Tại một lầu trà trong tỉnh, Duệ Quân đang ngồi một mình trong phòng riêng, không chậm không nhanh uống nước trà.
Nước trà ngày hôm nay, nhạt và vô vị, không tìm thấy được hương vị của mọi ngày.
Vừa mới nhận được thông tin, Cù Tĩnh ngày mai sẽ từ Kinh thành bay đến tỉnh thành, chính thức trở về tỉnh thành ăn tết.
Nhưng Duệ Quân cảm thấy, chuyện của Diêu Mộ Tình không đơn giản như vậy, lá chắn phía sau lưng cô ta không ngờ là Trương Nhất Phàm? Từ những thông tin mà bọn họ thu thập được ở Vĩnh Lâm, tất cả đều chỉ thẳng vào Trương Nhất Phàm. Hơn nữa, chỉ có Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long mới có đủ năng lực để nâng đỡ một tổ chức khổng lồ như vậy.
Mà mối nghi ngại về Ô Dật Long hầu như có thể loại trừ, bởi vì trong thời gian Duệ Quân ở Vĩnh Lâm, cô ta về cơ bản là không gặp Ô Dật Long, cũng không gọi điện thoại cho nhau. Điều này cho thấy giữa bọn họ không có quan hệ gì đáng kể.
Tình báo xã Tây Phượng cũng có mười mấy ngày ở Vĩnh Lâm rồi, hai người đó có thể giữ không liên lạc trong thời gian đó, trừ phi bọn họ đã biết trước việc mình đến Vĩnh Lâm, thậm chí với mục đích để nhằm vào bọn mọ.
Nếu thật như vậy thì có thể nói, kế hoạch hành động lần này đã bị bại lộ rồi.
Nhìn tuyết bay trắng lả tả ngoài trời, Duệ Quân chìm vào suy nghĩ miên man.
Bên ngoài vang lên những tiếng bước chân rất rõ, cánh cửa lầu trà mở ra, có người bước vào. Duệ Quân vội vàng đứng dậy:
- Sếp...
Đối phương khoát tay:
- Ngồi đi!
Duệ Quân nói: Cù Tĩnh ngày mai trở về tỉnh Tương rồi, nên hay không cho cô ta làm vài bài báo trên mạng?
Đối phương mặt lặng như nước, nhưng nhan sắc đẹp say lòng người. Sắc mặt của cô như băng tuyết ngoài cửa sổ, không gợn lên một tia cảm xúc. Nghe Duệ Quân nói xong, cô khoát tay:
- Cù Tĩnh với hắn có quan hệ không hề nông cạn, cậu lấy gì đảm bảo cô ta không tiết lộ về kế hoạch hành động lần này.
Duệ Quân nói:
- Tôi biết, Cù Tĩnh tuy có quan hệ khá thân thiết với hắn, nhưng Cù Tĩnh tuyệt đối là người có nguyên tắc, biết cân nhắc phải trái, tiến lui, tôi tin cô ta!
Trong con ngươi xinh đẹp của đối phương có mang cả một ánh nhìn vô cùng nghiêm cẩn:
- Có vẻ là do cậu thích cô ta nhiều hơn. Nguyên tắc trong một số trường hợp, đến bản thân cũng thuyết phục không nổi. Con người ai ai cũng giống nhau, trong một số hoàn cảnh đặc biệt, nguyên tắc có thể chỉ giá trị bằng một câu nói suông. Không phải tôi không tin Cù Tĩnh, nhưng sự thật bày rõ ràng ngay trước mắt rồi, lẽ nào cậu còn muốn biện hộ thay cho cô ấy?
Duệ Quân suy nghĩ một lúc:
- Tôi cảm thấy kế hoạch hành động lần này quá thuận lợi. Cứ như là có người dắt mũi dẫn đi vậy. Hơn nữa, nguyên nhân cái chết của gia đình Diêu Mộ Tình vẫn chưa được điều tra rõ, tôi xin lưu lại để tiếp tục hành động.
Trên cả quãng đường từ Vĩnh Lâm đến Tỉnh thành, Duệ Quân cứ nghĩ chẳng lẽ Diêu Mộ Tình ngu đến thế? Đến một chút phòng bị cũng không có? Cứ thế để cho người của mình bám theo, đến tận màn cô ta và Trương Nhất Phàm ở cùng nhau? Rốt cuộc là do cô ta không cảnh giác, hay cô ta đã sớm có sự chuẩn bị rồi?
