Bên ngoài tuyết rơi lớn, như tô điểm thêm cho một đêm không bình yên, Quách Tiểu Phong như người mất hồn trở về nhà. Lý Phiêu Phiêu đã nghe ngóng được sự tình, tuy mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng không dám nói ra những lời kiểu tỏ vẻ “cười trên nỗi đau của người khác”. Mấy ngày nay, đầu tiên là phụ thân bị sát hại, tiếp đến là người mình thương yêu nhất bị định tội, bất kể là ai cũng chịu không nổi sự đả kích này, Lý Phiêu Phiêu biết rằng đây chính là lúc Quách Tiểu Phong cần sự an ủi nhất, đây cũng là cơ hội tốt nhất của cô ta, cho nên Bạch Nguyệt Quang vừa bị định tội, Lý Phiêu Phiêu liền tới Quách phủ ngay.
Quả nhiên, không lâu sau, Quách Tiểu Phong hồn xiêu phách tán trở về nhà, hai ngày nay, Quách Tiểu Phong như trở thành con người khác, tinh thần suy sụp, Lý Phiêu Phiêu trông thấy vậy cũng thấy lo lắng trong lòng, đặc biệt là hôm nay sau khi Bạch Nguyệt Quang bị định tội, trông Quách Tiểu Phong tiều tụy biết bao nhiêu, cũng thật quái lạ, hai ngày nay Quách Tiểu Phong không ăn hạt cơm nào, chỉ nôn nóng nghe ngóng tin tức ở Nha môn, nào ngờ hung thủ lại chính là người mình có tình cảm sâu nặng nhất. Lúc này, nụ cười của Bạch Nguyệt Quang lại hiện về trong tâm trí Quách Tiểu Phong, nàng khi đó trông thật đáng yêu.
- Nghe nói đã tìm ra hung thủ, là chị Bạch Nguyệt Quang đúng không? Thật không dám tin, chị Nguyệt Quang lương thiện như vậy, sao có thể sát hại lão gia chứ?
Lý Phiêu Phiêu giả bộ nói vậy, nhưng Quách Tiểu Phong như không nghe thấy gì, hai mắt thất thần đi vào trong Quách phủ, đi về phòng mình, hắn vô cùng mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi. Nhưng ngay cả trong giấc mộng hắn cũng cảm thấy bất an “ Tiểu Phong, chàng hãy tin em, em bị oan…”, hắn mơ thấy ánh mắt tuyệt vọng của Nguyệt Quang nhìn hắn và nói, “ không phải ta không tin nàng, nhưng Nguyệt Quang, nàng muốn ta tin nàng thế nào đây?” Tiểu Phong mơ màng nói với Bạch Nguyệt Quang trong mơ. Bỗng nhiên, khuôn mặt của Bạch Nguyệt Quang dần dần trở nên mơ hồ, Quách Tiểu Phong nhìn kỹ, đây nào phải Bạch Nguyệt Quang, rõ ràng là Lý Phiêu Phiêu.
- Ah…..
Quách Tiểu Phong “Ah” một tiếng rồi tỉnh mộng, bên ngoài hơi ồn ào, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Cầu xin cô nương, tôi tìm Quách nhị công tử thật sự là có chuyện gấp mà, là liên quan tới Nguyệt Quang.
Quách Tiểu Phong vừa nghe là biết đó là giọng nói của Xuân Mai ở Bách Hoa lầu.
- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Quách công tử đã đi nghỉ, ngày khác lại đến nhé.
Giọng nói này vừa nghe là biết của Lý Phiêu Phiêu.
- Nhưng… phiền cô nương nói giúp lại một tiếng, nói với Quách công tử là có tôi đến tìm. Tôi là Xuân Mai ở Bách Hoa lầu, công tử nhất định sẽ muốn gặp tôi.
Xuân Mai cầu xin.
- Hừ, chỉ là một kỹ nữ mà dám gặp Quách công tử sao, cô tưởng cô là ai? Quách công tử không thèm gặp cô đâu.
Lý Phiêu Phiêu cay nghiệt nói, nghe vậy Quách Tiểu Phong liền vội vã chạy ra ngoài cổng, bên ngoài tuyết đang rơi, không những vậy lại rơi rất dày. Quách Tiểu Phong thấy Lý Phiêu Phiêu đang che ô, mà Xuân Mai đang co ro đứng trong tuyết.
