Danh sách Trương Nhất Phàm tiến cử lần này chính là hai người Tả Thanh Lâm và Ấn Tương, hai người này đều là nòng cốt trong hệ thống chính trị pháp luật, cũng thuộc phái thực quyền. Ô Dật Long sau nhiều lần suy nghĩ cặn kẽ cảm thấy việc làm này của hắn không có vấn đề gì, lúc này mới đồng ý để hai người bọn họ đi bồi dưỡng.
Theo tin tức có được từ chỗ Chu Bân thì anh ta đang sắp xếp cho Bí thư Trương một bảo mẫu là sinh viên. Cô bảo mẫu này đang trong giai đoạn tập huấn, hơn nữa cô bảo mẫu này cũng đã nhận được sự chấp nhận của Trương Nhất Phàm.
Ô Dật Long chỉ thầm gật đầu, xem ra Chu Bân cũng không tồi, làm việc rất kiên định. Vì thế Ô Dật Long còn cố tình xem qua hồ sơ của Thôi Hồng Anh, một cô gái nông thôn không tồi, vừa học vừa làm, quan trọng hơn nữa là rất ngây thơ, mặt mũi cũng xinh xắn.
Hiện giờ anh ta thật sự rất hy vọng Trương Nhất Phàm có thể phát sinh chút quan hệ với cô bảo mẫu này. Chỉ cần nắm được nhược điểm của Trương Nhất Phàm, Ô Dật Long sẽ không còn lo lắng gì nữa.
Thứ Năm, bí thư của huyện Sơn Lam đến Thành ủy xin chỉ thị của Trương Nhất Phàm, hy vọng lãnh đạo có thể đến huyện Sơn Lam thị sát công tác.
Huyện Sơn Lam còn được gọi là "Tương nam môn hộ", địa thế thuận lợi, cách tỉnh thành phía bắc hơn bốn trăm km, phía nam cách tỉnh Quảng hơn ba trăm km, nhờ phong cảnh núi non trùng điệp mà nổi tiếng ở Vĩnh Lâm.
Nơi này vùng núi chiếm đa số, phía tây nam bộ phong cảnh thanh tú xinh đẹp. Trước kia chính phủ sớm đã lên kế hoạch khai thác, phát triển du lịch, nhưng vì không có cách nào tu bổ nổi giao thông nên trì hoãn mãi không thực hiện được.
Bí thư huyện Sơn Lam là Nông Cẩm Y đã tới Thành ủy nhiều lần, thỉnh cầu Bí thư Trương xuống thị sát công tác.
Thật ra, Trương Nhất Phàm sớm đã có tính toán, chỉ có điều do Liễu Hải đến nên hắn phải tạm thời gác kế hoạch này sang một bên. Hiện giờ danh sách đi bồi dưỡng ở trường Đảng Tỉnh ủy đã được xác định xong, Trương Nhất Phàm có thể duỗi thẳng tay, thảnh thơi đi đến huyện Sơn Lam một chuyến.
Theo kế hoạch, thời gian ở huyện Sơn Lam là hai ngày. Sáng hôm trước lên đường, hôm sau trở về.
Dương Lăng Vân và Chu Bân, cả một vị Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố đi cùng. Ngoài ra còn có phóng viên của đài truyền hình thành phố và tòa soạn báo đi theo trong suốt cuộc hành trình.
Liễu Hải cũng đi theo bảo vệ cho Bí thư Trương. Âu Dương Mạc cũng đích thân dẫn đoàn, lái xe cảnh sát, cả đoàn xe xuất phát hướng về phía huyện Sơn Lam.
Mới đến huyện Sơn Lam, trước mắt mọi người là một cảnh tượng hoang vắng. Nơi nơi cỏ dại mọc thành bụi, đồi núi hoang dã. Mỗi ngọn núi giống như một gò đất lớn trụi lủi, thực vật rất thưa thớt.
Bên cạnh các triền núi mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết từng có người khai hoang trồng trọt, nhưng hiện tại đều rất hoang vu. Trương Nhất Phàm xuống xe, hỏi Nông Cẩm Y:
- Bí thư Nông, một vùng núi đẹp như vậy sao lại bị bỏ hoang?
Nông Cẩm Y nói:
- Nơi này trước kia đã được phân chia cho các hộ dân địa phương, dưới chân núi là đồng ruộng. Nhưng theo đà cải cách, sau khi kinh tế phát triển, trong vùng nổi lên phong trào đi làm thuê. Trai tráng thanh niên của các hộ gia đình phần lớn đều ra ngoài làm thuê, một năm về nhà một lần, có người thậm chí đi hai ba năm mới về nhà một lần.
