Trương Nhất Phàm xuất kích mạnh mẽ, làm rất nhiều người kinh ngạc, không ai biết trong tay hắn rốt cục nắm được bao nhiêu tài liệu, một đám trong lòng hốt hoảng lo sợ.
Chu Bân tìm được Dương Lăng Vân.
- Trưởng ban thư ký, Bành Trường Niên gặp hạn rồi.
Dương Lăng Vân khá thận trọng, bởi vì là đồng hương với Chu Bân, hai người cùng nhau làm lãnh đạo ở bên ngoài, lại là quan hệ trong Ô phái, cho nên quan hệ của hai người khá tốt. Chu Bân đến Vĩnh Lâm sớm hơn ba năm so với Dương Lăng Vân, có thể lên tới vị trí hôm nay cũng đủ chứng minh con người Chu Bân khá lợi hại.
Y biết Chu Bân có ý đồ đến, muốn thăm dò khẩu khí của bản thân, lấy chủ ý. Dương Lăng Vân trong lòng hiểu rõ, bản thân và con người Chu Bân này cũng không phải là cán bộ thanh liêm gì, chỉ có điều ở hoàn cảnh này, mọi người đều đang vơ vét, nếu anh quá thanh liêm, rất dễ bị người coi là ngoại tộc.
Nhưng hai người thật sự lấy được tiền trong tay cũng không nhiều, do đó Dương Lăng Vân khá bình tĩnh. Hơn nữa Dương Lăng Vân làm một ghi chép, bản thân nhận bao nhiêu tiền, trong lòng y biết rõ, món tiền này vẫn không dám đụng đến.
Dương Lăng Vân nói:
- Tối nay mời Bí thư Trương cùng ăn bữa cơm đi, đơn giản một chút.
Chu Bân nhìn Dương Lăng Vân, muốn tìm được đáp án trên mặt y, chỉ có điều sắc mặt Dương Lăng Vân làm gã không nhìn ra bất kỳ manh mối đáng giá gì. Dương Lăng Vân ném điếu thuốc qua:
- Đừng đoán mò nữa, buổi tối khi ăn cơm, anh tôi nói hết ngọn ngành với Bí thư Trương, đem tiền nhận được trả lại, mới có thể lâu dài.
- Trả lại tiền?
Chu Bân có chút chán nản, số tiền gã nhận được sớm đã bị gã tiêu hết rồi. Hơn nữa vợ gã lại mê tiền, hễ là tiền vào trong túi làm sao có thể lấy ra?
Thấy bộ dạng chán nản như thế của Chu Bân, trong lòng Dương Lăng Vân đã hiểu, tiểu tử này thật đã tiêu hết số tiền. Y liền nói:
- Tôi trước kia đã từng nói với anh, đây là chơi với lửa. Đừng thấy mọi người tham lam, một khi xảy ra chuyện, chúng ta chết nhanh hơn so với người khác. Anh tự đi sắp xếp đi, ít nhiều cũng đưa con số ra.
Chu Bân sốt ruột, sau khi về văn phòng liền gọi điện về nhà. Hỏi vợ gã trong nhà còn có bao nhiêu tiền? Vợ gã nhất định phải đưa tiền trong lòng không vui vẻ.
- Mọi người tham ô nhiều như vậy đều không sợ, số tiền đó của anh đáng gì?
Trước sau Chu Bân nhận tiền của người ta tổng cộng ước chừng hai ba trăm nghìn. Bây giờ đòi gã ngay lập tức lấy ra số tiền nhiều như vậy chỉ sợ là không thể. Nghe thấy lời của vợ, Chu Bân liền nổi giận quát lên.
- Cô biết cái rắm ấy, hiện giờ rất gấp rồi. Mau nói cho tôi, trong nhà còn có thể lấy ra bao nhiêu tiền?
Vợ Chu Bân không thoải mái nói:
- Có thể có bao nhiêu em về nhà kiểm đã.
Gác điện thoại, Chu Bân đứng ngồi không yên.
- Ông đây cũng không tin, Bí thư Trương sẽ thiết diện vô tư như vậy, một mẻ bắt hết cán bộ của Vĩnh Lâm.
Chu Bân liền hút vài điếu thuốc, lúc này mới nghiến răng đưa ra quyết định.
- Quyết định như vậy đi.
