Trịnh Kiếm Phong về đến nhà mới nhớ Trương Nhất Phàm đưa cho ông ta một phong thư, lúc này mới mở ra.
Phát hiện một tấm thiệp giấy, vì thế ông ta vào thư phòng, mở ra.
Trịnh Kiếm Phong không biết nghĩa của những chữ này, đó là ký hiệu âm thanh. Thoạt đầu ông ta thấy đây là một bản nhạc, không hiểu hắn định làm cái gì? Trịnh Kiếm Phong không hiểu.
Tuy nhiên, ông ta phát hiện chất giấy này không giống giấy bình thường, thầm thấy lạ, đưa lên soi qua ánh đèn, cũng không phát hiện ra cái gì.
Nhưng ông ta tin Trương Nhất Phàm đưa cho ông ta không phải vật tầm thường, nhưng đây là ám hiệu gì? Trịnh Kiếm Phong nghĩ cũng không hiểu.
Đúng lúc bà xã của ông ta về, thấy phòng làm việc của chồng sáng đèn liền đến hỏi:
- Ông đọc sách à?
Trịnh Kiếm Phong lập tức vẫy vẫy tay:
- Em là giáo sư âm nhạc, hẳn là biết đây có ý nghĩa gì, mau xem giúp anh.
Bà xã của ông ta cảm thấy có chút kỳ lạ, vào phòng mới phát hiện bản nhạc này, nhưng bản nhạc này có nghĩa gì, bà cũng không biết rõ.
Vì thế cô cầm tờ giấy khổ A3 này đi đến phía trước đàn dương cầm.
Tiếng dương cầm vang lên, đó là một khúc dân ca Ukraine bay bổng. Đáng tiếc Trịnh Kiếm Phong vẫn không hiểu, ông ấy không thạo tiếng nước ngoài, tiếng Ukraine cũng không phải ngôn ngữ thông dụng trên thế giới. không ngờ làm khó hai chuyên gia này.
Bà xã ông ấy nói, tôi mang cái này đến hỏi các giáo sư ở trường. Trịnh Kiếm Phong không dám đưa những thứ này cho bà, bởi vì liên quan đến bí mật quốc gia. Vì thế ông ấy cầm lấy tờ giấy bước vào phòng gọi cho Trương Nhất Phàm, không ai nhận điện thoại.
Lúc này Trương Nhất Phàm đang cùng Thẩm Uyển Vân ôn lại chuyên cũ, nào đâu biết ông gọi điện thoại cho mình. Tìm không thấy Trương Nhất Phàm, không có được câu trả lời, Trịnh Kiếm Phong đành phải lên mạng tìm tài liệu, không nghĩ bà xã vui vẻ chạy lên.
- Em biết rồi, em biết ròi, đây là một khúc dân ca.
Trịnh Kiếm Phong nhìn cô một cách kỳ lạ, cô vừa nói gì, dân ca là sao?
Cô cầm lấy bản nhạc,
- Đây là một khúc dân ca, quốc ca Ukraine.
- Cái gì? Quốc ca?
Trịnh Kiếm Phong có chút nhụt chí, không phải bởi vì thứ mà Trương Nhất Phàm đưa cho ông ta mà là ông ta không hiểu được giá trị của nó, lúc này mới cảm thấy có chút nhụt chí.
Quốc ca Ukraine, hắn đưa cho ông làm gì?
Trịnh Kiếm Phong kẹp bản nhạc này trong một quyển sách.
Trương Nhất Phàm ở lại Bắc Kinh vài ba ngày, ông cụ rất hài lòng về việc hoàn thành nhiệm vụ lần này của hắn, ông ấy cũng khen Đổng Tiểu Phàm. Trong ba ngày này, Trương Nhất Phàm đến Chính phủ, gặp Thủ tướng, ông cũng thân thiết hỏi thăm qua tình hình.
Tuy rằng những việc này đều là tổ khảo sát báo cáo tổ chức nhưng Thủ tướng cũng tự mình hỏi, ý nghĩa sẽ không giống nhau. Thú tướng ghi nhận công lao của đoàn khảo sát lần này, đồng thời hi vọng mấy người Trương Nhất Phàm tiếp tục phấn đấu vì tổ quốc, làm một cán bộ ưu tú.
Đối với lời khen của Thủ tướng, Trương Nhất Phàm không để trong lòng.
Hắn còn trẻ đã đi đến vị trí cấp Thứ trưởng. Từng ấy năm vẫn theo nguyên tác cố gắng hết sức, làm một cán bộ tốt vì đảng vì dân. Mặc kệ đang ở đây, hắn luôn nghĩ đến nhân dân.
