Lưu Y ngồi cùng Quách Tử Tôn ở băng ghế sau, người lái xe cho bọn họ là Ngô Khiêm.
Từ sau lần bị cô đánh trọng thương ở khách sạn Hilton đến giờ, đây là lần đầu tiên cô gặp lại hắn ta, đột nhiên lại cảm giác có chút áy náy, liền chủ động lên tiếng:
“Ngô Khiêm, lần đó tôi ra tay có hơi mạnh, thật sự xin lỗi.”
Ngô Khiêm trước giờ luôn là người có tính cách thoải mái nhất trong đám thuộc hạ thân cận của Quách Tử Tôn, nên khi nghe Lưu Y nói lập tức vui vẻ cười:
“Không sao đâu! Cô không cần phải thấy có lỗi, là do tôi giả mạo cô trước, vả lại cô còn chịu một phát đạn của Thống lĩnh thì thương tích của tôi có là gì.”
“Lúc cậu ta biết em là Sói Đen, cả ngày đã lo lắng đến mất ăn mất ngủ đấy.” Đột nhiên Quách Tử Tôn lên tiếng chen ngang.
“Tại sao?” Cô tò mò nhìn hắn.
“Sợ tôi sát hại em.”
Vài giây sau gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ thích thú, cô hướng người lên ghế trên, ánh mắt lấp lánh nhìn Ngô Khiêm:
“Ngô Khiêm anh là fan của Sói Đen à?”
“Không… không có…” Ngô Khiêm trở nên lúng túng, vành tai nhanh chóng ửng đỏ.
“Thôi nào đừng chối! Tôi có rất nhiều fan hâm mộ đấy! Anh không việc gì phải xấu hổ cả!”
Ngô Khiêm vừa chăm chú lái xe, một tay đưa lên xoa xoa gáy cổ, ngượng ngùng nói: “Thật ra mấy tên xấu xa cô đã xử lý, tôi cũng rất không ưa, chỉ là cách mà cô làm… có hơi phạm pháp.”
Cô trở nên hào hứng: “Thống lĩnh nhà anh từng nói với tôi như thế này “tôi không quan tâm đến quá trình, chỉ quan tâm đến kết quả.” Tử Tôn anh nói xem, bọn họ xấu xa như vậy tôi chỉ thay trời hành đạo như thế có xem là phạm pháp không?”
Câu cuối cô nghiêng đầu chờ Quách Tử Tôn xác nhận.
“Không phạm pháp! Làm tốt lắm!” Quách Tử Tôn vươn tay vuốt nhẹ lên mái tóc đen mềm mại của cô, ánh mắt cưng chiều.
Đến đây thì Ngô Khiêm chỉ biết cười một cách bất lực, người nào mới mấy tháng trước còn mạnh miệng nói sẽ bẻ răng Sói Đen, sao bây giờ lại trải thảm cho người ta vào nhà vậy.
Người như thế đương nhiên không phải Thống lĩnh lạnh lùng nhà anh rồi.
Lưu Y ngồi ngoan ngoãn như một chú mèo con, để mặc cho Quách Tử Tôn vuốt ve, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cô vội reo lên:
“À quên còn chuyện này, cái cô bé trong quán bar đó tôi muốn bao…” lời vừa thốt ra cô lập tức ngậm chặt miệng lại, mới đó mà cô đã bị nhiễm mấy lời không trong sạch của bọn họ rồi.
“Là đầu tư! Chính xác là đầu tư.” Cô nhanh chóng chữa cháy.
Thấy cái chau mày của Quách Tử Tôn cô vội tiếp lời: “Anh yên tâm mọi chi phí tôi sẽ chi trả, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến thanh danh của anh.”
“Tôi nghe nói Sói Đen có rất nhiều tiền, mỗi phi vụ thành công đều thu về cả trăm triệu đô, quả nhiên không sai!” Quách Tử Tôn hờ hững đáp, đôi mắt thâm thúy lại bày ra ẩn ý khiến người nghe không thể không chột dạ.
