Từ câu chuyện mà thôn trưởng lão kể, Quách Tiểu Phong xác định Đỗ Bân là nhân vật then chốt của vụ án này. Quách Tiểu Phong suy đoán hung thủ rất có thể sẽ ra tay với Đỗ Bân, Quách Tiểu Phong và thôn trưởng đã lập tức đi tới nhà của Đỗ Bân, sau khi thấy Đỗ Bân vẫn bình an vô sự, Quách Tiểu Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Đã là vụ án “Tam đại thần khí” giết người, như vậy búa Lưu Tinh có khả năng sẽ xảy ra chuyện vào tối nay hoặc muộn nhất là tối mai hung thủ sẽ động thủ, đến lúc đó Quách Tiểu Phong xem xem “Thần khí” đã giết người như thế nào, chỉ cần bảo vệ được Đỗ Bân, hung thủ sẽ không có cơ hội hạ thủ, nhưng thật sự có thể đơn giản như vậy không ?
Quách Tiểu Phong dặn dò Đỗ Bân tuyệt đối không được đi đâu quá xa, đặc biệt là hôm nay và ngày mai, nhất định phải cẩn thận.
Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang đã cả ngày nay không ăn gì, đương nhiên rất đói bụng.
- Quách công tử, cậu ngồi đây, tôi đi kiếm chút đồ ăn cho hai người.
Đỗ Bân vốn mang bản tính của người ở trong núi nên rất rộng rãi, hiếu khách, không thể để khách đói bụng được.
- Không cần đâu, cậu cứ ngồi đây đi, tôi bảo Nguyệt Quang ra ngoài mua chút gì đó là được.
Quách Tiểu Phong khách khí nói.
- Thế sao được, ở chỗ chúng tôi không có quán cơm, người dân ở đây đều là làm ruộng, cơ bản chẳng có hàng quán gì, cho nên ở đây nhà nào làm nhà đó ăn, có tiền cũng chẳng mua được đồ ăn ngon.
Đỗ Bân nói.
- Nếu đã như vậy, Đỗ huynh đệ, không cần thịt cá gì đâu, chỉ cần làm chút rau rừng là được rồi.
Quách Tiểu Phong ngại ngùng nói.
- Xuân Hoa, nàng nghe thấy chưa, mau đi làm cơm đi, Quách công tử là vì ta mới đến đây, mau đi chuẩn bị đồ ăn đi, giết gà, chúng ta phải tiếp đãi Quách công tử cho chu đáo.
Đỗ Bân hiếu khách nói.
- Không cần đâu, Đỗ huynh đệ đừng khách khí như thế, rau rừng là được rồi, ta và Nguyệt Quang đói sắp chết rồi, đợi cậu làm gà xong thì ta và thê tử đã chết vì đói rồi, haha…
Quách Tiểu Phong vui vè nói.
- Công tử đã nói vậy, Xuân Hoa, mau đi làm cơm đi, hôm nay ta phải cùng Quách bổ đầu uống cạn hai bình rượu mới được.
Đỗ Bân cũng vui vè nói.
- Không không, tôi không thể say, uống say thì sao có thể bảo vệ cậu đây, không thể uống rượu.
Quách Tiểu Phong ra sức khuyên Đỗ Bân.
- Được, Xuân Hoa, mau đi làm cơm đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì.
- Đỗ Bân đập bàn nói.
- Vâng, xin Quách bổ đẩu và Quách đại tẩu đợi một lúc, tôi đi làm cơm ngay đây.
Xuân Hoa nói.
- Đợi đã, Đỗ đại tẩu , tôi giúp tẩu một tay.
Bạch Nguyệt Quang đứng dậy, khách sáo nói.
- Nào dám làm phiền Quách đại tẩu.
Xuân Hoa vui vẻ nói.
Sau khi Bạch Nguyệt Quang và Xuân Hoa đi, Đỗ Bân và Quách Tiểu Phong nói chuyện đông chuyện tây.
- Đỗ huynh đệ, tối nay tôi tính ở lại nhà cậu.
- Ồ, vậy tốt quá, song Quách bổ đầu này sao cậu biết vụ án này không phải do “Tam đại thần khí” làm, mà là có người cố ý mưu sát?
