Xảy ra chuyện như vậy, cả đêm cô không ngủ được. Sáng sớm hôm sau, Thôi Hồng Anh chạy đến thị trấn gọi điện thoại.
Cô cầm lấy điện thoại, lại không biết nên gọi cho ai. Có thể gọi điện thoại cho Bí thư Trương được không?
Hay là gọi điện thoại cho anh trai. Nhớ đến việc hôm đó, cô lại do dự một chút. Sợ gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại lại gợi lên cho anh ấy một loại ảo tưởng. Việc của cô và anh họ sẽ như thế nào đây?
Thôi Hồng Anh cũng cảm thấy mình và anh họ dường như không được tự nhiên. Cũng không biết vì sao. Dù sao không cần gọi cuộc điện thoại này, có lẽ hai người cùng lớn lên từ nhỏ, đã rất quen thuộc với nhau, sẽ không có cảm giác này.
Do dự một hồi, nhìn tám giờ hơn, Thôi Hồng Anh vẫn quyết định gọi điện thoại.
Đằng Phi vừa bước vào cửa phòng làm việc. Anh vừa từ chỗ Bí thư Trương về, đã có hai cuộc gọi nhỡ. Nhìn dãy số, anh lập tức đoán đó là một người bạn học nào đó.
Từ khi Đằng Phi lên làm thư ký chuyên trách cho Bí thư, một số bạn học, thậm chí là bạn học thân thích, thường xuyên lấy cớ gọi điện thoại cho anh, làm Đằng Phi rất bực bội.
Bởi vậy căn bản y không nghĩ Thôi Hồng Anh sẽ gọi điện thoại cho mình. Hơn nữa, sự việc lần đó, Thôi Hồng Anh cũng không để ý đến y. Mỗi lần nghĩ đến việc như vậy, y không còn tâm trí nào.
Thực sự thì ăn trộm gà còn phải mất nắm gạo, nhưng Đằng Phi không thể không thừa nhận, y thật sự rất nhớ cảm giác này. Mấy lần nằm mơ đều năm mơ thấy em họ. Đáng tiếc ngay cả trong giấc mơ thì em họ vẫn ngang bướng, chết không theo.
Khi Đằng Phi phát hiện đó chỉ là giấc mơ đã rất buồn.
Khi cuộc gọi thứ ba đến, Đằng Phi mới nhận điện thoại, y cũng nói như bình thường:
- Tôi là Đằng Phi, bạn là.
Thôi Hồng Anh tức chết mất, để cô đợi cả nửa giờ. Mà ông chủ lòng dạ hiểm độc, mỗi lần cúp điện thoại lại thu tiền của cô, không cần biết có người nhận hay không, chỉ cần có chuông là mất tiền. Bởi vậy nghe thấy giọng của Đằng Phi cô cực kỳ tức giận.
- Anh làm gì thế, gọi mấy chục cuộc điện thoại cũng không nhận, thế là thế nào?
Các cô gái đều như vậy, chưa bị chinh phục thì rất hung hăng, khi bị chinh phục rồi lại rất nhẹ nhàng. Đằng Phi nghe thấy cô nói mấy câu không đầu không cuối trong lòng cũng không thoải mái.
- Sáng sớm, em bận chuyện gì vậy?
Nghe giọng của em họ y cũng cảm thấy hơi tức. Mình một lòng một dạ thích cô, không nghĩ giờ lại đến nông nỗi này. Lâu như vậy không liên hệ với mình, vừa gọi điện thoại lại giống như cãi nhau, giọng của Đằng Phi cũng không được tốt.
Thôi Hồng Anh nghe y trả lời như vậy, quên mất cả chuyện tiền nong, bực mình nói:
- Vậy thì anh bận đi, không cần quấy rầy anh nữa.
Hơn nữa nói xong, liền cúp điện thoại ngay.
Sau khi cúp điện thoại, cô chợt giật mình:
- Nguy rồi, tức giận nên quên mất việc chính rồi.
Đằng Phi cũng tức giận, thấy tính tình Thôi Hồng Anh càng ngày càng lạ, có lẽ vẫn đang tức giận.
Thôi đi, không cần quan tâm đến cô nữa. Đằng Phi gạt việc này ra khỏi đầu.
