Tối nay Đài truyền hình tỉnh sẽ truyền hình trực tiếp buổi biểu diễn của mười minh tinh đến từ Hồng Kông.
Diễn viên của đoàn ca múa nhạc tỉnh cũng đến trợ giúp, đội ngũ minh tinh thì lớn mạnh, biểu diễn vô cùng tuyệt vời, do đó rất nhiều thanh niên nam nữ Giang Hoài la hét điên cuồng, đã ở thời điểm Tết âm lịch, nên vé bán vào cửa buổi dạ hội đã bán hết không còn thừa một chỗ trống, có nhiều người tiêu mấy trăm nghìn chỉ để mua chỗ ngồi cuối cùng, còn mua cả kính viễn vọng nữa, mới có thể nhìn rõ minh tinh trên sân khấu là ai.
Khi Trương Nhất Phàm chuẩn bị tan sở thì Tô Vệ Minh của Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh đem tới 5 tấm vé vào cửa dành cho khách khách mời Vip.
Giá vé dành cho khu ghế ngồi khách vip lên đến hơn hai nghìn, còn khó có thể mua được.
Giá vé của bọn đầu cơ thì lại càng đắt, đắt gấp đôi, chưa chắc đã có người bán cho anh.
Tô Vệ Minh nào dám quên nhân vật số một của Ủy ban, tặng vé xong cái anh ta rời khỏi luôn. Đằng Phi vào đưa cặp sách cho ông chủ, nhìn mấy tấm vé dành cho khách Vip, trong lòng không nén nổi sự vui mừng.
Cái thứ này, với thanh niên mà nói, cứ như là món ăn tinh thần vậy, Trương Nhất Phàm đã xem rồi:
– Cầm đi, hỏi Tiểu Trương có thích không?
Đằng Phi có vẻ không dám:
– Tôi nào dám chiếm lòng yêu mến của anh ạ.
Trương Nhất Phàm cười rồi mắng một câu:
– Tôi đường đường là Chủ tịch một tỉnh, đây cứ coi như sở thích?
– Không được, không được, Đằng Phi lập tức cười theo, lại nói sai rồi!
Anh ta liền sờ sờ đầu:
– Nếu anh đã không thích, vậy tôi cầm đi thôi. Ba tấm vé, ba tấm là đủ rồi.
– Cầm lấy tất đi, có khi Tiểu Trương lại còn có bạn gái đi cùng chẳng hạn. Đằng Phi lúc này mới nhận lấy nốt năm tấm vé.
Anh ta vừa đi vừa nói:
– Anh không biết đấy thôi, Hồng Anh là người fan mộ Hạ Vi Nhi lắm, có thể có được tấm vé này, cô ấy nhất định sẽ vui chết đi được.
Trương Nhất Phàm đi phía trước dừng lại:
– Cậu nói cái gì?
Đằng Phi biết là mình vừa nói sai, cẩn thận:
– Hồng Anh, cô ấy rất thích minh tinh, thực ra tôi cũng chẳng có cảm hứng gì cả.
– Vậy à, anh nói cô ta là fan hâm mô của ai?
– Ồ, Hạ… Hạ Vi Nhi, chính là ngôi sao Tam Thê Hồng Kông Hạ Vi Nhi.
Nhìn phản ứng của ông chủ, Đằng Phi thấy hơi căng thẳng, chỉ sợ bản thân lại nói sai điều gì.
Trương Nhất Phàm nhận thấy điều đó:
– Ừ, không sao, đi thôi!
Hắn thật không biết Hạ Vi Nhi sẽ đến Giang Hoài, hai người chắc đã lâu không gặp nhau rồi nhỉ? Vẫn còn nhớ như in hồi đó, cô ấy chủ trì cho lễ cưới của mình, nhớ đến Hạ Vi Nhi, trong lòng Trương Nhất Phàm nở nụ cười kỳ lạ.