Đỗ Bân hiếu kỳ hỏi.
- Cậu biết Vương Mãnh không?
Quách Tiểu Phong hỏi Đỗ Bân.
- Vương Mãnh, chẳng phải đã trở nên khờ khạo sao, cậu ấy và Trương Nhược Danh trước đây vốn là bạn thân, năm đó tôi đã lén lút dọa chết Trương Nhược Danh, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy rất có lỗi với cậu ấy. Nhưng việc này có can hệ gì tới Vương Mãnh ?
Đỗ Bân tiếp tục truy hỏi.
- Đỗ huynh đệ, chắc cậu cũng đã biết về cái chết của Nhị Cẩu, thật không dám giấu, thực ra vừa mới lúc trưa, tôi cũng đã ở nhà Vương Hâm và chứng kiến Vương Mãnh bị người ta hạ độc thủ, cho nên tôi mới đoán định rằng việc này tuyệt đối không thể đơn giản là “Tam đại thần khí” giết người, thôn trưởng cũng đã kể cho tôi sự việc liên quan tới cậu trong vụ án này, cho nên tôi mới lập tức đến đây để bảo vệ cậu.
Quách Tiểu Phong kể rõ sự tình cho Đỗ Bân nghe.
- Phải rồi Đỗ Bân, tôi muốn hỏi cậu một chuyện, thôn các cậu có phải là có hoạt động gì, tất cả mọi người đều phải tập trung không?
- Nếu là trước đây, cứ mỗi khi đến ngày 15 mọi người đều đi tới miếu Ngũ Hiển sau núi cầu khấn sự che chở của đại đến Ngũ Hiển, nhưng từ sau khi cái miếu đó bị phá bỏ, sau núi liên tiếp xảy ra những chuyện quái lạ, cho nên mọi người không dám đi qua đó, bây giờ thì căn bản không còn ai đến đó nữa.
Đỗ Bân nhớ lại nói.
- Nếu là như vậy, vậy vào buổi trưa liệu có thể có người qua đường đặt “Tam đại thần khí” ở cổng thôn không?
Quách Tiểu Phong nhớ ra hôm nay là ngày 15.
- Bình thường thì chắc không có, nhưng có mấy người lên núi đốn củi, ví dụ như Vương Hâm chẳng hạn có thể đi qua đó.
Đỗ Bân khá hiểu việc trong thôn này.
- Nếu đúng là như vậy, vào buổi trưa, cũng chính là sau khi tôi và Nguyệt Quang đi, người in vết máu lên “Thần khí” chắc phải là người trong thôn, nhưng, người trong thôn nào có ai lại to gan như vậy, theo như tôi quan sát, cổng thôn tuy không lớn, nhưng nếu một người ở cổng thôn vào buổi trưa, nếu có người đi đến, thì tuyệt đối không thể ẩn nấp mà không bị phát hiện, hơn nữa, vào lúc đó, người trong thôn đi qua đó rất ít, nhưng nếu nhỡ có người đi qua, như vậy kế hoạch của kẻ đó chẳng phải bị tan tành mây khói sao, vậy nên không thể là người trong thôn làm, chỉ có thể là…
- Đến đây, canh rau rừng thơm ngon đây.
Đỗ đại tẩu đang bưng một nồi canh rau rừng, Quách Tiểu Phong cũng đang đói sôi bụng, Bạch Nguyệt Quang đang bê một nồi cháo, mùi thơm lan tỏa khắp nhà. Quách Tiểu Phong bị nồi canh rau rừng và nồi cháo làm cho hấp dẫn.
- Quách bổ đầu, mau đến ăn đi, đừng khách sáo.
Đỗ Bân vội nói.
- Vậy tôi cũng không khách sáo nữa, mời.
Nói xong Quách Tiểu Phong ăn như sói nhai hổ nuốt.
- Chàng ăn chậm một chút, không ai cướp của chàng đâu, nhìn chàng ăn kia, khó coi quá.
Bạch Nguyệt Quang nhắc nhở Quách Tiểu Phong.
- Sợ gì chứ, Đỗ đại ca và Đỗ đại tẩu đều rất thoải mái mà, sợ gì , Nguyệt Quang, nàng mau ngồi xuống ăn đi.
