Từ khi Ngô Điềm cãi nhau với Ngô đại nhân đến nay vẫn chưa một lần về nhà, nhưng , Kinh thành này cũng không phải là quá lớn, cuối cùng cũng có một ngày Tiểu Điềm phải quay về gặp Ngô đại nhân. Mấy ngày nay, Ngô đại nhân vì quá thương nhớ Ngô Điềm mà đổ bệnh, âm dương suy nhược, cho nên muốn Bạch Nguyệt Quang tới chuẩn đoán bệnh tình giúp.
Sau khi chẩn đoán, Bạch Nguyệt Quang phát hiện Ngô đại nhân nào có bệnh tình gì nghiêm trọng, chỉ là tâm trí không được vui vẻ, nên cởi bỏ nỗi tương tư trong lòng. Thấy vậy Bạch Nguyệt Quang mới hỏi thăm, lúc này Ngô đại nhân mới thành thật nói:
- Ai, sớm biết Tiểu Điềm ương ngạnh như vậy, tôi đã không ép nó…
Bạch Nguyệt Quang hơi chút sửng sốt, Tiểu Điềm, lẽ nào lại là cô nương Tiểu Điềm đang ở Quách phủ? Nói ra có vẻ rất đáng nghi, sự xuất hiện không rõ ràng, cứ như từ trên trời rơi xuống vậy, về quá khứ và gia thế, chưa từng nghe Tiểu Điềm tiết lộ. Trùng hợp nhất là con gái của Ngô đại nhân cũng tên là Tiểu Điềm.
- Ngô đại nhân, có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?
- Tôi nhớ hôm đó cách đẩy khoảng bốn tháng, có một người đến phủ chúng tôi, không ngoài việc gì khác, chỉ là muốn kết thân với Tiểu Điềm nhà chúng tôi, đó là Trịnh công tử nổi danh Kinh thành , tôi nghĩ Tiểu Điềm cũng đã đến tuổi cập kê, vậy là nhờ người mai mối đi nói với Tiểu Điềm một tiếng. Nhưng thực ra tôi đã tự quyết định hôn nhân đại sự này, trực tiếp đồng ý với người ta. Tiểu Điềm biết chuyện đã nổi trận lôi đình, sau đó khóa chặt cửa ở trong phòng ba ngày liền. Ai biết, ai biết, đến lúc tới thăm nó, trong phòng nó nào có ai, cửa sổ bị mở tung, rõ ràng Tiểu Điềm đã bỏ nhà đi, tôi cũng chỉ cho rằng rằng, nó nhất thời giận tôi nên mới phản ứng vậy, đợi lúc nào nguôi giận sẽ tự quay về. Ai dè đến mãi giờ mà không thấy tăm hơi nó đâu, tiết Thanh Minh năm ngoái, nó vẫn còn đi tảo mộ cho mẫu thân nó, vậy mà năm nay….Tôi đương nhiên rất lo, không biết nó có gặp chuyện gì bất trắc không, hai hôm nay tôi không sao chợp mắt cho được…
Ngô đại nhân kích động nói.
“Bốn tháng trước, cô nương Tiểu Điềm hình như cũng tới Quách phủ cách đây bốn tháng, có thể cô ấy chính là con gái của Ngô đại nhân”- Bạch Nguyệt Quang nghĩ thầm.
- Ngô đại nhân xin đừng quá lo lắng, Tiểu Điềm nhất định vẫn bình an vô sự. Quản gia, đây là thuốc kê cho lão gia, nhưng đây chỉ là thuốc bổ trợ, quan trọng nhất là phải nhanh chóng tìm Tiểu Điềm về.
- Tôi nhớ rồi.
Bạch Nguyệt Quang bước ra khỏi Ngô phủ, trong lòng thấy hỗn loạn phức tạp, thực ra cô đang băn khoăn không biết phải nói cho Vương Hâm và Tiểu Điềm chuyện này thế nào, nếu trực tiếp nói cho Tiểu Điềm, cô ấy nhất định không thừa nhận, Bạch Nguyệt Quang trau mày trở về Quách phủ.
- Vương Hâm, Tiểu Điềm, ta có chuyện muốn nói với hai người.
- Chuyện gì vậy đại tẩu?
Vương Hâm nói.
- Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, hai người biết Nhất phẩm đại viên Ngô đại nhân không?
Rõ ràng những lời này là để nói cho Tiểu Điềm nghe..