Thôi Hồng Anh ngồi xổm xuống, buông điện thoại. Cũng không biết gọi điện thoại cho ai. Cô liền nghĩ đến Chu Bân.
Chu Bân là người mà cô tin tưởng nhất. điện thoại của Bí thư Trương cô lại không dám gọi. Tìm số điện thoại của Chu Bân xong, ấp a ấp úng mãi mới nói cho Chu Bân việc của mình. Chu Bân cũng hơi tức giận.
Đây chính là một quả bom, nếu làm không tốt sẽ hại chết người.
Ông ta vội vàng hỏi Thôi Hồng Anh việc này còn ai biết không? Thôi Hồng Anh nói chỉ người trong nhà biết, chưa nói với người ngoài. Chu Bân nghe thế lập tức nói:
- Ngàn vạn lần đừng nói với ai, hãy giữ bí mật, tôi lập tức đến đó.
Sau đó Chu Bân tự mình lái xe, đi về phía huyện Đạo An.
Tất cả những việc này Trương Nhất Phàm vẫn không hay biết gì. Căn bản hắn sẽ không biết. ông ta đến chỗ Thôi Hồng Anh còn mang theo một ít thuốc bổ.
Tảng đá đè lên ngực Thôi Hồng Anh lập tức được lấy xuống.
Mặt trời đã lên cao, Thôi Hồng Anh không muốn đi bộ về nên thuê xe máy về nhà.
Khi về đến nhà, em trai không biết đi đâu chơi rồi, cha mẹ đang ngồi ngoài cửa chính than thở. Hai vợ chồng bác cả vẫn còn ở đó, còn mấy chục bà con cũng đang ngồi đó.
- Thật sự không thể tưởng tượng được, không ngờ cô lại làm chuyện này bên ngoài, thật đáng tiếc cho một cô gái.
- Đúng vậy, trước đây không phải là người rất hiền lành ngoan ngoãn sao, tại sao lại có thể như vậy?
- Tôi cũng thấy cô ta có chút không đúng, mới mấy tháng đã thay đổi hắn. Tôi còn tưởng là có chuyện gì xảy ra.
- Ôi, hiện giờ trường học cũng không được rồi, môi trường rất xấu rồi.
…
Giữa lúc mấy người đang bàn tán thì cha của Thôi Hồng Anh nghiêm mặt nhìn bọn họ quát lên:
- Câm miệng! Đó là chuyện của nhà tôi, tự tôi sẽ xử lý, không cần mọi người phải bàn tán.
Người nói thầm vữa này chính là người đàn bà ba hoa nổi tiếng trong thôn. Bà hơi sợ lui lại mấy bước, nhìn ba Thôi Hồng Anh nói:
- Cũng là tôi có ý tốt, nếu không ông bà cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Hiện giờ môi trường trong sạch của trường học đã bị phá hủy, phải giáo dục thêm thôi.
- Ui da…
Vừa nói xong lui về phía sau không cẩn thận ngã luôn xuống đất.
Vừa đúng lúc Thôi Hồng Anh đã về, nhìn thấy nhiều người như vậy còn tưởng rằng chuyện tiền bạc bị lộ ra, sợ đến mức hai chân cô run run.
- BA, mọi người đang làm gì vậy?
Vừa mới nói một câu, ba của Thôi Hồng Anh liền giơ tay cho cô một cái bạt tai.
Thôi Hồng Anh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ba cô lại giơ chân đạp một cái.
Thôi Hồng Anh bị đánh cho choáng váng, chỉ có thể đứng ngây ra khóc. Những người khác nhìn cũng không khuyên can, ngược lại giống như đang xem một trận bóng, rất hào hứng.
- Đồ không biết xấu hổ, súc sinh, cút… từ này đứng có về nhà họ Thôi này nữa, tao không có đứa con như mày.
Mẹ Hông Anh thương con khuyên chồng:
- Ông chưa hỏi rõ ràng sao đã đánh nó.
Tuy rằng bà cũng hơi tin những lời đồn đại nhưng vẫn ôm chút hi vọng. Thật sự cũng muốn hỏi rõ con gái việc này. Bởi vì buổi sáng hôm nay người trong thôn mới nghe tin, Thôi Hồng Anh ở trường học có người nuôi bao.