- Chàng thật không có lương tâm, bây giờ mới nhớ đến ta, bản cô nương đã ăn trước rồi.
Bạch Nguyệt Quang cười nói.
- Đỗ đại ca huynh xem xem, rốt cuộc là ai không có lương tâm.
Quách Tiểu Phong chỉ tay vào Bạch Nguyệt Quang nói.
- Haha…Quách lão đệ, cậu đừng tức giận, đây là quyền lợi của phụ nữ bọn họ mà
Đỗ Bân trêu đùa.
- Cậu mau ăn đi…
Đỗ đại tẩu nói chen vào.
- Đủ rồi đủ rồi, ăn nhiều sẽ khiến đầu óc không linh hoạt.
Đối với Quách Tiểu Phong mà nói, canh rau rừng này thật sự là thứ ngon nhất từ trước tới giờ hắn được ăn.
- Chàng xem chàng đi, còn nói là ăn nhiều đầu óc sẽ không được linh hoạt gì gì chứ, chàng là heo, ăn hết cả phần của đại ca đại tẩu rồi còn đâu.
Bạch Nguyệt Quang ngại ngùng nói.
- Sợ gì, đại ca đại thúc hiếu khách mà, nếu ta biến thành heo, vậy nàng chẳng phải là vợ của heo sao.
Quách Tiểu Phong ăn rất no.
- Chàng, chàng thật là đồ xấu xa.
Bạch Nguyệt Quang tức giận nói.
- Ôi, đệ muội, ăn hết thì ăn hết chứ sao, Xuân Hoa, nàng lại đi nấu tiếp một nồi nữa đi.
- Phải đấy, chỉ là một nồi canh thôi mà, nàng cũng nghe đại ca nói rồi đấy, mọi người không vội, nàng vội gì chứ.
Quách Tiểu Phong thích nhất là được nhìn thấy bộ dạng tức giận của Bạch Nguyệt Quang.
- Đại tẩu, tẩu nhìn xem hai người họ.
Bạch Nguyệt Quang càng tức giận thì trông càng đáng yêu.
- Được rồi, tôi lại nấu một nồi nữa là được chứ gì, hiếm khi mọi người được vui vè như hôm nay.
Đỗ đại tẩu hào phóng nói.
- Đại tẩu, ta lại giúp tẩu, không cần phải để ý tới anh ta, đáng ghét chết được.
Bạch Nguyệt Quang tức giận nói.
- Được, muội đi giúp ta, nam nhân bọn họ cũng có chuyện riêng để nói đấy.
Nói xong hai người liền đi ra ngay.
Quách Tiểu Phong dặn dò Đỗ Bân tuyệt đối không được đi đâu quá xa, đặc biệt là hôm nay và ngày mai, nhất định phải cẩn thận.
Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang đã cả ngày nay không ăn gì, đương nhiên rất đói bụng.
- Quách công tử, cậu ngồi đây, tôi đi kiếm chút đồ ăn cho hai người.
Đỗ Bân vốn mang bản tính của người ở trong núi nên rất rộng rãi, hiếu khách, không thể để khách đói bụng được.
- Không cần đâu, cậu cứ ngồi đây đi, tôi bảo Nguyệt Quang ra ngoài mua chút gì đó là được.
Quách Tiểu Phong khách khí nói.
- Thế sao được, ở chỗ chúng tôi không có quán cơm, người dân ở đây đều là làm ruộng, cơ bản chẳng có hàng quán gì, cho nên ở đây nhà nào làm nhà đó ăn, có tiền cũng chẳng mua được đồ ăn ngon.
Đỗ Bân nói.
- Nếu đã như vậy, Đỗ huynh đệ, không cần thịt cá gì đâu, chỉ cần làm chút rau rừng là được rồi.
Quách Tiểu Phong ngại ngùng nói.
- Xuân Hoa, nàng nghe thấy chưa, mau đi làm cơm đi, Quách công tử là vì ta mới đến đây, mau đi chuẩn bị đồ ăn đi, giết gà, chúng ta phải tiếp đãi Quách công tử cho chu đáo.
Đỗ Bân hiếu khách nói.
