Ba ngày sau, Thư Lộ lại một lần nữa tiếp tục hành trình của cô. Vì công việc, Nhã Văn không thể tiễn cô đến sân bay, trước khi Thư Lộ đi, Nhã Văn còn không nhịn được, nức nở mất một lúc.
Thư Lộ vỗ về vai cô an ủi, không khóc, chỉ cười nhẹ.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Nhã Văn lấy một quyển sách do chính Thư Lộ chắp bút từ ngăn kéo tủ đầu giường ra, tựa đề là “Hạnh phúc tình yêu cõi bờ bên ấy”[1]. Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, cô thường lật giở những trang sách ấy, bên trong phần lớn là hình ảnh nhưng cô lại thích nhất lời cuối sách của Thư Lộ.
“Từng cho rằng mình đã quên được, nhưng không làm sao quên được; từng cho rằng mình không muốn nhớ, nhưng lại càng nhớ hơn…”
Tối nay… đọc những câu này khiến cô bỗng dưng cảm thấy sợ hãi. Cô phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể hiểu những điều ấy, có lẽ, vĩnh viễn không bao giờ hiểu.
“Nhã Văn.” Annie tắm xong uể oải nằm lên giường của mình.
“?”
“Lúc đầu cậu nghĩ gì mà lại đi làm công việc này?”
“… chỉ là muốn bước ra nhìn một chút, không muốn ở nhà.”
“Cậu biết không,” Annie trở nên nghiêm túc, “Lúc đầu mình nghĩ cậu chẳng hợp gì với nơi này.”
“?”
“Bởi vì tính cách của cậu mặc dù cởi mở, nhưng cũng là một người yêu thương gia đình mình.”
“Yêu thương gia đình?”
“Ừ,” Annie gật đầu, “Khi không làm việc, cậu có thể tình nguyện ở phòng ngủ, thỉnh thoảng đi dạo trong làng, nhưng lại không muốn ra bên ngoài. Sở dĩ mình thấy kỳ lạ, bình thường người như cậu sao lại chịu được cảnh sống lang bạt không điểm dừng như thế này.”
“…”
“Rồi sau đó mình lại phát hiện, có thể cậu không phải không muốn đi ra ngoài, mà chỉ hay giữ tâm sự bản thân ở trong lòng, thỉnh thoảng cậu thường lơ đãng cau mày.”
“…”
“Nhưng mà bọn mình đều nhất trí cho rằng, kiểu khí chất u buồn này của cậu lại càng hấp dẫn hơn.” Annie tự dưng tổng kết lại.
“Thật hay giả vậy…” Nhã Văn dở khóc dở cười.
“Thế nhưng mà, khi thấy cậu và thím của cậu, mình chợt phát hiện, bọn mình đều thật ngây thơ, luôn chìm trong thế giới tự cho mình là đúng.”
Đúng vậy, Nhã Văn nghĩ không sai. Ở cái tuổi này của bọn cô luôn cho là mình có thể lý giải được thế giới này, nhưng không biết như vậy là đang tự tách bản thân ra khỏi thế giới thực.
“Thím ấy dường như hiểu rõ mình đang theo đuổi cái gì, hoàn toàn khác với bọn mình, mình nghĩ, thím ấy chính là người phụ nữ mà mình muốn trở thành.” Annie chỉ vu vơ về một hướng nào đó, rất hào hứng, như thể đã tìm được một thần tượng cho bản thân.
Nhã Văn cười khổ, thế nhưng, Annie chẳng hiểu tại sao sao Thư Lộ có thể trở thành Thư Lộ của ngày hôm nay, bởi vì cô hiểu được làm thế nào để buông tay, làm thế nào để dứt bỏ.
“Nếu có một ngày, mình cũng có thể như thím ấy, vừa du lịch, vừa viết sách thì thật là tuyệt vời.”
Nhã Văn cất quyển sách trong tay vào tủ đầu giường, tắt đèn nói: “Ngủ đi, sáng sớm ngày mai cậu còn phải đi đón máy bay đấy.”
Có đôi khi, cô rất muốn biết mẹ và Thư Lộ lúc bằng tuổi mình là một cô gái như thế nào, có thể giống như cô bây giờ luôn hoang mang, sợ hãi hay không.
Ngày thứ Hai là một ngày rầu rĩ đầy mây, trời như thể muốn mưa. Qua tháng Hai, bọn họ sẽ bắt đầu tháng Ba, tháng Tư nhàn nhã, đây là mùa Nhã Văn thích nhất, đương nhiên ngoại trừ việc lúc nào cũng có thể có những cơn mưa bất chợt và không khí ẩm ướt. Cả buổi trưa, cô chỉ tiếp hai người khách Australia, mà họ vừa học được 10 phút rồi cũng đi về phía bãi cỏ bất đầu đá túc cầu.
