Diệp Á Bình về đến nhà Vu Quan vẫn chưa về.
Cô ngồi trong phòng khách mắt nhìn xem ti vi nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện giáo viên trường Ngũ Tiểu nhảy lầu tự tử. Cuộc tra hỏi hôm nay xem ra tất cả đều hợp lẽ, không có chút sơ hở nào.
Diệp Á Bình giữ chức cục trưởng này đã gần một năm rồi, trong lòng cô nghĩ, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài Bí thư Trương và Chủ tịch thành phố Đoàn ắt sẽ bị ảnh hưởng không tốt.
Hơn nữa công việc của Chủ tịch thành phố Đoàn đều do bí thư Trương chỉ đạo tiến hành. Bọn họ đều hỗ trợ giúp đỡ nhau, có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu. Sâu tận đáy lòng Diệp Á Bình hy vọng chuyện nhảy lầu này không phải do cuộc cải cách công nhân viên chức gây lên. Cô rất hy vọng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thậm chí chỉ là một sự trùng hợp.
Chỉ có điều sự việc đã xảy ra rồi, Diệp Á Bình có chút không cam tâm, cô cảm thấy phải làm điều gì đó cho bí thư Trương mới được. Vì vậy cô liền đứng dậy, cầm chiếc áo khoác chuẩn bị bước đi.
Vu Quan trở về trên người toàn mùi rượu
Vị trí ở Cục xúc tiến đầu tư khiến cho Vu Quan tìm thấy cảm giác như một đại trượng phu tung hoành thiên hạ, so với trước đây còn làm trong cục thuế sống dở chết dở ấy thì ở đây còn thích hơn nhiều.
Điều quan trọng hơn là ở thành phố Song Giang hiện nay trò a dua nịnh hót đang thịnh hành. Chủ yếu không cần đi cầu cạnh ai mà mỗi ngày đều có người chủ động đến để cầu cạnh chức cục trưởng của y. Cho nên quan hệ xã giao của y dần dần trở lên nhiều hơn, thường xuyên uống đến say khướt.
Diệp Á Bình nhìn y có vẻ không hài lòng. Nhưng không muốn tranh cãi với y, chỉ chào hỏi một câu rồi vội vàng đi ra. Vu Quan ngồi trên sô pha, bắt đầu tức giận. Vợ mình sao lại có vẻ vội vàng hơn cả Bí thư thành ủy thế nhỉ!
Hiện giờ hai người đang ở tầm tuổi khao khát mãnh liệt. Nhu cầu của Vu Quan trong chuyện ấy rất mạnh mẽ, nhưng Diệp Á Bình lại quá hung dữ. Cho nên trên phương diện này đều phải nghe lời cô ấy. Trong một tháng hai người chỉ làm được hai ba lần, điều này khiến Vu Quan rất buồn bực.
Một tháng được hai ba lần, làm sao mà đủ được cơ chứ? Hơn nữa Diệp Á Bình vừa qua tuổi bốn mươi, vẫn còn giữ được vẻ xinh đẹp duyên dáng, khiến cho Vu Quan khao khát đến mãnh liệt. Nhưng Diệp Á Bình luôn luôn hết lòng vì công việc nên rất lơ là trong vấn đề tình cảm,Vu Quan đành bất lực, không thể ngủ được .
Vì vậy nhiều lúc Vu Quan cũng nhân tiện khi đang dự tiệc tiếp khách để đi tìm gái. Nhưng cũng chỉ gặp dịp thì chơi chứ để y công khai làm chuyện này thì y vẫn không giám.
Diệp Á Bình vào trong phòng làm việc lấy khẩu cung của mấy người hôm nay ra xem xét thật tỉ mỉ, nhìn lên nhìn xuống đều không có gì đặc biệt, cũng chẳng có điểm gì khả nghi.
Cô liền tách từng tập tài liệu ra rồi đặt ngay trước mặt. Khẩu cung của mấy người này gần như không có gì khác biệt về cách trình bày và ngôn từ. Diệp Á Bình đột nhiên phát hiện ra một bí mật. Không đúng, nhất định là không đúng.
