Phó Tạ thấy có chút thẹn thùng, rủ mắt xuống không nói gì, cầm một con cua lên lột mai cua. Tuy hắn cũng có một thứ muội tên là Phó Du, nhưng thứ muội cứ thấy hắn thì như là chuột tránh mèo, nơm nớp lo sợ, bất đắc dĩ mới phải gọi hắn một tiếng “Tam ca”, có ai mà ngọt ngào gọi hắn một tiếng “Ca ca” đâu?
Hắn lấy ra gạch cua, chấm chút ít nước dấm chua, thả vào trong đĩa trước mặt Hàn Anh, Hàn Anh không khách sáo, nhưng vẫn giả bộ nói: “Ca ca, huynh đút muội đi!”
Phó Tạ nhíu mày nhìn Hàn Anh, rất muốn trách cứ nàng không có quy củ, nhưng nhìn nàng há hốc mồm trông mong chờ đợi mình đút ăn, rõ ràng vẫn là tiểu hài tử tham ăn mà, những lời trách cứ kia không có nói ra khỏi miệng, mà là gọn gàng linh hoạt đút gạch cua cho Hàn Anh ăn.
Hàn Anh ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, bèn không khách khí mà ngồi ở đó chờ Phó Tạ đút ăn: “Ai, ca ca, tiếp tục đi!”
Phó Tạ đút nàng ăn bốn con cua liền không cho ăn nữa..., chỉ thị Hoán Hạ đưa rượu vàng còn nóng cho Hàn Anh.
Hàn Anh nếm thử một miếng, phát hiện không đủ ngọt, vừa muốn phân phó Hoán Hạ cho nàng thêm mật ong, vừa nhấc mí mắt liền thấy được Phó Tạ ngồi đối diện lẳng lặng nhìn nàng, lời muốn nói đành phải nuốt xuống —— hôm nay như vậy là đủ rồi, xem ra thì nàng đã rõ ràng rồi.
Thấy Hàn Anh uống một ly rượu vàng, mặt tròn nhỏ nhắn liền lộ ra sắc hồng, con mắt cũng toàn là nước, Phó Tạ liền nhìn về phía Từ ma ma.
Từ ma ma đứng ở một bên trận địa, sẵn sàng đón quân địch, thấy thế liền kêu Tẩy Xuân cùng đỡ Hàn Anh đi vào bên trong.
Đợi bà sắp xếp cho Hàn Anh nằm ngủ mới đi ra, phát hiện Phó Tạ đã đi rồi.
Hoán Hạ vội vàng trả lời: “Ma ma, lúc người đỡ cô nương đi vào, Phó tam công tử liền mang theo gã sai vặt rời đi.”
Từ ma ma khẽ vuốt càm, trên mặt hiện ra vẻ hài lòng. Bà là tì nữ hầu hạ Hầu phu nhân Lâm thị, lại tự tay chăm sóc Hàn Anh từ nhỏ đến lớn, cảm tình tự nhiên sâu nặng, thấy Phó Tạ đối đãi Hàn Anh tốt, trong nội tâm bà cũng thấy thoả mãn.
Trước khi rời đi, Từ ma ma lại hỏi công việc trực đêm tối nay của Hoán Hạ và Tẩy Xuân: “Hai người các ngươi, đêm nay ai ngủ cùng với cô nương?”
Tẩy Xuân vội nói: “Ma ma, là con.”
Từ ma ma liền dặn dò: “Trên biển gió to, không nên ngủ quá sâu, nửa đêm nhớ kiểm tra xem cô nương có đạp chăn ra không.”
Tẩy Xuân vội vàng đáp ứng.
Bởi vì uống rượu vàng, một đêm này Hàn Anh ngủ cực kì an ổn. Đợi buổi sáng tỉnh lại, phát hiện thuyền lớn ở bến tàu đã bỏ neo một đêm rồi, bắt đầu từ hôm nay sẽ không đi thuyền nữa mà chuyển sang đi bằng xe ngựa.
