Gần đây, Liễu Hải còn thỏa hiệp với Hồ Lôi, để xả giận cho Hồ Lôi, chỉnh đốn những tên không kiếp này!
Khi nói tới đây, Kim Lan Châu đã bước vào rồi, Hồ Lôi hung hăng nói:
- Chính em nói đi, là những tên nào đã ức hiếp em! Hôm nay ông đây sẽ nói giúp em.
Kim Lan Châu cắn răng, vẻ mặt oan ức.
Liễu Hải đứng lên nói:
- Tối hôm nay nhất định sẽ bàn giao cho anh, như vậy đi, tôi đi đây!
Hồ Lôi cũng đứng lên nói:
- Đợi tôi, tôi cũng phải đi rồi.
Anh ta un ủi Kim Lan Châu vài câu rồi cũng rời phòng.
Thấy hai người đã đi khỏi, trong đầu Kim Lan Châu vang lên mấy câu nói của Quách Thuận Phong:
- Cứ trung thực mà đứng bên cạnh Hồ Lôi, khi nào có chút biến động nhỏ gì, lập tức báo cáo với tôi, nếu không… hừ,hừ, cô cũng biết rồi đấy.
Trong tay người ta còn có băng ghi âm, Kim Lan Châu khẽ cắn răng, lấy điện thoại ra gọi điện.
10h30 tối, Liễu Hải biết được mấy người Quách Thuận Phong đang hát hò ở quán karaoke, liền gọi mấy thủ hạ đi làm phiền gã. Mấy viên cảnh sát lấy danh nghĩa là tuần tra, khi xông vào phòng thì Quách Thuận Phong không có ở đó.
Chỉ bắt được vài tên đàn em, đang lúc mấy viên cảnh sát dẫn mấy tên này đi, Quách Thuận Phong lại ngồi ngay quán cà phê đối diện, thấy hết tất cả mọi chuyện. Gã gọi điện thoại cho Kim Lan Châu:
- Không tệ, cứ biểu hiện cho tốt.
Tiền Trình trong văn phòng làm việc, thấy Quách Thuận Phong quay video, cười khẩy một cái, video lần này, thực ra lại khiến Tiền Trình cảm thấy rất sảng khoái, thấy Kim Lan Châu bị lợi dụng, y có chút đắc ý, hơn nữa video này xem trăm lần không thấy chán.
Y gọi điện thoại cho Diêu Mộ Tình, báo cáo việc Kim Lan Châu đồng ý tiếp tục làm nội gián, Diêu Mộ Tình không nói gì, chỉ ừ một tiếng, hẳn là đã đồng ý với đề nghị của Tiền Trình.
Không ngờ lúc này Diêu Mộ Tình lại nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm.
Cái này đối với ả mà nói đích xác có chút làm người ta không thể tưởng tượng được.
Mấy ngày nay Diêu Mộ Tình khá bình tĩnh, thực ra, từ lúc Tiền Trình tặng Kim Lan Châu cho người khác, ả sớm đã có kế hoạch. Để cho Kim Lan Châu tiến từng bước từng bước, ngồi lên vị trí tổng giám đốc bãi tắm, cũng là sắp xếp của ả.
Sau khi đích thân đạo diễn màn kịch này, lại gây sức ép cho Tiền Trình, cho nên ở thời điểm quan trọng, ả làm cho Tiền Trình giữ cho ả một mạng. Tiền Trình sắp xếp xong, kết quả của việc này khiến ả rất bằng lòng.
Sau chuyện này, ả lại cho chị em tốt của Kim Lan Châu là Lã Kiều đi trấn an cô, và đưa cho Kim Lan Châu hơn 60 triệu. Dưới sự khuyên bảo của Lã Kiều, Kim Lan Châu coi như đã hoàn toàn bị khuất phục.
Tin rằng từ nay về sau, ở bên cạnh Hồ Lôi, ả có thêm một đôi mắt.
Nước cờ này, Diêu Mộ Tình tự tin sẽ đi rất vững.