Vấn đề này, Duệ Quân nghĩ mãi mà không thông. Do đó, y nhấn mạnh vấn đề này với bà chủ.
- Theo những gì chúng tôi biết thì trí thông minh của Diêu Mộ Tình không thấp như thế mới phải. Với thế lực của cô ta ở Vĩnh Lâm, chúng ta ở đây bao nhiêu ngày như vậy mà cô ta không hề có phát giác hay sao? Mà khi bị người của chúng ta theo chân, cô ta đến một chút cảnh giác cũng không, trực tiếp gặp ngay Trương Nhất Phàm. Tôi nghĩ trong nội tình chuyện này có vấn đề, hoặc là cô ta quá thông minh, hoặc là cô ta quá ngu ngốc.
Trong con ngươi mắt tuyệt đẹp của đối phương lóe lên một tia sáng, có vẻ như là đang ý thức ra một điều gì đó mà bản thân trước đây không chú ý đến. Có một câu nói nay nói rất đúng: “Việc không liên quan đến mình thì rất sáng suốt, nhưng nếu có liên quan đến bản thân thì việc xử trí lại có phần bị rối loạn”. Quả là không sai.
Tuy nhiên, bất luận nói thế nào, quan hệ của Trương Nhất Phàm và cô ta nhất định là không bình thường, về điểm này thì không cần nghi ngờ gì nữa.
Cô nghĩ, Diêu Mộ Tình không phải ngốc, thậm chí đang cố ý dẫn dắn sự chú ý của mình, con người này quả nhiên rất giảo hoạt. Do đó, sắc mặt của cô càng thêm trầm xuống, trong phòng không khí tĩnh lặng như tờ. Sau đó cô đứng dậy, chắp tay đằng sau và thong thả bước đến cửa sổ. Nhìn thấy ngoài trời tuyết lại rơi đầy, cặp lông mày cô nhíu lại.
Duệ Quân cũng đứng sau cô, cách xa khoảng hơn năm mét, ngửi thấy mùi hương ưu tư nhè nhẹ, sắc mặt của cậu ta càng như ngưng đọng. Từ khi theo cô chủ cho đến nay, cậu ta đã luôn cố gắng làm hết phận sự, tận tâm tận lực. Mặc dù trong con mắt người ngoài nhìn vào, cậu ta là một thế gia công tử chơi ngông, nhưng trên thực tế cũng là một người có khát vọng, hoài bão.
Nhìn thấy cấp trên đang suy nghĩ, y cũng không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng đằng sau. Qua một hồi lâu, cấp trên mới từ từ quay người lại, nhìn vào mắt Duệ Quân và nói:
- Vậy thì hãy chờ Cù Tĩnh đến đã. Nhớ là mọi hành động của các người ở tỉnh Tương đều phải nghe theo mệnh lệnh.
- Rõ!
Duệ Quân dõng dạc đáp, đối phương gật gật đầu, thần sắc trong con mắt đã ôn hòa hơn rất nhiều.
- Cù Tĩnh là một cô gái tốt.
Nói xong câu đó, cô liền rời khỏi.
Duệ Quân ngây người ra ở đó nhìn bóng dáng cấp trên dời đi. Cái bóng dáng này tuyệt đối là bóng dáng đẹp nhất, quyến rũ mà cả cuộc đời này hắn từng nhìn thấy. Cù Tĩnh dù rất tốt nhưng cũng không thể bằng người cũ, Duệ Quân thầm nghĩ.
Đứng ngây ra một lúc, rồi Duệ Quân rút di động:
- Anh Trương, tôi Duệ Quân đây.
Trương Nhất Phàm vừa họp xong hội nghị trở về văn phòng còn chưa ngồi nóng chỗ, đang định đến chỗ Lý Hồng thăm dò thái độ, giải thích việc hiểu lầm tối hôm qua, không ngờ nhận được điện thoại của Duệ Quân.
