Nhìn thấy Lý Trị Quốc không phản ứng gì, Đường Vũ hạ giọng nói:
- Trị Quốc, anh cùng với Tần Xuyên về thông báo cho Liễu Hải, tôi và anh Phàm sẽ giả làm người đi đường bám theo, nói vậy chứ bọn chúng cũng không dám gây loạn trên đường để bại lộ thân phận đâu.
Lý Trị Quốc chưa đi, Tần Xuyên đã đến, Trương Nhất Phàm trừng mắt:
- Hai người mau đi báo cảnh sát.
- Tôi đã để Ôn Nhã gọi rồi.
Đường Vũ kêu lên:
- Hai người bảo vệ anh Phàm, tôi đi trước đây.
Không đợi ba người trả lời, Đường Vũ vội vàng di xuống lầu.
Trương Nhất Phàm bình tĩnh lại:
- Chúng ta đi từ cửa trước, lái xe qua đây, xem hai tên này đi đâu?
Đường Vũ xuống lầu, phát hiện hai người đi từ cửa sau. Anh ta dừng lại một chút, châm một điếu thuốc, điếu khác rớt xuống, Đường Vũ dùng chân đá một cái, tàn thuốc bay thẳng ra cửa sau.
Đang sắp đuổi kịp, không ngờ hai tên ấy vội vàng lùi lại, đụng vào vai của Đường Vũ. Sau đó hai người tiếp tục xuống lầu, đi đến bãi đỗ xe ở dưới.
Đường Vũ ra sức giẫm điếu thuốc trên mặt đất, đi theo sau.
Vừa đi vào bãi đỗ xe, một chiếc xe đã chạy ra ngoài, Đường Vũ thầm mắng một câu:
- Mẹ nó, đúng là tên cướp xe chuyên nghiệp, mình mới dừng lại có một hai phút, hai tên này đã làm xong một chiếc xe, nhanh thật.
Cũng may xe của Đường Vũ cũng đỗ ở đây, khi đuổi ra ngoài, Trương Nhất Phàm và Tần Xuyên cũng ở trước cửa.
- Lên xe!
Đường Vũ ngoắc tay, Trương Nhất Phàm lập tức nhảy lên xe.
- Hai cậu ở lại đây, lập tức liên lạc với Liễu Hải.
Xe của Đường Vũ đuổi theo, Tần Xuyên và Đường Vũ nóng ruột, đang chuẩn bị tìm xe đuổi theo, Ôn Nhã từ trên lầu đi xuống:
- Em gọi điện rồi, Bí thư Trương đâu rồi?
- Bọn họ đuổi theo rồi.
Ôn Nhã quýnh lên:
- Vậy hai người còn đứng đấy làm gì? Mau đuổi theo đi!
Tần Xuyên ngăn cô lại:
- Đừng manh động, bọn chúng có súng.
- Cục trưởng Lý, chăm sóc em họ tôi cho tốt.
Tần Xuyên chạy đi, đi vào một chiếc xe, đuổi theo sau.
A Long đang lái xe, cởi cái mũ len ra, nhìn vào kính chiếu hậu một cái:
- Đằng sau có xe.
Sơn Kê quay lại nhìn:
- Lo gì chứ, trên đường sao lại không có xe được chứ. Ngạc nhiên lắm sao.
A Long nói:
- Mày thì biết cái gì chứ, chiếc xe đó trong bãi đỗ xe của tiệm ăn lúc nãy, mày nhìn biển số xe đi.
Sơn Kê không chú ý nhiều đến vậy, chỉ thè lưỡi, tên A Long này ghê gớm thật, vừa liếc nhìn một cái đã nhớ liền.
A Long quay đầu xe một cái, lái về phía bên trái.
- Không cần để ý đến hắn, đó là ngõ cụt, đang sửa đường không qua được.
Trương Nhất Phàm nhắc nhở một câu, Đường Vũ liền giống chiếc xe chạy thẳng về trước. Cùng lúc ấy gọi một cú điện thoại, nói biển số xe cho bọn Liễu Hải đang đuổi theo ở phía sau.