Cứ như vậy, hắn còn cảm thấy có chút kỳ lạ. Những nhân vật cấp cao như Trịnh Kiêm Phong và Thủ tướng đều chỉ khen ngợi hắn, không có bất kỳ ám chỉ nào. Nói như vậy, chính hắn vẫn phải về tỉnh Tương làm Phó chủ tịch thường trực?
Ở Bắc Kinh ba ngày hắn muốn về tỉnh Tương, bởi vì hắn nghĩ đến Lý Hông.
Thời gian dài như vậy hắn không liên lạc với Lý Hồng, di động của hắn cũng tạm thời không dùng. Mãi đến khi về nước hắn mới mở di động.
Thẩm Kế Văn không biết từ đâu đến tìm Trương Nhất Phàm.
Nói là muốn làm chuyện tàu sân bay lớn như vậy cũng không thông báo cho anh ta. Tốt xấu cũng để anh ta đi xem náo nhiệt.
Trương Nhất Phàm biết chuyện này chắc còn có người biết, chẳng qua là số ít mà thôi.
Nhưng mà ngay lúc hắn chuẩn bị ra sân bay, Trịnh Kiếm Phong hỏi hắn về chuyện quốc ca Ukraine. Trương Nhất Phàm cười nói:
- Anh đừng nên coi thường tờ giấy này, đây là của quý không biết bao nhiêu người dùng tính mạng đổi lấy. Tôi tặng cho anh tuyệt đối là một món đồ quý, đến lúc đó anh sẽ hiểu.
Hắn vẫn không tiết lộ tin tức cho Trịnh Kiếm Phong. Hắn hi vọng sau khi tàu sân bay về nước mới nói cho Trịnh Kiếm Phong bí mật này. Nếu việc này nói ra, chắc chắn sẽ chấn động không thua gì bảo tàng thái vương.
Trương Nhất Phàm và Trương Tuyết Phong về lại tỉnh Tương, chuyện đầu tiên Trương Nhất Phàm làm là gọi điện thoại cho Lý Hồng.
Lý Hồng dường như rất bình tĩnh, nghe không thấy có cảm xúc nào thay đổi. Nhưng hắn không biết rằng, khi hắn cúp điện thoại nước mắt Lý Hồng không ngờ rơi ra.
Trương Nhất Phàm cuối cùng đã bình an trở về, lúc đó Lý Hồng đã nhảy cẫng lên.
Trương Nhất Phàm đi lâu như vậy, không có bất kỳ tin tức gì, Lý Hồng không lo lắng là không thể, bởi vì cô đã giao hết mọi thứ của mình cho người đàn ông này. Tuy rằng sau đó cô biết Trương Nhất Phàm nhận nhiệm vụ đi Ukraine nhưng lo lắng không lúc nào hết.
Người tiếp theo hắn liên lạc là Đường Vũ và thư ký của mình là Đằng Phi.
Sau khi biết được ông chủ trở về, phản ứng đầu tiên của Đằng Phi là xúc động, sau đó là vui mừng. Trong khoảng thời gian này ông chủ không có ở đây, Trương Tuyết Phong lại xin nghỉ, anh ta luôn lo lắng trong lòng. Chẳng lẽ ông chủ bị bắt giam? Giờ đây chỉ có bị bắt giam mới có thể xảy ra tình huống này.
Lúc đó, Đằng Phi hận không thể lập tức tìm một cái hang trốn đi, nhưng nhiều ngày qua tỉnh Tương vẫn bình yên như vậy Đằng Phi lúc này mới cảm giác được sự việc không giống như mình tưởng tượng. Khi Trương Nhất Phàm đi chỉ nói hắn đi Bắc Kinh nhưng Đằng Phi vẫn không thể gọi điện thoại cho hắn, đây mới là nguyên nhân làm cho Đằng Phi lo lắng.
Khi Trương Nhất Phàm và Trương Tuyết Phong đi ra khỏi sân bay, Đằng Phi hiểu vị trí của mình không thể so sánh với người lái xe Trương Tuyết Phong. Bởi vì ông chủ có thể cùng anh ta chia sẻ bí mật, đem an toàn sinh mạng mình giao cho anh ta.
Vì thế rất nhanh Đằng Phi tự đặt mình ở đây.
Mấy người Đường Vũ lo lắng đi về phía Trương Nhất Phàm. Nhưng bọn họ chỉ có thể nghe được tin tức từ Đằng Phi rằng Trương Nhất Phàm về Bắc Kinh, những cái khác Đằng Phi đều không nói.