Nhã Văn ngắm bầu trời một lúc, có vẻ trời muốn mưa, vì vậy cô bắt đầu thu dọn cung và tên vào kho, nhìn đồng hồ trên tường, đã đến thời gian ăn trưa.
Quán bar cạnh nhà hàng lúc này chỉ lẻ tẻ vài người khách, quanh quầy bar chỉ có vài đứa nhóc vừa mới bơi xong, Bách Liệt tươi cười với chúng, phục vụ một ly sữa chuối.
“Em muốn một ly Smile[2].” Nhã Văn nói với Bách Liệt.
“Được,” Bách Liệt trả lời có vẻ rất khiêm tốn, “Xin chờ một lát.”
Nhã Văn mỉm cười, dường như hơi hiểu tại sao mọi người gọi anh là “Bách Liệt mắt điện”, anh có đôi mắt dài nhỏ mà tràn ngập mị lực, cùng với thái độ vừa lịch thiệp vừa kiêu ngạo, rất dễ khiến các cô gái trẻ lầm tưởng anh chính là “thần hộ mệnh” của mình. Chỉ là, Nhã Văn xoay người, cố để anh không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của mình, có vẻ như vị “thần hộ mệnh” này hơi đen, không giống Gabriel[3], mà lại càng giống “Tứ Đại Thiên Vương[4]” vẻ mặt dữ tợn, tay cầm tỳ bà trong chùa.
“Em đang cười trộm phải không.” Một ly đồ uống vàng sữa đặt xuống quầy bar ngay trước mặt Nhã Văn, Bách Liệt lạnh giọng hỏi.
Nhã Văn ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh, không nói lời nào, nhưng vẻ mặt lại như đang nói: Làm sao anh biết.
“Thực ra em rất dễ bị nhìn thấu.” Bách Liệt vừa mở máy xay sinh tố vừa nói.
Nhã Văn làm mặt quỷ với anh: “Em đi ăn cơm.”
Tuần này đang tổ chức các chủ đề ẩm thức khác nhau, một vài đồng nghiệp đứng trước nhà hàng để hỏi ý kiến các thực khách. Nhã Văn theo bọn họ đón khách, rồi nhìn về phìa bàn ăn đã bắt đầu vãn khách của mình. Sau khi tới đây, sức ăn của cô đã hơi khôi phục lại, cô cho rằng đó là nhờ bầu không khí ấm áp ở Cherating này.
Nếu như Bali là hòn đảo lãng mạn, Bitan yên tĩnh, thì Cherating lại là cảm giác ấm áp vĩnh cửu. Không chỉ do đây là nơi có lượng khách du lịch gia đình cao nhất, Cherating còn có số nhân viên người Hoa làm G.O cao nhất khu vực Châu Á – Thái Bình Dương. Cô từ từ cảm thấy nơi này như một đại gia đình, mà cô là một thành viên ở trong đó, mặc dù ban đầu cô luôn có cảm giác như đang sống trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, nhưng rất nhanh, cô lại có thói quen nghe giọng nói mềm mại của người Đài Loan, nhất là khi Annie cười nói: “Wow, thật là hâm mộ nghe!”
Annie là một cô gái vừa ngây thơ vừa thẳng thắn, cô không bao giờ tiếc những lời ca ngợi người khác. Nhưng rồi Nhã Văn phát hiện, đó vốn là vì cô ấy luôn có một chút tự ti nho nhỏ.
Annie sinh ra trong một đại gia đình, từ nhỏ cô ấy đã thường xuyên bị người lớn trong nhà mang ra so sánh với các anh chị em họ, mà cô ấy vốn chẳng có tài năng gì nổi bật, nên thường có cảm giác bản thân kém cỏi, cũng vì đó cô ấy rất dễ hâm mộ người khác, dường như lúc nào cô ấy cũng chỉ nhìn thấy ưu điểm của người khác.
Tính cách của Bách Liệt lại tương phản hoàn toàn với Annie. Mặc dù anh rất ít khi nhắc đến, nhưng Annie nói anh sống ở trong một danh môn vọng tộc, Bách Liệt chẳng cần so sánh với người khác, có lẽ vì trong tâm tưởng anh luôn cho anh là tốt nhất, vậy nên không cần đem ra so sánh để chứng minh bản thân. Anh gần như chẳng bao giờ ca ngợi người khác, có lẽ anh có nói thì cũng không thật tình ca ngợi người ta, nhưng dù như vậy cũng không ảnh hưởng tới hình tượng khiêm tốn bên ngoài của anh, Nhã Văn nghĩ, đó chắc là mị lực của anh nhỉ.