A Long lái xe vào con ngõ, mới phát hiện đây là ngõ cụt, Sơn Kê mắng một câu:
- Đều do mày nhiều chuyện, làm gì có người đuổi theo chứ?
A Long nhìn phía sau một cái:
- Xuống xe!
- Để làm gì?
- Đi bộ!
A Long đi một mình về phía trước, Sơn Kê nhìn con phố ở phía sau, không còn cách nào, chỉ còn biết đi theo.
Đường Vũ lái khoảng hai trăm mét, phát hiện xe phía sau không theo nữa, liền thầm kêu lên, không xong rồi! Chắc chắn bọn chúng đã bỏ xe đi bộ rồi.
- Đúng là đồ xảo quyệt nhà nó!
Trương Nhất Phàm lấy di động ra:
- Liễu Hải, các cậu đến đâu rồi?
- Anh, em ở phía sau anh, còn có hai chiếc xe bọc bên kia đầu rồi, yên tâm, lần này bọn chúng có chạy đằng trời.
- Được rồi, nhất định phải chú ý an toàn, bọn chúng có súng.
Sơn Kê và A Long đi trên đường, hai người vừa đi vừa quan sát khắp nơi, phát hiện không có ai khả nghi, Sơn Kê liền bất mãn nói thầm:
- Rõ ràng là không có cảnh sát, dọa thành như vậy. Bây giờ thì tốt rồi, cả mười mấy dặm, xem mày đi đến lúc nào?
- Câm miệng!
A Long hét lên:
- Nếu không muốn bị cảnh sát bắt thì đi theo tao.
Xem ra A Long còn thông thuộc thành phố này Sơn Kê, Sơn Kê không dám nói gì nữa, hai người đứng ở ven đường, nhìn A Long vẫy vẫy tay, chặn một chiếc taxi lại.
Lái xe nhô đầu ra:
- Các anh đi đâu?
Rầm —— A Long đạp mạnh một cái, lái xe chưa nói câu nào, cổ liền ngã vào khoang điều khiển. A Long nhanh nhẹn kéo anh ta ra, vứt lên ghế sau, sau đó tự mình nhảy lên xe.
Gã không chú ý đến một góc của chiếc áo màu xanh lam của tài xế bay nhẹ ngoài cửa xe.
Sơn Kê càng ngày càng khâm phục A Long, xem ra nó bình thường không nói gì nhiều, nhưng là một người rất lợi hại. Đi theo bọn họ ba bốn năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy A Long ra tay nhanh lẹ như vậy.
Đàm người Liễu Hải đuổi đến, đột nhiên phát hiện không thấy mục tiêu. Anh ta liền gọi Đường Vũ:
- Mục tiêu không thấy rồi, chiếc xe bị bỏ lại trong ngõ rồi.
Đường Vũ quay đầu xe lại, lái vào con hẻm mà A Long vừa vào, Liễu Hải dẫn theo hai người cảnh sát đợi ở đó, xe vẫn còn đấy nhưng người thì không thấy rồi.
- Đuổi theo! Chắc chắn là bỏ xe chạy rồi.
Những tên này thật là xảo quyệt, như vậy mà cũng bị phát hiện. Mọi người lần lượt lên xe, lùi xe lại.
Trương Nhất Phàm ngồi trong xe, hai mắt nhìn bản đồ. Nơi bỏ xe lại là phía nam thành phố, căn cứ vào tình hình trước mắt, có ba khả năng. Một là địa điểm bọn chúng thật sự muốn đến là một vùng ngoại ô của phía nam thành phố. Khả năng thứ hai là, có lẽ bọn chúng chọn đi về phía Nam thành phố, nhưng sau lại chuyển hướng đi phía Đông thành phố hoặc phía Tây. Khả năng thứ ba là, bọn chúng vẫn đang trốn trong thành phố.