Cô có chút kích động, cầm lấy tài liệu khẩu cung này đối chiếu từng câu, từng chữ để kiểm tra.
Cuối cùng cũng phát hiện sơ hở, bọn họ nhất định có giả dối. Diệp Á Bình lẩm bẩm khẳng định.
Cô cảm thấy rất vui mừng, liền lấy điện thoại ra định gọi cho Bí thư Trương, chợt nhận ra bây giờ cũng muộn rồi liền đặt điện thoại trở lại.
Từ Cục thành phố đi ra, một chiếc xe đi tới trước mặt. Đối phương ấn mấy hồi còi, Diệp Á Bình liền nhìn theo, không ngờ là xe của Ninh Thành Cương. Vì vậy cô liền xuống xe chào, Ninh Thành Cương cũng vừa xuống xe:
-Cục trưởng Diệp, khuya như vậy mà vẫn làm việc sao?
Diệp Á Bình có chút phấn khởi, cô tiến về cạnh xe Ninh Thành Cương:
-Bí thư Ninh, ngài vẫn chưa nghỉ sao?
Ninh Thành Cương gật gật đầu:
-Gần đây công việc phức tạp quá, ngủ không được. Hơn nữa tôi không có thói quen ngủ sớm. Thế nào? Gặp nhau đây hay chúng ta cùng đi uống chén trà nhé?
Phó bí thư mời, Diệp Á Bình không thể nào từ chối được, suy nghĩ chút cô trả lời:
-Vậy đi thôi.
Hai người đến uống tại quán trà được coi là xa hoa nhất ở thành phố Song Giang này. Đây là nơi Ninh Thành Cương thường xuyên đến, ông chủ quán trà vừa nhìn thấy gã đến liền đích thân ra tiếp đón.
Diệp Á Bình mặc trên người bộ trang phục cảnh sát, dáng vẻ nghiêm trang, ngồi ngay ngắn đối diện Ninh Thành Cương. Nơi này được xem là khu quán trà dành cho khách sang trọng nên rất yên tĩnh và cũng rất độc đáo.
Ông chủ quán trà sắp xếp xong liền lập tức đi ra. Ninh Thành Cương quan sát Diệp Á Bình trên mặt liền nở nụ cười. Vừa mới qua tuổi bốn mươi Diệp Á Bình tuyệt đối rất khôn khéo giỏi giang, và rất giàu kinh nghiệm trong công việc.
Hơn nữa cô còn có một ưu điểm vô cùng xinh đẹp, là sát thủ của đàn ông tuổi trung niên. Tuy nhiên Diệp Á Bình là một phụ nữ rất chuẩn mực, chưa từng có những suy nghĩ ngoài luồng nào. Nhưng Ninh Thành Cương thì lại từng nghĩ đến chuyện này, nên luôn chú ý đến cô.
Vợ của Ninh Thành Cương đã qua đời từ lâu nhưng gã vẫn chưa có ý định tái hôn. Khi gã nhậm chức Phó chủ tịch thành phố đã quen biết Diệp Á Bình, vì vậy mục tiêu của gã là được ở bên cạnh Diệp Á Bình.
Từ khi Trương Nhất Phàm xuất hiện Diệp Á Bình được trọng dụng, gã luôn tìm những sơ hở để tính toán tìm cách thu phục Diệp Á Bình đứng về phía mình.
Mặc dù Ninh Thành Cương say mê Diệp Á Bình đã lâu nhưng người ta là người trong quân đội nên Ninh Thành Cương cũng không giám làm bừa. Tình cảm nam nữ chỉ có thể dựa vào thủ đoạn, đợi Diệp Á Bình chính thức đồng ý mới được.
Âm mưu lần trước không đạt được Ninh Thành Cương vẫn âm thầm tiếc nuối. Hôm nay gã vừa ở trong nhà thành ủy đi ra. Không đợi Liễu Hồng cùng đi, gã định đi loanh quanh trong thành ủy vô tình lại đi vào cục Công an .