- Ngô đại nhân, có phải là Ngô đại nhân có chức quan ngang hàng với Lý đại nhân không?
Vương Hâm hỏi.
- Đương nhiên rồi, Kinh thành này ngoài Ngô đại nhân đó ra thì còn ai là Ngô đại nhân chứ? Mà Ngô đại nhân làm sao cơ?
Tiểu Điềm quan tâm hỏi.
- Không có gì, hôm nay ta đi xem bệnh cho ông ấy, Ngô đại nhân này thật đáng thương, vì quá lo lắng cho sự an nguy của cô con gái mất tích cách đây mấy tháng mà đã đổ trọng bệnh, bây giờ đã đến giai đoạn cuối, chỉ e vô phương cứu chữa.
Bạch Nguyệt Quang giả bộ đau lòng nói.
- Cái gì……Tôi……Ngô đại nhân đã mắc trọng bệnh sao?
Tiểu Điềm nóng lòng hỏi.
- Phải, Tiểu Điềm sao vậy? Cô nương có vẻ rất quan tâm Ngô đại nhân thì phải, cô quen biết ông ấy sao?
- Không nói nữa, tôi còn có việc, quay về sẽ giải thích cho mọi người sau.
Tiểu Điềm vừa noi xong là vội lao ra khỏi Quách phủ.
- Tiểu Điềm, có cần ta đi cùng nàng không?
- Không cần, ta tự đi cũng được
- Vương Hâm, đợi chút đã, ta có chuyện này muốn đệ làm.
Bạch Nguyệt Quang gọi Vương Hâm lại.
- Ồ, đại tẩu, được, đệ đến đây.
…………………………………………�� � � �………………………………….
Tiểu Điềm chạy trên phố, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
- Cha, xin lỗi, là do con gái bất hiếu, là do con ích kỷ chỉ nghĩ tới bản thân mà không màng đến cha. Cha nhất định không được có chuyện, bằng không….bằng không nửa đời còn lại con biết sống thế nào. Tiểu Điềm về nhà thăm cha đây, cha nhất định phải đợi con, nhất định đấy…
Đã tới cổng của Ngô phủ, đã mấy tháng không về, đương nhiên khi quay lại tự nhiên sẽ cảm thấy rất thân thiết gần gũi, nhưng giờ khắc này Tiểu Điềm hoàn toàn không còn tâm tư để thể nghiệm cái cảm giác gần gũi đó.
- Người đâu, ta đã về rồi, cho ta vào.
Tiểu Điềm hét lớn. Vị quản gia vội ra mở cổng.
- Đến đây đến đây, ai vậy, đừng gõ nữa, đến đây.
Vừa mở cửa, vị quản gia chỉ biết ngây người sửng sốt.
- Tiểu….Tiểu Điềm, cô về rồi, cô về rồi, cô cuối cùng cũng đã trở về.
- Mau dẫn ta đi gặp cha.
- Lão gia, tiểu thư về rồi, tiểu thư về rồi.
Lúc này Ngô quản gia vẫn đang mơ màng ngủ, nghe thấy giọng nói của quản gia vội bật dậy khỏi giường.
- Tiểu Điểm, là con sao, đúng là con sao?
Vị đại nhân có thể hô mưa gọi gió trong triều đình lúc này chỉ giống như một người cha già mòn mỏi mong con gái trở về. Tiểu Điềm trông thấy cha mình vừa gầy, vừa tiều tụy, dường như một cơn gió cũng có thể thổi đi mà thấy xúc động bội phần.
- Cha, cha, con rất nhớ cha.
Tiểu Điềm chạy nhanh vào lòng Ngô đại nhâ.
- Ổn rồi, mọi thứ đã qua đi, con đã quay về là tốt rồi…
- Cha, cha không sao chứ?
- Cha không sao, chỉ bị cảm phong hàn thôi.
- Cảm phong hàn, vậy sao Nguyệt Quang tẩu lại nói cha bị mắc trọng bệnh.
Tiểu Điềm lúc này mới chợt hiểu ra mình đã “trúng kế” của Bạch Nguyệt Quang.
- Ai, Quách phu nhân, mấy tháng nay con đều ở Quách phủ sao?
- Không hẳn là vậy, ngoài này lạnh lắm, cha, chúng ta mau vào trong thôi, con sẽ từ từ kể cho cha nghe.
…………………………………………�� � � �……………………………………….
