Qua Tết Nguyên Tiêu, ai đi làm lại đi làm tiếp, ai đến trường lại tiếp tục đến trường, Tần Ly cũng bắt đầu bận rộn.
Quy mô trà quán lớn hơn quán cơm trước đây nhiều, may mà nhân viên cũ vẫn còn, không đến nỗi cuống tay cuống chân. Tần Ly vẫn tiếp tục ý định kinh doanh bữa sáng và bữa trưa, buổi chiều chỉ nghỉ ngơi.
Lắp đặt các thiết bị cần thiết, mời quản lý chuyên nghiệp. Lần này Tần Ly chân chính thành ông chủ. Mở tiệm cần rất nhiều thủ tục, Tần Ly không am hiểu lắm, may mà vợ có khả năng, lo chu toàn từ trên xuống dưới.
Mười chín tháng Giêng, chính thức khai trương.
Tên tiệm là mới lấy, món ăn gia đình Tiểu Mãn, Tần Ly tự viết rồi đưa đi khắc tên biển hiệu. Hấp dẫn ánh mắt người khác nhất chính là hai tấm tranh dán trên cửa kính. Một tấm là cảnh Tiểu Mãn bưng bát canh cẩn thận bước tới bàn ăn, mắt tròn vo, miệng nhỏ hơi chu ra. Một tấm là cảnh ba người bên bàn ăn, chỉ có Tiểu Mãn ở chính diện, cầm thìa phấn đấu với một sợi miến, Tô Bạch chỉ thấy bóng lưng, chỗ Tần Ly thì chỉ thấy bát đũa bày ra.
Cửa hàng có hai lầu, lầu một là quầy cơm bình dân, lầu hai là sảnh tiệc đứng.
Ngày khai trương, khách đến chật ních. Tần Ly vui vẻ lắm, Tiểu Mãn nhà mình dùng tốt ghê!
Tiệc đứng hai mươi chín đồng, tuần đầu khai trương giảm giác còn 80%, chỉ ngày đầu đã làm Tần Ly hối hận không thôi. Đầu tiên, Tô Bạch dùng thủ đoạn cưỡng chế đem toàn bộ nhân viên sở luật tới ủng hộ. Đến thì cứ đến, mấu chốt là mấy người này ăn quá năng suất. Một đám như quỷ đói vào thôn, bày ra vẻ nhất định phải ăn đủ, hệt như một trận cuồng phong càn quét.
Trong phòng nghỉ, Tô Bạch đắc ý khoe khoang, “Tôi làm tốt chứ?”
“Ừ, tốt, mỗi người đều ăn đủ vốn.” Tần Ly hết cách,
Mấy ngày sau, Tần Ly nhíu mày. Tình hình kinh doanh tốt ngoài dự định, nhưng lãng phí quá nghiêm trọng. Ăn tiệc đứng là như vậy, luôn nghĩ không thể thiệt nên đều ra sức gắp đồ vào đĩa, nhiều người mắt to dạ dày nhỏ, thường thường thừa lại rất nhiều. Mỗi ngày đổ rác thường có đến vài thùng thức ăn đổ đi, khiến mấy vị đầu bếp xót của không chịu nổi.
Tần Ly suy nghĩ một lát, nảy ra cách này.
Rất nhanh, gần sảnh tiệc đứng có thêm một quầy nhỏ, chuyên các món điểm tâm. Bánh quy, bánh ga to nhỏ, các thức uống. Toàn bộ đều làm và đóng gói tại chỗ, nhưng không bán. Sảnh tiệc đứng dán tờ tuyên truyền, nếu ai ăn hết thức ăn trên đĩa mình thì có thể tới quầy phục vụ lĩnh phiếu miễn phí, cầm phiếu đến quầy điểm tâm tự chọn một món quà nhỏ.
Một chiêu này rất thành công đánh vào nhân tâm, đồ miễn phí ai chẳng muốn! Từ đó, cơm và đồ ăn thừa đổ đi chỉ còn một phần ba so với trước đây.
Điểm tâm đều là chế biến riêng, một miếng nho nhỏ, các cô ăn kiêng cũng không cần lo lên cân. Nhất là, mấy món đó không bán, chỉ tặng theo phiếu. Trong ngày không đưa hết sẽ chia cho nhân viên mang về, không để qua đêm.
Ngoại trừ thỉnh thoảng đi làm mấy món điểm tâm nhỏ, Tần Ly hoàn toàn thành chỉ huy năm ngón. Quản lý sảnh chính là người có chuyên môn, tài vụ do Tô Bạch giới thiệu, đều rất đáng tin, về phần mình, cứ ngồi chờ đếm tiền là được.
~*
~ Thời điểm bận rộn nhất đã qua, thời tiết cũng ấm lên, Tần Ly bắt đầu hành hạ cái vườn của mình.
“Anh Đại Lâm, nếu muốn trồng lê, em đề nghị trồng bên ngoài kia, như vậy ánh sáng trong phòng sẽ khá hơn, cũng không ngăn sáng của lầu hai khi cây lớn, nếu không đến khi đó người ta cằn nhằn cho thì không hay.” Lý Tranh vòng qua vòng lại trong vườn, chọn được chỗ trồng cây.
“Ừ, cho anh gợi ý xem nên trồng gì nữa.” Tần Ly gật đầu.
“Lê thì trồng bốn cây nhé, trồng thêm hai gốc đào, bên kia có thể trồng một hàng cây giống anh đào, nếu thích cây hạnh anh cũng có thể trồng vài cây, lúc nở hoa sẽ rất đẹp. Dưới gốc cây có thể trồng ít dâu tây để tận dụng triệt để nguồn tài nguyên đất. Như vậy vẫn còn nhiều đất lắm, hơn bảy phần đất, hay là thế này, chỗ còn lại anh trồng hướng dương đi!” Lý Tranh càng nói càng hào hứng.
Tần Ly sờ cằm, hiểu rồi, thằng bé đang định biến vườn nhà mình thành vườn trái cây.
Lý Tranh gãi gãi ót, cười, “Anh Đại Lâm, anh thấy thế nào?”
“Muốn đổi thành vườn cây ăn quả thì anh phải hỏi phụ trách tòa nhà đã.” Tần Ly cười nói.
“Anh Đại Lâm, hướng dương không phải cây ăn quả.” Lý Tranh nghiêm túc giải thích.
“Cũng được, trước tiên cứ vậy đi, để nhìn lại xem có cái gì thích hợp trồng nữa không?” Tần Ly nói, nếu người phụ trách tòa nhà không có ý kiến thì trồng ít cây ăn quả cũng hay, vừa có ăn lại vừa đẹp nhà.
“Nếu không, như vậy đi, anh Đại Lâm, mấy hôm nữa em trai em sẽ ra đây, em bảo nó mang ít cây giống ra, nếu có thể làm thành vườn cây ăn quả, không chừng năm nay kịp nở hoa kết trái đấy.” Lý Tranh nói.
“Cây giống cũng chuyển được à? Tàu hỏa cho phép mang mấy thứ này sao?” Tần Ly hỏi.
“Không phải tàu, là xe chở hàng của nhà bên, đúng dịp này định ra đây lấy hàng, em trai em đi nhờ xe.” Lý Tranh sờ đầu, ngượng ngùng nói.
“Em của em cũng đang đi học à?” Tần Ly nhíu mày.
“Nó thôi học rồi ạ, thành tích của nó không cao, mới học xong kỳ một lớp mười, sang năm sau nói thế nào cũng không chịu đi học, nhất định đòi đi làm. Mẹ em lo lắng, bảo nó tới đây, nói là có hai anh em chăm sóc nhau thì yên tâm hơn.” Lý Tranh bảo.
“Cậu bé bao nhiêu tuổi?” Tần Ly hỏi. Lý Tranh mới mười chín, vậy là em trai cũng không lớn bao nhiêu.
“Mười sáu ạ, em của em khỏe lắm nhé!” Lý Tranh khoe.
Tần Ly nghẹn lời. Mười sáu. Con nhà nghèo sớm lo toan sao, mình mười sáu tuổi cả ngày chỉ biết quấn lấy lão Mã đánh nhau thôi, còn vì một đĩa chân giò thủy tinh mà nghĩ thất sủng, hờn dỗi với cha mẹ kìa.
“Trình ký vẫn còn thiếu người, nếu em ấy đồng ý thì bảo tới đây làm nhé.” Tần Ly buồn bực không thôi, quay vào nhà.
“Dạ, để em hỏi nó xem.” Nghĩ đến sắp được gặp em trai, Lý Tranh càng cao hứng hơn.
~*
~ Cuộc sống gần đây của Tô Bạch rất mỹ mãn. Cùng chủ quán - tuy chưa đạt đến mức như hình với bóng nhưng cũng không kém bao nhiêu. Buổi tối làm ấm giường, sáng cùng nhau dậy, cùng ăn cơm, cùng đưa con đi học, cùng đi làm. Sau đó trộm hôn một cái, kẻ lên lầu hai mươi sáu, người ở lại lầu một. Buổi trưa theo lệ thường gặp nhau vào bữa cơm, hai người cùng thân thân thiết thiết dùng cơm ở phòng nghỉ của quản lý. Buổi chiều, chủ quán đi đón con, chờ mình về đến nhà, bữa tối nóng sốt đã lên bàn, cuộc sống còn có thể hoàn mỹ hơn sao?
Rời tòa án, Tô Bạch vòng qua nhà hàng, trợ lý Vương Diệu Diệu chớp chớp mắt, bám đuôi.
“Đang vội à?” Tô Bạch tì vào quầy, mỉm cười nhìn chủ quán đang tất bật bên trong.
“Ừ, tôi đang thử làm bánh củ cải, thứ này ít đường, các chị em chắc là thích. Xong sớm thế à?” Tần Ly tranh thủ thời gian trả lời, sắp đến giờ cơm trưa rồi, phải nhanh tay lên.
“Anh Đại Lâm, cần người ăn thử không?” Vương Diệu Diệu chăm chú nhìn thành phẩm trên tay Tần Ly.
“Đây. Này là bánh củ cải, còn cả bánh hạnh nhân và bánh hạt bo bo, nếm xem thích loại nào?” Tần Ly lấy ba loại bánh mới đưa tới.
“Cám ơn anh Đại Lâm, anh thật tử tế.” Vương Diệu Diệu liếc nhìn sếp, nhanh tay rút đĩa bánh về phía mình.
“Thích thì ăn nhiều một chút, dù sao có ăn cái gì cũng không béo, lát nữa về nhớ mang cho các chị em trong phòng một ít.” Tần Ly lấy gói giấy bỏ vào một ít điểm tâm đưa tới.
Tô Bạch há hốc mồm, chen vào không lọt, giận.
“Vương Diệu Diệu, trong giờ hành chính dám trốn việc, tôi sẽ trừ tiền thưởng của cô.” Tô Bạch quay sang đe dọa trợ lý của mình.
Trời đất, giận chó đánh mèo trắng trợn quá! Vương Diệu Diệu bị miếng bánh mắc cứng ngay họng, ngây ra. Tần Ly nhanh tay đưa tới một ly trà sữa.
“Sếp à, đừng quên, trợ lý phải đi theo sau sếp mình từng giây từng phút.” Vương Diệu Diệu rót cả ly trà sữa xuống họng mới tìm lại được ngôn ngữ.
“Còn không nhanh lên!” Tô Bạch quay người ra ngoài, cuối cùng phát hiện mình nửa đường rẽ ngang rẽ dọc mang theo trợ lý.
Ngang nhiên dụ dỗ trợ lý của tôi chưa tính, lại còn dám tính dụ dỗ cả đám nữ đồng nghiệp trong văn phòng tôi, chủ quán, lá gan của anh không nhỏ đâu! Tô Bạch âm thầm mài răng. Chờ đấy, một ngày nào đó anh sẽ biết tay tôi, hừ hừ!
