Công lại gọi điện cho A.
Công: “Hôm nay Chiêu Ninh nói tôi khiến người khác cảm thấy ấm áp”.
A: “Ừ”.
Công: “Ông nói xem, cậu ấy có ý gì?”.
A: “Tôi nghĩ cậu ấy có ý là ông khiến người khác cảm thấy ấm áp”.
Công: “… Ông nói xem, liệu có khả năng, cậu ấy có một chút, tôi nói là một chút nhé, thích tôi không?’.
A: “Tôi thấy cậu ấy chắc chắn thích ông”.
Công: “A, thật hả?”.
A: “Nếu không phải thích ông, sao cậu ấy lại làm bạn với ông. Hai người muốn trở thành bạn bè, điều kiện tiên quyết là phải thích đối phương mà”.
Công: “Ồ, thích kiểu bạn bè ấy hả?”.
A: “Nói thế này vậy, bây giờ mà ông đi tỏ tình thì sẽ có hai trường hợp: Một là cậu ấy nhận ra cậu ấy cũng yêu ông, sau đó hai người chính thức phát triển thành một cặp tình nhân; Hai là cậu ấy thật sự là người bình thường, không chấp nhận nổi việc này, từ nay về sau thà chết chứ không thèm gặp ông, mà có thấy ông thì cũng rất lúng túng khó xử. Ông muốn đánh cược một lần không?”.
Công: “…”.
A: “Ông tỉnh táo tý đi. Trước đây không phải ông nói mình cũng không nghĩ gì xa xôi cả sao? Hồi trước ông nói với tôi, Chiêu Ninh từ lúc chưa biết ông đã để đồ ăn lại cho ông rồi, tôi nghĩ tính cách cậu ta thuộc dạng trời sinh tốt bụng, khen ngợi ông vài câu cũng là chuyện rất bình thường thôi”.
Công: “… Ông nói cũng đúng, tôi không thể mạo hiểm vụ này được. Tôi phát hiện từ lúc ông bước vào thế giới của chúng tôi đến giờ, cách nhìn nhận sự việc ngày càng thấu triệt rồi”.
A: “Xin lỗi chứ, ông, ông vừa nói cái gì?”.
Công: “À, tôi biết ông là vô tình ‘tìm được giới tính thật’ thôi, tâm trạng nhất định không tốt. Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa”.
A: “Nhắc đến cái đầu ông ấy! Ông bảo ai ‘tìm được giới tình thật’? Tôi tìm thấy cái giới tính quỷ gì? Tôi là một thanh niên tốt, còn muốn cưới vợ sinh con đây này!”.
Công có phần thương hại A gào thét qua điện thoại, lại nhớ đến lần ăn cơm cùng B, anh ta nói nhìn thấy một tên bóng lộ hôn A một cái. Công lắc lắc đầu: “Thật không tin được khẩu vị của cậu lại đặc biệt thế, thích ‘bóng lộ’ cơ đấy…”.
A: “‘Bóng lộ’? Bóng lộ là cái gì?”.
Công: “Chính là nói cậu thích mấy thằng con trai hay mặc đồ nữ, đội tóc giả, trang điểm…”.
A: “B! Là do tên B nói đúng không? Hắn ta đã hứa sẽ không nói rồi cơ mà!”.
Công: “…”.
A: “… Không, không phải…”.
Công: “Tôi hiểu mà”.
A thật sự là lệ rơi đầy mặt: “… Ông thật sự không hiểu đâu…”.
Về sự việc A “bị bắt buộc tìm lại giới tính” của mình:
A thấy số mình thật đen đủi, khó khăn lắm mới có hứng đến quán bar vui vẻ một tý thì lại gặp B. Cậu cũng đã gặp B vài lần rồi, trước giờ vẫn không thích anh ta chút nào. Dùng lời của A mà nói thì: Cái người này, lúc nào cũng mặc vest, thắt cà vạt, cúc áo sơ mi luôn luôn cài đến tận nút trên cùng, lại còn đeo kính nữa, bộ dạng đạo mạo trí thức trông mà ngứa con mắt.
A vốn định xem như không nhìn thấy anh ta, chẳng ngờ đối phương lại tiến đến gần. Hai người nhìn nhau cười cười, gật đầu một cái xem như chào hỏi. Nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc, B không thể không ghé vào tai A hét lên: “Cậu biết Hướng Vãn ở đâu không?”.
