Bàng bí thư từ bên ngoài bước vào,
– Thư ký Đằng, đồng chí Nhất Phàm có ở đây không?
– Ô, Bàng bí thư. Chủ tịch Trương vừa đi xuống lầu rồi, ông chờ một lát nha.
Đằng Phi tuyệt đối không nghĩ tới Bàng bí thư sẽ tìm đến ông chủ, lập tức đưa đến một chén trà.
Đây là thời kỳ vô cùng mẫn cảm, Bàng bí thư đến tìm chủ tịch Trương, ẩn chứa rất nhiều ý tứ.
Chưa đầy 2 phút, Bàng bí thư nhìn đồng hồ, bỏ chén trà xuống.
– Tôi không đợi được nữa, nếu hắn về, ông hãy gọi điện cho thư ký của tôi.
Sau đó ông ta bỏ đi.
Trương Nhất Phàm trở lại, Đằng Phi lập tức báo cáo:
– Vừa rồi Bàng bí thư đến.
– Ông ta nói gì?
– Không nói gì cả, ngồi ngây người chưa đến 2 phút, trà còn không uống đã vội vã bỏ đi.
Đằng Phi báo cáo cụ thể.
Bàng bí thư là lão thành, làm việc có tiếng là bình tĩnh, rất nhiều người nói ông ta không tranh quyền đoạt lợi, giữ nguyên tắc, là một cán bộ lão thành trải qua nhiều thử thách, cũng là người có thâm niên lâu nhất ở Giang Hoài.
Không biết vì nguyên nhân gì mà một cán bộ lão thành như vậy, lại không có duyên với Bí thư Tỉnh, ngây người ở cái chức Phó bí thư đã 10 năm rồi.
Trương Nhất Phàm phân tích nguyên nhân này, năm đó khi Thủ tướng còn tại chức, nghe nói lúc đó ông ta có một cơ hội để thăng chức. Nhưng lại bị Thủ tướng đưa ra quyết định cuối cùng. Lão Bàng này, là một đồng chí không tồi, chịu được thử thách của tổ chức. Tôi cho rằng, ông ta tiếp tục giữ chức Phó bí thư sẽ rất có lợi cho sự phát triển và ổn định của Giang Hoài.
Rất nhiều người không hiểu được hàm ý trong câu nói này của Thủ tướng, bây giờ thì Trương Nhất Phàm đã hiểu.
Bàng bí thư đích thực là một đồng chí lão thành, đồng chí lão thành chính là qúa bảo thủ, không liều lĩnh. Năm đó có người để cử ông ta làm Chủ tịch Tỉnh, nhưng chức Chủ tịch Tỉnh này thật sự là không nên để một người quá bảo thủ đảm nhận. Mà làm một bí thư Tỉnh ủy, một tay cừ, ông ta mất đi một phần quyết đoán.
Một cán bộ không có cá tính, không thể làm người đứng đầu. Quá nguyên tắc, quá suy tính, trước sợ sói, sau sợ hổ, không có tinh thần tiến thủ, càng không thể làm Chủ tịch tỉnh.
Có người hỏi riêng lão Thủ tướng, ông ta chỉ mỉm cười, không trả lời. Vì thế, Bàng bí thư vẫn ngây người ở chức vụ này, phỏng chừng tới chết mới thôi.
Bàng bí thư có thói quen, cho dù là việc lớn hay nhỏ, đều phải cân nhắc cẩn thận, dựa vào biểu hiện của ông ta mấy ngày trước, Trương Nhất Phàm có thể nhìn ra được. Ông ta vừa muốn giữ nguyên tắc, vừa lo Lục Chính Ông có ý kiến với ông ta.
Theo đuổi hoàn mỹ, đáng tiếc ở đa số thời điểm, trên vấn đề nguyên tắc thì chỉ có đúng và sai, không thể hoàn mỹ được. Một người làm việc chân chính, sẽ không bao giờ sợ đắc tội ai.
Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang phạm phải sai lầm, đây là vấn đề nguyên tắc, phải lập án điều tra, cho dù hắn là con trai Lục Chính Ông thì thế nào? Nếu giữ nguyên tắc, thì không sợ đắc tội ai. Bàng bí thư lại nói 1 câu:
– Tuân theo quyết định của tổ chức.