Đến nội thành, đầu tiên Trương Nhất Phàm đi thăm Lý Thiên Trụ.
Thấy vẻ mặt bình thản của Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm dường như thấy xa cách mấy thế kỷ, đột nhiên không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Đằng Phi và Trương Tuyết Phong, Đường Vũ chờ dưới tầng đợi Trương Nhất Phàm vào nhà của Lý Thiên Trụ. Lý Thiên Trụ nhìn hắn một cách xa lạ, hơi mỉm cười:
- Nghe nói nhiệm vụ của cậu hoàn thành không tồi, cậu là người đầu tiên trong lịch sử nước ta, trong việc của bộ Quốc phòng xuất hiện một Phó chủ tịch tỉnh.
Xem ra Lý Thiên Trụ đã biết toàn bộ kế hoạch từ trước, nhưng ông ấy không nói cho hắn. Trương Nhất Phàm ngồi xuống, nói:
- Từ Ukraine về, tôi cảm giác đã sống qua một đời.
- Trở về là tốt rồi!
Lý Thiên Trụ giọng bề trên nói.
- Lần này ra nước ngoài nếu sau cậu có vào bộ ngoại giao thì đây là một vốn quý.
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Trị phần ngọn phải trị tận gốc, công tác ngoại giao thì phải làm từ gốc. Một quốc gia muốn hùng mạnh thì dân phải mạnh, nhất định phải tự mình làm ên, chỉ có thể xây dựng kinh tế mạnh, xây dựng đất nước mạnh dân giàu chúng ta mới có thể là đất nước hùng mạnh. Khi đất nước hùng mạnh thì công tác ngoại giao cũng dễ dàng hơn.
Đây là cảm nhận của Trương Nhất Phàm. Ở Ukraine hắn đã thấy được điều này, chính là cảm thấy đất nước không đủ hùng mạnh, cho nên không thể để người Trung Quốc ở nước ngoài có thể tự hào. Ngay cả người của đại sứ quán cũng ăn nói khép nép, dân chúng thì càng không cần phải nói.
Bởi vậy hắn vẫn cho là khi trở về nhất định phải làm một cán bộ tốt, tạo phúc cho nhân dân.
Lý Thiên Trụ cười;
- Xem ra cậu nghĩ tốt lắm, tuy nhiên, cậu có suy nghĩ này tôi rất vui.
Phát hiện một tấm thiệp giấy, vì thế ông ta vào thư phòng, mở ra.
Trịnh Kiếm Phong không biết nghĩa của những chữ này, đó là ký hiệu âm thanh. Thoạt đầu ông ta thấy đây là một bản nhạc, không hiểu hắn định làm cái gì? Trịnh Kiếm Phong không hiểu.
Tuy nhiên, ông ta phát hiện chất giấy này không giống giấy bình thường, thầm thấy lạ, đưa lên soi qua ánh đèn, cũng không phát hiện ra cái gì.
Nhưng ông ta tin Trương Nhất Phàm đưa cho ông ta không phải vật tầm thường, nhưng đây là ám hiệu gì? Trịnh Kiếm Phong nghĩ cũng không hiểu.
Đúng lúc bà xã của ông ta về, thấy phòng làm việc của chồng sáng đèn liền đến hỏi:
- Ông đọc sách à?
Trịnh Kiếm Phong lập tức vẫy vẫy tay:
- Em là giáo sư âm nhạc, hẳn là biết đây có ý nghĩa gì, mau xem giúp anh.
Bà xã của ông ta cảm thấy có chút kỳ lạ, vào phòng mới phát hiện bản nhạc này, nhưng bản nhạc này có nghĩa gì, bà cũng không biết rõ.
Vì thế cô cầm tờ giấy khổ A3 này đi đến phía trước đàn dương cầm.
Tiếng dương cầm vang lên, đó là một khúc dân ca Ukraine bay bổng. Đáng tiếc Trịnh Kiếm Phong vẫn không hiểu, ông ấy không thạo tiếng nước ngoài, tiếng Ukraine cũng không phải ngôn ngữ thông dụng trên thế giới. không ngờ làm khó hai chuyên gia này.
Bà xã ông ấy nói, tôi mang cái này đến hỏi các giáo sư ở trường. Trịnh Kiếm Phong không dám đưa những thứ này cho bà, bởi vì liên quan đến bí mật quốc gia. Vì thế ông ấy cầm lấy tờ giấy bước vào phòng gọi cho Trương Nhất Phàm, không ai nhận điện thoại.