Buổi tối, Dương Lăng Vân và Chu Bân hai người cùng mời khách, nhưng hai người vắt hết óc vì nơi mời khách. Nơi cao cấp tuyệt đối không được. Hiện tại đang sóng gió cho dù chính bản thân bỏ tiền cũng khó tránh khỏi người khác hiểu lầm là dùng tiền công ăn uống.
Đi nơi đẳng cấp thấp, hai người cảm thấy mất mặt. Cuối cùng Dương Lăng Vân nói:
- Thôi đi, hay là đến nhà tôi đi, ở nhà không có đẳng cấp cao thấp.
Chu Bân liền cướp lời nói:
- Sao có thể để anh tốn kém, đến nhà tôi.
Dương Lăng Vân hơi lo lắng:
- Anh chắc là vợ anh ở nhà có thể giải quyết mọi việc?
Chu Bân không nói nữa.
Cuối cùng hai người quyết định ăn cơm ở nơi Dương Lăng Vân.
Khi Dương Lăng Vân đi vào văn phòng Bí thư thành ủy, Trương Nhất Phàm còn nghĩ y đến phản ánh tình hình công việc với mình, không nghĩ tới y là đến tạo quan hệ. Lần này Dương Lăng Vân thật chạm tới rồi. Trương Nhất Phàm quả nhiên không thích đi nhà hàng ăn cơm, cũng sẽ đồng ý ý kiến của Dương Lăng Vân.
Nghe nói Trương Nhất Phàm tới nhà ăn cơm, vợ Dương Lăng Vân liền sốt ruột, tay nghề này của bản thân có thể làm được không? Cũng không biết người kia nghĩ như thế nào? Nhưng không có cách nào, vội vội vàng vàng tan làm, khi đi chợ, cô ấy đảo đi đảo lại mười mấy vòng ở chợ cũng không biết nên mua cái gì cho thỏa đáng.
Gọi một cuộc điện thoại cho Dương Lăng Vân, Dương Lăng Vân mắng:
- Ngay cả đồ ăn cũng làm không tốt, thật không biết em có thể làm gì?
Mắng thì mắng, vẫn phải nghĩ cách giải quyết vấn đề. Vì thế y nói với vợ:
- Em chẳng phải có chị em làm trong nhà hàng làm thức ăn rất ngon sao? Gọi cô ấy đên không phải là được ư?
Làm vợ của lãnh đạo, còn có thể tự mình nấu nướng đã rất ít rồi, có thể nấu ăn ngon lại càng hiếm thấy. Vợ Dương Lăng Vân cũng giống những người khác, chơi mạt chược còn được, muốn cô ta nấu cơm e rằng ha ha...
Nhà của Dương Lăng Vân ở ngay cạnh tòa nhà Thành ủy, cũng không quá xa chỗ của Trương Nhất Phàm. Bước vào nhà Dương Lăng Vân, cho Trương Nhất Phàm cảm giác rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Căn nhà ba phòng hai phòng ngủ, tuy rằng đẹp nhưng bài trí trong nhà cũng chẳng có chỗ nào xa hoa.
Vừa bước vào trong căn phòng này, mùi thức ăn thơm mát tràn ngập cả không gian, ở trong bếp có một bóng dáng bận rộn. Chu Bân vừa mới cùng lãnh đạo ngồi xuống, Dương Lăng Vân liền cầm hai bình rượu Ngũ Lương đã chuẩn bị sẵn.
Trương Nhất Phàm nói:
- Thay bằng rượu gạo đi. Có vài người mình ăn cơm lại không phải ứng phó với Cục, không cần thiết phải xa xỉ như vậy.
Nghe được câu này của lãnh đạo, hơn nữa là ba chữ người của mình, trong lòng Dương Lăng Vân và Chu Bân nóng lên, lập tức có loại cảm giác tìm được tổ chức. Y nói:
- Tôi đi đổi ngay.
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn vợ Dương Lăng Vân ở trong bếp, khen một câu:
- Tay nghề khá quá, chỉ ngửi được mùi này liền làm người ta rớt nước miếng, thật không ngờ tay nghề vợ anh lại giỏi như vậy.
Dương Lăng Vân vẻ mặt khiêm tốn trả lời:
- Đến giờ, cô ấy chỉ còn điểm đặc sắc này. Ha ha...