Chuyện Liễu Hải cho người đi tìm Quách Thuận Phong gây rắc rối, ả cũng hiểu rõ chuyện này như lòng bàn tay. Lại còn Duệ Quân đã đến, lúc trước ả không để ý, sau đó nghe nói có người ngầm hỏi thăm tình hình của mình, Diêu Mộ Tình nghe được tin này, cười lạnh lùng.
Đang chuẩn bị cho người đi xử lý mấy người không rõ lai lịch này, đột nhiên lại phát hiện đối phươngkhông ngờ đến từ Bắc Kinh, hơn nữa thế lực khá mạnh mẽ, ả cho mấy người đi thăm dò, không ngờ không phải là đối thủ của người ta.
Khi đối phương đến, chỉ dẫn theo một vệ sĩ, chính là tên vệ sĩ đó, người mà khiến cho 4,5 thủ hạ của ả không thể đến gần. Diêu Mộ Tình lúc này mới cảm giác sự việc có chút cổ quái. Đang lúc không nghĩ ra kế sách nào, bỗng nhiên lại nhận được lời mời của Trương Nhất Phàm ngày hôm nay, thực kiến cho Diêu Mộ Tình không ngờ đến.
Tuy nhiên, ả lập tức có suy nghĩ khác. Một ngụm uống hết ly rượu vang trong tay, Diêu Mộ Tình liền khoác lên một chiếc áo gió màu đỏ rồi ra ngoài.
Chiếc Porsche màu đỏ, giống như một bó đuốc, chạy như bay trên đường cái.
Cuối cùng tuyết cũng rơi rồi.
Coi như là một trận tuyết nghênh đón năm 2003, hạt tuyết tí tách rơi xuống, bắn vào cửa kính rồi lại nẩy ra.
Diêu Mộ Tình ngồi trong xe, nhìn tuyết bay ngoài trời, đột nhiên gợi lên nỗi lòng của ả.
Ô Dật Long gọi điện đến nói:
- Em đang ở đâu vậy?
Diêu Mộ Tình trầm mặc nói:
- Em ra ngoài có việc.
Cũng không cần giải thích gì với Ô Dật Long, Ô Dật Long cũng không hỏi gì, chỉ nói một câu:
- Tuyết rơi rồi, đi đường cẩn thận.
Diêu Mộ Tình ừ một tiếng, vẻ mặt trở nên có chút hiền lành. Giữa ả và Ô Dật Long, ả thấy bây giờ càng ngày càng xa lạ. Hai người ở với nhau, không có nói chuyện. Ô Dật Long bây giờ cũng không phải là kết quả mà cô muốn.
Một người con trai bị hàng phục, không còn có khả năng phát triển. Lúc Ô Dật Long hàng phục dưới chân Trương Nhất Phàm, Diêu Mộ Tình liền quyết định buông tha. Anh ta lại không phải là người mạnh mẽ, còn người ả cần lại là người mạnh mẽ.
Tập đoàn khổng lồ này sau lưng Vĩnh Lâm, Diêu Mộ Tình đã hoàn toàn thu thả. Đến cả người như Tiền Trình cũng ngoan ngoãn nghe lời ả. Đương nhiên, những người này sở dĩ nghe lời, hoàn toàn là vì lợi ích.
Diêu Mộ Tình xin thề, muốn dẫn tổ chức này, tập đoàn này ra khỏi Vĩnh Lâm, hướng tới thế giới.
Dạo này thứ ả luôn nghiên cứu chính là tiểu sử phát triển của Iomega, mặc dù nói những người như Đồng Tiểu Phàm, dì Ngô có bối cảnh Trương hệ, nhưng mọi người ở thời điểm phát triển ở Mỹ, cũng không mượn sự trợ giúp của Trương hệ.
Nếu như nghe thấy có người nói như vậy, Diêu Mộ Tình chỉ biết cho rằng, đó là người có tư tưởng yếu mềm, loại người này mãi mãi chỉ có thể đứng trong thế giới vô tri vô giác của mình. Ả cho rằng, sự phát triển của Iomega, tuyệt đối không phải dựa vào lực lượng trong nước.