Năm đó, khi cô ấy vừa mới ra mắt đã là người có tên tuổi, giữa hai người đã có sự hiểu lầm, vài năm sau thì cô ấy nổi tiếng, càng ngày càng nổi tiếng, còn bản thân mình cũng đã trở thành Chủ tịch tỉnh. Thật không ngờ hai người lại cùng đến Giang Hoài, đối mặt mà không thể tương phùng.
Nhưng ấn tượng của hắn đối với Trương Nhất Phàm dường như đang dần dần phai nhạt, đến hôm nay nhắc lại chuyện cũ, hắn ta lại nhớ đến Hạ Nhất Vi này.
Bây giờ cô ấy là minh tinh đang nổi, tất nhiên bận đến nỗi bay đi bay về khắp cả nước, đến Giang Hoài cũng là chuyện bình thường.
Chỉ sợ Hạ Vi Nhi chưa chắc đã nghĩ đến Trương Nhất Phàm cũng ở Giang Hoài, không những thế mà còn là Chủ tịch tỉnh nữa.
Liễu Hồng mới tới Giang Hoài và cũng ở lại tại vila này. Tiểu Lăng sẽ là Thư ký của cô.
Phải mấy hôm nữa công ty mới bắt đầu làm việc. Nhưng mấy ngày nay Liễu Hồng đã dạy Tiểu Lăng rất nhiều thứ. Tiểu Lăng rất có hứng thú với công việc của công ty, nghe nói nếu làm tốt thì còn được thưởng phần trăm, hơn nữa sẽ được công ty gửi đi đào tạo, còn có khả năng được đi New York làm việc nữa. Trong lòng Tiểu Lăng thấy rất vui.
Lăng Vi Vi đương nhiên biết Giám đốc Sở Tô để cô tới đây nhất định là có dụng ý. Nhưng khi nhìn thấy bà xã của Chủ tịch Trương thì trong lòng cảm thấy hụt hẫng. Khí chất của bà xã Trương Nhất Phàm này, cả đời cô cũng không thể so sánh được, cứ coi như là cô có ý muốn khỏa lấp chỗ trống cho lãnh đạo vậy, không chừng lãnh đạo cũng không có suy nghĩ này.
Lời nói của Liễu Hồng cho cô niềm hy vọng rất lớn. Tâm sự này của Lăng Vi Vi rồi cũng nhường chỗ cho công việc.
Khi Trương Nhất Phàm trở về, thấy Lăng Vi Vi anh ta mới nhớ đến buổi biểu diễn, anh nói với Đằng Phi:
– Các anh để Tiểu Lăng tham gia cùng đi.
Lăng Vi Vi sớm đã nghe nói Hạ Vi Nhi sẽ đến thành phố Giang Hoài, cô là fan hâm mộ của Hạ Vi Nhi, nhưng vé vào cửa đắt quá, chỗ ngồi hàng cuối cùng cũng phải mất vài trăm, tự nhiên nghe Chủ tịch tỉnh Trương nói muốn Đằng Phi dẫn cô đi xem buổi biểu diễn ca nhạc, cô không nén nổi sự vui mừng.
Do đó, cô vội vội vàng vàng về nhà thay quần áo, rồi cùng đi với hai người.
Liễu Hồng mặc tạp dề đi từ trong bếp ra, thấy Trương Nhất Phàm đã về liền lại gần cầm cặp sách cho anh ta.
Trương Nhất Phàm nói:
– Em vẫn đang nấu cơm à? Hay là chúng mình ra ngoài ăn đi được không?
Liễu Hồng nói:
– Nhanh thôi, còn thiếu bát canh nữa, chắc là anh đói rồi, vậy anh ăn trước đi?
– Anh không vội gì mà, không vội gì.
Kể từ ngày đi Ukraina, phải lâu lắm rồi Trương Nhất Phàm chưa có dịp ở cùng Liễu Hồng, hắn dừng tầm mắt ở mông của Liễu Hồng, không thể không nhớ đến dáng vẻ nhẫn nhục của cô.
