Tại nhà Hữu Tâm…
Minh Phong và Thùy Chi được bố mẹ cậu ấy cưng nựng dữ lắm, đến mức mà cả hai đứa con trai ruột phải ghen tị.
- Nào, ăn thử món này, xem hợp khẩu vị hai đứa không?
Minh Phong đáp lại:
- Dạ mẹ cứ để trên bàn đi ạ.
Rồi cậu ta lấy một phần của món ăn đó mà đưa cho Hữu Tâm trước, sau đó mới lấy cho mình. Thùy Chi vì bầu bí nên cẩn trọng trong mọi hành động, Hữu Quân khá ga lăng nhưng nó lạ lắm, lấy cho vợ sắp cưới thôi mà rớt lên rớt xuống. Bác trai ngay đối diện thở dài, chẹp miệng húp miếng trà, buông lời trêu trọc:
- Tao chịu mày luôn Quân ơi! Hồi trước tao có thấy mày vậy đâu? Chuẩn bị có vợ cái là vụng về hẳn ra.
Hữu Quân mếu máo đáp lại:
- Đừng nói vậy với con chứ, con buồn đó.
Thùy Chi bật cười thành tiếng mà ăn lấy ăn để. Bác trai hừ một tiếng rồi nhìn qua con dâu của mình lại tỏ thái độ ôn nhu hơn, nói:
- Mấy tháng đầu này phải cẩn trọng nghe chưa?
Thùy Chi đáp:
- Dạ.
Rồi bác ấy lại nhìn qua cặp gấu con đang nhăng nhít chọc nhau thì bảo:
- Sau đám cưới Hữu Quân thì chuẩn bị đến lượt hai đứa đó.
- Dạ?
Cả hai nãy nghe được vậy mà ngạc nhiên đồng thanh cất tiếng, họ giờ không kịp nhảy số thì phải nên họ im lặng hẳn, nhưng không sao, ông bố mặc định im lặng là đồng ý nên ông ấy nói:
- Quyết định vậy nhé!
Minh Phong vội vàng đáp lại:
- Bố ơi, nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết… cứ thế mà làm.
...
Hôm sau.
Ngày 8 tháng 4 năm 20XX.
Vào lúc 7 giờ sáng tại thành phố Hạt Bí, ở nhà của Thục Băng.
Lạc Thiên đã bị bố của cô kêu đi làm việc khi đang ngồi ăn sáng với bé người yêu. Thục Băng níu tay anh ấy lại mà bị ông ấy trừng mắt, khiến cô phải thả tay anh ấy ra, Lạc Thiên chỉ biết gượng cười, đưa tay ra xoa đầu cô, ôn nhu nói:
- Bé con, ngoan nào.
Cô phồng má bảo:
- Khổ anh rồi.
- Không sao mà.
Dứt câu, anh ấy chuẩn bị đồ rồi đi theo ông ấy. Cả hai đi đến một nơi gọi là nông trại, mọi người đã tới đây từ trước, Lạc Thiên bỡ ngỡ bước vào trong. Mọi người thấy bố Thục Băng cũng chào vui vẻ rồi hỏi người bên cạnh ông ấy là ai. Ông ấy cười khẩy, hỏi ngược:
- Bà đoán xem là ai?
Người ấy nhíu mày lại rồi đáp:
- Có phải là con rể không đấy?
Ông ấy hé môi cười đắc ý, đáp lại:
- Cái này thì tôi chưa biết đâu, phải xem cách thể hiện của thằng bé thế nào đã chứ.
Rồi bác trai quay người nhìn qua anh ấy để gọi tới chỗ của mình, hướng dẫn anh ấy cách thu hoạch và thời gian của những loại cây như nào. Ông ấy nói rất nhiều, anh ấy chỉ gật đầu lia lịa.
- Rồi, tôi chỉ dẫn, chắc cậu cũng đã nhớ. Giờ thu hoạch loại này cho tôi, tôi đi qua đó một lát.