Cho nên, ả quyết chí dẫn tập đoàn ra khỏi Vĩnh Lâm. Chỉ có điều, Iomega trước mặt tập đoàn lớn như này, bọn họ có vẻ quá yếu ớt.
Phải hướng ra thế giới, trước tiên phải đi ra Trung Quốc, muốn ra khỏi Trung Quốc, cần phải có đầy đủ về bối cảnh cũng như tài chính. Vì trên thế giới này cũng không phải ai cũng có cơ hội và may mắn như dì Ngô và Đồng Tiểu Phàm.
Diêu Mộ Tình phân tích qua trước mắt tổng hợp ba nhánh lực lượng của Vĩnh Lâm, nghĩ đến mấy nhân vật bí ẩn không ngại xa ngàn dặm mà đến này, Diêu Mộ Tình không tức giận mà còn vui mừng nữa.
Không phải là muốn điều tra về thân thế của mình đấy chứ? Tôi sẽ cùng anh diễn vở kịch này.
Gió càng lúc càng mạnh, tuyết cũng rơi càng nhiều.
Chiếc xe Porsche màu đỏ, vững chãi chạy như bay trên đường lên tỉnh. Nhanh như gió, như tên bay.
Trước tốc độ gió và thời tiết như này, cũng chỉ có Porsche mới có tính năng như vậy, sản phẩm trong nước sẽ không thể đạt đến hiệu suất như này. Vì vậy, Diêu Mộ Tình không có chút lo lắng gì về tình hình an toàn trên đường.
Ả không vội, nhiệm vụ của ả là khi Trương Nhất Phàm hết giờ làm, chạy tới tỉnh thành.
Đi sớm hay đi muộn không phải thời gian.
Đằng sau lại là một chiếc xe đang chạy như bay đến, cứ như đang đua với Porsche vậy, Diêu Mộ Tình qua gương chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe kia càng ngày càng rõ, trên mặt mỉm cười.
Tốc độ xe chậm lại, chiếc xe đối phương qua nhanh như bay, kính cửa sổ màu đen, nhìn không rõ bóng người. Xe vừa mới vượt qua, người trong xe nhận điện thoại:
- Quân Thiếu à, mục tiêu đang hướng về phía tỉnh.
Quân Thiếu đang ở Tử khí đông lai, ngồi trong phòng ấm cúng uống rượu, nghe đối phương báo cáo, liền chỉ bảo:
- Không được mất dấu, phải giữ vững liên lạc.
Anh ta nghĩ rằng, lần này Diêu Mộ Tình đi lên tỉnh, nhất định đi gặp ông chủ đứng sau. Ở lại Vĩnh Lâm bao ngày như vậy, rốt cục cũng đợi được cơ hội rồi. Duệ Quân gác điện thoại, rồi lại lấy một chiếc điện thoại khác ra:
- Lão Đại à, trước mắt chính là tỉnh thành rồi.
- Biết rồi, có chuyện gì phải báo cho tôi ngay đấy!
Trong điện thoại vang lên tiếng một người phụ nữ nghiêm túc nói.
Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Duệ Quân có một cảm giác vô cùng hưng phấn, mặc dù giọng nói này từ trước đến giờ chưa bao giờ niềm nở với mình, nhưng bất luận lúc nào, ở đâu, giọng nói này vẫn có sự tín nhiệm cao độ với mình.
Duệ Quân nói:
- Yên tâm đi, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Trong gió tuyết, hai chiếc xe vẫn chạy, nhanh chóng quẹo vào đường lên tỉnh.
Hai chiếc xe giao nhau ở ngã tư, người trên xe nói:
- Mục tiêu tiến vào tỉnh, xe số 2 đuổi theo, xe số 1 lùi lại.
Diêu Mộ Tình nhìn 2 chiếc xe, từ bên mình vượt lên, rẽ đi theo hướng khác, hơn nữa đi không quay lại. Ả không kìm được có chút buồn bực, không theo nữa à?
Vì thế ả lái xa, không nhanh không chậm tiến vào đường trong nội thành.