“Ngày hôm nay oi thật đấy,” Annie vừa uống một ngụm nước dâu tây lạnh, vừa ngồi xuống đối diện Nhã Văn, “Mình nghĩ sàn gỗ dưới nhà cũng có thể chảy nước.”
Nhã Văn cười, những liên tưởng của Annie luôn luôn kỳ quái.
“Có người nói, cuối tuần này đội sửa chữa sẽ bắt đầu làm việc.” Bách Liệt ngồi xuống bên cạnh Nhã Văn, uống một ly nước anh tự pha cho mình.
“Bắt đầu được rồi,” Annie trợn to hai mắt, “Phải mất bao lâu đây?”
“Không biết,” Bách Liệt nhún vai, “Có thể 2 hoặc 3 tháng, tóm lại là phải hoàn thành xong trước mùa du lịch.”
“Em hy vọng có thể đổi bãi bắn tên từ sân cỏ thành sân xi măng.” Nhã Văn nói.
“Em lại mong cửa hàng lưu niệm có thể xây to thêm, bây giờ hàng hóa không thể bày thêm được nữa, có lúc em vừa quay người là đụng phải đủ thứ.” Annie nói.
“Anh chỉ hi vọng có thể sửa lại phòng ở của chúng ta, cách âm phải tốt hơn một chút.” Bách Liệt nói cỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
“…” Nhã Văn và Annie cùng bắn cho anh một ánh mắt khinh bỉ.
“Hửm!” Bách Liệt không hiểu gì nhíu mày, bỗng nhiên hiểu ra, “Các em nghĩ đi đâu vậy, ý anh nói là anh chàng Nam Phi đẹp trai cách vách của anh, ngày nào cũng thế, chưa đến 2 giờ sáng thì tuyệt đối chưa đi ngủ…”
Nhưng hai cô gái lại cho rằng anh càng tô càng đen, vẫn đeo gương mặt nghi ngờ như trước.
“Nghe này,” Bách Liệt trở nên nghiêm túc, “Đầu tiên không phải tất cả đàn ông đều cảm thấy hứng thú với phụ nữ, và không phải tất cả đàn ông đều ngu ngốc như các em tưởng tượng đâu.”
Nhã Văn và Annie trao đổi với nhau một ánh mắt, rất ăn ý quyết định nhịn cười.
“Thứ hai, cho dù đa số nam G.O trong làng này đều ngu ngốc như các em tưởng tượng,” anh dừng lại một chút, rồi lại ra vẻ thanh cao, ”Thì anh cũng tuyệt đối không ngu ngốc như thế.”
“À?” Nhã Văn nhẹ nhàng nói, “Nói như vậy là anh không có hứng thú với phụ nữ?”
“…” Bách Liệt không trả lời mà nheo đôi mắt phượng, cố đoán mục đích của Nhã Văn. Anh tựa hồ cảm giác được, cô đang đặt sẵn một cái bẫy chờ anh nhảy vào.
“Vậy,” mắt của Nhã Văn bắt đầu đảo qua, “Có đúng là… trên thực tế anh tương đối hứng thú với đàn ông?”
Bách Liệt bỗng dưng rùng mình một cái, như là cảm ứng được cái gì quay đầu lại.
“Hi…” Cậu đồng nghiệp mới – Đại Hoành không một tiếng động đứng ngay sau lưng, vẻ mặt cực kỳ mong đợi nhìn anh.
“Hi…” Nhã Văn và Annie cũng làm dáng chào theo cậu ta.
“Tôi… có thể ngồi ở đây không.” Đại Hoành ngập ngừng hỏi.
“Đương nhiên là được.” Hai cô gái không hẹn mà cùng trả lời.
Đại hoành ngồi xuống vị trí đối diện Bách Liệt, bất chợt nở một nụ cười ngượng ngùng với anh ta.
Bách Liệt nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, quả quyết nói: “Đến giờ làm việc rồi, anh phải đi đây, tạm biệt.”
Nhã Văn cố sức nín cười. Chỉ có ở đây, cô mới có thể quên đi quá khứ, lại như một thiếu nữ không hề có băn khoăn, hưởng thụ cuộc sống thảnh thơi.
Thế nhưng, trong lòng cô, cô biết rõ đó không thực sự là cô. Cô thực sự, vốn là một cô gái luôn có thói quen trốn tránh sự thực.
Như Nhã Quân đã nói, cô chỉ là một con đà điểu thích tự lừa mình dối người.