Nông Cẩm Y chỉ vào thôn xóm ở phía xa xa nói:
- Trong thôn đa phần chỉ còn người già yếu, và một vài người phụ nữ ở nhà trông con cái, thanh niên và trung niên đều đã lên thành phố làm thợ xây, làm thuê. Bởi vậy, vườn ruộng nơi đây liền bị bỏ hoang.
Đối với hiện tượng này, Trương Nhất Phàm đã từng nhìn thấy ở thị trấn Liễu Thủy, tình hình giống y như nhau.
Làm ruộng kiếm không được mấy đồng, đây là chuyện mà mọi người ai cũng hiểu. Thu hoạch tốt xấu còn phải xem mùa màng như thế nào. Nếu gặp phải thiên tai quanh năm suốt tháng thì chuyện ấm no cũng trở thành vấn đề không thể giải quyết được, cho nên đại đa số mọi người lựa chọn cách làm thuê.
Nhìn một vùng đất hoang vắng, tâm sự trong lòng Trương Nhất Phàm nặng trĩu.
- Sao các anh không tổ chức khai thác, phát triển, đưa những loại thực vật ở đây về ươm trồng? Như vậy không phải tốt hơn là bỏ hoang hay sao?
Nông Cẩm Y ngượng ngùng nói:
- Huyện vốn có dự án này, nhưng lại bị kẹt ở cục Nông nghiệp, vẫn chưa được phê duyệt.
Trương Nhất Phàm biết anh ta đang tìm mình tố khổ.
Quả nhiên tên Nông Cẩm Y này muốn cáo lại đi chúc tết gà, không tốt lành gì, việc gì cần tiền thì mới đến tìm mình đây! Trương Nhất Phàm không nói gì thêm nữa, xoay người bước lên xe.
Dọc đường đi, đều nhìn thấy cảnh tương tự, chốc chốc lại chạy qua vài thôn trang, phóng tầm mắt nhìn ra xa, tất cả đều là người già và trẻ con, thi thoảng thì có vài phụ nữ lớn tuổi đang làm việc trên đồng.
Sau khi tới thị trấn, đoàn người trực tiếp ngủ lại tại nhà khách của huyện.
Nông Cẩm Y và Chủ tịch huyện Lã báo cáo lên cấp lãnh đạo, Chủ tịch huyện Lã đem những gì đặc sắc của địa phương kể lại tỉ mỉ. Huyện Sơn Lam có tài nguyên khoáng sán rất phong phú, có thiết, chì, sắt,Uranium, mangan và 24 loại khoáng thạch khác, diện tích các mỏ quặng chiếm khoảng một phần ba tổng diện tích huyện, nhất là quặng sắt với quy mô rất lớn, trữ lượng đạt một tỷ năm trăm triệu tấn trở lên, hy vọng có thể được đưa vào dự án khai thác trọng điểm của quốc gia. Bên trong các khe suối ngang dọc, dòng nước chảy xiết, cũng là nơi lý tưởng để khai thác thuỷ điện.
Nếu biết sử dụng những điều kiện tự nhiên này thì có thể giải quyết vấn đề tài chính của huyện Sơn Lam, thậm chí còn có thể đóng góp thêm vào nguồn tài chính của thành phố.
Trương Nhất Phàm hiểu ý của bọn họ, vẫn là vấn đề tiền bạc. Huyện Sơn Lam gặp khó khăn về tài chính, nên không có năng lực khai thác, phát triển những dự án này. Bởi vậy, chỉ còn một cách duy nhất này nên phải thử xem sao, đó là xin giúp đỡ từ Bí thư Thành ủy mới.
Lần đầu đến Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm rất cẩn thận nghiên cứu, tiến hành tìm hiểu các cán bộ và quan chức lớn ở địa phương. Sự phối hợp giữa Nông Cẩm Y và Chủ tịch huyện Lã, trong phạm vi toàn địa khu Vĩnh Lâm được coi là không tồi. Hai người họ hợp tác cũng đã hơn ba năm, tương đối hòa thuận.
Trương Nhất Phàm đoán rằng hai người họ đã nhiều lần phản ánh lên Thành ủy nhưng không có kết quả, bởi vậy lúc này mới nghĩ ra cái hạ sách là mời mình đến huyện Sơn Lam một chuyến.
