“Đêm đó chính mắt tôi đã trông thấy anh giết hại cô bé một cách dã man, mặc dù tôi đã cầu xin, nhưng anh vẫn không mảy may động lòng.” Đôi mắt ngấn nước của Lưu Y lạnh thấu tận xương.
“Tôi làm thế là vì em…” Thiên Thành hoàn toàn không có ý giải thích, chỉ nói lên mục đích của mình.
“Vì tôi mà giết người sao? Còn nữa tôi đã nhìn thấy cha mẹ anh cũng có mặt ở đó, các người cùng với Diệp Kiến Bân thông đồng với nhau, hại chết tôi hại chết cha tôi…”
Từng lời cô phát ra tựa như lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào trái tim hắn.
“Lưu Y sự thật không như em nghĩ, anh…”
Lời hắn còn chưa nói hết đã bị cô chặn lại: “Tôi không tin anh! Con người anh quá thủ đoạn, đa mưu. Nếu là vì tôi ngay khi biết tôi là Dư Uyển anh nên nói ra sự thật mới phải.”
Hai tay Thiên Thành siết chặt lại thành quyền, đáy mắt sâu thẳm liền trở nên u tối, giọng lạc hẳn đi:
“Nói ra để em đến bên cạnh Tử Tôn sao? 12 năm trước em ngưỡng mộ anh ta tôi có thể hiểu, nhưng 12 năm sau anh ta cưỡng ép hành hạ em như vậy mà em vẫn một lòng hướng về anh ta ư? Lưu Y em tỉnh táo lại đi! Người như Tử Tôn chỉ có thể nhìn tuyệt đối không thể ở bên cạnh.”
Suốt mấy ngày qua, trong cơn mê cô lại luôn gọi tên Quách Tử Tôn. Chỉ duy nhất một cái tên đó, cứ lặp đi lặp lại, hắn hận không thể bịt chặt lấy miệng cô, không thể khiến cô quên sạch đi cái tên đó. Chẳng lẽ trong tâm trí cô, trong trái tim cô chỉ có mỗi “Quách Tử Tôn” hay sao?
“Tình cảm của tôi không cần bất kỳ ai định đoạt.” Thấy khuôn mặt cô lộ ra biểu tình bài xích, trong lòng Thiên Thành đột nhiên lại dâng lên cảm giác vô cùng khó chịu.
Đôi mắt màu đen của Thiên Thành khép hờ lại, thân mình cao lớn tới gần hơn, bàn tay bóp lấy cái cằm nhỏ của cô lên.
Hai tay Lưu Y bấu chặt vào tay hắn, muốn đẩy ra, nhưng trong lúc này cô phát hiện bàn tay mảnh khảnh, mềm mại này lại có sức mạnh kỳ lạ, hoặc có thể là vì thường xuyên dùng dao mổ nên lực ở bàn tay tuyệt nhiên rắc chắc.
Cô bị ép phải nâng tầm mắt lên, trực tiếp đối mặt với hắn, giọng nói lành lạnh dừng lại bên tai cô:
“Cần hay không cần thì tôi cũng sẽ không để em ở bên cạnh anh ta đâu!”
“Nói như vậy là anh muốn giam giữ tôi?” Đôi mắt Lưu Y chợt nổi sóng.
Đột nhiên bàn tay Thiên Thành di chuyển, tay thon dài cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Hắn đã từng trong bóng đêm, nhấm nháp hình bóng cô gái này một cách tuyệt vọng, giờ được trực tiếp chạm tới, trong lòng lại có một loại cảm giác giống như “Cầm trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan”. Chỉ có thể nhẹ nhàng nâng niu.
“Em dùng sai từ rồi! Là chăm sóc, chí ít cho đến khi vết thương của em khỏi hẳn. Còn bây giờ tâm trạng em không được tốt, cho nên chuyện này chúng hãy ta nói sau, giờ thì em nghỉ ngơi đi! Lát nữa tôi sẽ mang đồ ăn và thuốc đến cho em.”
Thiên Thành rời khỏi, cô mới có chút thả lỏng, bản thân cô không thể nào tiếp nhận nổi một Thiên Thành nhẹ nhàng, ấm áp lại nhu tình như nước trước kia giờ lại biến thành một người đàn ông tâm tư thâm sâu thế này.
Trong lòng tràn ngập nỗi thất vọng lẫn hụt hẫng.
Vừa ra đến bên ngoài, Thiên Thành liền ấn số gọi cho một người, đầu bên kia liền vội vàng bắt máy.