Diệp Á Bình xuất hiện làm gã vô cùng vui mừng, thích thú.
Hai người ngồi trong quán trà, ánh mắt của gã nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp và bộ ngực căng tròn của Diệp Á Bình. Ninh Thành Cương bình tĩnh nói đến những chuyện xảy ra gần đây.
Là một Phó bí thư thành ủy quyền lực của gã rất lớn. Trong cuộc nói chuyện gã kịch liệt đưa ra những tín hiệu ám chỉ cách làm tổn thương người khác của Trương Nhất Phàm.
Đây chẳng phải là một phương án gây chết người sao? Là một tầng lớp thấp trong xã hội, một thầy giáo cần cù chăm chỉ dạy học. Lợi ích của họ không được đảm bảo, điều này đã vượt quá phạm vi khả năng chịu đựng của họ.
Vậy là bi kịch xảy ra.
Nghe Ninh Thành Cương nói chuyện, Diệp Á Bình ít khi xen vào. Cô cân nhắc dụng ý của Ninh Thành Cương muốn mình truyền đạt đi tin tức hay là còn có dụng ý khác?
Đương nhiên Diệp Á Bình biết địa vị của mình ở thành phố Song Giang này. Trước đây cô chẳng qua chỉ xuất hiện như một bức bình phong. Một nữ Chủ tịch thành phố quan trọng là kết quả chính trị, cô rất may mắn có dịp được trổ hết tài năng của mình.
Nhưng từ khi Trương Nhất Phàm đến đã thay đổi vận mệnh làm một bình hoa của cô. Về phương diện tình cảm Diệp Á Bình đối với Trương Nhất Phàm tự nhiên giống như Thiên Lý Mã gặp Bá Nhạc vậy.
Là một người phụ nữ vốn có một khí chất quân nhân và là một phụ nữ truyền thống. Khí phách của Diệp Á Bình hoàn toàn có thể chết vì người tri ân.
Ninh Thành Cương ngồi ở trong phòng trà, chân thành mà nói từ đầu đến cuối không hề làm Diệp Á Bình cảm động. Giọng cô đều đều không cao cũng không thấp duy trì mối quan hệ và lễ nghi.
Lúc này Vu Quan đang ngồi ở cửa sổ đối diện quán trà, vô cùng khó chịu khi nhìn thấy tất cả.
Từ khi Diệp Á Bình đi ra, y ở nhà thẫn thờ suy nghĩ thế nào cũng không hiểu Diệp Á Bình có thật là bận đến như vậy không? Vu Quan suy nghĩ cẩn thận liền lặng lẽ lén lút đi theo sau.
Ở bên ngoài cục Công an đợi ước chừng hơn một tiếng đồng hồ cũng không hề nhìn thấy bất kỳ người đàn ông nào ra vào, kết quả chỉ thấy mỗi Diệp Á Bình đi ra. Y giả bộ chuẩn bị đi đón vợ, thật không ngờ xe của Ninh Thành Cương lại xuất hiện.
Vu Quan đứng bên cạnh nhìn hai người, không ngờ Diệp Á Bình và Ninh Thành Cương nói chuyện với nhau vài câu rồi cùng nhau vào quán trà. Vu Quan không giám đến gần chỉ tức giận mắng Ninh Thành Cương. Tên khốn kiếp lại giám cho bố mày bị mọc sừng, sớm hay muộn bố mày cũng nghĩ cách xử ngươi một bài học.
Kỳ thực, trước đây Vu Quan cũng không phải là một đấng nam nhi trượng phu không phóng khoáng. Có điều trở về sau người vợ quá suất sắc tạo nên áp lực không nhỏ cho y. Gần đây Diệp Á Bình lại khá giỏi trong chốn quan trường giống như cá gặp nước vậy.
Nhìn hai người ngồi trong quán trà nói chuyện với nhau, Vu Quan hận Ninh Thành Cương muốn chết.