Vùng duyên hải Chu triều tổng cộng có bốn cứ điểm lớn, từ tây đến đông theo thứ tự là Thanh Thang, Hà Trạch, Nam Hải và Ngọc Khê. Cha cùa Hàn Anh, Hoài Ân hầu Hàn Thầm chính là trấn nam Tướng Quân, cai quản vùng duyên hải Chu triều, nơi đóng quân chính là phía tây Ngọc Khê. Phó Tạ dẫn đầu đội tàu ở bến tàu Ngọc Khê dọc theo bờ biển đi theo hướng đông đến bến tàu Nam Hải, sau đó xuống thuyền lên xe, kế tiếp là từ huyện kinh Nam Hải là Vân Châu, Uyển Châu rồi đến Châu Phủ thuộc Biện Kinh kinh thành.
Phó Tạ chỉ huy mọi người vận chuyển rương hành lý, an bài hành trình.
Hàn Anh thì an bài Tẩy Xuân chỉnh đốn hành lý, mọi chuyện thoả đáng, liền ngồi ở một bên cầm một quyển sách xem.
Ở trên xe ngựa ngồi vào chỗ của mình, Sấu Đông lặng lẽ kéo mành xe ra nhìn một chút, nhìn thấy hai đội binh sĩ lấy từng rương hành lý vận chuyển lên xe, thấp giọng hỏi: “Lúc chúng ta lên thuyền bất quá chỉ mang theo hai rương hành lí, sao hôm nay lại nhiều như vậy?”
Hàn Anh nghe vậy chỉ cười cười.
Từ ma ma cũng cười: “Đều là Hầu Gia cùng phu nhân vì cô nương chuẩn bị đồ cưới, sớm đã vận chuyển lên thuyền, phu nhân đã giao danh sách đồ cưới cho cô nương rồi.”
Sấu Đông tặc lưỡi không thôi: “Con nói không sai mà, chỉ có mấy người chúng ta, làm sao cần tới một đội tàu hơn một nghìn binh sĩ, nguyên lai là muốn vận chuyển đồ cưới cho cô nương.”
Khi bầu trời chuyển sang đen kịt, một đoàn người Phó Tạ mới tới trạm dịch ngoài thành Vân Châu.
Gã sai vặt Phó Thắng đi trước dẫn đường đã sớm tới đây, bao hết trạm dịch, lúc này liền dẫn đám người Phó Tạ tiến vào trạm dịch nghỉ tạm.
Phó Thắng vì chủ tử chuẩn bị một cái ngoại viện, nội viện, Phó Tạ mang theo mưu sĩ, người hầu cận cùng bọn sai vặt ở ngoại viện, Hàn Anh mang theo ma ma cùng nha hoàn, các loại nữ quyến ở nội viện.
Phó Tạ chỉ thị Tô Tương Chi chỉ huy binh sĩ vây quanh trạm dịch, xây dựng cơ sở tạm thời vùi nồi nấu cơm, mình thì dẫn Hàn Anh đưa vào nội viện, gặp Từ ma ma liền phân phó, an bài rất có trật tự, xong xuôi liền cáo từ đi ra.
Dùng qua cơm tối, Hàn Anh tắm rửa đơn giản một cái rồi đi ra, phát hiện bọn nha hoàn đã chuẩn bị phòng ngủ, đồ dùng đều là gối thêu nệm gấm mà nàng thường dùng, ngay cả giường nhỏ gỗ hoa lê cũng giống cái nàng thường dùng, đồng hồ báo giờ cùng bình hoa bằng ngọc đều đặt trên bàn, trong bình hoa còn cắm một cành mai chưa nở, không khỏi gật đầu cười: “Đa tạ các ngươi hao tâm tổn trí!”
Lập Xuân cầm mấy cái khăn lụa, cùng Hoán Hạ lau tóc dài ướt sũng cho Hàn Anh.