- Lớn tiếng gì vậy, trời tối rồi đấy.
Quách Tiểu Phong cố ý ho hai tiếng rồi nói.
- Quách đại ca, kỹ nữ này tối rồi còn tới đây nói là muốn tìm chàng, thấy chàng đang ngủ nên em không dám quấy rầy chàng, muốn để chàng ngủ thêm một chút.
Lý Phiêu Phiêu lập tức chuyển sắc mặt.
- Được rồi, ta biết rồi, ta có thể lo liệu được, cũng không còn sớm nữa, nàng mau quay về nhà đi.
Quách Tiểu Phong nói, rồi nghĩ thầm: “ Ta chẳng phải bị cô đánh thức sao, cô có khác nào ôn thần chứ, nếu thật sự phải lấy cô làm vợ thì Quách phủ này chắc chó gà cũng không yên mất”. Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn vẫn khách khí.
- Xuân Mai tỷ tỷ, chẳng phải ta đã nói ngày mai ta đến chỗ tỷ sao? Muộn thế này sao còn đến đây, mau vào nhà đi…để người ta nhìn thấy không tiện đâu.
Quách Tiểu Phong nói vậy là cố ý để Lý Phiêu Phiêu nghe, ý là cứ coi như Bạch Nguyệt Quang có chết rồi, thì Quách Tiểu Phong ta cũng không đời nào lấy cô đâu, ta chẳng có chút tình cảm nào với cô cả.
Xuân Mai ngẩn người, lập tức tỉnh ngộ.
- Tôi cũng không muốn tới đâu, nhưng hai ngày nay lòng tôi như lửa đốt, cho nên mới quyết định đến gặp Quách công tử muộn thế này…
Xuân Mai để lộ vẻ mặt khó xử nói.
- Được rồi, được rồi…mau vào trong đi, à, Phiêu Phiêu này, không có việc gì đâu nàng hãy về nhà mình đi. Xuân Mai tỷ tỷ vào trong này đi.
- Nhưng…Quách công tử, bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy…
Xuân Mai lộ ra thần sắc lo lắng.
- Tối nay tỷ tỷ cứ nghỉ lại đây, không sao đâu.
Quách Tiểu Phong nói.
- Nhưng Lý cô nương là nữ nhi mềm yếu…
Xuân Mai tiếp tục nói.
- Tỷ không cần phải lo lắng cho cô ấy, tỷ không nhìn thấy sao, cô ấy có ô, chẳng sao đâu.
Quách Tiểu Phong ngắt lời Xuân Mai, nhất quyết để Lý Phiêu Phiêu đi, nói xong liền kéo Xuân Mai vào đại sảnh, khiến Lý Phiêu Phiêu tức khí vô cùng, đành một mình đi trên phố. “ Quách Tiểu Phong đáng chết, Quách Tiểu Phong thối tha, giữ ta lại thì chàng chết sao, thật khiến người ta tức chết”. Tiện chân Lý Phiêu Phiêu đá ngay một hòn đá trên phố, nhưng hòn đá đó lại không bay đi như cô ta nghĩ, mà vẫn nằm bất động ở đó, khiến chân cô ta đau điếng vô cùng.
- A…
Một tiếng kêu thảm thiết xé nát không gian tối tăm hiu quạnh.
- Xuân Mai tỷ tỷ, không biết hôm nay tỷ đến tìm ta có chuyện gì?
Quách Tiểu Phong vào ngay vấn đề.
- Quách công tử, nếu không phải có chuyện gấp thì tôi không đến vào lúc đêm tối thế này đâu. Không giấu gì, lần này đến là vì chuyện của Nguyệt Quang.
Xuân Mai muốn nói tiếp nhưng lại bị Tiểu Phong chặn ngang:
- Xuân Mai tỷ tỷ, nếu đến đây vì chuyện của Bạch Nguyệt Quang, ta nghĩ tỷ nên quay về thì hơn, cô ta đã giết cha ta, ta sao có thể nói chuyện liên quan đến kẻ thù giết cha mình chứ?
Quách Tiểu Phong lạnh lùng nói. Tuy vẻ ngoài cự tuyệt là thế, nhưng thực ra trong lòng đang hy vọng lần này Xuân Mai đến đây là để nói cho hắn biết Bạch Nguyệt Quang là bị oan, nào sợ chứng cứ gì chứ, hắn cũng muốn tin lắm chứ.