Cô cười ngọt ngào, tự thấy mình có chút giả tạo: “Chỉ là tin đồn nhảm mà thôi anh đừng tin, tiền tôi kiếm được cũng đủ sống qua ngày, làm sao so bì được với Thống lĩnh anh.”
“Tôi sao? Nghèo lắm!” Đôi mày sắc bén hình lưỡi kiếm hơi nhướng lên, tỏ vẻ bất ngờ. Rồi ngay sau đó áp thân hình cao lớn phủ lên người cô, lời nói mang theo vẻ ám muội cùng với nụ cười phong tình vạn chủng:
“Em có muốn bao nuôi tôi không? Đảm bảo sẽ sinh lời.”
Lưu Y theo phản xạ lùi về sau, lưng áp về phía cửa, gương mặt vốn đã đỏ vì rượu giờ lại vì dáng vẻ của Quách Tử Tôn mà càng đỏ thêm, mà người đàn ông này lại dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật khiến cô có chút hoài nghi:
“Anh thì sinh lời kiểu gì?”
“Nếu em đầu tư vốn từ bây giờ, đảm bảo mùa hè sang năm sẽ lời thêm một người, cứ như vậy đầu tư nữa thì năm tiếp theo sinh lời thêm một người nữa.” Quách Tử Tôn nâng cằm cô lên, giọng trầm thấp mang theo sự quyến rũ chết người.
“Bỉ ổi! Không thèm nói với anh nữa, chẳng được câu nào tử tế!”
Cô giận dỗi gạt tay Quách Tử Tôn ra, sau đó liền lạnh lùng xoay người hướng ra bên ngoài cửa kính.
Quách Tử Tôn là loại đàn ông ma quỷ, lại chỉ thích suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cô đúng là ngốc mới tin hắn nghiêm túc với cô.
Đúng lúc này, ở khoảng cách tương đối xa, một vòng quay lớn có tên là “Bạch Nguyệt Quang” sừng sững xuất hiện, thấy vậy Lưu Y nhanh chóng quên sạch cơn giận ở một phút trước, phấn kích kêu lên:
“Tử Tôn tôi muốn ngồi trên đó! Chúng ta tới đó đi!”
Cô như một đứa trẻ xinh đẹp, đáng yêu khiến hắn nhất thời lại trở nên ngây dại.
“Thích cái đó hả?” Hắn ngồi thẳng lưng, ánh mắt chăm chú theo hướng nhìn của cô.
“Ừ! Tôi chưa từng ngồi trên đó bao giờ, nếu như anh không thích thì cứ về trước đi, tôi sẽ bắt taxi về sau vậy.”
Do Lưu Y đang hướng mắt ra bên ngoài, nên không hề thấy gương mặt Quách Tử Tôn vì lời của cô mà đã trở nên khó coi.
Rất lâu không thấy tiếng hắn đáp trả cô mới giật mình thảng thốt, nhận ra vừa rồi lời cô nói có hơi không phải, nhất là với người có tính ngạo mạn ăn trên ngồi trước như hắn, nên lập tức quay đầu, nở nụ cười ngọt ngào:
“Tử Tôn, anh có muốn lên đó không?”
Chỉ chờ có vậy, mi tâm Quách Tử Tôn mới giãn ra, hắn thong thả tựa lưng lên ghế, nhếch miệng một cách gian xảo:
“Được thôi! Em đã muốn cùng tôi ở trên đó như vậy, tôi đương nhiên không nỡ từ chối rồi!”
Sống lưng Lưu Y truyền đến cơn rét lạnh, dự cảm cho cô thấy có gì đó không bình thường.
Quả nhiên, khi đến nơi Bạch Nguyệt Quang này thật khác xa so với tưởng tượng của cô.