Tô Bạch quét mắt nhìn một lượt phòng làm việc, tính toán xem có nên loại rớt tất cả nữ đồng nghiệp không. Một đám ăn mặc sặc sỡ trông ra thể thống gì cơ chứ!
Sau đó, sở luật Bách Xuyên có thêm một quy định: toàn bộ phải mặc chính trang khi đi làm[1].
[1. Nữ không được mặc váy.]
~*
~ Vườn của Tần Ly cuối cùng cũng được dọn dẹp xong, mấy cây ăn quả đã được trồng vào. Ba gốc lê trắng, ba gốc tuyết lê, bốn gốc đào, hai gốc hạnh, dọc hàng rào còn có một hàng anh đào nhỏ.
Không thể phủ nhận, em trai Lý Tranh rất có năng lực. Lý Minh, mười sáu tuổi, cao hơn Lý Tranh nửa cái đầu, tính tình nhanh nhẹn, miệng rất ngọt. Những cây giống đều do cậu mang ra, xe tải không thể vào thành phố, cậu bèn thuê hai chiếc xa ba gác kéo tới.
Xới đất, đào hố, lót phân, trồng cây, tưới nước, toàn bộ do mình cậu làm, khiến Tần Ly tròn mắt. Trồng cây xong, cậu bé còn lôi ra một bọc hạt giống, tính toán gieo cái gì ở chỗ nào, gieo vào lúc nào. Tần Ly xem một chút, ngoại trừ hạt dưa, anh không nhận ra loại hạt nào nữa.
Đậu Hà Lan, trồng ở ngoài hàng rào, rào cao thước hai, vừa tầm cho đậu leo. Dây mướp, chờ hôm sau đi mua mấy cây trúc về gác lên rìa ban công, phía trên chỗ gieo hướng dương. Dưa chuột, đến lúc đó rồi đánh một luống là được. Cũng có thể đánh vài luống, đào thêm con kênh nhỏ, các loại rau dưa mỗi loại trồng một ít.
Lý Minh trình bày tỉ mỉ. Tần Ly O.O Hai anh em nhà này thật quá mạnh tay, biến vườn của anh thành vườn cây ăn quả kết hợp vườn rau.
“Ha ha, ở quê em, mỗi người chỉ có một mảnh đất, trừ đất trồng lương thực và trái cây, sẽ không còn bao nhiêu đất trồng rau, có một cái vườn lớn như vậy thật là tốt.” Lý Minh rất hài lòng với kế hoạch của mình.
Tần Ly gật đầu, cũng rất hài lòng. Trước khi quản lý của nhà đến tìm phiền toái, ta cứ trồng trước đã! Trồng ít rau xanh cây ăn quả cũng tốt, tránh cho Tiểu Mãn sau này lại bảo đậu phộng mọc ra từ cây.
Cái sân biến thành nửa sân nửa vườn, người phụ trách biết chuyện liền làm ầm lên, nhưng rất nhanh lại tắt hỏa, không biết Tô Bạch nói gì với anh ta, chỉ biết sau đó không có gì xảy ra nữa.
~*
~ Tiết Thanh minh, Tần Ly đưa Tiểu Mãn về thành phố S tảo mộ. Đứng trước mộ mình, tâm tình anh hơi bất ổn.
“Cảm giác thế nào?” Lão Mã chọt tiểu sư đệ.
“Không tệ lắm, nhưng cái ảnh này hơi xấu, lão Mã, thẩm mỹ của ông quá kém.” Tần Ly bất mãn.
“Anh đây cũng muốn tìm cái nào đẹp đẹp một tí nhưng thằng hỗn hào nhà chú không thích chụp ảnh thì anh biết làm thế nào?” Lão Mã cũng rất bất mãn.
Tiểu Mã đập đầu trước mộ chú Tiểu Ly xong, mong theo Tiểu Mãn chạy đi chơi.
Rất nhanh, Tiểu Mãn lại chạy về.
“Ba ba, con có thể cưới hai vợ không?” Tiểu Mãn lay lay tay áo cha, nỗ lực khiến cha chú ý mình.
“Hửm? Hử?” Tần Ly mở to mắt.
“Tiểu Mãn thích chú xinh đẹp, cũng thích anh Tiểu Mã, có thể cưới hai người vợ không?” Tiểu Mãn chớp mắt, khẩn trương chờ cha trả lời.
Lão Mã =.=
Phương Sanh =.=’
“Nếu anh Tiểu Mã đồng ý làm vợ bé của con thì ba không có ý kiến gì.” Tần Ly nghiêm túc trả lời con.
“Anh Tiểu Mã ơi, anh làm vợ bé của em nhé!” Tiểu Mãn nhận được đáp án vừa ý, quay lại cầu hôn ngay.
Tiểu Mã muốn khóc.
“Tiểu sư đệ, tìm chỗ nào tâm sự đi.” Phương Sanh vỗ vỗ vai Tần Ly, bẻ đốt ngón tay răng rắc.
~*
~ Chủ quán đi vắng, Tô Bạch tranh thủ mời một nhà thiết kế vườn về sửa sang một chút, cả khu sân vườn trông thay đổi hẳn.
Các cây ăn quả được trồng đều là cây chiết cành, Lý Minh nói năm nay có thể kết trái. Tô Bạch dạo bước trong vườn vài vòng, tưới nước cho hàng hướng dương mới lên đến mắt cá chân, nhìn nhìn xung quanh cây cối tốt tươi, lòng vui vẻ lắm. Hai ba năm nữa, trong này sẽ thành muôn hoa như gấm, lá xanh xòe ô. Đến lúc đó mình cùng chủ quán trước hoa dưới trăng tâm sự, lãng mạn biết bao!
Một mình buồn chán, Tô Bạch theo chân Mục Triết Viễn tới quán bar của Triển Vân.
Triển Vân cảm thấy là lạ. Không phải vì thấy thanh niên tốt là đại luật sư Tô xuất hiện ở quán rượu mà là nghĩ, ánh mắt anh ta nhìn mình rất lạ.
“Anh có cảm thấy ánh mắt của thủ trưởng anh lạ lắm không?” Triển Vân kéo Mục Triết Viễn qua, thấp giọng hỏi.
“Không, bình thường mà.” Mục Triết Viễn cười nhạo, “Cha vợ nhìn con rể, à quên mẹ chồng xem con dâu chẳng phải là như thế sao? Vừa hài lòng vừa soi mói...”
“Giải thích coi!” Triển Vân lườm Mục Triết Viễn một cái.
“Tiểu Mãn nói muốn cưới cậu làm vợ đấy.” Mục Triết Viễn cấp tốc xì ngay. Người này, ra tay sao mà ác liệt thế, chẳng phải có câu “nhất dạ gì gì bách dạ ân” hay sao, thế nào đến mình lại cái gì cũng không có!
Triển Vân híp mắt lại.
~*
~ Tần Ly vừa về đến nhà liền nhận được một món quà, mở ra, là một đĩa CD, mặt ngoài trụi lủi, chắc là tự làm.
Bỏ vào máy tính mới mua, mở lên, sau đó, ngây ra.
Bên trong là hai người đàn ông, hai người đàn ông vừa thấy mặt đã bắt đầu ôm hôn cởi quần áo cho nhau.
Lấy đĩa ra, gọi điện cho Triển Vân.
“Triển Vân à, cảm ơn món quà của cậu, nhưng mà, thực sự muốn tôi xem à?” Tần Ly rất ngại ngùng.
“Hà hà, anh xem được bao lâu rồi?” Triển Vân cười gian.
“Mới xem đoạn đầu, được chừng hai, ba phút.” Tần Ly ấp úng.
“Xem tiếp, nhất định phải xem hết, nếu không tôi không tha cho anh đâu!” Triển Vân hạ tử lệnh.
Tần Ly khó nghĩ quá, nhưng lại không muốn mất người bạn này, vì vậy đành mở máy tính xem tiếp. Có điều anh vẫn thắc mắc vì sao Triển Vân lại bắt anh xem mấy thứ riêng tư như vậy?
Xem xong đĩa phim yêu tinh đánh nhau dài hơn một giờ, Tần Ly rốt cuộc thở ra một hơi. Lúc này Tô Bạch cũng mang theo Tiểu Mãn về đến nhà. Tần Ly vội vàng giấu đĩa CD vừa xem đi.
Tối đó khi đi ngủ, Tần Ly hơi mất tự nhiên nhìn Tô Bạch. Tô Bạch cảm thấy trái tim bé nhỏ ngứa ngáy lắm rồi, nghĩ đêm nay chủ quán đặc biệt mê người, ánh mắt thường miết qua anh mang theo phong tình vô hạn. Để tránh hóa thân thành sói, Tô Bạch lui bước, về lầu mười sáu tạm thời cô đơn một tối.
Hôm sau là cuối tuần. Triển Vân lấy lý do tham quan vườn rau làm ngụy trang tới chơi, nhìn vẻ mất tự nhiên của chủ quán, thỏa mãn cười cười, nhe răng về phía Tô Bạch.
Pha xong cà phê, Mục Triết Viễn cũng xuống chực ăn chực uống. Bốn người bèn kê cái bàn cùng ngồi ngoài vườn.
“Triển Vân, cảm ơn cậu, trước đây tôi không biết ra là phải như vậy, nhưng cậu đem đồ riêng tư của mình cho tôi mượn, tôi thực sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào.” Tần Ly bưng một tách cà phê đưa tới.
Triển Vân ngạc nhiên không hiểu.
Tô Bạch cũng trừng mắt nhìn.
Hử, có chuyện? Mục Triết Viễn dựng lỗ tai lên.
Ánh mắt Tần Ly đảo qua vài vòng trên người Triển Vân và Mục Triết Viễn, lại đảo sang bụng béo của Tô Bạch, nhịn không được, cảm thán, “Nhưng mà Triển Vân này, thân thể của cậu cũng thật tốt, lại có thể uốn thành góc khó tưởng tượng như vậy, mà Triết Viễn nha, dáng người của anh tốt lắm, tôi nhìn thấy có sáu múi cơ bụng cơ đấy.”
Sét đánh trúng đầu.
Đây là cảm giác của Triển Vân và Mục Triết Viễn.
Thiên lôi bổ xuống.
Đây là cảm giác của Tô Bạch. Hai tên hư đốn này rốt cuộc đã cho chủ quán nhà ta nhìn thứ vớ vẩn gì đó? Sẽ bị đau mắt hột đó...
Cầm đĩa CD, Triển Vân cho mình một bạt tai, lại đá Mục Triết Viễn một cái thật mạnh rồi chạy mất. Nhầm rồi nhầm rồi nhầm đĩa rồi, sao lại đem đĩa hình của mình đưa cho người ta chứ?
“Cảm ơn đã quá khen.” Mục Triết Viễn thong thả uống xong cà phê, theo chân Triển Vân mất hút.
Nếu đoán không sai, đó là đĩa H đi, Tô Bạch vặn tóc ngồi xổm dưới đất, muốn chết quá. Thảo nào hôm qua chủ quán lạ như vậy, ra là định xxx mình!
Thấy ánh mắt chủ quán vẫn đảo qua đảo lại bộ phận nhiều thịt nhất trên người mình, Tô Bạch cảm thấy đau toàn thân. Nếu đêm nay chủ quán biến thân, mình nên chuồn hay là cũng biến thân theo đây? Đại luật sư Tô khó nghĩ.
“Ba ba...” Tiểu Mãn tìm khắp phòng không thấy người, chân trần chạy ra.