Vừa vặn vợ y bưng một nồi canh từ trong bếp đi ra, nghe được lời này của Dương Lăng Vân cũng không tức giận, chỉ mỉm cười hỏi:
- Bí thư Trương, vài món đồ ăn hàng ngày, không cần ra tay, mời ăn tự nhiên.
Trương Nhất Phàm đánh giá cô ta một chút, phụ nữ ba bảy ba tám giữ gìn được rất khá. Vừa nãy khi cô ta bưng thức ăn, da trên tay rất mềm, Trương Nhất Phàm liền nhủ thầm trong lòng:
- Cũng làm khó cô ta rồi, da thịt non mềm như vậy, chỉ sợ rất lâu không xuống bếp nấu ăn rồi?
Tuy nhiên, nghĩ lại Liễu Hồng hắn cũng không chú ý nữa. Liễu Hồng cũng thường xuyên nấu ăn cho mọi người, nhưng cô ấy luôn chăm sóc rất tốt, hẳn là nói cô ấy trời sinh xinh đẹp đi.
Chu Bân nhìn thức ăn đầy bàn, vẫn chưa ăn trong lòng đã hiểu rồi. Vợ Dương Lăng Vân là người như thế nào gã sao có thể không rõ, ban ngày ngày đánh mạt chược cùng vợ mình. Bữa cơm này e rằng không phải cô ấy tự mình nấu.
Trước tiên không cần nói cái khác, thức ăn trên bàn này để cô ấy đi mua nguyên liệu, cô ấy cũng không biết mua như thế nào. Chu Bân không chịu nổi nhìn Dương Lăng Vân một cái, treo đầu dê bán thịt chó! Thật giỏi a, chiêu này cũng dùng được.
Thức ăn quả nhiên không tồi, chín món ăn một món canh, ngụ ý thập toàn thập mỹ. Trên mặt Dương Lăng Vân luôn tươi cười, hăng hái kính rượu lãnh đạo.
Trương Nhất Phàm uống ngụm rượu nói:
- Mẹ nó, vẫn là vị cay của rượu Ngũ Lương , tiểu tử anh làm trò quỷ gì? Có ý định lãng phí lương thực phải không?
Dương Lăng Vân liền cười ha hả:
- Ngài là khách quý của chúng tôi, hai bình rượu có đáng gì? Tôi và Chu Bân là đồng hương, hôm nay có thể gặp được Bí thư Trương ngài thật là phúc tu luyện từ mấy đời. Nếu như Bí thư Trương coi trọng, tôi và Chu Bân nhất định tận tụy hết sức đến lúc chết.
Trương Nhất Phàm nhìn y, lại nhìn Chu Bân.
- Hóa ra đây là yến tiệc Hồng Môn? Được rồi, được rồi, lần này, hôm nay bị các anh ám hại rồi, tôi nhận rồi.
Hắn cầm cốc lên:
- Các anh cạn đi, tôi tùy ý.
Hai người sững sờ, ngay lập tức hiểu ý mỉm cười.
- Cạn, cạn, cạn.
Ăn thức ăn như vậy khiến Trương Nhất Phàm nhớ tới Liễu Hồng, nếu như Liễu Hồng ở đây, bản thân những ngày ngày cũng được thoải mái hơn một chút, sau khi tan tầm ít nhất có đồ ăn nóng.
Trương Nhất Phàm hiện tại ngày ngày ăn ở căn tin, tuy rằng đầu bếp ở căn tin bị Chu Bân lý do cá nhân thay rồi, luôn ăn không thấy quen.
Dương Lăng Vân là người có tâm, vừa rồi khi y nói đi đổi rượu, tìm vài bình đem rượu Ngũ Lương đổ vào. Câu này của Bí thư Trương làm hai người nghe xong cảm thấy ấm lòng, hận không thể lập tức quỳ xuống đất bày tỏ lòng kích động.
Nhất là vài câu nói đùa của Bí thư Trương càng làm cho hai người cho rằng Bí thư Trương càng hiền hòa, chứng tỏ rằng phân lượng của hai người ở trong lòng hắn càng lớn. Do đó, hai người rất ân cần kính rượu lãnh đạo, một chén lại một chén.