Lúc này Trương Nhất Phàm đang cùng Thẩm Uyển Vân ôn lại chuyên cũ, nào đâu biết ông gọi điện thoại cho mình. Tìm không thấy Trương Nhất Phàm, không có được câu trả lời, Trịnh Kiếm Phong đành phải lên mạng tìm tài liệu, không nghĩ bà xã vui vẻ chạy lên.
- Em biết rồi, em biết ròi, đây là một khúc dân ca.
Trịnh Kiếm Phong nhìn cô một cách kỳ lạ, cô vừa nói gì, dân ca là sao?
Cô cầm lấy bản nhạc,
- Đây là một khúc dân ca, quốc ca Ukraine.
- Cái gì? Quốc ca?
Trịnh Kiếm Phong có chút nhụt chí, không phải bởi vì thứ mà Trương Nhất Phàm đưa cho ông ta mà là ông ta không hiểu được giá trị của nó, lúc này mới cảm thấy có chút nhụt chí.
Quốc ca Ukraine, hắn đưa cho ông làm gì?
Trịnh Kiếm Phong kẹp bản nhạc này trong một quyển sách.
Trương Nhất Phàm ở lại Bắc Kinh vài ba ngày, ông cụ rất hài lòng về việc hoàn thành nhiệm vụ lần này của hắn, ông ấy cũng khen Đổng Tiểu Phàm. Trong ba ngày này, Trương Nhất Phàm đến Chính phủ, gặp Thủ tướng, ông cũng thân thiết hỏi thăm qua tình hình.
Tuy rằng những việc này đều là tổ khảo sát báo cáo tổ chức nhưng Thủ tướng cũng tự mình hỏi, ý nghĩa sẽ không giống nhau. Thú tướng ghi nhận công lao của đoàn khảo sát lần này, đồng thời hi vọng mấy người Trương Nhất Phàm tiếp tục phấn đấu vì tổ quốc, làm một cán bộ ưu tú.
Đối với lời khen của Thủ tướng, Trương Nhất Phàm không để trong lòng.
Hắn còn trẻ đã đi đến vị trí cấp Thứ trưởng. Từng ấy năm vẫn theo nguyên tác cố gắng hết sức, làm một cán bộ tốt vì đảng vì dân. Mặc kệ đang ở đây, hắn luôn nghĩ đến nhân dân.
Cứ như vậy, hắn còn cảm thấy có chút kỳ lạ. Những nhân vật cấp cao như Trịnh Kiêm Phong và Thủ tướng đều chỉ khen ngợi hắn, không có bất kỳ ám chỉ nào. Nói như vậy, chính hắn vẫn phải về tỉnh Tương làm Phó chủ tịch thường trực?
Ở Bắc Kinh ba ngày hắn muốn về tỉnh Tương, bởi vì hắn nghĩ đến Lý Hông.
Thời gian dài như vậy hắn không liên lạc với Lý Hồng, di động của hắn cũng tạm thời không dùng. Mãi đến khi về nước hắn mới mở di động.
Thẩm Kế Văn không biết từ đâu đến tìm Trương Nhất Phàm.
Nói là muốn làm chuyện tàu sân bay lớn như vậy cũng không thông báo cho anh ta. Tốt xấu cũng để anh ta đi xem náo nhiệt.
Trương Nhất Phàm biết chuyện này chắc còn có người biết, chẳng qua là số ít mà thôi.
Nhưng mà ngay lúc hắn chuẩn bị ra sân bay, Trịnh Kiếm Phong hỏi hắn về chuyện quốc ca Ukraine. Trương Nhất Phàm cười nói:
- Anh đừng nên coi thường tờ giấy này, đây là của quý không biết bao nhiêu người dùng tính mạng đổi lấy. Tôi tặng cho anh tuyệt đối là một món đồ quý, đến lúc đó anh sẽ hiểu.
Hắn vẫn không tiết lộ tin tức cho Trịnh Kiếm Phong. Hắn hi vọng sau khi tàu sân bay về nước mới nói cho Trịnh Kiếm Phong bí mật này. Nếu việc này nói ra, chắc chắn sẽ chấn động không thua gì bảo tàng thái vương.
Trương Nhất Phàm và Trương Tuyết Phong về lại tỉnh Tương, chuyện đầu tiên Trương Nhất Phàm làm là gọi điện thoại cho Lý Hồng.
Lý Hồng dường như rất bình tĩnh, nghe không thấy có cảm xúc nào thay đổi. Nhưng hắn không biết rằng, khi hắn cúp điện thoại nước mắt Lý Hồng không ngờ rơi ra.