- Dạ.
Ông không nói không rằng mà cứ thế đi luôn. Anh ấy đeo găng tay và bắt đầu làm. Khi đang làm miệt mài, có một người đã đi tới chỗ của anh và đứng trước mặt anh, thốt lên câu nói hơi khó chịu:
- Công tử như anh mà cũng biết làm à?
Anh nghe được liền ngẩng lên nhìn người đó, hình như tối qua có gặp mặt và khi lần đầu tiên đó đã nói vài câu làm anh ấy khó chịu rồi nhưng anh ấy cũng không muốn nói nhiều và đặc biệt có bác trai ở cạnh nên anh nhịn, người này tên là Khiêm.
Lạc Thiên lạnh lùng đáp lại:
- Phiền anh quan tâm rồi, cái này là đương nhiên mà.
Khiêm nhếch mép cười khinh, bảo:
- Hứ, miệng nói vậy thôi chứ bên trong ai mà biết.
Lạc Thiên phản bác lại:
- Vô duyên quá gái họ chê đấy, anh bạn.
Người kia tức giận, quát lên:
- Anh nói cái gì? Muốn bị ăn đấm không?
Anh nhếch môi, bảo:
- Nhiều bác lớn tuổi ở đây đó, anh đánh thử xem.
Chàng trai đó nghe vậy mà giơ tay ra đánh anh thì bị anh nắm lại, nắm rất chặt khiến người ấy cử động không được. Đúng lúc này, có một bác tinh ý phát hiện ra rồi hô to:
- Hai đứa… ở đây nhiều người, có gì chút nói sau.
Lạc Thiên khó chịu hất tay ra anh ta ra, tuy vậy, chỉ mới mấy giây thì bị anh ta lấy một chậu cây đập vào đầu vào anh, ai gần đó cũng khiếp đảm chảy tới can ngăn, cú đập đó khiến đầu anh chảy máu, anh ấy liếc nhìn, không nhịn nổi nữa, cơn máu điên của bản thân đã bộc phát, vì thế mà anh đã cho cú đạp chân vào ngay bụng anh ta mặc kệ sự ngăn cản của mọi người.
- Tối hôm qua anh buông những lời khó nghe, tôi đã cố gắng kiềm chế và và không muốn động thủ. Nếu không có người lớn ở đó, tôi đã đánh anh rồi. Giờ anh lại tiếp tục, tôi không phải thánh thần gì mà tôi nhịn. Khi người khác tử tế thì vui lòng tử tế lại giúp, đừng có làm những hành động vô nghĩa đó.
Hắn ta không nghe lọt tai mà đánh thêm anh một cái nữa khiến anh chảy máu miệng, anh chưa kịp trả đòn thì mọi người kéo anh ấy ra xa hắn.
- Kệ nó đi con.
- Thôi bớt nóng con… đừng đánh với nó làm gì.
- Bình tĩnh đi em.
Và đúng lúc này, bác trai đi tới, thực ra, ở góc kia bác đã phát hiện ra mọi chuyện, chỉ là hơi xa nên giờ mới đến chỗ Lạc Thiên. Nhìn ông ấy có vẻ điềm tĩnh vậy thôi chứ trong lòng lo lắng cho anh ấy lắm. Mọi người lập tức tản ra, Lạc Thiên cùng người đó thấy bác liền quay người lại hướng đối diện và cúi đầu xuống, anh ấy vội cất giọng:
- Con xin lỗi, con không muốn xảy ra chuyện này mà ảnh hưởng mọi người ạ.
Anh ta cười khinh, bảo:
- Bớt hộ.
Bác trai nghiêm mặt lại, thấy đầu Lạc Thiên chảy máu nên lạnh lùng nhắc nhở:
- Tới chỗ kia mà băng bó đi. Còn cậu, ai cho cậu đụng vào thằng bé?