Ông ta đã là Phó bí thư Tỉnh ủy, không ngờ không có một chút trách nhiệm, khó trách ông ta không thể làm người đứng đầu.
Trương Nhất Phàm nghĩ lần này ông ta đến, hẳn là đang do dự việc gì đó, muốn tìm mình thương lượng.
Trong thời điểm mấu chốt này, trừ việc Trưởng ban thư ký tỉnh tạm trú bất hợp pháp ở Châu Âu không quay về ra thì không thể có việc gì khác. Ông ta sợ lỡ như cấp trên biết chuyện, trách xuống dưới thì ông ta cũng có trách nhiệm, vì vậy tìm người thương lượng xem sao.
Tâm tư này của Bàng bí thư, khiến Trương Nhất Phàm không khỏi có cảm giác không hài lòng đối với ông ta.
Giang Hoài lúc này, vì có vài chuyện phát sinh, mà đã trở nên có chút nhạy cảm.
Rất nhiều người đã âm thầm chọn lựa sáng suốt giữ mình, cũng có một số người nghĩ không thông, Chủ tịch tỉnh Trương vì sao không ra tay? Đây chính là cơ hội trời ban. Nhân từ với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với chính mình.
Chu Nhất Lai vội vàng đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, là một trong những ủy viên thường vụ tỉnh, Chu Nhất Lai cũng có quyền được biết sự việc. Khi đoàn khảo sát trở về, y đã ở trong nhóm nghênh đón, chứng kiến toàn bộ sự việc đột biến.
Chu Nhất Lai cho rằng, Chủ tịch tỉnh Trương cuối cùng cũng đã đợi được cơ hội để ra tay. Bản thân bây giờ đã có thể chính thức thoát khỏi nguy cơ bị Lục Chính Ông kiểm soát. Vì vậy, y đến để xin chỉ thị của chủ tịch Trương:
– Chủ tịch Trương, về chuyện Trưởng ban thư ký tạm trú bất hợp pháp tại Châu Âu phải xử lý như thế nào?
Trương Nhất Phàm trả lời hắn:
– Vấn đề của các anh đã kiểm tra rõ chưa?
Chu Nhất Lai một thân mồ hôi lạnh, do Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang ngoan cố, không khai rõ bất kỳ vấn đề gì, vì vậy công tác thẩm tra không hề có tiến triển, lời của Trương Nhất Phàm khiến y có chút xấu hổ, trong lòng Chu Nhất Lai cũng cảm thấy hoài nghi, chủ tịch Trương đang do dự cái gì?
Ngoại trừ Lý Hồng, ai cũng không biết Trương Nhất Phàm vì sao chậm chạp không ra tay.
Nhưng sốt ruột nhất vẫn là bản thân Lục Chính Ông, Âu Dương Tam Hào cũng không ngoại lệ.
Nếu Lục Chính Ông bị hạ bệ, đối với anh ta cũng không có lợi ích gì.
Giờ phút này, anh ta có chút hối hận.
Nếu Trưởng ban thư ký không xảy ra chuyện, chỉ cần ông ta về nước cùng mọi người, ông chủ sẽ không bị động như vậy. Hồ đồ ơi là hồ đồ!
Âu Dương Tam Hào ngồi uống rượu một mình trong câu lạc bộ.
Lục Nhã Tình đến
– Anh thật sự không nên! Tạo thành cục diện bị động như ngày hôm nay, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Âu Dương Tam Hào nói:
– Tôi biết sai lầm rồi. Nhưng tôi còn cách nào đâu?
– Cách, đương nhiên là có.
Lục Nhã Tình cầm ly lên, chẫm rãi nhấp một ngụm rượu đỏ.
– Anh nhất định phải nghĩ đến biện pháp cuối cùng, ngăn cản hành trình ngày mai của ba tôi.
– Hữu dụng sao?
– Mặc kệ là có hữu dụng hay không, anh cũng phải thử. Nếu không, chúng ta không chỉ là bị động, mà sẽ bị người ta tận diệt. Ba tôi một khi bị hạ bệ, thư ký như anh cũng đừng mong sống yên ổn!
Lục Nhã Tình nói:
– Anh đi theo ông ấy nhiều năm như vậy, chắc là hiểu ông ấy hơn chúng tôi, anh hẳn là có biện pháp ngăn cản.