Hơn nữa, tin đồn cũng có lý. Hơn nữa, hôm qua Thôi Hồng Anh về nhà bao lớn bao bé. Mọi người nửa tin nửa ngờ. Với gia cảnh của Thôi Hồng Anh, không thể có nhiều tiên như vậy để mua quà, cũng không có tiền để mặc quần áo tốt như vậy.
Người ta nói cô mặc hàng hiệu, đeo vòng tay, thắc lưng mà Chủ tịch xã mới có, rất xa xỉ. Dù sao những tin đồn rất nhiều, hơn nữa hôm qua khi Thôi Hồng Anh về vừa đúng lúc chứng thực những lời đồn này.
Cũng có người nghe đồn, người bao dưỡng kia là một lãnh đạo, mỗi lần cho tiền Thôi Hồng Anh là mấy nghìn. Việc này càng ngày càng lan ra, hơn nữa người ta nói có bài bản hẳn hoi, làn người ta không thể không nghi ngờ Thôi Hồng Anh.
Chuyện như thế nào, ba của Thôi Hồng Anh cũng chỉ nhìn hộp rượu có tám nghìn đồng mà những lời nói của Thôi Hồng Anh hôm qua rất nhanh liền sụp đổ. Bọn họ đều một lòng một dạ cho rằng con gái mình đã làm một chuyện không thể chấp nhận được.
Hóa ra tiền này là do người bao dưỡng cho, cô còn tự biện hộ cho mình. Nghĩ đến đây hai vợ chồng tức giận đến ngất đi. Thôi Hồng Anh vội vàng chạy về còn bị đánh chết khiếp ngay tại chỗ.
Lão Thôi tức giận cũng đúng thôi, cầm một phong bì từ trong phòng đi ra, trong đó là tám nghìn đồng đã làm hai vợ chồng không ngủ cả đêm, ném thẳng ra ngoài cửa:
- Cút, đừng có về cái nhà này nữa. Tao coi như không có đứa con này.
Thôi Hồng Anh đứng đó không hề động đậy. lão Thôi còn muốn đánh cô, may mắn là mẹ cô đã chạy ra kéo chồng trở lại, nhìn con gái nói:
- Đi đi, con còn không đi sao, chẳng lẽ để ông ấy đánh chết sao.
Thôi Hồng Anh còn lưỡng lự:
- Con cũng không làm gì, con cũng không sai, con không đi. Bố mẹ đánh chết con đi.
Nghe mình bị nói những điều ô nhục như vậy, Thôi Hồng Anh cũng thật sự muốn làm rõ, vì sao lời đồn đó đột nhiên lại xuất hiện? Ai gây ra với mình.
Tục ngữ nói không có lửa thì làm sao có khói, ai đã đồn đại sau lưng cô? Tính tình của Thôi Hồng Anh ba cô cũng biết, từ nhỏ đã mạnh mẽ. Ba cô cũng chỉ nghe nói như vậy đã chạy đến đó đánh cô.
Lúc này, em trai từ đâu chạy đến, nhặt phong bì trên đất lên kéo chị bỏ chạy.
- Chị, đi thôi, ba sẽ đánh chết chị mất.
Em trai đang học trung học, rất nghe lời. Thôi Hồng Anh lau nước mắt, không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khóc một trận, cô hỏi em trai xem có chuyện gì. Sao lại có tin đồn như vậy?
Em trai nào có biết gì? Y chỉ nói:
- Buổi sáng hôm nay khi chị vừa đi, thím hai chạy đến nói. Hiện nay cả thôn đều biết việc này, chỉ có chúng ta là không biết gì, cũng không biết ai đã nói ra.
Thôi Hồng Anh khóc một trận, mình thì không biết gì. Chuyện này nên làm thế nào đây?
Em trai khuyên:
- Chị, chị không cần phải nói gì nữa, giờ cứ về trường trước đi.
