Tại một quán cà phê mang tên Mí.
Lạc Thiên đang vừa ngồi ở một góc bàn nhìn ra đường khá đẹp, vừa cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó. Đợi một lúc lâu, bỗng xuất hiện một cô gái mang một bộ đầm màu hồng cùng với phong cách trang điểm khá dễ thương, nhìn ngó xung quanh vừa cầm điện thoại đọc tin.
- Có phải anh ấy không ta? Mình không biết mặt anh ấy.
Cô gái đó đi tới chỗ Lạc Thiên rồi vỗ vào vai anh ấy rồi rụt rè cất giọng:
- Anh là Lạc Thiên đúng không ạ?
Anh ấy giật mình rồi quay qua nhìn, sau khi nghe được câu hỏi thì gật đầu, mỉm cười đáp:
- Ừ, đúng rồi. Không lẽ em là… Thục Băng?
Cô gái đó mới cười tít mắt, anh ấy không ngờ được người yêu qua mạng có khuôn mặt rất dễ cưng nựng, Lạc Thiên không quên đứng dậy kéo ghế ở đối diện cho cô ngồi. Một lát sau, hai người ngồi nói chuyện nhau trong sự ngại ngùng, nhưng có nhiều thông tin cần thiết, cô là Quách Thục Băng, 21 tuổi, sinh viên năm 3 trường Đại học Tổng hợp Bằng Lăng. Cô có thốt lên một câu:
- Anh đẹp trai quá! Vậy mà không cho em xem ảnh.
Lạc Thiên nghe xong mà gãi đầu đáp lại:
- Em cũng đâu có cho anh xem.
Rồi anh ấy lại nói tiếp:
- Thế em quê ở đâu và đang học ngành gì ở đây?
Thục Băng vui vẻ đáp lại:
- Quê em ở Hạt Bí cơ, hiện đang học ngành Báo Chí ạ. Lúc trước anh học ngành nào thế?
Lạc Thiên cũng trả lời:
- Hồi xưa anh học ngành Quản trị kinh doanh, nhưng mà giờ anh làm ở quán ăn, anh với mấy đứa bạn mở.
Thục Băng mới òa lên rồi nói giọng vô ngưỡng mộ:
- Anh giỏi dữ vậy? Quán tên gì vậy ạ?
Anh ấy đáp lại:
- Tên Bút Chì nhé.
Cô vô cùng hào hứng rồi mỉm cười nói:
- Em sẽ cố gắng sắp xếp tới đó. À, vài bữa em sắp đi thực tập rồi.
Anh ấy ngạc nhiên, rồi quan tâm hỏi:
- Biết chỗ thực tập chưa?
Thục Băng bĩu môi trả lời:
- Vẫn chưa rõ ạ. Em đang đợi thông báo.
- Chắc sẽ đi xa đó. Cố gắng lên nhé.
- Em sẽ gọi cho anh thường xuyên về tình hình.
- Ừ. Hay chúng ta đi dạo phố một chút nhé.
- Dạ.
Nói rồi hai người rời khỏi quán cà phê, anh ấy đoán là cô bắt taxi để tới đây, may anh đi xe ô tô tới nên không lo. Lúc đang đi trên đường, anh ấy còn hỏi chỗ trọ của cô để chút anh ấy chở về. Anh đậu xe ở một bên, hai người bước xuống rồi nắm tay vui vẻ tung tăng xung quanh phố đi bộ.
...
Ba hôm sau…
Ngày 25 tháng 1 năm 20XX.
Vào một buổi sáng đẹp trời, chim ca hót líu lo. Tại quán ăn kiêm luôn nhà ở của bọn họ, tự nhiên có một tiếng hét vang vọng khắp nhà của Quế Ngân. Cô quay lưng lại rồi lấy tay che mắt lại. Nguyên nhân là Thái Luân đang mới ra khỏi phòng tắm, khi đó cậu đã mặc quần áo rồi nhưng thấy cái áo đang mặc bị vết dính nên thay ra và chuẩn bị mặc lại cái áo khác, chưa xong xuôi gì thì cô xông vào nên mới có chuyện la hét. Cậu cố gắng mặc cho xong cái áo sơ mi đang cài nút dở dang rồi tiến tới chỗ cô đứng, xoay người cô lại và áp sát vào tường, gỡ tay cô ra khỏi mặt, nhíu mày hỏi:
- Cậu tìm tôi gì đấy?
Khuôn mặt cô lúc này đỏ như trái cà chua, đôi mắt cứ láo liếc tránh né, tim đập thình thịch, nuốt nước miếng ừng ực, miệng lắp bắp nói:
- Bảo Dương… dặn tôi… và cậu trông quán sáng nay. Lạc Thiên và Minh Phong sáng nay bận.