- Đại tẩu, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Đệ có biết thân phận thực sự của Tiểu Điềm không?
- Điều này không quan trọng, quan trọng là đệ và cô ấy thật lòng yêu thương nhau.
Vương Hâm đầu óc cũng mơ hồ, không hiểu thân phận của Tiểu Điềm thì có liên quan gì ở đây.
- Đệ có biết Tiểu Điềm vừa rồi đi đâu không?
- Đó là việc của cô ấy, chúng ta không nên xen vào.
- Nếu ta nói cho đệ biết vừa rồi Tiểu Điềm về nhà, đệ sẽ nghĩ sao ?
- Về nhà? Sao lại thế ?
- Đệ quả là không biết thân phận thực sự của Tiểu Điềm, thật ra, Tiểu Điểm chính là con gái của Ngô đại nhân mà ta vừa nhắc đến, Ngô Điềm.
- Cái gì, tẩu nói Tiểu Điềm là con gái của Ngô đại nhân, thế chẳng phải con gái của ông ấy là người mà đệ yêu thương sao, cái này….
“Tiểu Điềm là con gái của Ngô đại nhân, mình và con gái của Ngô đại nhân qua lại lâu như vậy mà mình lại không hề biết, mình đúng là kẻ ngốc nhất trần đời”- Vương Hâm nghĩ bụng.
- Đại tẩu, Ngô đại nhân đúng là mắc phải trọng bệnh sao?
- Nào có, ta chỉ còn cách nói dối vậy thì cô nương đó mới mau chóng trở về nhà.
- Nhưng…đệ không biết có nên tiếp tục qua lại với Tiểu Điềm hay không?
Vương Hâm trau mày hỏi.
- Đệ đang lo lắng điều gì?
- Tiểu Điềm là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, mà đệ chỉ là một tiểu tử nghèo, không thể cho cô ấy thứ gì, vậy nên đệ không biết có nên tiếp tục với Tiểu Điềm không.
- Haha…Tiểu tử ngốc này, chẳng phải đệ đã nói sao? Chỉ cần hai người thật lòng yêu thương nhau thì những cái khác không còn quan trọng. Huống hồ Tiểu Điềm cũng không bận tâm, vậy đệ lo cái gì chứ ?
Vương Hâm đắn đo một lúc, sau đó lộ ra vẻ mặt tươi tỉnh:
- Đệ hiểu rồi, đại tẩu, cảm ơn tẩu, đệ phải đi tìm cô ấy đây.
- Đi nhanh đi.
Sau khi chẩn đoán, Bạch Nguyệt Quang phát hiện Ngô đại nhân nào có bệnh tình gì nghiêm trọng, chỉ là tâm trí không được vui vẻ, nên cởi bỏ nỗi tương tư trong lòng. Thấy vậy Bạch Nguyệt Quang mới hỏi thăm, lúc này Ngô đại nhân mới thành thật nói:
- Ai, sớm biết Tiểu Điềm ương ngạnh như vậy, tôi đã không ép nó…
Bạch Nguyệt Quang hơi chút sửng sốt, Tiểu Điềm, lẽ nào lại là cô nương Tiểu Điềm đang ở Quách phủ? Nói ra có vẻ rất đáng nghi, sự xuất hiện không rõ ràng, cứ như từ trên trời rơi xuống vậy, về quá khứ và gia thế, chưa từng nghe Tiểu Điềm tiết lộ. Trùng hợp nhất là con gái của Ngô đại nhân cũng tên là Tiểu Điềm.
- Ngô đại nhân, có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?
- Tôi nhớ hôm đó cách đẩy khoảng bốn tháng, có một người đến phủ chúng tôi, không ngoài việc gì khác, chỉ là muốn kết thân với Tiểu Điềm nhà chúng tôi, đó là Trịnh công tử nổi danh Kinh thành , tôi nghĩ Tiểu Điềm cũng đã đến tuổi cập kê, vậy là nhờ người mai mối đi nói với Tiểu Điềm một tiếng. Nhưng thực ra tôi đã tự quyết định hôn nhân đại sự này, trực tiếp đồng ý với người ta. Tiểu Điềm biết chuyện đã nổi trận lôi đình, sau đó khóa chặt cửa ở trong phòng ba ngày liền. Ai biết, ai biết, đến lúc tới thăm nó, trong phòng nó nào có ai, cửa sổ bị mở tung, rõ ràng Tiểu Điềm đã bỏ nhà đi, tôi cũng chỉ cho rằng rằng, nó nhất thời giận tôi nên mới phản ứng vậy, đợi lúc nào nguôi giận sẽ tự quay về. Ai dè đến mãi giờ mà không thấy tăm hơi nó đâu, tiết Thanh Minh năm ngoái, nó vẫn còn đi tảo mộ cho mẫu thân nó, vậy mà năm nay….Tôi đương nhiên rất lo, không biết nó có gặp chuyện gì bất trắc không, hai hôm nay tôi không sao chợp mắt cho được…
Ngô đại nhân kích động nói.