Nghe xong báo cáo của hai người, Trương Nhất Phàm tạm thời không có ý kiến gì.
Vĩnh Lâm không phải không có hạng mục đầu tư, mấu chốt chính là vấn đề tác phong của cán bộ. Trương Nhất Phàm nhớ tới mấy câu nói của Bạch Khẩn, nếu mình cứ một mặt tìm cách đưa nguồn đầu tư bên ngoài vào, kết quả trong miệng hùm hang sói này sẽ bị cắn xé đến mức cả xương cốt cũng không còn, sau này còn ai dám đến đây đầu tư nữa? Ai còn có thể tin tưởng Trương Nhất Phàm hắn nữa?
Buổi chiều hắn đi dạo một vòng trong huyện Sơn Lam, huyện này không lớn lắm, chưa đến hai giờ đã đi hết toàn bộ các nơi trong huyện. Trương Nhất Phàm phát hiện ra một hiện tượng mới. Ở một vài khu ngoại thành của huyện, thậm chí cả thị dân của trung tâm thị trấn, có rất nhiều người đang làm một loại sản phẩm thủ công. Loại sản phẩm thủ công chính là một vài mặt hàng dệt len đơn giản.
Trương Nhất Phàm hỏi về nguồn gốc của mặt hàng dệt len thủ công này từ đâu ra. Chủ tịch huyện Lã trả lời rằng cũng vẫn là do tình trạng tương tự, vài năm nay ở huyện Sơn Lam có rất nhiều, phần lớn là từ tỉnh Quảng đưa về. Một vài người có đầu óc nhanh nhạy của huyện sau khi bôn ba ở bên ngoài làm thuê, vào Nam ra Bắc phát hiện ra cơ hội kinh doanh nên liền đem bán thành phẩm từ tỉnh Quảng bên cạnh về đây gia công, nhưng vẫn còn nhỏ lẻ chưa hình thành trên quy mô lớn.
Đây cũng là một hiện tượng tốt, cho thấy dân chúng cũng đang động não suy tính, Trương Nhất Phàm đề nghị, những thứ phát triển tốt ở vùng thành thị duyên hải chúng ta hoàn toàn có thể đưa vào đây. Người ta muốn mở nhà xưởng, muốn mở xí nghiệp, vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc nhận gia công, làm trong xưởng, khởi nghiệp từ cái nhỏ. Đây cũng là một cách suy nghĩ tìm tòi, vừa giải quyết vấn đề công ăn việc làm, vừa giúp gia tăng thu nhập. Những ngành nghề thế này chúng ta không nên tăng thuế, mà nên giúp đỡ, giảm thuế.
Các anh đều là người của tỉnh Tương, một thị trấn gần tỉnh Quảng nhất, có ưu thế về vị trí địa lý, tôi rất ủng hộ ngành nghề này.
Nông Cẩm Y khó xử nói:
- Bí thư Trương, ngành nghề này thật sự không tồi, nhưng giao thông của huyện Sơn Lam không thuận tiện, khiến chi phí vận chuyển gia tăng, làm cho xưởng gia công rất khó nhận được đơn đặt hàng. Bởi vì đường xá không thông, phí vận chuyển gia tăng, muốn ra vào huyện Sơn Lam phải đi qua thành phố Vĩnh Lâm, sau đó lại đi vào quốc lộ, đây là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ngành nghề này phát triển trì trệ không đứng lên nổi.
Nói đi nói lại, cũng nói tới chuyện làm đường, mà làm đường thì phải có tiền. Nếu không có tiền thì chẳng có vấn đề gì giải quyết nổi.
Trương Nhất Phàm rất hiểu tâm trạng của hai người:
- Không phải các anh có tài nguyên khoáng sản đó sao, nếu bản thân mình không có năng lực thì đem tài nguyên khoáng sản đi bán, dùng tiền đó làm kinh phí tu bổ đường xá. Như vậy vừa giải quyết được vấn đề của các anh mà cũng vùa giải quyết được vấn đề của bọn họ.
Chỉ một câu nói nhưng lại khiến người trong mộng như bừng tỉnh, Nông Cẩm Y và Chủ tịch huyện Lã như vừa tỉnh ngộ, nhà đầu tư nào mà không vì tiền? Lấy quặng khoáng sản trao đổi với bọn họ thì vấn đề này sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Thật ra, trong lòng Trương Nhất Phàm cũng đã có dự tính, hắn quyết định lấy huyện Sơn Lam làm thí điểm, khai thông giao lưu buôn bán với tỉnh Quảng. Khiến cho huyện Sơn Lam phát triển đi lên, đưa nguồn vốn đầu tư từ bên ngoài vào.