Cậu nhếch mép, đưa sát mặt vào cô rồi hỏi tiếp:
- Sao mặt đỏ vậy cô nương?
Cô lập tức dùng lực tay đẩy mạnh cậu ra, rồi chỉnh giọng lại:
- Đỏ gì mà đỏ. Tôi xuống trước, cậu nhớ xuống đó.
Dứt câu, cô chạy vội xuống, còn cậu thì cười hả hê rồi thầm nghĩ: “Đáng yêu vậy á?”. Cậu chỉnh trang lại thêm một tí, đi xuống thấy cô đang lúi húi lau bàn nên chọc cô. Cô mím môi lại liếc nhìn cậu, thấy cậu bật cười mà cằn nhằn:
- Đừng có cười. Tên đáng ghét.
Cậu vẫn cười rồi đáp lại:
- Rồi, không chọc nữa.
Bỗng nhiên shipper đến rồi đưa vào một đống hàng, Quế Ngân vui vẻ đi tới thanh toán, còn cậu thì cái mặt ngơ ra mà nhìn vì không phải một đơn mà chục đơn. Khi thấy cô bê những thứ đó mà cậu hỏi:
- Đặt gì mà nhiều vậy?
Quế Ngân cười trừ ra mà bảo:
- Lỡ tay.
- Thôi, đưa bớt đây, tôi đem lên giúp cho.
- Cảm ơn.
Một lát sau, khách tới, nhưng sáng nay có vẻ ít khách hơn nên hai người cũng đỡ, tuy vậy vẫn mệt, suýt không thở được. Cậu đưa ly nước mới pha cho cô mà nói:
- Này, uống đi.
Quế Ngân mới nghi ngờ rồi hỏi một câu:
- Cậu tự dưng tốt thế?
Chưa kịp trả lời thì lại có một nhóm người mặc áo đen xong vào đánh phá bên trong quán, cậu và cô đều bàng hoàng. Rồi cậu mới chợt nhận ra đám này là đám đợt trước tìm Bảo Dương, nhưng lần này đông hơn, cậu nhận ra vì có vài người cũ tới đây rồi. Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì mà bọn chúng tìm tới đây lần nữa?
- Ngân Bảo Dương!
Lạc Thiên đang vừa ngồi ở một góc bàn nhìn ra đường khá đẹp, vừa cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó. Đợi một lúc lâu, bỗng xuất hiện một cô gái mang một bộ đầm màu hồng cùng với phong cách trang điểm khá dễ thương, nhìn ngó xung quanh vừa cầm điện thoại đọc tin.
- Có phải anh ấy không ta? Mình không biết mặt anh ấy.
Cô gái đó đi tới chỗ Lạc Thiên rồi vỗ vào vai anh ấy rồi rụt rè cất giọng:
- Anh là Lạc Thiên đúng không ạ?
Anh ấy giật mình rồi quay qua nhìn, sau khi nghe được câu hỏi thì gật đầu, mỉm cười đáp:
- Ừ, đúng rồi. Không lẽ em là… Thục Băng?
Cô gái đó mới cười tít mắt, anh ấy không ngờ được người yêu qua mạng có khuôn mặt rất dễ cưng nựng, Lạc Thiên không quên đứng dậy kéo ghế ở đối diện cho cô ngồi. Một lát sau, hai người ngồi nói chuyện nhau trong sự ngại ngùng, nhưng có nhiều thông tin cần thiết, cô là Quách Thục Băng, 21 tuổi, sinh viên năm 3 trường Đại học Tổng hợp Bằng Lăng. Cô có thốt lên một câu:
- Anh đẹp trai quá! Vậy mà không cho em xem ảnh.
Lạc Thiên nghe xong mà gãi đầu đáp lại:
- Em cũng đâu có cho anh xem.
Rồi anh ấy lại nói tiếp:
- Thế em quê ở đâu và đang học ngành gì ở đây?
Thục Băng vui vẻ đáp lại:
- Quê em ở Hạt Bí cơ, hiện đang học ngành Báo Chí ạ. Lúc trước anh học ngành nào thế?
Lạc Thiên cũng trả lời:
- Hồi xưa anh học ngành Quản trị kinh doanh, nhưng mà giờ anh làm ở quán ăn, anh với mấy đứa bạn mở.
Thục Băng mới òa lên rồi nói giọng vô ngưỡng mộ:
- Anh giỏi dữ vậy? Quán tên gì vậy ạ?
Anh ấy đáp lại:
- Tên Bút Chì nhé.
