Tuy ngoài trời đang mưa như trút nước, nhưng dù thế nào thì mạng người vẫn là quan trọng, bởi vậy Quách Tiểu Phong chỉ đợi mưa ngớt một chút thì nhanh chóng tới Nha môn tìm Lý đại nhân.
- Nguyệt Quang, nàng ở đây đợi mưa tạnh rồi về quán trọ nhé, ta phải đi xem Hồng Bảo rốt cuộc có xảy ra chuyện không, nhất định phải chờ mưa tạnh mới về quán trọ đấy, nếu mưa không ngớt, nàng cứ ở đây đợi ta, ta sẽ tới đón nàng về.
Quách Tiểu Phong sốt ruột nói.
- Được rồi, tướng công, nhưng…thiếp hơi sợ.
Nguyệt Quang e dè nói.
- Nguyệt Quang, nàng không phải sợ, tuy ta chưa biết bức tường này rốt cuộc là thế nào, nhưng tuyệt đối không phải là quỷ thần gì hết, nàng cũng thấy rồi đấy, ta vừa chạm tay vào đó nhưng có sao đâu.
Quách Tiểu Phong an ủi nói.
- Nhưng, nhưng thiếp vẫn sợ.
Nguyệt Quang vội kéo tay Quách Tiểu Phong, không muốn hắn bỏ đi. Quách Tiểu Phong quay người lại, ân cần nhìn Nguyệt Quang.
- Nguyệt Quang, ta chỉ hỏi nàng một câu, nàng rốt cuộc có tin tướng công của nàng hay không?
Nguyệt Quang e ngại gật gật đầu.
- Tướng công, thiếp nghe chàng, thiếp ở đây đợi chàng, đợi chàng quay lại, chàng phải cẩn thận đấy.
- Nàng cũng không cần phải ở đây đợi ta, nếu mưa tạnh thì nàng tự về quán trọ nhé, ngoan. Nàng yên tâm, võ công của tướng công nàng nàng còn chưa biết sao, yên tâm đi, ta không thể có chuyện đâu. Đợi mưa tạnh thì mau về quán trọ nhé.
- Vâng, tướng công, thiếp nghe chàng, đợi mưa tạnh sẽ về quán trọ ngay.
Quách Tiểu Phong vội đi luôn, chỉ kịp quay lại nhìn Bạch Nguyệt Quang một cái, bỗng dưng một dự cảm bất an lại dâng lên trong lòng, có thể là bản thân mình sẽ mãi mãi không trông thấy Bạch Nguyệt Quang nữa. Quách Tiểu Phong lại chạy lại, ôm chặt lấy Nguyệt Quang.
- Nguyệt Quang, hứa với ta, ở đây đợi ta quay lại.
- Tướng công, chàng muốn thiếp tự về quán trọ hay là đợi chàng quay lại.
Nguyệt Quang chưa bao giờ thấy Quách Tiểu Phong thế này.
- Không sao, Nguyệt Quang, mau về quán trọ đi, mau lên, mau quay về tìm đại ca.
Quách Tiểu Phong hiện giờ không thể bên cạnh bảo vệ Nguyệt Quang, nếu Nguyệt Quang và đứa trẻ có mệnh hệ gì, Quách Tiểu Phong sẽ không sống nổi.
- Vâng.
Bạch Nguyệt Quang không hiểu tại sao hôm nay Quách Tiểu Phong lại lạ như vậy, nhưng cô vẫn tin tưởng Quách Tiểu Phong, cho nên vội quy về quán trọ, cô rất muốn chạy cho nhanh, nhưng nghĩ tới đứa trẻ trong bụng, cho nên chỉ có thể từ từ mà đi.
- Bạch tiểu thư, sao lại là cô? Sao không che ô mà cứ đi trong mưa như vậy?
Thì ra đó là ông chủ quán trọ.
- Ô, ông chủ Trương, ta và tướng công sáng nay ra ngoài điều tra án, bây giờ chàng tới Nha môn có việc gấp, bảo tớ về quán trọ trước.
- Thế này đi, Bạch tiểu thư, tôi đưa cô về quán trọ nhé, chúng ta cùng đường mà.
- Có thể như vậy à, đa tạ, đa tạ.
- Có gì đâu.
Ông chủ Trương hào phóng nói. Bạch Nguyệt Quang lại không hề hay biết, lần này cô thật sự đã bị rơi vào một âm mưu….