Nhưng vấn đề thực tại chính là vừa mở miệng đã phải cần tiền làm đường xá từ nhà đầu tư, xem ra sẽ không có ai tình nguyện làm. Nếu chẳng may nhiệm kỳ của hai người này hết hoặc phát sinh những vấn đề khác, thì tiền của nhà đầu tư không phải sẽ bị trôi nổi như dòng nước sao?
Bản tính của thương nhân chính là thấy tiền sáng mắt, không thấy thỏ thì chim ưng không tung cánh.
Buổi tối ăn cơm trong nhà khách của huyện, Trương Nhất Phàm nhìn hai người nói:
- Tôi đến Vĩnh Lâm chỉ chú ý hai vấn đề, một là dân sinh, hai là tác phong của cán bộ. Tôi thấy ý tưởng của các anh khả thi, nhưng tác phong của cán bộ phải chỉnh chu cho tốt, xảy ra vấn đề gì tôi sẽ chỉ hỏi các anh. Chuyện làm đường thì các anh làm một bản báo cáo, tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp, xem xem có thể vay vốn ngân hàng được hay không, sẽ giải quyết chuyện tu sửa đường xá trước.
Hai người họ liền cúi đầu khom lưng nói:
- Cảm ơn Bí thư Trương, nếu con đường này tu sửa thông xe xong, thì ngài chính là cha mẹ tái sinh của dân chúng huyện Sơn Lam. Con đường này chúng tôi đã trông mong từ rất nhiều năm rồi.
Lần này làm đường xong sẽ không phải đi vòng qua Vĩnh Lâm, hơn nữa còn khai thông giao thông với tỉnh Quảng, nối liền với quốc lộ. Nhìn từ phương diện nào đó mà nói, không hề nịnh bợ thì, tu sửa con đường này cũng coi như đã tu sửa cuộc đời cho dân chúng. Còn nều nhìn từ góc độ ích lợi lâu dài thì con đường này của huyện Sơn Lam không tu bổ không được.
Kinh phí làm đường lên đến cả trăm triệu, năm ngoái địa khu Vĩnh Lâm chỉ mới thu được hơn sáu mươi triệu thu nhập từ thuế, số kinh phí đó nếu muốn hoàn toàn dựa vào khoản vay thì e rằng sẽ có chút khó khăn. Tuy Bí thư Trương đã đồng ý nhưng hai người vẫn cảm thấy thiếu tự tin.
Ở huyện Sơn Lam khảo sát hai ngày, Trương Nhất Phàm thấy được huyện Sơn Lam tuy khó khăn, bế tắc, nhưng tác phong của cán bộ và lối suy nghĩ của con người so với thành phố Vĩnh Lâm thì còn đỡ hơn một chút, bởi vậy hắn mới dám đem nơi này ra làm nơi thí điểm đầu tiên.
Ngày hôm sau trở về thành phố Vĩnh Lâm, Chu Bân thấy lãnh đạo đi đường mệt nhọc, liền chủ động mời lãnh đạo đi tẩy trần.
Đối với những khoản tiêu phí thế này, Trương Nhất Phàm cũng không hề phản đối, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép, thích hợp là được, cũng không có gì là không thể. Hơn nữa hắn cũng cố tình thả lỏng cho Dương Lăng Vân và Chu Bân, ngoài giờ làm việc, trước mặt hai người, Trương Nhất Phàm tỏ ra vô cùng hiền hoà.
Phòng tắm Dân tộc là một nơi có phong cảnh khá xinh đẹp, người Vĩnh Lâm thường hình dung nó như vậy. Khi Trương Nhất Phàm, Chu Bân và Dương Lăng Vân đến phòng tắm thì được hai cô tiếp tân xinh đẹp người dân tộc Dao đứng ở cửa duyên dáng yêu kiều tiếp đón.
Khuôn mặt cười khanh khách, trông có vẻ vô cùng vui mừng. Chu Bân đi trước, Trương Nhất Phàm đi giữa và Dương Lăng Vân theo sau. Ba người vừa bước vào cửa thì có một cô nàng mặc quần áo đen nhẹ nhàng đi tới đón, trên người có mùi nước hoa Channel nồng đậm, khiến Trương Nhất Phàm đột nhiên sửng sốt.
