Trên thế giới này, mỗi người đều có một sự tự hào riêng, Du Đoạn Dương tất nhiên không ngoại lệ.
Từ khi Chủ tịch tỉnh Trường Chinh rớt đài xong, thư ký của ông ta cũng xong đời, anh ta liền thành một trong hai thư ký lớn của Giang Hoài.
Tuy rằng chỉ là chức vụ cấp Cục trưởng, nhưng thả ra ngoài, có khả năng đến một thành phố đảm nhiệm chức phó, lăn lộn vài năm, chỉ cần ở trên có người có thể đến cấp Sở. nhưng chỉ cần một ngày anh ta còn đi theo bí thư Bàng thì anh ta sẽ đại diện cho Bí thư Bàng.
Người như vậy, cho dù ở đâu, cho dù là một chủ tịch thành phố hay bí thư thành ủy cũng phải nể anh ta vài phần. Anh ta muốn thể hiện trước mặt Cù Tĩnh một chút, hơn nữa người ta lại là mộ, cô gái xinh đẹp, chắc chắn sẽ nhìn anh ta với ánh mắt ngưỡng mộ, không ngờ Cù Tĩnh rất bình thường, không nói gì, còn cố tình không để ý nói một cậu.
- Phó bí thư Bàng à?
Nghe giọng của cô, Phó bí thư Bàng thì tính cái gì. Dường như một thư ký như anh ta liền biến thành không gì cả.
Phó bí thư Bàng xếp hạng trong Tỉnh ủy cũng dựa vào lãnh đạo trước, nói về kinh nghiệm lý lịch và địa vị đều hoàn toàn xứng đáng là nhân vật số ba. Bởi vì ông ta ở Giang Hoài nhiều năm như vậy, tiếng nói có trọng lượng hơn nhiều ủy viên thường vụ khác. Nếu không có câu nói của Chủ tịch Lý năm đó thì ông ta đã là Chủ tịch thậm chí là Bí thư Tỉnh ủy.
Một nhân vật số ba, một nguyên lão tiếng tăm như vậy không ngờ bị Cù Tĩnh nói một câu như vậy, quá là tổn thương.
Du Đoạn Dương liền thầm nghĩ, Cù Tĩnh này nếu không phải người không hiểu biết về chính trị thì chính là một cô gái tự cao tự đại. Đa số các cô gái đều là đại ngốc, có lẽ cô cũng là một trong số đó đi.
Du Đoạn Dương tuyệt đối sẽ không coi Cù Tĩnh là người đã tình quen biết với lãnh đạo cấp cao. Nếu những lời vừa rồi được Lnt nói ra anh ta chắc chắn sẽ chịu phục, nhưng Cù Tĩnh là ai? Một bình hoa xinh đẹp thôi, vô tri!
Để thể hiện một chút thân phận của mình Du Đoạn Dương hỏi một câu:
- Tiểu thư Cù Tĩnh làm ở đâu?
Cù Tĩnh cũng không ngẩng đầu:
- Ồ, tôi à, không làm việc, cho nên hôm này đến chỗ Tô Thiện để ăn cơm.
Trong mắt Du Đoạn Dương hiện lên một tia khinh miệt, tuy nhiên, anh ta vẫn mỉm cười:
- Không thể nào! Tôi đã gặp nhiều bạn của Thiến Thiến, ai cũng đều là những người giàu có, Cù Tĩnh tiểu thư cũng không phải giống người không có việc làm.
Tô Thiện nói:
- Anh hỏi làm gì, điều tra hộ khẩu à? Ba của Cù Tĩnh cũng làm nhà nước.
Cô nhìn Cù Tĩnh:
- Chú Cù hẳn là cán bộ cấp Sở đi? Mấy năm trước nghe nói là Trưởng ban tổ chức cán bộ?
Cù Tĩnh cười cười:
- Phó giám đốc sở thôi.