Hứng thú của Bí thư Trương tối nay dường như không tồi, tửu lượng cũng rất tốt, Chu Bân luôn chú ý, khi thấy hắn uống khoảng hơn nửa lít, gã liền lén lút nhắn tin cho Thôi Hồng Anh
Để tiện liên lạc, máy nhắn tin tiếng Trung của Thôi Hồng Anh là Chu Bân đặc biệt cấp cho cô ta. Thôi Hồng Anh nhận được tin nhắn của Chu Bân, lập tức từ trường học chạy ra, gọi điện thoại ở cổng trường.
- Chủ nhiệm Chu, có việc gì?
Chu Bân lấy cớ,
- Vợ tôi gọi điện đến, tôi nghe một chút.
Đi đến ban công nhà Dương Lăng Vân, Chu Bân nói:
- Tiểu Thôi, tối nay Bí thư Trương có khả năng uống nhiều một chút, em mau chóng về đi, ngộ nhỡ ông ta có chuyện gì, buổi tối ngay cả người chăm sóc cũng không có. Em gọi xe đi, tiền xe tìm anh chi trả.
Thôi Hồng Anh có chút do dự, nhưng nghĩ đến công việc của bản thân và anh họ, vẫn nằm trong tay người ta, cô ta khẽ cắn môi.
- Được, em lập tức về.
Đây là lần đầu tiên cô qua đêm ở nhà Bí thư Trương, nhận được mệnh lệnh này, Thôi Hồng Anh trong lòng lo lắng.
Nghe nói những người làm quan kia đều rất háo sắc, Bí thư Trương không như thế chứ?
Một tiếng nói khác ở trong đầu lên tiếng.
- Bí thư Trương là người như thế nào? Bạn gái ông ấy xinh hơn ngươi vạn lần, Thôi Hồng Anh à Thôi Hồng Anh, trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy?
Một người giúp việc bình thường, khi chủ nhà cần công việc chăm sóc, đó là chuyện đương nhiên. Mà sự lo lắng trong lòng Thôi Hồng Anh cũng nghĩ thông rồi.
Nhưng Chu Bân hứa hẹn với cô làm cô không thể không đối mặt với sự thật.
- Chỉ cần em hầu hạ Bí thư Trương tốt, đợi sang năm em tốt nghiệp, các đơn vị tốt chờ em lựa chọn.
Thôi Hồng Anh bắt taxi, vội vàng trên đường đi tới tòa nhà Thành ủy.
Chu Bân tìm được Dương Lăng Vân.
- Trưởng ban thư ký, Bành Trường Niên gặp hạn rồi.
Dương Lăng Vân khá thận trọng, bởi vì là đồng hương với Chu Bân, hai người cùng nhau làm lãnh đạo ở bên ngoài, lại là quan hệ trong Ô phái, cho nên quan hệ của hai người khá tốt. Chu Bân đến Vĩnh Lâm sớm hơn ba năm so với Dương Lăng Vân, có thể lên tới vị trí hôm nay cũng đủ chứng minh con người Chu Bân khá lợi hại.
Y biết Chu Bân có ý đồ đến, muốn thăm dò khẩu khí của bản thân, lấy chủ ý. Dương Lăng Vân trong lòng hiểu rõ, bản thân và con người Chu Bân này cũng không phải là cán bộ thanh liêm gì, chỉ có điều ở hoàn cảnh này, mọi người đều đang vơ vét, nếu anh quá thanh liêm, rất dễ bị người coi là ngoại tộc.
Nhưng hai người thật sự lấy được tiền trong tay cũng không nhiều, do đó Dương Lăng Vân khá bình tĩnh. Hơn nữa Dương Lăng Vân làm một ghi chép, bản thân nhận bao nhiêu tiền, trong lòng y biết rõ, món tiền này vẫn không dám đụng đến.
Dương Lăng Vân nói:
- Tối nay mời Bí thư Trương cùng ăn bữa cơm đi, đơn giản một chút.
Chu Bân nhìn Dương Lăng Vân, muốn tìm được đáp án trên mặt y, chỉ có điều sắc mặt Dương Lăng Vân làm gã không nhìn ra bất kỳ manh mối đáng giá gì. Dương Lăng Vân ném điếu thuốc qua:
- Đừng đoán mò nữa, buổi tối khi ăn cơm, anh tôi nói hết ngọn ngành với Bí thư Trương, đem tiền nhận được trả lại, mới có thể lâu dài.
- Trả lại tiền?