Nhưng cũng có một người nhìn thấy được cảnh tượng này, đó là thư ký của Trương Nhất Phàm Lý Vĩ. Anh đang cùng bạn gái đi uống trà, vô tình phát hiện Ninh Thành Cương và Diệp Á Bình cũng ở đó.
Anh ta chết điếng người, tại sao Cục trưởng Diệp và Ninh Thành Cương lại đi cùng nhau? Ninh Thành Cương và Bí thư Trương chẳng phải không hợp nhau sao!
Về đến nhà, Vu Quan và Diệp Á Bình cãi nhau ầm ĩ. Diệp Á Bình nhìn người đàn ông bình thường đươc coi là thật thà mà tức đầy bụng. Không ngờ y lại theo dõi mình? Buồn cười nhất là y lại nghi ngờ mình và Ninh Thành Cương.
Trời ơi!
Quả thực có cầm dao giết cô, cô vẫn còn thấy bực bội. Nhưng Vu Quan đang ghen khiến cho Diệp Á Bình cảm thấy dở khóc dở cười, đều đã mấy chục tuổi rồi mà còn ghen giống như bọn trẻ con vậy.
Ôi…! Diệp Á Bình thở dài liền đi thẳng vào trong phòng ngủ. Vu Quan ngồi trong phòng khách, trong lòng rất khó chịu, y liền nghiến nghiến răng lặng lẽ tiến về phía phòng ngủ.
Ngày hôm sau khi Lý Vĩ đi làm, cẩn thận đem chuyện tối hôm qua ra kể với Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy có chút khó tin. Diệp Á Bình có chuyện gì tại sao lại cùng với Ninh Thành Cương ngồi trong quán trà nói chuyện? Hơn nữa lại vào buổi tối?
Vừa lúc Diệp Á Bình đem bản báo cáo công việc đến đưa cho hắn, phát hiện sắc mặt của Bí thư Trương không vui, trong lòng có chút lo lắng không yên. Lẽ nào Bí thư Trương đã biết chuyện buổi tối hôm qua mình với Ninh Thành Cương gặp nhau?
Diệp Á Bình liền nghĩ đến những kẻ muốn lập công liền rùng mình sợ hãi. Việc này nhất định phải giải thích rõ cho Bí thư Trương, nếu không khó lòng mà giải oan được.
Trước tiên Diệp Á Bình báo cáo với Bí thư Trương về những phát hiện của cô. Vả lại đây là bí mật nên chưa có ai biết được. Nhất Phàm nghe cô báo cáo cũng cảm thấy có chút kỳ lạ:
-Cô nói mấy lời khẩu cung của nhà họ đều giống nhau? Đưa đây xem nào!
Nhận tài liệu từ tay Diệp Á Bình, Trương Nhất Phàm phát hiện quả thực đúng như lời Diệp Á Bình nói. Lẽ nào có người ở giữa âm mưu gì? Hoặc sự việc giáo sư nhảy lầu lần này có ẩn tình khác?
Trương Nhất Phàm rất nhạy cảm, hắn liền liên tưởng đến rất nhiều việc:
-Cô lập tức tổ chức nhân sự, tách bọn họ ra tra hỏi lấy lại lời khai lần nữa.
Diệp Á Bình trả lời:
-Vâng!
Nhìn những lời khai của mấy người này, dường như có người đã đứng ở đằng sau xếp đặt cho bọn họ vậy. Nếu không giọng điệu làm sao có thể giống nhau được? Đúng là điểm đáng ngờ lớn.
Nếu như mỗi người nói một cách hoặc tất cả mọi người nói có chút lệch lạc thì Diệp Á Bình sẽ không nghi ngờ gì. Nhưng lời khai của tất cả mọi người đều miêu tả giống nhau đến từng chi tiết.
Trước mắt chỉ có thể nghi ngờ chứ chưa được chứng thực. Trương Nhất Phàm phê duyệt xong, Diệp Á Bình không vội vàng rời đi mà chủ động nói ra những thay đổi bất thường của Ninh Thành Cương trong buổi tối hôm qua.