- Quách công tử, công tử hiểu lầm rồi, tôi không phải đến đây là để cầu xin cho Bạch Nguyệt Quang.
Xuân Mai nghe Quách Tiểu Phong nói vậy, không những không tức giận, mà vẫn từ từ nói.
- Các người vẫn cho rằng Bạch Nguyệt Quang bị oan sao?
- Đúng vậy, cậu nói xem, dựa vào lương tâm mà nói, dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với Nguyệt Quang, cô ấy là loại người đó sao?
Quách Tiểu Phong thấy thất vọng nói:
- Nói thật, ta cũng không muốn tin cô ấy là loại người đó, nhưng chứng cứ đã rành rành trước mắt, ta phải tin thế nào đây?
- Đừng nói đến chứng cứ gì gì nữa, cứ dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với Nguyệt Quang, dựa vào trực giác của cậu, cậu cảm thấy Nguyệt Quang có thể làm ra chuyện như vậy sao?
Xuân Mai tiếp tục hỏi.
- Nếu không tìm thấy người nộm vải của tà thuật “áp thắng”, có đánh chết ta cũng không tin Nguyệt Quang có thể làm những chuyện như vậy. Nhưng tỷ lại không có chứng cứ chứng minh Nguyệt Quang bị oan.
- Không, tôi có chứng cứ, nhưng phải nhờ Quách công tử giúp đỡ một tay mới được.
Xuân Mai nói chắn chắn như đinh đóng cột. Sau đó cô giảng giải sự tình rõ ràng cho Quách Tiểu Phong nghe, cả chuyện Viên Viên bỗng dưng biệt tăm biệt tích. Nghe xong, xâu chuỗi với hành vi phủ nhận tội lỗi của Nguyệt Quang hôm qua, Quách Tiểu Phong cuối cùng cũng đã tin Bạch Nguyệt Quang vô tội.
- Xuân Mai tỷ tỷ, nhưng chúng ta không thể nói Viên Viên mất tích là có thể khiến Triệu đại nhân tin Nguyệt Quang vô tội. Phải làm sao bây giờ? Không được, ta phải tới Nha môn, ta phải xin lỗi Nguyệt Quang, ta thật ngốc, ta thật thối tha, Nguyệt Quang, Nguyệt Quang giờ đang một mình chịu đựng tất cả, là ý trung nhân của nàng, vậy mà ta không những không bảo vệ nàng, mà còn đâm cho nàng một nhát dao. Không được, ta phải đến Nha môn.
Quách Tiểu Phong vô cùng kích động, vì người mình yên, hắn có thể giết người dập lửa cũng được.
- Quách công tử, xin đừng sốt ruột, giờ đang là nửa đêm, cậu có đi bây giờ cũng không gặp được Nguyệt Quang đâu, cậu hãy bình tĩnh lại, nghe tôi nói.
Xuân Mai thong dong nói. Quách Tiểu Phong cũng thấy Xuân Mai nói vậy rất có lý, bèn vững tâm trở lại để bàn bạc đối sách.
- Xuân Mai tỷ tỷ, để tỷ cười cho rồi, ta đã quá kích động. Tỷ nói đi, có cách nào không?
- Đây cũng chính là lý do tại sao hôm nay ta đến tìm cậu, Viên Viên chắc chắn vẫn ở Kinh thành, tôi hy vọng cậu có thể lợi dụng thế lực và mối quan hệ của Quách phủ để tìm kiếm Viên Viên, chúng ta sẽ cùng nhau tìm. Chỉ cần tìm được Viên Viên để hỏi cho rõ ngọn ngành là có thể tìm ra manh mối, đến lúc đó mọi chuyện tự nhiên sẽ được “ Thủy lạc thạch xuất” thôi.
- Được, được…quả là một ý kiến hay, Xuân Mai tỷ tỷ quả nhiên là nữ nhân Gia Cát Lượng , thông minh tuyệt đỉnh, ta sẽ làm như vậy.
Quách Tiểu Phong hận không thể ngay lập tức chạy đi tìm Viên Viên.
Xuân Mai được nghe thấy những lời tung hô của Tiểu Phong chỉ biết lắc đầu.
- Thật là trẻ con.