A: “Cái gì? Bác hai nhà hàng xóm cậu mất rồi?”.
B: “… Tôi nói là, cậu có biết Hướng Vãn ở đâu không?”.
A: “Ồ, là con chó nhà thím ba của cậu chết rồi?”.
B: “…”.
Thật ra A nghe rất rõ câu hỏi của B, có điều cậu chính là không muốn trả lời anh ta. A đoán chắc thằng nhóc công kia lại nợ bản thảo rồi, B tìm không được hắn, lúc này vừa vặn thấy mình nên mới đến hỏi thăm một chút. Cậu là người rất có nguyên tắc, sao có thể bán đứng bạn bè được?
B thấy không còn cách nào khác, nhìn A cười cười rồi vẫy tay, quay người ra cửa quán bar.
Chỗ cửa ra vào có mấy người ăn mặc quái dị đang đứng, nam nữ đủ cả, còn có bóng lộ đeo tóc giả màu đen dài, trét một lớp trang điểm dày cộp. B đi đến trước mặt hắn ta, rút từ trong ví tiền ra hai trăm tệ, nói: “Tên tóc ngắn ngồi bàn số ba, không cần biết cậu làm cách nào, cứ kéo hắn ra ngoài này là được”. Tên bóng lộ kia thuần thục nhận tiền, liếc mắt đưa tình với B một cái rồi đi thẳng vào trong.
B đứng dựa vào tường, chậm rãi từ tốn hút thuốc. Chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng hét của A truyền từ đằng xa lại.
“Con mẹ nó, mày là thằng nào?”
“Ai là Martin chứ, cút con mẹ mày đi!”
“Mẹ mày chứ, đừng có đụng tay đụng chân…”
“Bảo vệ đâu?! Bảo vệ!”
“Mẹ nó!”
Đợi đến lúc A đi ra khỏi quán, tên bóng lộ kia vẫn còn bám cả nửa người trên thân A. Chỉ thấy A mặt mày đỏ lừ, trên má còn có một dấu môi son chẳng ra hình thù gì rõ ràng. Tên bóng lộ kia nhìn thấy B liền thả A ra, nói: “Martin cưng, lần sau gặp nhé, bye bye!” rồi quay người đi. A đứng một bên bộ dạng nhếch nhác chùi chùi mặt. B giơ tay đưa cho cậu một tờ giấy ăn.
A: “Cảm ơn!”.
A ngẩng đầu lên: “Sao lại là anh? Anh vẫn chưa đi à?”.
Chỉ thấy trên mặt B hiện lên sự kinh ngạc, đồng thời cũng có phần sáng tỏ, nhìn A nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu”.
A: “…”.
B: “Công đã biết chưa? Cậu ấy cũng ủng hộ hai người ở bên nhau à?”.
A: “… Không…”.
B: “Hóa ra là thế, vậy chúc mừng hai người hạnh phúc trăm năm!”.
A: “… Anh đừng hiểu lầm, không phải đâu…”
B: “Cậu yên tâm, cậu có BL[1] hay BG[2] gì thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi không đi nói bừa bãi đâu”.
[1] BL: Viết tắt của Boy’s love, chỉ chuyện các chàng trai yêu nhau
[2] BG: Viết tắt của Boy&Girl, chỉ chuyện nam nữ yêu nhau.
Nói xong liền quay người bỏ đi, A lập tức giữ ngay anh ta lại, ánh mắt rực lửa: “Anh đừng coi tôi là đồ ngốc…”.
B không nói gì, chỉ im lặng nhìn A.
A tiếp tục nói: “… Tôi chỉ là dạo gần đây không cách nào lên mạng được thôi, rốt cuộc thì, cái gì gọi là BG?”.
B: “…”.
A: “Đã đồng tính rồi lại còn phân BL, BG là sao? Gì mà phức tạp thế!”.
B: “…”.
A: “Này, anh đừng đi chứ…”.
B càng đi nhanh hơn.
A: “Anh nói cho tôi, tôi sẽ nói cho anh tên Hướng Vãn kia ở đâu!”.
B: “…”.