Thôi Hồng Anh ngẫm lại cũng chỉ có thể như thế. Vốn cô chỉ có đi hai lần Bí thư Trương hai lần, không nghĩ mọi việc lại xảy ra như thế. Hiện giờ đang không có đường chối cãi, nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Cô cầm lấy điện thoại, lại không biết nên gọi cho ai. Có thể gọi điện thoại cho Bí thư Trương được không?
Hay là gọi điện thoại cho anh trai. Nhớ đến việc hôm đó, cô lại do dự một chút. Sợ gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại lại gợi lên cho anh ấy một loại ảo tưởng. Việc của cô và anh họ sẽ như thế nào đây?
Thôi Hồng Anh cũng cảm thấy mình và anh họ dường như không được tự nhiên. Cũng không biết vì sao. Dù sao không cần gọi cuộc điện thoại này, có lẽ hai người cùng lớn lên từ nhỏ, đã rất quen thuộc với nhau, sẽ không có cảm giác này.
Do dự một hồi, nhìn tám giờ hơn, Thôi Hồng Anh vẫn quyết định gọi điện thoại.
Đằng Phi vừa bước vào cửa phòng làm việc. Anh vừa từ chỗ Bí thư Trương về, đã có hai cuộc gọi nhỡ. Nhìn dãy số, anh lập tức đoán đó là một người bạn học nào đó.
Từ khi Đằng Phi lên làm thư ký chuyên trách cho Bí thư, một số bạn học, thậm chí là bạn học thân thích, thường xuyên lấy cớ gọi điện thoại cho anh, làm Đằng Phi rất bực bội.
Bởi vậy căn bản y không nghĩ Thôi Hồng Anh sẽ gọi điện thoại cho mình. Hơn nữa, sự việc lần đó, Thôi Hồng Anh cũng không để ý đến y. Mỗi lần nghĩ đến việc như vậy, y không còn tâm trí nào.
Thực sự thì ăn trộm gà còn phải mất nắm gạo, nhưng Đằng Phi không thể không thừa nhận, y thật sự rất nhớ cảm giác này. Mấy lần nằm mơ đều năm mơ thấy em họ. Đáng tiếc ngay cả trong giấc mơ thì em họ vẫn ngang bướng, chết không theo.
Khi Đằng Phi phát hiện đó chỉ là giấc mơ đã rất buồn.
Khi cuộc gọi thứ ba đến, Đằng Phi mới nhận điện thoại, y cũng nói như bình thường:
- Tôi là Đằng Phi, bạn là.
Thôi Hồng Anh tức chết mất, để cô đợi cả nửa giờ. Mà ông chủ lòng dạ hiểm độc, mỗi lần cúp điện thoại lại thu tiền của cô, không cần biết có người nhận hay không, chỉ cần có chuông là mất tiền. Bởi vậy nghe thấy giọng của Đằng Phi cô cực kỳ tức giận.
- Anh làm gì thế, gọi mấy chục cuộc điện thoại cũng không nhận, thế là thế nào?
Các cô gái đều như vậy, chưa bị chinh phục thì rất hung hăng, khi bị chinh phục rồi lại rất nhẹ nhàng. Đằng Phi nghe thấy cô nói mấy câu không đầu không cuối trong lòng cũng không thoải mái.
- Sáng sớm, em bận chuyện gì vậy?
Nghe giọng của em họ y cũng cảm thấy hơi tức. Mình một lòng một dạ thích cô, không nghĩ giờ lại đến nông nỗi này. Lâu như vậy không liên hệ với mình, vừa gọi điện thoại lại giống như cãi nhau, giọng của Đằng Phi cũng không được tốt.
Thôi Hồng Anh nghe y trả lời như vậy, quên mất cả chuyện tiền nong, bực mình nói:
- Vậy thì anh bận đi, không cần quấy rầy anh nữa.
Hơn nữa nói xong, liền cúp điện thoại ngay.
Sau khi cúp điện thoại, cô chợt giật mình:
- Nguy rồi, tức giận nên quên mất việc chính rồi.
Đằng Phi cũng tức giận, thấy tính tình Thôi Hồng Anh càng ngày càng lạ, có lẽ vẫn đang tức giận.
Thôi đi, không cần quan tâm đến cô nữa. Đằng Phi gạt việc này ra khỏi đầu.