Liễu Hồng là một trong những người thật thà nhất trong đám hồng nhan của hắn, sự thật thà này có liên quan nhiều đến xuất thân của cô. Trước mặt hắn, đừng nói đến việc đòi hỏi, đến ngay cả làm nũng cô cũng không dám.
Trương Nhất Phàm có yêu cầu gì, cô đều nghĩ cách để làm vừa lòng anh.
Liễu Hồng trong lòng đã hiểu rõ, cả đời này có thể gặp được một người đàn ông như vậy, thèm muốn quá nhiều thì đúng là sự vô liêm sỉ, an phận chính là bổn phận tối thiểu của một người phụ nữ.
Trong lòng cô đã có sẵn quyết định cho riêng mình, chỉ cần Nhất Phàm còn cần cô một ngày thì cô không thể rời đi, cũng không thể cự tuyệt, chỉ là tấm chân tình này của hắn đối với bản thân và Liễu Hải là việc đáng làm.
Cho nên khi Đổng Tiểu Phàm gọi điện thoại cho Liễu Hồng thì cô không hề do dự mà vui vẻ nhận lời. Trong lòng Liễu Hồng nghĩ, chuyện vợ chồng Nhất Phàm cũng chính là chuyện của mình.
Hôm trước cô nhận được điện thoại của Hà Tiêu Tiêu hỏi cô có biết Liễu Hồng làm như vậy là có ý gì không? Liễu Hồng nói không biết, lẽ nào không phải là vì để cuộc sống của Chủ tịch Trương dễ chịu hơn chút sao? Ăn bữa cơm cũng được chăm sóc, một người đàn ông đại lượng thường không chú ý đến điểm này.
Liễu Hồng nghĩ đến cũng chính là điều này đây.
Ai biết Hà Tiêu Tiêu đang cười thầm:
– Liễu Hồng, chị nghĩ ngây thơ quá rồi. Đứa em gái em, bây giờ không còn là Tiểu Phàm trước đây nữa đâu.
Liễu Hồng hỏi cô có ý gì, Hà Tiêu Tiêu chỉ cười:
– Để sau chị dần dần tự hiểu nhé, có điều em phát hiện ra đứa em gái em là cao thủ đấy.
– Cao cái đầu cô ý, Tiêu Tiêu, rút cuộc cô muốn gạt tôi chuyện gì, muốn tôi lo chết đi được à.
Hà Tiêu Tiêu nói:
– Điều này thật đúng là không thể nói được, chỉ có thể để bản thân chị đi lĩnh hội. Nhưng em chỉ nhắc nhở chị một điều, nhiều người như thế mà cô ấy còn không yên tâm, chỉ yên tâm chị thôi, chị không thấy kì lạ à?
Liễu Hồng nóng này:
– Lẽ nào cô ta đã biết điều gì rồi?
Hà Tiêu Tiêu nói:
– Chị nghĩ mà xem, với trí thông minh của cô ta, có thể không biết chuyện gì, cũng có thể là biết, nhưng theo suy đoán của em, chắc chắn cô ta chưa biết chuyện giữa chị và Nhất Phàm đâu. Nhưng cô ta làm như vậy là phải rồi, còn rất thông minh là đằng khác.
Liễu Hồng nghĩ không ra, rút cuộc Tiểu Phàm có ý gì đây? Suy nghĩ một chút nào, cô ấy đương nhiên không thể bằng Đổng Tiểu Phàm rồi.
Hà Tiêu Tiêu cười phá lên:
– Được rồi, chị không cần để ý đến bất cứ việc gì cả, chăm sóc anh Nhất Phàm tốt là được rồi.