Trên mặt Du Đoạn Dương hiện lên một tia cười, lập tức cảm giác được sự ưu việt của mình:
- Nếu ở Giang Hoài, có cơ hội dấn đến, Phó bí thư lại là người giỏi phát hiện nhân tài và đề bạt nhân tài, là một vị lãnh đạo không tồi.
Cù Tĩnh biết suy nghĩ của Du Đoạn Dương, thầm nghĩ: Du Đoạn Dương này xem ra cũng không phải là người có chí lớn gì, không ngờ có suy nghĩ muốn khoe trước mặt mình. Vì thế cô lắc đầu:
- Đều sắp về hưu rồi, còn cố gắng gì nữa.
Du Đoạn Dương không nhìn thấu được suy nghĩ này của Cù Tĩnh, anh ta không ngờ nổi hứng, bởi vì anh ta phát hiện khoe khoang trước mặt hai cô hoàn toàn chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Người ta căn bản là không để ý đến cái gì là bí thư là thư ký.
Giống Tô Thiện đến giờ không quan tâm đến việc anh ta là một thư ký cho Phó bí thư. Trong mắt các cô, anh ta không khác gì một người bình thường.Gặp phải người như vậy Du Đoạn Dương có phần buồn bực.
Nhưng anh ta nhìn thấy bộ dạng của Cù Tĩnh vẫn không kìm nổi hỏi một câu:
- Cô đến đây tìm việc hay là đi chơi?
Khi hỏi những lời này Tô Thiện cũng cảm thấy có chút phản cảm. Du Đoạn Dương hôm nay thể hiện hơi quá. Khoe khoang một chút trước mặt người khác cũng không có gì, kheo khoang trước mặt bạn bè mình là có ý gì? Cù Tĩnh sẽ để ý đến anh sao?
Vô tình cô liền có chút phản cảm với Du Đoạn Dương.
Cù Tĩnh hỏi:
- Chẳng lẽ Đại thư ký Du có công việc tốt để giới thiệu?
Du Đoạn Dương lại tìm được cảm giác thỏa mãn:
- Cô là sinh viên hệ chính quy, đến phỏng vấn vào cơ quan nhà nước, khi vào phỏng vấn gặp tôi.
Cù Tĩnh nhìn Tô Thiện một cái, dường như muốn nói, tố chất của bạn trai cô không được.
Nhưng vẫn cười nói:
- Vậy cảm ơn, chờ tôi có suy nghĩ này sẽ tìm anh hỗ trợ.
- Đây là tất nhiên, cô là bạn của Thiến Thiến, chỉ cần nói một câu, muốn vào chỗ nào, tôi nói là được.
Du Đoạn Dương cười, rốt cuối hòa một ván trước mặt Cù Tĩnh.
Tô Thiện nhíu mày, trước kia, chưa từng thấy Du Đoạn Dương biểu hiện dục vọng mãnh liệt như vậy. Hôm nay không hề giống cô liền suy nghĩ để làm anh ta xấu hổ một chút.
Tô Thiện lấy di động ra,
- Cù Tĩnh, chuyện bạn đến Giang Hoài, Trương Nhất Phàm biết không? Nếu không mới hắn ra cùng ngồi?
Trương…
Du Đoạn Dương đang uống cà phê, thiếu chút nữa sặc, Trương… Trương Nhất Phàm?
Anh ta thử hỏi:
- Trương Nhất Phàm là bạn học hai người sao?
Thiên hạ trùng tên nhiều, không phải là Chủ tịch Trương chứ?
Tô Thiện cũng không để ý đến anh ta. Cù Tĩnh nhân tiện nói:
- Ăn nói lung tung đi, hắn có rảnh ngồi đây cùng chúng ta sao?
- Sao lại không ngồi cùng chúng ta được? Tôi gọi điện thoại thử xem, nếu hắn không dám đến, lần sau tôi đến mắng hắn.
Cô thật sự bấm số.
- Người này đến Giang Hoài lâu như vậy, giống bạn, không ngờ đến điện thoại cũng không gọi cho tôi, bạn bè cái gì thế?