Cái thằng Duệ Quân này, tới giờ mới nghĩ đến liên lạc với mình, xem ra bọn họ cũng sắp tan rã rồi. Do đó, Trương Nhất Phàm cũng tỏ ra nhiệt tình nói:
- Quân thiếu gia xin chào! Ngọn gió nào thổi cho anh hôn mê, để anh bất ngờ gọi điện cho tôi thế này.
Duệ Quân cười nói:
- Ngày mai tôi đến tỉnh Tương, muốn đến thăm ngài một chút, ngài có rảnh không?
- Haha.
Trương Nhất Phàm liền cười lớn. Tiếng cười này khiến cho Duệ Quân trong lòng không khỏi chột dạ, dù sao thì cậu ta đến tỉnh Tương cũng một thời gian rồi nhưng mãi đến bây giờ mới gọi điện thoại cho hắn, có vẻ hơi không đàng hoàng lắm thì phải.
Hơn nữa, lúc trước hai người còn có ước định. Thế nhưng, Duệ Quân cũng nói rồi, chỉ trong những tình huống không vi phạm nguyên tắc của tổ chức mới có thể cùng Trương Nhất Phàm qua lại.
Điệu cười này của Trương Nhất Phàm thật sự có chút hơi hướng rung cây dọa khỉ. Sau khi cười, hắn mới nói giọng thoải mái:
- Cổ nhân vân, có bạn tốt từ xa đến, không vui sao được? Quân thiếu gia đến tỉnh Tương, tôi mà không tiếp đãi cẩn thận thì chẳng phải là quá đáng trách. Ngày mai mấy giờ, tôi cho người đi đón cậu!
- Ồ, không cần phải đón đâu, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho ngài.
Duệ Quân ngừng một lúc rồi nói:
- Hai người chúng ta, còn có cả Cù Tĩnh nữa.
- Được, chúc mọi người đi đường thuận buồm xuôi gió, ngày mai tôi sẽ đón gió tẩy trần cho hai người.
Trương Nhất Phàm cùng Duệ Quân nói thêm vài câu nữa rồi mới ngắt điện thoại.
Ra khỏi đại viện chính phủ, đến văn phòng Tỉnh ủy, nghe nói Lý Thiên Trụ ngày mai mới có thể trở về tỉnh thành, Trương Nhất Phàm nhìn tòa nhà trang nghiêm trang trước mặt, trong lòng đột nhiên thấy buồn.
Nếu gặp Lý Hồng, mình nên nói gì với cô ấy đây?
Sự việc ngày hôm đó, cho dù mình có giải thích rõ ràng ra thì dù là ai cũng khó có thể tin được.
Nhưng hắn cảm thấy, không cần biết Lý Hồng thấy thế nào, nghĩ thế nào, hắn cũng cần phải giải thích với cô cho rõ ràng. Vì đây là vấn đề thái độ.
Lý Hồng không phải là người con gái có thể tùy tiện, dễ dàng đùa giỡn, nên Trương Nhất Phàm cần phải nghiêm túc đối mặt với vấn đề này.
Bên ngoài văn phòng chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, thư ký mới của Lý Hồng nói:
- Bí thư Lý không có ở văn phòng.
Trương Nhất Phàm biết là Lý Hồng không muốn gặp mình nên mới nhờ thư ký từ chối khéo. Xem ra việc này cần phải tính kế lâu dài, không nên tiếp tục mất công ở chỗ này nữa.
Do đó, hắn chỉ nhắn lại một câu:
- Không sao, nếu Thư ký Lý về, cô nhắn giùm với cô ấy là tôi đến.
Khi Trương Nhất Phàm quay người bước đi, Lý Hồng đứng ở sau cánh cửa, từ khe cửa theo dõi bóng dáng hắn đang bước đi xa dần.
Sau đó Trương Nhất Phàm ở lầu dưới chạm mặt với Lâm Đông Hải, lại cùng với Lâm Đông Hải nói chuyện khoảng mười mấy phút rồi mới trở về lầu Chính phủ.
Chỉ từ một việc không có gì, thế mà tình thế lại trở nên càng ngày càng phức tạp. Trương Nhất Phàm cũng tự phân tích, cảm thấy là buổi tối hôm đó, việc mời Diêu Mộ Tình gặp mặt như vậy là một sai lầm.