Minh Phong và Thùy Chi được bố mẹ cậu ấy cưng nựng dữ lắm, đến mức mà cả hai đứa con trai ruột phải ghen tị.
- Nào, ăn thử món này, xem hợp khẩu vị hai đứa không?
Minh Phong đáp lại:
- Dạ mẹ cứ để trên bàn đi ạ.
Rồi cậu ta lấy một phần của món ăn đó mà đưa cho Hữu Tâm trước, sau đó mới lấy cho mình. Thùy Chi vì bầu bí nên cẩn trọng trong mọi hành động, Hữu Quân khá ga lăng nhưng nó lạ lắm, lấy cho vợ sắp cưới thôi mà rớt lên rớt xuống. Bác trai ngay đối diện thở dài, chẹp miệng húp miếng trà, buông lời trêu trọc:
- Tao chịu mày luôn Quân ơi! Hồi trước tao có thấy mày vậy đâu? Chuẩn bị có vợ cái là vụng về hẳn ra.
Hữu Quân mếu máo đáp lại:
- Đừng nói vậy với con chứ, con buồn đó.
Thùy Chi bật cười thành tiếng mà ăn lấy ăn để. Bác trai hừ một tiếng rồi nhìn qua con dâu của mình lại tỏ thái độ ôn nhu hơn, nói:
- Mấy tháng đầu này phải cẩn trọng nghe chưa?
Thùy Chi đáp:
- Dạ.
Rồi bác ấy lại nhìn qua cặp gấu con đang nhăng nhít chọc nhau thì bảo:
- Sau đám cưới Hữu Quân thì chuẩn bị đến lượt hai đứa đó.
- Dạ?
Cả hai nãy nghe được vậy mà ngạc nhiên đồng thanh cất tiếng, họ giờ không kịp nhảy số thì phải nên họ im lặng hẳn, nhưng không sao, ông bố mặc định im lặng là đồng ý nên ông ấy nói:
- Quyết định vậy nhé!
Minh Phong vội vàng đáp lại:
- Bố ơi, nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết… cứ thế mà làm.
...
Hôm sau.
Ngày 8 tháng 4 năm 20XX.
Vào lúc 7 giờ sáng tại thành phố Hạt Bí, ở nhà của Thục Băng.
Lạc Thiên đã bị bố của cô kêu đi làm việc khi đang ngồi ăn sáng với bé người yêu. Thục Băng níu tay anh ấy lại mà bị ông ấy trừng mắt, khiến cô phải thả tay anh ấy ra, Lạc Thiên chỉ biết gượng cười, đưa tay ra xoa đầu cô, ôn nhu nói:
- Bé con, ngoan nào.
Cô phồng má bảo:
- Khổ anh rồi.
- Không sao mà.
Dứt câu, anh ấy chuẩn bị đồ rồi đi theo ông ấy. Cả hai đi đến một nơi gọi là nông trại, mọi người đã tới đây từ trước, Lạc Thiên bỡ ngỡ bước vào trong. Mọi người thấy bố Thục Băng cũng chào vui vẻ rồi hỏi người bên cạnh ông ấy là ai. Ông ấy cười khẩy, hỏi ngược:
- Bà đoán xem là ai?
Người ấy nhíu mày lại rồi đáp:
- Có phải là con rể không đấy?
Ông ấy hé môi cười đắc ý, đáp lại:
- Cái này thì tôi chưa biết đâu, phải xem cách thể hiện của thằng bé thế nào đã chứ.
Rồi bác trai quay người nhìn qua anh ấy để gọi tới chỗ của mình, hướng dẫn anh ấy cách thu hoạch và thời gian của những loại cây như nào. Ông ấy nói rất nhiều, anh ấy chỉ gật đầu lia lịa.
- Rồi, tôi chỉ dẫn, chắc cậu cũng đã nhớ. Giờ thu hoạch loại này cho tôi, tôi đi qua đó một lát.
