Trên thế giới này, thực ra có rất nhiều chuyện có thể tránh khỏi.
Ví dụ như vụ cưỡng hiếp, cách làm của người đàn ông giỏi giang một chút, dịu dàng một chút, tình cảm hơn, nói không chừng người ta cũng sẽ đồng ý. Hoặc là người nữ phối hợp một chút, chịu đựng một chút, khẽ cắn răng, nhắm mắt lại, mọi chuyện sẽ trải qua rất nhanh.
Cũng có người nói, cuộc sống cũng giống như cưỡng bức vậy, nếu không có cách nào phản kháng lại, chi bằng cùng nhau hưởng thụ. Cho nên, có những chuyện, kết quả có thể sẽ do con người thay đổi, quan trọng là cách xử sự và thái độ.
Lúc ấy không phải đề xướng mọi người đi cưỡng bức, chỉ là cách làm việc, có thể thay đổi linh hoạt. Trương Nhất Phàm vẫn đang nghĩ đến vấn đề này, nếu như lúc trước thay đổi một cách thức khác, vụ thảm án phải chăng sẽ không xảy ra?
Như khi xe cảnh sát bắt đầu xuất phát, nhất định phải mở cái thứ tiếng bi bo bi bo giống như gọi quỷ hay sao? Xe cấp cứu có thể là để nhắc nhở mọi người nhường đường, để đi lại cho dễ dàng.
Nhưng lúc ấy tại sao xe cảnh sát lại phải trang bị cái thứ này, Trương Nhất Phàm không thể hiểu nổi. Đương nhiên, thứ đồ chơi này sẽ có tác dụng của nó, cảnh sát giao thông đi tuần, khơi thông xe cộ, nhất định không thể thiếu. Nhưng khi cảnh sát công an đang chấp hành nhiệm vụ, tuy là có thể mở đường phía trước, nhưng cũng là một tín hiệu cảnh giác cho bọn tội phạm.
Trong thành phố, ở nơi cách mấy trăm, mấy nghìn mét, bọn tội phạm cũng có thể nghe thấy âm thanh này, nghe ngóng rồi chuồn sớm. Đợi đến khi các người chạy đến, đương nhiên sẽ trống không. Căn cứ vào kết quả kiểm tra pháp y cho thấy, ba người bị hại đều xảy ra chuyện chưa đến mười phút trước khi cảnh sát tới.
Duy chỉ có Thu Văn Chương sống sót, cũng chứng minh suy đoán của Trương Nhất Phàm là đúng. Khi đề xuất suy đoán này trong cuộc họp hội nghị, Diệp Á Bình suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy có thể làm thử.
Ba ngày rồi, đều không có tin tức về mấy con rùa rụt cổ kia, mọi người bắt đầu hoài nghi, bọn chúng có phải đã rời khỏi khu vực Song Giang rồi không. Căn cứ vào phân tích của cảnh sát, khả năng mấy tên tội phạm rời khỏi từ đường lớn là rất ít.
Trừ khi bọn chúng trèo đèo lội suối, trốn ở núi phía Tây của thành phố Song Giang. Ngọn núi này là vùng núi rừng được bảo tồn một cách hoàn thiện nhất ở thành phố Song Giang, vài năm trước, bộ máy lãnh đạo của thành phố Song Giang cũng có suy ghĩ, phát triển nó thành một công viên.
Bởi vì nơi đây có một ý nghĩa lịch sử lâu dài, trước giải phóng nơi đây từng là căn cứ đại của đội du kích, rừng núi rậm rạp, kéo dài trăm dặm đến khu vực Tùng Hải.
Vùng núi này cũng giống như thành phố Song Giang rộng khoảng 11 - 12km, những kẻ đó thật sự đến vùng núi này rồi sao?
Khi đám người Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ, thì ở một nơi xa hoa nhất của thành phố Song Giang, đó là “Sự quyến rũ của đô thị” vô cùng tráng lệ với các khu nghỉ dưỡng và giải trí, có vài kẻ nhàn rỗi đang ngồi đó.
Cừu Cương đang nằm trên ghế sô pha, một cô gái xinh đẹp gợi cảm đang đấm lưng cho anh ta, trong căn phòng ấm áp, cô gái chỉ mặc một chiếc mỏng manh, chiếc áo ngực nhỏ nhắn có thể thấy rất rõ.