“Bốn tháng trước, cô nương Tiểu Điềm hình như cũng tới Quách phủ cách đây bốn tháng, có thể cô ấy chính là con gái của Ngô đại nhân”- Bạch Nguyệt Quang nghĩ thầm.
- Ngô đại nhân xin đừng quá lo lắng, Tiểu Điềm nhất định vẫn bình an vô sự. Quản gia, đây là thuốc kê cho lão gia, nhưng đây chỉ là thuốc bổ trợ, quan trọng nhất là phải nhanh chóng tìm Tiểu Điềm về.
- Tôi nhớ rồi.
Bạch Nguyệt Quang bước ra khỏi Ngô phủ, trong lòng thấy hỗn loạn phức tạp, thực ra cô đang băn khoăn không biết phải nói cho Vương Hâm và Tiểu Điềm chuyện này thế nào, nếu trực tiếp nói cho Tiểu Điềm, cô ấy nhất định không thừa nhận, Bạch Nguyệt Quang trau mày trở về Quách phủ.
- Vương Hâm, Tiểu Điềm, ta có chuyện muốn nói với hai người.
- Chuyện gì vậy đại tẩu?
Vương Hâm nói.
- Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, hai người biết Nhất phẩm đại viên Ngô đại nhân không?
Rõ ràng những lời này là để nói cho Tiểu Điềm nghe..
- Ngô đại nhân, có phải là Ngô đại nhân có chức quan ngang hàng với Lý đại nhân không?
Vương Hâm hỏi.
- Đương nhiên rồi, Kinh thành này ngoài Ngô đại nhân đó ra thì còn ai là Ngô đại nhân chứ? Mà Ngô đại nhân làm sao cơ?
Tiểu Điềm quan tâm hỏi.
- Không có gì, hôm nay ta đi xem bệnh cho ông ấy, Ngô đại nhân này thật đáng thương, vì quá lo lắng cho sự an nguy của cô con gái mất tích cách đây mấy tháng mà đã đổ trọng bệnh, bây giờ đã đến giai đoạn cuối, chỉ e vô phương cứu chữa.
Bạch Nguyệt Quang giả bộ đau lòng nói.
- Cái gì……Tôi……Ngô đại nhân đã mắc trọng bệnh sao?
Tiểu Điềm nóng lòng hỏi.
- Phải, Tiểu Điềm sao vậy? Cô nương có vẻ rất quan tâm Ngô đại nhân thì phải, cô quen biết ông ấy sao?
- Không nói nữa, tôi còn có việc, quay về sẽ giải thích cho mọi người sau.
Tiểu Điềm vừa noi xong là vội lao ra khỏi Quách phủ.
- Tiểu Điềm, có cần ta đi cùng nàng không?
- Không cần, ta tự đi cũng được
- Vương Hâm, đợi chút đã, ta có chuyện này muốn đệ làm.
Bạch Nguyệt Quang gọi Vương Hâm lại.
- Ồ, đại tẩu, được, đệ đến đây.
…………………………………………�� � � �………………………………….
Tiểu Điềm chạy trên phố, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
- Cha, xin lỗi, là do con gái bất hiếu, là do con ích kỷ chỉ nghĩ tới bản thân mà không màng đến cha. Cha nhất định không được có chuyện, bằng không….bằng không nửa đời còn lại con biết sống thế nào. Tiểu Điềm về nhà thăm cha đây, cha nhất định phải đợi con, nhất định đấy…
Đã tới cổng của Ngô phủ, đã mấy tháng không về, đương nhiên khi quay lại tự nhiên sẽ cảm thấy rất thân thiết gần gũi, nhưng giờ khắc này Tiểu Điềm hoàn toàn không còn tâm tư để thể nghiệm cái cảm giác gần gũi đó.
- Người đâu, ta đã về rồi, cho ta vào.