Cô nàng áo đen dường như cũng thấy Trương Nhất Phàm, ngoái đầu nhìn lại thản nhiên cười, đầy vẻ phong trần bước đi để lại một bóng hình xinh đẹp.
Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, người này sao quen mặt thế, dường như đã gặp ở đâu rồi?
Theo tin tức có được từ chỗ Chu Bân thì anh ta đang sắp xếp cho Bí thư Trương một bảo mẫu là sinh viên. Cô bảo mẫu này đang trong giai đoạn tập huấn, hơn nữa cô bảo mẫu này cũng đã nhận được sự chấp nhận của Trương Nhất Phàm.
Ô Dật Long chỉ thầm gật đầu, xem ra Chu Bân cũng không tồi, làm việc rất kiên định. Vì thế Ô Dật Long còn cố tình xem qua hồ sơ của Thôi Hồng Anh, một cô gái nông thôn không tồi, vừa học vừa làm, quan trọng hơn nữa là rất ngây thơ, mặt mũi cũng xinh xắn.
Hiện giờ anh ta thật sự rất hy vọng Trương Nhất Phàm có thể phát sinh chút quan hệ với cô bảo mẫu này. Chỉ cần nắm được nhược điểm của Trương Nhất Phàm, Ô Dật Long sẽ không còn lo lắng gì nữa.
Thứ Năm, bí thư của huyện Sơn Lam đến Thành ủy xin chỉ thị của Trương Nhất Phàm, hy vọng lãnh đạo có thể đến huyện Sơn Lam thị sát công tác.
Huyện Sơn Lam còn được gọi là "Tương nam môn hộ", địa thế thuận lợi, cách tỉnh thành phía bắc hơn bốn trăm km, phía nam cách tỉnh Quảng hơn ba trăm km, nhờ phong cảnh núi non trùng điệp mà nổi tiếng ở Vĩnh Lâm.
Nơi này vùng núi chiếm đa số, phía tây nam bộ phong cảnh thanh tú xinh đẹp. Trước kia chính phủ sớm đã lên kế hoạch khai thác, phát triển du lịch, nhưng vì không có cách nào tu bổ nổi giao thông nên trì hoãn mãi không thực hiện được.
Bí thư huyện Sơn Lam là Nông Cẩm Y đã tới Thành ủy nhiều lần, thỉnh cầu Bí thư Trương xuống thị sát công tác.
Thật ra, Trương Nhất Phàm sớm đã có tính toán, chỉ có điều do Liễu Hải đến nên hắn phải tạm thời gác kế hoạch này sang một bên. Hiện giờ danh sách đi bồi dưỡng ở trường Đảng Tỉnh ủy đã được xác định xong, Trương Nhất Phàm có thể duỗi thẳng tay, thảnh thơi đi đến huyện Sơn Lam một chuyến.
Theo kế hoạch, thời gian ở huyện Sơn Lam là hai ngày. Sáng hôm trước lên đường, hôm sau trở về.
Dương Lăng Vân và Chu Bân, cả một vị Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố đi cùng. Ngoài ra còn có phóng viên của đài truyền hình thành phố và tòa soạn báo đi theo trong suốt cuộc hành trình.
Liễu Hải cũng đi theo bảo vệ cho Bí thư Trương. Âu Dương Mạc cũng đích thân dẫn đoàn, lái xe cảnh sát, cả đoàn xe xuất phát hướng về phía huyện Sơn Lam.
Mới đến huyện Sơn Lam, trước mắt mọi người là một cảnh tượng hoang vắng. Nơi nơi cỏ dại mọc thành bụi, đồi núi hoang dã. Mỗi ngọn núi giống như một gò đất lớn trụi lủi, thực vật rất thưa thớt.
Bên cạnh các triền núi mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết từng có người khai hoang trồng trọt, nhưng hiện tại đều rất hoang vu. Trương Nhất Phàm xuống xe, hỏi Nông Cẩm Y:
- Bí thư Nông, một vùng núi đẹp như vậy sao lại bị bỏ hoang?
Nông Cẩm Y nói:
- Nơi này trước kia đã được phân chia cho các hộ dân địa phương, dưới chân núi là đồng ruộng. Nhưng theo đà cải cách, sau khi kinh tế phát triển, trong vùng nổi lên phong trào đi làm thuê. Trai tráng thanh niên của các hộ gia đình phần lớn đều ra ngoài làm thuê, một năm về nhà một lần, có người thậm chí đi hai ba năm mới về nhà một lần.