Mà cái cô Diêu Mộ Tình này cũng hay thật, là mình đưa ra lời mời, tại sao cô ta lại chủ động đề nghị gặp ở sơn trang suối nước khoáng? Lại còn dùng lời lẽ khiêu khích, để mình cùng cô ta tắm khoáng.
Kịch, lại là một vở kịch được người ta dựng sẵn.
Lẽ nào Diêu Mộ Tình biết có người đang theo dõi cô ấy, và cô ấy lợi dùng mình để phá cục diện? Nhớ lại những lời cô nói hôm đó, đúng thật có mang giọng khiêu khích không bình thường. Nếu ngày hôm đó mà mình không khống chế tốt thì kết quả còn đi tới đâu?
Nếu cái chiêu này có thể dụ rắn ra khỏi hang mà lại gây ra sự hiểu nhầm cho Lý Hồng, thì đúng là được chẳng bõ mất.
Lúc này, hắn vẫn nhớ như in câu nói của Diêu Mộ Tình:
- Phó chủ tịch Trương , ngài nhớ không? Sự tương ngộ của chúng ta, chính tại nơi này bắt đầu đấy!
Thật sự câu chuyện của hắn và Diêu Mộ Tình đúng là bắt đầu ở Sơn trang suối nước nóng.
Trong ấn tượng của hắn, Diêu Mộ Tình là người thích tắm nước khoáng nóng, biết hưởng thụ. Người phụ nữ này không đơn giản, mình không được coi thường cô ta!
Hắn gọi điện thoại cho Liễu Hải:
- Có kết quả chưa?
Liễu Hải nói:
- Duệ Quân con người này quá giảo hoạt, không ngờ có thể loại được hai người theo bám của chúng ta. Tôi đoán nhất định là cậu ta đã đi gặp cấp trên đứng sau cậu ta. Tiếc là chúng tôi bị cậu ta cho rớt lại rồi.
- Không sao, còn có cơ hội!
Trương Nhất Phàm trầm mặt, người của Liễu Hải không ngờ bị Duệ Quân loại, đúng là cao thủ đối đầu người nào dũng cảm hơn người đó thắng! Duệ Quân lần này đi gặp ai? Lẽ nào là nhân vật chính đằng sau của tổ chức Tây Phong? Thật là cũng đang ở Tỉnh Tương sao?
Nước trà ngày hôm nay, nhạt và vô vị, không tìm thấy được hương vị của mọi ngày.
Vừa mới nhận được thông tin, Cù Tĩnh ngày mai sẽ từ Kinh thành bay đến tỉnh thành, chính thức trở về tỉnh thành ăn tết.
Nhưng Duệ Quân cảm thấy, chuyện của Diêu Mộ Tình không đơn giản như vậy, lá chắn phía sau lưng cô ta không ngờ là Trương Nhất Phàm? Từ những thông tin mà bọn họ thu thập được ở Vĩnh Lâm, tất cả đều chỉ thẳng vào Trương Nhất Phàm. Hơn nữa, chỉ có Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long mới có đủ năng lực để nâng đỡ một tổ chức khổng lồ như vậy.
Mà mối nghi ngại về Ô Dật Long hầu như có thể loại trừ, bởi vì trong thời gian Duệ Quân ở Vĩnh Lâm, cô ta về cơ bản là không gặp Ô Dật Long, cũng không gọi điện thoại cho nhau. Điều này cho thấy giữa bọn họ không có quan hệ gì đáng kể.
Tình báo xã Tây Phượng cũng có mười mấy ngày ở Vĩnh Lâm rồi, hai người đó có thể giữ không liên lạc trong thời gian đó, trừ phi bọn họ đã biết trước việc mình đến Vĩnh Lâm, thậm chí với mục đích để nhằm vào bọn mọ.
Nếu thật như vậy thì có thể nói, kế hoạch hành động lần này đã bị bại lộ rồi.
Nhìn tuyết bay trắng lả tả ngoài trời, Duệ Quân chìm vào suy nghĩ miên man.
Bên ngoài vang lên những tiếng bước chân rất rõ, cánh cửa lầu trà mở ra, có người bước vào. Duệ Quân vội vàng đứng dậy:
- Sếp...
Đối phương khoát tay:
- Ngồi đi!
Duệ Quân nói: Cù Tĩnh ngày mai trở về tỉnh Tương rồi, nên hay không cho cô ta làm vài bài báo trên mạng?
