Gương mặt Thiên Thành lập tức biến sắc, lại nổi lên vẻ không hài lòng, đoạn nhếch miệng cười lạnh:
“Tử Tôn, lần trước anh không nói như vậy, anh cấm đoán tôi thích Lưu Y bởi lẽ anh cho rằng cô ấy không xứng với tôi, còn nói tôi không hiểu con người cô ấy. Vậy giờ anh thì sao? Cô ấy xứng với anh có phải không? Hay anh hiểu được con người cô ấy nên đã yêu cô ấy mất rồi? Anh thế này, có thấy mình thật giả tạo không?”
Sau câu nói của Thiên Thành không gian lập tức rơi vào sự im lặng ghê rợn.
Lưu Y ở trong lòng Quách Tử Tôn nghe xong cũng chấn động không ít, từ lúc nào mà cô đã trở thành chủ đề cho anh em bọn họ tham chiến vậy?
Trong lúc Lưu Y còn lo sợ cơn giận của Quách Tử Tôn bộc phát, thì lại trông thấy khóe miệng hắn cong lên, ngữ âm trầm trầm mang theo ẩn ý khiến người khác không thể suy đoán:
“Quách Thiên Thành, nếu nói đến giả tạo tôi năm ấy vẫn phải thua thằng nhóc 15 tuổi như cậu…”
Ngay lập tức sắc mặt Thiên Thành tối sầm lại.
“Còn chuyện này suýt chút nữa thì quên, nói cho cậu hay Diệp Dư Uyển thật ra vẫn đang còn sống, hiện tại người đang ở chỗ tôi. Lát nữa tôi sẽ nói La Kỳ gửi địa chỉ qua cho cậu, bất cứ khi nào cậu muốn gặp đều có thể đến đó!”
Đôi mắt đẹp đẽ của Thiên Thành theo lời nói của Quách Tử Tôn mà trở nên kích động, nhưng chỉ xẹt qua rồi lại biến mất, vẫn quy về bình tĩnh cực hạn.
Dứt lời Quách Tử Tôn chuyển ánh mắt đến người phụ nữ không an phận đang cựa quậy trong lòng mình, đáy mắt tràn ngập lửa giận.
Không nói thêm một từ, lập tức cúi người vác cô lên vai. Mặc kệ sự phản kháng của Lưu Y cùng gương mặt chứa đầy nộ khí của Thiên Thành, mà lạnh lùng sải bước đi thẳng vào trong.
......................
Chỉ lát sau đó, cửa phòng bật mở, thân mình Lưu Y bị ném lên chiếc giường rộng lớn.
Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng như bị xổ hết ra vậy, khó khăn ngẩng đầu lên.
Phát hiện ra đây chính là phòng ngủ của Quách Tử Tôn, cô cũng là lần đầu được trông thấy.
Diện tích bên trong rất lớn, nội thất đều mang một màu đen thâm trầm, kết hợp sắc thái hiện đại Tây Âu thực sự rất có mị lực, nhìn qua đủ thể hiện ra tính cách cùng cường thế của chủ nhân.
Đại não Lưu Y trống rỗng, cô gần như ngạt thở. Nhìn vào đôi mắt hổ phách sâu thẳm kia, lại thấy chứa đầy dục vọng không chút che giấu càng làm cô thêm sợ hãi.
Chiếc váy bị xô lệch để lộ ra đôi chân thon dài, mềm mại, giống như hai khối ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, da thịt trắng mịn làm cho người ta luyến tiếc không muốn dời mắt.
Ý thức được sự hớ hênh này Lưu Y vội vàng thay đổi tư thế, đồng thời lùi về sau một chút.
“Anh.. anh… muốn làm gì?”
Sợi tóc đen nhánh rủ trên trán Quách Tử Tôn , chiếc mũi cao thẳng tao nhã, khóe môi kiên nghị hơi mỉm cười nhưng vẫn đầy vẻ lạnh lùng, hắn điềm tĩnh mở từng cúc áo sơ mi, thản nhiên nói:
“Muốn em trở thành người phụ nữ của tôi đúng nghĩa!”
“Anh không thể làm như vậy! Không thể được!” Cô mạnh mẽ phản ứng.
“Không thể? Tôi sẽ làm cho có thể!”
Cô kinh hãi nhìn hắn kéo dây lưng xuống, mỗi một động tác kinh khủng như vậy lại tao nhã khiến người ta không thể thở được.
“Em muốn rời xa tôi sao? Đừng có mơ, trừ khi Quách Tử Tôn này chết đi, thì em vĩnh viễn đừng mong tôi buông tha!”
Câu nói quá mức chiếm đoạt khiến người khác kinh hãi, như tên bắn xuyên thẳng vào tim Lưu Y.
Trong phút chốc thân mình cường tráng của Quách Tử Tôn hiện ra, cùng với làn da màu đồng trông y như pho tượng khổng lồ, lồng ngực rộng lớn đang phập phồng, nhất là hai chân thon dài rắn chắc, không khó để nhìn ra sức mạnh lẫn dáng người cực chuẩn của hắn.