Âu Dương Tam Hào lắc lắc đầu.
– Cô lầm rồi, chuyện mà bí thư Lục đã quyết định, không ai có thể thay đổi được đâu.
– Chuyện là do con người tạo ra! Chưa đến đường cùng thì không được bỏ cuộc.
– Nói cho tôi biết, tại sao cô lại tự tin như vậy?
Âu Dương Tam Hào nhìn Lục Nhã Tình.
– Có phải là có tin tức gì từ trưởng phòng Giã không?
– Hừ, tên phế nhân!
Lục Nhã Tình khinh thường mắng.
– Sau này đừng nhắc đến y ở trước mặt tôi!
Âu Dương Tam Hào cắn răng gật gật đầu.
– Tôi hiểu rồi.
– Có nói anh cũng không tin, tôi đi tìm Chủ tịch tỉnh Trương.
Lục Nhã Tình bình tĩnh nói.
– Hắn?
Âu Dương Tam Hào đột nhiên cười ha hả, chưa từng thấy chuyện nào mắc cười như vậy.
– Lục Đại tiểu thư, cô đừng ngây thơ như vậy. Giang Hoài hôm nay ra cái dạng này, còn không phải là vì hắn hay sao? Cô lại còn tìm đến Trương Nhất Phàm? Ha ha ha….
– Dựa vào cái gì mà nói như vậy?
– Còn không phải là chí trên đầu trọc sao, chuyện đã rõ ràng như vậy? Khi hắn chưa đến đây, Giang Hoài như thế nào? Hắn đến chưa bao lâu mà Giang Hoài đã bắt đầu đấu đá nội bộ rồi. cô còn giám tin tưởng hắn sao?
Âu Dương Tam hào lắc lắc đầu.
– Lục bí thư bị động như hôm nay đều do hắn tạo thành.
Lục Nhã Tình không nói gì, kỳ thực cô không hiểu Trương Nhất Phàm, nhưng loại tranh giành chính trị này, cô ít nhiều cũng nghe thấy. Chủ tịch tỉnh tiền nhiệm Trường Chính, không phải là ngã xuống dưới con dao bán thịt của ba sao? Chủ tịch tỉnh mới đến, có vì quyền lực của bản thân mà tranh cãi với ba mình không, đấu tới ngươi chết ta sống sao?
Lục Nhã Tình không dám nghĩ tiếp nữa, không lẽ mục đích của Trương Nhất Phàm muốn ba mình đợi chính là khiến ông ấy trở nên bị động? Trong lòng Lục Nhã Tình thật sự không muốn tin. Lỡ như thật sự là như vậy, chính mình đã bị hắn lợi dụng rồi.
Nếu tin tưởng một đối thủ, đúng là có chút ngây thơ.
Nhưng Lục Chính Ông ngày mai quyết định lên thành phố thú nhận tội lỗi, Lục Nhã Tình quơ quơ ly.
– Anh có cách gì không?
– Tôi có cách thì đã không ngồi đây uống rượu.
Âu Dương Tam Hào vẻ mặt bất đắc dĩ.
– Hay là, cô thử đi tìm…
Nói đến đây, hắn lập tức ngừng lại, vì hắn nhớ ra Lục Nhã Tình vừa mới cảnh cáo, sau này trước mặt cô ta không được nhắc đến tên Giả Thi Văn này.
Về phần vì sao, Âu Dương Tam Hào vẫn không biết. nếu như y biết được rằng Giả Thi Văn và Lục Nhã Tình kết hôn đã 3 năm mà vẫn chưa động phòng, không biết y sẽ nghĩ thế nào.
Tình thế lúc này rất bất lợi, y không còn tâm tư nào để nghĩ đến những việc đó.
Lục Nhã Tình hiểu được ý tứ trong nữa câu sau của y, ba của Giả Thi Văn là ủy viên quốc hội, Đảng viên và Trưởng ban thư ký của Chính phủ, cơ quan bí thư Đảng. Một công công hữu danh vô thực như y thì có cách gì chứ?
Lục Nhã Tình đột nhiên nghĩ tới điểm này, nhưng cô không tỏ thái độ ngay lập tức.
– Không uống nữa, đưa tôi về!