Kết quả, tối hôm đó B không những biết công làm việc ở đâu, còn được nghe cả tiếng đồng hồ bảng báo cáo phân tích của A đối với chuyện tình cảm của công. Thế là lúc về, B nằm mơ thấy A đang kéo tay áo mình: “Chuyện của công ấy mà, tôi thấy không ổn lắm, để mấy hôm nữa tôi qua chỗ mấy con đường cố tìm ông lão mù xin một quẻ xem thế nào…”, mà qua vài ngày sau, A đã “bị bắt buộc tìm lại giới tính” của mình rồi.
Câu chuyện này dạy chúng ta: Trí thức không phải cứ muốn chọc là chọc được đâu.
Từ lúc biết bút danh của công, thụ bắt đầu có sở thích mới: Lên mạng xem bình luận của bạn đọc về “Hướng Nhật Quỳ”. Cậu rất muốn biết “Hướng Nhật Quỳ” trong mắt bạn đọc và công trong mắt cậu có gì khác nhau. Càng đọc nhiều, trong lòng thụ, cảm giác mãn nguyện lại càng dâng trào: Cậu gần gũi với công hơn người khác rất nhiều. Thậm chí, cậu còn muốn gần gũi với công hơn nữa. Thế là thụ quyết định cuối tuần đến tiệm sách Thanh Hoa một chuyến, mua mấy quyển sách của công về xem. Nhưng cậu cũng không muốn công biết, bởi vậy lúc công hỏi cậu cuối tuần có định làm gì không, thụ chỉ nói qua loa mình muốn đi dạo phố.
Công: “Vậy buổi tối cậu có về nhà làm cơm không?”. Không sai, hiện tại cuối tuần hai người cũng cùng nhau ăn cơm.
Thụ: “Về chứ”.
Công: “Vậy cậu tiện thể mua đồ ăn luôn nhé. Hôm đó tôi phải đến nhà xuất bản một chuyến, sợ là không có thời gian đi chợ”.
Thụ: “Ừ, biết rồi”.
Cuối tuần, thụ đến hiệu sách mua truyện của công. Lúc mua còn gặp được một bà mẹ trẻ đưa con đi đến, nói chuyện với cậu: “Cái cô Hướng Nhật Quỳ này viết truyện hay thật, bé nhà tôi thích lắm. Cô ấy là người Dương Thành chúng ta đấy, hàng xóm của em vợ đồng nghiệp tôi là họ hàng của cô ấy, nghe nói ngoại hình cũng rất xinh đẹp, là một mỹ nữ đấy!”.
Thụ cố hết sức để nhịn cười, nói: “Tôi nghe nói vị tác gia mỹ nữ này còn rất thích ăn sườn nữa cơ!”.
Mua xong sách chuẩn bị về nhà, chẳng hiểu thế nào đi ngang qua bệnh viện lại bị một đám tình nguyện viên chặn lại, nói là mấy ngày trước trong thành phố có một vụ tai nạn giao thông rất thảm khốc, kho máu trong bệnh viện không đủ để cung cấp, hy vọng người dân có thể tình nguyện hiến máu để bổ sung. Thụ nghe vậy lập tức vào viện hiến máu.
Về đến nhà thụ liền vứt bộ đồ đầy mùi thuốc sát trùng vào máy giặt, bắt tay làm cơm. Khoảng hơn năm giờ một chút thì công đến, trên tay còn cầm một bó cúc dại to đùng. Nhìn thấy bộ dạng sửng sốt của thụ, công bật cười: “Đừng lo, là hoa giả thôi”.
Thụ dựa người vào tường nhìn công chăm chú tỉ mẩn cắm hoa, trêu một câu: “Sao anh không mua hoa hướng dương?”.
Công đến đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, hỏi lại: “Cậu rất muốn có hoa hướng dương[1] à?”.
[1] Bút danh Hướng Nhật Quỳ của công có nghĩa là hoa hướng dương.
Công đợi nửa ngày cũng chẳng thấy người đáp lại, ngẩng đầu nhìn vào phòng bếp: “Nếu cậu thích, lần sau tôi mua cho cậu là được”.
Thụ: “…”.
Công sắp xếp, tạo hình bó cúc dại đâu ra đấy xong liền đặt lên nóc tủ lạnh, lại xung phong giúp thụ phơi chỗ quần áo mới giặt. Anh vừa phơi đồ vừa nói chuyện với thụ.