Chu Bân có chút chán nản, số tiền gã nhận được sớm đã bị gã tiêu hết rồi. Hơn nữa vợ gã lại mê tiền, hễ là tiền vào trong túi làm sao có thể lấy ra?
Thấy bộ dạng chán nản như thế của Chu Bân, trong lòng Dương Lăng Vân đã hiểu, tiểu tử này thật đã tiêu hết số tiền. Y liền nói:
- Tôi trước kia đã từng nói với anh, đây là chơi với lửa. Đừng thấy mọi người tham lam, một khi xảy ra chuyện, chúng ta chết nhanh hơn so với người khác. Anh tự đi sắp xếp đi, ít nhiều cũng đưa con số ra.
Chu Bân sốt ruột, sau khi về văn phòng liền gọi điện về nhà. Hỏi vợ gã trong nhà còn có bao nhiêu tiền? Vợ gã nhất định phải đưa tiền trong lòng không vui vẻ.
- Mọi người tham ô nhiều như vậy đều không sợ, số tiền đó của anh đáng gì?
Trước sau Chu Bân nhận tiền của người ta tổng cộng ước chừng hai ba trăm nghìn. Bây giờ đòi gã ngay lập tức lấy ra số tiền nhiều như vậy chỉ sợ là không thể. Nghe thấy lời của vợ, Chu Bân liền nổi giận quát lên.
- Cô biết cái rắm ấy, hiện giờ rất gấp rồi. Mau nói cho tôi, trong nhà còn có thể lấy ra bao nhiêu tiền?
Vợ Chu Bân không thoải mái nói:
- Có thể có bao nhiêu em về nhà kiểm đã.
Gác điện thoại, Chu Bân đứng ngồi không yên.
- Ông đây cũng không tin, Bí thư Trương sẽ thiết diện vô tư như vậy, một mẻ bắt hết cán bộ của Vĩnh Lâm.
Chu Bân liền hút vài điếu thuốc, lúc này mới nghiến răng đưa ra quyết định.
- Quyết định như vậy đi.
Buổi tối, Dương Lăng Vân và Chu Bân hai người cùng mời khách, nhưng hai người vắt hết óc vì nơi mời khách. Nơi cao cấp tuyệt đối không được. Hiện tại đang sóng gió cho dù chính bản thân bỏ tiền cũng khó tránh khỏi người khác hiểu lầm là dùng tiền công ăn uống.
Đi nơi đẳng cấp thấp, hai người cảm thấy mất mặt. Cuối cùng Dương Lăng Vân nói:
- Thôi đi, hay là đến nhà tôi đi, ở nhà không có đẳng cấp cao thấp.
Chu Bân liền cướp lời nói:
- Sao có thể để anh tốn kém, đến nhà tôi.
Dương Lăng Vân hơi lo lắng:
- Anh chắc là vợ anh ở nhà có thể giải quyết mọi việc?
Chu Bân không nói nữa.
Cuối cùng hai người quyết định ăn cơm ở nơi Dương Lăng Vân.
Khi Dương Lăng Vân đi vào văn phòng Bí thư thành ủy, Trương Nhất Phàm còn nghĩ y đến phản ánh tình hình công việc với mình, không nghĩ tới y là đến tạo quan hệ. Lần này Dương Lăng Vân thật chạm tới rồi. Trương Nhất Phàm quả nhiên không thích đi nhà hàng ăn cơm, cũng sẽ đồng ý ý kiến của Dương Lăng Vân.
Nghe nói Trương Nhất Phàm tới nhà ăn cơm, vợ Dương Lăng Vân liền sốt ruột, tay nghề này của bản thân có thể làm được không? Cũng không biết người kia nghĩ như thế nào? Nhưng không có cách nào, vội vội vàng vàng tan làm, khi đi chợ, cô ấy đảo đi đảo lại mười mấy vòng ở chợ cũng không biết nên mua cái gì cho thỏa đáng.
Gọi một cuộc điện thoại cho Dương Lăng Vân, Dương Lăng Vân mắng:
- Ngay cả đồ ăn cũng làm không tốt, thật không biết em có thể làm gì?
Mắng thì mắng, vẫn phải nghĩ cách giải quyết vấn đề. Vì thế y nói với vợ:
- Em chẳng phải có chị em làm trong nhà hàng làm thức ăn rất ngon sao? Gọi cô ấy đên không phải là được ư?