Lục Nhã Tình ném cái ly xuống, xoay người bỏ đi.
Lục Chính Ông chắp 2 tay sau lưng, đi qua đi lại trong thư phòng. Ông ta đang làm một quyết định khó khăn. Đến lúc này mà trung ương Đảng vẫn không tìm mình, trong lòng ông ta thầm cân nhắc, tên Trương Nhất Phàm này rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì?
Lục Nhã Tình trở về.
– Ba, hãy tìm Trưởng ban thư ký Giả đi!
Lục Chính Ông lắc đầu, nếu Trương gia ra tay thì Giả gia cũng không có cách phản kháng. Vấn đề mấu chốt là những người cấp trên này có ý định tham gia hay không thôi.
Đêm nay, là đêm khó qua nhất của Lục Chính Ông.
Là một kẻ bề trên, ông ta từng một tay làm mưa làm gió.
Hôm nay lại có bi kịch “Anh Hùng Đường Cùng”, Lục Chính Ông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen như mực, lại không có lấy một tia sáng. Ông ta cảm thấy mình giống như một con thú sắp chết, đang giãy giụa trong đêm tối.
Suốt cả buổi tối, ông ta ngồi ngoài ban công, nhìn lên bầu trời tối đen. Bình minh cuối cùng cũng lặng lẽ kéo đến, Âu Dương Tam Hào và tài xế đã đến rồi, bọn họ dừng xe ngay bên ngoài biệt thự.
– Bí thư Lục, sắp đến giờ rồi! chúng ta mau đi thôi!
Lục Chính Ông nhìn Âu Dương Tam Hào, chậm rãi đứng dậy, làm vệ sinh cá nhân, sau đó sải bước đi ra sân.
Lục Nhã Tình từ cửa sổ nhìn thấy ba đang bước về phía chiếc xe số 1, cửa xe mở ra, lúc chuẩn bị bước lên xe, một chiếc Audi màu đen chạy đến, chính là chiếc xe số 2.
– Lục bí thư, đợi một chút!
Trương Nhất Phàm từ trên xe bước xuống, hướng về phía Lục Chính Ông hét lên một câu.
– Thư ký Đằng, đồng chí Nhất Phàm có ở đây không?
– Ô, Bàng bí thư. Chủ tịch Trương vừa đi xuống lầu rồi, ông chờ một lát nha.
Đằng Phi tuyệt đối không nghĩ tới Bàng bí thư sẽ tìm đến ông chủ, lập tức đưa đến một chén trà.
Đây là thời kỳ vô cùng mẫn cảm, Bàng bí thư đến tìm chủ tịch Trương, ẩn chứa rất nhiều ý tứ.
Chưa đầy 2 phút, Bàng bí thư nhìn đồng hồ, bỏ chén trà xuống.
– Tôi không đợi được nữa, nếu hắn về, ông hãy gọi điện cho thư ký của tôi.
Sau đó ông ta bỏ đi.
Trương Nhất Phàm trở lại, Đằng Phi lập tức báo cáo:
– Vừa rồi Bàng bí thư đến.
– Ông ta nói gì?
– Không nói gì cả, ngồi ngây người chưa đến 2 phút, trà còn không uống đã vội vã bỏ đi.
Đằng Phi báo cáo cụ thể.
Bàng bí thư là lão thành, làm việc có tiếng là bình tĩnh, rất nhiều người nói ông ta không tranh quyền đoạt lợi, giữ nguyên tắc, là một cán bộ lão thành trải qua nhiều thử thách, cũng là người có thâm niên lâu nhất ở Giang Hoài.
Không biết vì nguyên nhân gì mà một cán bộ lão thành như vậy, lại không có duyên với Bí thư Tỉnh, ngây người ở cái chức Phó bí thư đã 10 năm rồi.
Trương Nhất Phàm phân tích nguyên nhân này, năm đó khi Thủ tướng còn tại chức, nghe nói lúc đó ông ta có một cơ hội để thăng chức. Nhưng lại bị Thủ tướng đưa ra quyết định cuối cùng. Lão Bàng này, là một đồng chí không tồi, chịu được thử thách của tổ chức. Tôi cho rằng, ông ta tiếp tục giữ chức Phó bí thư sẽ rất có lợi cho sự phát triển và ổn định của Giang Hoài.