Du Đoạn Dương lúc này tin, nghe giọng điệu Tô Thiện hẳn không phải là Chủ tịch tỉnh Trương. Nếu không, cô không lớn tiếng như vậy.
Vì thế anh ta liền nói một câu:
- Có lẽ họ không giống các cô, hiện giờ rất nhiều sinh viên bôn ba vì cuộc sống, mệt mỏi cho nên ngại đến làm phiền bạn.
Cù Tĩnh thầm mỉm cười, giả vờ bưng tách cà phê lên.
Điện thoại của Tô Thiện thông một giọng nói vang lên:
- Xin hỏi là ai vậy?
- Tôi tìm Trương Nhất Phàm, phiền anh bảo hắn nghe điện thoại, nói là Tô Thiện tìm hắn.
Tô Thiện cố ý nói vậy, bởi vì cô không thích kiểu khoe khoang của Du Đoạn Dương trước mặt Cù Tĩnh. Du Đoạn Dương nghe xong thầm nghĩ, ngay cả điện thoại cũng bảo người ta chuyên, có lẽ ở trong ký túc xá công cộng.
Đằng Phi nghe giọng của Tô Thiện, cảm thấy đối phương có thể lớn tiếng như vậy tìm ông chủ, anh ta thật sự không dám từ chối khéo, chẳng lẽ là bồ nhí của ông chủ. Trong trí nhớ của anh ta không có cô gái nào tên Tô Thiện có quan hệ không trong sáng với ông chủ, nhưng anh ta vẫn chuyển điện thoại.
- Chủ tịch Trương, có điện thoại, một người con gai tên là Thi tìm ngài.
- Tô Thiện?
Trương Nhất Phàm sửng sốt, đôt nhiên nhớ ra, hắn đến nhà Tô Thiện rồi, không ngờ quên cả cô ấy. Chỉ có điều hắn cảm thấy lạ, Tô Thiện sao biết được điện thoại của hắn, vì thế hắn nói:
- Tô Thiện à, xin chào, xin chào!
- Khá lắm, anh và Cù Tĩnh đều giống nhau, tôi hỏi anh, đến Giang Hoài lâu như vậy sao không gọi điện thoại cho tôi? Có phải cảm thấy người bạn như tôi làm mất mặt anh không?
Đối mặt với chất vấn của Tô Thiện, trong đầu Trương Nhất Phàm hiện ra bộ dạng giống cây ớt nhỏ của Tô Thiện. Cô bé này có tính cách như vậy. Trương Nhất Phàm tất nhiên sẽ không so đo với cô.
- Cô gặp Cù Tĩnh?
- Ừ, tôi đang cùng cô ăn cơm, anh muốn đến đây không?
- Lần sau đi, tôi bảo thư ký sắp xếp thời gian, rồi mời các cô.
Trương Nhất Phàm thật sự có ý tưởng này. Bởi vì bối cảnh của Tô Thiện cũng là một trong những gia tộc lớn của Giang Hoài. Tô gia trước kia là gia tộc lớn nhất ở Giang Hoài, hiện giờ Chu gia và Kim gia quật khởi chen Tô gia đến vị trí thứ ba. Trương Nhất Phàm thật ra muốn đi hỏi thăm một chút.
Tô Thiện lên tiếng:
- Được rồi, làm Chủ tịch tỉnh liền quên những người dân khổ như chúng tôi, anh…
Còn chưa nói hết Du Đoạn Dương liền phun ra môt ngụm
- Tỉnh…tỉnh… Chủ tịch tỉnh?
Nghe nói như thế, anh ta thiếu chút nữa bị dọa cho hết hồn. Tô Thiện và Cù Tĩnh không ngờ là bạn của Chủ tịch tỉnh Trương, anh ta ngồi ngây ra cả buổi vẫn không tỉnh táo lại. Tô Thiện nhìn thấy anh ta như vậy, nhíu mày, ném điện thoại cho Cù Tĩnh,
- Bạn nói với hắn đi, xem khi nào hắn có thành ý, nếu không chúng ta ngày mai đến văn phòng của hắn.