Vụ án bỗng chốc lại có bước chuyển ngoặt mới, Bạch Nguyệt Quang không phải là hung thủ, vậy hung thủ giấu mặt rốt cuộc là ai? Quách Tiểu Phong có thể tìm thấy Viên Viên không? Hung thủ đã dùng thủ pháp ly kỳ gì giết chết Quách lão gia? Bạch Nguyệt Quang cuối cùng có thể tránh được kiếp nạn không?....Đón xem những chương tiếp theo để tìm lời giải đáp !
Quả nhiên, không lâu sau, Quách Tiểu Phong hồn xiêu phách tán trở về nhà, hai ngày nay, Quách Tiểu Phong như trở thành con người khác, tinh thần suy sụp, Lý Phiêu Phiêu trông thấy vậy cũng thấy lo lắng trong lòng, đặc biệt là hôm nay sau khi Bạch Nguyệt Quang bị định tội, trông Quách Tiểu Phong tiều tụy biết bao nhiêu, cũng thật quái lạ, hai ngày nay Quách Tiểu Phong không ăn hạt cơm nào, chỉ nôn nóng nghe ngóng tin tức ở Nha môn, nào ngờ hung thủ lại chính là người mình có tình cảm sâu nặng nhất. Lúc này, nụ cười của Bạch Nguyệt Quang lại hiện về trong tâm trí Quách Tiểu Phong, nàng khi đó trông thật đáng yêu.
- Nghe nói đã tìm ra hung thủ, là chị Bạch Nguyệt Quang đúng không? Thật không dám tin, chị Nguyệt Quang lương thiện như vậy, sao có thể sát hại lão gia chứ?
Lý Phiêu Phiêu giả bộ nói vậy, nhưng Quách Tiểu Phong như không nghe thấy gì, hai mắt thất thần đi vào trong Quách phủ, đi về phòng mình, hắn vô cùng mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi. Nhưng ngay cả trong giấc mộng hắn cũng cảm thấy bất an “ Tiểu Phong, chàng hãy tin em, em bị oan…”, hắn mơ thấy ánh mắt tuyệt vọng của Nguyệt Quang nhìn hắn và nói, “ không phải ta không tin nàng, nhưng Nguyệt Quang, nàng muốn ta tin nàng thế nào đây?” Tiểu Phong mơ màng nói với Bạch Nguyệt Quang trong mơ. Bỗng nhiên, khuôn mặt của Bạch Nguyệt Quang dần dần trở nên mơ hồ, Quách Tiểu Phong nhìn kỹ, đây nào phải Bạch Nguyệt Quang, rõ ràng là Lý Phiêu Phiêu.
- Ah…..
Quách Tiểu Phong “Ah” một tiếng rồi tỉnh mộng, bên ngoài hơi ồn ào, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Cầu xin cô nương, tôi tìm Quách nhị công tử thật sự là có chuyện gấp mà, là liên quan tới Nguyệt Quang.
Quách Tiểu Phong vừa nghe là biết đó là giọng nói của Xuân Mai ở Bách Hoa lầu.
- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Quách công tử đã đi nghỉ, ngày khác lại đến nhé.
Giọng nói này vừa nghe là biết của Lý Phiêu Phiêu.
- Nhưng… phiền cô nương nói giúp lại một tiếng, nói với Quách công tử là có tôi đến tìm. Tôi là Xuân Mai ở Bách Hoa lầu, công tử nhất định sẽ muốn gặp tôi.
Xuân Mai cầu xin.
- Hừ, chỉ là một kỹ nữ mà dám gặp Quách công tử sao, cô tưởng cô là ai? Quách công tử không thèm gặp cô đâu.
Lý Phiêu Phiêu cay nghiệt nói, nghe vậy Quách Tiểu Phong liền vội vã chạy ra ngoài cổng, bên ngoài tuyết đang rơi, không những vậy lại rơi rất dày. Quách Tiểu Phong thấy Lý Phiêu Phiêu đang che ô, mà Xuân Mai đang co ro đứng trong tuyết.
- Lớn tiếng gì vậy, trời tối rồi đấy.
Quách Tiểu Phong cố ý ho hai tiếng rồi nói.
- Quách đại ca, kỹ nữ này tối rồi còn tới đây nói là muốn tìm chàng, thấy chàng đang ngủ nên em không dám quấy rầy chàng, muốn để chàng ngủ thêm một chút.
Lý Phiêu Phiêu lập tức chuyển sắc mặt.