Nhìn thời gian trên xe, vẫn chưa đến 6h30. Diêu Mộ Tình cũng không vội, lái xe đến một khách sạn.
Khách sạn sớm đã có người đứng đó đợi, thấy Diêu Mộ Tình xuống xe, đối phương liền nghênh đón:
- Chị Diêu. Xe ở bên kia.
Diêu Mộ Tình tay ném chìa khóa, đối phương bắt được, Diêu Mộ Tình liền lên một chiếc xe khác. Đây là một chiếc xe BMW do tỉnh cấp giấy phép, cũng là chiếc xe mà hồi trước Trương Nhất Phàm đã gặp khi ở Vĩnh Lâm.
Chiếc BMW khởi động, Diêu Mộ Tình đi thẳng về hướng sơn trang Ôn Tuyền.
Mau hết giờ làm, Trương Nhất Phàm hỏi Đằng Phi:
- Có tin tức gì của Bí thư Lý không?
Hôm qua hắn đưa van kiện lên, đến bây giờ Lý Thiên Trụ vẫn chưa có trả lời. Đằng Phi nói:
- Bí thư Lý ra ngoài rồi, ba ngày sau mới về.
Trương Nhất Phàm nhìn lên tờ lịch, nói thầm một câu, xem ra việc này lại phải kéo dài sang năm sau rồi.
Lúc này, tiếng chuông di động vang lên, là Diêu Mộ Tình gọi đến:
- Lãnh đạo, tôi đến suối nước nóng rồi.
Trương Nhất Phàm sửng sốt:
- Đến suối nước nóng làm gì?
Hắn hẹn Diêu Mộ Tình ra ngoài nói chuyện, đều đặt phòng sẵn rồi, sao cô ta lại chạy đến suối nước nóng rồi? Diêu Mộ Tình cười cười:
- Đến được tỉnh thành thật không dễ dàng gì, chẳng lẽ cô không mời tôi tắm nước nóng sao? Đừng có quên, anh đã từng hứa với tôi cái gì đấy?
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Tất nhiên rồi, đợi tôi hết giờ làm sẽ mời cô!
Khi nói tới đây, Kim Lan Châu đã bước vào rồi, Hồ Lôi hung hăng nói:
- Chính em nói đi, là những tên nào đã ức hiếp em! Hôm nay ông đây sẽ nói giúp em.
Kim Lan Châu cắn răng, vẻ mặt oan ức.
Liễu Hải đứng lên nói:
- Tối hôm nay nhất định sẽ bàn giao cho anh, như vậy đi, tôi đi đây!
Hồ Lôi cũng đứng lên nói:
- Đợi tôi, tôi cũng phải đi rồi.
Anh ta un ủi Kim Lan Châu vài câu rồi cũng rời phòng.
Thấy hai người đã đi khỏi, trong đầu Kim Lan Châu vang lên mấy câu nói của Quách Thuận Phong:
- Cứ trung thực mà đứng bên cạnh Hồ Lôi, khi nào có chút biến động nhỏ gì, lập tức báo cáo với tôi, nếu không… hừ,hừ, cô cũng biết rồi đấy.
Trong tay người ta còn có băng ghi âm, Kim Lan Châu khẽ cắn răng, lấy điện thoại ra gọi điện.
10h30 tối, Liễu Hải biết được mấy người Quách Thuận Phong đang hát hò ở quán karaoke, liền gọi mấy thủ hạ đi làm phiền gã. Mấy viên cảnh sát lấy danh nghĩa là tuần tra, khi xông vào phòng thì Quách Thuận Phong không có ở đó.
Chỉ bắt được vài tên đàn em, đang lúc mấy viên cảnh sát dẫn mấy tên này đi, Quách Thuận Phong lại ngồi ngay quán cà phê đối diện, thấy hết tất cả mọi chuyện. Gã gọi điện thoại cho Kim Lan Châu:
- Không tệ, cứ biểu hiện cho tốt.