Làm vợ của lãnh đạo, còn có thể tự mình nấu nướng đã rất ít rồi, có thể nấu ăn ngon lại càng hiếm thấy. Vợ Dương Lăng Vân cũng giống những người khác, chơi mạt chược còn được, muốn cô ta nấu cơm e rằng ha ha...
Nhà của Dương Lăng Vân ở ngay cạnh tòa nhà Thành ủy, cũng không quá xa chỗ của Trương Nhất Phàm. Bước vào nhà Dương Lăng Vân, cho Trương Nhất Phàm cảm giác rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Căn nhà ba phòng hai phòng ngủ, tuy rằng đẹp nhưng bài trí trong nhà cũng chẳng có chỗ nào xa hoa.
Vừa bước vào trong căn phòng này, mùi thức ăn thơm mát tràn ngập cả không gian, ở trong bếp có một bóng dáng bận rộn. Chu Bân vừa mới cùng lãnh đạo ngồi xuống, Dương Lăng Vân liền cầm hai bình rượu Ngũ Lương đã chuẩn bị sẵn.
Trương Nhất Phàm nói:
- Thay bằng rượu gạo đi. Có vài người mình ăn cơm lại không phải ứng phó với Cục, không cần thiết phải xa xỉ như vậy.
Nghe được câu này của lãnh đạo, hơn nữa là ba chữ người của mình, trong lòng Dương Lăng Vân và Chu Bân nóng lên, lập tức có loại cảm giác tìm được tổ chức. Y nói:
- Tôi đi đổi ngay.
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn vợ Dương Lăng Vân ở trong bếp, khen một câu:
- Tay nghề khá quá, chỉ ngửi được mùi này liền làm người ta rớt nước miếng, thật không ngờ tay nghề vợ anh lại giỏi như vậy.
Dương Lăng Vân vẻ mặt khiêm tốn trả lời:
- Đến giờ, cô ấy chỉ còn điểm đặc sắc này. Ha ha...
Vừa vặn vợ y bưng một nồi canh từ trong bếp đi ra, nghe được lời này của Dương Lăng Vân cũng không tức giận, chỉ mỉm cười hỏi:
- Bí thư Trương, vài món đồ ăn hàng ngày, không cần ra tay, mời ăn tự nhiên.
Trương Nhất Phàm đánh giá cô ta một chút, phụ nữ ba bảy ba tám giữ gìn được rất khá. Vừa nãy khi cô ta bưng thức ăn, da trên tay rất mềm, Trương Nhất Phàm liền nhủ thầm trong lòng:
- Cũng làm khó cô ta rồi, da thịt non mềm như vậy, chỉ sợ rất lâu không xuống bếp nấu ăn rồi?
Tuy nhiên, nghĩ lại Liễu Hồng hắn cũng không chú ý nữa. Liễu Hồng cũng thường xuyên nấu ăn cho mọi người, nhưng cô ấy luôn chăm sóc rất tốt, hẳn là nói cô ấy trời sinh xinh đẹp đi.
Chu Bân nhìn thức ăn đầy bàn, vẫn chưa ăn trong lòng đã hiểu rồi. Vợ Dương Lăng Vân là người như thế nào gã sao có thể không rõ, ban ngày ngày đánh mạt chược cùng vợ mình. Bữa cơm này e rằng không phải cô ấy tự mình nấu.
Trước tiên không cần nói cái khác, thức ăn trên bàn này để cô ấy đi mua nguyên liệu, cô ấy cũng không biết mua như thế nào. Chu Bân không chịu nổi nhìn Dương Lăng Vân một cái, treo đầu dê bán thịt chó! Thật giỏi a, chiêu này cũng dùng được.
Thức ăn quả nhiên không tồi, chín món ăn một món canh, ngụ ý thập toàn thập mỹ. Trên mặt Dương Lăng Vân luôn tươi cười, hăng hái kính rượu lãnh đạo.
Trương Nhất Phàm uống ngụm rượu nói:
- Mẹ nó, vẫn là vị cay của rượu Ngũ Lương , tiểu tử anh làm trò quỷ gì? Có ý định lãng phí lương thực phải không?