Cô gái này là nhân vật chính của “Sự quyến rũ của đô thị”. Cô ta được mệnh danh là Yêu Hồ (một yêu nữ, hồ ly tinh). Bất kể là nhan sắc hay là kỹ thuật khi cô ta phục vụ khách, đều là người đứng đầu, người bình thường sẽ không chi trả nổi.
Bởi vậy, thời gian cô ta hoạt động ít hơn mọi người nhưng ngược lại tiền kiếm được lại hơn người ta. Yêu Hồ ở chỗ Cừu Cương, tuyệt đối là cô gái cao cấp, Cừu Cương này cũng rất biết hưởng thụ, mỗi khi Yêu Hồ không đi khách, bất chợt gã có hứng thú liền cho gọi cô ta đến hầu hạ một chút.
Là một ông chủ của “Sự quyến rũ của đô thị”, là nhân vật tai to mặt lớn của thành phố Song Giang, đương nhiên Yêu Hồ sẽ rất vui vẻ mà phục vụ. Cho dù là bận việc gì, có thể nịnh ông chủ một chút, cô ta cũng chẳng thiệt gì.
Làm việc như các cô ấy, những người đè lên cơ thể nhiều hơn hay ít hơn cũng chẳng có cảm giác gì. Cô cũng không quan tâm có thêm bao nhiêu ông chủ trẻ tuổi như Cừu Cương, huống hồ con người Cừu Cương cũng không phải xấu, có chút đẹp trai, thân hình cao to, là một gia vị để làm vịt. Tên này vốn rất có tiền, cứ thế này thì nghề này sẽ thiếu một anh vịt cao cấp.
Một số cô gái của “Sự quyến rũ của đô thị” nói đùa rằng, nếu Cừu Cương là một người không có tiền, các cô nguyện nuôi không anh ta, bởi vậy mới thấy được sức hút của Cừu Cương.
Tên thực tế, Cừu Cương một mình gây dựng được các mối quan hệ xã hội cũng mất rất nhiều công sức, hơn nữa lại chăm sóc rất tốt các cô gái, vì thế các cô này rất vui vẻ mà bán thân cho gã.
Là một ông chủ của “Sự quyến rũ của đô thị”, rất tự nhiên khi những cô gái xinh đẹp lần đầu đến đây, nhất thiết phải qua ải của gã ta. Cừu Cương không muốn cái khác, chỉ muốn cơ thể của các cô. Vì vậy, cô gái nằm dưới cơ thể Cừu Cương đếm không hết, nhưng có thể ở mãi bên cạnh anh ta, tiếp tục hưởng thụ cũng không nhiều, Yêu Hồ là một trong số ấy.
Cô gái của “Sự quyến rũ của đô thị”, có một đặc điểm giống nhau là tố chất!
Làm nghề này, tố chất rất quan trọng, bọn họ ngoài việc chí ít cũng phải có học lực từ trung học phổ thông trở lên ra, còn phải có khuôn mặt xinh đẹp, một thân hình mê đắm, một ánh mắt thu hút, và khả năng có thể làm cho người ta muốn sống muốn chết.
Những người này sau khi vào dây, bất kể là trước kia đã từng làm ở đâu, đều phải trải qua một thời gian huấn luyện để củng cố thêm. Sau khi đã đủ tư cách, mới có thể chính thức làm việc.
Đội trưởng đội bảo vệ của “Sự quyến rũ của đô thị” A Bưu vì việc giựt túi xách lần trước, vừa mới được thả ra, đợi sau khi khách ra về, gã ta nói với Cừu Cương:
- Ông chủ, không có hàng rồi!
Cừu Cương ngồi thẳng người, đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ duyên dáng của Yêu Hồ, rất nhẹ nhàng đặt cô ta lên đùi. Phẩy phẩy điếu xì gà cực lớn ở trong tay, thở một hơi thuốc ra rồi chậm rãi nói:
- Đợi thêm nữa đi! Tạm thời đừng manh động, gần đây tin tức rất chặt.