Tiểu Điềm hét lớn. Vị quản gia vội ra mở cổng.
- Đến đây đến đây, ai vậy, đừng gõ nữa, đến đây.
Vừa mở cửa, vị quản gia chỉ biết ngây người sửng sốt.
- Tiểu….Tiểu Điềm, cô về rồi, cô về rồi, cô cuối cùng cũng đã trở về.
- Mau dẫn ta đi gặp cha.
- Lão gia, tiểu thư về rồi, tiểu thư về rồi.
Lúc này Ngô quản gia vẫn đang mơ màng ngủ, nghe thấy giọng nói của quản gia vội bật dậy khỏi giường.
- Tiểu Điểm, là con sao, đúng là con sao?
Vị đại nhân có thể hô mưa gọi gió trong triều đình lúc này chỉ giống như một người cha già mòn mỏi mong con gái trở về. Tiểu Điềm trông thấy cha mình vừa gầy, vừa tiều tụy, dường như một cơn gió cũng có thể thổi đi mà thấy xúc động bội phần.
- Cha, cha, con rất nhớ cha.
Tiểu Điềm chạy nhanh vào lòng Ngô đại nhâ.
- Ổn rồi, mọi thứ đã qua đi, con đã quay về là tốt rồi…
- Cha, cha không sao chứ?
- Cha không sao, chỉ bị cảm phong hàn thôi.
- Cảm phong hàn, vậy sao Nguyệt Quang tẩu lại nói cha bị mắc trọng bệnh.
Tiểu Điềm lúc này mới chợt hiểu ra mình đã “trúng kế” của Bạch Nguyệt Quang.
- Ai, Quách phu nhân, mấy tháng nay con đều ở Quách phủ sao?
- Không hẳn là vậy, ngoài này lạnh lắm, cha, chúng ta mau vào trong thôi, con sẽ từ từ kể cho cha nghe.
…………………………………………�� � � �……………………………………….
- Đại tẩu, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Đệ có biết thân phận thực sự của Tiểu Điềm không?
- Điều này không quan trọng, quan trọng là đệ và cô ấy thật lòng yêu thương nhau.
Vương Hâm đầu óc cũng mơ hồ, không hiểu thân phận của Tiểu Điềm thì có liên quan gì ở đây.
- Đệ có biết Tiểu Điềm vừa rồi đi đâu không?
- Đó là việc của cô ấy, chúng ta không nên xen vào.
- Nếu ta nói cho đệ biết vừa rồi Tiểu Điềm về nhà, đệ sẽ nghĩ sao ?
- Về nhà? Sao lại thế ?
- Đệ quả là không biết thân phận thực sự của Tiểu Điềm, thật ra, Tiểu Điểm chính là con gái của Ngô đại nhân mà ta vừa nhắc đến, Ngô Điềm.
- Cái gì, tẩu nói Tiểu Điềm là con gái của Ngô đại nhân, thế chẳng phải con gái của ông ấy là người mà đệ yêu thương sao, cái này….
“Tiểu Điềm là con gái của Ngô đại nhân, mình và con gái của Ngô đại nhân qua lại lâu như vậy mà mình lại không hề biết, mình đúng là kẻ ngốc nhất trần đời”- Vương Hâm nghĩ bụng.
- Đại tẩu, Ngô đại nhân đúng là mắc phải trọng bệnh sao?
- Nào có, ta chỉ còn cách nói dối vậy thì cô nương đó mới mau chóng trở về nhà.
- Nhưng…đệ không biết có nên tiếp tục qua lại với Tiểu Điềm hay không?
Vương Hâm trau mày hỏi.
- Đệ đang lo lắng điều gì?
- Tiểu Điềm là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, mà đệ chỉ là một tiểu tử nghèo, không thể cho cô ấy thứ gì, vậy nên đệ không biết có nên tiếp tục với Tiểu Điềm không.
- Haha…Tiểu tử ngốc này, chẳng phải đệ đã nói sao? Chỉ cần hai người thật lòng yêu thương nhau thì những cái khác không còn quan trọng. Huống hồ Tiểu Điềm cũng không bận tâm, vậy đệ lo cái gì chứ ?
Vương Hâm đắn đo một lúc, sau đó lộ ra vẻ mặt tươi tỉnh:
- Đệ hiểu rồi, đại tẩu, cảm ơn tẩu, đệ phải đi tìm cô ấy đây.
- Đi nhanh đi.
/135
|