Công: “Hôm nay lúc đi qua trung tâm thành phố hình như có nhìn thấy cậu. Có phải hôm nay cậu đi đến gần hiệu sách, chỗ…”.
Thụ: “Không có, chắc anh nhìn nhầm rồi. Tôi đến chỗ quảng trường Nhân Dân, không đi qua phía hiệu sách”.
Công hơi ngạc nhiên, thụ đang nói dối anh. Anh rõ ràng nhìn thấy cậu đi từ bệnh viện gần hiệu sách ra mà.
Công cũng không nói gì, giũ đồ rồi phơi lên mắc. Đang giũ thì thấy một tờ giấy đã rách bươm rơi ra khỏi túi áo, công lo là giấy tờ gì quan trọng, mở ra nhìn thì chỉ có thể đọc được mấy chữ “Bệnh viện trung tâm”, “Nhóm máu: RT” mà thôi. Có lẽ là phiếu điền thông tin thủ tục để xét nghiệm máu của bệnh viện.
Công quay đầu nhìn thụ, thụ tưởng công nhận ra điều gì rồi, sắc mặt có phần không tự nhiên.
Công: “Thân thể cậu có chỗ nào không thoải mái à?”.
Thụ: “Không có”.
Công: “Thế sao tự nhiên cậu lại…”.
Công đột nhiên trầm mặc: Đúng thế, sức khỏe đang tốt tự nhiên đi xét nghiệm máu làm gì, rõ ràng là mắc phải bệnh gì rồi. Nhưng tại sao lại không dám thừa nhận? Rõ ràng đến bệnh viện, tại sao lại lừa mình bảo là không có? Hơn nữa nét mặt vừa rồi cũng có vẻ đang chột dạ…
Thụ: “Vừa nãy anh hỏi gì?”.
Công: “Không, không có gì”.
Bữa ăn lần này trôi qua im lặng hơn nhiều so với bình thường. Công là do tâm sự trùng phùng, cứ mãi thắc mắc thụ bị bệnh gì, tại sao phải giấu mình. Thụ thì lại đang nghĩ lát nữa phải đem số sách kia giấu kỹ, cậu không muốn công biết cậu chạy một quãng đường xa thế chỉ để mua sách của anh đâu!
Công: “Hôm nay Chiêu Ninh nói tôi khiến người khác cảm thấy ấm áp”.
A: “Ừ”.
Công: “Ông nói xem, cậu ấy có ý gì?”.
A: “Tôi nghĩ cậu ấy có ý là ông khiến người khác cảm thấy ấm áp”.
Công: “… Ông nói xem, liệu có khả năng, cậu ấy có một chút, tôi nói là một chút nhé, thích tôi không?’.
A: “Tôi thấy cậu ấy chắc chắn thích ông”.
Công: “A, thật hả?”.
A: “Nếu không phải thích ông, sao cậu ấy lại làm bạn với ông. Hai người muốn trở thành bạn bè, điều kiện tiên quyết là phải thích đối phương mà”.
Công: “Ồ, thích kiểu bạn bè ấy hả?”.
A: “Nói thế này vậy, bây giờ mà ông đi tỏ tình thì sẽ có hai trường hợp: Một là cậu ấy nhận ra cậu ấy cũng yêu ông, sau đó hai người chính thức phát triển thành một cặp tình nhân; Hai là cậu ấy thật sự là người bình thường, không chấp nhận nổi việc này, từ nay về sau thà chết chứ không thèm gặp ông, mà có thấy ông thì cũng rất lúng túng khó xử. Ông muốn đánh cược một lần không?”.
Công: “…”.
A: “Ông tỉnh táo tý đi. Trước đây không phải ông nói mình cũng không nghĩ gì xa xôi cả sao? Hồi trước ông nói với tôi, Chiêu Ninh từ lúc chưa biết ông đã để đồ ăn lại cho ông rồi, tôi nghĩ tính cách cậu ta thuộc dạng trời sinh tốt bụng, khen ngợi ông vài câu cũng là chuyện rất bình thường thôi”.
Công: “… Ông nói cũng đúng, tôi không thể mạo hiểm vụ này được. Tôi phát hiện từ lúc ông bước vào thế giới của chúng tôi đến giờ, cách nhìn nhận sự việc ngày càng thấu triệt rồi”.
A: “Xin lỗi chứ, ông, ông vừa nói cái gì?”.