Cù Tĩnh nhận điện thoại, Du Đoạn Dương liền vội vàng đứng lên chạy vào toilet. Dám cùng Chủ tịch tỉnh Trương nói những lời này trên đời này cũng chưa thấy vài người. Hôm nay liền gặp hai người, Du Đoạn Dương làm sao mà ngồi được.
Trong toilet Du Đoạn Dương thật sự bối rối, đứng trước gương nói mấy lần, bình tĩnh, bình tĩnh.
Quen Tô Thiện một thời gian không ngờ không biết cô là bạn của Chủ tịch tỉnh Trương. Vừa rồi lại còn muốn kheo khoang trước mặt người ta, nghĩ đến việc đáng xấu hổ ban nãy Du Đoạn Dương muốn có chiếc hố để chui vào.
Cù Tĩnh nói vài câu với Trương Nhất Phàm
- Anh đừng nghe cô nói càn quấy, tính cô ấy là vậy, được rồi, được rồi, có rảnh thì nói sau.
Cúp điện thoại, cô bất đắc dĩ nhìn Tô Thiện một cái.
Tô Thiện đắc ý cười, nhân phẩm của bạn trai bị cô đánh dấu chấm hỏi to trong lòng.
Hai người ăn xong rồi chưa thấy Du Đoạn Dương quay lại. Tô Thiện tùy tay cầm máy tính của Du Đoạn Dương,
- Lại đây, tôi cho bạn xem ảnh.
Cù Tĩnh liền đến, máy tính có mật khẩu, Tô Thiện giận làm gì thế?
Vừa lúc Du Đoạn Dương trở ra, cô hỏi:
- Mật mã là gì vậy?
- Em biết mà, Devin. Mở hòm thư.
Tô Thiện nói:
- Ai nhớ mấy thứ này của anh.
Cô liền gõ vào.
Devin???? Trong đầu Cù Tĩnh chợt lóe lên cái gì đó, Devin, tên này dường như đã gặp qua.
Từ khi Chủ tịch tỉnh Trường Chinh rớt đài xong, thư ký của ông ta cũng xong đời, anh ta liền thành một trong hai thư ký lớn của Giang Hoài.
Tuy rằng chỉ là chức vụ cấp Cục trưởng, nhưng thả ra ngoài, có khả năng đến một thành phố đảm nhiệm chức phó, lăn lộn vài năm, chỉ cần ở trên có người có thể đến cấp Sở. nhưng chỉ cần một ngày anh ta còn đi theo bí thư Bàng thì anh ta sẽ đại diện cho Bí thư Bàng.
Người như vậy, cho dù ở đâu, cho dù là một chủ tịch thành phố hay bí thư thành ủy cũng phải nể anh ta vài phần. Anh ta muốn thể hiện trước mặt Cù Tĩnh một chút, hơn nữa người ta lại là mộ, cô gái xinh đẹp, chắc chắn sẽ nhìn anh ta với ánh mắt ngưỡng mộ, không ngờ Cù Tĩnh rất bình thường, không nói gì, còn cố tình không để ý nói một cậu.
- Phó bí thư Bàng à?
Nghe giọng của cô, Phó bí thư Bàng thì tính cái gì. Dường như một thư ký như anh ta liền biến thành không gì cả.
Phó bí thư Bàng xếp hạng trong Tỉnh ủy cũng dựa vào lãnh đạo trước, nói về kinh nghiệm lý lịch và địa vị đều hoàn toàn xứng đáng là nhân vật số ba. Bởi vì ông ta ở Giang Hoài nhiều năm như vậy, tiếng nói có trọng lượng hơn nhiều ủy viên thường vụ khác. Nếu không có câu nói của Chủ tịch Lý năm đó thì ông ta đã là Chủ tịch thậm chí là Bí thư Tỉnh ủy.
Một nhân vật số ba, một nguyên lão tiếng tăm như vậy không ngờ bị Cù Tĩnh nói một câu như vậy, quá là tổn thương.