- Nhưng…
A Bưu nhìn Yêu Hồ trong lòng Cừu Cương, nuốt nước bọt, ánh mắt mà nhìn vào ai cũng có thể hiểu được:
- Những người ở dưới e rằng sẽ làm loạn lên, như vậy chúng ta sẽ mất đi rất nhiều khách hàng.
Cừu Cương rất ghét người khác dùng ánh mắt này nhìn người phụ nữ của anh ta, mặc dù Yêu Hồ chỉ là một vật thay thế tạm thời, anh ta rống lên:
- Mày không nghe thấy tao nói gì sao? Cút ——
A Bưu ngại ngùng đi ra, nói thầm:
- Không biết gã ta đang nghĩ gì?
A Bưu thèm muốn Yêu Hồ từ lâu rồi, nhưng người như gã ta thì không đủ tư cách, chỉ đáng xách dép cho người ta.
Thu nhập một năm của Yêu Hồ trong “Sự quyến rũ của đô thị” là một triệu tệ. Trước mắt giá này trong nghề này ở thành phố Song Giang là cao nhất, cô ta có một chiếc xe thể thao, một căn hộ xinh đẹp của chính mình.
Đây mới chỉ là thu nhập cá nhân của cô, ngoài ra còn có thu nhập mà cô trực tiếp và gián tiếp đem lại cho “Sự quyến rũ của đô thị”, mỗi năm ít nhất cũng ở con số ba bốn triệu tệ.
Đừng tưởng rằng tất cả các cô gái đều biết kiếm tiền, thực tế số tiền mà các cô phải nộp lên cũng rất nhiều, khi số tiền thực sự đến tay các cô ấy, chỉ còn khoảng một nửa. Duy chỉ có một điều may mắn, các cô gái không cần phải nộp thuế.
Chắc đây là ngành nghề duy nhất không phải nộp thuế nhỉ!
Sau khi đuổi A Bưu đi, Cừu Cương vỗ vỗ Yêu Hồ:
- Em xuống đi!
Yêu Hồ rất hiểu chuyện, tuyệt đối không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Cừu Cương, những chuyện không nên biết, cô ta tuyệt đối không xen vào, đây cũng là điểm Cừu Cương rất thích ở cô.
Nhìn thấy Yêu Hồ mặc áo khoác đi ra ngoài, Cừu Cương liền gọi điện thoại:
- Kêu chúng nó nhanh chóng rời khỏi thành phố Song Giang, số hàng này tôi không cần nữa.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói:
- Anh Cương, vậy sao được? Bọn họ đều đã đến rồi, không hợp tình cho lắm!
- Đồ ngốc, mày nói chuyện quy tắc với bọn họ, vậy thì cùng đợi chết đi! Lũ khốn kiếp này, không ngờ lại dám giết người lộ liễu như vậy, bây giờ cảnh sát trên toàn thế giới đang tìm chúng nó, bắt được thì sẽ là tội chết.
Phía bên kia bị mắng không nói được câu nào, Cừu Cương bình tĩnh lại:
- Nếu như có thể lấy hàng ra, mày trực tiếp trả tiền, đừng để bọn chúng vào thành phố.
- Biết rồi, thưa anh Cương.
Sau khi gác máy, ánh mắt sâu thẳm của Cừu Cương nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng luôn cảm thấy bất an. Nếu không chỉ có thể như vậy! Trong mắt Cừu Cương liền lóe lên một vẻ độc ác, gã ta vứt điếu thuốc xuống đất, đạp mạnh mấy cái.
Khốn kiếp, không hiểm độc không phải đàn ông! Làm rồi! Gan lớn thì không chết, gan nhỏ thì sẽ đói, sợ gì nữa!
Trong một nhà máy bỏ hoang ngoài thành phố Song Giang, mấy tên đang nằm xiêu vẹo ở đó. Mấy tên buôn bán ma túy sau khi giết người ở thôn Cao Bằng trốn ra ngoài đây. Lão đại tên là Triệu Sâm, mọi người gọi là anh Sâm, là một tên lòng lang dạ sói.
Phát đạn của ông Thu là do y bắn, một phát bắn chết, không chút day dứt gì.