Công: “À, tôi biết ông là vô tình ‘tìm được giới tính thật’ thôi, tâm trạng nhất định không tốt. Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa”.
A: “Nhắc đến cái đầu ông ấy! Ông bảo ai ‘tìm được giới tình thật’? Tôi tìm thấy cái giới tính quỷ gì? Tôi là một thanh niên tốt, còn muốn cưới vợ sinh con đây này!”.
Công có phần thương hại A gào thét qua điện thoại, lại nhớ đến lần ăn cơm cùng B, anh ta nói nhìn thấy một tên bóng lộ hôn A một cái. Công lắc lắc đầu: “Thật không tin được khẩu vị của cậu lại đặc biệt thế, thích ‘bóng lộ’ cơ đấy…”.
A: “‘Bóng lộ’? Bóng lộ là cái gì?”.
Công: “Chính là nói cậu thích mấy thằng con trai hay mặc đồ nữ, đội tóc giả, trang điểm…”.
A: “B! Là do tên B nói đúng không? Hắn ta đã hứa sẽ không nói rồi cơ mà!”.
Công: “…”.
A: “… Không, không phải…”.
Công: “Tôi hiểu mà”.
A thật sự là lệ rơi đầy mặt: “… Ông thật sự không hiểu đâu…”.
Về sự việc A “bị bắt buộc tìm lại giới tính” của mình:
A thấy số mình thật đen đủi, khó khăn lắm mới có hứng đến quán bar vui vẻ một tý thì lại gặp B. Cậu cũng đã gặp B vài lần rồi, trước giờ vẫn không thích anh ta chút nào. Dùng lời của A mà nói thì: Cái người này, lúc nào cũng mặc vest, thắt cà vạt, cúc áo sơ mi luôn luôn cài đến tận nút trên cùng, lại còn đeo kính nữa, bộ dạng đạo mạo trí thức trông mà ngứa con mắt.
A vốn định xem như không nhìn thấy anh ta, chẳng ngờ đối phương lại tiến đến gần. Hai người nhìn nhau cười cười, gật đầu một cái xem như chào hỏi. Nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc, B không thể không ghé vào tai A hét lên: “Cậu biết Hướng Vãn ở đâu không?”.
A: “Cái gì? Bác hai nhà hàng xóm cậu mất rồi?”.
B: “… Tôi nói là, cậu có biết Hướng Vãn ở đâu không?”.
A: “Ồ, là con chó nhà thím ba của cậu chết rồi?”.
B: “…”.
Thật ra A nghe rất rõ câu hỏi của B, có điều cậu chính là không muốn trả lời anh ta. A đoán chắc thằng nhóc công kia lại nợ bản thảo rồi, B tìm không được hắn, lúc này vừa vặn thấy mình nên mới đến hỏi thăm một chút. Cậu là người rất có nguyên tắc, sao có thể bán đứng bạn bè được?
B thấy không còn cách nào khác, nhìn A cười cười rồi vẫy tay, quay người ra cửa quán bar.
Chỗ cửa ra vào có mấy người ăn mặc quái dị đang đứng, nam nữ đủ cả, còn có bóng lộ đeo tóc giả màu đen dài, trét một lớp trang điểm dày cộp. B đi đến trước mặt hắn ta, rút từ trong ví tiền ra hai trăm tệ, nói: “Tên tóc ngắn ngồi bàn số ba, không cần biết cậu làm cách nào, cứ kéo hắn ra ngoài này là được”. Tên bóng lộ kia thuần thục nhận tiền, liếc mắt đưa tình với B một cái rồi đi thẳng vào trong.
B đứng dựa vào tường, chậm rãi từ tốn hút thuốc. Chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng hét của A truyền từ đằng xa lại.
“Con mẹ nó, mày là thằng nào?”
“Ai là Martin chứ, cút con mẹ mày đi!”
“Mẹ mày chứ, đừng có đụng tay đụng chân…”
“Bảo vệ đâu?! Bảo vệ!”
“Mẹ nó!”
Đợi đến lúc A đi ra khỏi quán, tên bóng lộ kia vẫn còn bám cả nửa người trên thân A. Chỉ thấy A mặt mày đỏ lừ, trên má còn có một dấu môi son chẳng ra hình thù gì rõ ràng. Tên bóng lộ kia nhìn thấy B liền thả A ra, nói: “Martin cưng, lần sau gặp nhé, bye bye!” rồi quay người đi. A đứng một bên bộ dạng nhếch nhác chùi chùi mặt. B giơ tay đưa cho cậu một tờ giấy ăn.