Tô Bạch nhanh tay nhanh mắt xông lên ôm Tiểu Mãn làm tấm mộc bài, đúng rồi, còn có con đây, hẳn là có thể chống chọi một phen! Tô Bạch quyết định trước tiên phải tìm ít tài liệu bồi dưỡng cho chủ quán đã, như vậy dù có bị đè thì tối thiểu cũng giảm thương tổn xuống mức thấp nhất. Ừ, chuẩn bị thật nhiều, nhất định phải chu đáo...
~*
~ Tần Ly đã có chuẩn bị. Thì ra hai người đàn ông với nhau không phải đơn giản như vậy a, trước đây mình đã bạc đãi vợ rồi? Cũng may vợ mình hiền lành không tính toán hơn thua, nếu không cái mặt già này của mình đúng là không còn biết cất chỗ nào nữa.
Song, vị này vẫn vướng mắt một chút. Dùng chỗ đó, còn phải gì gì, không sạch sẽ...
Giáo sư Tần vừa mới quen được hôn sâu thấy rất khó tiếp thu.
Nhưng mà, khiến vợ cô đơn lâu quá cũng không được.
Nếu vợ vì vậy mà bất mãn rồi ngoại tình...
Thôi được, ta không vào địa ngục thì ai vào, cùng lắm thì lúc đó lấy Safeguard rửa tay vài lần là được...
“Ba ba, dưa chuột nhỏ này!” Tiểu Mãn chỉ vào quả dưa chuột mới kết bé bằng ngón út.
Tô Bạch sợ run cả người, ngồi xuống ôm con.
“Đâu nào?” Tần Ly cũng xúm tới. Chà, thấy thành quả lao động của mình đúng là rất có cảm giác thành tựu, tuy ngoại trừ thỉnh thoảng tưới nước, những cái khác đều do anh em Lý Tranh làm.
“Đây này đây này, ba ba, Tiểu Mãn muốn ăn dưa chuột.” Tiểu Mãn ngẩng cằm nhỏ.
“Được, trưa này ăn dưa chuột.” Tần Ly gật đầu.
“Trong nhà không có, để tôi đi mua.” Tô Bạch nhét con vào lòng chủ quán, xung phong ra trận. Tiện đường, tranh thủ đi mua mấy thứ khác, có thể buổi tối sẽ dùng đến...
Buổi trưa ăn dưa chuột rất ngon, non giòn, vẫn còn mang hoa và gai, quả thật năng lực chọn đồ ăn của Tô Bạch đã được rèn luyện rất tốt. Hai cha con ăn dưa chuột khá thô lỗ, rửa sạch, gọt bỏ gai, cầm nguyên quả chấm muối ăn.
Rôm rốp, rôm rốp, rôm rốp...
Hai cha con giáo sư Tần vui vẻ ăn dưa chuột, Tô lão tam nhà ta nhìn quả dưa ngày càng ngắn đi trong tay chủ quán, cảm thấy một chỗ nào đó trên thân thể thật là đau...
“Sao vậy, không khỏe à? Sắc mặt xấu quá.” Tần Ly thấy sắc mặt vợ không bình thường, sờ lên trán kiểm tra, may quá, không bị sốt.
“Không sao, tốt lắm, chỉ hơi căng thẳng.” Tô Bạch nhìn chằm chằm làn môi hơi mỏng bóng loáng nước, miệng khô lưỡi khô.
“Yên tâm, anh sẽ tốt với vợ.” Tần Ly kéo tay vợ, nghiêm túc nói.
Kỳ thực anh có thể không cần tốt với tôi, tôi càng muốn tốt với anh ta hơn! Tô Bạch rơi lệ đầy mặt.
~*
~ Dù không muốn, trời vẫn cứ tối rất nhanh.
Chín giờ, Tô Bạch giương mắt nhìn chủ quán ôm con đi ngủ, sợ chết mất. Tiểu Mãn, không ngủ ở phòng ngủ chính? Trước đây chẳng phải vẫn ngủ cùng bọn họ sao? Lẽ nào chủ quán thật sự hạ quyết tâm đêm nay ra tay? Nếu không thì sao lại bỏ con trai bảo bối sang phòng khác?
Tô Bạch chỉ lo sốt ruột lại quên mất chuyện mấy hôm trước chủ quán dọn phòng sách nhỏ làm phòng cho nhi đồng. Hôm nay sửa sang xong, thời tiết đã ấm hơn, con trai bảo bối đương nhiên nên ngủ một mình.
Tắm xong, chủ quán đã nằm trên giường, Tô Bạch nhìn thấy, suýt thì văng máu mũi.
Drap mới, áo ngủ mới, tủ đầu giường còn đặt vật gì không rõ. Chuẩn bị đầy đủ thật! Tô Bạch cắn môi, bò lên giường, ngay lập tức bị người đè lên.
Chiều nay Tần Ly học được không ít thứ, có máy tính rất tiện, có tư liệu Mục Triết Viễn cho mượn, có các diễn đàn online giải thích cặn kẽ, có một người vợ hiền lành, còn không làm được sao?
Cho nên lúc này Tần Ly đè người lên, bắt đầu gặm tới.
Tô Bạch hít một hơi lạnh. Đau quá! Chủ quán, anh cầm tinh con cẩu à! Khóc không ra nước mắt nhìn người đang gặm gặm véo véo trên người mình với vẻ mặt tò mò, Tô Bạch nghĩ... hay là ngất luôn cho xong chuyện. Chưa từng làm cũng đã nhìn thấy cơ mà, chủ quán, cắn người là không đúng!
Tần Ly cẩn thận hồi tưởng những thứ đã xem trên đĩa, cố nén khó chịu thò tay tới. Tô Bạch hít vào một hơi. Chủ quán, anh định phế tôi đi chắc?
“Vợ ơi, thích không?” Tần Ly gặm một cái, ngẩng đầu nhìn Tô Bạch, vẻ mặt chờ mong.
Tô Bạch nghĩ muốn một cước đạp bay người này. Còn muốn biểu dương? Nếu thật sự bị anh làm, tôi đây ngày mai sẽ không khá hơn cái drap giường chất lượng kém bị giật rách tươm mấy hôm trước đâu á!
Vợ...
Một tia sáng lóe qua đầu Tô Bạch.
Vị luật sư Tô này, vốn là một tên âm hiểm, không hiểu sao mỗi lần đến trước mặt chủ quán, cái đầu tinh minh lại biến thành một đống hồ nhão. Song, may mắn, hiện tại lại thanh tỉnh hiếm có.
Xoay người đè chủ quán lại, Tô Bạch tắt đèn đầu giường, hạ giọng, “Để vợ tới hầu hạ chồng có được không?”
Tần Ly bị đè bên dưới, còn không phản ứng kịp, nhưng nhớ lại trước đây cha mẹ cũng là phu xướng phụ tùy, vợ hầu hạ chồng là lẽ thường, vậy nên gật đầu đáp ứng.
Lần này Tô Bạch giở toàn bộ thủ đoạn.
Hôn hít, vuốt ve, Tần Ly thoải mái thả lỏng thân thể chậm rãi hưởng thụ, vừa cảm động vợ hiền tận tâm vừa âm thầm quyết định sau này sẽ càng săn sóc vợ hơn.
Vì vậy, trong bóng tối truyền đến đoạn đối thoại:
Tô Bạch: “Thích không?”
Tần Ly hổn hển: “Có...”
Tô Bạch: “Đau không?”
Tần Ly rên rỉ một chút: “Không...”
Tần Ly: “Lạnh quá...” - Lập tức bị chặn lại.
Lâu sau.
Tô Bạch lui ra ngoài, mở đèn nằm bên cạnh, trong lòng không kiềm chế được hân hoan. Ăn rồi ăn rồi, rốt cuộc ăn rồi! Yahoo yahoo! Bảo vệ bảo vệ, bảo vệ được rồi! Yahoo yahoo!
Tần Ly mệt mỏi nằm thở dốc, lát sau mới an ổn lại, trong lòng lại kinh sợ không thôi. Hai kiếp làm người, sống hơn ba chục năm, nay mới biết, thì ra tình yêu vợ chồng tuyệt vời như vậy!
Giáo sư Tần luôn là người trung thành với cảm giác của thân thể, lúc này không chú ý lắm tới vị trí hai người khác xa so với dự tính, chỉ cảm thấy kinh ngạc, cũng rất thích.
Cho nên, Tần Ly quay sang Tô Bạch nói, “Vợ ơi, anh còn muốn nữa.”
Tô Bạch tru lên, cấp tốc nhào tới.
Lúc thức dậy, Tần Ly chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau, chỗ phía sau cảm thấy rất lạ. Không phải đau nhức mà là rất lạ. Nhớ tới lúc vợ hầu hạ mình thoải mái vô cùng, hơn nửa đêm còn chạy đi mua thuốc giảm đau và hạ sốt. Tần Ly cảm thấy hắn nên đối xử tốt với vợ một chút. Nhưng chuyện này đúng là rất mất sức, xem ra nên tiết chế chút thôi.
Thay quần áo, vừa mở cửa đã nghe có tiếng tranh chấp, nhìn sang, một lớn một nhỏ đang gân cổ nhìn nhau như gà chọi, không ai nhường ai.
“Ba ba, chú Đại Bạch bắt nạt con nít.” Tiểu Mãn thấy cứu tinh đến, vội vàng cáo trạng.
“Tôi không có.” Tô Bạch cũng vội giơ hai tay tỏ vẻ mình vô tội.
“Sao vậy?” Tần Ly xoa thắt lưng ngồi xuống.
Tô Bạch xông lên giúp xoa bóp eo lưng, Tiểu Mãn không chịu thua kém cũng chạy tới giúp ba ba đấm chân.
“Tôi mua sữa đậu nành với bánh rán bánh quẩy, nguội rồi, định cho sữa vào lò vi sóng hâm nóng, Tiểu Mãn bảo phải nấu lên.” Tô Bạch rất ấm ức.
“Ha ha, để tôi đi đun lại, trước đây mua sữa đậu nành đều đun nóng nên quen rồi.” Tần Ly bảo, anh rất ít khi mua sữa đậu nành, vậy mà Tiểu Mãn vẫn nhớ được.
“Hừ, cháu đã bảo là phải nấu mà.” Tiểu Mãn dương dương tự đắc làm mặt xấu với chú Đại Bạch.
Tô Bạch không nói gì. Ta đây mà biết nấu thì đã nấu rồi, còn chờ nhóc con dạy chắc? Con nhà ai thế không biết, chẳng đáng yêu chút nào!
Ăn xong bữa sáng đơn giản, Tô Bạch còn định ở nhà, tân hôn chẳng phải nên cùng nửa kia nghỉ ngơi sao, không có việc gì thì nếm chút đậu hủ cũng hay. Tần Ly không quen nhìn người này cứ như cái đuôi bự phe phẩy đằng sau, bèn đuổi đi làm.
Văn phòng luật sư Bách Xuyên hôm nay bị một trận kinh hoảng từ trên xuống dưới, từ sáng đến chiều. Hình như thủ lĩnh trúng tà rồi, cứ cười khúc khích cả ngày, tài liệu trên tay sợ là một chữ cũng không lọt vào mắt! Đáng sợ nhất là, cái kẻ luôn lấy ăn là mục tiêu lớn trong đời, hôm nay lại quên giờ cơm trưa...
Mục Triết Viễn sờ sờ cằm, chắc là ăn được rồi, không nghĩ ra nhé, chủ quán lại là bên dưới.
~*
~ Lý Minh dạo này rất vui vẻ. Cuối cùng cũng không cần đi học, có thể đi làm, kiếm được tiền, nhà mình sẽ không vất vả như vậy nữa, nhất là anh trai không cần vừa đi học vừa làm thêm kiếm tiền.