Đối phương mặt lặng như nước, nhưng nhan sắc đẹp say lòng người. Sắc mặt của cô như băng tuyết ngoài cửa sổ, không gợn lên một tia cảm xúc. Nghe Duệ Quân nói xong, cô khoát tay:
- Cù Tĩnh với hắn có quan hệ không hề nông cạn, cậu lấy gì đảm bảo cô ta không tiết lộ về kế hoạch hành động lần này.
Duệ Quân nói:
- Tôi biết, Cù Tĩnh tuy có quan hệ khá thân thiết với hắn, nhưng Cù Tĩnh tuyệt đối là người có nguyên tắc, biết cân nhắc phải trái, tiến lui, tôi tin cô ta!
Trong con ngươi xinh đẹp của đối phương có mang cả một ánh nhìn vô cùng nghiêm cẩn:
- Có vẻ là do cậu thích cô ta nhiều hơn. Nguyên tắc trong một số trường hợp, đến bản thân cũng thuyết phục không nổi. Con người ai ai cũng giống nhau, trong một số hoàn cảnh đặc biệt, nguyên tắc có thể chỉ giá trị bằng một câu nói suông. Không phải tôi không tin Cù Tĩnh, nhưng sự thật bày rõ ràng ngay trước mắt rồi, lẽ nào cậu còn muốn biện hộ thay cho cô ấy?
Duệ Quân suy nghĩ một lúc:
- Tôi cảm thấy kế hoạch hành động lần này quá thuận lợi. Cứ như là có người dắt mũi dẫn đi vậy. Hơn nữa, nguyên nhân cái chết của gia đình Diêu Mộ Tình vẫn chưa được điều tra rõ, tôi xin lưu lại để tiếp tục hành động.
Trên cả quãng đường từ Vĩnh Lâm đến Tỉnh thành, Duệ Quân cứ nghĩ chẳng lẽ Diêu Mộ Tình ngu đến thế? Đến một chút phòng bị cũng không có? Cứ thế để cho người của mình bám theo, đến tận màn cô ta và Trương Nhất Phàm ở cùng nhau? Rốt cuộc là do cô ta không cảnh giác, hay cô ta đã sớm có sự chuẩn bị rồi?
Vấn đề này, Duệ Quân nghĩ mãi mà không thông. Do đó, y nhấn mạnh vấn đề này với bà chủ.
- Theo những gì chúng tôi biết thì trí thông minh của Diêu Mộ Tình không thấp như thế mới phải. Với thế lực của cô ta ở Vĩnh Lâm, chúng ta ở đây bao nhiêu ngày như vậy mà cô ta không hề có phát giác hay sao? Mà khi bị người của chúng ta theo chân, cô ta đến một chút cảnh giác cũng không, trực tiếp gặp ngay Trương Nhất Phàm. Tôi nghĩ trong nội tình chuyện này có vấn đề, hoặc là cô ta quá thông minh, hoặc là cô ta quá ngu ngốc.
Trong con ngươi mắt tuyệt đẹp của đối phương lóe lên một tia sáng, có vẻ như là đang ý thức ra một điều gì đó mà bản thân trước đây không chú ý đến. Có một câu nói nay nói rất đúng: “Việc không liên quan đến mình thì rất sáng suốt, nhưng nếu có liên quan đến bản thân thì việc xử trí lại có phần bị rối loạn”. Quả là không sai.
Tuy nhiên, bất luận nói thế nào, quan hệ của Trương Nhất Phàm và cô ta nhất định là không bình thường, về điểm này thì không cần nghi ngờ gì nữa.
Cô nghĩ, Diêu Mộ Tình không phải ngốc, thậm chí đang cố ý dẫn dắn sự chú ý của mình, con người này quả nhiên rất giảo hoạt. Do đó, sắc mặt của cô càng thêm trầm xuống, trong phòng không khí tĩnh lặng như tờ. Sau đó cô đứng dậy, chắp tay đằng sau và thong thả bước đến cửa sổ. Nhìn thấy ngoài trời tuyết lại rơi đầy, cặp lông mày cô nhíu lại.