Cách mà Hà Tiêu Tiêu dung là hầu hạ, chứ không phải chăm sóc, Liễu Hồng sao mà nghe không ra chứ? Mặt cô ấy lúc đó đỏ ửng lên, tim đập nhanh, sợ đến nỗi tối qua cô ấy cả một đêm không ngủ.
Đã lâu không được thưởng thức tay nghề của Liễu Hồng, khi Trương Nhất Phàm ăn cơm, tự nhiên lại nghĩ, có nên để Lý Hồng thưởng thức tay nghề của Liễu Hồng không? Cô sống một mình, lẻ loi một mình, nhất định cần người quan tâm, nghĩ đến Lý Hồng, trong lòng hắn thấy lo lắng.
Tuy nhiên Lý Hồng biểu hiện rất cương quyết, dù sao cũng là người phụ nữ, bình thường công việc bận như vậy, cuộc sống thiếu đi nhiều sự quan tâm, yêu thương, vì thế, trong lòng Nhất Phàm liền cân nhắc, phải quan tâm Lý Hồng thế nào đây.
Liễu Hồng ngẩn người nhìn anh, còn đang nghĩ rằng chắc không hợp khẩu vị, liền nói:
– Có phải thức ăn không được ngon không?
Trương Nhất Phàm tỉnh táo lại:
– Không có à? Nhiều năm như vậy, anh vẫn cứ thấy quen với khẩu vị của em thôi, đang định dẫn người về nếm thử.
Liễu Hồng liền mỉm cười, được Nhất Phàm tán thưởng trong lòng cô rất vui.
Cô liền hỏi Nhất Phàm:
-Là ai tới vậy?
– Là một người bạn cũ làm trên tỉnh, giống như anh thôi, không quen ăn đồ ngọt ở Giang Hoài, mỗi lần ăn cơm, trên bàn phải đặt một lọ laoganbo. Đi ăn cơm ở ngoài trước tiên đều hỏi xem common ăn Hồ Nam không. Ở Giang Hoài, có một lần anh gắp ớt, em thử đoán xem?
Liễu Hồng nói:
– Có phải là cần cho thêm đường không?
– Đúng rồi! Cho thêm vị này, đồ ăn của họ xem ra được rất nhiều người yêu thích, ai mà biết ăn ớt cũng thêm đường chứ, điều này khiến anh buồn đấy.
Trương Nhất Phàm cười:
– Cho nên đã nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn chỉ quen với đồ ăn em làm thôi.
Liễu Hồng nói:
– Vậy là e không đúng rồi. Em sơ suất quá. Nếu anh thích thì từ giờ em sẽ nán lại làm cơm cho anh nhé, khi nào anh ngán rồi thì em sẽ đi.
– Ấy, đừng nói như vậy, anh á, không phải ngày nào cũng ăn cơm nhà đâu. Một tuần chỉ về nhà có hai ba lần thôi. Bắt em ngày ngày nấu cơm như thế có phải là ép người không? Haha..
Liễu Hồng trong lòng cảm thấy ấm áp, kiên quyết nói:
– Nếu anh đã thích ăn thì ngày ngày em sẽ về, nếu không em ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Trương Nhất Phàm cũng không khách khí:
– Vậy tối về nhà ăn nhé, trưa đặt cơm ở nhà ăn.
Ăn cơm xong, khi Liễu Hồng thu dọn bát đũa và lau bàn, Liễu Hồng nói:
– Bao giờ bạn anh đến? Trước khi đến bảo em để em đi chuẩn bị.
Trương Nhất Phàm trả lời một câu:
– Được.
Khi Liễu Hồng lau bàn xong, Nhất Phàm kéo tay cô lại, Liễu Hồng sững sờ không động đậy, chỉ nghe thấy Trương Nhất Phàm nói:
– Đợi chút rồi vào phòng anh nhé!
Tuy đây không phải là lần đầu tiên của hai người, nhưng mặt Liễu Hồng vẫn đỏ ửng lên, toàn thân nóng rực, trong lòng như đang muốn nhảy dựng lên.