Trong nhà có ba người, không có Sơn Kê và A Long ở đấy. Triệu sâm sầm mặt, ánh mắt tức giận sâu thẳm nhìn ra ngoài:
- Gọi điện thoại cho Sơn Kê và A Long, xem bọn nó có liên hệ gì với người mua không, giao hàng xong chúng ta sẽ nhánh chóng rời khỏi đây. Mẹ kiếp, cái đám người chết toi này, kiểm tra gắt gao như vậy.
Một tên khác nằm trên sàn nhà lấy điện thoại ra:
- Anh Sâm, ở đây không có sóng.
- Khốn kiếp.
Triệu Sâm phẫn nộ mắng một câu:
- Cái chỗ rách nát gì đây, làm ông đây sốt ruột quá, cứ thế mà thủ tiêu đi.
Người kia ngồi dậy:
- An tâm đi, Sơn Kê sẽ có cách mà.
Người này là đồng bọn lâu năm của Triệu Sâm, đặc điểm lớn nhất là rất điềm tĩnh. Trong năm người y đóng vai quân sư, nhưng chỉ có y không có vẻ sát khí như Triệu Sâm, vì vậy y chỉ có thể là Lão nhị.
- Có người!
Một tên gầy nằm trên sàn nhà đột nhiên lên đạn súng, nhanh nhẹn nhảy phốc lên giống như một con khỉ vậy, ba người nghe thấy tiếng hét, lập tức rút súng, đi ra bên ngoài.
Đêm tối, một màn đen như mực, giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón tay, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng người, ba người lên cò súng, chuẩn bị cho việc bên sứt càng bên gãy họng.
- Mệt chết đi được, ôi, cũng không biết mấy người anh Sâm chạy đâu mất rồi, di động cũng không có sóng, cái nơi quái quỷ gì đây. Mẹ nó, sau này chắc không liên lạc được nữa.
- Là Sơn Kê và A Long.
Triệu Sâm cất súng đi, ra hiệu cho tên gầy đi đón bọn họ.
Sau khi hai người đi vào, đem theo một đống đồ ăn vặt, còn có nào là vịt quay v.v… Ba người đói giống như quỷ vậy, cầm lên ăn tới tấp.
- Anh Sâm, trên phố nơi nào cũng là cảnh sát, làm sao đây?
- Sợ gì chứ, cảnh sát có mấy cái đầu, chúng ta cũng có súng.
Triệu Sâm mắt đỏ lên, vừa cắn đùi gà, vừa nói:
- Yên tâm đi, bọn họ tuyệt đối sẽ xem vùng núi đó là khu vực rà soát trọng điểm, chúng ta tạm thời ở đây là an toàn rồi.
Một người qua lại nhiều năm với cảnh sát như Triệu Sâm rất tự tin.
Đã nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, câu nói này thật chính xác. Bây giờ năm người đang ở trong một nhà máy bỏ hoang cách mười dặm về phía đông của thành phố Song Giang, một ngày một đêm rồi không có chuyện gì cả.
- Ngày mai mày và A Long tiếp tục đi nữa xem sao, bọn tao ở đây đợi tin tức. Mẹ kiếp, ở đây cái gì cũng không tốt, lại không có sóng, ở trên đất liền mà lạc hậu quá, chỗ rách nát này.
Triệu Sâm mắng mấy câu, tiếp tục gặm chân gà.
Sơn Kê gật đầu:
- Được, ngày mai em sẽ liên lạc một chút, nhưng mà anh Sâm, tin tức quá chặt, có nên giấu hàng ở một nơi an toàn trước không, đem theo bên người không tiện lắm.
Triệu Sâm trừng mắt nhìn Sơn Kê một cái, Sơn Kê có chút sợ hãi, phát hiện bản thân đã hỏi câu không nên hỏi. Đột nhiên, Triệu Sâm cười phá lên, vỗ vai Sơn Kê cười nói:
- Sơn Kê, nếu như lần này bọn tao có thể an toàn thoát khỏi, mày có đi Hongkong với bọn tao không! Bảo đảm vinh hoa phú quý cả đời này mày hưởng không hết.
- Cảm ơn anh Sâm!
Sơn Kê rùng mình, ban nãy rõ ràng cảm nhận được trong mắt Triệu Sâm có chút sát khí.