Dương Lăng Vân liền cười ha hả:
- Ngài là khách quý của chúng tôi, hai bình rượu có đáng gì? Tôi và Chu Bân là đồng hương, hôm nay có thể gặp được Bí thư Trương ngài thật là phúc tu luyện từ mấy đời. Nếu như Bí thư Trương coi trọng, tôi và Chu Bân nhất định tận tụy hết sức đến lúc chết.
Trương Nhất Phàm nhìn y, lại nhìn Chu Bân.
- Hóa ra đây là yến tiệc Hồng Môn? Được rồi, được rồi, lần này, hôm nay bị các anh ám hại rồi, tôi nhận rồi.
Hắn cầm cốc lên:
- Các anh cạn đi, tôi tùy ý.
Hai người sững sờ, ngay lập tức hiểu ý mỉm cười.
- Cạn, cạn, cạn.
Ăn thức ăn như vậy khiến Trương Nhất Phàm nhớ tới Liễu Hồng, nếu như Liễu Hồng ở đây, bản thân những ngày ngày cũng được thoải mái hơn một chút, sau khi tan tầm ít nhất có đồ ăn nóng.
Trương Nhất Phàm hiện tại ngày ngày ăn ở căn tin, tuy rằng đầu bếp ở căn tin bị Chu Bân lý do cá nhân thay rồi, luôn ăn không thấy quen.
Dương Lăng Vân là người có tâm, vừa rồi khi y nói đi đổi rượu, tìm vài bình đem rượu Ngũ Lương đổ vào. Câu này của Bí thư Trương làm hai người nghe xong cảm thấy ấm lòng, hận không thể lập tức quỳ xuống đất bày tỏ lòng kích động.
Nhất là vài câu nói đùa của Bí thư Trương càng làm cho hai người cho rằng Bí thư Trương càng hiền hòa, chứng tỏ rằng phân lượng của hai người ở trong lòng hắn càng lớn. Do đó, hai người rất ân cần kính rượu lãnh đạo, một chén lại một chén.
Hứng thú của Bí thư Trương tối nay dường như không tồi, tửu lượng cũng rất tốt, Chu Bân luôn chú ý, khi thấy hắn uống khoảng hơn nửa lít, gã liền lén lút nhắn tin cho Thôi Hồng Anh
Để tiện liên lạc, máy nhắn tin tiếng Trung của Thôi Hồng Anh là Chu Bân đặc biệt cấp cho cô ta. Thôi Hồng Anh nhận được tin nhắn của Chu Bân, lập tức từ trường học chạy ra, gọi điện thoại ở cổng trường.
- Chủ nhiệm Chu, có việc gì?
Chu Bân lấy cớ,
- Vợ tôi gọi điện đến, tôi nghe một chút.
Đi đến ban công nhà Dương Lăng Vân, Chu Bân nói:
- Tiểu Thôi, tối nay Bí thư Trương có khả năng uống nhiều một chút, em mau chóng về đi, ngộ nhỡ ông ta có chuyện gì, buổi tối ngay cả người chăm sóc cũng không có. Em gọi xe đi, tiền xe tìm anh chi trả.
Thôi Hồng Anh có chút do dự, nhưng nghĩ đến công việc của bản thân và anh họ, vẫn nằm trong tay người ta, cô ta khẽ cắn môi.
- Được, em lập tức về.
Đây là lần đầu tiên cô qua đêm ở nhà Bí thư Trương, nhận được mệnh lệnh này, Thôi Hồng Anh trong lòng lo lắng.
Nghe nói những người làm quan kia đều rất háo sắc, Bí thư Trương không như thế chứ?
Một tiếng nói khác ở trong đầu lên tiếng.
- Bí thư Trương là người như thế nào? Bạn gái ông ấy xinh hơn ngươi vạn lần, Thôi Hồng Anh à Thôi Hồng Anh, trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy?
Một người giúp việc bình thường, khi chủ nhà cần công việc chăm sóc, đó là chuyện đương nhiên. Mà sự lo lắng trong lòng Thôi Hồng Anh cũng nghĩ thông rồi.
Nhưng Chu Bân hứa hẹn với cô làm cô không thể không đối mặt với sự thật.
- Chỉ cần em hầu hạ Bí thư Trương tốt, đợi sang năm em tốt nghiệp, các đơn vị tốt chờ em lựa chọn.
Thôi Hồng Anh bắt taxi, vội vàng trên đường đi tới tòa nhà Thành ủy.
/1313
|