Thôi Hồng Anh ngồi xổm xuống, buông điện thoại. Cũng không biết gọi điện thoại cho ai. Cô liền nghĩ đến Chu Bân.
Chu Bân là người mà cô tin tưởng nhất. điện thoại của Bí thư Trương cô lại không dám gọi. Tìm số điện thoại của Chu Bân xong, ấp a ấp úng mãi mới nói cho Chu Bân việc của mình. Chu Bân cũng hơi tức giận.
Đây chính là một quả bom, nếu làm không tốt sẽ hại chết người.
Ông ta vội vàng hỏi Thôi Hồng Anh việc này còn ai biết không? Thôi Hồng Anh nói chỉ người trong nhà biết, chưa nói với người ngoài. Chu Bân nghe thế lập tức nói:
- Ngàn vạn lần đừng nói với ai, hãy giữ bí mật, tôi lập tức đến đó.
Sau đó Chu Bân tự mình lái xe, đi về phía huyện Đạo An.
Tất cả những việc này Trương Nhất Phàm vẫn không hay biết gì. Căn bản hắn sẽ không biết. ông ta đến chỗ Thôi Hồng Anh còn mang theo một ít thuốc bổ.
Tảng đá đè lên ngực Thôi Hồng Anh lập tức được lấy xuống.
Mặt trời đã lên cao, Thôi Hồng Anh không muốn đi bộ về nên thuê xe máy về nhà.
Khi về đến nhà, em trai không biết đi đâu chơi rồi, cha mẹ đang ngồi ngoài cửa chính than thở. Hai vợ chồng bác cả vẫn còn ở đó, còn mấy chục bà con cũng đang ngồi đó.
- Thật sự không thể tưởng tượng được, không ngờ cô lại làm chuyện này bên ngoài, thật đáng tiếc cho một cô gái.
- Đúng vậy, trước đây không phải là người rất hiền lành ngoan ngoãn sao, tại sao lại có thể như vậy?
- Tôi cũng thấy cô ta có chút không đúng, mới mấy tháng đã thay đổi hắn. Tôi còn tưởng là có chuyện gì xảy ra.
- Ôi, hiện giờ trường học cũng không được rồi, môi trường rất xấu rồi.
…
Giữa lúc mấy người đang bàn tán thì cha của Thôi Hồng Anh nghiêm mặt nhìn bọn họ quát lên:
- Câm miệng! Đó là chuyện của nhà tôi, tự tôi sẽ xử lý, không cần mọi người phải bàn tán.
Người nói thầm vữa này chính là người đàn bà ba hoa nổi tiếng trong thôn. Bà hơi sợ lui lại mấy bước, nhìn ba Thôi Hồng Anh nói:
- Cũng là tôi có ý tốt, nếu không ông bà cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Hiện giờ môi trường trong sạch của trường học đã bị phá hủy, phải giáo dục thêm thôi.
- Ui da…
Vừa nói xong lui về phía sau không cẩn thận ngã luôn xuống đất.
Vừa đúng lúc Thôi Hồng Anh đã về, nhìn thấy nhiều người như vậy còn tưởng rằng chuyện tiền bạc bị lộ ra, sợ đến mức hai chân cô run run.
- BA, mọi người đang làm gì vậy?
Vừa mới nói một câu, ba của Thôi Hồng Anh liền giơ tay cho cô một cái bạt tai.
Thôi Hồng Anh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ba cô lại giơ chân đạp một cái.
Thôi Hồng Anh bị đánh cho choáng váng, chỉ có thể đứng ngây ra khóc. Những người khác nhìn cũng không khuyên can, ngược lại giống như đang xem một trận bóng, rất hào hứng.
- Đồ không biết xấu hổ, súc sinh, cút… từ này đứng có về nhà họ Thôi này nữa, tao không có đứa con như mày.
Mẹ Hông Anh thương con khuyên chồng:
- Ông chưa hỏi rõ ràng sao đã đánh nó.
Tuy rằng bà cũng hơi tin những lời đồn đại nhưng vẫn ôm chút hi vọng. Thật sự cũng muốn hỏi rõ con gái việc này. Bởi vì buổi sáng hôm nay người trong thôn mới nghe tin, Thôi Hồng Anh ở trường học có người nuôi bao.