Nhưng trong thành phố sớm đã lục soát rồi, Trương Nhất Phàm lập tức loại bỏ suy đoàn này. Như vậy rốt cuộc là bọn chúng đi phía Nam hay là chọn tuyến đường đi phía Đông, phía Tây thành phố chứ?
Không ngờ đối thủ lại gian xảo như vậy, bản thân xem thường chỉ số thông minh của những tên này quá.
Khi Liễu Hải đang dẫn theo người tiến hành đuổi bắt, trong cao ốc trong thành phố, có người đang dùng kính viễn vọng nhìn thấy tất cả:
- Anh Phú, có cảnh sát xuất hiện.
- Ngừng cuộc truy bắt lại, để chúng nó đi đi.
Cái người tên anh Phú dặn dò, liền gọi điện thoại cho Cừu Cương:
- Có cảnh sát xuất hiện, kế hoạch tạm dừng.
Cảnh sát xuất hiện, vì sự an toàn, gã không nói gì nữa.
Liễu Hải đang lái xe, đang truy bắt theo dọc đại lộ, một chiếc taxi chạy thoáng qua.
Hử?
Trong đầu Liễu Hải liền lóe lên một suy nghĩ, theo bản năng phải giảm tốc độ, chiếc xe vừa nãy, tại sao lại cảm giác có chút kì lạ, rốt cuộc là chỗ nào không bình thường? Liễu Hải cẩn thận suy nghĩ lại, nhưng không cách nào nghĩ ra được.
Lúc này, lại một chiếc taxi giống vậy đi về hướng của mình, ánh mắt Liễu Hải dừng lại ngay người tài xế.
Đột nhiên, anh ta quay đầu xe lại, dặn dò những cảnh sát ở phía sau:
- Lập tức thông báo với các đơn vị, mục tiêu xuất hiện ở phía Đông thành phố.
Hóa ra, Liễu Hải nhìn thấy người tài xế của chiếc xe phía sau mặc đồng phục màu xanh lam, mà chiếc xe ban nãy vừa chạy qua hình như tài xế không mặc đồng phục.
Taxi của thành phố Song Giang có quy định rất văn minh, tất cả những tài xế khi làm việc, bắt buộc phải mặc đồng phục, mang theo thẻ công tác. Hơn nữa anh ta còn phát hiện một chuyện, bay trong gió chính là một góc của bộ đồng phục màu xanh lam.
Chằng lẽ tài xế bị bắt cóc? Liễu Hải đột nhiên ngộ ra.
Mười mấy chiếc xe cảnh sát khắp mọi nơi của thành phố đều hướng về nơi này, A Long đang lái xe, phát hiện càng ngày càng có nhiều đuổi theo sau, lập tức cảm thấy mối nguy hiểm, liền nhấn ga, cố gắng đạp như điên vậy.
Chiếc xe giống như sắp bay lên vậy, chạy trên đường quôc lộ. Sơn Kê bị dọa đến ngớ người:
- Mày điên rồi! Chạy chậm thôi.
- Câm mồm! Chúng ta bị phát hiện rồi!
A Long mặc kệ gã, tiếp tục nhấn ga.
Bí bo —— Bí bo —— Một chiếc xe cảnh sát hú lên tiến tới, trên xe lập lòe đèn xe cảnh sát, A Long nhìn trước nhìn sau, mọi chiếc xe đầu tập trung về đây. Gã lập tức hiểu ra, hai người đã bị bao vây. Trong mắt A Long hiện lên một vẻ hung ác, lại nhấn ga lần nữa, rống lên:
- Đến đây! Ông đây không sợ chúng mày.
Ầm —— Ầm —— Xe taxi phát ra một tiếng nổ lớn, giống như điên đâm vào một chiếc xe cảnh sát.
Trương Nhất Phàm và Đường Vũ đang ngồi trong chiếc xe này, nhìn thấy phía sau đã bị xe cảnh sát bao vây, Trương Nhất Phàm hét lên:
- Chặn lấy hắn!
- Yên tâm đi, không thoát đâu!