Nông Cẩm Y chỉ vào thôn xóm ở phía xa xa nói:
- Trong thôn đa phần chỉ còn người già yếu, và một vài người phụ nữ ở nhà trông con cái, thanh niên và trung niên đều đã lên thành phố làm thợ xây, làm thuê. Bởi vậy, vườn ruộng nơi đây liền bị bỏ hoang.
Đối với hiện tượng này, Trương Nhất Phàm đã từng nhìn thấy ở thị trấn Liễu Thủy, tình hình giống y như nhau.
Làm ruộng kiếm không được mấy đồng, đây là chuyện mà mọi người ai cũng hiểu. Thu hoạch tốt xấu còn phải xem mùa màng như thế nào. Nếu gặp phải thiên tai quanh năm suốt tháng thì chuyện ấm no cũng trở thành vấn đề không thể giải quyết được, cho nên đại đa số mọi người lựa chọn cách làm thuê.
Nhìn một vùng đất hoang vắng, tâm sự trong lòng Trương Nhất Phàm nặng trĩu.
- Sao các anh không tổ chức khai thác, phát triển, đưa những loại thực vật ở đây về ươm trồng? Như vậy không phải tốt hơn là bỏ hoang hay sao?
Nông Cẩm Y ngượng ngùng nói:
- Huyện vốn có dự án này, nhưng lại bị kẹt ở cục Nông nghiệp, vẫn chưa được phê duyệt.
Trương Nhất Phàm biết anh ta đang tìm mình tố khổ.
Quả nhiên tên Nông Cẩm Y này muốn cáo lại đi chúc tết gà, không tốt lành gì, việc gì cần tiền thì mới đến tìm mình đây! Trương Nhất Phàm không nói gì thêm nữa, xoay người bước lên xe.
Dọc đường đi, đều nhìn thấy cảnh tương tự, chốc chốc lại chạy qua vài thôn trang, phóng tầm mắt nhìn ra xa, tất cả đều là người già và trẻ con, thi thoảng thì có vài phụ nữ lớn tuổi đang làm việc trên đồng.
Sau khi tới thị trấn, đoàn người trực tiếp ngủ lại tại nhà khách của huyện.
Nông Cẩm Y và Chủ tịch huyện Lã báo cáo lên cấp lãnh đạo, Chủ tịch huyện Lã đem những gì đặc sắc của địa phương kể lại tỉ mỉ. Huyện Sơn Lam có tài nguyên khoáng sán rất phong phú, có thiết, chì, sắt,Uranium, mangan và 24 loại khoáng thạch khác, diện tích các mỏ quặng chiếm khoảng một phần ba tổng diện tích huyện, nhất là quặng sắt với quy mô rất lớn, trữ lượng đạt một tỷ năm trăm triệu tấn trở lên, hy vọng có thể được đưa vào dự án khai thác trọng điểm của quốc gia. Bên trong các khe suối ngang dọc, dòng nước chảy xiết, cũng là nơi lý tưởng để khai thác thuỷ điện.
Nếu biết sử dụng những điều kiện tự nhiên này thì có thể giải quyết vấn đề tài chính của huyện Sơn Lam, thậm chí còn có thể đóng góp thêm vào nguồn tài chính của thành phố.
Trương Nhất Phàm hiểu ý của bọn họ, vẫn là vấn đề tiền bạc. Huyện Sơn Lam gặp khó khăn về tài chính, nên không có năng lực khai thác, phát triển những dự án này. Bởi vậy, chỉ còn một cách duy nhất này nên phải thử xem sao, đó là xin giúp đỡ từ Bí thư Thành ủy mới.
Lần đầu đến Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm rất cẩn thận nghiên cứu, tiến hành tìm hiểu các cán bộ và quan chức lớn ở địa phương. Sự phối hợp giữa Nông Cẩm Y và Chủ tịch huyện Lã, trong phạm vi toàn địa khu Vĩnh Lâm được coi là không tồi. Hai người họ hợp tác cũng đã hơn ba năm, tương đối hòa thuận.
Trương Nhất Phàm đoán rằng hai người họ đã nhiều lần phản ánh lên Thành ủy nhưng không có kết quả, bởi vậy lúc này mới nghĩ ra cái hạ sách là mời mình đến huyện Sơn Lam một chuyến.
Nghe xong báo cáo của hai người, Trương Nhất Phàm tạm thời không có ý kiến gì.