Cô ngồi trong phòng khách mắt nhìn xem ti vi nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện giáo viên trường Ngũ Tiểu nhảy lầu tự tử. Cuộc tra hỏi hôm nay xem ra tất cả đều hợp lẽ, không có chút sơ hở nào.
Diệp Á Bình giữ chức cục trưởng này đã gần một năm rồi, trong lòng cô nghĩ, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài Bí thư Trương và Chủ tịch thành phố Đoàn ắt sẽ bị ảnh hưởng không tốt.
Hơn nữa công việc của Chủ tịch thành phố Đoàn đều do bí thư Trương chỉ đạo tiến hành. Bọn họ đều hỗ trợ giúp đỡ nhau, có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu. Sâu tận đáy lòng Diệp Á Bình hy vọng chuyện nhảy lầu này không phải do cuộc cải cách công nhân viên chức gây lên. Cô rất hy vọng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thậm chí chỉ là một sự trùng hợp.
Chỉ có điều sự việc đã xảy ra rồi, Diệp Á Bình có chút không cam tâm, cô cảm thấy phải làm điều gì đó cho bí thư Trương mới được. Vì vậy cô liền đứng dậy, cầm chiếc áo khoác chuẩn bị bước đi.
Vu Quan trở về trên người toàn mùi rượu
Vị trí ở Cục xúc tiến đầu tư khiến cho Vu Quan tìm thấy cảm giác như một đại trượng phu tung hoành thiên hạ, so với trước đây còn làm trong cục thuế sống dở chết dở ấy thì ở đây còn thích hơn nhiều.
Điều quan trọng hơn là ở thành phố Song Giang hiện nay trò a dua nịnh hót đang thịnh hành. Chủ yếu không cần đi cầu cạnh ai mà mỗi ngày đều có người chủ động đến để cầu cạnh chức cục trưởng của y. Cho nên quan hệ xã giao của y dần dần trở lên nhiều hơn, thường xuyên uống đến say khướt.
Diệp Á Bình nhìn y có vẻ không hài lòng. Nhưng không muốn tranh cãi với y, chỉ chào hỏi một câu rồi vội vàng đi ra. Vu Quan ngồi trên sô pha, bắt đầu tức giận. Vợ mình sao lại có vẻ vội vàng hơn cả Bí thư thành ủy thế nhỉ!
Hiện giờ hai người đang ở tầm tuổi khao khát mãnh liệt. Nhu cầu của Vu Quan trong chuyện ấy rất mạnh mẽ, nhưng Diệp Á Bình lại quá hung dữ. Cho nên trên phương diện này đều phải nghe lời cô ấy. Trong một tháng hai người chỉ làm được hai ba lần, điều này khiến Vu Quan rất buồn bực.
Một tháng được hai ba lần, làm sao mà đủ được cơ chứ? Hơn nữa Diệp Á Bình vừa qua tuổi bốn mươi, vẫn còn giữ được vẻ xinh đẹp duyên dáng, khiến cho Vu Quan khao khát đến mãnh liệt. Nhưng Diệp Á Bình luôn luôn hết lòng vì công việc nên rất lơ là trong vấn đề tình cảm,Vu Quan đành bất lực, không thể ngủ được .
Vì vậy nhiều lúc Vu Quan cũng nhân tiện khi đang dự tiệc tiếp khách để đi tìm gái. Nhưng cũng chỉ gặp dịp thì chơi chứ để y công khai làm chuyện này thì y vẫn không giám.
Diệp Á Bình vào trong phòng làm việc lấy khẩu cung của mấy người hôm nay ra xem xét thật tỉ mỉ, nhìn lên nhìn xuống đều không có gì đặc biệt, cũng chẳng có điểm gì khả nghi.
Cô liền tách từng tập tài liệu ra rồi đặt ngay trước mặt. Khẩu cung của mấy người này gần như không có gì khác biệt về cách trình bày và ngôn từ. Diệp Á Bình đột nhiên phát hiện ra một bí mật. Không đúng, nhất định là không đúng.