Lý Minh là học việc bán thời gian ở Trình ký, do có tài ăn nói nên được Tần Ly xếp đứng phục vụ ở quầy điểm tâm lầu hai. Công việc ở đây không dễ dàng, tuy điểm tâm phát miễn phí nhưng luôn có người muốn phá quy củ, tỷ như, muốn thêm một hai phần, hay như không có phiếu miễn phí lại muốn mua điểm tâm...
Trước đây chỉ có một nhân viên phục vụ ở đó, thường không ứng phó được hết những khách hàng khó chơi này. Hiện tại giao cho Lý Minh, cậu nhóc đối phó rất thuần thục, hơn nữa rất thích làm điểm tâm, còn xin học cùng các đầu bếp.
Buổi chiều không có việc gì, Lý Minh chợt nhớ tới vườn nhà ông chủ cần rãy cỏ bèn tới đó giúp.
Chiều về, ánh mặt trời rất đẹp, Tần Ly pha cà phê, ngồi trên xích đu mới lắp trong sân, hưởng thụ một buổi chiều đẹp.
Bạn nhỏ Lý Minh lần này gặp nạn rồi. Trước đây ở nhà nghe anh trai nói suốt, nào là người này tốt thế nào, tử tế với anh thế nào, Lý Minh vẫn nghĩ, chắc người này là một ông bác tóc hoa râm. Lần đầu gặp, cậu nhóc trợn mắt, trẻ thế! Ông chủ đúng là rất tốt, rất quan tâm đến anh em cậu, bộ dáng không xấu, thường thường bậc trung. Nhưng cậu luôn nghĩ người này có gì đó rất “tà”, kiểu như luôn khiến cho cậu bất giác làm theo lời anh ta mà không hề có ý phản kháng.
Thế nhưng, hôm nay gặp lại chủ quán, cậu lại cảm thấy không giống thường ngày. Trên người anh ta như mới sinh ra cái gì đó, khiến cậu không nhịn được lén nhìn mấy lần.
Tần Ly uống xong cà phê, vẫy tay với Lý Minh.
Lý Minh nhanh nhẹn bỏ việc trên tay chạy tới, trước hết đi cất tách cà phê vào nhà.
“Nãy giờ nhìn anh làm gì?” Tần Ly hỏi.
“Không, không có gì, chỉ thấy anh Đại Lâm đẹp.” Lý Minh thành thật khai báo. Là thật sự nghĩ đẹp, giống như cô dâu mới về nhà chồng trong thôn ấy, luôn khiến người ta cảm thấy trên người mang điểm gì đó rất khó gọi tên.
“Ừ, chăm chỉ làm việc nhé, lát nữa đi siêu thị mua cho anh ít thức ăn, hôm nay ở lại ăn tối đi!” Tần Ly cười híp mắt.
Lúc đi mua thức ăn, Lý Minh thật muốn vả cho mình vài cái, sao lại đi nói lung tung thế, sao lại không khống chế được cái miệng mình, có dâu mới gì gì đó lại đem ra so với chủ quán, kỳ quái, rõ ràng mình mới chỉ nghĩ trong lòng, thế nào lại hộc ra hết nhỉ? Nhưng mà ánh mắt ông chủ hôm nay cũng lạ ghê, rõ ràng đang cười, rõ ràng chỉ đưa mắt một cái, lại khiến người ta đổ mồ hôi lạnh! Này thì nhanh nhảu, Lý Minh vả nhẹ ngoài miệng mình mấy cái, tăng tốc chọn đồ ăn.
Hôm nay Tô Bạch về sớm, đón Tiểu Mãn tan học, kích động chạy về nhà, cách hàng rào đã thấy người kia lười biếng nghiêng mình trên xích đu, cái bàn tròn bên cạnh xếp đầy trái cây, nước trà và điểm tâm, à, còn một cậu phụ việc ở cửa hàng bị quay như chong chóng. Tô Bạch tặc lưỡi, đứa nhỏ đáng thương, lại làm gì đắc tội với chủ quán của mình rồi!
Mở xe thả Tiểu Mãn, nhóc con vắt chân ngắn lên chạy tới, hai tay bám hàng rào định trèo qua. Tiếc là hàng rào cao hơn bé, bé cố gắng bao nhiêu cũng chỉ treo lơ lửng trên đó.
Tô Bạch đứng xa nhìn, sau đó lái xe vào ga ra. Nhớ tới dáng vẻ lười biếng đầy phong tình của người kia sáng nay, Tô Bạch cảm thấy miệng khô khốc, nhanh chóng đỗ xe rồi vọt ra.
Nhấc con ném qua rào, mình cũng duỗi chân trèo qua, Tần Ly buồn cười nhìn một lớn một nhỏ không thích đi cửa chính lại thích trèo rào, nghĩ không biết có nên nâng hàng rào lên cao thêm chút nữa chăng.
Thấy cứu tinh đến, Lý Minh vui vẻ, thả rau đang nhặt dở trên tay xuống, vội vàng chạy trốn, còn không chạy sẽ chết mệt ở đây luôn đấy! Cậu không biết, chân chính mệt còn ở phía sau, đây là cảm giác duy nhất của bạn nhỏ Lý Minh khi hôm sau thấy lượng công việc tăng lên gấp đôi.
~*
~ “Ba ba.” Tiểu Mãn nhào vào lòng cha, khoe món quà vừa được tặng, “Chú Đại Bạch mua cho con bóng rổ.”
“Hử?” Tần Ly nhướng mày, “Con biết chơi không?”
“Không ạ.” Trình Tiểu Mãn nhanh nhẹn trả lời.
“Đương nhiên là tôi biết.” Tô Bạch nhe răng cười. “Lúc nào thử đấu một trận.”
“Không được.” Tần Ly lắc đầu, vị này luôn không có hứng thú với thể thao lắm!
“Vậy để tôi dẫn Tiểu Mãn đi chơi.” Tô Bạch nói. Nhớ tới cơ bụng sáu múi của Mục Triết Viễn, luật sư Tô cắn răng, đáng tiếc mình chỉ có bụng béo...
“Ừ, đi đi.” Tần Ly trả lại quả bóng cho Tiểu Mãn, đuổi con sang một bên chơi, rất không tình nguyện nhìn chằm chằm bụng béo của Tô Bạch, “Anh nên giảm cân. Quá nặng!”
Tô Bạch bi phẫn vô cùng. Tôi sao lại nặng như vậy? Không phải anh nuôi ra hay sao? Mỗi lần lén lút giảm mỡ lại bị người này vỗ béo.
Nhưng mà, quá nặng... chê mình nặng... lẽ nào...
Nhớ tới tối hôm qua, Tô Bạch lại nhộn nhạo lòng xuân.
Nếu như lần đầu là mình dụ dỗ người ta, lần thứ hai hoàn toàn là chủ quán dụ dỗ mình, thế nhưng lần thứ ba nhào tới lại bị đá văng, thì ra là vì chủ quán chê mình nặng quá...
Giảm béo! Nhất định phải giảm béo!
Tô Bạch siết chặt tay, quyết định từ mai sẽ chạy bộ buổi sáng một giờ, đương nhiên, phải kéo chủ quán chạy cùng.
Đêm đó, ông chủ Tần gối lên bụng mềm của Tô Bạch ngủ.
Vốn không thích lắm chuyện sau này không còn được sờ bụng mềm, nhưng bạn Tần nhà ta rất nhanh bình thường trở lại, có một chỗ sờ còn thích hơn bụng mỡ, nhiều thịt hơn...
Tô Bạch bị sờ phát hỏa, vốn định cho người ta nghỉ ngơi, cuối cùng không nhịn được biến thân, muốn phóng túng một lần, chủ quán lại mở lời.
“Hôm nay vẫn mỏi eo đau lưng lắm, đúng là chuyện này làm nhiều không tốt cho thân thể, sau này chúng ta mỗi tuần làm một lần nhé, như vậy vợ cũng không quá vất vả.” Tần Ly rất săn sóc. Nhớ tới hôm qua vợ nửa đêm chạy đi mua thuốc, về lại giúp mình xoa bóp rất lâu, thật sự quá cực khổ.
Tô Bạch rơi lệ đầy mặt. Chủ quán à, tôi không vất vả, thực sự không vất vả! À quên, dù có vất vả nhưng tôi cũng tình nguyện mà.
Một tuần một lần.
Một tuần một lần á...
Lần trước là cuối tuần, lần sau phải đợi đến cuối tuần nữa?
Mấy ngày kế tiếp, Tô Bạch tái dại cả mặt. Nhìn được không ăn được có cảm giác thế nào? Một thanh niên hai mươi mấy tuổi khỏe mạnh vừa mới bóc tem, đang trong giai đoạn say mê không ngừng lại được, một bàn thịt thơm ngào ngạt đặt trước mặt lại không được ăn sẽ có cảm giác thế nào?
Tô Bạch nghĩ, nếu bây giờ chủ quán nói một từ “được”, anh nhất định sẽ nhai sạch người này không còn một mảnh.
Vất vả sống tới thứ Sáu.
Tô Bạch âm âm cười, đưa Tiểu Mãn đi chơi miệt mài cả buổi, kết quả nhóc con chơi mệt, mới tám giờ đã ngủ say không biết gì.
Sau đó, Tần Ly bị tóm vào phòng, quả thật bị ăn tàn.
Tô Bạch ăn no, giúp người yêu xử lý sạch, bôi thuốc, xoa bóp, thật cẩn thận quan sát, mỹ mãn ôm người đi ngủ!
Ngủ một giấc đến giữa trưa mới dậy, chân mềm nhũn, bước đi nhẹ hẫng vô lực, Tần Ly nhíu mày, đây là hậu quả miệt mài quá độ đi!
Tô Bạch chột dạ, vẫn không xa không gần đi đằng sau, mắt liếc xuống dưới, không dám nhìn vào mắt người ta.
“Vợ à, vợ có thấy như này rất thương tổn thân thể không?” Tần Ly xoa thắt lưng ngồi xuống.
Tô Bạch dựng đứng từng sợi tóc. Đây là định... tính sổ? Anh vội vàng chạy tới xoa bóp luôn tay.
“Kỳ thực, nếu không muốn quá mệt, chúng ta có thể thử cách khác.” Tô Bạch đảo mắt nhanh như chớp.
“Hử? Nói nghe xem nào?” Tần Ly nằm xuống để Tô Bạch thuận tiện bóp lưng.
Thấy vết xanh xanh tím tím dưới vạt áo vừa tốc lên, Tô Bạch lại một lần nữa khô miệng.
“À thì, tôi nghĩ, chúng ta cứ theo tự nhiên, mỗi ngày một lần, như vậy cũng khá tiết chế...” Tô Bạch nuốt nước bọt, tay càng lúc càng lần xuống...
“Cũng được, vậy từ tuần sau thử xem thế nào.” Tần Ly gật đầu, kéo một cái gối đệm dưới lưng, vẫn thấy không thoải mái.
Tô Bạch siết chặt nắm tay, tư thế này, tư thế này... là trắng trợn quyến rũ đây mà! Chờ chút, chủ quán vừa nói gì? Thử xem? Tốt! Nhưng mà, tuần sau? Còn phải nhịn bảy ngày?
Đối với khả năng mình có thể kiên trì bảy ngày hay không, bạn Tô nhà ta rất hoài nghi, còn đối với khả năng mình có thể sau khi kiên trì bảy ngày mà chỉ làm một lần là kết thúc công việc, bạn Tô căn bản không cần hoài nghi. Xong được mới là lạ đó...
Tuần sau, tuần sau, còn phải đến tuần sau! Tô Bạch rất u buồn.