Nó thực sự là một vòng quay khổng lồ với độ cao 120m và có đến 40 cabin. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc hơn cả là bên trong mỗi cabin chính là một căn phòng rộng lớn y hệt như khách sạn. Bên trong còn có đồ ăn nhẹ, rượu vang, và cả bồn tắm hoa cương trải đầy hoa hồng. Thoạt nhìn cũng đủ hiểu khung cảnh này là dành cho đối tượng nào.
“Tử Tôn chỗ này là cái quỷ gì vậy?”
Lưu Y ngây người đứng ở giữa phòng, vòng quay mà cô muốn trải nghiệm không phải là như thế này.
“Em có biết vì sao nó lại có tên gọi là Bạch nguyệt quang không?” Quách Tử Tôn đang cởi bỏ quần áo trên người mình liền dừng lại một chút, xét thấy cái lắc đầu ngây ngô cùng với vẻ mặt còn bàng hoàng của cô liền tiếp lời:
“Bạch nguyệt quang là ánh trăng sáng, ám chỉ người mình yêu sâu đậm nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng, ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới được. Cho nên, người làm nên Bạch nguyệt quang là muốn dùng nó để giúp người khác nói lên tình cảm, khao khát được ở bên cạnh người mình yêu của họ, đồng thời phá vỡ mọi định kiến, gắn kết tình cảm trăm năm không rời.”
“Gắn kết cái con khỉ ấy! Tôi chỉ muốn đi ngắm cảnh thôi, tại sao lại bày vẻ ra lắm thứ thế làm gì?” Cô như thú nhỏ xù lông.
“Ban đầu chẳng phải em rất muốn lên đây sao?” Hắn cười thoải mái.
“Nhưng….”
Cô xoay người toan định đối chất với Quách Tử Tôn thì đã thấy hắn trút bỏ hết quân phục từ lúc nào, chỉ sử dụng một chiếc khăn trắng quấn ngang eo. Thân hình rắn chắc tản ra vẻ cường tráng, cùng làn da màu đồng khỏe mạnh, lần nữa hoàn toàn lộ liễu trước mặt cô.
Cả người Lưu Y mềm nhũn, cô loạng choạng lùi về sau vài bước, cổ họng đột nhiên khô lại.
Từ sau lần bị cô đánh trọng thương ở khách sạn Hilton đến giờ, đây là lần đầu tiên cô gặp lại hắn ta, đột nhiên lại cảm giác có chút áy náy, liền chủ động lên tiếng:
“Ngô Khiêm, lần đó tôi ra tay có hơi mạnh, thật sự xin lỗi.”
Ngô Khiêm trước giờ luôn là người có tính cách thoải mái nhất trong đám thuộc hạ thân cận của Quách Tử Tôn, nên khi nghe Lưu Y nói lập tức vui vẻ cười:
“Không sao đâu! Cô không cần phải thấy có lỗi, là do tôi giả mạo cô trước, vả lại cô còn chịu một phát đạn của Thống lĩnh thì thương tích của tôi có là gì.”
“Lúc cậu ta biết em là Sói Đen, cả ngày đã lo lắng đến mất ăn mất ngủ đấy.” Đột nhiên Quách Tử Tôn lên tiếng chen ngang.
“Tại sao?” Cô tò mò nhìn hắn.
“Sợ tôi sát hại em.”
Vài giây sau gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ thích thú, cô hướng người lên ghế trên, ánh mắt lấp lánh nhìn Ngô Khiêm:
“Ngô Khiêm anh là fan của Sói Đen à?”
“Không… không có…” Ngô Khiêm trở nên lúng túng, vành tai nhanh chóng ửng đỏ.
“Thôi nào đừng chối! Tôi có rất nhiều fan hâm mộ đấy! Anh không việc gì phải xấu hổ cả!”
Ngô Khiêm vừa chăm chú lái xe, một tay đưa lên xoa xoa gáy cổ, ngượng ngùng nói: “Thật ra mấy tên xấu xa cô đã xử lý, tôi cũng rất không ưa, chỉ là cách mà cô làm… có hơi phạm pháp.”