Cô có chút kích động, cầm lấy tài liệu khẩu cung này đối chiếu từng câu, từng chữ để kiểm tra.
Cuối cùng cũng phát hiện sơ hở, bọn họ nhất định có giả dối. Diệp Á Bình lẩm bẩm khẳng định.
Cô cảm thấy rất vui mừng, liền lấy điện thoại ra định gọi cho Bí thư Trương, chợt nhận ra bây giờ cũng muộn rồi liền đặt điện thoại trở lại.
Từ Cục thành phố đi ra, một chiếc xe đi tới trước mặt. Đối phương ấn mấy hồi còi, Diệp Á Bình liền nhìn theo, không ngờ là xe của Ninh Thành Cương. Vì vậy cô liền xuống xe chào, Ninh Thành Cương cũng vừa xuống xe:
-Cục trưởng Diệp, khuya như vậy mà vẫn làm việc sao?
Diệp Á Bình có chút phấn khởi, cô tiến về cạnh xe Ninh Thành Cương:
-Bí thư Ninh, ngài vẫn chưa nghỉ sao?
Ninh Thành Cương gật gật đầu:
-Gần đây công việc phức tạp quá, ngủ không được. Hơn nữa tôi không có thói quen ngủ sớm. Thế nào? Gặp nhau đây hay chúng ta cùng đi uống chén trà nhé?
Phó bí thư mời, Diệp Á Bình không thể nào từ chối được, suy nghĩ chút cô trả lời:
-Vậy đi thôi.
Hai người đến uống tại quán trà được coi là xa hoa nhất ở thành phố Song Giang này. Đây là nơi Ninh Thành Cương thường xuyên đến, ông chủ quán trà vừa nhìn thấy gã đến liền đích thân ra tiếp đón.
Diệp Á Bình mặc trên người bộ trang phục cảnh sát, dáng vẻ nghiêm trang, ngồi ngay ngắn đối diện Ninh Thành Cương. Nơi này được xem là khu quán trà dành cho khách sang trọng nên rất yên tĩnh và cũng rất độc đáo.
Ông chủ quán trà sắp xếp xong liền lập tức đi ra. Ninh Thành Cương quan sát Diệp Á Bình trên mặt liền nở nụ cười. Vừa mới qua tuổi bốn mươi Diệp Á Bình tuyệt đối rất khôn khéo giỏi giang, và rất giàu kinh nghiệm trong công việc.
Hơn nữa cô còn có một ưu điểm vô cùng xinh đẹp, là sát thủ của đàn ông tuổi trung niên. Tuy nhiên Diệp Á Bình là một phụ nữ rất chuẩn mực, chưa từng có những suy nghĩ ngoài luồng nào. Nhưng Ninh Thành Cương thì lại từng nghĩ đến chuyện này, nên luôn chú ý đến cô.
Vợ của Ninh Thành Cương đã qua đời từ lâu nhưng gã vẫn chưa có ý định tái hôn. Khi gã nhậm chức Phó chủ tịch thành phố đã quen biết Diệp Á Bình, vì vậy mục tiêu của gã là được ở bên cạnh Diệp Á Bình.
Từ khi Trương Nhất Phàm xuất hiện Diệp Á Bình được trọng dụng, gã luôn tìm những sơ hở để tính toán tìm cách thu phục Diệp Á Bình đứng về phía mình.
Mặc dù Ninh Thành Cương say mê Diệp Á Bình đã lâu nhưng người ta là người trong quân đội nên Ninh Thành Cương cũng không giám làm bừa. Tình cảm nam nữ chỉ có thể dựa vào thủ đoạn, đợi Diệp Á Bình chính thức đồng ý mới được.
Âm mưu lần trước không đạt được Ninh Thành Cương vẫn âm thầm tiếc nuối. Hôm nay gã vừa ở trong nhà thành ủy đi ra. Không đợi Liễu Hồng cùng đi, gã định đi loanh quanh trong thành ủy vô tình lại đi vào cục Công an .