Đêm nay phải ở bên anh.
Diễn viên của đoàn ca múa nhạc tỉnh cũng đến trợ giúp, đội ngũ minh tinh thì lớn mạnh, biểu diễn vô cùng tuyệt vời, do đó rất nhiều thanh niên nam nữ Giang Hoài la hét điên cuồng, đã ở thời điểm Tết âm lịch, nên vé bán vào cửa buổi dạ hội đã bán hết không còn thừa một chỗ trống, có nhiều người tiêu mấy trăm nghìn chỉ để mua chỗ ngồi cuối cùng, còn mua cả kính viễn vọng nữa, mới có thể nhìn rõ minh tinh trên sân khấu là ai.
Khi Trương Nhất Phàm chuẩn bị tan sở thì Tô Vệ Minh của Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh đem tới 5 tấm vé vào cửa dành cho khách khách mời Vip.
Giá vé dành cho khu ghế ngồi khách vip lên đến hơn hai nghìn, còn khó có thể mua được.
Giá vé của bọn đầu cơ thì lại càng đắt, đắt gấp đôi, chưa chắc đã có người bán cho anh.
Tô Vệ Minh nào dám quên nhân vật số một của Ủy ban, tặng vé xong cái anh ta rời khỏi luôn. Đằng Phi vào đưa cặp sách cho ông chủ, nhìn mấy tấm vé dành cho khách Vip, trong lòng không nén nổi sự vui mừng.
Cái thứ này, với thanh niên mà nói, cứ như là món ăn tinh thần vậy, Trương Nhất Phàm đã xem rồi:
– Cầm đi, hỏi Tiểu Trương có thích không?
Đằng Phi có vẻ không dám:
– Tôi nào dám chiếm lòng yêu mến của anh ạ.
Trương Nhất Phàm cười rồi mắng một câu:
– Tôi đường đường là Chủ tịch một tỉnh, đây cứ coi như sở thích?
– Không được, không được, Đằng Phi lập tức cười theo, lại nói sai rồi!
Anh ta liền sờ sờ đầu:
– Nếu anh đã không thích, vậy tôi cầm đi thôi. Ba tấm vé, ba tấm là đủ rồi.
– Cầm lấy tất đi, có khi Tiểu Trương lại còn có bạn gái đi cùng chẳng hạn. Đằng Phi lúc này mới nhận lấy nốt năm tấm vé.
Anh ta vừa đi vừa nói:
– Anh không biết đấy thôi, Hồng Anh là người fan mộ Hạ Vi Nhi lắm, có thể có được tấm vé này, cô ấy nhất định sẽ vui chết đi được.
Trương Nhất Phàm đi phía trước dừng lại:
– Cậu nói cái gì?
Đằng Phi biết là mình vừa nói sai, cẩn thận:
– Hồng Anh, cô ấy rất thích minh tinh, thực ra tôi cũng chẳng có cảm hứng gì cả.
– Vậy à, anh nói cô ta là fan hâm mô của ai?
– Ồ, Hạ… Hạ Vi Nhi, chính là ngôi sao Tam Thê Hồng Kông Hạ Vi Nhi.
Nhìn phản ứng của ông chủ, Đằng Phi thấy hơi căng thẳng, chỉ sợ bản thân lại nói sai điều gì.
Trương Nhất Phàm nhận thấy điều đó:
– Ừ, không sao, đi thôi!
Hắn thật không biết Hạ Vi Nhi sẽ đến Giang Hoài, hai người chắc đã lâu không gặp nhau rồi nhỉ? Vẫn còn nhớ như in hồi đó, cô ấy chủ trì cho lễ cưới của mình, nhớ đến Hạ Vi Nhi, trong lòng Trương Nhất Phàm nở nụ cười kỳ lạ.