Cô vô cùng hào hứng rồi mỉm cười nói:
- Em sẽ cố gắng sắp xếp tới đó. À, vài bữa em sắp đi thực tập rồi.
Anh ấy ngạc nhiên, rồi quan tâm hỏi:
- Biết chỗ thực tập chưa?
Thục Băng bĩu môi trả lời:
- Vẫn chưa rõ ạ. Em đang đợi thông báo.
- Chắc sẽ đi xa đó. Cố gắng lên nhé.
- Em sẽ gọi cho anh thường xuyên về tình hình.
- Ừ. Hay chúng ta đi dạo phố một chút nhé.
- Dạ.
Nói rồi hai người rời khỏi quán cà phê, anh ấy đoán là cô bắt taxi để tới đây, may anh đi xe ô tô tới nên không lo. Lúc đang đi trên đường, anh ấy còn hỏi chỗ trọ của cô để chút anh ấy chở về. Anh đậu xe ở một bên, hai người bước xuống rồi nắm tay vui vẻ tung tăng xung quanh phố đi bộ.
...
Ba hôm sau…
Ngày 25 tháng 1 năm 20XX.
Vào một buổi sáng đẹp trời, chim ca hót líu lo. Tại quán ăn kiêm luôn nhà ở của bọn họ, tự nhiên có một tiếng hét vang vọng khắp nhà của Quế Ngân. Cô quay lưng lại rồi lấy tay che mắt lại. Nguyên nhân là Thái Luân đang mới ra khỏi phòng tắm, khi đó cậu đã mặc quần áo rồi nhưng thấy cái áo đang mặc bị vết dính nên thay ra và chuẩn bị mặc lại cái áo khác, chưa xong xuôi gì thì cô xông vào nên mới có chuyện la hét. Cậu cố gắng mặc cho xong cái áo sơ mi đang cài nút dở dang rồi tiến tới chỗ cô đứng, xoay người cô lại và áp sát vào tường, gỡ tay cô ra khỏi mặt, nhíu mày hỏi:
- Cậu tìm tôi gì đấy?
Khuôn mặt cô lúc này đỏ như trái cà chua, đôi mắt cứ láo liếc tránh né, tim đập thình thịch, nuốt nước miếng ừng ực, miệng lắp bắp nói:
- Bảo Dương… dặn tôi… và cậu trông quán sáng nay. Lạc Thiên và Minh Phong sáng nay bận.
Cậu nhếch mép, đưa sát mặt vào cô rồi hỏi tiếp:
- Sao mặt đỏ vậy cô nương?
Cô lập tức dùng lực tay đẩy mạnh cậu ra, rồi chỉnh giọng lại:
- Đỏ gì mà đỏ. Tôi xuống trước, cậu nhớ xuống đó.
Dứt câu, cô chạy vội xuống, còn cậu thì cười hả hê rồi thầm nghĩ: “Đáng yêu vậy á?”. Cậu chỉnh trang lại thêm một tí, đi xuống thấy cô đang lúi húi lau bàn nên chọc cô. Cô mím môi lại liếc nhìn cậu, thấy cậu bật cười mà cằn nhằn:
- Đừng có cười. Tên đáng ghét.
Cậu vẫn cười rồi đáp lại:
- Rồi, không chọc nữa.
Bỗng nhiên shipper đến rồi đưa vào một đống hàng, Quế Ngân vui vẻ đi tới thanh toán, còn cậu thì cái mặt ngơ ra mà nhìn vì không phải một đơn mà chục đơn. Khi thấy cô bê những thứ đó mà cậu hỏi:
- Đặt gì mà nhiều vậy?
Quế Ngân cười trừ ra mà bảo:
- Lỡ tay.
- Thôi, đưa bớt đây, tôi đem lên giúp cho.
- Cảm ơn.
Một lát sau, khách tới, nhưng sáng nay có vẻ ít khách hơn nên hai người cũng đỡ, tuy vậy vẫn mệt, suýt không thở được. Cậu đưa ly nước mới pha cho cô mà nói:
- Này, uống đi.
Quế Ngân mới nghi ngờ rồi hỏi một câu:
- Cậu tự dưng tốt thế?
Chưa kịp trả lời thì lại có một nhóm người mặc áo đen xong vào đánh phá bên trong quán, cậu và cô đều bàng hoàng. Rồi cậu mới chợt nhận ra đám này là đám đợt trước tìm Bảo Dương, nhưng lần này đông hơn, cậu nhận ra vì có vài người cũ tới đây rồi. Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì mà bọn chúng tìm tới đây lần nữa?
- Ngân Bảo Dương!
/46
|