Duệ Quân cũng đứng sau cô, cách xa khoảng hơn năm mét, ngửi thấy mùi hương ưu tư nhè nhẹ, sắc mặt của cậu ta càng như ngưng đọng. Từ khi theo cô chủ cho đến nay, cậu ta đã luôn cố gắng làm hết phận sự, tận tâm tận lực. Mặc dù trong con mắt người ngoài nhìn vào, cậu ta là một thế gia công tử chơi ngông, nhưng trên thực tế cũng là một người có khát vọng, hoài bão.
Nhìn thấy cấp trên đang suy nghĩ, y cũng không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng đằng sau. Qua một hồi lâu, cấp trên mới từ từ quay người lại, nhìn vào mắt Duệ Quân và nói:
- Vậy thì hãy chờ Cù Tĩnh đến đã. Nhớ là mọi hành động của các người ở tỉnh Tương đều phải nghe theo mệnh lệnh.
- Rõ!
Duệ Quân dõng dạc đáp, đối phương gật gật đầu, thần sắc trong con mắt đã ôn hòa hơn rất nhiều.
- Cù Tĩnh là một cô gái tốt.
Nói xong câu đó, cô liền rời khỏi.
Duệ Quân ngây người ra ở đó nhìn bóng dáng cấp trên dời đi. Cái bóng dáng này tuyệt đối là bóng dáng đẹp nhất, quyến rũ mà cả cuộc đời này hắn từng nhìn thấy. Cù Tĩnh dù rất tốt nhưng cũng không thể bằng người cũ, Duệ Quân thầm nghĩ.
Đứng ngây ra một lúc, rồi Duệ Quân rút di động:
- Anh Trương, tôi Duệ Quân đây.
Trương Nhất Phàm vừa họp xong hội nghị trở về văn phòng còn chưa ngồi nóng chỗ, đang định đến chỗ Lý Hồng thăm dò thái độ, giải thích việc hiểu lầm tối hôm qua, không ngờ nhận được điện thoại của Duệ Quân.
Cái thằng Duệ Quân này, tới giờ mới nghĩ đến liên lạc với mình, xem ra bọn họ cũng sắp tan rã rồi. Do đó, Trương Nhất Phàm cũng tỏ ra nhiệt tình nói:
- Quân thiếu gia xin chào! Ngọn gió nào thổi cho anh hôn mê, để anh bất ngờ gọi điện cho tôi thế này.
Duệ Quân cười nói:
- Ngày mai tôi đến tỉnh Tương, muốn đến thăm ngài một chút, ngài có rảnh không?
- Haha.
Trương Nhất Phàm liền cười lớn. Tiếng cười này khiến cho Duệ Quân trong lòng không khỏi chột dạ, dù sao thì cậu ta đến tỉnh Tương cũng một thời gian rồi nhưng mãi đến bây giờ mới gọi điện thoại cho hắn, có vẻ hơi không đàng hoàng lắm thì phải.
Hơn nữa, lúc trước hai người còn có ước định. Thế nhưng, Duệ Quân cũng nói rồi, chỉ trong những tình huống không vi phạm nguyên tắc của tổ chức mới có thể cùng Trương Nhất Phàm qua lại.
Điệu cười này của Trương Nhất Phàm thật sự có chút hơi hướng rung cây dọa khỉ. Sau khi cười, hắn mới nói giọng thoải mái:
- Cổ nhân vân, có bạn tốt từ xa đến, không vui sao được? Quân thiếu gia đến tỉnh Tương, tôi mà không tiếp đãi cẩn thận thì chẳng phải là quá đáng trách. Ngày mai mấy giờ, tôi cho người đi đón cậu!
- Ồ, không cần phải đón đâu, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho ngài.
Duệ Quân ngừng một lúc rồi nói:
- Hai người chúng ta, còn có cả Cù Tĩnh nữa.
- Được, chúc mọi người đi đường thuận buồm xuôi gió, ngày mai tôi sẽ đón gió tẩy trần cho hai người.
Trương Nhất Phàm cùng Duệ Quân nói thêm vài câu nữa rồi mới ngắt điện thoại.
Ra khỏi đại viện chính phủ, đến văn phòng Tỉnh ủy, nghe nói Lý Thiên Trụ ngày mai mới có thể trở về tỉnh thành, Trương Nhất Phàm nhìn tòa nhà trang nghiêm trang trước mặt, trong lòng đột nhiên thấy buồn.