Trương Nhất Phàm cuối cùng đã bình an trở về, lúc đó Lý Hồng đã nhảy cẫng lên.
Trương Nhất Phàm đi lâu như vậy, không có bất kỳ tin tức gì, Lý Hồng không lo lắng là không thể, bởi vì cô đã giao hết mọi thứ của mình cho người đàn ông này. Tuy rằng sau đó cô biết Trương Nhất Phàm nhận nhiệm vụ đi Ukraine nhưng lo lắng không lúc nào hết.
Người tiếp theo hắn liên lạc là Đường Vũ và thư ký của mình là Đằng Phi.
Sau khi biết được ông chủ trở về, phản ứng đầu tiên của Đằng Phi là xúc động, sau đó là vui mừng. Trong khoảng thời gian này ông chủ không có ở đây, Trương Tuyết Phong lại xin nghỉ, anh ta luôn lo lắng trong lòng. Chẳng lẽ ông chủ bị bắt giam? Giờ đây chỉ có bị bắt giam mới có thể xảy ra tình huống này.
Lúc đó, Đằng Phi hận không thể lập tức tìm một cái hang trốn đi, nhưng nhiều ngày qua tỉnh Tương vẫn bình yên như vậy Đằng Phi lúc này mới cảm giác được sự việc không giống như mình tưởng tượng. Khi Trương Nhất Phàm đi chỉ nói hắn đi Bắc Kinh nhưng Đằng Phi vẫn không thể gọi điện thoại cho hắn, đây mới là nguyên nhân làm cho Đằng Phi lo lắng.
Khi Trương Nhất Phàm và Trương Tuyết Phong đi ra khỏi sân bay, Đằng Phi hiểu vị trí của mình không thể so sánh với người lái xe Trương Tuyết Phong. Bởi vì ông chủ có thể cùng anh ta chia sẻ bí mật, đem an toàn sinh mạng mình giao cho anh ta.
Vì thế rất nhanh Đằng Phi tự đặt mình ở đây.
Mấy người Đường Vũ lo lắng đi về phía Trương Nhất Phàm. Nhưng bọn họ chỉ có thể nghe được tin tức từ Đằng Phi rằng Trương Nhất Phàm về Bắc Kinh, những cái khác Đằng Phi đều không nói.
Đến nội thành, đầu tiên Trương Nhất Phàm đi thăm Lý Thiên Trụ.
Thấy vẻ mặt bình thản của Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm dường như thấy xa cách mấy thế kỷ, đột nhiên không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Đằng Phi và Trương Tuyết Phong, Đường Vũ chờ dưới tầng đợi Trương Nhất Phàm vào nhà của Lý Thiên Trụ. Lý Thiên Trụ nhìn hắn một cách xa lạ, hơi mỉm cười:
- Nghe nói nhiệm vụ của cậu hoàn thành không tồi, cậu là người đầu tiên trong lịch sử nước ta, trong việc của bộ Quốc phòng xuất hiện một Phó chủ tịch tỉnh.
Xem ra Lý Thiên Trụ đã biết toàn bộ kế hoạch từ trước, nhưng ông ấy không nói cho hắn. Trương Nhất Phàm ngồi xuống, nói:
- Từ Ukraine về, tôi cảm giác đã sống qua một đời.
- Trở về là tốt rồi!
Lý Thiên Trụ giọng bề trên nói.
- Lần này ra nước ngoài nếu sau cậu có vào bộ ngoại giao thì đây là một vốn quý.
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Trị phần ngọn phải trị tận gốc, công tác ngoại giao thì phải làm từ gốc. Một quốc gia muốn hùng mạnh thì dân phải mạnh, nhất định phải tự mình làm ên, chỉ có thể xây dựng kinh tế mạnh, xây dựng đất nước mạnh dân giàu chúng ta mới có thể là đất nước hùng mạnh. Khi đất nước hùng mạnh thì công tác ngoại giao cũng dễ dàng hơn.
Đây là cảm nhận của Trương Nhất Phàm. Ở Ukraine hắn đã thấy được điều này, chính là cảm thấy đất nước không đủ hùng mạnh, cho nên không thể để người Trung Quốc ở nước ngoài có thể tự hào. Ngay cả người của đại sứ quán cũng ăn nói khép nép, dân chúng thì càng không cần phải nói.
Bởi vậy hắn vẫn cho là khi trở về nhất định phải làm một cán bộ tốt, tạo phúc cho nhân dân.
Lý Thiên Trụ cười;
- Xem ra cậu nghĩ tốt lắm, tuy nhiên, cậu có suy nghĩ này tôi rất vui.
/1313
|