Diệp Á Bình xuất hiện làm gã vô cùng vui mừng, thích thú.
Hai người ngồi trong quán trà, ánh mắt của gã nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp và bộ ngực căng tròn của Diệp Á Bình. Ninh Thành Cương bình tĩnh nói đến những chuyện xảy ra gần đây.
Là một Phó bí thư thành ủy quyền lực của gã rất lớn. Trong cuộc nói chuyện gã kịch liệt đưa ra những tín hiệu ám chỉ cách làm tổn thương người khác của Trương Nhất Phàm.
Đây chẳng phải là một phương án gây chết người sao? Là một tầng lớp thấp trong xã hội, một thầy giáo cần cù chăm chỉ dạy học. Lợi ích của họ không được đảm bảo, điều này đã vượt quá phạm vi khả năng chịu đựng của họ.
Vậy là bi kịch xảy ra.
Nghe Ninh Thành Cương nói chuyện, Diệp Á Bình ít khi xen vào. Cô cân nhắc dụng ý của Ninh Thành Cương muốn mình truyền đạt đi tin tức hay là còn có dụng ý khác?
Đương nhiên Diệp Á Bình biết địa vị của mình ở thành phố Song Giang này. Trước đây cô chẳng qua chỉ xuất hiện như một bức bình phong. Một nữ Chủ tịch thành phố quan trọng là kết quả chính trị, cô rất may mắn có dịp được trổ hết tài năng của mình.
Nhưng từ khi Trương Nhất Phàm đến đã thay đổi vận mệnh làm một bình hoa của cô. Về phương diện tình cảm Diệp Á Bình đối với Trương Nhất Phàm tự nhiên giống như Thiên Lý Mã gặp Bá Nhạc vậy.
Là một người phụ nữ vốn có một khí chất quân nhân và là một phụ nữ truyền thống. Khí phách của Diệp Á Bình hoàn toàn có thể chết vì người tri ân.
Ninh Thành Cương ngồi ở trong phòng trà, chân thành mà nói từ đầu đến cuối không hề làm Diệp Á Bình cảm động. Giọng cô đều đều không cao cũng không thấp duy trì mối quan hệ và lễ nghi.
Lúc này Vu Quan đang ngồi ở cửa sổ đối diện quán trà, vô cùng khó chịu khi nhìn thấy tất cả.
Từ khi Diệp Á Bình đi ra, y ở nhà thẫn thờ suy nghĩ thế nào cũng không hiểu Diệp Á Bình có thật là bận đến như vậy không? Vu Quan suy nghĩ cẩn thận liền lặng lẽ lén lút đi theo sau.
Ở bên ngoài cục Công an đợi ước chừng hơn một tiếng đồng hồ cũng không hề nhìn thấy bất kỳ người đàn ông nào ra vào, kết quả chỉ thấy mỗi Diệp Á Bình đi ra. Y giả bộ chuẩn bị đi đón vợ, thật không ngờ xe của Ninh Thành Cương lại xuất hiện.
Vu Quan đứng bên cạnh nhìn hai người, không ngờ Diệp Á Bình và Ninh Thành Cương nói chuyện với nhau vài câu rồi cùng nhau vào quán trà. Vu Quan không giám đến gần chỉ tức giận mắng Ninh Thành Cương. Tên khốn kiếp lại giám cho bố mày bị mọc sừng, sớm hay muộn bố mày cũng nghĩ cách xử ngươi một bài học.
Kỳ thực, trước đây Vu Quan cũng không phải là một đấng nam nhi trượng phu không phóng khoáng. Có điều trở về sau người vợ quá suất sắc tạo nên áp lực không nhỏ cho y. Gần đây Diệp Á Bình lại khá giỏi trong chốn quan trường giống như cá gặp nước vậy.
Nhìn hai người ngồi trong quán trà nói chuyện với nhau, Vu Quan hận Ninh Thành Cương muốn chết.