Rất nhiều người không hiểu được hàm ý trong câu nói này của Thủ tướng, bây giờ thì Trương Nhất Phàm đã hiểu.
Bàng bí thư đích thực là một đồng chí lão thành, đồng chí lão thành chính là qúa bảo thủ, không liều lĩnh. Năm đó có người để cử ông ta làm Chủ tịch Tỉnh, nhưng chức Chủ tịch Tỉnh này thật sự là không nên để một người quá bảo thủ đảm nhận. Mà làm một bí thư Tỉnh ủy, một tay cừ, ông ta mất đi một phần quyết đoán.
Một cán bộ không có cá tính, không thể làm người đứng đầu. Quá nguyên tắc, quá suy tính, trước sợ sói, sau sợ hổ, không có tinh thần tiến thủ, càng không thể làm Chủ tịch tỉnh.
Có người hỏi riêng lão Thủ tướng, ông ta chỉ mỉm cười, không trả lời. Vì thế, Bàng bí thư vẫn ngây người ở chức vụ này, phỏng chừng tới chết mới thôi.
Bàng bí thư có thói quen, cho dù là việc lớn hay nhỏ, đều phải cân nhắc cẩn thận, dựa vào biểu hiện của ông ta mấy ngày trước, Trương Nhất Phàm có thể nhìn ra được. Ông ta vừa muốn giữ nguyên tắc, vừa lo Lục Chính Ông có ý kiến với ông ta.
Theo đuổi hoàn mỹ, đáng tiếc ở đa số thời điểm, trên vấn đề nguyên tắc thì chỉ có đúng và sai, không thể hoàn mỹ được. Một người làm việc chân chính, sẽ không bao giờ sợ đắc tội ai.
Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang phạm phải sai lầm, đây là vấn đề nguyên tắc, phải lập án điều tra, cho dù hắn là con trai Lục Chính Ông thì thế nào? Nếu giữ nguyên tắc, thì không sợ đắc tội ai. Bàng bí thư lại nói 1 câu:
– Tuân theo quyết định của tổ chức.
Ông ta đã là Phó bí thư Tỉnh ủy, không ngờ không có một chút trách nhiệm, khó trách ông ta không thể làm người đứng đầu.
Trương Nhất Phàm nghĩ lần này ông ta đến, hẳn là đang do dự việc gì đó, muốn tìm mình thương lượng.
Trong thời điểm mấu chốt này, trừ việc Trưởng ban thư ký tỉnh tạm trú bất hợp pháp ở Châu Âu không quay về ra thì không thể có việc gì khác. Ông ta sợ lỡ như cấp trên biết chuyện, trách xuống dưới thì ông ta cũng có trách nhiệm, vì vậy tìm người thương lượng xem sao.
Tâm tư này của Bàng bí thư, khiến Trương Nhất Phàm không khỏi có cảm giác không hài lòng đối với ông ta.
Giang Hoài lúc này, vì có vài chuyện phát sinh, mà đã trở nên có chút nhạy cảm.
Rất nhiều người đã âm thầm chọn lựa sáng suốt giữ mình, cũng có một số người nghĩ không thông, Chủ tịch tỉnh Trương vì sao không ra tay? Đây chính là cơ hội trời ban. Nhân từ với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với chính mình.
Chu Nhất Lai vội vàng đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, là một trong những ủy viên thường vụ tỉnh, Chu Nhất Lai cũng có quyền được biết sự việc. Khi đoàn khảo sát trở về, y đã ở trong nhóm nghênh đón, chứng kiến toàn bộ sự việc đột biến.
Chu Nhất Lai cho rằng, Chủ tịch tỉnh Trương cuối cùng cũng đã đợi được cơ hội để ra tay. Bản thân bây giờ đã có thể chính thức thoát khỏi nguy cơ bị Lục Chính Ông kiểm soát. Vì vậy, y đến để xin chỉ thị của chủ tịch Trương:
– Chủ tịch Trương, về chuyện Trưởng ban thư ký tạm trú bất hợp pháp tại Châu Âu phải xử lý như thế nào?
Trương Nhất Phàm trả lời hắn:
– Vấn đề của các anh đã kiểm tra rõ chưa?