Đường Vũ nhìn chằm chằm vào chiếc xe của đối phương, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến hành động kì lạ của bọn chúng.
Trong xe taxi, Sơn Kê nhìn A Long đùa kiểu không muốn sống, liền vội quát lên.
- Mẹ nó, mày điên rồi, mày muốn chết chứ ông đây không muốn chết cùng mày!
A Long trầm hai mắt xuống nhìn chằm chằm phía trước:
- Khôn kiếp, mày tưởng mấy vụ án mạng của hai ngày trước thật sự không liên quan đến mày sao? Còn chuyện chúng ta liên quan đến ma túy, rơi vào tay cảnh sát, đường nào cùng chết!
Sơn Kê im lặng, bất lực ngồi ở đấy, vẻ mặt chán chường.
- Người ở phía trước nghe đây, các người đã bị bao vây rồi, mau dừng xe đầu hàng!
- Người ở phía trước nghe đây, các người đã bị bao vây rồi, mau dừng xe đầu hàng!
Mười mấy chiếc xe cảnh sát, từ phía trước phía sau bọc lại, vừa đuổi vừa kêu gọi đầu hàng.
- Dừng cái mẹ mày ——
A Long mắng một câu, ánh mắt càng hung ác hơn, trên con đường của phía Đông thành phố đang diễn một cảnh đại chiến. Hai người phóng viên nghe được tin này, lập tức dùng máy quay quay lại cảnh chấn động lòng người này.
A Long nhìn mấy chiếc xe cảnh sát càng ngày càng gần, gã đột nhiên quát lên:
- Đến đây! Muốn chết thì cùng chết!
Ầm —— Ầm —— Tiếng nhấn ga ầm ầm rung lên, gã một lần nữa nhấn mạnh ga.
Mục tiêu là Đường Vũ và Trương Nhất Phàm đang ngồi trong chiếc xe kia, Trương Nhất Phàm phát hiện ý đồ của đối phương không bình thường, liền la lên:
- Đường Vũ, cẩn thận!
Chiếc xe taxi giống như điên vậy, tốc độ ngày càng nhanh, một trăm, một trăm hai mươi, một tăm bốn mươi km/h.
- Hahaha…
A Long méo mặt, phát ra tiếng cười kiêu ngạo, điên cuồng.
Hai chiếc xe càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, tốc độ giống như tên lửa trong vài giây tích tắc lao vào, tim mọi người đều kéo đến cổ họng, nhìn thấy hai xe sắp đâm vào nhau, xe hư người chết, một tấn thảm kịch sắp xảy ra.
- Cục trưởng Đường, cẩn thật! ——
Xe của Liễu Hải quay đầu lại, trong nháy mắt, rút súng ra:
- Pằng —— Pằng——
Bùm —— Bánh xe của chiếc taxi phát ra một tiếng nổ cực lớn, nổ rồi. Trên đường bốc lên một đám khói xanh, chiếc xe nghiêng một cái, sau đó mọi người nghe thấy một âm thanh rất chói tai.
Két —— Đường Vũ toàn thân toát mồ hôi lạnh, bẻ tay lái về phía bên phải.
Hai chiếc xe va quẹt nhau, kính chiếu hậu trên xe của Đường Vũ bị bay mất, rơi xuống đất vỡ nát. Trương Nhất Phàm nắm chặt lấy tay vịn trên cửa kính xe để chống lại sự chấn động dữ dội này.
Kít —— Kít —— Chiếc xe taxi quẹt mạnh qua, nghiêng về phía bên phải, lao theo quán tính một cách mạnh mẽ, thu thế không được, tiếp tục đâm vào ven đường.
Ầm ầm —— Một âm thanh cực lớn vang lên, chiếc xe taxi lộn nhào vào khe núi sâu cách ven đường mười mấy mét, đám người Liễu Hải vội vàng xuống xe, chưa kịp đến hiện trường, lại nghe thấy một âm thanh rất lớn.
Ầm ầm —— dưới con đường bay lên một đám khói đen dày đặc, chiếc xe taxi bùng nổ.