Nhưng cũng có một người nhìn thấy được cảnh tượng này, đó là thư ký của Trương Nhất Phàm Lý Vĩ. Anh đang cùng bạn gái đi uống trà, vô tình phát hiện Ninh Thành Cương và Diệp Á Bình cũng ở đó.
Anh ta chết điếng người, tại sao Cục trưởng Diệp và Ninh Thành Cương lại đi cùng nhau? Ninh Thành Cương và Bí thư Trương chẳng phải không hợp nhau sao!
Về đến nhà, Vu Quan và Diệp Á Bình cãi nhau ầm ĩ. Diệp Á Bình nhìn người đàn ông bình thường đươc coi là thật thà mà tức đầy bụng. Không ngờ y lại theo dõi mình? Buồn cười nhất là y lại nghi ngờ mình và Ninh Thành Cương.
Trời ơi!
Quả thực có cầm dao giết cô, cô vẫn còn thấy bực bội. Nhưng Vu Quan đang ghen khiến cho Diệp Á Bình cảm thấy dở khóc dở cười, đều đã mấy chục tuổi rồi mà còn ghen giống như bọn trẻ con vậy.
Ôi…! Diệp Á Bình thở dài liền đi thẳng vào trong phòng ngủ. Vu Quan ngồi trong phòng khách, trong lòng rất khó chịu, y liền nghiến nghiến răng lặng lẽ tiến về phía phòng ngủ.
Ngày hôm sau khi Lý Vĩ đi làm, cẩn thận đem chuyện tối hôm qua ra kể với Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy có chút khó tin. Diệp Á Bình có chuyện gì tại sao lại cùng với Ninh Thành Cương ngồi trong quán trà nói chuyện? Hơn nữa lại vào buổi tối?
Vừa lúc Diệp Á Bình đem bản báo cáo công việc đến đưa cho hắn, phát hiện sắc mặt của Bí thư Trương không vui, trong lòng có chút lo lắng không yên. Lẽ nào Bí thư Trương đã biết chuyện buổi tối hôm qua mình với Ninh Thành Cương gặp nhau?
Diệp Á Bình liền nghĩ đến những kẻ muốn lập công liền rùng mình sợ hãi. Việc này nhất định phải giải thích rõ cho Bí thư Trương, nếu không khó lòng mà giải oan được.
Trước tiên Diệp Á Bình báo cáo với Bí thư Trương về những phát hiện của cô. Vả lại đây là bí mật nên chưa có ai biết được. Nhất Phàm nghe cô báo cáo cũng cảm thấy có chút kỳ lạ:
-Cô nói mấy lời khẩu cung của nhà họ đều giống nhau? Đưa đây xem nào!
Nhận tài liệu từ tay Diệp Á Bình, Trương Nhất Phàm phát hiện quả thực đúng như lời Diệp Á Bình nói. Lẽ nào có người ở giữa âm mưu gì? Hoặc sự việc giáo sư nhảy lầu lần này có ẩn tình khác?
Trương Nhất Phàm rất nhạy cảm, hắn liền liên tưởng đến rất nhiều việc:
-Cô lập tức tổ chức nhân sự, tách bọn họ ra tra hỏi lấy lại lời khai lần nữa.
Diệp Á Bình trả lời:
-Vâng!
Nhìn những lời khai của mấy người này, dường như có người đã đứng ở đằng sau xếp đặt cho bọn họ vậy. Nếu không giọng điệu làm sao có thể giống nhau được? Đúng là điểm đáng ngờ lớn.
Nếu như mỗi người nói một cách hoặc tất cả mọi người nói có chút lệch lạc thì Diệp Á Bình sẽ không nghi ngờ gì. Nhưng lời khai của tất cả mọi người đều miêu tả giống nhau đến từng chi tiết.
Trước mắt chỉ có thể nghi ngờ chứ chưa được chứng thực. Trương Nhất Phàm phê duyệt xong, Diệp Á Bình không vội vàng rời đi mà chủ động nói ra những thay đổi bất thường của Ninh Thành Cương trong buổi tối hôm qua.
/1313
|