- Được rồi, ta biết rồi, ta có thể lo liệu được, cũng không còn sớm nữa, nàng mau quay về nhà đi.
Quách Tiểu Phong nói, rồi nghĩ thầm: “ Ta chẳng phải bị cô đánh thức sao, cô có khác nào ôn thần chứ, nếu thật sự phải lấy cô làm vợ thì Quách phủ này chắc chó gà cũng không yên mất”. Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn vẫn khách khí.
- Xuân Mai tỷ tỷ, chẳng phải ta đã nói ngày mai ta đến chỗ tỷ sao? Muộn thế này sao còn đến đây, mau vào nhà đi…để người ta nhìn thấy không tiện đâu.
Quách Tiểu Phong nói vậy là cố ý để Lý Phiêu Phiêu nghe, ý là cứ coi như Bạch Nguyệt Quang có chết rồi, thì Quách Tiểu Phong ta cũng không đời nào lấy cô đâu, ta chẳng có chút tình cảm nào với cô cả.
Xuân Mai ngẩn người, lập tức tỉnh ngộ.
- Tôi cũng không muốn tới đâu, nhưng hai ngày nay lòng tôi như lửa đốt, cho nên mới quyết định đến gặp Quách công tử muộn thế này…
Xuân Mai để lộ vẻ mặt khó xử nói.
- Được rồi, được rồi…mau vào trong đi, à, Phiêu Phiêu này, không có việc gì đâu nàng hãy về nhà mình đi. Xuân Mai tỷ tỷ vào trong này đi.
- Nhưng…Quách công tử, bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy…
Xuân Mai lộ ra thần sắc lo lắng.
- Tối nay tỷ tỷ cứ nghỉ lại đây, không sao đâu.
Quách Tiểu Phong nói.
- Nhưng Lý cô nương là nữ nhi mềm yếu…
Xuân Mai tiếp tục nói.
- Tỷ không cần phải lo lắng cho cô ấy, tỷ không nhìn thấy sao, cô ấy có ô, chẳng sao đâu.
Quách Tiểu Phong ngắt lời Xuân Mai, nhất quyết để Lý Phiêu Phiêu đi, nói xong liền kéo Xuân Mai vào đại sảnh, khiến Lý Phiêu Phiêu tức khí vô cùng, đành một mình đi trên phố. “ Quách Tiểu Phong đáng chết, Quách Tiểu Phong thối tha, giữ ta lại thì chàng chết sao, thật khiến người ta tức chết”. Tiện chân Lý Phiêu Phiêu đá ngay một hòn đá trên phố, nhưng hòn đá đó lại không bay đi như cô ta nghĩ, mà vẫn nằm bất động ở đó, khiến chân cô ta đau điếng vô cùng.
- A…
Một tiếng kêu thảm thiết xé nát không gian tối tăm hiu quạnh.
- Xuân Mai tỷ tỷ, không biết hôm nay tỷ đến tìm ta có chuyện gì?
Quách Tiểu Phong vào ngay vấn đề.
- Quách công tử, nếu không phải có chuyện gấp thì tôi không đến vào lúc đêm tối thế này đâu. Không giấu gì, lần này đến là vì chuyện của Nguyệt Quang.
Xuân Mai muốn nói tiếp nhưng lại bị Tiểu Phong chặn ngang:
- Xuân Mai tỷ tỷ, nếu đến đây vì chuyện của Bạch Nguyệt Quang, ta nghĩ tỷ nên quay về thì hơn, cô ta đã giết cha ta, ta sao có thể nói chuyện liên quan đến kẻ thù giết cha mình chứ?
Quách Tiểu Phong lạnh lùng nói. Tuy vẻ ngoài cự tuyệt là thế, nhưng thực ra trong lòng đang hy vọng lần này Xuân Mai đến đây là để nói cho hắn biết Bạch Nguyệt Quang là bị oan, nào sợ chứng cứ gì chứ, hắn cũng muốn tin lắm chứ.
- Quách công tử, công tử hiểu lầm rồi, tôi không phải đến đây là để cầu xin cho Bạch Nguyệt Quang.
Xuân Mai nghe Quách Tiểu Phong nói vậy, không những không tức giận, mà vẫn từ từ nói.
- Các người vẫn cho rằng Bạch Nguyệt Quang bị oan sao?