- Trị Quốc, anh cùng với Tần Xuyên về thông báo cho Liễu Hải, tôi và anh Phàm sẽ giả làm người đi đường bám theo, nói vậy chứ bọn chúng cũng không dám gây loạn trên đường để bại lộ thân phận đâu.
Lý Trị Quốc chưa đi, Tần Xuyên đã đến, Trương Nhất Phàm trừng mắt:
- Hai người mau đi báo cảnh sát.
- Tôi đã để Ôn Nhã gọi rồi.
Đường Vũ kêu lên:
- Hai người bảo vệ anh Phàm, tôi đi trước đây.
Không đợi ba người trả lời, Đường Vũ vội vàng di xuống lầu.
Trương Nhất Phàm bình tĩnh lại:
- Chúng ta đi từ cửa trước, lái xe qua đây, xem hai tên này đi đâu?
Đường Vũ xuống lầu, phát hiện hai người đi từ cửa sau. Anh ta dừng lại một chút, châm một điếu thuốc, điếu khác rớt xuống, Đường Vũ dùng chân đá một cái, tàn thuốc bay thẳng ra cửa sau.
Đang sắp đuổi kịp, không ngờ hai tên ấy vội vàng lùi lại, đụng vào vai của Đường Vũ. Sau đó hai người tiếp tục xuống lầu, đi đến bãi đỗ xe ở dưới.
Đường Vũ ra sức giẫm điếu thuốc trên mặt đất, đi theo sau.
Vừa đi vào bãi đỗ xe, một chiếc xe đã chạy ra ngoài, Đường Vũ thầm mắng một câu:
- Mẹ nó, đúng là tên cướp xe chuyên nghiệp, mình mới dừng lại có một hai phút, hai tên này đã làm xong một chiếc xe, nhanh thật.
Cũng may xe của Đường Vũ cũng đỗ ở đây, khi đuổi ra ngoài, Trương Nhất Phàm và Tần Xuyên cũng ở trước cửa.
- Lên xe!
Đường Vũ ngoắc tay, Trương Nhất Phàm lập tức nhảy lên xe.
- Hai cậu ở lại đây, lập tức liên lạc với Liễu Hải.
Xe của Đường Vũ đuổi theo, Tần Xuyên và Đường Vũ nóng ruột, đang chuẩn bị tìm xe đuổi theo, Ôn Nhã từ trên lầu đi xuống:
- Em gọi điện rồi, Bí thư Trương đâu rồi?
- Bọn họ đuổi theo rồi.
Ôn Nhã quýnh lên:
- Vậy hai người còn đứng đấy làm gì? Mau đuổi theo đi!
Tần Xuyên ngăn cô lại:
- Đừng manh động, bọn chúng có súng.
- Cục trưởng Lý, chăm sóc em họ tôi cho tốt.
Tần Xuyên chạy đi, đi vào một chiếc xe, đuổi theo sau.
A Long đang lái xe, cởi cái mũ len ra, nhìn vào kính chiếu hậu một cái:
- Đằng sau có xe.
Sơn Kê quay lại nhìn:
- Lo gì chứ, trên đường sao lại không có xe được chứ. Ngạc nhiên lắm sao.
A Long nói:
- Mày thì biết cái gì chứ, chiếc xe đó trong bãi đỗ xe của tiệm ăn lúc nãy, mày nhìn biển số xe đi.
Sơn Kê không chú ý nhiều đến vậy, chỉ thè lưỡi, tên A Long này ghê gớm thật, vừa liếc nhìn một cái đã nhớ liền.
A Long quay đầu xe một cái, lái về phía bên trái.
- Không cần để ý đến hắn, đó là ngõ cụt, đang sửa đường không qua được.
Trương Nhất Phàm nhắc nhở một câu, Đường Vũ liền giống chiếc xe chạy thẳng về trước. Cùng lúc ấy gọi một cú điện thoại, nói biển số xe cho bọn Liễu Hải đang đuổi theo ở phía sau.