Tiền Trình trong văn phòng làm việc, thấy Quách Thuận Phong quay video, cười khẩy một cái, video lần này, thực ra lại khiến Tiền Trình cảm thấy rất sảng khoái, thấy Kim Lan Châu bị lợi dụng, y có chút đắc ý, hơn nữa video này xem trăm lần không thấy chán.
Y gọi điện thoại cho Diêu Mộ Tình, báo cáo việc Kim Lan Châu đồng ý tiếp tục làm nội gián, Diêu Mộ Tình không nói gì, chỉ ừ một tiếng, hẳn là đã đồng ý với đề nghị của Tiền Trình.
Không ngờ lúc này Diêu Mộ Tình lại nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm.
Cái này đối với ả mà nói đích xác có chút làm người ta không thể tưởng tượng được.
Mấy ngày nay Diêu Mộ Tình khá bình tĩnh, thực ra, từ lúc Tiền Trình tặng Kim Lan Châu cho người khác, ả sớm đã có kế hoạch. Để cho Kim Lan Châu tiến từng bước từng bước, ngồi lên vị trí tổng giám đốc bãi tắm, cũng là sắp xếp của ả.
Sau khi đích thân đạo diễn màn kịch này, lại gây sức ép cho Tiền Trình, cho nên ở thời điểm quan trọng, ả làm cho Tiền Trình giữ cho ả một mạng. Tiền Trình sắp xếp xong, kết quả của việc này khiến ả rất bằng lòng.
Sau chuyện này, ả lại cho chị em tốt của Kim Lan Châu là Lã Kiều đi trấn an cô, và đưa cho Kim Lan Châu hơn 60 triệu. Dưới sự khuyên bảo của Lã Kiều, Kim Lan Châu coi như đã hoàn toàn bị khuất phục.
Tin rằng từ nay về sau, ở bên cạnh Hồ Lôi, ả có thêm một đôi mắt.
Nước cờ này, Diêu Mộ Tình tự tin sẽ đi rất vững.
Chuyện Liễu Hải cho người đi tìm Quách Thuận Phong gây rắc rối, ả cũng hiểu rõ chuyện này như lòng bàn tay. Lại còn Duệ Quân đã đến, lúc trước ả không để ý, sau đó nghe nói có người ngầm hỏi thăm tình hình của mình, Diêu Mộ Tình nghe được tin này, cười lạnh lùng.
Đang chuẩn bị cho người đi xử lý mấy người không rõ lai lịch này, đột nhiên lại phát hiện đối phươngkhông ngờ đến từ Bắc Kinh, hơn nữa thế lực khá mạnh mẽ, ả cho mấy người đi thăm dò, không ngờ không phải là đối thủ của người ta.
Khi đối phương đến, chỉ dẫn theo một vệ sĩ, chính là tên vệ sĩ đó, người mà khiến cho 4,5 thủ hạ của ả không thể đến gần. Diêu Mộ Tình lúc này mới cảm giác sự việc có chút cổ quái. Đang lúc không nghĩ ra kế sách nào, bỗng nhiên lại nhận được lời mời của Trương Nhất Phàm ngày hôm nay, thực kiến cho Diêu Mộ Tình không ngờ đến.
Tuy nhiên, ả lập tức có suy nghĩ khác. Một ngụm uống hết ly rượu vang trong tay, Diêu Mộ Tình liền khoác lên một chiếc áo gió màu đỏ rồi ra ngoài.
Chiếc Porsche màu đỏ, giống như một bó đuốc, chạy như bay trên đường cái.
Cuối cùng tuyết cũng rơi rồi.
Coi như là một trận tuyết nghênh đón năm 2003, hạt tuyết tí tách rơi xuống, bắn vào cửa kính rồi lại nẩy ra.
Diêu Mộ Tình ngồi trong xe, nhìn tuyết bay ngoài trời, đột nhiên gợi lên nỗi lòng của ả.
Ô Dật Long gọi điện đến nói:
- Em đang ở đâu vậy?
Diêu Mộ Tình trầm mặc nói:
- Em ra ngoài có việc.