Du Đoạn Dương liền thầm nghĩ, Cù Tĩnh này nếu không phải người không hiểu biết về chính trị thì chính là một cô gái tự cao tự đại. Đa số các cô gái đều là đại ngốc, có lẽ cô cũng là một trong số đó đi.
Du Đoạn Dương tuyệt đối sẽ không coi Cù Tĩnh là người đã tình quen biết với lãnh đạo cấp cao. Nếu những lời vừa rồi được Lnt nói ra anh ta chắc chắn sẽ chịu phục, nhưng Cù Tĩnh là ai? Một bình hoa xinh đẹp thôi, vô tri!
Để thể hiện một chút thân phận của mình Du Đoạn Dương hỏi một câu:
- Tiểu thư Cù Tĩnh làm ở đâu?
Cù Tĩnh cũng không ngẩng đầu:
- Ồ, tôi à, không làm việc, cho nên hôm này đến chỗ Tô Thiện để ăn cơm.
Trong mắt Du Đoạn Dương hiện lên một tia khinh miệt, tuy nhiên, anh ta vẫn mỉm cười:
- Không thể nào! Tôi đã gặp nhiều bạn của Thiến Thiến, ai cũng đều là những người giàu có, Cù Tĩnh tiểu thư cũng không phải giống người không có việc làm.
Tô Thiện nói:
- Anh hỏi làm gì, điều tra hộ khẩu à? Ba của Cù Tĩnh cũng làm nhà nước.
Cô nhìn Cù Tĩnh:
- Chú Cù hẳn là cán bộ cấp Sở đi? Mấy năm trước nghe nói là Trưởng ban tổ chức cán bộ?
Cù Tĩnh cười cười:
- Phó giám đốc sở thôi.
Trên mặt Du Đoạn Dương hiện lên một tia cười, lập tức cảm giác được sự ưu việt của mình:
- Nếu ở Giang Hoài, có cơ hội dấn đến, Phó bí thư lại là người giỏi phát hiện nhân tài và đề bạt nhân tài, là một vị lãnh đạo không tồi.
Cù Tĩnh biết suy nghĩ của Du Đoạn Dương, thầm nghĩ: Du Đoạn Dương này xem ra cũng không phải là người có chí lớn gì, không ngờ có suy nghĩ muốn khoe trước mặt mình. Vì thế cô lắc đầu:
- Đều sắp về hưu rồi, còn cố gắng gì nữa.
Du Đoạn Dương không nhìn thấu được suy nghĩ này của Cù Tĩnh, anh ta không ngờ nổi hứng, bởi vì anh ta phát hiện khoe khoang trước mặt hai cô hoàn toàn chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Người ta căn bản là không để ý đến cái gì là bí thư là thư ký.
Giống Tô Thiện đến giờ không quan tâm đến việc anh ta là một thư ký cho Phó bí thư. Trong mắt các cô, anh ta không khác gì một người bình thường.Gặp phải người như vậy Du Đoạn Dương có phần buồn bực.
Nhưng anh ta nhìn thấy bộ dạng của Cù Tĩnh vẫn không kìm nổi hỏi một câu:
- Cô đến đây tìm việc hay là đi chơi?
Khi hỏi những lời này Tô Thiện cũng cảm thấy có chút phản cảm. Du Đoạn Dương hôm nay thể hiện hơi quá. Khoe khoang một chút trước mặt người khác cũng không có gì, kheo khoang trước mặt bạn bè mình là có ý gì? Cù Tĩnh sẽ để ý đến anh sao?
Vô tình cô liền có chút phản cảm với Du Đoạn Dương.
Cù Tĩnh hỏi:
- Chẳng lẽ Đại thư ký Du có công việc tốt để giới thiệu?
Du Đoạn Dương lại tìm được cảm giác thỏa mãn:
- Cô là sinh viên hệ chính quy, đến phỏng vấn vào cơ quan nhà nước, khi vào phỏng vấn gặp tôi.