Đêm dần khuya, gió ngoài cửa sổ rất lớn, thổi bay một lượng lá cây Bạch Dương trong sân, phát ra thanh âm thanh thúy “Rào rào”, làm cho người nghe cảm thấy rét lạnh.
Hàn Anh lắng nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, tập trung suy nghĩ.
Sấu Đông cảm thấy nơi này hơi bần hàn, liền nói: “Trạm dịch này đơn sơ quá, ngay cả Địa Long cũng không có, lạnh quá, khó trách tóc cô nương nãy giờ vẫn chưa khô.”
Bởi vì tóc dài chưa khô hẳn, Hàn Anh ôm ấm lò sưởi ngồi sát Từ ma ma, tựa ở trên người Từ ma ma, nhìn Từ ma ma may quần áo cho mình, nở nụ cười nói: “Toàn bộ Đông Phương đại lục của chúng ta đều dựa vào phương bắc, mùa đông đương nhiên là lạnh hơn mùa xuân rất nhiều, Liêu quốc so với Đại Chu chúng ta còn lạnh hơn một ít đấy! Bất quá nếu là đi thuyền ở trên biển về phía nam, sẽ ngày càng ấm áp, có địa phương mùa đông cũng mặc áo mỏng.”
Sấu Đông liên tục sợ hãi thán phục, vẫn không quên vỗ mông ngựa tâng bốc Hàn Anh: “Cô nương hiểu biết thật đấy!”
Hàn Anh khẽ cười.
Nhuận Thu cùng Sấu Đông đi vào phòng ngủ chỉnh đốn, Tẩy Xuân cùng Hoán Hạ liền cầm đồ thêu lên may vá cùng cô nương nói chuyện phiếm.
Nghe đồng hồ báo giờ trong nhà mang theo, kim ngắn báo giờ Hợi, Hàn Anh che miệng lại ngáp một cái: “Buồn ngủ quá!”
Nàng vừa dứt lời, người đứng hầu bên ngoài mành vải bông liền cách rèm hồi báo: “Bẩm cô nương, Tam công tử tới!”
Hàn Anh lười biếng mà duỗi lưng một cái, đứng dậy xuống giường chuẩn bị nghênh đón.
Mành vải bông treo trên cửa nhà chính được xốc lên, Phó Tạ mặc cẩm bào màu trắng thêu chỉ bạc, đeo ngọc quan màu đen đi đến.
Hàn Anh quỳ gối hành lễ: “Bái kiến ca ca!”
Lúc này nàng mặc áo gấm trắng thuần thêu trăm con bướm nhỏ, quần lụa mỏng đỏ thẫm, tóc dài ẩm ướt rối tung xõa xuống dưới, dài tới mắt cá chân, làm nổi bật lên toàn bộ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn.
Nàng quỳ gối hành lễ, tóc dài tùy ý trượt đi qua, thiếu chút nữa chạm trên mặt đất.
Hoán Hạ đi theo phía sau bên cạnh Hàn Anh tay mắt lanh lẹ, vươn tay giữ toàn bộ lọn tóc của Hàn Anh trong tay của mình.
Phó Tạ đã duỗi ra tay, lặng lẽ không đấu vết mà rụt trở về, từ trên cao nhìn xuống Hàn Anh: “Đứng dậy đi!”
Sau khi ngồi xuống trên giường gấm, Phó Tạ tiếp nhận trà chén Tẩy Xuân dâng lên, để trên bàn nhỏ đặt trên giường. Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Hàn Anh từ trong tay đại nha hoàn khác tiếp nhận một trà chén nhỏ chuẩn bị muốn uống, đôi mi thanh tú không khỏi cau lại: “Đã khuya rồi, không nên uống trà.”
Hàn Anh: “...”
Sóng mắt nàng lưu chuyển nhìn Phó Tạ, thanh âm yêu kiều mềm mại: “Nhưng muội có chút khát nha!”
Phó Tạ không chịu được bộ dạng này của nàng, trực tiếp chỉ thị Tẩy Xuân: “Cho cô nương các ngươi một ly nước ấm.”