A: “Cảm ơn!”.
A ngẩng đầu lên: “Sao lại là anh? Anh vẫn chưa đi à?”.
Chỉ thấy trên mặt B hiện lên sự kinh ngạc, đồng thời cũng có phần sáng tỏ, nhìn A nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu”.
A: “…”.
B: “Công đã biết chưa? Cậu ấy cũng ủng hộ hai người ở bên nhau à?”.
A: “… Không…”.
B: “Hóa ra là thế, vậy chúc mừng hai người hạnh phúc trăm năm!”.
A: “… Anh đừng hiểu lầm, không phải đâu…”
B: “Cậu yên tâm, cậu có BL[1] hay BG[2] gì thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi không đi nói bừa bãi đâu”.
[1] BL: Viết tắt của Boy’s love, chỉ chuyện các chàng trai yêu nhau
[2] BG: Viết tắt của Boy&Girl, chỉ chuyện nam nữ yêu nhau.
Nói xong liền quay người bỏ đi, A lập tức giữ ngay anh ta lại, ánh mắt rực lửa: “Anh đừng coi tôi là đồ ngốc…”.
B không nói gì, chỉ im lặng nhìn A.
A tiếp tục nói: “… Tôi chỉ là dạo gần đây không cách nào lên mạng được thôi, rốt cuộc thì, cái gì gọi là BG?”.
B: “…”.
A: “Đã đồng tính rồi lại còn phân BL, BG là sao? Gì mà phức tạp thế!”.
B: “…”.
A: “Này, anh đừng đi chứ…”.
B càng đi nhanh hơn.
A: “Anh nói cho tôi, tôi sẽ nói cho anh tên Hướng Vãn kia ở đâu!”.
B: “…”.
Kết quả, tối hôm đó B không những biết công làm việc ở đâu, còn được nghe cả tiếng đồng hồ bảng báo cáo phân tích của A đối với chuyện tình cảm của công. Thế là lúc về, B nằm mơ thấy A đang kéo tay áo mình: “Chuyện của công ấy mà, tôi thấy không ổn lắm, để mấy hôm nữa tôi qua chỗ mấy con đường cố tìm ông lão mù xin một quẻ xem thế nào…”, mà qua vài ngày sau, A đã “bị bắt buộc tìm lại giới tính” của mình rồi.
Câu chuyện này dạy chúng ta: Trí thức không phải cứ muốn chọc là chọc được đâu.
Từ lúc biết bút danh của công, thụ bắt đầu có sở thích mới: Lên mạng xem bình luận của bạn đọc về “Hướng Nhật Quỳ”. Cậu rất muốn biết “Hướng Nhật Quỳ” trong mắt bạn đọc và công trong mắt cậu có gì khác nhau. Càng đọc nhiều, trong lòng thụ, cảm giác mãn nguyện lại càng dâng trào: Cậu gần gũi với công hơn người khác rất nhiều. Thậm chí, cậu còn muốn gần gũi với công hơn nữa. Thế là thụ quyết định cuối tuần đến tiệm sách Thanh Hoa một chuyến, mua mấy quyển sách của công về xem. Nhưng cậu cũng không muốn công biết, bởi vậy lúc công hỏi cậu cuối tuần có định làm gì không, thụ chỉ nói qua loa mình muốn đi dạo phố.
Công: “Vậy buổi tối cậu có về nhà làm cơm không?”. Không sai, hiện tại cuối tuần hai người cũng cùng nhau ăn cơm.
Thụ: “Về chứ”.
Công: “Vậy cậu tiện thể mua đồ ăn luôn nhé. Hôm đó tôi phải đến nhà xuất bản một chuyến, sợ là không có thời gian đi chợ”.
Thụ: “Ừ, biết rồi”.
Cuối tuần, thụ đến hiệu sách mua truyện của công. Lúc mua còn gặp được một bà mẹ trẻ đưa con đi đến, nói chuyện với cậu: “Cái cô Hướng Nhật Quỳ này viết truyện hay thật, bé nhà tôi thích lắm. Cô ấy là người Dương Thành chúng ta đấy, hàng xóm của em vợ đồng nghiệp tôi là họ hàng của cô ấy, nghe nói ngoại hình cũng rất xinh đẹp, là một mỹ nữ đấy!”.