Cuối tuần là party tối ở bể bơi, chủ đề là Đóa hoa màu trắng. Chạng vạng, Nhã Văn kết thúc công việc ở sân bắt tên, liền đến giúp party tối. G.O của Clubmed bình thường đều phải làm việc trung bình 12 tiếng một ngày, nhưng phần lớn công việc của họ chỉ là chơi đùa, nhất là vào buổi tối, Nhã Văn và tất cả các đồng nghiệp vừa là người tổ chức, đồng thời cũng là người tham gia.
Lúc đầu Nhã Văn cũng không quen với lối văn hóa như vậy, cô lớn lên trong một gia đình truyền thống, tiếp thu nền văn hóa truyền thống, mặc dù tính cách của cô cũng có một chút phản loạn, thì cô cũng không tán thành cuộc sống phóng túng không điểm dừng này. Nhưng sau khi cô hiểu đây là một phần của công việc, cô lại cảm thấy cứ phóng túng như vậy cũng không phải là một loại tội lỗi, mà chỉ là một việc mà cô phải hoàn thành cho thật tốt mà thôi.
Cô học được cách uống rượu, học được cách hút thuốc, cũng học được cách khiêu vũ như một vũ công, học được cách tiếp cận người khác… nhưng khi party kết thúc, cô vãn trở lại với lối sống cũ không hề nghiện cuộc sống buông thả, lại là cô gái luôn hoang mang. Thứ cô nghiện là cảm giác trở thành một người khác này.
Nhã Văn mặc một chiếc áo ba lỗ cotton trắng và một chiếc quần hoa màu hồng, trên in những bông hoa kiểu Hawaii sặc sỡ, đây là kiểu hoa mà cô thích nhất.
Những du khách bắt đầu tụ tập quanh quầy bar, cùng đợi đến 7 giờ nhà hàng mở cửa. Nhã Văn đi xuyên qua các dãy bàn ăn, thu dọn những chiếc ly rỗng vừa phục vụ đồ uống cho khách hàng. Cô đang rất bận rộn, vén tóc vào vành tai, cô hơi hối hận vì bản thân đã không buộc tóc đuôi ngựa, nếu như vậy, có lẽ cô sẽ không cảm thấy nóng nực như thế này.
“Này!” Bách Liệt bỗng dưng ngoắc tay gọi cô, dáng người anh cao ráo nên rất nổi bật trong đám đông.
Nhã Văn đặt khay đồ uống lên quầy bar, nhìn anh khó hiểu.
Bách Liệt không nói gì, chỉ mỉm cười ngoắc… một ngón trỏ với cô.
Cô dợm tiến về phía trước, không biết Bách Liệt lấy từ đâu ra một bông hoa lily màu hồng nhạt, định cài vào sau tai cô.
Nhã Văn ngẩng đầu lên nhìn anh, nở nụ cười tươi tắn, dường như chỉ một thoáng qua, tất cả mọi khó chịu đều biến mất. Cô không biết, có phải giống như Bách Liệt nói hay không, cô rất dễ bị nhìn thấu. Cũng có lẽ, người có thể nhìn thấu cô, chỉ có Bách Liệt?
Cô bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đại sảnh, xa xa có một người đang đứng ở đó, bên chân mà một va li hành lý nho nhỏ. Anh cắt một kiểu tóc rất hợp mốt, gương mặt truyền thống nghiêm túc; anh đen hơn và cũng không gầy như trước nữa; trên sống mũi cao cao là cặp mắt kính, anh mở miệng nói gì đó, giọng nói của anh chìm nghỉm giữa tiếng nhạc ầm ĩ. Nhưng Nhã Văn biết, anh gọi tên mình:
“A Văn…”
Dù thế nào cô cũng không nghĩ, ngày hôm nay lại đến sớm như vậy, bất ngờ như vậy, đến nỗi cô chỉ ngơ ngác đứng ở đó, mặc cho Bách Liệt gài bông lily lên mái tóc rối bù của cô.
[1] Một tiểu thuyết khác của Xuân Thập Tam Thiếu, tựa gốc là “Ái dữ nhạc bỉ ngạn”. Truyện này đã được edit hoàn thành. Và cũng là câu chuyện tình yêu của Thư Lộ và Gia Tu.