Cô trở nên hào hứng: “Thống lĩnh nhà anh từng nói với tôi như thế này “tôi không quan tâm đến quá trình, chỉ quan tâm đến kết quả.” Tử Tôn anh nói xem, bọn họ xấu xa như vậy tôi chỉ thay trời hành đạo như thế có xem là phạm pháp không?”
Câu cuối cô nghiêng đầu chờ Quách Tử Tôn xác nhận.
“Không phạm pháp! Làm tốt lắm!” Quách Tử Tôn vươn tay vuốt nhẹ lên mái tóc đen mềm mại của cô, ánh mắt cưng chiều.
Đến đây thì Ngô Khiêm chỉ biết cười một cách bất lực, người nào mới mấy tháng trước còn mạnh miệng nói sẽ bẻ răng Sói Đen, sao bây giờ lại trải thảm cho người ta vào nhà vậy.
Người như thế đương nhiên không phải Thống lĩnh lạnh lùng nhà anh rồi.
Lưu Y ngồi ngoan ngoãn như một chú mèo con, để mặc cho Quách Tử Tôn vuốt ve, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cô vội reo lên:
“À quên còn chuyện này, cái cô bé trong quán bar đó tôi muốn bao…” lời vừa thốt ra cô lập tức ngậm chặt miệng lại, mới đó mà cô đã bị nhiễm mấy lời không trong sạch của bọn họ rồi.
“Là đầu tư! Chính xác là đầu tư.” Cô nhanh chóng chữa cháy.
Thấy cái chau mày của Quách Tử Tôn cô vội tiếp lời: “Anh yên tâm mọi chi phí tôi sẽ chi trả, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến thanh danh của anh.”
“Tôi nghe nói Sói Đen có rất nhiều tiền, mỗi phi vụ thành công đều thu về cả trăm triệu đô, quả nhiên không sai!” Quách Tử Tôn hờ hững đáp, đôi mắt thâm thúy lại bày ra ẩn ý khiến người nghe không thể không chột dạ.
Cô cười ngọt ngào, tự thấy mình có chút giả tạo: “Chỉ là tin đồn nhảm mà thôi anh đừng tin, tiền tôi kiếm được cũng đủ sống qua ngày, làm sao so bì được với Thống lĩnh anh.”
“Tôi sao? Nghèo lắm!” Đôi mày sắc bén hình lưỡi kiếm hơi nhướng lên, tỏ vẻ bất ngờ. Rồi ngay sau đó áp thân hình cao lớn phủ lên người cô, lời nói mang theo vẻ ám muội cùng với nụ cười phong tình vạn chủng:
“Em có muốn bao nuôi tôi không? Đảm bảo sẽ sinh lời.”
Lưu Y theo phản xạ lùi về sau, lưng áp về phía cửa, gương mặt vốn đã đỏ vì rượu giờ lại vì dáng vẻ của Quách Tử Tôn mà càng đỏ thêm, mà người đàn ông này lại dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật khiến cô có chút hoài nghi:
“Anh thì sinh lời kiểu gì?”
“Nếu em đầu tư vốn từ bây giờ, đảm bảo mùa hè sang năm sẽ lời thêm một người, cứ như vậy đầu tư nữa thì năm tiếp theo sinh lời thêm một người nữa.” Quách Tử Tôn nâng cằm cô lên, giọng trầm thấp mang theo sự quyến rũ chết người.
“Bỉ ổi! Không thèm nói với anh nữa, chẳng được câu nào tử tế!”
Cô giận dỗi gạt tay Quách Tử Tôn ra, sau đó liền lạnh lùng xoay người hướng ra bên ngoài cửa kính.
Quách Tử Tôn là loại đàn ông ma quỷ, lại chỉ thích suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cô đúng là ngốc mới tin hắn nghiêm túc với cô.
Đúng lúc này, ở khoảng cách tương đối xa, một vòng quay lớn có tên là “Bạch Nguyệt Quang” sừng sững xuất hiện, thấy vậy Lưu Y nhanh chóng quên sạch cơn giận ở một phút trước, phấn kích kêu lên:
“Tử Tôn tôi muốn ngồi trên đó! Chúng ta tới đó đi!”