Năm đó, khi cô ấy vừa mới ra mắt đã là người có tên tuổi, giữa hai người đã có sự hiểu lầm, vài năm sau thì cô ấy nổi tiếng, càng ngày càng nổi tiếng, còn bản thân mình cũng đã trở thành Chủ tịch tỉnh. Thật không ngờ hai người lại cùng đến Giang Hoài, đối mặt mà không thể tương phùng.
Nhưng ấn tượng của hắn đối với Trương Nhất Phàm dường như đang dần dần phai nhạt, đến hôm nay nhắc lại chuyện cũ, hắn ta lại nhớ đến Hạ Nhất Vi này.
Bây giờ cô ấy là minh tinh đang nổi, tất nhiên bận đến nỗi bay đi bay về khắp cả nước, đến Giang Hoài cũng là chuyện bình thường.
Chỉ sợ Hạ Vi Nhi chưa chắc đã nghĩ đến Trương Nhất Phàm cũng ở Giang Hoài, không những thế mà còn là Chủ tịch tỉnh nữa.
Liễu Hồng mới tới Giang Hoài và cũng ở lại tại vila này. Tiểu Lăng sẽ là Thư ký của cô.
Phải mấy hôm nữa công ty mới bắt đầu làm việc. Nhưng mấy ngày nay Liễu Hồng đã dạy Tiểu Lăng rất nhiều thứ. Tiểu Lăng rất có hứng thú với công việc của công ty, nghe nói nếu làm tốt thì còn được thưởng phần trăm, hơn nữa sẽ được công ty gửi đi đào tạo, còn có khả năng được đi New York làm việc nữa. Trong lòng Tiểu Lăng thấy rất vui.
Lăng Vi Vi đương nhiên biết Giám đốc Sở Tô để cô tới đây nhất định là có dụng ý. Nhưng khi nhìn thấy bà xã của Chủ tịch Trương thì trong lòng cảm thấy hụt hẫng. Khí chất của bà xã Trương Nhất Phàm này, cả đời cô cũng không thể so sánh được, cứ coi như là cô có ý muốn khỏa lấp chỗ trống cho lãnh đạo vậy, không chừng lãnh đạo cũng không có suy nghĩ này.
Lời nói của Liễu Hồng cho cô niềm hy vọng rất lớn. Tâm sự này của Lăng Vi Vi rồi cũng nhường chỗ cho công việc.
Khi Trương Nhất Phàm trở về, thấy Lăng Vi Vi anh ta mới nhớ đến buổi biểu diễn, anh nói với Đằng Phi:
– Các anh để Tiểu Lăng tham gia cùng đi.
Lăng Vi Vi sớm đã nghe nói Hạ Vi Nhi sẽ đến thành phố Giang Hoài, cô là fan hâm mộ của Hạ Vi Nhi, nhưng vé vào cửa đắt quá, chỗ ngồi hàng cuối cùng cũng phải mất vài trăm, tự nhiên nghe Chủ tịch tỉnh Trương nói muốn Đằng Phi dẫn cô đi xem buổi biểu diễn ca nhạc, cô không nén nổi sự vui mừng.
Do đó, cô vội vội vàng vàng về nhà thay quần áo, rồi cùng đi với hai người.
Liễu Hồng mặc tạp dề đi từ trong bếp ra, thấy Trương Nhất Phàm đã về liền lại gần cầm cặp sách cho anh ta.
Trương Nhất Phàm nói:
– Em vẫn đang nấu cơm à? Hay là chúng mình ra ngoài ăn đi được không?
Liễu Hồng nói:
– Nhanh thôi, còn thiếu bát canh nữa, chắc là anh đói rồi, vậy anh ăn trước đi?
– Anh không vội gì mà, không vội gì.
Kể từ ngày đi Ukraina, phải lâu lắm rồi Trương Nhất Phàm chưa có dịp ở cùng Liễu Hồng, hắn dừng tầm mắt ở mông của Liễu Hồng, không thể không nhớ đến dáng vẻ nhẫn nhục của cô.