Quách Tiểu Phong đã đến Nha môn và đã gặp được Lý đại nhân, hỏi cho rõ nhà Hồng Bảo ở đâu, sau khi nghe nói nạn nhân tiếp theo có thể là Hồng Bảo, Lý đại nhân vô cùng kinh ngạc, vội vã cùng Quách Tiểu Phong tới nhà Hồng Bảo. Đến nơi, chỉ thấy cổng nhà Hồng Bảo đang đóng chặt, xem ra vẫn chưa xảy ra chuyện gì, lẽ nào mình đã đoán sai? Quách Tiểu Phong nghĩ thầm. Lý đại nhân đi lên đập cửa, phải một lúc lâu sau mới có người ra mở cửa, người mở cửa là một lão đầu lớn tuổi, mặt mũi âm u.
- Tìm ai vậy?
- Ngại quá, chúng tôi muốn tìm Hồng Bảo Hồng lão gia, xin hỏi Hồng lão gia có nhà không?
Lý đại nhân vô cùng lễ mạo nói.
- Không có, không có, mời hai vị về cho.
Người đó tỏ vẻ khó chịu nói, sau đó đóng cổng ngay.
- Đợi chút, quản gia, chúng tôi thật sự có chuyện gấp, nếu Hồng lão gia mà chết, ông đừng đến Nha môn báo án, chúng tôi sẽ không tiếp nhận đâu.
Quách Tiểu Phong nói xong liền quay người đi.
- Đợi đã, cậu vừa nói cái gì, lão gia chết à, các người sao lại biết lão gia chết.
Người đó hết sức kinh ngạc nói.
- Cái gì, Hồng lão gia đã chết, thật không?
Lý đại nhân căng thẳng hỏi.
- Hai vị, xin mời vào trong. Đương nhiên là thật rồi, vào trưa nay, chúng tôi đều đã ăn cơm xong, nhưng không thấy lão gia ra dùng bữa, vậy là tôi đi gọi lão gia, trưa nay trời rất nóng, nhưng hôm nay rõ ràng là lão gia và phu nhân cùng nhau vào phòng, không thể không có âm thanh gì, cho nên tôi đã đẩy cửa đi vào, không ngờ, không ngờ lão gia đã biến thành như vậy.
…………………………………………�� � � � �………………………………………�� � � �� ��.......
- Ông chủ, đây, hình như không phải là đường về quán trọ, sao ông lại dẫn tôi đi hướng này?
Bạch Nguyệt Quang tò mò hỏi.
- Là thế này, Bạch tiểu thư, tôi vẫn còn chút chuyện cần làm, cho nên mới phải đi đường vòng thế này.
- Ồ, hóa ra là vậy, vậy ông chủ Trương mau đi giải quyết chuyện đi, không biết ông ông chủ Trương có chuyện gì vậy?
Bạch Nguyệt Quang tiếp tục hỏi.
- Là thế này, Bạch tiểu thư ở Bản Nạp có mấy người bạn, nên tôi muốn dẫn Bạch tiểu thư đi gặp họ.
Ông chủ thong thả nói. Nhưng Bạch Nguyệt Quang nghĩ mãi, mình ở Bản Nạp này nào có quen ai chứ, càng đi càng thấy con đường hẻo lánh, cứ dần dần ra khỏi thành.
- Ông chủ Trương, tôi quay về đây.
- Bạch tiểu thư, hà tất phải gấp như vậy, bạn vẫn chưa gặp mà, đừng vội.
Giọng nói của ông chủ vẫn rất ân cần, nhưng một cánh tay đã nắm chặt lấy vai Bạch Nguyệt Quang.
- Được được được, ta đi cùng ông, ông bỏ tay ra.
Bạch Nguyệt Quang biết vì mình và vì đứa trẻ trong bụng, chỉ có thể nghe theo yêu cầu của ông chủ Trương, cứ theo ông ta em thế nào.
- Đúng rồi, như vậy mới ngoan chứ, tôi không làm gì cô đâu.
Ông chủ Trương cười một cách dung tục.
- Ông, rốt cuộc ông là ai, tại sao phải lừa tôi?
Bạch Nguyệt Quang hét lên.