Cù Tĩnh nhìn Tô Thiện một cái, dường như muốn nói, tố chất của bạn trai cô không được.
Nhưng vẫn cười nói:
- Vậy cảm ơn, chờ tôi có suy nghĩ này sẽ tìm anh hỗ trợ.
- Đây là tất nhiên, cô là bạn của Thiến Thiến, chỉ cần nói một câu, muốn vào chỗ nào, tôi nói là được.
Du Đoạn Dương cười, rốt cuối hòa một ván trước mặt Cù Tĩnh.
Tô Thiện nhíu mày, trước kia, chưa từng thấy Du Đoạn Dương biểu hiện dục vọng mãnh liệt như vậy. Hôm nay không hề giống cô liền suy nghĩ để làm anh ta xấu hổ một chút.
Tô Thiện lấy di động ra,
- Cù Tĩnh, chuyện bạn đến Giang Hoài, Trương Nhất Phàm biết không? Nếu không mới hắn ra cùng ngồi?
Trương…
Du Đoạn Dương đang uống cà phê, thiếu chút nữa sặc, Trương… Trương Nhất Phàm?
Anh ta thử hỏi:
- Trương Nhất Phàm là bạn học hai người sao?
Thiên hạ trùng tên nhiều, không phải là Chủ tịch Trương chứ?
Tô Thiện cũng không để ý đến anh ta. Cù Tĩnh nhân tiện nói:
- Ăn nói lung tung đi, hắn có rảnh ngồi đây cùng chúng ta sao?
- Sao lại không ngồi cùng chúng ta được? Tôi gọi điện thoại thử xem, nếu hắn không dám đến, lần sau tôi đến mắng hắn.
Cô thật sự bấm số.
- Người này đến Giang Hoài lâu như vậy, giống bạn, không ngờ đến điện thoại cũng không gọi cho tôi, bạn bè cái gì thế?
Du Đoạn Dương lúc này tin, nghe giọng điệu Tô Thiện hẳn không phải là Chủ tịch tỉnh Trương. Nếu không, cô không lớn tiếng như vậy.
Vì thế anh ta liền nói một câu:
- Có lẽ họ không giống các cô, hiện giờ rất nhiều sinh viên bôn ba vì cuộc sống, mệt mỏi cho nên ngại đến làm phiền bạn.
Cù Tĩnh thầm mỉm cười, giả vờ bưng tách cà phê lên.
Điện thoại của Tô Thiện thông một giọng nói vang lên:
- Xin hỏi là ai vậy?
- Tôi tìm Trương Nhất Phàm, phiền anh bảo hắn nghe điện thoại, nói là Tô Thiện tìm hắn.
Tô Thiện cố ý nói vậy, bởi vì cô không thích kiểu khoe khoang của Du Đoạn Dương trước mặt Cù Tĩnh. Du Đoạn Dương nghe xong thầm nghĩ, ngay cả điện thoại cũng bảo người ta chuyên, có lẽ ở trong ký túc xá công cộng.
Đằng Phi nghe giọng của Tô Thiện, cảm thấy đối phương có thể lớn tiếng như vậy tìm ông chủ, anh ta thật sự không dám từ chối khéo, chẳng lẽ là bồ nhí của ông chủ. Trong trí nhớ của anh ta không có cô gái nào tên Tô Thiện có quan hệ không trong sáng với ông chủ, nhưng anh ta vẫn chuyển điện thoại.
- Chủ tịch Trương, có điện thoại, một người con gai tên là Thi tìm ngài.
- Tô Thiện?
Trương Nhất Phàm sửng sốt, đôt nhiên nhớ ra, hắn đến nhà Tô Thiện rồi, không ngờ quên cả cô ấy. Chỉ có điều hắn cảm thấy lạ, Tô Thiện sao biết được điện thoại của hắn, vì thế hắn nói:
- Tô Thiện à, xin chào, xin chào!