Liễu Hồng là một trong những người thật thà nhất trong đám hồng nhan của hắn, sự thật thà này có liên quan nhiều đến xuất thân của cô. Trước mặt hắn, đừng nói đến việc đòi hỏi, đến ngay cả làm nũng cô cũng không dám.
Trương Nhất Phàm có yêu cầu gì, cô đều nghĩ cách để làm vừa lòng anh.
Liễu Hồng trong lòng đã hiểu rõ, cả đời này có thể gặp được một người đàn ông như vậy, thèm muốn quá nhiều thì đúng là sự vô liêm sỉ, an phận chính là bổn phận tối thiểu của một người phụ nữ.
Trong lòng cô đã có sẵn quyết định cho riêng mình, chỉ cần Nhất Phàm còn cần cô một ngày thì cô không thể rời đi, cũng không thể cự tuyệt, chỉ là tấm chân tình này của hắn đối với bản thân và Liễu Hải là việc đáng làm.
Cho nên khi Đổng Tiểu Phàm gọi điện thoại cho Liễu Hồng thì cô không hề do dự mà vui vẻ nhận lời. Trong lòng Liễu Hồng nghĩ, chuyện vợ chồng Nhất Phàm cũng chính là chuyện của mình.
Hôm trước cô nhận được điện thoại của Hà Tiêu Tiêu hỏi cô có biết Liễu Hồng làm như vậy là có ý gì không? Liễu Hồng nói không biết, lẽ nào không phải là vì để cuộc sống của Chủ tịch Trương dễ chịu hơn chút sao? Ăn bữa cơm cũng được chăm sóc, một người đàn ông đại lượng thường không chú ý đến điểm này.
Liễu Hồng nghĩ đến cũng chính là điều này đây.
Ai biết Hà Tiêu Tiêu đang cười thầm:
– Liễu Hồng, chị nghĩ ngây thơ quá rồi. Đứa em gái em, bây giờ không còn là Tiểu Phàm trước đây nữa đâu.
Liễu Hồng hỏi cô có ý gì, Hà Tiêu Tiêu chỉ cười:
– Để sau chị dần dần tự hiểu nhé, có điều em phát hiện ra đứa em gái em là cao thủ đấy.
– Cao cái đầu cô ý, Tiêu Tiêu, rút cuộc cô muốn gạt tôi chuyện gì, muốn tôi lo chết đi được à.
Hà Tiêu Tiêu nói:
– Điều này thật đúng là không thể nói được, chỉ có thể để bản thân chị đi lĩnh hội. Nhưng em chỉ nhắc nhở chị một điều, nhiều người như thế mà cô ấy còn không yên tâm, chỉ yên tâm chị thôi, chị không thấy kì lạ à?
Liễu Hồng nóng này:
– Lẽ nào cô ta đã biết điều gì rồi?
Hà Tiêu Tiêu nói:
– Chị nghĩ mà xem, với trí thông minh của cô ta, có thể không biết chuyện gì, cũng có thể là biết, nhưng theo suy đoán của em, chắc chắn cô ta chưa biết chuyện giữa chị và Nhất Phàm đâu. Nhưng cô ta làm như vậy là phải rồi, còn rất thông minh là đằng khác.
Liễu Hồng nghĩ không ra, rút cuộc Tiểu Phàm có ý gì đây? Suy nghĩ một chút nào, cô ấy đương nhiên không thể bằng Đổng Tiểu Phàm rồi.
Hà Tiêu Tiêu cười phá lên:
– Được rồi, chị không cần để ý đến bất cứ việc gì cả, chăm sóc anh Nhất Phàm tốt là được rồi.
Cách mà Hà Tiêu Tiêu dung là hầu hạ, chứ không phải chăm sóc, Liễu Hồng sao mà nghe không ra chứ? Mặt cô ấy lúc đó đỏ ửng lên, tim đập nhanh, sợ đến nỗi tối qua cô ấy cả một đêm không ngủ.