A Long lái xe vào con ngõ, mới phát hiện đây là ngõ cụt, Sơn Kê mắng một câu:
- Đều do mày nhiều chuyện, làm gì có người đuổi theo chứ?
A Long nhìn phía sau một cái:
- Xuống xe!
- Để làm gì?
- Đi bộ!
A Long đi một mình về phía trước, Sơn Kê nhìn con phố ở phía sau, không còn cách nào, chỉ còn biết đi theo.
Đường Vũ lái khoảng hai trăm mét, phát hiện xe phía sau không theo nữa, liền thầm kêu lên, không xong rồi! Chắc chắn bọn chúng đã bỏ xe đi bộ rồi.
- Đúng là đồ xảo quyệt nhà nó!
Trương Nhất Phàm lấy di động ra:
- Liễu Hải, các cậu đến đâu rồi?
- Anh, em ở phía sau anh, còn có hai chiếc xe bọc bên kia đầu rồi, yên tâm, lần này bọn chúng có chạy đằng trời.
- Được rồi, nhất định phải chú ý an toàn, bọn chúng có súng.
Sơn Kê và A Long đi trên đường, hai người vừa đi vừa quan sát khắp nơi, phát hiện không có ai khả nghi, Sơn Kê liền bất mãn nói thầm:
- Rõ ràng là không có cảnh sát, dọa thành như vậy. Bây giờ thì tốt rồi, cả mười mấy dặm, xem mày đi đến lúc nào?
- Câm miệng!
A Long hét lên:
- Nếu không muốn bị cảnh sát bắt thì đi theo tao.
Xem ra A Long còn thông thuộc thành phố này Sơn Kê, Sơn Kê không dám nói gì nữa, hai người đứng ở ven đường, nhìn A Long vẫy vẫy tay, chặn một chiếc taxi lại.
Lái xe nhô đầu ra:
- Các anh đi đâu?
Rầm —— A Long đạp mạnh một cái, lái xe chưa nói câu nào, cổ liền ngã vào khoang điều khiển. A Long nhanh nhẹn kéo anh ta ra, vứt lên ghế sau, sau đó tự mình nhảy lên xe.
Gã không chú ý đến một góc của chiếc áo màu xanh lam của tài xế bay nhẹ ngoài cửa xe.
Sơn Kê càng ngày càng khâm phục A Long, xem ra nó bình thường không nói gì nhiều, nhưng là một người rất lợi hại. Đi theo bọn họ ba bốn năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy A Long ra tay nhanh lẹ như vậy.
Đàm người Liễu Hải đuổi đến, đột nhiên phát hiện không thấy mục tiêu. Anh ta liền gọi Đường Vũ:
- Mục tiêu không thấy rồi, chiếc xe bị bỏ lại trong ngõ rồi.
Đường Vũ quay đầu xe lại, lái vào con hẻm mà A Long vừa vào, Liễu Hải dẫn theo hai người cảnh sát đợi ở đó, xe vẫn còn đấy nhưng người thì không thấy rồi.
- Đuổi theo! Chắc chắn là bỏ xe chạy rồi.
Những tên này thật là xảo quyệt, như vậy mà cũng bị phát hiện. Mọi người lần lượt lên xe, lùi xe lại.
Trương Nhất Phàm ngồi trong xe, hai mắt nhìn bản đồ. Nơi bỏ xe lại là phía nam thành phố, căn cứ vào tình hình trước mắt, có ba khả năng. Một là địa điểm bọn chúng thật sự muốn đến là một vùng ngoại ô của phía nam thành phố. Khả năng thứ hai là, có lẽ bọn chúng chọn đi về phía Nam thành phố, nhưng sau lại chuyển hướng đi phía Đông thành phố hoặc phía Tây. Khả năng thứ ba là, bọn chúng vẫn đang trốn trong thành phố.