Ví dụ như vụ cưỡng hiếp, cách làm của người đàn ông giỏi giang một chút, dịu dàng một chút, tình cảm hơn, nói không chừng người ta cũng sẽ đồng ý. Hoặc là người nữ phối hợp một chút, chịu đựng một chút, khẽ cắn răng, nhắm mắt lại, mọi chuyện sẽ trải qua rất nhanh.
Cũng có người nói, cuộc sống cũng giống như cưỡng bức vậy, nếu không có cách nào phản kháng lại, chi bằng cùng nhau hưởng thụ. Cho nên, có những chuyện, kết quả có thể sẽ do con người thay đổi, quan trọng là cách xử sự và thái độ.
Lúc ấy không phải đề xướng mọi người đi cưỡng bức, chỉ là cách làm việc, có thể thay đổi linh hoạt. Trương Nhất Phàm vẫn đang nghĩ đến vấn đề này, nếu như lúc trước thay đổi một cách thức khác, vụ thảm án phải chăng sẽ không xảy ra?
Như khi xe cảnh sát bắt đầu xuất phát, nhất định phải mở cái thứ tiếng bi bo bi bo giống như gọi quỷ hay sao? Xe cấp cứu có thể là để nhắc nhở mọi người nhường đường, để đi lại cho dễ dàng.
Nhưng lúc ấy tại sao xe cảnh sát lại phải trang bị cái thứ này, Trương Nhất Phàm không thể hiểu nổi. Đương nhiên, thứ đồ chơi này sẽ có tác dụng của nó, cảnh sát giao thông đi tuần, khơi thông xe cộ, nhất định không thể thiếu. Nhưng khi cảnh sát công an đang chấp hành nhiệm vụ, tuy là có thể mở đường phía trước, nhưng cũng là một tín hiệu cảnh giác cho bọn tội phạm.
Trong thành phố, ở nơi cách mấy trăm, mấy nghìn mét, bọn tội phạm cũng có thể nghe thấy âm thanh này, nghe ngóng rồi chuồn sớm. Đợi đến khi các người chạy đến, đương nhiên sẽ trống không. Căn cứ vào kết quả kiểm tra pháp y cho thấy, ba người bị hại đều xảy ra chuyện chưa đến mười phút trước khi cảnh sát tới.
Duy chỉ có Thu Văn Chương sống sót, cũng chứng minh suy đoán của Trương Nhất Phàm là đúng. Khi đề xuất suy đoán này trong cuộc họp hội nghị, Diệp Á Bình suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy có thể làm thử.
Ba ngày rồi, đều không có tin tức về mấy con rùa rụt cổ kia, mọi người bắt đầu hoài nghi, bọn chúng có phải đã rời khỏi khu vực Song Giang rồi không. Căn cứ vào phân tích của cảnh sát, khả năng mấy tên tội phạm rời khỏi từ đường lớn là rất ít.
Trừ khi bọn chúng trèo đèo lội suối, trốn ở núi phía Tây của thành phố Song Giang. Ngọn núi này là vùng núi rừng được bảo tồn một cách hoàn thiện nhất ở thành phố Song Giang, vài năm trước, bộ máy lãnh đạo của thành phố Song Giang cũng có suy ghĩ, phát triển nó thành một công viên.
Bởi vì nơi đây có một ý nghĩa lịch sử lâu dài, trước giải phóng nơi đây từng là căn cứ đại của đội du kích, rừng núi rậm rạp, kéo dài trăm dặm đến khu vực Tùng Hải.
Vùng núi này cũng giống như thành phố Song Giang rộng khoảng 11 - 12km, những kẻ đó thật sự đến vùng núi này rồi sao?
Khi đám người Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ, thì ở một nơi xa hoa nhất của thành phố Song Giang, đó là “Sự quyến rũ của đô thị” vô cùng tráng lệ với các khu nghỉ dưỡng và giải trí, có vài kẻ nhàn rỗi đang ngồi đó.
Cừu Cương đang nằm trên ghế sô pha, một cô gái xinh đẹp gợi cảm đang đấm lưng cho anh ta, trong căn phòng ấm áp, cô gái chỉ mặc một chiếc mỏng manh, chiếc áo ngực nhỏ nhắn có thể thấy rất rõ.