[2] Cocktail Smile: 1 loại cocktail gồm 1 oz rượu gin, 1 oz si rô lựu và ½ tsp nước chanh
[3] Gabriel: Một trong 3 vị thiên thần có vị trí cao nhất trong hàng ngũ các thiên sứ
[4] Tứ Đại Thiên Vương: được xem là người canh giữ thiên giới, thường được thờ trong chùa. Nhã Văn đang nói đến Đông Thiên Vương, người thân trắng, tay cầm đàn, tiếng đàn có thể giúp con người thanh tịnh
Thư Lộ vỗ về vai cô an ủi, không khóc, chỉ cười nhẹ.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Nhã Văn lấy một quyển sách do chính Thư Lộ chắp bút từ ngăn kéo tủ đầu giường ra, tựa đề là “Hạnh phúc tình yêu cõi bờ bên ấy”[1]. Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, cô thường lật giở những trang sách ấy, bên trong phần lớn là hình ảnh nhưng cô lại thích nhất lời cuối sách của Thư Lộ.
“Từng cho rằng mình đã quên được, nhưng không làm sao quên được; từng cho rằng mình không muốn nhớ, nhưng lại càng nhớ hơn…”
Tối nay… đọc những câu này khiến cô bỗng dưng cảm thấy sợ hãi. Cô phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể hiểu những điều ấy, có lẽ, vĩnh viễn không bao giờ hiểu.
“Nhã Văn.” Annie tắm xong uể oải nằm lên giường của mình.
“?”
“Lúc đầu cậu nghĩ gì mà lại đi làm công việc này?”
“… chỉ là muốn bước ra nhìn một chút, không muốn ở nhà.”
“Cậu biết không,” Annie trở nên nghiêm túc, “Lúc đầu mình nghĩ cậu chẳng hợp gì với nơi này.”
“?”
“Bởi vì tính cách của cậu mặc dù cởi mở, nhưng cũng là một người yêu thương gia đình mình.”
“Yêu thương gia đình?”
“Ừ,” Annie gật đầu, “Khi không làm việc, cậu có thể tình nguyện ở phòng ngủ, thỉnh thoảng đi dạo trong làng, nhưng lại không muốn ra bên ngoài. Sở dĩ mình thấy kỳ lạ, bình thường người như cậu sao lại chịu được cảnh sống lang bạt không điểm dừng như thế này.”
“…”
“Rồi sau đó mình lại phát hiện, có thể cậu không phải không muốn đi ra ngoài, mà chỉ hay giữ tâm sự bản thân ở trong lòng, thỉnh thoảng cậu thường lơ đãng cau mày.”
“…”
“Nhưng mà bọn mình đều nhất trí cho rằng, kiểu khí chất u buồn này của cậu lại càng hấp dẫn hơn.” Annie tự dưng tổng kết lại.
“Thật hay giả vậy…” Nhã Văn dở khóc dở cười.
“Thế nhưng mà, khi thấy cậu và thím của cậu, mình chợt phát hiện, bọn mình đều thật ngây thơ, luôn chìm trong thế giới tự cho mình là đúng.”
Đúng vậy, Nhã Văn nghĩ không sai. Ở cái tuổi này của bọn cô luôn cho là mình có thể lý giải được thế giới này, nhưng không biết như vậy là đang tự tách bản thân ra khỏi thế giới thực.
“Thím ấy dường như hiểu rõ mình đang theo đuổi cái gì, hoàn toàn khác với bọn mình, mình nghĩ, thím ấy chính là người phụ nữ mà mình muốn trở thành.” Annie chỉ vu vơ về một hướng nào đó, rất hào hứng, như thể đã tìm được một thần tượng cho bản thân.
Nhã Văn cười khổ, thế nhưng, Annie chẳng hiểu tại sao sao Thư Lộ có thể trở thành Thư Lộ của ngày hôm nay, bởi vì cô hiểu được làm thế nào để buông tay, làm thế nào để dứt bỏ.
“Nếu có một ngày, mình cũng có thể như thím ấy, vừa du lịch, vừa viết sách thì thật là tuyệt vời.”
Nhã Văn cất quyển sách trong tay vào tủ đầu giường, tắt đèn nói: “Ngủ đi, sáng sớm ngày mai cậu còn phải đi đón máy bay đấy.”
Có đôi khi, cô rất muốn biết mẹ và Thư Lộ lúc bằng tuổi mình là một cô gái như thế nào, có thể giống như cô bây giờ luôn hoang mang, sợ hãi hay không.
Ngày thứ Hai là một ngày rầu rĩ đầy mây, trời như thể muốn mưa. Qua tháng Hai, bọn họ sẽ bắt đầu tháng Ba, tháng Tư nhàn nhã, đây là mùa Nhã Văn thích nhất, đương nhiên ngoại trừ việc lúc nào cũng có thể có những cơn mưa bất chợt và không khí ẩm ướt. Cả buổi trưa, cô chỉ tiếp hai người khách Australia, mà họ vừa học được 10 phút rồi cũng đi về phía bãi cỏ bất đầu đá túc cầu.