Nhưng trong thành phố sớm đã lục soát rồi, Trương Nhất Phàm lập tức loại bỏ suy đoàn này. Như vậy rốt cuộc là bọn chúng đi phía Nam hay là chọn tuyến đường đi phía Đông, phía Tây thành phố chứ?
Không ngờ đối thủ lại gian xảo như vậy, bản thân xem thường chỉ số thông minh của những tên này quá.
Khi Liễu Hải đang dẫn theo người tiến hành đuổi bắt, trong cao ốc trong thành phố, có người đang dùng kính viễn vọng nhìn thấy tất cả:
- Anh Phú, có cảnh sát xuất hiện.
- Ngừng cuộc truy bắt lại, để chúng nó đi đi.
Cái người tên anh Phú dặn dò, liền gọi điện thoại cho Cừu Cương:
- Có cảnh sát xuất hiện, kế hoạch tạm dừng.
Cảnh sát xuất hiện, vì sự an toàn, gã không nói gì nữa.
Liễu Hải đang lái xe, đang truy bắt theo dọc đại lộ, một chiếc taxi chạy thoáng qua.
Hử?
Trong đầu Liễu Hải liền lóe lên một suy nghĩ, theo bản năng phải giảm tốc độ, chiếc xe vừa nãy, tại sao lại cảm giác có chút kì lạ, rốt cuộc là chỗ nào không bình thường? Liễu Hải cẩn thận suy nghĩ lại, nhưng không cách nào nghĩ ra được.
Lúc này, lại một chiếc taxi giống vậy đi về hướng của mình, ánh mắt Liễu Hải dừng lại ngay người tài xế.
Đột nhiên, anh ta quay đầu xe lại, dặn dò những cảnh sát ở phía sau:
- Lập tức thông báo với các đơn vị, mục tiêu xuất hiện ở phía Đông thành phố.
Hóa ra, Liễu Hải nhìn thấy người tài xế của chiếc xe phía sau mặc đồng phục màu xanh lam, mà chiếc xe ban nãy vừa chạy qua hình như tài xế không mặc đồng phục.
Taxi của thành phố Song Giang có quy định rất văn minh, tất cả những tài xế khi làm việc, bắt buộc phải mặc đồng phục, mang theo thẻ công tác. Hơn nữa anh ta còn phát hiện một chuyện, bay trong gió chính là một góc của bộ đồng phục màu xanh lam.
Chằng lẽ tài xế bị bắt cóc? Liễu Hải đột nhiên ngộ ra.
Mười mấy chiếc xe cảnh sát khắp mọi nơi của thành phố đều hướng về nơi này, A Long đang lái xe, phát hiện càng ngày càng có nhiều đuổi theo sau, lập tức cảm thấy mối nguy hiểm, liền nhấn ga, cố gắng đạp như điên vậy.
Chiếc xe giống như sắp bay lên vậy, chạy trên đường quôc lộ. Sơn Kê bị dọa đến ngớ người:
- Mày điên rồi! Chạy chậm thôi.
- Câm mồm! Chúng ta bị phát hiện rồi!
A Long mặc kệ gã, tiếp tục nhấn ga.
Bí bo —— Bí bo —— Một chiếc xe cảnh sát hú lên tiến tới, trên xe lập lòe đèn xe cảnh sát, A Long nhìn trước nhìn sau, mọi chiếc xe đầu tập trung về đây. Gã lập tức hiểu ra, hai người đã bị bao vây. Trong mắt A Long hiện lên một vẻ hung ác, lại nhấn ga lần nữa, rống lên:
- Đến đây! Ông đây không sợ chúng mày.
Ầm —— Ầm —— Xe taxi phát ra một tiếng nổ lớn, giống như điên đâm vào một chiếc xe cảnh sát.
Trương Nhất Phàm và Đường Vũ đang ngồi trong chiếc xe này, nhìn thấy phía sau đã bị xe cảnh sát bao vây, Trương Nhất Phàm hét lên:
- Chặn lấy hắn!
- Yên tâm đi, không thoát đâu!
Đường Vũ nhìn chằm chằm vào chiếc xe của đối phương, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến hành động kì lạ của bọn chúng.