Cô gái này là nhân vật chính của “Sự quyến rũ của đô thị”. Cô ta được mệnh danh là Yêu Hồ (một yêu nữ, hồ ly tinh). Bất kể là nhan sắc hay là kỹ thuật khi cô ta phục vụ khách, đều là người đứng đầu, người bình thường sẽ không chi trả nổi.
Bởi vậy, thời gian cô ta hoạt động ít hơn mọi người nhưng ngược lại tiền kiếm được lại hơn người ta. Yêu Hồ ở chỗ Cừu Cương, tuyệt đối là cô gái cao cấp, Cừu Cương này cũng rất biết hưởng thụ, mỗi khi Yêu Hồ không đi khách, bất chợt gã có hứng thú liền cho gọi cô ta đến hầu hạ một chút.
Là một ông chủ của “Sự quyến rũ của đô thị”, là nhân vật tai to mặt lớn của thành phố Song Giang, đương nhiên Yêu Hồ sẽ rất vui vẻ mà phục vụ. Cho dù là bận việc gì, có thể nịnh ông chủ một chút, cô ta cũng chẳng thiệt gì.
Làm việc như các cô ấy, những người đè lên cơ thể nhiều hơn hay ít hơn cũng chẳng có cảm giác gì. Cô cũng không quan tâm có thêm bao nhiêu ông chủ trẻ tuổi như Cừu Cương, huống hồ con người Cừu Cương cũng không phải xấu, có chút đẹp trai, thân hình cao to, là một gia vị để làm vịt. Tên này vốn rất có tiền, cứ thế này thì nghề này sẽ thiếu một anh vịt cao cấp.
Một số cô gái của “Sự quyến rũ của đô thị” nói đùa rằng, nếu Cừu Cương là một người không có tiền, các cô nguyện nuôi không anh ta, bởi vậy mới thấy được sức hút của Cừu Cương.
Tên thực tế, Cừu Cương một mình gây dựng được các mối quan hệ xã hội cũng mất rất nhiều công sức, hơn nữa lại chăm sóc rất tốt các cô gái, vì thế các cô này rất vui vẻ mà bán thân cho gã.
Là một ông chủ của “Sự quyến rũ của đô thị”, rất tự nhiên khi những cô gái xinh đẹp lần đầu đến đây, nhất thiết phải qua ải của gã ta. Cừu Cương không muốn cái khác, chỉ muốn cơ thể của các cô. Vì vậy, cô gái nằm dưới cơ thể Cừu Cương đếm không hết, nhưng có thể ở mãi bên cạnh anh ta, tiếp tục hưởng thụ cũng không nhiều, Yêu Hồ là một trong số ấy.
Cô gái của “Sự quyến rũ của đô thị”, có một đặc điểm giống nhau là tố chất!
Làm nghề này, tố chất rất quan trọng, bọn họ ngoài việc chí ít cũng phải có học lực từ trung học phổ thông trở lên ra, còn phải có khuôn mặt xinh đẹp, một thân hình mê đắm, một ánh mắt thu hút, và khả năng có thể làm cho người ta muốn sống muốn chết.
Những người này sau khi vào dây, bất kể là trước kia đã từng làm ở đâu, đều phải trải qua một thời gian huấn luyện để củng cố thêm. Sau khi đã đủ tư cách, mới có thể chính thức làm việc.
Đội trưởng đội bảo vệ của “Sự quyến rũ của đô thị” A Bưu vì việc giựt túi xách lần trước, vừa mới được thả ra, đợi sau khi khách ra về, gã ta nói với Cừu Cương:
- Ông chủ, không có hàng rồi!
Cừu Cương ngồi thẳng người, đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ duyên dáng của Yêu Hồ, rất nhẹ nhàng đặt cô ta lên đùi. Phẩy phẩy điếu xì gà cực lớn ở trong tay, thở một hơi thuốc ra rồi chậm rãi nói:
- Đợi thêm nữa đi! Tạm thời đừng manh động, gần đây tin tức rất chặt.