Thấp xuống một chút, vật tượng trưng nam tính không hề che lấp chút nào dưới tầm mắt cô, lại đang dần sưng lớn lên.
Lưu Y kinh hãi không dám nhìn xuống lần nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ hồng lên, tim đập càng nhanh hơn.
So với lần trong nhà tắm nó còn đáng sợ hơn nhiều.
Cô lập tức trèo xuống giường, bỏ chạy.
Lần nữa lại bị Quách Tử Tôn ném lên, hắn không kiên nhẫn tóm lấy hai tay cô khoá chặt trên đỉnh đầu, vùi mặt vào cổ cô, hơi thở nóng bỏng trong giây lát lan toả đến mọi tế bào trên cơ thể.
Rồi lập tức di chuyển đôi môi nóng rực men theo gò má, trượt đến cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Lưu Y muốn kêu lên, lại theo theo bản năng khẽ mở hai môi, chớp lấy thời cơ Quách Tử Tôn đưa đầu lưỡi nóng rẫy của hắn không khách khí mà luồn vào.
Mùi hương nồng nàn nóng bỏng đầy nam tính ấy tràn ngập trong khoang miệng cô, nhanh chóng chiếm cứ lấy cô.
Quách Tử Tôn như kẻ chết khô trên sa mạc, lại gặp được dòng suối mát ngọt lành. Lưu Y của hắn thực quá nguy hiểm, giống như mật ngọt pha đầy độc dược vậy, không nghĩ được rằng, sẽ khiến cho người ta phải trầm luân, nghiện ngập hương vị đó…
Một lát sau hắn rốt cuộc cũng buông cô ra, nhìn người con gái trong lòng toát ra vẻ đáng thương lại khiến thân thể hắn dấy lên khát vọng nguyên thủy nhất. Mái tóc mềm mại bung xõa tự do, đôi mắt trong như ngọc vô cùng tinh tế, nhất là đôi môi đỏ mọng run rẩy, tựa như đang mê hoặc hắn…
“Sói con, tôi thực sự thương em thật nhiều, đây là lần đầu tôi dốc hết tâm can của mình để mở lòng yêu em. Vậy nên, ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không nên khiến tôi tức giận, có được không?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, nghe có vẻ như uỷ khuất nhưng thực chất lại là cảnh cáo đáng sợ.
Nói xong, Quách Tử Tôn cười lạnh, ngón tay giơ lên mơn trớn lên gò má ửng hồng của Lưu Y, tiếp đến xương quai xanh, sự mềm mại dưới tay khiến hắn nhất thời nổi lên dục vọng…
Roạt——.” một tiếng, chiếc váy lụa màu be lập tức bị rách làm hai nửa.
“Tử Tôn, lần trước anh không nói như vậy, anh cấm đoán tôi thích Lưu Y bởi lẽ anh cho rằng cô ấy không xứng với tôi, còn nói tôi không hiểu con người cô ấy. Vậy giờ anh thì sao? Cô ấy xứng với anh có phải không? Hay anh hiểu được con người cô ấy nên đã yêu cô ấy mất rồi? Anh thế này, có thấy mình thật giả tạo không?”
Sau câu nói của Thiên Thành không gian lập tức rơi vào sự im lặng ghê rợn.
Lưu Y ở trong lòng Quách Tử Tôn nghe xong cũng chấn động không ít, từ lúc nào mà cô đã trở thành chủ đề cho anh em bọn họ tham chiến vậy?
Trong lúc Lưu Y còn lo sợ cơn giận của Quách Tử Tôn bộc phát, thì lại trông thấy khóe miệng hắn cong lên, ngữ âm trầm trầm mang theo ẩn ý khiến người khác không thể suy đoán:
“Quách Thiên Thành, nếu nói đến giả tạo tôi năm ấy vẫn phải thua thằng nhóc 15 tuổi như cậu…”
Ngay lập tức sắc mặt Thiên Thành tối sầm lại.
“Còn chuyện này suýt chút nữa thì quên, nói cho cậu hay Diệp Dư Uyển thật ra vẫn đang còn sống, hiện tại người đang ở chỗ tôi. Lát nữa tôi sẽ nói La Kỳ gửi địa chỉ qua cho cậu, bất cứ khi nào cậu muốn gặp đều có thể đến đó!”
Đôi mắt đẹp đẽ của Thiên Thành theo lời nói của Quách Tử Tôn mà trở nên kích động, nhưng chỉ xẹt qua rồi lại biến mất, vẫn quy về bình tĩnh cực hạn.
Dứt lời Quách Tử Tôn chuyển ánh mắt đến người phụ nữ không an phận đang cựa quậy trong lòng mình, đáy mắt tràn ngập lửa giận.
Không nói thêm một từ, lập tức cúi người vác cô lên vai. Mặc kệ sự phản kháng của Lưu Y cùng gương mặt chứa đầy nộ khí của Thiên Thành, mà lạnh lùng sải bước đi thẳng vào trong.
......................
Chỉ lát sau đó, cửa phòng bật mở, thân mình Lưu Y bị ném lên chiếc giường rộng lớn.
Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng như bị xổ hết ra vậy, khó khăn ngẩng đầu lên.