- Haha, cái này cô không cần biết, có trách chỉ trách cô ngu ngốc, tướng công cô xía vào hơi nhiều chuyện thôi, đến nỗi ngay đến vợ mình còn không bảo vệ nổi, haha…
Ông chủ Trương bắt đầu lộ bộ mặt thật, bỗng nhiên lộ ra một khuôn mặt khoảng hai mấy tuổi.
- Ngươi muốn đưa ta đi đâu, đồ biến thái.
Bạch Nguyệt Quang mắng chiếc.
- Vội gì, ta nói cho cô biết, ta sẽ tiễn cô lên đường, cô cũng không cần phải vội đi báo cáo Diêm Vương thế đâu.
Ông chủ Trương cười một cách tà ác. Sau đó, đi thêm một đoạn, thì tới một ngôi nhà tranh đổ nát.
- Vào đi, đừng mong chạy thoát, nói cho cô hay, từ trước tới nay chưa ai rơi vào tay ta mà lại tẩu thoát được đâu, tốt nhất cô hãy ngoan ngoãn chấp nhận đi.
- Đồ biến thái đáng chết, tương công ta nhất định sẽ tìm thấy ta, chàng rất thông minh.
Bạch Nguyệt Quang khinh bỉ nói.
- Haha…có hắn ở đây, ta sợ gì chứ, Quách Tiểu Phong à, ai mà chẳng biết “tử huyệt” của hắn là Bạch Nguyệt Quang, ta sớm đã điều tra rõ rồi, nếu không phải đẻ vẹn toàn kế sách, ta đã khong bắt cô, haha….
Ông chủ Trương vô cùng đắc ý nói.
- Ngươi đừng đắc ý, rồi ngươi sẽ phải chịu sự trừng trị của Vương pháp.
Bạch Nguyệt Quang tức giận nói.
- Vương pháp chó má gì chứ, thiêm hạ này nếu thật sự có Vương pháp, thì năm đó đâu có chuyện như vậy, ta cũng không trở nên như này.
Ông chủ Trương kích động nói.
- Ngươi biến thành gì?
Bạch Nguyệt Quang nắm lấy cơ hội hỏi dò.
- Ta…tiện nhân, muốn cho ta vào tròng hả, đi chết đi.
Người đó tát Bạch Nguyệt Quang một cái thật mạnh. Bạch Nguyệt Quang cảm thấy đau điếng rồi ngất đi….
- Nguyệt Quang, nàng ở đây đợi mưa tạnh rồi về quán trọ nhé, ta phải đi xem Hồng Bảo rốt cuộc có xảy ra chuyện không, nhất định phải chờ mưa tạnh mới về quán trọ đấy, nếu mưa không ngớt, nàng cứ ở đây đợi ta, ta sẽ tới đón nàng về.
Quách Tiểu Phong sốt ruột nói.
- Được rồi, tướng công, nhưng…thiếp hơi sợ.
Nguyệt Quang e dè nói.
- Nguyệt Quang, nàng không phải sợ, tuy ta chưa biết bức tường này rốt cuộc là thế nào, nhưng tuyệt đối không phải là quỷ thần gì hết, nàng cũng thấy rồi đấy, ta vừa chạm tay vào đó nhưng có sao đâu.
Quách Tiểu Phong an ủi nói.
- Nhưng, nhưng thiếp vẫn sợ.
Nguyệt Quang vội kéo tay Quách Tiểu Phong, không muốn hắn bỏ đi. Quách Tiểu Phong quay người lại, ân cần nhìn Nguyệt Quang.
- Nguyệt Quang, ta chỉ hỏi nàng một câu, nàng rốt cuộc có tin tướng công của nàng hay không?
Nguyệt Quang e ngại gật gật đầu.
- Tướng công, thiếp nghe chàng, thiếp ở đây đợi chàng, đợi chàng quay lại, chàng phải cẩn thận đấy.
- Nàng cũng không cần phải ở đây đợi ta, nếu mưa tạnh thì nàng tự về quán trọ nhé, ngoan. Nàng yên tâm, võ công của tướng công nàng nàng còn chưa biết sao, yên tâm đi, ta không thể có chuyện đâu. Đợi mưa tạnh thì mau về quán trọ nhé.
- Vâng, tướng công, thiếp nghe chàng, đợi mưa tạnh sẽ về quán trọ ngay.