Nhã Văn ngắm bầu trời một lúc, có vẻ trời muốn mưa, vì vậy cô bắt đầu thu dọn cung và tên vào kho, nhìn đồng hồ trên tường, đã đến thời gian ăn trưa.
Quán bar cạnh nhà hàng lúc này chỉ lẻ tẻ vài người khách, quanh quầy bar chỉ có vài đứa nhóc vừa mới bơi xong, Bách Liệt tươi cười với chúng, phục vụ một ly sữa chuối.
“Em muốn một ly Smile[2].” Nhã Văn nói với Bách Liệt.
“Được,” Bách Liệt trả lời có vẻ rất khiêm tốn, “Xin chờ một lát.”
Nhã Văn mỉm cười, dường như hơi hiểu tại sao mọi người gọi anh là “Bách Liệt mắt điện”, anh có đôi mắt dài nhỏ mà tràn ngập mị lực, cùng với thái độ vừa lịch thiệp vừa kiêu ngạo, rất dễ khiến các cô gái trẻ lầm tưởng anh chính là “thần hộ mệnh” của mình. Chỉ là, Nhã Văn xoay người, cố để anh không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của mình, có vẻ như vị “thần hộ mệnh” này hơi đen, không giống Gabriel[3], mà lại càng giống “Tứ Đại Thiên Vương[4]” vẻ mặt dữ tợn, tay cầm tỳ bà trong chùa.
“Em đang cười trộm phải không.” Một ly đồ uống vàng sữa đặt xuống quầy bar ngay trước mặt Nhã Văn, Bách Liệt lạnh giọng hỏi.
Nhã Văn ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh, không nói lời nào, nhưng vẻ mặt lại như đang nói: Làm sao anh biết.
“Thực ra em rất dễ bị nhìn thấu.” Bách Liệt vừa mở máy xay sinh tố vừa nói.
Nhã Văn làm mặt quỷ với anh: “Em đi ăn cơm.”
Tuần này đang tổ chức các chủ đề ẩm thức khác nhau, một vài đồng nghiệp đứng trước nhà hàng để hỏi ý kiến các thực khách. Nhã Văn theo bọn họ đón khách, rồi nhìn về phìa bàn ăn đã bắt đầu vãn khách của mình. Sau khi tới đây, sức ăn của cô đã hơi khôi phục lại, cô cho rằng đó là nhờ bầu không khí ấm áp ở Cherating này.
Nếu như Bali là hòn đảo lãng mạn, Bitan yên tĩnh, thì Cherating lại là cảm giác ấm áp vĩnh cửu. Không chỉ do đây là nơi có lượng khách du lịch gia đình cao nhất, Cherating còn có số nhân viên người Hoa làm G.O cao nhất khu vực Châu Á – Thái Bình Dương. Cô từ từ cảm thấy nơi này như một đại gia đình, mà cô là một thành viên ở trong đó, mặc dù ban đầu cô luôn có cảm giác như đang sống trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, nhưng rất nhanh, cô lại có thói quen nghe giọng nói mềm mại của người Đài Loan, nhất là khi Annie cười nói: “Wow, thật là hâm mộ nghe!”
Annie là một cô gái vừa ngây thơ vừa thẳng thắn, cô không bao giờ tiếc những lời ca ngợi người khác. Nhưng rồi Nhã Văn phát hiện, đó vốn là vì cô ấy luôn có một chút tự ti nho nhỏ.
Annie sinh ra trong một đại gia đình, từ nhỏ cô ấy đã thường xuyên bị người lớn trong nhà mang ra so sánh với các anh chị em họ, mà cô ấy vốn chẳng có tài năng gì nổi bật, nên thường có cảm giác bản thân kém cỏi, cũng vì đó cô ấy rất dễ hâm mộ người khác, dường như lúc nào cô ấy cũng chỉ nhìn thấy ưu điểm của người khác.
Tính cách của Bách Liệt lại tương phản hoàn toàn với Annie. Mặc dù anh rất ít khi nhắc đến, nhưng Annie nói anh sống ở trong một danh môn vọng tộc, Bách Liệt chẳng cần so sánh với người khác, có lẽ vì trong tâm tưởng anh luôn cho anh là tốt nhất, vậy nên không cần đem ra so sánh để chứng minh bản thân. Anh gần như chẳng bao giờ ca ngợi người khác, có lẽ anh có nói thì cũng không thật tình ca ngợi người ta, nhưng dù như vậy cũng không ảnh hưởng tới hình tượng khiêm tốn bên ngoài của anh, Nhã Văn nghĩ, đó chắc là mị lực của anh nhỉ.