- Nhưng…
A Bưu nhìn Yêu Hồ trong lòng Cừu Cương, nuốt nước bọt, ánh mắt mà nhìn vào ai cũng có thể hiểu được:
- Những người ở dưới e rằng sẽ làm loạn lên, như vậy chúng ta sẽ mất đi rất nhiều khách hàng.
Cừu Cương rất ghét người khác dùng ánh mắt này nhìn người phụ nữ của anh ta, mặc dù Yêu Hồ chỉ là một vật thay thế tạm thời, anh ta rống lên:
- Mày không nghe thấy tao nói gì sao? Cút ——
A Bưu ngại ngùng đi ra, nói thầm:
- Không biết gã ta đang nghĩ gì?
A Bưu thèm muốn Yêu Hồ từ lâu rồi, nhưng người như gã ta thì không đủ tư cách, chỉ đáng xách dép cho người ta.
Thu nhập một năm của Yêu Hồ trong “Sự quyến rũ của đô thị” là một triệu tệ. Trước mắt giá này trong nghề này ở thành phố Song Giang là cao nhất, cô ta có một chiếc xe thể thao, một căn hộ xinh đẹp của chính mình.
Đây mới chỉ là thu nhập cá nhân của cô, ngoài ra còn có thu nhập mà cô trực tiếp và gián tiếp đem lại cho “Sự quyến rũ của đô thị”, mỗi năm ít nhất cũng ở con số ba bốn triệu tệ.
Đừng tưởng rằng tất cả các cô gái đều biết kiếm tiền, thực tế số tiền mà các cô phải nộp lên cũng rất nhiều, khi số tiền thực sự đến tay các cô ấy, chỉ còn khoảng một nửa. Duy chỉ có một điều may mắn, các cô gái không cần phải nộp thuế.
Chắc đây là ngành nghề duy nhất không phải nộp thuế nhỉ!
Sau khi đuổi A Bưu đi, Cừu Cương vỗ vỗ Yêu Hồ:
- Em xuống đi!
Yêu Hồ rất hiểu chuyện, tuyệt đối không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Cừu Cương, những chuyện không nên biết, cô ta tuyệt đối không xen vào, đây cũng là điểm Cừu Cương rất thích ở cô.
Nhìn thấy Yêu Hồ mặc áo khoác đi ra ngoài, Cừu Cương liền gọi điện thoại:
- Kêu chúng nó nhanh chóng rời khỏi thành phố Song Giang, số hàng này tôi không cần nữa.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói:
- Anh Cương, vậy sao được? Bọn họ đều đã đến rồi, không hợp tình cho lắm!
- Đồ ngốc, mày nói chuyện quy tắc với bọn họ, vậy thì cùng đợi chết đi! Lũ khốn kiếp này, không ngờ lại dám giết người lộ liễu như vậy, bây giờ cảnh sát trên toàn thế giới đang tìm chúng nó, bắt được thì sẽ là tội chết.
Phía bên kia bị mắng không nói được câu nào, Cừu Cương bình tĩnh lại:
- Nếu như có thể lấy hàng ra, mày trực tiếp trả tiền, đừng để bọn chúng vào thành phố.
- Biết rồi, thưa anh Cương.
Sau khi gác máy, ánh mắt sâu thẳm của Cừu Cương nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng luôn cảm thấy bất an. Nếu không chỉ có thể như vậy! Trong mắt Cừu Cương liền lóe lên một vẻ độc ác, gã ta vứt điếu thuốc xuống đất, đạp mạnh mấy cái.
Khốn kiếp, không hiểm độc không phải đàn ông! Làm rồi! Gan lớn thì không chết, gan nhỏ thì sẽ đói, sợ gì nữa!
Trong một nhà máy bỏ hoang ngoài thành phố Song Giang, mấy tên đang nằm xiêu vẹo ở đó. Mấy tên buôn bán ma túy sau khi giết người ở thôn Cao Bằng trốn ra ngoài đây. Lão đại tên là Triệu Sâm, mọi người gọi là anh Sâm, là một tên lòng lang dạ sói.
Phát đạn của ông Thu là do y bắn, một phát bắn chết, không chút day dứt gì.