Trong xe taxi, Sơn Kê nhìn A Long đùa kiểu không muốn sống, liền vội quát lên.
- Mẹ nó, mày điên rồi, mày muốn chết chứ ông đây không muốn chết cùng mày!
A Long trầm hai mắt xuống nhìn chằm chằm phía trước:
- Khôn kiếp, mày tưởng mấy vụ án mạng của hai ngày trước thật sự không liên quan đến mày sao? Còn chuyện chúng ta liên quan đến ma túy, rơi vào tay cảnh sát, đường nào cùng chết!
Sơn Kê im lặng, bất lực ngồi ở đấy, vẻ mặt chán chường.
- Người ở phía trước nghe đây, các người đã bị bao vây rồi, mau dừng xe đầu hàng!
- Người ở phía trước nghe đây, các người đã bị bao vây rồi, mau dừng xe đầu hàng!
Mười mấy chiếc xe cảnh sát, từ phía trước phía sau bọc lại, vừa đuổi vừa kêu gọi đầu hàng.
- Dừng cái mẹ mày ——
A Long mắng một câu, ánh mắt càng hung ác hơn, trên con đường của phía Đông thành phố đang diễn một cảnh đại chiến. Hai người phóng viên nghe được tin này, lập tức dùng máy quay quay lại cảnh chấn động lòng người này.
A Long nhìn mấy chiếc xe cảnh sát càng ngày càng gần, gã đột nhiên quát lên:
- Đến đây! Muốn chết thì cùng chết!
Ầm —— Ầm —— Tiếng nhấn ga ầm ầm rung lên, gã một lần nữa nhấn mạnh ga.
Mục tiêu là Đường Vũ và Trương Nhất Phàm đang ngồi trong chiếc xe kia, Trương Nhất Phàm phát hiện ý đồ của đối phương không bình thường, liền la lên:
- Đường Vũ, cẩn thận!
Chiếc xe taxi giống như điên vậy, tốc độ ngày càng nhanh, một trăm, một trăm hai mươi, một tăm bốn mươi km/h.
- Hahaha…
A Long méo mặt, phát ra tiếng cười kiêu ngạo, điên cuồng.
Hai chiếc xe càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, tốc độ giống như tên lửa trong vài giây tích tắc lao vào, tim mọi người đều kéo đến cổ họng, nhìn thấy hai xe sắp đâm vào nhau, xe hư người chết, một tấn thảm kịch sắp xảy ra.
- Cục trưởng Đường, cẩn thật! ——
Xe của Liễu Hải quay đầu lại, trong nháy mắt, rút súng ra:
- Pằng —— Pằng——
Bùm —— Bánh xe của chiếc taxi phát ra một tiếng nổ cực lớn, nổ rồi. Trên đường bốc lên một đám khói xanh, chiếc xe nghiêng một cái, sau đó mọi người nghe thấy một âm thanh rất chói tai.
Két —— Đường Vũ toàn thân toát mồ hôi lạnh, bẻ tay lái về phía bên phải.
Hai chiếc xe va quẹt nhau, kính chiếu hậu trên xe của Đường Vũ bị bay mất, rơi xuống đất vỡ nát. Trương Nhất Phàm nắm chặt lấy tay vịn trên cửa kính xe để chống lại sự chấn động dữ dội này.
Kít —— Kít —— Chiếc xe taxi quẹt mạnh qua, nghiêng về phía bên phải, lao theo quán tính một cách mạnh mẽ, thu thế không được, tiếp tục đâm vào ven đường.
Ầm ầm —— Một âm thanh cực lớn vang lên, chiếc xe taxi lộn nhào vào khe núi sâu cách ven đường mười mấy mét, đám người Liễu Hải vội vàng xuống xe, chưa kịp đến hiện trường, lại nghe thấy một âm thanh rất lớn.
Ầm ầm —— dưới con đường bay lên một đám khói đen dày đặc, chiếc xe taxi bùng nổ.
/1313
|