Đã lâu không được thưởng thức tay nghề của Liễu Hồng, khi Trương Nhất Phàm ăn cơm, tự nhiên lại nghĩ, có nên để Lý Hồng thưởng thức tay nghề của Liễu Hồng không? Cô sống một mình, lẻ loi một mình, nhất định cần người quan tâm, nghĩ đến Lý Hồng, trong lòng hắn thấy lo lắng.
Tuy nhiên Lý Hồng biểu hiện rất cương quyết, dù sao cũng là người phụ nữ, bình thường công việc bận như vậy, cuộc sống thiếu đi nhiều sự quan tâm, yêu thương, vì thế, trong lòng Nhất Phàm liền cân nhắc, phải quan tâm Lý Hồng thế nào đây.
Liễu Hồng ngẩn người nhìn anh, còn đang nghĩ rằng chắc không hợp khẩu vị, liền nói:
– Có phải thức ăn không được ngon không?
Trương Nhất Phàm tỉnh táo lại:
– Không có à? Nhiều năm như vậy, anh vẫn cứ thấy quen với khẩu vị của em thôi, đang định dẫn người về nếm thử.
Liễu Hồng liền mỉm cười, được Nhất Phàm tán thưởng trong lòng cô rất vui.
Cô liền hỏi Nhất Phàm:
-Là ai tới vậy?
– Là một người bạn cũ làm trên tỉnh, giống như anh thôi, không quen ăn đồ ngọt ở Giang Hoài, mỗi lần ăn cơm, trên bàn phải đặt một lọ laoganbo. Đi ăn cơm ở ngoài trước tiên đều hỏi xem common ăn Hồ Nam không. Ở Giang Hoài, có một lần anh gắp ớt, em thử đoán xem?
Liễu Hồng nói:
– Có phải là cần cho thêm đường không?
– Đúng rồi! Cho thêm vị này, đồ ăn của họ xem ra được rất nhiều người yêu thích, ai mà biết ăn ớt cũng thêm đường chứ, điều này khiến anh buồn đấy.
Trương Nhất Phàm cười:
– Cho nên đã nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn chỉ quen với đồ ăn em làm thôi.
Liễu Hồng nói:
– Vậy là e không đúng rồi. Em sơ suất quá. Nếu anh thích thì từ giờ em sẽ nán lại làm cơm cho anh nhé, khi nào anh ngán rồi thì em sẽ đi.
– Ấy, đừng nói như vậy, anh á, không phải ngày nào cũng ăn cơm nhà đâu. Một tuần chỉ về nhà có hai ba lần thôi. Bắt em ngày ngày nấu cơm như thế có phải là ép người không? Haha..
Liễu Hồng trong lòng cảm thấy ấm áp, kiên quyết nói:
– Nếu anh đã thích ăn thì ngày ngày em sẽ về, nếu không em ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Trương Nhất Phàm cũng không khách khí:
– Vậy tối về nhà ăn nhé, trưa đặt cơm ở nhà ăn.
Ăn cơm xong, khi Liễu Hồng thu dọn bát đũa và lau bàn, Liễu Hồng nói:
– Bao giờ bạn anh đến? Trước khi đến bảo em để em đi chuẩn bị.
Trương Nhất Phàm trả lời một câu:
– Được.
Khi Liễu Hồng lau bàn xong, Nhất Phàm kéo tay cô lại, Liễu Hồng sững sờ không động đậy, chỉ nghe thấy Trương Nhất Phàm nói:
– Đợi chút rồi vào phòng anh nhé!
Tuy đây không phải là lần đầu tiên của hai người, nhưng mặt Liễu Hồng vẫn đỏ ửng lên, toàn thân nóng rực, trong lòng như đang muốn nhảy dựng lên.
Đêm nay phải ở bên anh.
/1313
|