Vĩnh Lâm không phải không có hạng mục đầu tư, mấu chốt chính là vấn đề tác phong của cán bộ. Trương Nhất Phàm nhớ tới mấy câu nói của Bạch Khẩn, nếu mình cứ một mặt tìm cách đưa nguồn đầu tư bên ngoài vào, kết quả trong miệng hùm hang sói này sẽ bị cắn xé đến mức cả xương cốt cũng không còn, sau này còn ai dám đến đây đầu tư nữa? Ai còn có thể tin tưởng Trương Nhất Phàm hắn nữa?
Buổi chiều hắn đi dạo một vòng trong huyện Sơn Lam, huyện này không lớn lắm, chưa đến hai giờ đã đi hết toàn bộ các nơi trong huyện. Trương Nhất Phàm phát hiện ra một hiện tượng mới. Ở một vài khu ngoại thành của huyện, thậm chí cả thị dân của trung tâm thị trấn, có rất nhiều người đang làm một loại sản phẩm thủ công. Loại sản phẩm thủ công chính là một vài mặt hàng dệt len đơn giản.
Trương Nhất Phàm hỏi về nguồn gốc của mặt hàng dệt len thủ công này từ đâu ra. Chủ tịch huyện Lã trả lời rằng cũng vẫn là do tình trạng tương tự, vài năm nay ở huyện Sơn Lam có rất nhiều, phần lớn là từ tỉnh Quảng đưa về. Một vài người có đầu óc nhanh nhạy của huyện sau khi bôn ba ở bên ngoài làm thuê, vào Nam ra Bắc phát hiện ra cơ hội kinh doanh nên liền đem bán thành phẩm từ tỉnh Quảng bên cạnh về đây gia công, nhưng vẫn còn nhỏ lẻ chưa hình thành trên quy mô lớn.
Đây cũng là một hiện tượng tốt, cho thấy dân chúng cũng đang động não suy tính, Trương Nhất Phàm đề nghị, những thứ phát triển tốt ở vùng thành thị duyên hải chúng ta hoàn toàn có thể đưa vào đây. Người ta muốn mở nhà xưởng, muốn mở xí nghiệp, vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc nhận gia công, làm trong xưởng, khởi nghiệp từ cái nhỏ. Đây cũng là một cách suy nghĩ tìm tòi, vừa giải quyết vấn đề công ăn việc làm, vừa giúp gia tăng thu nhập. Những ngành nghề thế này chúng ta không nên tăng thuế, mà nên giúp đỡ, giảm thuế.
Các anh đều là người của tỉnh Tương, một thị trấn gần tỉnh Quảng nhất, có ưu thế về vị trí địa lý, tôi rất ủng hộ ngành nghề này.
Nông Cẩm Y khó xử nói:
- Bí thư Trương, ngành nghề này thật sự không tồi, nhưng giao thông của huyện Sơn Lam không thuận tiện, khiến chi phí vận chuyển gia tăng, làm cho xưởng gia công rất khó nhận được đơn đặt hàng. Bởi vì đường xá không thông, phí vận chuyển gia tăng, muốn ra vào huyện Sơn Lam phải đi qua thành phố Vĩnh Lâm, sau đó lại đi vào quốc lộ, đây là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ngành nghề này phát triển trì trệ không đứng lên nổi.
Nói đi nói lại, cũng nói tới chuyện làm đường, mà làm đường thì phải có tiền. Nếu không có tiền thì chẳng có vấn đề gì giải quyết nổi.
Trương Nhất Phàm rất hiểu tâm trạng của hai người:
- Không phải các anh có tài nguyên khoáng sản đó sao, nếu bản thân mình không có năng lực thì đem tài nguyên khoáng sản đi bán, dùng tiền đó làm kinh phí tu bổ đường xá. Như vậy vừa giải quyết được vấn đề của các anh mà cũng vùa giải quyết được vấn đề của bọn họ.
Chỉ một câu nói nhưng lại khiến người trong mộng như bừng tỉnh, Nông Cẩm Y và Chủ tịch huyện Lã như vừa tỉnh ngộ, nhà đầu tư nào mà không vì tiền? Lấy quặng khoáng sản trao đổi với bọn họ thì vấn đề này sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Thật ra, trong lòng Trương Nhất Phàm cũng đã có dự tính, hắn quyết định lấy huyện Sơn Lam làm thí điểm, khai thông giao lưu buôn bán với tỉnh Quảng. Khiến cho huyện Sơn Lam phát triển đi lên, đưa nguồn vốn đầu tư từ bên ngoài vào.