- Đúng vậy, cậu nói xem, dựa vào lương tâm mà nói, dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với Nguyệt Quang, cô ấy là loại người đó sao?
Quách Tiểu Phong thấy thất vọng nói:
- Nói thật, ta cũng không muốn tin cô ấy là loại người đó, nhưng chứng cứ đã rành rành trước mắt, ta phải tin thế nào đây?
- Đừng nói đến chứng cứ gì gì nữa, cứ dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với Nguyệt Quang, dựa vào trực giác của cậu, cậu cảm thấy Nguyệt Quang có thể làm ra chuyện như vậy sao?
Xuân Mai tiếp tục hỏi.
- Nếu không tìm thấy người nộm vải của tà thuật “áp thắng”, có đánh chết ta cũng không tin Nguyệt Quang có thể làm những chuyện như vậy. Nhưng tỷ lại không có chứng cứ chứng minh Nguyệt Quang bị oan.
- Không, tôi có chứng cứ, nhưng phải nhờ Quách công tử giúp đỡ một tay mới được.
Xuân Mai nói chắn chắn như đinh đóng cột. Sau đó cô giảng giải sự tình rõ ràng cho Quách Tiểu Phong nghe, cả chuyện Viên Viên bỗng dưng biệt tăm biệt tích. Nghe xong, xâu chuỗi với hành vi phủ nhận tội lỗi của Nguyệt Quang hôm qua, Quách Tiểu Phong cuối cùng cũng đã tin Bạch Nguyệt Quang vô tội.
- Xuân Mai tỷ tỷ, nhưng chúng ta không thể nói Viên Viên mất tích là có thể khiến Triệu đại nhân tin Nguyệt Quang vô tội. Phải làm sao bây giờ? Không được, ta phải tới Nha môn, ta phải xin lỗi Nguyệt Quang, ta thật ngốc, ta thật thối tha, Nguyệt Quang, Nguyệt Quang giờ đang một mình chịu đựng tất cả, là ý trung nhân của nàng, vậy mà ta không những không bảo vệ nàng, mà còn đâm cho nàng một nhát dao. Không được, ta phải đến Nha môn.
Quách Tiểu Phong vô cùng kích động, vì người mình yên, hắn có thể giết người dập lửa cũng được.
- Quách công tử, xin đừng sốt ruột, giờ đang là nửa đêm, cậu có đi bây giờ cũng không gặp được Nguyệt Quang đâu, cậu hãy bình tĩnh lại, nghe tôi nói.
Xuân Mai thong dong nói. Quách Tiểu Phong cũng thấy Xuân Mai nói vậy rất có lý, bèn vững tâm trở lại để bàn bạc đối sách.
- Xuân Mai tỷ tỷ, để tỷ cười cho rồi, ta đã quá kích động. Tỷ nói đi, có cách nào không?
- Đây cũng chính là lý do tại sao hôm nay ta đến tìm cậu, Viên Viên chắc chắn vẫn ở Kinh thành, tôi hy vọng cậu có thể lợi dụng thế lực và mối quan hệ của Quách phủ để tìm kiếm Viên Viên, chúng ta sẽ cùng nhau tìm. Chỉ cần tìm được Viên Viên để hỏi cho rõ ngọn ngành là có thể tìm ra manh mối, đến lúc đó mọi chuyện tự nhiên sẽ được “ Thủy lạc thạch xuất” thôi.
- Được, được…quả là một ý kiến hay, Xuân Mai tỷ tỷ quả nhiên là nữ nhân Gia Cát Lượng , thông minh tuyệt đỉnh, ta sẽ làm như vậy.
Quách Tiểu Phong hận không thể ngay lập tức chạy đi tìm Viên Viên.
Xuân Mai được nghe thấy những lời tung hô của Tiểu Phong chỉ biết lắc đầu.
- Thật là trẻ con.
Vụ án bỗng chốc lại có bước chuyển ngoặt mới, Bạch Nguyệt Quang không phải là hung thủ, vậy hung thủ giấu mặt rốt cuộc là ai? Quách Tiểu Phong có thể tìm thấy Viên Viên không? Hung thủ đã dùng thủ pháp ly kỳ gì giết chết Quách lão gia? Bạch Nguyệt Quang cuối cùng có thể tránh được kiếp nạn không?....Đón xem những chương tiếp theo để tìm lời giải đáp !
/135
|