Hơn nữa, tin đồn cũng có lý. Hơn nữa, hôm qua Thôi Hồng Anh về nhà bao lớn bao bé. Mọi người nửa tin nửa ngờ. Với gia cảnh của Thôi Hồng Anh, không thể có nhiều tiên như vậy để mua quà, cũng không có tiền để mặc quần áo tốt như vậy.
Người ta nói cô mặc hàng hiệu, đeo vòng tay, thắc lưng mà Chủ tịch xã mới có, rất xa xỉ. Dù sao những tin đồn rất nhiều, hơn nữa hôm qua khi Thôi Hồng Anh về vừa đúng lúc chứng thực những lời đồn này.
Cũng có người nghe đồn, người bao dưỡng kia là một lãnh đạo, mỗi lần cho tiền Thôi Hồng Anh là mấy nghìn. Việc này càng ngày càng lan ra, hơn nữa người ta nói có bài bản hẳn hoi, làn người ta không thể không nghi ngờ Thôi Hồng Anh.
Chuyện như thế nào, ba của Thôi Hồng Anh cũng chỉ nhìn hộp rượu có tám nghìn đồng mà những lời nói của Thôi Hồng Anh hôm qua rất nhanh liền sụp đổ. Bọn họ đều một lòng một dạ cho rằng con gái mình đã làm một chuyện không thể chấp nhận được.
Hóa ra tiền này là do người bao dưỡng cho, cô còn tự biện hộ cho mình. Nghĩ đến đây hai vợ chồng tức giận đến ngất đi. Thôi Hồng Anh vội vàng chạy về còn bị đánh chết khiếp ngay tại chỗ.
Lão Thôi tức giận cũng đúng thôi, cầm một phong bì từ trong phòng đi ra, trong đó là tám nghìn đồng đã làm hai vợ chồng không ngủ cả đêm, ném thẳng ra ngoài cửa:
- Cút, đừng có về cái nhà này nữa. Tao coi như không có đứa con này.
Thôi Hồng Anh đứng đó không hề động đậy. lão Thôi còn muốn đánh cô, may mắn là mẹ cô đã chạy ra kéo chồng trở lại, nhìn con gái nói:
- Đi đi, con còn không đi sao, chẳng lẽ để ông ấy đánh chết sao.
Thôi Hồng Anh còn lưỡng lự:
- Con cũng không làm gì, con cũng không sai, con không đi. Bố mẹ đánh chết con đi.
Nghe mình bị nói những điều ô nhục như vậy, Thôi Hồng Anh cũng thật sự muốn làm rõ, vì sao lời đồn đó đột nhiên lại xuất hiện? Ai gây ra với mình.
Tục ngữ nói không có lửa thì làm sao có khói, ai đã đồn đại sau lưng cô? Tính tình của Thôi Hồng Anh ba cô cũng biết, từ nhỏ đã mạnh mẽ. Ba cô cũng chỉ nghe nói như vậy đã chạy đến đó đánh cô.
Lúc này, em trai từ đâu chạy đến, nhặt phong bì trên đất lên kéo chị bỏ chạy.
- Chị, đi thôi, ba sẽ đánh chết chị mất.
Em trai đang học trung học, rất nghe lời. Thôi Hồng Anh lau nước mắt, không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khóc một trận, cô hỏi em trai xem có chuyện gì. Sao lại có tin đồn như vậy?
Em trai nào có biết gì? Y chỉ nói:
- Buổi sáng hôm nay khi chị vừa đi, thím hai chạy đến nói. Hiện nay cả thôn đều biết việc này, chỉ có chúng ta là không biết gì, cũng không biết ai đã nói ra.
Thôi Hồng Anh khóc một trận, mình thì không biết gì. Chuyện này nên làm thế nào đây?
Em trai khuyên:
- Chị, chị không cần phải nói gì nữa, giờ cứ về trường trước đi.
Thôi Hồng Anh ngẫm lại cũng chỉ có thể như thế. Vốn cô chỉ có đi hai lần Bí thư Trương hai lần, không nghĩ mọi việc lại xảy ra như thế. Hiện giờ đang không có đường chối cãi, nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
/1313
|