Chu Nhất Lai một thân mồ hôi lạnh, do Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang ngoan cố, không khai rõ bất kỳ vấn đề gì, vì vậy công tác thẩm tra không hề có tiến triển, lời của Trương Nhất Phàm khiến y có chút xấu hổ, trong lòng Chu Nhất Lai cũng cảm thấy hoài nghi, chủ tịch Trương đang do dự cái gì?
Ngoại trừ Lý Hồng, ai cũng không biết Trương Nhất Phàm vì sao chậm chạp không ra tay.
Nhưng sốt ruột nhất vẫn là bản thân Lục Chính Ông, Âu Dương Tam Hào cũng không ngoại lệ.
Nếu Lục Chính Ông bị hạ bệ, đối với anh ta cũng không có lợi ích gì.
Giờ phút này, anh ta có chút hối hận.
Nếu Trưởng ban thư ký không xảy ra chuyện, chỉ cần ông ta về nước cùng mọi người, ông chủ sẽ không bị động như vậy. Hồ đồ ơi là hồ đồ!
Âu Dương Tam Hào ngồi uống rượu một mình trong câu lạc bộ.
Lục Nhã Tình đến
– Anh thật sự không nên! Tạo thành cục diện bị động như ngày hôm nay, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Âu Dương Tam Hào nói:
– Tôi biết sai lầm rồi. Nhưng tôi còn cách nào đâu?
– Cách, đương nhiên là có.
Lục Nhã Tình cầm ly lên, chẫm rãi nhấp một ngụm rượu đỏ.
– Anh nhất định phải nghĩ đến biện pháp cuối cùng, ngăn cản hành trình ngày mai của ba tôi.
– Hữu dụng sao?
– Mặc kệ là có hữu dụng hay không, anh cũng phải thử. Nếu không, chúng ta không chỉ là bị động, mà sẽ bị người ta tận diệt. Ba tôi một khi bị hạ bệ, thư ký như anh cũng đừng mong sống yên ổn!
Lục Nhã Tình nói:
– Anh đi theo ông ấy nhiều năm như vậy, chắc là hiểu ông ấy hơn chúng tôi, anh hẳn là có biện pháp ngăn cản.
Âu Dương Tam Hào lắc lắc đầu.
– Cô lầm rồi, chuyện mà bí thư Lục đã quyết định, không ai có thể thay đổi được đâu.
– Chuyện là do con người tạo ra! Chưa đến đường cùng thì không được bỏ cuộc.
– Nói cho tôi biết, tại sao cô lại tự tin như vậy?
Âu Dương Tam Hào nhìn Lục Nhã Tình.
– Có phải là có tin tức gì từ trưởng phòng Giã không?
– Hừ, tên phế nhân!
Lục Nhã Tình khinh thường mắng.
– Sau này đừng nhắc đến y ở trước mặt tôi!
Âu Dương Tam Hào cắn răng gật gật đầu.
– Tôi hiểu rồi.
– Có nói anh cũng không tin, tôi đi tìm Chủ tịch tỉnh Trương.
Lục Nhã Tình bình tĩnh nói.
– Hắn?
Âu Dương Tam Hào đột nhiên cười ha hả, chưa từng thấy chuyện nào mắc cười như vậy.
– Lục Đại tiểu thư, cô đừng ngây thơ như vậy. Giang Hoài hôm nay ra cái dạng này, còn không phải là vì hắn hay sao? Cô lại còn tìm đến Trương Nhất Phàm? Ha ha ha….
– Dựa vào cái gì mà nói như vậy?
– Còn không phải là chí trên đầu trọc sao, chuyện đã rõ ràng như vậy? Khi hắn chưa đến đây, Giang Hoài như thế nào? Hắn đến chưa bao lâu mà Giang Hoài đã bắt đầu đấu đá nội bộ rồi. cô còn giám tin tưởng hắn sao?
Âu Dương Tam hào lắc lắc đầu.
– Lục bí thư bị động như hôm nay đều do hắn tạo thành.
Lục Nhã Tình không nói gì, kỳ thực cô không hiểu Trương Nhất Phàm, nhưng loại tranh giành chính trị này, cô ít nhiều cũng nghe thấy. Chủ tịch tỉnh tiền nhiệm Trường Chính, không phải là ngã xuống dưới con dao bán thịt của ba sao? Chủ tịch tỉnh mới đến, có vì quyền lực của bản thân mà tranh cãi với ba mình không, đấu tới ngươi chết ta sống sao?