Thụ cố hết sức để nhịn cười, nói: “Tôi nghe nói vị tác gia mỹ nữ này còn rất thích ăn sườn nữa cơ!”.
Mua xong sách chuẩn bị về nhà, chẳng hiểu thế nào đi ngang qua bệnh viện lại bị một đám tình nguyện viên chặn lại, nói là mấy ngày trước trong thành phố có một vụ tai nạn giao thông rất thảm khốc, kho máu trong bệnh viện không đủ để cung cấp, hy vọng người dân có thể tình nguyện hiến máu để bổ sung. Thụ nghe vậy lập tức vào viện hiến máu.
Về đến nhà thụ liền vứt bộ đồ đầy mùi thuốc sát trùng vào máy giặt, bắt tay làm cơm. Khoảng hơn năm giờ một chút thì công đến, trên tay còn cầm một bó cúc dại to đùng. Nhìn thấy bộ dạng sửng sốt của thụ, công bật cười: “Đừng lo, là hoa giả thôi”.
Thụ dựa người vào tường nhìn công chăm chú tỉ mẩn cắm hoa, trêu một câu: “Sao anh không mua hoa hướng dương?”.
Công đến đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, hỏi lại: “Cậu rất muốn có hoa hướng dương[1] à?”.
[1] Bút danh Hướng Nhật Quỳ của công có nghĩa là hoa hướng dương.
Công đợi nửa ngày cũng chẳng thấy người đáp lại, ngẩng đầu nhìn vào phòng bếp: “Nếu cậu thích, lần sau tôi mua cho cậu là được”.
Thụ: “…”.
Công sắp xếp, tạo hình bó cúc dại đâu ra đấy xong liền đặt lên nóc tủ lạnh, lại xung phong giúp thụ phơi chỗ quần áo mới giặt. Anh vừa phơi đồ vừa nói chuyện với thụ.
Công: “Hôm nay lúc đi qua trung tâm thành phố hình như có nhìn thấy cậu. Có phải hôm nay cậu đi đến gần hiệu sách, chỗ…”.
Thụ: “Không có, chắc anh nhìn nhầm rồi. Tôi đến chỗ quảng trường Nhân Dân, không đi qua phía hiệu sách”.
Công hơi ngạc nhiên, thụ đang nói dối anh. Anh rõ ràng nhìn thấy cậu đi từ bệnh viện gần hiệu sách ra mà.
Công cũng không nói gì, giũ đồ rồi phơi lên mắc. Đang giũ thì thấy một tờ giấy đã rách bươm rơi ra khỏi túi áo, công lo là giấy tờ gì quan trọng, mở ra nhìn thì chỉ có thể đọc được mấy chữ “Bệnh viện trung tâm”, “Nhóm máu: RT” mà thôi. Có lẽ là phiếu điền thông tin thủ tục để xét nghiệm máu của bệnh viện.
Công quay đầu nhìn thụ, thụ tưởng công nhận ra điều gì rồi, sắc mặt có phần không tự nhiên.
Công: “Thân thể cậu có chỗ nào không thoải mái à?”.
Thụ: “Không có”.
Công: “Thế sao tự nhiên cậu lại…”.
Công đột nhiên trầm mặc: Đúng thế, sức khỏe đang tốt tự nhiên đi xét nghiệm máu làm gì, rõ ràng là mắc phải bệnh gì rồi. Nhưng tại sao lại không dám thừa nhận? Rõ ràng đến bệnh viện, tại sao lại lừa mình bảo là không có? Hơn nữa nét mặt vừa rồi cũng có vẻ đang chột dạ…
Thụ: “Vừa nãy anh hỏi gì?”.
Công: “Không, không có gì”.
Bữa ăn lần này trôi qua im lặng hơn nhiều so với bình thường. Công là do tâm sự trùng phùng, cứ mãi thắc mắc thụ bị bệnh gì, tại sao phải giấu mình. Thụ thì lại đang nghĩ lát nữa phải đem số sách kia giấu kỹ, cậu không muốn công biết cậu chạy một quãng đường xa thế chỉ để mua sách của anh đâu!
/25
|