Đúng rồi, thứ Hai cũng là tuần sau! Nghĩ thông điểm này, đại luật sư Tô sống lại.
Quy mô trà quán lớn hơn quán cơm trước đây nhiều, may mà nhân viên cũ vẫn còn, không đến nỗi cuống tay cuống chân. Tần Ly vẫn tiếp tục ý định kinh doanh bữa sáng và bữa trưa, buổi chiều chỉ nghỉ ngơi.
Lắp đặt các thiết bị cần thiết, mời quản lý chuyên nghiệp. Lần này Tần Ly chân chính thành ông chủ. Mở tiệm cần rất nhiều thủ tục, Tần Ly không am hiểu lắm, may mà vợ có khả năng, lo chu toàn từ trên xuống dưới.
Mười chín tháng Giêng, chính thức khai trương.
Tên tiệm là mới lấy, món ăn gia đình Tiểu Mãn, Tần Ly tự viết rồi đưa đi khắc tên biển hiệu. Hấp dẫn ánh mắt người khác nhất chính là hai tấm tranh dán trên cửa kính. Một tấm là cảnh Tiểu Mãn bưng bát canh cẩn thận bước tới bàn ăn, mắt tròn vo, miệng nhỏ hơi chu ra. Một tấm là cảnh ba người bên bàn ăn, chỉ có Tiểu Mãn ở chính diện, cầm thìa phấn đấu với một sợi miến, Tô Bạch chỉ thấy bóng lưng, chỗ Tần Ly thì chỉ thấy bát đũa bày ra.
Cửa hàng có hai lầu, lầu một là quầy cơm bình dân, lầu hai là sảnh tiệc đứng.
Ngày khai trương, khách đến chật ních. Tần Ly vui vẻ lắm, Tiểu Mãn nhà mình dùng tốt ghê!
Tiệc đứng hai mươi chín đồng, tuần đầu khai trương giảm giác còn 80%, chỉ ngày đầu đã làm Tần Ly hối hận không thôi. Đầu tiên, Tô Bạch dùng thủ đoạn cưỡng chế đem toàn bộ nhân viên sở luật tới ủng hộ. Đến thì cứ đến, mấu chốt là mấy người này ăn quá năng suất. Một đám như quỷ đói vào thôn, bày ra vẻ nhất định phải ăn đủ, hệt như một trận cuồng phong càn quét.
Trong phòng nghỉ, Tô Bạch đắc ý khoe khoang, “Tôi làm tốt chứ?”
“Ừ, tốt, mỗi người đều ăn đủ vốn.” Tần Ly hết cách,
Mấy ngày sau, Tần Ly nhíu mày. Tình hình kinh doanh tốt ngoài dự định, nhưng lãng phí quá nghiêm trọng. Ăn tiệc đứng là như vậy, luôn nghĩ không thể thiệt nên đều ra sức gắp đồ vào đĩa, nhiều người mắt to dạ dày nhỏ, thường thường thừa lại rất nhiều. Mỗi ngày đổ rác thường có đến vài thùng thức ăn đổ đi, khiến mấy vị đầu bếp xót của không chịu nổi.
Tần Ly suy nghĩ một lát, nảy ra cách này.
Rất nhanh, gần sảnh tiệc đứng có thêm một quầy nhỏ, chuyên các món điểm tâm. Bánh quy, bánh ga to nhỏ, các thức uống. Toàn bộ đều làm và đóng gói tại chỗ, nhưng không bán. Sảnh tiệc đứng dán tờ tuyên truyền, nếu ai ăn hết thức ăn trên đĩa mình thì có thể tới quầy phục vụ lĩnh phiếu miễn phí, cầm phiếu đến quầy điểm tâm tự chọn một món quà nhỏ.
Một chiêu này rất thành công đánh vào nhân tâm, đồ miễn phí ai chẳng muốn! Từ đó, cơm và đồ ăn thừa đổ đi chỉ còn một phần ba so với trước đây.
Điểm tâm đều là chế biến riêng, một miếng nho nhỏ, các cô ăn kiêng cũng không cần lo lên cân. Nhất là, mấy món đó không bán, chỉ tặng theo phiếu. Trong ngày không đưa hết sẽ chia cho nhân viên mang về, không để qua đêm.
Ngoại trừ thỉnh thoảng đi làm mấy món điểm tâm nhỏ, Tần Ly hoàn toàn thành chỉ huy năm ngón. Quản lý sảnh chính là người có chuyên môn, tài vụ do Tô Bạch giới thiệu, đều rất đáng tin, về phần mình, cứ ngồi chờ đếm tiền là được.
~*
~ Thời điểm bận rộn nhất đã qua, thời tiết cũng ấm lên, Tần Ly bắt đầu hành hạ cái vườn của mình.
“Anh Đại Lâm, nếu muốn trồng lê, em đề nghị trồng bên ngoài kia, như vậy ánh sáng trong phòng sẽ khá hơn, cũng không ngăn sáng của lầu hai khi cây lớn, nếu không đến khi đó người ta cằn nhằn cho thì không hay.” Lý Tranh vòng qua vòng lại trong vườn, chọn được chỗ trồng cây.
“Ừ, cho anh gợi ý xem nên trồng gì nữa.” Tần Ly gật đầu.
“Lê thì trồng bốn cây nhé, trồng thêm hai gốc đào, bên kia có thể trồng một hàng cây giống anh đào, nếu thích cây hạnh anh cũng có thể trồng vài cây, lúc nở hoa sẽ rất đẹp. Dưới gốc cây có thể trồng ít dâu tây để tận dụng triệt để nguồn tài nguyên đất. Như vậy vẫn còn nhiều đất lắm, hơn bảy phần đất, hay là thế này, chỗ còn lại anh trồng hướng dương đi!” Lý Tranh càng nói càng hào hứng.
Tần Ly sờ cằm, hiểu rồi, thằng bé đang định biến vườn nhà mình thành vườn trái cây.
Lý Tranh gãi gãi ót, cười, “Anh Đại Lâm, anh thấy thế nào?”
“Muốn đổi thành vườn cây ăn quả thì anh phải hỏi phụ trách tòa nhà đã.” Tần Ly cười nói.
“Anh Đại Lâm, hướng dương không phải cây ăn quả.” Lý Tranh nghiêm túc giải thích.
“Cũng được, trước tiên cứ vậy đi, để nhìn lại xem có cái gì thích hợp trồng nữa không?” Tần Ly nói, nếu người phụ trách tòa nhà không có ý kiến thì trồng ít cây ăn quả cũng hay, vừa có ăn lại vừa đẹp nhà.
“Nếu không, như vậy đi, anh Đại Lâm, mấy hôm nữa em trai em sẽ ra đây, em bảo nó mang ít cây giống ra, nếu có thể làm thành vườn cây ăn quả, không chừng năm nay kịp nở hoa kết trái đấy.” Lý Tranh nói.
“Cây giống cũng chuyển được à? Tàu hỏa cho phép mang mấy thứ này sao?” Tần Ly hỏi.
“Không phải tàu, là xe chở hàng của nhà bên, đúng dịp này định ra đây lấy hàng, em trai em đi nhờ xe.” Lý Tranh sờ đầu, ngượng ngùng nói.
“Em của em cũng đang đi học à?” Tần Ly nhíu mày.
“Nó thôi học rồi ạ, thành tích của nó không cao, mới học xong kỳ một lớp mười, sang năm sau nói thế nào cũng không chịu đi học, nhất định đòi đi làm. Mẹ em lo lắng, bảo nó tới đây, nói là có hai anh em chăm sóc nhau thì yên tâm hơn.” Lý Tranh bảo.
“Cậu bé bao nhiêu tuổi?” Tần Ly hỏi. Lý Tranh mới mười chín, vậy là em trai cũng không lớn bao nhiêu.
“Mười sáu ạ, em của em khỏe lắm nhé!” Lý Tranh khoe.
Tần Ly nghẹn lời. Mười sáu. Con nhà nghèo sớm lo toan sao, mình mười sáu tuổi cả ngày chỉ biết quấn lấy lão Mã đánh nhau thôi, còn vì một đĩa chân giò thủy tinh mà nghĩ thất sủng, hờn dỗi với cha mẹ kìa.
“Trình ký vẫn còn thiếu người, nếu em ấy đồng ý thì bảo tới đây làm nhé.” Tần Ly buồn bực không thôi, quay vào nhà.
“Dạ, để em hỏi nó xem.” Nghĩ đến sắp được gặp em trai, Lý Tranh càng cao hứng hơn.
~*
~ Cuộc sống gần đây của Tô Bạch rất mỹ mãn. Cùng chủ quán - tuy chưa đạt đến mức như hình với bóng nhưng cũng không kém bao nhiêu. Buổi tối làm ấm giường, sáng cùng nhau dậy, cùng ăn cơm, cùng đưa con đi học, cùng đi làm. Sau đó trộm hôn một cái, kẻ lên lầu hai mươi sáu, người ở lại lầu một. Buổi trưa theo lệ thường gặp nhau vào bữa cơm, hai người cùng thân thân thiết thiết dùng cơm ở phòng nghỉ của quản lý. Buổi chiều, chủ quán đi đón con, chờ mình về đến nhà, bữa tối nóng sốt đã lên bàn, cuộc sống còn có thể hoàn mỹ hơn sao?
Rời tòa án, Tô Bạch vòng qua nhà hàng, trợ lý Vương Diệu Diệu chớp chớp mắt, bám đuôi.
“Đang vội à?” Tô Bạch tì vào quầy, mỉm cười nhìn chủ quán đang tất bật bên trong.
“Ừ, tôi đang thử làm bánh củ cải, thứ này ít đường, các chị em chắc là thích. Xong sớm thế à?” Tần Ly tranh thủ thời gian trả lời, sắp đến giờ cơm trưa rồi, phải nhanh tay lên.
“Anh Đại Lâm, cần người ăn thử không?” Vương Diệu Diệu chăm chú nhìn thành phẩm trên tay Tần Ly.
“Đây. Này là bánh củ cải, còn cả bánh hạnh nhân và bánh hạt bo bo, nếm xem thích loại nào?” Tần Ly lấy ba loại bánh mới đưa tới.
“Cám ơn anh Đại Lâm, anh thật tử tế.” Vương Diệu Diệu liếc nhìn sếp, nhanh tay rút đĩa bánh về phía mình.
“Thích thì ăn nhiều một chút, dù sao có ăn cái gì cũng không béo, lát nữa về nhớ mang cho các chị em trong phòng một ít.” Tần Ly lấy gói giấy bỏ vào một ít điểm tâm đưa tới.
Tô Bạch há hốc mồm, chen vào không lọt, giận.
“Vương Diệu Diệu, trong giờ hành chính dám trốn việc, tôi sẽ trừ tiền thưởng của cô.” Tô Bạch quay sang đe dọa trợ lý của mình.
Trời đất, giận chó đánh mèo trắng trợn quá! Vương Diệu Diệu bị miếng bánh mắc cứng ngay họng, ngây ra. Tần Ly nhanh tay đưa tới một ly trà sữa.
“Sếp à, đừng quên, trợ lý phải đi theo sau sếp mình từng giây từng phút.” Vương Diệu Diệu rót cả ly trà sữa xuống họng mới tìm lại được ngôn ngữ.
“Còn không nhanh lên!” Tô Bạch quay người ra ngoài, cuối cùng phát hiện mình nửa đường rẽ ngang rẽ dọc mang theo trợ lý.
Ngang nhiên dụ dỗ trợ lý của tôi chưa tính, lại còn dám tính dụ dỗ cả đám nữ đồng nghiệp trong văn phòng tôi, chủ quán, lá gan của anh không nhỏ đâu! Tô Bạch âm thầm mài răng. Chờ đấy, một ngày nào đó anh sẽ biết tay tôi, hừ hừ!