Lục Nhã Tình không dám nghĩ tiếp nữa, không lẽ mục đích của Trương Nhất Phàm muốn ba mình đợi chính là khiến ông ấy trở nên bị động? Trong lòng Lục Nhã Tình thật sự không muốn tin. Lỡ như thật sự là như vậy, chính mình đã bị hắn lợi dụng rồi.
Nếu tin tưởng một đối thủ, đúng là có chút ngây thơ.
Nhưng Lục Chính Ông ngày mai quyết định lên thành phố thú nhận tội lỗi, Lục Nhã Tình quơ quơ ly.
– Anh có cách gì không?
– Tôi có cách thì đã không ngồi đây uống rượu.
Âu Dương Tam Hào vẻ mặt bất đắc dĩ.
– Hay là, cô thử đi tìm…
Nói đến đây, hắn lập tức ngừng lại, vì hắn nhớ ra Lục Nhã Tình vừa mới cảnh cáo, sau này trước mặt cô ta không được nhắc đến tên Giả Thi Văn này.
Về phần vì sao, Âu Dương Tam Hào vẫn không biết. nếu như y biết được rằng Giả Thi Văn và Lục Nhã Tình kết hôn đã 3 năm mà vẫn chưa động phòng, không biết y sẽ nghĩ thế nào.
Tình thế lúc này rất bất lợi, y không còn tâm tư nào để nghĩ đến những việc đó.
Lục Nhã Tình hiểu được ý tứ trong nữa câu sau của y, ba của Giả Thi Văn là ủy viên quốc hội, Đảng viên và Trưởng ban thư ký của Chính phủ, cơ quan bí thư Đảng. Một công công hữu danh vô thực như y thì có cách gì chứ?
Lục Nhã Tình đột nhiên nghĩ tới điểm này, nhưng cô không tỏ thái độ ngay lập tức.
– Không uống nữa, đưa tôi về!
Lục Nhã Tình ném cái ly xuống, xoay người bỏ đi.
Lục Chính Ông chắp 2 tay sau lưng, đi qua đi lại trong thư phòng. Ông ta đang làm một quyết định khó khăn. Đến lúc này mà trung ương Đảng vẫn không tìm mình, trong lòng ông ta thầm cân nhắc, tên Trương Nhất Phàm này rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì?
Lục Nhã Tình trở về.
– Ba, hãy tìm Trưởng ban thư ký Giả đi!
Lục Chính Ông lắc đầu, nếu Trương gia ra tay thì Giả gia cũng không có cách phản kháng. Vấn đề mấu chốt là những người cấp trên này có ý định tham gia hay không thôi.
Đêm nay, là đêm khó qua nhất của Lục Chính Ông.
Là một kẻ bề trên, ông ta từng một tay làm mưa làm gió.
Hôm nay lại có bi kịch “Anh Hùng Đường Cùng”, Lục Chính Ông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen như mực, lại không có lấy một tia sáng. Ông ta cảm thấy mình giống như một con thú sắp chết, đang giãy giụa trong đêm tối.
Suốt cả buổi tối, ông ta ngồi ngoài ban công, nhìn lên bầu trời tối đen. Bình minh cuối cùng cũng lặng lẽ kéo đến, Âu Dương Tam Hào và tài xế đã đến rồi, bọn họ dừng xe ngay bên ngoài biệt thự.
– Bí thư Lục, sắp đến giờ rồi! chúng ta mau đi thôi!
Lục Chính Ông nhìn Âu Dương Tam Hào, chậm rãi đứng dậy, làm vệ sinh cá nhân, sau đó sải bước đi ra sân.
Lục Nhã Tình từ cửa sổ nhìn thấy ba đang bước về phía chiếc xe số 1, cửa xe mở ra, lúc chuẩn bị bước lên xe, một chiếc Audi màu đen chạy đến, chính là chiếc xe số 2.
– Lục bí thư, đợi một chút!
Trương Nhất Phàm từ trên xe bước xuống, hướng về phía Lục Chính Ông hét lên một câu.
/1313
|