Cũng không cần giải thích gì với Ô Dật Long, Ô Dật Long cũng không hỏi gì, chỉ nói một câu:
- Tuyết rơi rồi, đi đường cẩn thận.
Diêu Mộ Tình ừ một tiếng, vẻ mặt trở nên có chút hiền lành. Giữa ả và Ô Dật Long, ả thấy bây giờ càng ngày càng xa lạ. Hai người ở với nhau, không có nói chuyện. Ô Dật Long bây giờ cũng không phải là kết quả mà cô muốn.
Một người con trai bị hàng phục, không còn có khả năng phát triển. Lúc Ô Dật Long hàng phục dưới chân Trương Nhất Phàm, Diêu Mộ Tình liền quyết định buông tha. Anh ta lại không phải là người mạnh mẽ, còn người ả cần lại là người mạnh mẽ.
Tập đoàn khổng lồ này sau lưng Vĩnh Lâm, Diêu Mộ Tình đã hoàn toàn thu thả. Đến cả người như Tiền Trình cũng ngoan ngoãn nghe lời ả. Đương nhiên, những người này sở dĩ nghe lời, hoàn toàn là vì lợi ích.
Diêu Mộ Tình xin thề, muốn dẫn tổ chức này, tập đoàn này ra khỏi Vĩnh Lâm, hướng tới thế giới.
Dạo này thứ ả luôn nghiên cứu chính là tiểu sử phát triển của Iomega, mặc dù nói những người như Đồng Tiểu Phàm, dì Ngô có bối cảnh Trương hệ, nhưng mọi người ở thời điểm phát triển ở Mỹ, cũng không mượn sự trợ giúp của Trương hệ.
Nếu như nghe thấy có người nói như vậy, Diêu Mộ Tình chỉ biết cho rằng, đó là người có tư tưởng yếu mềm, loại người này mãi mãi chỉ có thể đứng trong thế giới vô tri vô giác của mình. Ả cho rằng, sự phát triển của Iomega, tuyệt đối không phải dựa vào lực lượng trong nước.
Cho nên, ả quyết chí dẫn tập đoàn ra khỏi Vĩnh Lâm. Chỉ có điều, Iomega trước mặt tập đoàn lớn như này, bọn họ có vẻ quá yếu ớt.
Phải hướng ra thế giới, trước tiên phải đi ra Trung Quốc, muốn ra khỏi Trung Quốc, cần phải có đầy đủ về bối cảnh cũng như tài chính. Vì trên thế giới này cũng không phải ai cũng có cơ hội và may mắn như dì Ngô và Đồng Tiểu Phàm.
Diêu Mộ Tình phân tích qua trước mắt tổng hợp ba nhánh lực lượng của Vĩnh Lâm, nghĩ đến mấy nhân vật bí ẩn không ngại xa ngàn dặm mà đến này, Diêu Mộ Tình không tức giận mà còn vui mừng nữa.
Không phải là muốn điều tra về thân thế của mình đấy chứ? Tôi sẽ cùng anh diễn vở kịch này.
Gió càng lúc càng mạnh, tuyết cũng rơi càng nhiều.
Chiếc xe Porsche màu đỏ, vững chãi chạy như bay trên đường lên tỉnh. Nhanh như gió, như tên bay.
Trước tốc độ gió và thời tiết như này, cũng chỉ có Porsche mới có tính năng như vậy, sản phẩm trong nước sẽ không thể đạt đến hiệu suất như này. Vì vậy, Diêu Mộ Tình không có chút lo lắng gì về tình hình an toàn trên đường.
Ả không vội, nhiệm vụ của ả là khi Trương Nhất Phàm hết giờ làm, chạy tới tỉnh thành.
Đi sớm hay đi muộn không phải thời gian.
Đằng sau lại là một chiếc xe đang chạy như bay đến, cứ như đang đua với Porsche vậy, Diêu Mộ Tình qua gương chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe kia càng ngày càng rõ, trên mặt mỉm cười.
Tốc độ xe chậm lại, chiếc xe đối phương qua nhanh như bay, kính cửa sổ màu đen, nhìn không rõ bóng người. Xe vừa mới vượt qua, người trong xe nhận điện thoại:
- Quân Thiếu à, mục tiêu đang hướng về phía tỉnh.