“Ngày hôm nay oi thật đấy,” Annie vừa uống một ngụm nước dâu tây lạnh, vừa ngồi xuống đối diện Nhã Văn, “Mình nghĩ sàn gỗ dưới nhà cũng có thể chảy nước.”
Nhã Văn cười, những liên tưởng của Annie luôn luôn kỳ quái.
“Có người nói, cuối tuần này đội sửa chữa sẽ bắt đầu làm việc.” Bách Liệt ngồi xuống bên cạnh Nhã Văn, uống một ly nước anh tự pha cho mình.
“Bắt đầu được rồi,” Annie trợn to hai mắt, “Phải mất bao lâu đây?”
“Không biết,” Bách Liệt nhún vai, “Có thể 2 hoặc 3 tháng, tóm lại là phải hoàn thành xong trước mùa du lịch.”
“Em hy vọng có thể đổi bãi bắn tên từ sân cỏ thành sân xi măng.” Nhã Văn nói.
“Em lại mong cửa hàng lưu niệm có thể xây to thêm, bây giờ hàng hóa không thể bày thêm được nữa, có lúc em vừa quay người là đụng phải đủ thứ.” Annie nói.
“Anh chỉ hi vọng có thể sửa lại phòng ở của chúng ta, cách âm phải tốt hơn một chút.” Bách Liệt nói cỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
“…” Nhã Văn và Annie cùng bắn cho anh một ánh mắt khinh bỉ.
“Hửm!” Bách Liệt không hiểu gì nhíu mày, bỗng nhiên hiểu ra, “Các em nghĩ đi đâu vậy, ý anh nói là anh chàng Nam Phi đẹp trai cách vách của anh, ngày nào cũng thế, chưa đến 2 giờ sáng thì tuyệt đối chưa đi ngủ…”
Nhưng hai cô gái lại cho rằng anh càng tô càng đen, vẫn đeo gương mặt nghi ngờ như trước.
“Nghe này,” Bách Liệt trở nên nghiêm túc, “Đầu tiên không phải tất cả đàn ông đều cảm thấy hứng thú với phụ nữ, và không phải tất cả đàn ông đều ngu ngốc như các em tưởng tượng đâu.”
Nhã Văn và Annie trao đổi với nhau một ánh mắt, rất ăn ý quyết định nhịn cười.
“Thứ hai, cho dù đa số nam G.O trong làng này đều ngu ngốc như các em tưởng tượng,” anh dừng lại một chút, rồi lại ra vẻ thanh cao, ”Thì anh cũng tuyệt đối không ngu ngốc như thế.”
“À?” Nhã Văn nhẹ nhàng nói, “Nói như vậy là anh không có hứng thú với phụ nữ?”
“…” Bách Liệt không trả lời mà nheo đôi mắt phượng, cố đoán mục đích của Nhã Văn. Anh tựa hồ cảm giác được, cô đang đặt sẵn một cái bẫy chờ anh nhảy vào.
“Vậy,” mắt của Nhã Văn bắt đầu đảo qua, “Có đúng là… trên thực tế anh tương đối hứng thú với đàn ông?”
Bách Liệt bỗng dưng rùng mình một cái, như là cảm ứng được cái gì quay đầu lại.
“Hi…” Cậu đồng nghiệp mới – Đại Hoành không một tiếng động đứng ngay sau lưng, vẻ mặt cực kỳ mong đợi nhìn anh.
“Hi…” Nhã Văn và Annie cũng làm dáng chào theo cậu ta.
“Tôi… có thể ngồi ở đây không.” Đại Hoành ngập ngừng hỏi.
“Đương nhiên là được.” Hai cô gái không hẹn mà cùng trả lời.
Đại hoành ngồi xuống vị trí đối diện Bách Liệt, bất chợt nở một nụ cười ngượng ngùng với anh ta.
Bách Liệt nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, quả quyết nói: “Đến giờ làm việc rồi, anh phải đi đây, tạm biệt.”
Nhã Văn cố sức nín cười. Chỉ có ở đây, cô mới có thể quên đi quá khứ, lại như một thiếu nữ không hề có băn khoăn, hưởng thụ cuộc sống thảnh thơi.
Thế nhưng, trong lòng cô, cô biết rõ đó không thực sự là cô. Cô thực sự, vốn là một cô gái luôn có thói quen trốn tránh sự thực.
Như Nhã Quân đã nói, cô chỉ là một con đà điểu thích tự lừa mình dối người.