- Dạ.
Ông không nói không rằng mà cứ thế đi luôn. Anh ấy đeo găng tay và bắt đầu làm. Khi đang làm miệt mài, có một người đã đi tới chỗ của anh và đứng trước mặt anh, thốt lên câu nói hơi khó chịu:
- Công tử như anh mà cũng biết làm à?
Anh nghe được liền ngẩng lên nhìn người đó, hình như tối qua có gặp mặt và khi lần đầu tiên đó đã nói vài câu làm anh ấy khó chịu rồi nhưng anh ấy cũng không muốn nói nhiều và đặc biệt có bác trai ở cạnh nên anh nhịn, người này tên là Khiêm.
Lạc Thiên lạnh lùng đáp lại:
- Phiền anh quan tâm rồi, cái này là đương nhiên mà.
Khiêm nhếch mép cười khinh, bảo:
- Hứ, miệng nói vậy thôi chứ bên trong ai mà biết.
Lạc Thiên phản bác lại:
- Vô duyên quá gái họ chê đấy, anh bạn.
Người kia tức giận, quát lên:
- Anh nói cái gì? Muốn bị ăn đấm không?
Anh nhếch môi, bảo:
- Nhiều bác lớn tuổi ở đây đó, anh đánh thử xem.
Chàng trai đó nghe vậy mà giơ tay ra đánh anh thì bị anh nắm lại, nắm rất chặt khiến người ấy cử động không được. Đúng lúc này, có một bác tinh ý phát hiện ra rồi hô to:
- Hai đứa… ở đây nhiều người, có gì chút nói sau.
Lạc Thiên khó chịu hất tay ra anh ta ra, tuy vậy, chỉ mới mấy giây thì bị anh ta lấy một chậu cây đập vào đầu vào anh, ai gần đó cũng khiếp đảm chảy tới can ngăn, cú đập đó khiến đầu anh chảy máu, anh ấy liếc nhìn, không nhịn nổi nữa, cơn máu điên của bản thân đã bộc phát, vì thế mà anh đã cho cú đạp chân vào ngay bụng anh ta mặc kệ sự ngăn cản của mọi người.
- Tối hôm qua anh buông những lời khó nghe, tôi đã cố gắng kiềm chế và và không muốn động thủ. Nếu không có người lớn ở đó, tôi đã đánh anh rồi. Giờ anh lại tiếp tục, tôi không phải thánh thần gì mà tôi nhịn. Khi người khác tử tế thì vui lòng tử tế lại giúp, đừng có làm những hành động vô nghĩa đó.
Hắn ta không nghe lọt tai mà đánh thêm anh một cái nữa khiến anh chảy máu miệng, anh chưa kịp trả đòn thì mọi người kéo anh ấy ra xa hắn.
- Kệ nó đi con.
- Thôi bớt nóng con… đừng đánh với nó làm gì.
- Bình tĩnh đi em.
Và đúng lúc này, bác trai đi tới, thực ra, ở góc kia bác đã phát hiện ra mọi chuyện, chỉ là hơi xa nên giờ mới đến chỗ Lạc Thiên. Nhìn ông ấy có vẻ điềm tĩnh vậy thôi chứ trong lòng lo lắng cho anh ấy lắm. Mọi người lập tức tản ra, Lạc Thiên cùng người đó thấy bác liền quay người lại hướng đối diện và cúi đầu xuống, anh ấy vội cất giọng:
- Con xin lỗi, con không muốn xảy ra chuyện này mà ảnh hưởng mọi người ạ.
Anh ta cười khinh, bảo:
- Bớt hộ.
Bác trai nghiêm mặt lại, thấy đầu Lạc Thiên chảy máu nên lạnh lùng nhắc nhở:
- Tới chỗ kia mà băng bó đi. Còn cậu, ai cho cậu đụng vào thằng bé?
/46
|