Nếu gặp Lý Hồng, mình nên nói gì với cô ấy đây?
Sự việc ngày hôm đó, cho dù mình có giải thích rõ ràng ra thì dù là ai cũng khó có thể tin được.
Nhưng hắn cảm thấy, không cần biết Lý Hồng thấy thế nào, nghĩ thế nào, hắn cũng cần phải giải thích với cô cho rõ ràng. Vì đây là vấn đề thái độ.
Lý Hồng không phải là người con gái có thể tùy tiện, dễ dàng đùa giỡn, nên Trương Nhất Phàm cần phải nghiêm túc đối mặt với vấn đề này.
Bên ngoài văn phòng chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, thư ký mới của Lý Hồng nói:
- Bí thư Lý không có ở văn phòng.
Trương Nhất Phàm biết là Lý Hồng không muốn gặp mình nên mới nhờ thư ký từ chối khéo. Xem ra việc này cần phải tính kế lâu dài, không nên tiếp tục mất công ở chỗ này nữa.
Do đó, hắn chỉ nhắn lại một câu:
- Không sao, nếu Thư ký Lý về, cô nhắn giùm với cô ấy là tôi đến.
Khi Trương Nhất Phàm quay người bước đi, Lý Hồng đứng ở sau cánh cửa, từ khe cửa theo dõi bóng dáng hắn đang bước đi xa dần.
Sau đó Trương Nhất Phàm ở lầu dưới chạm mặt với Lâm Đông Hải, lại cùng với Lâm Đông Hải nói chuyện khoảng mười mấy phút rồi mới trở về lầu Chính phủ.
Chỉ từ một việc không có gì, thế mà tình thế lại trở nên càng ngày càng phức tạp. Trương Nhất Phàm cũng tự phân tích, cảm thấy là buổi tối hôm đó, việc mời Diêu Mộ Tình gặp mặt như vậy là một sai lầm.
Mà cái cô Diêu Mộ Tình này cũng hay thật, là mình đưa ra lời mời, tại sao cô ta lại chủ động đề nghị gặp ở sơn trang suối nước khoáng? Lại còn dùng lời lẽ khiêu khích, để mình cùng cô ta tắm khoáng.
Kịch, lại là một vở kịch được người ta dựng sẵn.
Lẽ nào Diêu Mộ Tình biết có người đang theo dõi cô ấy, và cô ấy lợi dùng mình để phá cục diện? Nhớ lại những lời cô nói hôm đó, đúng thật có mang giọng khiêu khích không bình thường. Nếu ngày hôm đó mà mình không khống chế tốt thì kết quả còn đi tới đâu?
Nếu cái chiêu này có thể dụ rắn ra khỏi hang mà lại gây ra sự hiểu nhầm cho Lý Hồng, thì đúng là được chẳng bõ mất.
Lúc này, hắn vẫn nhớ như in câu nói của Diêu Mộ Tình:
- Phó chủ tịch Trương , ngài nhớ không? Sự tương ngộ của chúng ta, chính tại nơi này bắt đầu đấy!
Thật sự câu chuyện của hắn và Diêu Mộ Tình đúng là bắt đầu ở Sơn trang suối nước nóng.
Trong ấn tượng của hắn, Diêu Mộ Tình là người thích tắm nước khoáng nóng, biết hưởng thụ. Người phụ nữ này không đơn giản, mình không được coi thường cô ta!
Hắn gọi điện thoại cho Liễu Hải:
- Có kết quả chưa?
Liễu Hải nói:
- Duệ Quân con người này quá giảo hoạt, không ngờ có thể loại được hai người theo bám của chúng ta. Tôi đoán nhất định là cậu ta đã đi gặp cấp trên đứng sau cậu ta. Tiếc là chúng tôi bị cậu ta cho rớt lại rồi.
- Không sao, còn có cơ hội!
Trương Nhất Phàm trầm mặt, người của Liễu Hải không ngờ bị Duệ Quân loại, đúng là cao thủ đối đầu người nào dũng cảm hơn người đó thắng! Duệ Quân lần này đi gặp ai? Lẽ nào là nhân vật chính đằng sau của tổ chức Tây Phong? Thật là cũng đang ở Tỉnh Tương sao?
/1313
|