Cô như một đứa trẻ xinh đẹp, đáng yêu khiến hắn nhất thời lại trở nên ngây dại.
“Thích cái đó hả?” Hắn ngồi thẳng lưng, ánh mắt chăm chú theo hướng nhìn của cô.
“Ừ! Tôi chưa từng ngồi trên đó bao giờ, nếu như anh không thích thì cứ về trước đi, tôi sẽ bắt taxi về sau vậy.”
Do Lưu Y đang hướng mắt ra bên ngoài, nên không hề thấy gương mặt Quách Tử Tôn vì lời của cô mà đã trở nên khó coi.
Rất lâu không thấy tiếng hắn đáp trả cô mới giật mình thảng thốt, nhận ra vừa rồi lời cô nói có hơi không phải, nhất là với người có tính ngạo mạn ăn trên ngồi trước như hắn, nên lập tức quay đầu, nở nụ cười ngọt ngào:
“Tử Tôn, anh có muốn lên đó không?”
Chỉ chờ có vậy, mi tâm Quách Tử Tôn mới giãn ra, hắn thong thả tựa lưng lên ghế, nhếch miệng một cách gian xảo:
“Được thôi! Em đã muốn cùng tôi ở trên đó như vậy, tôi đương nhiên không nỡ từ chối rồi!”
Sống lưng Lưu Y truyền đến cơn rét lạnh, dự cảm cho cô thấy có gì đó không bình thường.
Quả nhiên, khi đến nơi Bạch Nguyệt Quang này thật khác xa so với tưởng tượng của cô.
Nó thực sự là một vòng quay khổng lồ với độ cao 120m và có đến 40 cabin. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc hơn cả là bên trong mỗi cabin chính là một căn phòng rộng lớn y hệt như khách sạn. Bên trong còn có đồ ăn nhẹ, rượu vang, và cả bồn tắm hoa cương trải đầy hoa hồng. Thoạt nhìn cũng đủ hiểu khung cảnh này là dành cho đối tượng nào.
“Tử Tôn chỗ này là cái quỷ gì vậy?”
Lưu Y ngây người đứng ở giữa phòng, vòng quay mà cô muốn trải nghiệm không phải là như thế này.
“Em có biết vì sao nó lại có tên gọi là Bạch nguyệt quang không?” Quách Tử Tôn đang cởi bỏ quần áo trên người mình liền dừng lại một chút, xét thấy cái lắc đầu ngây ngô cùng với vẻ mặt còn bàng hoàng của cô liền tiếp lời:
“Bạch nguyệt quang là ánh trăng sáng, ám chỉ người mình yêu sâu đậm nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng, ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới được. Cho nên, người làm nên Bạch nguyệt quang là muốn dùng nó để giúp người khác nói lên tình cảm, khao khát được ở bên cạnh người mình yêu của họ, đồng thời phá vỡ mọi định kiến, gắn kết tình cảm trăm năm không rời.”
“Gắn kết cái con khỉ ấy! Tôi chỉ muốn đi ngắm cảnh thôi, tại sao lại bày vẻ ra lắm thứ thế làm gì?” Cô như thú nhỏ xù lông.
“Ban đầu chẳng phải em rất muốn lên đây sao?” Hắn cười thoải mái.
“Nhưng….”
Cô xoay người toan định đối chất với Quách Tử Tôn thì đã thấy hắn trút bỏ hết quân phục từ lúc nào, chỉ sử dụng một chiếc khăn trắng quấn ngang eo. Thân hình rắn chắc tản ra vẻ cường tráng, cùng làn da màu đồng khỏe mạnh, lần nữa hoàn toàn lộ liễu trước mặt cô.
Cả người Lưu Y mềm nhũn, cô loạng choạng lùi về sau vài bước, cổ họng đột nhiên khô lại.
/138
|