“Thiên Thành là tôi đây!”
“Có lẽ chuyện sắp bại lộ rồi, để chắc chắn cậu cố gắng ở đó thêm một thời gian nữa. Cậu yên tâm, một khi anh trai tôi biết chuyện sẽ không cho người điều tra cậu nữa, đến lúc đó cậu có thể tự do trở về bệnh viện.”
“Tôi biết rồi! Cậu nhớ cẩn thận nhé!”
Tắt máy, gương mặt Thiên Thành bỗng có chút suy tư, hắn chầm chậm nhìn về phía căn phòng nơi có người con gái hắn yêu đang hiện diện, khóe môi liền nở một nụ cười hạnh phúc.
......................
“ẦM———-.”
Một tiếng động lớn vang lên làm rung chuyển toàn bộ biệt phủ Quách gia, ngay sau đó là âm thanh phản lực vù vù tràn đến, tựa như cơn lốc xoáy đánh nát màn đêm yên tĩnh.
Vợ chồng Quách Thiết Lâm đang an giấc liền hoảng hồn bật dậy, rất nhanh đèn điện được thắp sáng rưng, người quản gia cũng hớt hải chạy tới, chẳng thèm để ý đến việc gõ cửa mà lao thẳng vào bên trong, mặt mày xanh tái.
“Lão gia xảy ra chuyện lớn rồi! Bên ngoài… bên ngoài…”
“Đã xảy ra chuyện gì, tiếng động kia là thế nào?” Quách Thiết Lâm chân vừa đi dép, tay vừa khẩn trương mặc thêm áo khoác, nóng lòng hỏi.
“Là… là…bom ạ… cổng lớn đã bị phá tan rồi…bên ngoài có rất nhiều người. Ngoài ra…còn có…còn có máy bay quân sự vừa đáp xuống sân.” Tay chân người quản gia liền trở nên luống cuống, gương mặt thoáng chốc đã đổ một tầng mồ hôi.
Thần trí Quách Thiết Lâm chấn động, đồng tử đục mờ lộ rõ vẻ sửng sốt, rất lâu sau mới có phản ứng: “Kẻ… kẻ…nào? Là kẻ nào dám to gan tấn công vào Quách gia ta?”
“Lão gia tôi không biết là ai, nhưng trên thân máy bay có…có…” Tên quản gia sợ hãi đến mức líu cả lưỡi lại.
“Có cái gì hả?” Quách Thiết Lâm giận dữ quát lớn.
“Là ấn ký sư tử đầu chim ạ!”
Như sét đánh bên tai, nghe xong cả người Quách Thiết Lâm liền choáng váng, nếu như Châu Duệ không chạy tới đỡ kịp e rằng ông ta đã ngã khuỵu xuống rồi.
Ấn ký đó chẳng phải là của tổ chức Z sao?
Nghe đồn đây là tổ chức có quyền lực nhất trên thế giới, có quyền xâm nhập vào bất kỳ lãnh thổ hoặc quốc gia nào mà không cần phải xin lệnh, ngoài ra có quyền mở đường bay riêng, ngay đến chính phủ các nước cũng không được phép can thiệp vào.
Nhưng tại sao bọn họ lại tấn công vào đây?
Quách gia đã phạm phải tội gì chứ?
“Mau… mau ra ngoài xem thế nào!” Giọng Quách Thiết Lâm mang theo một sự run rẩy, khẩn trương đến sợ.
Tuy nhiên còn chưa bước được mấy bước, đã thấy người bên ngoài hùng hổ lao vào.
Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh nhanh chóng nuốt chửng cả bầu không khí, luồn lách vào cả những ngóc ngách nhỏ nhất của căn phòng.
Ở cửa, thân hình cao lớn của Quách Tử Tôn được ánh đèn phản chiếu rất rõ, khuôn mặt hắn mang đầy nộ khí, cả người tỏa ra hơi lạnh thấu đến tận tâm can, khiến kẻ khác không rét mà run.
Đứng cạnh hắn còn có Uri cùng với ánh mắt như băng.
Trong tích tắc, Quách Thiết Lâm kinh ngạc tới mức mở to tròng mắt nhìn. Toàn thân trở nên cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng dần cạn kiệt.
Rất lâu sau mới có phản ứng, đôi môi mấp máy: “Tử Tôn? Tại… tại sao lại là con?”