Tô Bạch quét mắt nhìn một lượt phòng làm việc, tính toán xem có nên loại rớt tất cả nữ đồng nghiệp không. Một đám ăn mặc sặc sỡ trông ra thể thống gì cơ chứ!
Sau đó, sở luật Bách Xuyên có thêm một quy định: toàn bộ phải mặc chính trang khi đi làm[1].
[1. Nữ không được mặc váy.]
~*
~ Vườn của Tần Ly cuối cùng cũng được dọn dẹp xong, mấy cây ăn quả đã được trồng vào. Ba gốc lê trắng, ba gốc tuyết lê, bốn gốc đào, hai gốc hạnh, dọc hàng rào còn có một hàng anh đào nhỏ.
Không thể phủ nhận, em trai Lý Tranh rất có năng lực. Lý Minh, mười sáu tuổi, cao hơn Lý Tranh nửa cái đầu, tính tình nhanh nhẹn, miệng rất ngọt. Những cây giống đều do cậu mang ra, xe tải không thể vào thành phố, cậu bèn thuê hai chiếc xa ba gác kéo tới.
Xới đất, đào hố, lót phân, trồng cây, tưới nước, toàn bộ do mình cậu làm, khiến Tần Ly tròn mắt. Trồng cây xong, cậu bé còn lôi ra một bọc hạt giống, tính toán gieo cái gì ở chỗ nào, gieo vào lúc nào. Tần Ly xem một chút, ngoại trừ hạt dưa, anh không nhận ra loại hạt nào nữa.
Đậu Hà Lan, trồng ở ngoài hàng rào, rào cao thước hai, vừa tầm cho đậu leo. Dây mướp, chờ hôm sau đi mua mấy cây trúc về gác lên rìa ban công, phía trên chỗ gieo hướng dương. Dưa chuột, đến lúc đó rồi đánh một luống là được. Cũng có thể đánh vài luống, đào thêm con kênh nhỏ, các loại rau dưa mỗi loại trồng một ít.
Lý Minh trình bày tỉ mỉ. Tần Ly O.O Hai anh em nhà này thật quá mạnh tay, biến vườn của anh thành vườn cây ăn quả kết hợp vườn rau.
“Ha ha, ở quê em, mỗi người chỉ có một mảnh đất, trừ đất trồng lương thực và trái cây, sẽ không còn bao nhiêu đất trồng rau, có một cái vườn lớn như vậy thật là tốt.” Lý Minh rất hài lòng với kế hoạch của mình.
Tần Ly gật đầu, cũng rất hài lòng. Trước khi quản lý của nhà đến tìm phiền toái, ta cứ trồng trước đã! Trồng ít rau xanh cây ăn quả cũng tốt, tránh cho Tiểu Mãn sau này lại bảo đậu phộng mọc ra từ cây.
Cái sân biến thành nửa sân nửa vườn, người phụ trách biết chuyện liền làm ầm lên, nhưng rất nhanh lại tắt hỏa, không biết Tô Bạch nói gì với anh ta, chỉ biết sau đó không có gì xảy ra nữa.
~*
~ Tiết Thanh minh, Tần Ly đưa Tiểu Mãn về thành phố S tảo mộ. Đứng trước mộ mình, tâm tình anh hơi bất ổn.
“Cảm giác thế nào?” Lão Mã chọt tiểu sư đệ.
“Không tệ lắm, nhưng cái ảnh này hơi xấu, lão Mã, thẩm mỹ của ông quá kém.” Tần Ly bất mãn.
“Anh đây cũng muốn tìm cái nào đẹp đẹp một tí nhưng thằng hỗn hào nhà chú không thích chụp ảnh thì anh biết làm thế nào?” Lão Mã cũng rất bất mãn.
Tiểu Mã đập đầu trước mộ chú Tiểu Ly xong, mong theo Tiểu Mãn chạy đi chơi.
Rất nhanh, Tiểu Mãn lại chạy về.
“Ba ba, con có thể cưới hai vợ không?” Tiểu Mãn lay lay tay áo cha, nỗ lực khiến cha chú ý mình.
“Hửm? Hử?” Tần Ly mở to mắt.
“Tiểu Mãn thích chú xinh đẹp, cũng thích anh Tiểu Mã, có thể cưới hai người vợ không?” Tiểu Mãn chớp mắt, khẩn trương chờ cha trả lời.
Lão Mã =.=
Phương Sanh =.=’
“Nếu anh Tiểu Mã đồng ý làm vợ bé của con thì ba không có ý kiến gì.” Tần Ly nghiêm túc trả lời con.
“Anh Tiểu Mã ơi, anh làm vợ bé của em nhé!” Tiểu Mãn nhận được đáp án vừa ý, quay lại cầu hôn ngay.
Tiểu Mã muốn khóc.
“Tiểu sư đệ, tìm chỗ nào tâm sự đi.” Phương Sanh vỗ vỗ vai Tần Ly, bẻ đốt ngón tay răng rắc.
~*
~ Chủ quán đi vắng, Tô Bạch tranh thủ mời một nhà thiết kế vườn về sửa sang một chút, cả khu sân vườn trông thay đổi hẳn.
Các cây ăn quả được trồng đều là cây chiết cành, Lý Minh nói năm nay có thể kết trái. Tô Bạch dạo bước trong vườn vài vòng, tưới nước cho hàng hướng dương mới lên đến mắt cá chân, nhìn nhìn xung quanh cây cối tốt tươi, lòng vui vẻ lắm. Hai ba năm nữa, trong này sẽ thành muôn hoa như gấm, lá xanh xòe ô. Đến lúc đó mình cùng chủ quán trước hoa dưới trăng tâm sự, lãng mạn biết bao!
Một mình buồn chán, Tô Bạch theo chân Mục Triết Viễn tới quán bar của Triển Vân.
Triển Vân cảm thấy là lạ. Không phải vì thấy thanh niên tốt là đại luật sư Tô xuất hiện ở quán rượu mà là nghĩ, ánh mắt anh ta nhìn mình rất lạ.
“Anh có cảm thấy ánh mắt của thủ trưởng anh lạ lắm không?” Triển Vân kéo Mục Triết Viễn qua, thấp giọng hỏi.
“Không, bình thường mà.” Mục Triết Viễn cười nhạo, “Cha vợ nhìn con rể, à quên mẹ chồng xem con dâu chẳng phải là như thế sao? Vừa hài lòng vừa soi mói...”
“Giải thích coi!” Triển Vân lườm Mục Triết Viễn một cái.
“Tiểu Mãn nói muốn cưới cậu làm vợ đấy.” Mục Triết Viễn cấp tốc xì ngay. Người này, ra tay sao mà ác liệt thế, chẳng phải có câu “nhất dạ gì gì bách dạ ân” hay sao, thế nào đến mình lại cái gì cũng không có!
Triển Vân híp mắt lại.
~*
~ Tần Ly vừa về đến nhà liền nhận được một món quà, mở ra, là một đĩa CD, mặt ngoài trụi lủi, chắc là tự làm.
Bỏ vào máy tính mới mua, mở lên, sau đó, ngây ra.
Bên trong là hai người đàn ông, hai người đàn ông vừa thấy mặt đã bắt đầu ôm hôn cởi quần áo cho nhau.
Lấy đĩa ra, gọi điện cho Triển Vân.
“Triển Vân à, cảm ơn món quà của cậu, nhưng mà, thực sự muốn tôi xem à?” Tần Ly rất ngại ngùng.
“Hà hà, anh xem được bao lâu rồi?” Triển Vân cười gian.
“Mới xem đoạn đầu, được chừng hai, ba phút.” Tần Ly ấp úng.
“Xem tiếp, nhất định phải xem hết, nếu không tôi không tha cho anh đâu!” Triển Vân hạ tử lệnh.
Tần Ly khó nghĩ quá, nhưng lại không muốn mất người bạn này, vì vậy đành mở máy tính xem tiếp. Có điều anh vẫn thắc mắc vì sao Triển Vân lại bắt anh xem mấy thứ riêng tư như vậy?
Xem xong đĩa phim yêu tinh đánh nhau dài hơn một giờ, Tần Ly rốt cuộc thở ra một hơi. Lúc này Tô Bạch cũng mang theo Tiểu Mãn về đến nhà. Tần Ly vội vàng giấu đĩa CD vừa xem đi.
Tối đó khi đi ngủ, Tần Ly hơi mất tự nhiên nhìn Tô Bạch. Tô Bạch cảm thấy trái tim bé nhỏ ngứa ngáy lắm rồi, nghĩ đêm nay chủ quán đặc biệt mê người, ánh mắt thường miết qua anh mang theo phong tình vô hạn. Để tránh hóa thân thành sói, Tô Bạch lui bước, về lầu mười sáu tạm thời cô đơn một tối.
Hôm sau là cuối tuần. Triển Vân lấy lý do tham quan vườn rau làm ngụy trang tới chơi, nhìn vẻ mất tự nhiên của chủ quán, thỏa mãn cười cười, nhe răng về phía Tô Bạch.
Pha xong cà phê, Mục Triết Viễn cũng xuống chực ăn chực uống. Bốn người bèn kê cái bàn cùng ngồi ngoài vườn.
“Triển Vân, cảm ơn cậu, trước đây tôi không biết ra là phải như vậy, nhưng cậu đem đồ riêng tư của mình cho tôi mượn, tôi thực sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào.” Tần Ly bưng một tách cà phê đưa tới.
Triển Vân ngạc nhiên không hiểu.
Tô Bạch cũng trừng mắt nhìn.
Hử, có chuyện? Mục Triết Viễn dựng lỗ tai lên.
Ánh mắt Tần Ly đảo qua vài vòng trên người Triển Vân và Mục Triết Viễn, lại đảo sang bụng béo của Tô Bạch, nhịn không được, cảm thán, “Nhưng mà Triển Vân này, thân thể của cậu cũng thật tốt, lại có thể uốn thành góc khó tưởng tượng như vậy, mà Triết Viễn nha, dáng người của anh tốt lắm, tôi nhìn thấy có sáu múi cơ bụng cơ đấy.”
Sét đánh trúng đầu.
Đây là cảm giác của Triển Vân và Mục Triết Viễn.
Thiên lôi bổ xuống.
Đây là cảm giác của Tô Bạch. Hai tên hư đốn này rốt cuộc đã cho chủ quán nhà ta nhìn thứ vớ vẩn gì đó? Sẽ bị đau mắt hột đó...
Cầm đĩa CD, Triển Vân cho mình một bạt tai, lại đá Mục Triết Viễn một cái thật mạnh rồi chạy mất. Nhầm rồi nhầm rồi nhầm đĩa rồi, sao lại đem đĩa hình của mình đưa cho người ta chứ?
“Cảm ơn đã quá khen.” Mục Triết Viễn thong thả uống xong cà phê, theo chân Triển Vân mất hút.
Nếu đoán không sai, đó là đĩa H đi, Tô Bạch vặn tóc ngồi xổm dưới đất, muốn chết quá. Thảo nào hôm qua chủ quán lạ như vậy, ra là định xxx mình!
Thấy ánh mắt chủ quán vẫn đảo qua đảo lại bộ phận nhiều thịt nhất trên người mình, Tô Bạch cảm thấy đau toàn thân. Nếu đêm nay chủ quán biến thân, mình nên chuồn hay là cũng biến thân theo đây? Đại luật sư Tô khó nghĩ.
“Ba ba...” Tiểu Mãn tìm khắp phòng không thấy người, chân trần chạy ra.
