thường. Nếu người ta nói đã khó nghe như vậy, ba người cũng không tiện ở lâu. Lý lão tiên đau khổ tột cùng, phất tay với ba người:
- Tôi không tiễn nhé.
/1313
|