Phỏng vấn
Đây là một không gian không lớn, nhưng là một căn phòng được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Bốn bức tường đều là các giá sách bằng gỗ, trên đó xếp đầy những sách, cách mấy tầng lại có một bảng tên, có thể thấy chủ cửa tiệm là một người cẩn thận, tỉ mỉ đến mức nào.
Bởi vì tiệm nằm ở nửa tầng ngầm, nên cả căn phòng chỉ có một ô cửa sổ tương tự ô thoáng nhỏ, ô thoáng nằm ngay sát măt đất, nên tiếng bước chân, tiếng bánh xe lăn trên đường càng rõ ràng hơn.
Không biết vì lý do gì, trong phòng không mở đèn, tất cả chỉ dựa vào vài tia sáng le lói của cửa sổ, với mắt thường thì khó mà nhìn xa được.
“Tên?” Góc phòng vang lên tiếng một người đàn ông.
“Tề Thụ.” Người trả lời cũng không dám chậm trễ, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu đi phỏng vấn chính thức – đương nhiên, nói chính xác, đây là công việc đầu tiên trong đời cậu.
“Tuổi?”
“23.”
“Chiều cao?”
“1m85.”
“Cân nặng?”
“75kg.”
“Nghề nghiệp.”
“Em là diễn viên.” Trong giọng nói của cậu có một loại tự hào đặc hữu của mấy cậu thanh niên chưa trải sự đời.
Rốt cục người đàn ông phỏng vấn với cái kiểu không mặn không nhạt cũng hỏi một câu hỏi tò mò: “Diễn viên? Vậy chắc là cậu đã đọc “Công việc rèn luyện bản thân của diễn viên” của Stanislavsky rồi chứ?”
“À…”
“Chưa từng đọc à?” Người phỏng vấn tựa hồ hơi thất vọng với cậu.
“…” Cậu thanh niên bắt đầu căng thẳng, không biết trả lời như thế nào.
“Trên sân khấu, thì phải đặt mình vào hoàn cảnh của nhân vật với logic và có thứ tự, giống như một con người thực thụ, có suy nghĩ, hy vọng, cầu khẩn, hành động, chứ không phải cứ xuất phát từ trái tim là được – những lời này không có bất cứ ẩn tượng gì với cậu sao?” Giọng nói u ám như thế giọng của ác ma đang sáp lại gần.
“Cái này…” Cậu thanh niên kinh hoảng, không biết làm sao.
“Em không chịu được nữa rồi,” một giọng nữ vang lên từ một góc khác của căn phòng, “Chẳng phải anh chỉ tuyển một nhân viên part-time trông coi cửa hàng thôi à, biết chữ, biết bốc vác là được rồi còn gì!”
Người đàn ông đặt câu hỏi muốn cãi lại lắm rồi, nhưng lại thôi.
“Có thể mở đèn không?” Một cô gái khác hỏi.
“Lão Nghiêm nói bóng đèn hỏng rồi.” Không biết từ đâu vang lên một giọng đàn ông lạ hoắc.
“Vậy sao không thay cái mới?”
“Bởi vì không ai đi mua.”
“Vậy sao chúng ta phải ở trong phòng này phỏng vấn? Vì sao không ở trên tầng, rộng rãi thoáng mát?”
“Cái này… em đi hỏi Khổng Lệnh Thư ấy.”
Hỏi cho lắm vào??? Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, vài giây sau, người đàn ông phỏng vấn mới bình tĩnh nói:
“Sổ tay tiệm sách, Điều 7 khoản 28 quy định rõ: phòng B102, ngoài việc dùng để cất sách, thì dùng là phòng họp tạm thời. Điều 35 khoản 3 quy định: Phỏng vấn phải tiến hành trong phòng họp. Vậy nên, phỏng vấn phải làm ở đây.”
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Sau đó, từ trong bóng tối mờ mờ, ba người bước ra, hai nữ và một nam. Bọn họ không quay đầu mà trực tiếp ra khỏi phòng, bước từng bước tức tối lên tầng.
“Được rồi,” tất cả lại khôi phục trạng thái yên tĩnh như trước, người đàn ông ngồi trong góc tối của căn phòng lại tiếp tục nói, “Nếu như cậu đồng ý đọc quyển “Công việc rèn luyện bản thân của diễn viên” của Stanislavsky, đồng thời viết một bản tóm tắt hoàn chỉnh quyển sách này, thì tôi sẽ cân nhắc thuê cậu.”
Cậu bé còn đương ngớ người há miệng, không đợi cậu trả lời, một giọng nữ truyền đến từ trên tầng.
“Đừng nghe anh ta nói, cậu trúng tuyển rồi. Bời vì cậu là người duy nhất không lao ra khỏi cửa.”
“…”
Lúc này, cậu thanh niên 23 tuổi cũng không biết cậu sắp tới mình phải tiếp xúc với những ai, thế nhưng cậu rất vui vẻ, bởi ít nhất, bây giờ cậu có một công việc rồi.