Quân Thiếu đang ở Tử khí đông lai, ngồi trong phòng ấm cúng uống rượu, nghe đối phương báo cáo, liền chỉ bảo:
- Không được mất dấu, phải giữ vững liên lạc.
Anh ta nghĩ rằng, lần này Diêu Mộ Tình đi lên tỉnh, nhất định đi gặp ông chủ đứng sau. Ở lại Vĩnh Lâm bao ngày như vậy, rốt cục cũng đợi được cơ hội rồi. Duệ Quân gác điện thoại, rồi lại lấy một chiếc điện thoại khác ra:
- Lão Đại à, trước mắt chính là tỉnh thành rồi.
- Biết rồi, có chuyện gì phải báo cho tôi ngay đấy!
Trong điện thoại vang lên tiếng một người phụ nữ nghiêm túc nói.
Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Duệ Quân có một cảm giác vô cùng hưng phấn, mặc dù giọng nói này từ trước đến giờ chưa bao giờ niềm nở với mình, nhưng bất luận lúc nào, ở đâu, giọng nói này vẫn có sự tín nhiệm cao độ với mình.
Duệ Quân nói:
- Yên tâm đi, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Trong gió tuyết, hai chiếc xe vẫn chạy, nhanh chóng quẹo vào đường lên tỉnh.
Hai chiếc xe giao nhau ở ngã tư, người trên xe nói:
- Mục tiêu tiến vào tỉnh, xe số 2 đuổi theo, xe số 1 lùi lại.
Diêu Mộ Tình nhìn 2 chiếc xe, từ bên mình vượt lên, rẽ đi theo hướng khác, hơn nữa đi không quay lại. Ả không kìm được có chút buồn bực, không theo nữa à?
Vì thế ả lái xa, không nhanh không chậm tiến vào đường trong nội thành.
Nhìn thời gian trên xe, vẫn chưa đến 6h30. Diêu Mộ Tình cũng không vội, lái xe đến một khách sạn.
Khách sạn sớm đã có người đứng đó đợi, thấy Diêu Mộ Tình xuống xe, đối phương liền nghênh đón:
- Chị Diêu. Xe ở bên kia.
Diêu Mộ Tình tay ném chìa khóa, đối phương bắt được, Diêu Mộ Tình liền lên một chiếc xe khác. Đây là một chiếc xe BMW do tỉnh cấp giấy phép, cũng là chiếc xe mà hồi trước Trương Nhất Phàm đã gặp khi ở Vĩnh Lâm.
Chiếc BMW khởi động, Diêu Mộ Tình đi thẳng về hướng sơn trang Ôn Tuyền.
Mau hết giờ làm, Trương Nhất Phàm hỏi Đằng Phi:
- Có tin tức gì của Bí thư Lý không?
Hôm qua hắn đưa van kiện lên, đến bây giờ Lý Thiên Trụ vẫn chưa có trả lời. Đằng Phi nói:
- Bí thư Lý ra ngoài rồi, ba ngày sau mới về.
Trương Nhất Phàm nhìn lên tờ lịch, nói thầm một câu, xem ra việc này lại phải kéo dài sang năm sau rồi.
Lúc này, tiếng chuông di động vang lên, là Diêu Mộ Tình gọi đến:
- Lãnh đạo, tôi đến suối nước nóng rồi.
Trương Nhất Phàm sửng sốt:
- Đến suối nước nóng làm gì?
Hắn hẹn Diêu Mộ Tình ra ngoài nói chuyện, đều đặt phòng sẵn rồi, sao cô ta lại chạy đến suối nước nóng rồi? Diêu Mộ Tình cười cười:
- Đến được tỉnh thành thật không dễ dàng gì, chẳng lẽ cô không mời tôi tắm nước nóng sao? Đừng có quên, anh đã từng hứa với tôi cái gì đấy?
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Tất nhiên rồi, đợi tôi hết giờ làm sẽ mời cô!
/1313
|