- Khá lắm, anh và Cù Tĩnh đều giống nhau, tôi hỏi anh, đến Giang Hoài lâu như vậy sao không gọi điện thoại cho tôi? Có phải cảm thấy người bạn như tôi làm mất mặt anh không?
Đối mặt với chất vấn của Tô Thiện, trong đầu Trương Nhất Phàm hiện ra bộ dạng giống cây ớt nhỏ của Tô Thiện. Cô bé này có tính cách như vậy. Trương Nhất Phàm tất nhiên sẽ không so đo với cô.
- Cô gặp Cù Tĩnh?
- Ừ, tôi đang cùng cô ăn cơm, anh muốn đến đây không?
- Lần sau đi, tôi bảo thư ký sắp xếp thời gian, rồi mời các cô.
Trương Nhất Phàm thật sự có ý tưởng này. Bởi vì bối cảnh của Tô Thiện cũng là một trong những gia tộc lớn của Giang Hoài. Tô gia trước kia là gia tộc lớn nhất ở Giang Hoài, hiện giờ Chu gia và Kim gia quật khởi chen Tô gia đến vị trí thứ ba. Trương Nhất Phàm thật ra muốn đi hỏi thăm một chút.
Tô Thiện lên tiếng:
- Được rồi, làm Chủ tịch tỉnh liền quên những người dân khổ như chúng tôi, anh…
Còn chưa nói hết Du Đoạn Dương liền phun ra môt ngụm
- Tỉnh…tỉnh… Chủ tịch tỉnh?
Nghe nói như thế, anh ta thiếu chút nữa bị dọa cho hết hồn. Tô Thiện và Cù Tĩnh không ngờ là bạn của Chủ tịch tỉnh Trương, anh ta ngồi ngây ra cả buổi vẫn không tỉnh táo lại. Tô Thiện nhìn thấy anh ta như vậy, nhíu mày, ném điện thoại cho Cù Tĩnh,
- Bạn nói với hắn đi, xem khi nào hắn có thành ý, nếu không chúng ta ngày mai đến văn phòng của hắn.
Cù Tĩnh nhận điện thoại, Du Đoạn Dương liền vội vàng đứng lên chạy vào toilet. Dám cùng Chủ tịch tỉnh Trương nói những lời này trên đời này cũng chưa thấy vài người. Hôm nay liền gặp hai người, Du Đoạn Dương làm sao mà ngồi được.
Trong toilet Du Đoạn Dương thật sự bối rối, đứng trước gương nói mấy lần, bình tĩnh, bình tĩnh.
Quen Tô Thiện một thời gian không ngờ không biết cô là bạn của Chủ tịch tỉnh Trương. Vừa rồi lại còn muốn kheo khoang trước mặt người ta, nghĩ đến việc đáng xấu hổ ban nãy Du Đoạn Dương muốn có chiếc hố để chui vào.
Cù Tĩnh nói vài câu với Trương Nhất Phàm
- Anh đừng nghe cô nói càn quấy, tính cô ấy là vậy, được rồi, được rồi, có rảnh thì nói sau.
Cúp điện thoại, cô bất đắc dĩ nhìn Tô Thiện một cái.
Tô Thiện đắc ý cười, nhân phẩm của bạn trai bị cô đánh dấu chấm hỏi to trong lòng.
Hai người ăn xong rồi chưa thấy Du Đoạn Dương quay lại. Tô Thiện tùy tay cầm máy tính của Du Đoạn Dương,
- Lại đây, tôi cho bạn xem ảnh.
Cù Tĩnh liền đến, máy tính có mật khẩu, Tô Thiện giận làm gì thế?
Vừa lúc Du Đoạn Dương trở ra, cô hỏi:
- Mật mã là gì vậy?
- Em biết mà, Devin. Mở hòm thư.
Tô Thiện nói:
- Ai nhớ mấy thứ này của anh.
Cô liền gõ vào.
Devin???? Trong đầu Cù Tĩnh chợt lóe lên cái gì đó, Devin, tên này dường như đã gặp qua.
/1313
|