Quách Tiểu Phong vội đi luôn, chỉ kịp quay lại nhìn Bạch Nguyệt Quang một cái, bỗng dưng một dự cảm bất an lại dâng lên trong lòng, có thể là bản thân mình sẽ mãi mãi không trông thấy Bạch Nguyệt Quang nữa. Quách Tiểu Phong lại chạy lại, ôm chặt lấy Nguyệt Quang.
- Nguyệt Quang, hứa với ta, ở đây đợi ta quay lại.
- Tướng công, chàng muốn thiếp tự về quán trọ hay là đợi chàng quay lại.
Nguyệt Quang chưa bao giờ thấy Quách Tiểu Phong thế này.
- Không sao, Nguyệt Quang, mau về quán trọ đi, mau lên, mau quay về tìm đại ca.
Quách Tiểu Phong hiện giờ không thể bên cạnh bảo vệ Nguyệt Quang, nếu Nguyệt Quang và đứa trẻ có mệnh hệ gì, Quách Tiểu Phong sẽ không sống nổi.
- Vâng.
Bạch Nguyệt Quang không hiểu tại sao hôm nay Quách Tiểu Phong lại lạ như vậy, nhưng cô vẫn tin tưởng Quách Tiểu Phong, cho nên vội quy về quán trọ, cô rất muốn chạy cho nhanh, nhưng nghĩ tới đứa trẻ trong bụng, cho nên chỉ có thể từ từ mà đi.
- Bạch tiểu thư, sao lại là cô? Sao không che ô mà cứ đi trong mưa như vậy?
Thì ra đó là ông chủ quán trọ.
- Ô, ông chủ Trương, ta và tướng công sáng nay ra ngoài điều tra án, bây giờ chàng tới Nha môn có việc gấp, bảo tớ về quán trọ trước.
- Thế này đi, Bạch tiểu thư, tôi đưa cô về quán trọ nhé, chúng ta cùng đường mà.
- Có thể như vậy à, đa tạ, đa tạ.
- Có gì đâu.
Ông chủ Trương hào phóng nói. Bạch Nguyệt Quang lại không hề hay biết, lần này cô thật sự đã bị rơi vào một âm mưu….
Quách Tiểu Phong đã đến Nha môn và đã gặp được Lý đại nhân, hỏi cho rõ nhà Hồng Bảo ở đâu, sau khi nghe nói nạn nhân tiếp theo có thể là Hồng Bảo, Lý đại nhân vô cùng kinh ngạc, vội vã cùng Quách Tiểu Phong tới nhà Hồng Bảo. Đến nơi, chỉ thấy cổng nhà Hồng Bảo đang đóng chặt, xem ra vẫn chưa xảy ra chuyện gì, lẽ nào mình đã đoán sai? Quách Tiểu Phong nghĩ thầm. Lý đại nhân đi lên đập cửa, phải một lúc lâu sau mới có người ra mở cửa, người mở cửa là một lão đầu lớn tuổi, mặt mũi âm u.
- Tìm ai vậy?
- Ngại quá, chúng tôi muốn tìm Hồng Bảo Hồng lão gia, xin hỏi Hồng lão gia có nhà không?
Lý đại nhân vô cùng lễ mạo nói.
- Không có, không có, mời hai vị về cho.
Người đó tỏ vẻ khó chịu nói, sau đó đóng cổng ngay.
- Đợi chút, quản gia, chúng tôi thật sự có chuyện gấp, nếu Hồng lão gia mà chết, ông đừng đến Nha môn báo án, chúng tôi sẽ không tiếp nhận đâu.
Quách Tiểu Phong nói xong liền quay người đi.
- Đợi đã, cậu vừa nói cái gì, lão gia chết à, các người sao lại biết lão gia chết.
Người đó hết sức kinh ngạc nói.
- Cái gì, Hồng lão gia đã chết, thật không?
Lý đại nhân căng thẳng hỏi.
- Hai vị, xin mời vào trong. Đương nhiên là thật rồi, vào trưa nay, chúng tôi đều đã ăn cơm xong, nhưng không thấy lão gia ra dùng bữa, vậy là tôi đi gọi lão gia, trưa nay trời rất nóng, nhưng hôm nay rõ ràng là lão gia và phu nhân cùng nhau vào phòng, không thể không có âm thanh gì, cho nên tôi đã đẩy cửa đi vào, không ngờ, không ngờ lão gia đã biến thành như vậy.