- Không cần đâu, Đỗ huynh đệ đừng khách khí như thế, rau rừng là được rồi, ta và Nguyệt Quang đói sắp chết rồi, đợi cậu làm gà xong thì ta và thê tử đã chết vì đói rồi, haha…
Quách Tiểu Phong vui vè nói.
- Công tử đã nói vậy, Xuân Hoa, mau đi làm cơm đi, hôm nay ta phải cùng Quách bổ đầu uống cạn hai bình rượu mới được.
Đỗ Bân cũng vui vè nói.
- Không không, tôi không thể say, uống say thì sao có thể bảo vệ cậu đây, không thể uống rượu.
Quách Tiểu Phong ra sức khuyên Đỗ Bân.
- Được, Xuân Hoa, mau đi làm cơm đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì.
- Đỗ Bân đập bàn nói.
- Vâng, xin Quách bổ đẩu và Quách đại tẩu đợi một lúc, tôi đi làm cơm ngay đây.
Xuân Hoa nói.
- Đợi đã, Đỗ đại tẩu , tôi giúp tẩu một tay.
Bạch Nguyệt Quang đứng dậy, khách sáo nói.
- Nào dám làm phiền Quách đại tẩu.
Xuân Hoa vui vẻ nói.
Sau khi Bạch Nguyệt Quang và Xuân Hoa đi, Đỗ Bân và Quách Tiểu Phong nói chuyện đông chuyện tây.
- Đỗ huynh đệ, tối nay tôi tính ở lại nhà cậu.
- Ồ, vậy tốt quá, song Quách bổ đầu này sao cậu biết vụ án này không phải do “Tam đại thần khí” làm, mà là có người cố ý mưu sát?
Đỗ Bân hiếu kỳ hỏi.
- Cậu biết Vương Mãnh không?
Quách Tiểu Phong hỏi Đỗ Bân.
- Vương Mãnh, chẳng phải đã trở nên khờ khạo sao, cậu ấy và Trương Nhược Danh trước đây vốn là bạn thân, năm đó tôi đã lén lút dọa chết Trương Nhược Danh, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy rất có lỗi với cậu ấy. Nhưng việc này có can hệ gì tới Vương Mãnh ?
Đỗ Bân tiếp tục truy hỏi.
- Đỗ huynh đệ, chắc cậu cũng đã biết về cái chết của Nhị Cẩu, thật không dám giấu, thực ra vừa mới lúc trưa, tôi cũng đã ở nhà Vương Hâm và chứng kiến Vương Mãnh bị người ta hạ độc thủ, cho nên tôi mới đoán định rằng việc này tuyệt đối không thể đơn giản là “Tam đại thần khí” giết người, thôn trưởng cũng đã kể cho tôi sự việc liên quan tới cậu trong vụ án này, cho nên tôi mới lập tức đến đây để bảo vệ cậu.
Quách Tiểu Phong kể rõ sự tình cho Đỗ Bân nghe.
- Phải rồi Đỗ Bân, tôi muốn hỏi cậu một chuyện, thôn các cậu có phải là có hoạt động gì, tất cả mọi người đều phải tập trung không?
- Nếu là trước đây, cứ mỗi khi đến ngày 15 mọi người đều đi tới miếu Ngũ Hiển sau núi cầu khấn sự che chở của đại đến Ngũ Hiển, nhưng từ sau khi cái miếu đó bị phá bỏ, sau núi liên tiếp xảy ra những chuyện quái lạ, cho nên mọi người không dám đi qua đó, bây giờ thì căn bản không còn ai đến đó nữa.
Đỗ Bân nhớ lại nói.
- Nếu là như vậy, vậy vào buổi trưa liệu có thể có người qua đường đặt “Tam đại thần khí” ở cổng thôn không?
Quách Tiểu Phong nhớ ra hôm nay là ngày 15.
- Bình thường thì chắc không có, nhưng có mấy người lên núi đốn củi, ví dụ như Vương Hâm chẳng hạn có thể đi qua đó.
Đỗ Bân khá hiểu việc trong thôn này.