Tô Bạch nhanh tay nhanh mắt xông lên ôm Tiểu Mãn làm tấm mộc bài, đúng rồi, còn có con đây, hẳn là có thể chống chọi một phen! Tô Bạch quyết định trước tiên phải tìm ít tài liệu bồi dưỡng cho chủ quán đã, như vậy dù có bị đè thì tối thiểu cũng giảm thương tổn xuống mức thấp nhất. Ừ, chuẩn bị thật nhiều, nhất định phải chu đáo...
~*
~ Tần Ly đã có chuẩn bị. Thì ra hai người đàn ông với nhau không phải đơn giản như vậy a, trước đây mình đã bạc đãi vợ rồi? Cũng may vợ mình hiền lành không tính toán hơn thua, nếu không cái mặt già này của mình đúng là không còn biết cất chỗ nào nữa.
Song, vị này vẫn vướng mắt một chút. Dùng chỗ đó, còn phải gì gì, không sạch sẽ...
Giáo sư Tần vừa mới quen được hôn sâu thấy rất khó tiếp thu.
Nhưng mà, khiến vợ cô đơn lâu quá cũng không được.
Nếu vợ vì vậy mà bất mãn rồi ngoại tình...
Thôi được, ta không vào địa ngục thì ai vào, cùng lắm thì lúc đó lấy Safeguard rửa tay vài lần là được...
“Ba ba, dưa chuột nhỏ này!” Tiểu Mãn chỉ vào quả dưa chuột mới kết bé bằng ngón út.
Tô Bạch sợ run cả người, ngồi xuống ôm con.
“Đâu nào?” Tần Ly cũng xúm tới. Chà, thấy thành quả lao động của mình đúng là rất có cảm giác thành tựu, tuy ngoại trừ thỉnh thoảng tưới nước, những cái khác đều do anh em Lý Tranh làm.
“Đây này đây này, ba ba, Tiểu Mãn muốn ăn dưa chuột.” Tiểu Mãn ngẩng cằm nhỏ.
“Được, trưa này ăn dưa chuột.” Tần Ly gật đầu.
“Trong nhà không có, để tôi đi mua.” Tô Bạch nhét con vào lòng chủ quán, xung phong ra trận. Tiện đường, tranh thủ đi mua mấy thứ khác, có thể buổi tối sẽ dùng đến...
Buổi trưa ăn dưa chuột rất ngon, non giòn, vẫn còn mang hoa và gai, quả thật năng lực chọn đồ ăn của Tô Bạch đã được rèn luyện rất tốt. Hai cha con ăn dưa chuột khá thô lỗ, rửa sạch, gọt bỏ gai, cầm nguyên quả chấm muối ăn.
Rôm rốp, rôm rốp, rôm rốp...
Hai cha con giáo sư Tần vui vẻ ăn dưa chuột, Tô lão tam nhà ta nhìn quả dưa ngày càng ngắn đi trong tay chủ quán, cảm thấy một chỗ nào đó trên thân thể thật là đau...
“Sao vậy, không khỏe à? Sắc mặt xấu quá.” Tần Ly thấy sắc mặt vợ không bình thường, sờ lên trán kiểm tra, may quá, không bị sốt.
“Không sao, tốt lắm, chỉ hơi căng thẳng.” Tô Bạch nhìn chằm chằm làn môi hơi mỏng bóng loáng nước, miệng khô lưỡi khô.
“Yên tâm, anh sẽ tốt với vợ.” Tần Ly kéo tay vợ, nghiêm túc nói.
Kỳ thực anh có thể không cần tốt với tôi, tôi càng muốn tốt với anh ta hơn! Tô Bạch rơi lệ đầy mặt.
~*
~ Dù không muốn, trời vẫn cứ tối rất nhanh.
Chín giờ, Tô Bạch giương mắt nhìn chủ quán ôm con đi ngủ, sợ chết mất. Tiểu Mãn, không ngủ ở phòng ngủ chính? Trước đây chẳng phải vẫn ngủ cùng bọn họ sao? Lẽ nào chủ quán thật sự hạ quyết tâm đêm nay ra tay? Nếu không thì sao lại bỏ con trai bảo bối sang phòng khác?
Tô Bạch chỉ lo sốt ruột lại quên mất chuyện mấy hôm trước chủ quán dọn phòng sách nhỏ làm phòng cho nhi đồng. Hôm nay sửa sang xong, thời tiết đã ấm hơn, con trai bảo bối đương nhiên nên ngủ một mình.
Tắm xong, chủ quán đã nằm trên giường, Tô Bạch nhìn thấy, suýt thì văng máu mũi.
Drap mới, áo ngủ mới, tủ đầu giường còn đặt vật gì không rõ. Chuẩn bị đầy đủ thật! Tô Bạch cắn môi, bò lên giường, ngay lập tức bị người đè lên.
Chiều nay Tần Ly học được không ít thứ, có máy tính rất tiện, có tư liệu Mục Triết Viễn cho mượn, có các diễn đàn online giải thích cặn kẽ, có một người vợ hiền lành, còn không làm được sao?
Cho nên lúc này Tần Ly đè người lên, bắt đầu gặm tới.
Tô Bạch hít một hơi lạnh. Đau quá! Chủ quán, anh cầm tinh con cẩu à! Khóc không ra nước mắt nhìn người đang gặm gặm véo véo trên người mình với vẻ mặt tò mò, Tô Bạch nghĩ... hay là ngất luôn cho xong chuyện. Chưa từng làm cũng đã nhìn thấy cơ mà, chủ quán, cắn người là không đúng!
Tần Ly cẩn thận hồi tưởng những thứ đã xem trên đĩa, cố nén khó chịu thò tay tới. Tô Bạch hít vào một hơi. Chủ quán, anh định phế tôi đi chắc?
“Vợ ơi, thích không?” Tần Ly gặm một cái, ngẩng đầu nhìn Tô Bạch, vẻ mặt chờ mong.
Tô Bạch nghĩ muốn một cước đạp bay người này. Còn muốn biểu dương? Nếu thật sự bị anh làm, tôi đây ngày mai sẽ không khá hơn cái drap giường chất lượng kém bị giật rách tươm mấy hôm trước đâu á!
Vợ...
Một tia sáng lóe qua đầu Tô Bạch.
Vị luật sư Tô này, vốn là một tên âm hiểm, không hiểu sao mỗi lần đến trước mặt chủ quán, cái đầu tinh minh lại biến thành một đống hồ nhão. Song, may mắn, hiện tại lại thanh tỉnh hiếm có.
Xoay người đè chủ quán lại, Tô Bạch tắt đèn đầu giường, hạ giọng, “Để vợ tới hầu hạ chồng có được không?”
Tần Ly bị đè bên dưới, còn không phản ứng kịp, nhưng nhớ lại trước đây cha mẹ cũng là phu xướng phụ tùy, vợ hầu hạ chồng là lẽ thường, vậy nên gật đầu đáp ứng.
Lần này Tô Bạch giở toàn bộ thủ đoạn.
Hôn hít, vuốt ve, Tần Ly thoải mái thả lỏng thân thể chậm rãi hưởng thụ, vừa cảm động vợ hiền tận tâm vừa âm thầm quyết định sau này sẽ càng săn sóc vợ hơn.
Vì vậy, trong bóng tối truyền đến đoạn đối thoại:
Tô Bạch: “Thích không?”
Tần Ly hổn hển: “Có...”
Tô Bạch: “Đau không?”
Tần Ly rên rỉ một chút: “Không...”
Tần Ly: “Lạnh quá...” - Lập tức bị chặn lại.
Lâu sau.
Tô Bạch lui ra ngoài, mở đèn nằm bên cạnh, trong lòng không kiềm chế được hân hoan. Ăn rồi ăn rồi, rốt cuộc ăn rồi! Yahoo yahoo! Bảo vệ bảo vệ, bảo vệ được rồi! Yahoo yahoo!
Tần Ly mệt mỏi nằm thở dốc, lát sau mới an ổn lại, trong lòng lại kinh sợ không thôi. Hai kiếp làm người, sống hơn ba chục năm, nay mới biết, thì ra tình yêu vợ chồng tuyệt vời như vậy!
Giáo sư Tần luôn là người trung thành với cảm giác của thân thể, lúc này không chú ý lắm tới vị trí hai người khác xa so với dự tính, chỉ cảm thấy kinh ngạc, cũng rất thích.
Cho nên, Tần Ly quay sang Tô Bạch nói, “Vợ ơi, anh còn muốn nữa.”
Tô Bạch tru lên, cấp tốc nhào tới.
Lúc thức dậy, Tần Ly chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau, chỗ phía sau cảm thấy rất lạ. Không phải đau nhức mà là rất lạ. Nhớ tới lúc vợ hầu hạ mình thoải mái vô cùng, hơn nửa đêm còn chạy đi mua thuốc giảm đau và hạ sốt. Tần Ly cảm thấy hắn nên đối xử tốt với vợ một chút. Nhưng chuyện này đúng là rất mất sức, xem ra nên tiết chế chút thôi.
Thay quần áo, vừa mở cửa đã nghe có tiếng tranh chấp, nhìn sang, một lớn một nhỏ đang gân cổ nhìn nhau như gà chọi, không ai nhường ai.
“Ba ba, chú Đại Bạch bắt nạt con nít.” Tiểu Mãn thấy cứu tinh đến, vội vàng cáo trạng.
“Tôi không có.” Tô Bạch cũng vội giơ hai tay tỏ vẻ mình vô tội.
“Sao vậy?” Tần Ly xoa thắt lưng ngồi xuống.
Tô Bạch xông lên giúp xoa bóp eo lưng, Tiểu Mãn không chịu thua kém cũng chạy tới giúp ba ba đấm chân.
“Tôi mua sữa đậu nành với bánh rán bánh quẩy, nguội rồi, định cho sữa vào lò vi sóng hâm nóng, Tiểu Mãn bảo phải nấu lên.” Tô Bạch rất ấm ức.
“Ha ha, để tôi đi đun lại, trước đây mua sữa đậu nành đều đun nóng nên quen rồi.” Tần Ly bảo, anh rất ít khi mua sữa đậu nành, vậy mà Tiểu Mãn vẫn nhớ được.
“Hừ, cháu đã bảo là phải nấu mà.” Tiểu Mãn dương dương tự đắc làm mặt xấu với chú Đại Bạch.
Tô Bạch không nói gì. Ta đây mà biết nấu thì đã nấu rồi, còn chờ nhóc con dạy chắc? Con nhà ai thế không biết, chẳng đáng yêu chút nào!
Ăn xong bữa sáng đơn giản, Tô Bạch còn định ở nhà, tân hôn chẳng phải nên cùng nửa kia nghỉ ngơi sao, không có việc gì thì nếm chút đậu hủ cũng hay. Tần Ly không quen nhìn người này cứ như cái đuôi bự phe phẩy đằng sau, bèn đuổi đi làm.
Văn phòng luật sư Bách Xuyên hôm nay bị một trận kinh hoảng từ trên xuống dưới, từ sáng đến chiều. Hình như thủ lĩnh trúng tà rồi, cứ cười khúc khích cả ngày, tài liệu trên tay sợ là một chữ cũng không lọt vào mắt! Đáng sợ nhất là, cái kẻ luôn lấy ăn là mục tiêu lớn trong đời, hôm nay lại quên giờ cơm trưa...
Mục Triết Viễn sờ sờ cằm, chắc là ăn được rồi, không nghĩ ra nhé, chủ quán lại là bên dưới.
~*
~ Lý Minh dạo này rất vui vẻ. Cuối cùng cũng không cần đi học, có thể đi làm, kiếm được tiền, nhà mình sẽ không vất vả như vậy nữa, nhất là anh trai không cần vừa đi học vừa làm thêm kiếm tiền.