Nhưng vấn đề thực tại chính là vừa mở miệng đã phải cần tiền làm đường xá từ nhà đầu tư, xem ra sẽ không có ai tình nguyện làm. Nếu chẳng may nhiệm kỳ của hai người này hết hoặc phát sinh những vấn đề khác, thì tiền của nhà đầu tư không phải sẽ bị trôi nổi như dòng nước sao?
Bản tính của thương nhân chính là thấy tiền sáng mắt, không thấy thỏ thì chim ưng không tung cánh.
Buổi tối ăn cơm trong nhà khách của huyện, Trương Nhất Phàm nhìn hai người nói:
- Tôi đến Vĩnh Lâm chỉ chú ý hai vấn đề, một là dân sinh, hai là tác phong của cán bộ. Tôi thấy ý tưởng của các anh khả thi, nhưng tác phong của cán bộ phải chỉnh chu cho tốt, xảy ra vấn đề gì tôi sẽ chỉ hỏi các anh. Chuyện làm đường thì các anh làm một bản báo cáo, tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp, xem xem có thể vay vốn ngân hàng được hay không, sẽ giải quyết chuyện tu sửa đường xá trước.
Hai người họ liền cúi đầu khom lưng nói:
- Cảm ơn Bí thư Trương, nếu con đường này tu sửa thông xe xong, thì ngài chính là cha mẹ tái sinh của dân chúng huyện Sơn Lam. Con đường này chúng tôi đã trông mong từ rất nhiều năm rồi.
Lần này làm đường xong sẽ không phải đi vòng qua Vĩnh Lâm, hơn nữa còn khai thông giao thông với tỉnh Quảng, nối liền với quốc lộ. Nhìn từ phương diện nào đó mà nói, không hề nịnh bợ thì, tu sửa con đường này cũng coi như đã tu sửa cuộc đời cho dân chúng. Còn nều nhìn từ góc độ ích lợi lâu dài thì con đường này của huyện Sơn Lam không tu bổ không được.
Kinh phí làm đường lên đến cả trăm triệu, năm ngoái địa khu Vĩnh Lâm chỉ mới thu được hơn sáu mươi triệu thu nhập từ thuế, số kinh phí đó nếu muốn hoàn toàn dựa vào khoản vay thì e rằng sẽ có chút khó khăn. Tuy Bí thư Trương đã đồng ý nhưng hai người vẫn cảm thấy thiếu tự tin.
Ở huyện Sơn Lam khảo sát hai ngày, Trương Nhất Phàm thấy được huyện Sơn Lam tuy khó khăn, bế tắc, nhưng tác phong của cán bộ và lối suy nghĩ của con người so với thành phố Vĩnh Lâm thì còn đỡ hơn một chút, bởi vậy hắn mới dám đem nơi này ra làm nơi thí điểm đầu tiên.
Ngày hôm sau trở về thành phố Vĩnh Lâm, Chu Bân thấy lãnh đạo đi đường mệt nhọc, liền chủ động mời lãnh đạo đi tẩy trần.
Đối với những khoản tiêu phí thế này, Trương Nhất Phàm cũng không hề phản đối, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép, thích hợp là được, cũng không có gì là không thể. Hơn nữa hắn cũng cố tình thả lỏng cho Dương Lăng Vân và Chu Bân, ngoài giờ làm việc, trước mặt hai người, Trương Nhất Phàm tỏ ra vô cùng hiền hoà.
Phòng tắm Dân tộc là một nơi có phong cảnh khá xinh đẹp, người Vĩnh Lâm thường hình dung nó như vậy. Khi Trương Nhất Phàm, Chu Bân và Dương Lăng Vân đến phòng tắm thì được hai cô tiếp tân xinh đẹp người dân tộc Dao đứng ở cửa duyên dáng yêu kiều tiếp đón.
Khuôn mặt cười khanh khách, trông có vẻ vô cùng vui mừng. Chu Bân đi trước, Trương Nhất Phàm đi giữa và Dương Lăng Vân theo sau. Ba người vừa bước vào cửa thì có một cô nàng mặc quần áo đen nhẹ nhàng đi tới đón, trên người có mùi nước hoa Channel nồng đậm, khiến Trương Nhất Phàm đột nhiên sửng sốt.
Cô nàng áo đen dường như cũng thấy Trương Nhất Phàm, ngoái đầu nhìn lại thản nhiên cười, đầy vẻ phong trần bước đi để lại một bóng hình xinh đẹp.
Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, người này sao quen mặt thế, dường như đã gặp ở đâu rồi?
/1313
|