- Nếu đúng là như vậy, vào buổi trưa, cũng chính là sau khi tôi và Nguyệt Quang đi, người in vết máu lên “Thần khí” chắc phải là người trong thôn, nhưng, người trong thôn nào có ai lại to gan như vậy, theo như tôi quan sát, cổng thôn tuy không lớn, nhưng nếu một người ở cổng thôn vào buổi trưa, nếu có người đi đến, thì tuyệt đối không thể ẩn nấp mà không bị phát hiện, hơn nữa, vào lúc đó, người trong thôn đi qua đó rất ít, nhưng nếu nhỡ có người đi qua, như vậy kế hoạch của kẻ đó chẳng phải bị tan tành mây khói sao, vậy nên không thể là người trong thôn làm, chỉ có thể là…
- Đến đây, canh rau rừng thơm ngon đây.
Đỗ đại tẩu đang bưng một nồi canh rau rừng, Quách Tiểu Phong cũng đang đói sôi bụng, Bạch Nguyệt Quang đang bê một nồi cháo, mùi thơm lan tỏa khắp nhà. Quách Tiểu Phong bị nồi canh rau rừng và nồi cháo làm cho hấp dẫn.
- Quách bổ đầu, mau đến ăn đi, đừng khách sáo.
Đỗ Bân vội nói.
- Vậy tôi cũng không khách sáo nữa, mời.
Nói xong Quách Tiểu Phong ăn như sói nhai hổ nuốt.
- Chàng ăn chậm một chút, không ai cướp của chàng đâu, nhìn chàng ăn kia, khó coi quá.
Bạch Nguyệt Quang nhắc nhở Quách Tiểu Phong.
- Sợ gì chứ, Đỗ đại ca và Đỗ đại tẩu đều rất thoải mái mà, sợ gì , Nguyệt Quang, nàng mau ngồi xuống ăn đi.
- Chàng thật không có lương tâm, bây giờ mới nhớ đến ta, bản cô nương đã ăn trước rồi.
Bạch Nguyệt Quang cười nói.
- Đỗ đại ca huynh xem xem, rốt cuộc là ai không có lương tâm.
Quách Tiểu Phong chỉ tay vào Bạch Nguyệt Quang nói.
- Haha…Quách lão đệ, cậu đừng tức giận, đây là quyền lợi của phụ nữ bọn họ mà
Đỗ Bân trêu đùa.
- Cậu mau ăn đi…
Đỗ đại tẩu nói chen vào.
- Đủ rồi đủ rồi, ăn nhiều sẽ khiến đầu óc không linh hoạt.
Đối với Quách Tiểu Phong mà nói, canh rau rừng này thật sự là thứ ngon nhất từ trước tới giờ hắn được ăn.
- Chàng xem chàng đi, còn nói là ăn nhiều đầu óc sẽ không được linh hoạt gì gì chứ, chàng là heo, ăn hết cả phần của đại ca đại tẩu rồi còn đâu.
Bạch Nguyệt Quang ngại ngùng nói.
- Sợ gì, đại ca đại thúc hiếu khách mà, nếu ta biến thành heo, vậy nàng chẳng phải là vợ của heo sao.
Quách Tiểu Phong ăn rất no.
- Chàng, chàng thật là đồ xấu xa.
Bạch Nguyệt Quang tức giận nói.
- Ôi, đệ muội, ăn hết thì ăn hết chứ sao, Xuân Hoa, nàng lại đi nấu tiếp một nồi nữa đi.
- Phải đấy, chỉ là một nồi canh thôi mà, nàng cũng nghe đại ca nói rồi đấy, mọi người không vội, nàng vội gì chứ.
Quách Tiểu Phong thích nhất là được nhìn thấy bộ dạng tức giận của Bạch Nguyệt Quang.
- Đại tẩu, tẩu nhìn xem hai người họ.
Bạch Nguyệt Quang càng tức giận thì trông càng đáng yêu.
- Được rồi, tôi lại nấu một nồi nữa là được chứ gì, hiếm khi mọi người được vui vè như hôm nay.
Đỗ đại tẩu hào phóng nói.
- Đại tẩu, ta lại giúp tẩu, không cần phải để ý tới anh ta, đáng ghét chết được.
Bạch Nguyệt Quang tức giận nói.
- Được, muội đi giúp ta, nam nhân bọn họ cũng có chuyện riêng để nói đấy.
Nói xong hai người liền đi ra ngay.
/135
|