Trong nhà có ba người, không có Sơn Kê và A Long ở đấy. Triệu sâm sầm mặt, ánh mắt tức giận sâu thẳm nhìn ra ngoài:
- Gọi điện thoại cho Sơn Kê và A Long, xem bọn nó có liên hệ gì với người mua không, giao hàng xong chúng ta sẽ nhánh chóng rời khỏi đây. Mẹ kiếp, cái đám người chết toi này, kiểm tra gắt gao như vậy.
Một tên khác nằm trên sàn nhà lấy điện thoại ra:
- Anh Sâm, ở đây không có sóng.
- Khốn kiếp.
Triệu Sâm phẫn nộ mắng một câu:
- Cái chỗ rách nát gì đây, làm ông đây sốt ruột quá, cứ thế mà thủ tiêu đi.
Người kia ngồi dậy:
- An tâm đi, Sơn Kê sẽ có cách mà.
Người này là đồng bọn lâu năm của Triệu Sâm, đặc điểm lớn nhất là rất điềm tĩnh. Trong năm người y đóng vai quân sư, nhưng chỉ có y không có vẻ sát khí như Triệu Sâm, vì vậy y chỉ có thể là Lão nhị.
- Có người!
Một tên gầy nằm trên sàn nhà đột nhiên lên đạn súng, nhanh nhẹn nhảy phốc lên giống như một con khỉ vậy, ba người nghe thấy tiếng hét, lập tức rút súng, đi ra bên ngoài.
Đêm tối, một màn đen như mực, giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón tay, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng người, ba người lên cò súng, chuẩn bị cho việc bên sứt càng bên gãy họng.
- Mệt chết đi được, ôi, cũng không biết mấy người anh Sâm chạy đâu mất rồi, di động cũng không có sóng, cái nơi quái quỷ gì đây. Mẹ nó, sau này chắc không liên lạc được nữa.
- Là Sơn Kê và A Long.
Triệu Sâm cất súng đi, ra hiệu cho tên gầy đi đón bọn họ.
Sau khi hai người đi vào, đem theo một đống đồ ăn vặt, còn có nào là vịt quay v.v… Ba người đói giống như quỷ vậy, cầm lên ăn tới tấp.
- Anh Sâm, trên phố nơi nào cũng là cảnh sát, làm sao đây?
- Sợ gì chứ, cảnh sát có mấy cái đầu, chúng ta cũng có súng.
Triệu Sâm mắt đỏ lên, vừa cắn đùi gà, vừa nói:
- Yên tâm đi, bọn họ tuyệt đối sẽ xem vùng núi đó là khu vực rà soát trọng điểm, chúng ta tạm thời ở đây là an toàn rồi.
Một người qua lại nhiều năm với cảnh sát như Triệu Sâm rất tự tin.
Đã nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, câu nói này thật chính xác. Bây giờ năm người đang ở trong một nhà máy bỏ hoang cách mười dặm về phía đông của thành phố Song Giang, một ngày một đêm rồi không có chuyện gì cả.
- Ngày mai mày và A Long tiếp tục đi nữa xem sao, bọn tao ở đây đợi tin tức. Mẹ kiếp, ở đây cái gì cũng không tốt, lại không có sóng, ở trên đất liền mà lạc hậu quá, chỗ rách nát này.
Triệu Sâm mắng mấy câu, tiếp tục gặm chân gà.
Sơn Kê gật đầu:
- Được, ngày mai em sẽ liên lạc một chút, nhưng mà anh Sâm, tin tức quá chặt, có nên giấu hàng ở một nơi an toàn trước không, đem theo bên người không tiện lắm.
Triệu Sâm trừng mắt nhìn Sơn Kê một cái, Sơn Kê có chút sợ hãi, phát hiện bản thân đã hỏi câu không nên hỏi. Đột nhiên, Triệu Sâm cười phá lên, vỗ vai Sơn Kê cười nói:
- Sơn Kê, nếu như lần này bọn tao có thể an toàn thoát khỏi, mày có đi Hongkong với bọn tao không! Bảo đảm vinh hoa phú quý cả đời này mày hưởng không hết.
- Cảm ơn anh Sâm!
Sơn Kê rùng mình, ban nãy rõ ràng cảm nhận được trong mắt Triệu Sâm có chút sát khí.
/1313
|