Quách Tử Tôn cũng không màng để ý đến cha mình , ngược lại nhìn về hướng Châu Duệ đang phát run, chậm rãi khoát tay:
“Bà lại đây!”
“Tôi làm thế là vì em…” Thiên Thành hoàn toàn không có ý giải thích, chỉ nói lên mục đích của mình.
“Vì tôi mà giết người sao? Còn nữa tôi đã nhìn thấy cha mẹ anh cũng có mặt ở đó, các người cùng với Diệp Kiến Bân thông đồng với nhau, hại chết tôi hại chết cha tôi…”
Từng lời cô phát ra tựa như lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào trái tim hắn.
“Lưu Y sự thật không như em nghĩ, anh…”
Lời hắn còn chưa nói hết đã bị cô chặn lại: “Tôi không tin anh! Con người anh quá thủ đoạn, đa mưu. Nếu là vì tôi ngay khi biết tôi là Dư Uyển anh nên nói ra sự thật mới phải.”
Hai tay Thiên Thành siết chặt lại thành quyền, đáy mắt sâu thẳm liền trở nên u tối, giọng lạc hẳn đi:
“Nói ra để em đến bên cạnh Tử Tôn sao? 12 năm trước em ngưỡng mộ anh ta tôi có thể hiểu, nhưng 12 năm sau anh ta cưỡng ép hành hạ em như vậy mà em vẫn một lòng hướng về anh ta ư? Lưu Y em tỉnh táo lại đi! Người như Tử Tôn chỉ có thể nhìn tuyệt đối không thể ở bên cạnh.”
Suốt mấy ngày qua, trong cơn mê cô lại luôn gọi tên Quách Tử Tôn. Chỉ duy nhất một cái tên đó, cứ lặp đi lặp lại, hắn hận không thể bịt chặt lấy miệng cô, không thể khiến cô quên sạch đi cái tên đó. Chẳng lẽ trong tâm trí cô, trong trái tim cô chỉ có mỗi “Quách Tử Tôn” hay sao?
“Tình cảm của tôi không cần bất kỳ ai định đoạt.” Thấy khuôn mặt cô lộ ra biểu tình bài xích, trong lòng Thiên Thành đột nhiên lại dâng lên cảm giác vô cùng khó chịu.
Đôi mắt màu đen của Thiên Thành khép hờ lại, thân mình cao lớn tới gần hơn, bàn tay bóp lấy cái cằm nhỏ của cô lên.
Hai tay Lưu Y bấu chặt vào tay hắn, muốn đẩy ra, nhưng trong lúc này cô phát hiện bàn tay mảnh khảnh, mềm mại này lại có sức mạnh kỳ lạ, hoặc có thể là vì thường xuyên dùng dao mổ nên lực ở bàn tay tuyệt nhiên rắc chắc.
Cô bị ép phải nâng tầm mắt lên, trực tiếp đối mặt với hắn, giọng nói lành lạnh dừng lại bên tai cô:
“Cần hay không cần thì tôi cũng sẽ không để em ở bên cạnh anh ta đâu!”
“Nói như vậy là anh muốn giam giữ tôi?” Đôi mắt Lưu Y chợt nổi sóng.
Đột nhiên bàn tay Thiên Thành di chuyển, tay thon dài cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Hắn đã từng trong bóng đêm, nhấm nháp hình bóng cô gái này một cách tuyệt vọng, giờ được trực tiếp chạm tới, trong lòng lại có một loại cảm giác giống như “Cầm trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan”. Chỉ có thể nhẹ nhàng nâng niu.
“Em dùng sai từ rồi! Là chăm sóc, chí ít cho đến khi vết thương của em khỏi hẳn. Còn bây giờ tâm trạng em không được tốt, cho nên chuyện này chúng hãy ta nói sau, giờ thì em nghỉ ngơi đi! Lát nữa tôi sẽ mang đồ ăn và thuốc đến cho em.”
Thiên Thành rời khỏi, cô mới có chút thả lỏng, bản thân cô không thể nào tiếp nhận nổi một Thiên Thành nhẹ nhàng, ấm áp lại nhu tình như nước trước kia giờ lại biến thành một người đàn ông tâm tư thâm sâu thế này.
Trong lòng tràn ngập nỗi thất vọng lẫn hụt hẫng.
Vừa ra đến bên ngoài, Thiên Thành liền ấn số gọi cho một người, đầu bên kia liền vội vàng bắt máy.
“Thiên Thành là tôi đây!”