Lý Minh là học việc bán thời gian ở Trình ký, do có tài ăn nói nên được Tần Ly xếp đứng phục vụ ở quầy điểm tâm lầu hai. Công việc ở đây không dễ dàng, tuy điểm tâm phát miễn phí nhưng luôn có người muốn phá quy củ, tỷ như, muốn thêm một hai phần, hay như không có phiếu miễn phí lại muốn mua điểm tâm...
Trước đây chỉ có một nhân viên phục vụ ở đó, thường không ứng phó được hết những khách hàng khó chơi này. Hiện tại giao cho Lý Minh, cậu nhóc đối phó rất thuần thục, hơn nữa rất thích làm điểm tâm, còn xin học cùng các đầu bếp.
Buổi chiều không có việc gì, Lý Minh chợt nhớ tới vườn nhà ông chủ cần rãy cỏ bèn tới đó giúp.
Chiều về, ánh mặt trời rất đẹp, Tần Ly pha cà phê, ngồi trên xích đu mới lắp trong sân, hưởng thụ một buổi chiều đẹp.
Bạn nhỏ Lý Minh lần này gặp nạn rồi. Trước đây ở nhà nghe anh trai nói suốt, nào là người này tốt thế nào, tử tế với anh thế nào, Lý Minh vẫn nghĩ, chắc người này là một ông bác tóc hoa râm. Lần đầu gặp, cậu nhóc trợn mắt, trẻ thế! Ông chủ đúng là rất tốt, rất quan tâm đến anh em cậu, bộ dáng không xấu, thường thường bậc trung. Nhưng cậu luôn nghĩ người này có gì đó rất “tà”, kiểu như luôn khiến cho cậu bất giác làm theo lời anh ta mà không hề có ý phản kháng.
Thế nhưng, hôm nay gặp lại chủ quán, cậu lại cảm thấy không giống thường ngày. Trên người anh ta như mới sinh ra cái gì đó, khiến cậu không nhịn được lén nhìn mấy lần.
Tần Ly uống xong cà phê, vẫy tay với Lý Minh.
Lý Minh nhanh nhẹn bỏ việc trên tay chạy tới, trước hết đi cất tách cà phê vào nhà.
“Nãy giờ nhìn anh làm gì?” Tần Ly hỏi.
“Không, không có gì, chỉ thấy anh Đại Lâm đẹp.” Lý Minh thành thật khai báo. Là thật sự nghĩ đẹp, giống như cô dâu mới về nhà chồng trong thôn ấy, luôn khiến người ta cảm thấy trên người mang điểm gì đó rất khó gọi tên.
“Ừ, chăm chỉ làm việc nhé, lát nữa đi siêu thị mua cho anh ít thức ăn, hôm nay ở lại ăn tối đi!” Tần Ly cười híp mắt.
Lúc đi mua thức ăn, Lý Minh thật muốn vả cho mình vài cái, sao lại đi nói lung tung thế, sao lại không khống chế được cái miệng mình, có dâu mới gì gì đó lại đem ra so với chủ quán, kỳ quái, rõ ràng mình mới chỉ nghĩ trong lòng, thế nào lại hộc ra hết nhỉ? Nhưng mà ánh mắt ông chủ hôm nay cũng lạ ghê, rõ ràng đang cười, rõ ràng chỉ đưa mắt một cái, lại khiến người ta đổ mồ hôi lạnh! Này thì nhanh nhảu, Lý Minh vả nhẹ ngoài miệng mình mấy cái, tăng tốc chọn đồ ăn.
Hôm nay Tô Bạch về sớm, đón Tiểu Mãn tan học, kích động chạy về nhà, cách hàng rào đã thấy người kia lười biếng nghiêng mình trên xích đu, cái bàn tròn bên cạnh xếp đầy trái cây, nước trà và điểm tâm, à, còn một cậu phụ việc ở cửa hàng bị quay như chong chóng. Tô Bạch tặc lưỡi, đứa nhỏ đáng thương, lại làm gì đắc tội với chủ quán của mình rồi!
Mở xe thả Tiểu Mãn, nhóc con vắt chân ngắn lên chạy tới, hai tay bám hàng rào định trèo qua. Tiếc là hàng rào cao hơn bé, bé cố gắng bao nhiêu cũng chỉ treo lơ lửng trên đó.
Tô Bạch đứng xa nhìn, sau đó lái xe vào ga ra. Nhớ tới dáng vẻ lười biếng đầy phong tình của người kia sáng nay, Tô Bạch cảm thấy miệng khô khốc, nhanh chóng đỗ xe rồi vọt ra.
Nhấc con ném qua rào, mình cũng duỗi chân trèo qua, Tần Ly buồn cười nhìn một lớn một nhỏ không thích đi cửa chính lại thích trèo rào, nghĩ không biết có nên nâng hàng rào lên cao thêm chút nữa chăng.
Thấy cứu tinh đến, Lý Minh vui vẻ, thả rau đang nhặt dở trên tay xuống, vội vàng chạy trốn, còn không chạy sẽ chết mệt ở đây luôn đấy! Cậu không biết, chân chính mệt còn ở phía sau, đây là cảm giác duy nhất của bạn nhỏ Lý Minh khi hôm sau thấy lượng công việc tăng lên gấp đôi.
~*
~ “Ba ba.” Tiểu Mãn nhào vào lòng cha, khoe món quà vừa được tặng, “Chú Đại Bạch mua cho con bóng rổ.”
“Hử?” Tần Ly nhướng mày, “Con biết chơi không?”
“Không ạ.” Trình Tiểu Mãn nhanh nhẹn trả lời.
“Đương nhiên là tôi biết.” Tô Bạch nhe răng cười. “Lúc nào thử đấu một trận.”
“Không được.” Tần Ly lắc đầu, vị này luôn không có hứng thú với thể thao lắm!
“Vậy để tôi dẫn Tiểu Mãn đi chơi.” Tô Bạch nói. Nhớ tới cơ bụng sáu múi của Mục Triết Viễn, luật sư Tô cắn răng, đáng tiếc mình chỉ có bụng béo...
“Ừ, đi đi.” Tần Ly trả lại quả bóng cho Tiểu Mãn, đuổi con sang một bên chơi, rất không tình nguyện nhìn chằm chằm bụng béo của Tô Bạch, “Anh nên giảm cân. Quá nặng!”
Tô Bạch bi phẫn vô cùng. Tôi sao lại nặng như vậy? Không phải anh nuôi ra hay sao? Mỗi lần lén lút giảm mỡ lại bị người này vỗ béo.
Nhưng mà, quá nặng... chê mình nặng... lẽ nào...
Nhớ tới tối hôm qua, Tô Bạch lại nhộn nhạo lòng xuân.
Nếu như lần đầu là mình dụ dỗ người ta, lần thứ hai hoàn toàn là chủ quán dụ dỗ mình, thế nhưng lần thứ ba nhào tới lại bị đá văng, thì ra là vì chủ quán chê mình nặng quá...
Giảm béo! Nhất định phải giảm béo!
Tô Bạch siết chặt tay, quyết định từ mai sẽ chạy bộ buổi sáng một giờ, đương nhiên, phải kéo chủ quán chạy cùng.
Đêm đó, ông chủ Tần gối lên bụng mềm của Tô Bạch ngủ.
Vốn không thích lắm chuyện sau này không còn được sờ bụng mềm, nhưng bạn Tần nhà ta rất nhanh bình thường trở lại, có một chỗ sờ còn thích hơn bụng mỡ, nhiều thịt hơn...
Tô Bạch bị sờ phát hỏa, vốn định cho người ta nghỉ ngơi, cuối cùng không nhịn được biến thân, muốn phóng túng một lần, chủ quán lại mở lời.
“Hôm nay vẫn mỏi eo đau lưng lắm, đúng là chuyện này làm nhiều không tốt cho thân thể, sau này chúng ta mỗi tuần làm một lần nhé, như vậy vợ cũng không quá vất vả.” Tần Ly rất săn sóc. Nhớ tới hôm qua vợ nửa đêm chạy đi mua thuốc, về lại giúp mình xoa bóp rất lâu, thật sự quá cực khổ.
Tô Bạch rơi lệ đầy mặt. Chủ quán à, tôi không vất vả, thực sự không vất vả! À quên, dù có vất vả nhưng tôi cũng tình nguyện mà.
Một tuần một lần.
Một tuần một lần á...
Lần trước là cuối tuần, lần sau phải đợi đến cuối tuần nữa?
Mấy ngày kế tiếp, Tô Bạch tái dại cả mặt. Nhìn được không ăn được có cảm giác thế nào? Một thanh niên hai mươi mấy tuổi khỏe mạnh vừa mới bóc tem, đang trong giai đoạn say mê không ngừng lại được, một bàn thịt thơm ngào ngạt đặt trước mặt lại không được ăn sẽ có cảm giác thế nào?
Tô Bạch nghĩ, nếu bây giờ chủ quán nói một từ “được”, anh nhất định sẽ nhai sạch người này không còn một mảnh.
Vất vả sống tới thứ Sáu.
Tô Bạch âm âm cười, đưa Tiểu Mãn đi chơi miệt mài cả buổi, kết quả nhóc con chơi mệt, mới tám giờ đã ngủ say không biết gì.
Sau đó, Tần Ly bị tóm vào phòng, quả thật bị ăn tàn.
Tô Bạch ăn no, giúp người yêu xử lý sạch, bôi thuốc, xoa bóp, thật cẩn thận quan sát, mỹ mãn ôm người đi ngủ!
Ngủ một giấc đến giữa trưa mới dậy, chân mềm nhũn, bước đi nhẹ hẫng vô lực, Tần Ly nhíu mày, đây là hậu quả miệt mài quá độ đi!
Tô Bạch chột dạ, vẫn không xa không gần đi đằng sau, mắt liếc xuống dưới, không dám nhìn vào mắt người ta.
“Vợ à, vợ có thấy như này rất thương tổn thân thể không?” Tần Ly xoa thắt lưng ngồi xuống.
Tô Bạch dựng đứng từng sợi tóc. Đây là định... tính sổ? Anh vội vàng chạy tới xoa bóp luôn tay.
“Kỳ thực, nếu không muốn quá mệt, chúng ta có thể thử cách khác.” Tô Bạch đảo mắt nhanh như chớp.
“Hử? Nói nghe xem nào?” Tần Ly nằm xuống để Tô Bạch thuận tiện bóp lưng.
Thấy vết xanh xanh tím tím dưới vạt áo vừa tốc lên, Tô Bạch lại một lần nữa khô miệng.
“À thì, tôi nghĩ, chúng ta cứ theo tự nhiên, mỗi ngày một lần, như vậy cũng khá tiết chế...” Tô Bạch nuốt nước bọt, tay càng lúc càng lần xuống...
“Cũng được, vậy từ tuần sau thử xem thế nào.” Tần Ly gật đầu, kéo một cái gối đệm dưới lưng, vẫn thấy không thoải mái.
Tô Bạch siết chặt nắm tay, tư thế này, tư thế này... là trắng trợn quyến rũ đây mà! Chờ chút, chủ quán vừa nói gì? Thử xem? Tốt! Nhưng mà, tuần sau? Còn phải nhịn bảy ngày?
Đối với khả năng mình có thể kiên trì bảy ngày hay không, bạn Tô nhà ta rất hoài nghi, còn đối với khả năng mình có thể sau khi kiên trì bảy ngày mà chỉ làm một lần là kết thúc công việc, bạn Tô căn bản không cần hoài nghi. Xong được mới là lạ đó...
Tuần sau, tuần sau, còn phải đến tuần sau! Tô Bạch rất u buồn.
Đúng rồi, thứ Hai cũng là tuần sau! Nghĩ thông điểm này, đại luật sư Tô sống lại.
/27
|