Đây là một không gian không lớn, nhưng là một căn phòng được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Bốn bức tường đều là các giá sách bằng gỗ, trên đó xếp đầy những sách, cách mấy tầng lại có một bảng tên, có thể thấy chủ cửa tiệm là một người cẩn thận, tỉ mỉ đến mức nào.
Bởi vì tiệm nằm ở nửa tầng ngầm, nên cả căn phòng chỉ có một ô cửa sổ tương tự ô thoáng nhỏ, ô thoáng nằm ngay sát măt đất, nên tiếng bước chân, tiếng bánh xe lăn trên đường càng rõ ràng hơn.
Không biết vì lý do gì, trong phòng không mở đèn, tất cả chỉ dựa vào vài tia sáng le lói của cửa sổ, với mắt thường thì khó mà nhìn xa được.
“Tên?” Góc phòng vang lên tiếng một người đàn ông.
“Tề Thụ.” Người trả lời cũng không dám chậm trễ, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu đi phỏng vấn chính thức – đương nhiên, nói chính xác, đây là công việc đầu tiên trong đời cậu.
“Tuổi?”
“23.”
“Chiều cao?”
“1m85.”
“Cân nặng?”
“75kg.”
“Nghề nghiệp.”
“Em là diễn viên.” Trong giọng nói của cậu có một loại tự hào đặc hữu của mấy cậu thanh niên chưa trải sự đời.
Rốt cục người đàn ông phỏng vấn với cái kiểu không mặn không nhạt cũng hỏi một câu hỏi tò mò: “Diễn viên? Vậy chắc là cậu đã đọc “Công việc rèn luyện bản thân của diễn viên” của Stanislavsky rồi chứ?”
“À…”
“Chưa từng đọc à?” Người phỏng vấn tựa hồ hơi thất vọng với cậu.
“…” Cậu thanh niên bắt đầu căng thẳng, không biết trả lời như thế nào.
“Trên sân khấu, thì phải đặt mình vào hoàn cảnh của nhân vật với logic và có thứ tự, giống như một con người thực thụ, có suy nghĩ, hy vọng, cầu khẩn, hành động, chứ không phải cứ xuất phát từ trái tim là được – những lời này không có bất cứ ẩn tượng gì với cậu sao?” Giọng nói u ám như thế giọng của ác ma đang sáp lại gần.
“Cái này…” Cậu thanh niên kinh hoảng, không biết làm sao.
“Em không chịu được nữa rồi,” một giọng nữ vang lên từ một góc khác của căn phòng, “Chẳng phải anh chỉ tuyển một nhân viên part-time trông coi cửa hàng thôi à, biết chữ, biết bốc vác là được rồi còn gì!”
Người đàn ông đặt câu hỏi muốn cãi lại lắm rồi, nhưng lại thôi.
“Có thể mở đèn không?” Một cô gái khác hỏi.
“Lão Nghiêm nói bóng đèn hỏng rồi.” Không biết từ đâu vang lên một giọng đàn ông lạ hoắc.
“Vậy sao không thay cái mới?”
“Bởi vì không ai đi mua.”
“Vậy sao chúng ta phải ở trong phòng này phỏng vấn? Vì sao không ở trên tầng, rộng rãi thoáng mát?”
“Cái này… em đi hỏi Khổng Lệnh Thư ấy.”
Hỏi cho lắm vào??? Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, vài giây sau, người đàn ông phỏng vấn mới bình tĩnh nói:
“Sổ tay tiệm sách, Điều 7 khoản 28 quy định rõ: phòng B102, ngoài việc dùng để cất sách, thì dùng là phòng họp tạm thời. Điều 35 khoản 3 quy định: Phỏng vấn phải tiến hành trong phòng họp. Vậy nên, phỏng vấn phải làm ở đây.”
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Sau đó, từ trong bóng tối mờ mờ, ba người bước ra, hai nữ và một nam. Bọn họ không quay đầu mà trực tiếp ra khỏi phòng, bước từng bước tức tối lên tầng.
“Được rồi,” tất cả lại khôi phục trạng thái yên tĩnh như trước, người đàn ông ngồi trong góc tối của căn phòng lại tiếp tục nói, “Nếu như cậu đồng ý đọc quyển “Công việc rèn luyện bản thân của diễn viên” của Stanislavsky, đồng thời viết một bản tóm tắt hoàn chỉnh quyển sách này, thì tôi sẽ cân nhắc thuê cậu.”
Cậu bé còn đương ngớ người há miệng, không đợi cậu trả lời, một giọng nữ truyền đến từ trên tầng.
“Đừng nghe anh ta nói, cậu trúng tuyển rồi. Bời vì cậu là người duy nhất không lao ra khỏi cửa.”
“…”
Lúc này, cậu thanh niên 23 tuổi cũng không biết cậu sắp tới mình phải tiếp xúc với những ai, thế nhưng cậu rất vui vẻ, bởi ít nhất, bây giờ cậu có một công việc rồi.
/11
|