Cuối tuần là party tối ở bể bơi, chủ đề là Đóa hoa màu trắng. Chạng vạng, Nhã Văn kết thúc công việc ở sân bắt tên, liền đến giúp party tối. G.O của Clubmed bình thường đều phải làm việc trung bình 12 tiếng một ngày, nhưng phần lớn công việc của họ chỉ là chơi đùa, nhất là vào buổi tối, Nhã Văn và tất cả các đồng nghiệp vừa là người tổ chức, đồng thời cũng là người tham gia.
Lúc đầu Nhã Văn cũng không quen với lối văn hóa như vậy, cô lớn lên trong một gia đình truyền thống, tiếp thu nền văn hóa truyền thống, mặc dù tính cách của cô cũng có một chút phản loạn, thì cô cũng không tán thành cuộc sống phóng túng không điểm dừng này. Nhưng sau khi cô hiểu đây là một phần của công việc, cô lại cảm thấy cứ phóng túng như vậy cũng không phải là một loại tội lỗi, mà chỉ là một việc mà cô phải hoàn thành cho thật tốt mà thôi.
Cô học được cách uống rượu, học được cách hút thuốc, cũng học được cách khiêu vũ như một vũ công, học được cách tiếp cận người khác… nhưng khi party kết thúc, cô vãn trở lại với lối sống cũ không hề nghiện cuộc sống buông thả, lại là cô gái luôn hoang mang. Thứ cô nghiện là cảm giác trở thành một người khác này.
Nhã Văn mặc một chiếc áo ba lỗ cotton trắng và một chiếc quần hoa màu hồng, trên in những bông hoa kiểu Hawaii sặc sỡ, đây là kiểu hoa mà cô thích nhất.
Những du khách bắt đầu tụ tập quanh quầy bar, cùng đợi đến 7 giờ nhà hàng mở cửa. Nhã Văn đi xuyên qua các dãy bàn ăn, thu dọn những chiếc ly rỗng vừa phục vụ đồ uống cho khách hàng. Cô đang rất bận rộn, vén tóc vào vành tai, cô hơi hối hận vì bản thân đã không buộc tóc đuôi ngựa, nếu như vậy, có lẽ cô sẽ không cảm thấy nóng nực như thế này.
“Này!” Bách Liệt bỗng dưng ngoắc tay gọi cô, dáng người anh cao ráo nên rất nổi bật trong đám đông.
Nhã Văn đặt khay đồ uống lên quầy bar, nhìn anh khó hiểu.
Bách Liệt không nói gì, chỉ mỉm cười ngoắc… một ngón trỏ với cô.
Cô dợm tiến về phía trước, không biết Bách Liệt lấy từ đâu ra một bông hoa lily màu hồng nhạt, định cài vào sau tai cô.
Nhã Văn ngẩng đầu lên nhìn anh, nở nụ cười tươi tắn, dường như chỉ một thoáng qua, tất cả mọi khó chịu đều biến mất. Cô không biết, có phải giống như Bách Liệt nói hay không, cô rất dễ bị nhìn thấu. Cũng có lẽ, người có thể nhìn thấu cô, chỉ có Bách Liệt?
Cô bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đại sảnh, xa xa có một người đang đứng ở đó, bên chân mà một va li hành lý nho nhỏ. Anh cắt một kiểu tóc rất hợp mốt, gương mặt truyền thống nghiêm túc; anh đen hơn và cũng không gầy như trước nữa; trên sống mũi cao cao là cặp mắt kính, anh mở miệng nói gì đó, giọng nói của anh chìm nghỉm giữa tiếng nhạc ầm ĩ. Nhưng Nhã Văn biết, anh gọi tên mình:
“A Văn…”
Dù thế nào cô cũng không nghĩ, ngày hôm nay lại đến sớm như vậy, bất ngờ như vậy, đến nỗi cô chỉ ngơ ngác đứng ở đó, mặc cho Bách Liệt gài bông lily lên mái tóc rối bù của cô.
[1] Một tiểu thuyết khác của Xuân Thập Tam Thiếu, tựa gốc là “Ái dữ nhạc bỉ ngạn”. Truyện này đã được edit hoàn thành. Và cũng là câu chuyện tình yêu của Thư Lộ và Gia Tu.
[2] Cocktail Smile: 1 loại cocktail gồm 1 oz rượu gin, 1 oz si rô lựu và ½ tsp nước chanh
[3] Gabriel: Một trong 3 vị thiên thần có vị trí cao nhất trong hàng ngũ các thiên sứ
[4] Tứ Đại Thiên Vương: được xem là người canh giữ thiên giới, thường được thờ trong chùa. Nhã Văn đang nói đến Đông Thiên Vương, người thân trắng, tay cầm đàn, tiếng đàn có thể giúp con người thanh tịnh
/11
|