“Có lẽ chuyện sắp bại lộ rồi, để chắc chắn cậu cố gắng ở đó thêm một thời gian nữa. Cậu yên tâm, một khi anh trai tôi biết chuyện sẽ không cho người điều tra cậu nữa, đến lúc đó cậu có thể tự do trở về bệnh viện.”
“Tôi biết rồi! Cậu nhớ cẩn thận nhé!”
Tắt máy, gương mặt Thiên Thành bỗng có chút suy tư, hắn chầm chậm nhìn về phía căn phòng nơi có người con gái hắn yêu đang hiện diện, khóe môi liền nở một nụ cười hạnh phúc.
......................
“ẦM———-.”
Một tiếng động lớn vang lên làm rung chuyển toàn bộ biệt phủ Quách gia, ngay sau đó là âm thanh phản lực vù vù tràn đến, tựa như cơn lốc xoáy đánh nát màn đêm yên tĩnh.
Vợ chồng Quách Thiết Lâm đang an giấc liền hoảng hồn bật dậy, rất nhanh đèn điện được thắp sáng rưng, người quản gia cũng hớt hải chạy tới, chẳng thèm để ý đến việc gõ cửa mà lao thẳng vào bên trong, mặt mày xanh tái.
“Lão gia xảy ra chuyện lớn rồi! Bên ngoài… bên ngoài…”
“Đã xảy ra chuyện gì, tiếng động kia là thế nào?” Quách Thiết Lâm chân vừa đi dép, tay vừa khẩn trương mặc thêm áo khoác, nóng lòng hỏi.
“Là… là…bom ạ… cổng lớn đã bị phá tan rồi…bên ngoài có rất nhiều người. Ngoài ra…còn có…còn có máy bay quân sự vừa đáp xuống sân.” Tay chân người quản gia liền trở nên luống cuống, gương mặt thoáng chốc đã đổ một tầng mồ hôi.
Thần trí Quách Thiết Lâm chấn động, đồng tử đục mờ lộ rõ vẻ sửng sốt, rất lâu sau mới có phản ứng: “Kẻ… kẻ…nào? Là kẻ nào dám to gan tấn công vào Quách gia ta?”
“Lão gia tôi không biết là ai, nhưng trên thân máy bay có…có…” Tên quản gia sợ hãi đến mức líu cả lưỡi lại.
“Có cái gì hả?” Quách Thiết Lâm giận dữ quát lớn.
“Là ấn ký sư tử đầu chim ạ!”
Như sét đánh bên tai, nghe xong cả người Quách Thiết Lâm liền choáng váng, nếu như Châu Duệ không chạy tới đỡ kịp e rằng ông ta đã ngã khuỵu xuống rồi.
Ấn ký đó chẳng phải là của tổ chức Z sao?
Nghe đồn đây là tổ chức có quyền lực nhất trên thế giới, có quyền xâm nhập vào bất kỳ lãnh thổ hoặc quốc gia nào mà không cần phải xin lệnh, ngoài ra có quyền mở đường bay riêng, ngay đến chính phủ các nước cũng không được phép can thiệp vào.
Nhưng tại sao bọn họ lại tấn công vào đây?
Quách gia đã phạm phải tội gì chứ?
“Mau… mau ra ngoài xem thế nào!” Giọng Quách Thiết Lâm mang theo một sự run rẩy, khẩn trương đến sợ.
Tuy nhiên còn chưa bước được mấy bước, đã thấy người bên ngoài hùng hổ lao vào.
Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh nhanh chóng nuốt chửng cả bầu không khí, luồn lách vào cả những ngóc ngách nhỏ nhất của căn phòng.
Ở cửa, thân hình cao lớn của Quách Tử Tôn được ánh đèn phản chiếu rất rõ, khuôn mặt hắn mang đầy nộ khí, cả người tỏa ra hơi lạnh thấu đến tận tâm can, khiến kẻ khác không rét mà run.
Đứng cạnh hắn còn có Uri cùng với ánh mắt như băng.
Trong tích tắc, Quách Thiết Lâm kinh ngạc tới mức mở to tròng mắt nhìn. Toàn thân trở nên cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng dần cạn kiệt.
Rất lâu sau mới có phản ứng, đôi môi mấp máy: “Tử Tôn? Tại… tại sao lại là con?”
Quách Tử Tôn cũng không màng để ý đến cha mình , ngược lại nhìn về hướng Châu Duệ đang phát run, chậm rãi khoát tay:
“Bà lại đây!”
/138
|