…………………………………………�� � � � �………………………………………�� � � �� ��.......
- Ông chủ, đây, hình như không phải là đường về quán trọ, sao ông lại dẫn tôi đi hướng này?
Bạch Nguyệt Quang tò mò hỏi.
- Là thế này, Bạch tiểu thư, tôi vẫn còn chút chuyện cần làm, cho nên mới phải đi đường vòng thế này.
- Ồ, hóa ra là vậy, vậy ông chủ Trương mau đi giải quyết chuyện đi, không biết ông ông chủ Trương có chuyện gì vậy?
Bạch Nguyệt Quang tiếp tục hỏi.
- Là thế này, Bạch tiểu thư ở Bản Nạp có mấy người bạn, nên tôi muốn dẫn Bạch tiểu thư đi gặp họ.
Ông chủ thong thả nói. Nhưng Bạch Nguyệt Quang nghĩ mãi, mình ở Bản Nạp này nào có quen ai chứ, càng đi càng thấy con đường hẻo lánh, cứ dần dần ra khỏi thành.
- Ông chủ Trương, tôi quay về đây.
- Bạch tiểu thư, hà tất phải gấp như vậy, bạn vẫn chưa gặp mà, đừng vội.
Giọng nói của ông chủ vẫn rất ân cần, nhưng một cánh tay đã nắm chặt lấy vai Bạch Nguyệt Quang.
- Được được được, ta đi cùng ông, ông bỏ tay ra.
Bạch Nguyệt Quang biết vì mình và vì đứa trẻ trong bụng, chỉ có thể nghe theo yêu cầu của ông chủ Trương, cứ theo ông ta em thế nào.
- Đúng rồi, như vậy mới ngoan chứ, tôi không làm gì cô đâu.
Ông chủ Trương cười một cách dung tục.
- Ông, rốt cuộc ông là ai, tại sao phải lừa tôi?
Bạch Nguyệt Quang hét lên.
- Haha, cái này cô không cần biết, có trách chỉ trách cô ngu ngốc, tướng công cô xía vào hơi nhiều chuyện thôi, đến nỗi ngay đến vợ mình còn không bảo vệ nổi, haha…
Ông chủ Trương bắt đầu lộ bộ mặt thật, bỗng nhiên lộ ra một khuôn mặt khoảng hai mấy tuổi.
- Ngươi muốn đưa ta đi đâu, đồ biến thái.
Bạch Nguyệt Quang mắng chiếc.
- Vội gì, ta nói cho cô biết, ta sẽ tiễn cô lên đường, cô cũng không cần phải vội đi báo cáo Diêm Vương thế đâu.
Ông chủ Trương cười một cách tà ác. Sau đó, đi thêm một đoạn, thì tới một ngôi nhà tranh đổ nát.
- Vào đi, đừng mong chạy thoát, nói cho cô hay, từ trước tới nay chưa ai rơi vào tay ta mà lại tẩu thoát được đâu, tốt nhất cô hãy ngoan ngoãn chấp nhận đi.
- Đồ biến thái đáng chết, tương công ta nhất định sẽ tìm thấy ta, chàng rất thông minh.
Bạch Nguyệt Quang khinh bỉ nói.
- Haha…có hắn ở đây, ta sợ gì chứ, Quách Tiểu Phong à, ai mà chẳng biết “tử huyệt” của hắn là Bạch Nguyệt Quang, ta sớm đã điều tra rõ rồi, nếu không phải đẻ vẹn toàn kế sách, ta đã khong bắt cô, haha….
Ông chủ Trương vô cùng đắc ý nói.
- Ngươi đừng đắc ý, rồi ngươi sẽ phải chịu sự trừng trị của Vương pháp.
Bạch Nguyệt Quang tức giận nói.
- Vương pháp chó má gì chứ, thiêm hạ này nếu thật sự có Vương pháp, thì năm đó đâu có chuyện như vậy, ta cũng không trở nên như này.
Ông chủ Trương kích động nói.
- Ngươi biến thành gì?
Bạch Nguyệt Quang nắm lấy cơ hội hỏi dò.
- Ta…tiện nhân, muốn cho ta vào tròng hả, đi chết đi.
Người đó tát Bạch Nguyệt Quang một cái thật mạnh. Bạch Nguyệt Quang cảm thấy đau điếng rồi ngất đi….
/135
|