Phát hiện ra đây chính là phòng ngủ của Quách Tử Tôn, cô cũng là lần đầu được trông thấy.
Diện tích bên trong rất lớn, nội thất đều mang một màu đen thâm trầm, kết hợp sắc thái hiện đại Tây Âu thực sự rất có mị lực, nhìn qua đủ thể hiện ra tính cách cùng cường thế của chủ nhân.
Đại não Lưu Y trống rỗng, cô gần như ngạt thở. Nhìn vào đôi mắt hổ phách sâu thẳm kia, lại thấy chứa đầy dục vọng không chút che giấu càng làm cô thêm sợ hãi.
Chiếc váy bị xô lệch để lộ ra đôi chân thon dài, mềm mại, giống như hai khối ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, da thịt trắng mịn làm cho người ta luyến tiếc không muốn dời mắt.
Ý thức được sự hớ hênh này Lưu Y vội vàng thay đổi tư thế, đồng thời lùi về sau một chút.
“Anh.. anh… muốn làm gì?”
Sợi tóc đen nhánh rủ trên trán Quách Tử Tôn , chiếc mũi cao thẳng tao nhã, khóe môi kiên nghị hơi mỉm cười nhưng vẫn đầy vẻ lạnh lùng, hắn điềm tĩnh mở từng cúc áo sơ mi, thản nhiên nói:
“Muốn em trở thành người phụ nữ của tôi đúng nghĩa!”
“Anh không thể làm như vậy! Không thể được!” Cô mạnh mẽ phản ứng.
“Không thể? Tôi sẽ làm cho có thể!”
Cô kinh hãi nhìn hắn kéo dây lưng xuống, mỗi một động tác kinh khủng như vậy lại tao nhã khiến người ta không thể thở được.
“Em muốn rời xa tôi sao? Đừng có mơ, trừ khi Quách Tử Tôn này chết đi, thì em vĩnh viễn đừng mong tôi buông tha!”
Câu nói quá mức chiếm đoạt khiến người khác kinh hãi, như tên bắn xuyên thẳng vào tim Lưu Y.
Trong phút chốc thân mình cường tráng của Quách Tử Tôn hiện ra, cùng với làn da màu đồng trông y như pho tượng khổng lồ, lồng ngực rộng lớn đang phập phồng, nhất là hai chân thon dài rắn chắc, không khó để nhìn ra sức mạnh lẫn dáng người cực chuẩn của hắn.
Thấp xuống một chút, vật tượng trưng nam tính không hề che lấp chút nào dưới tầm mắt cô, lại đang dần sưng lớn lên.
Lưu Y kinh hãi không dám nhìn xuống lần nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ hồng lên, tim đập càng nhanh hơn.
So với lần trong nhà tắm nó còn đáng sợ hơn nhiều.
Cô lập tức trèo xuống giường, bỏ chạy.
Lần nữa lại bị Quách Tử Tôn ném lên, hắn không kiên nhẫn tóm lấy hai tay cô khoá chặt trên đỉnh đầu, vùi mặt vào cổ cô, hơi thở nóng bỏng trong giây lát lan toả đến mọi tế bào trên cơ thể.
Rồi lập tức di chuyển đôi môi nóng rực men theo gò má, trượt đến cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Lưu Y muốn kêu lên, lại theo theo bản năng khẽ mở hai môi, chớp lấy thời cơ Quách Tử Tôn đưa đầu lưỡi nóng rẫy của hắn không khách khí mà luồn vào.
Mùi hương nồng nàn nóng bỏng đầy nam tính ấy tràn ngập trong khoang miệng cô, nhanh chóng chiếm cứ lấy cô.
Quách Tử Tôn như kẻ chết khô trên sa mạc, lại gặp được dòng suối mát ngọt lành. Lưu Y của hắn thực quá nguy hiểm, giống như mật ngọt pha đầy độc dược vậy, không nghĩ được rằng, sẽ khiến cho người ta phải trầm luân, nghiện ngập hương vị đó…
Một lát sau hắn rốt cuộc cũng buông cô ra, nhìn người con gái trong lòng toát ra vẻ đáng thương lại khiến thân thể hắn dấy lên khát vọng nguyên thủy nhất. Mái tóc mềm mại bung xõa tự do, đôi mắt trong như ngọc vô cùng tinh tế, nhất là đôi môi đỏ mọng run rẩy, tựa như đang mê hoặc hắn…
“Sói con, tôi thực sự thương em thật nhiều, đây là lần đầu tôi dốc hết tâm can của mình để mở lòng yêu em. Vậy nên, ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không nên khiến tôi tức giận, có được không?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, nghe có vẻ như uỷ khuất nhưng thực chất lại là cảnh cáo đáng sợ.
Nói xong, Quách Tử Tôn cười lạnh, ngón tay giơ lên mơn trớn lên gò má ửng hồng của Lưu Y, tiếp đến xương quai xanh, sự mềm mại dưới tay khiến hắn nhất thời nổi lên dục vọng…
Roạt——.” một tiếng, chiếc váy lụa màu be lập tức bị rách làm hai nửa.
/138
|