Tẩy Xuân có chút sợ hắn, cũng không dám nhìn mặt cô nương nhà mình, đáp “Vâng”, cúi đầu lui xuống.
Hàn Anh bĩu môi nhìn bóng lưng Tẩy Xuân, trong nội tâm rất là lo lắng, nếu như Hoán Hạ lanh lợi đi lấy nước ấm, nàng nhất định sẽ đặc biệt tìm một cái chén nho nhỏ; nhưng mà Tẩy Xuân đi, sợ sẽ không thể nghĩ tới chuyện này đâu.
Phó Tạ mặt không biểu tình ngồi ở chỗ kia, Hàn Anh ngồi cách hắn một cái bàn, cả hai không ai nói gì, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Từ ma ma cùng Hoán Hạ yên tĩnh đứng hầu trong nhà chính, một tiếng thở mạnh cũng không dám. Đèn cầy bỗng nhiên nổ, phát ra thanh âm liên tục không ngừng “Đùng”, dường như ở bên tai các nàng nổ vang, bầu không khí áp lực cực kỳ.
Cũng không lâu lắm Tẩy Xuân đã trở lại rồi.
Hàn Anh nhìn thoáng qua khay bưng trên tay nàng, quả thật trên đó để một cái tách miệng rộng màu trắng bạc, đáy tách màu đen, liền biết chính mình đoán không sai, không khỏi nhìn Phó Tạ, bề ngoài tỏ ý không cam lòng. Bất ngờ Phó Tạ cũng đang nhìn nàng, hai người ánh mắt giao nhau, Hàn Anh phát hiện lông mi Phó Tạ rất dày, làm nổi bật lên một đôi mắt phượng, trông rất dễ nhìn.
Trái tim của nàng không khỏi nhảy rộn một cái, vội vàng dời đi ánh mắt.
Hàn Anh cảm giác mặt mình có chút nóng lên, liền lặng lẽ sờ soạng, quả thật nóng lắm đấy...
Phó Tạ cũng dời đi ánh mắt, nỗi lòng bình tĩnh như nước —— với hắn mà nói, Hàn Anh chỉ là một tiểu hài tử cần hắn quản giáo.
Tiếp nhận tách nước, Hàn Anh uống hai phần liền buông ra, lại nghe thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phó Tạ truyền tới: “Uống xong chưa.”
Nàng cầm cái tách có chút ủy khuất mà nhìn về phía Phó Tạ: “Nước nhiều lắm, muội uống không hết!”
Hàn Anh mắt to lập tức bịt kín một tầng hơi nước, còn đặc biệt mở trừng hai mắt, ý đồ cho nước mắt rớt ra.
Đáng tiếc Phó Tạ bất vi sở động, lẳng lặng nhìn nàng, đợi nàng uống xong.
Song phương giằng co một lát, Hàn Anh không lay chuyển được Phó Tạ, đành phải ủy ủy khuất khuất uống hết một chén nước đầy.
Từ ma ma đứng hầu một bên nhìn Phó Tạ buộc Hàn Anh uống một ly nước ấm, con mắt đều cười đến nhìn không thấy rồi —— cô nương nói nước ấm không có hương vị, từ nhỏ liền chán ghét, ngay cả Hầu Gia cùng phu nhân đều không nghe, không nghĩ tới lại bị cô gia cho câu thúc, thật sự là “Nước chát điểm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn”!
Thấy Hàn Anh đã uống nước xong, Phó Tạ đang muốn nói nàng nên ngủ sớm dậy sớm, thì thấy Hàn Anh lộ ra đáy tách cho hắn nhìn, trong miệng hậm hực nói: “Nếu đêm nay muội chết đuối trên giường, đều là lỗi của huynh!”
Phó Tạ: “...”
Hắn có chút lúng túng, liền lấy tay che miệng lại, ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Từ ma ma phân phó: “Đừng cho nàng ngủ vội, cho nàng chơi hai khắc nữa, sau đó làm cho nàng một chén sữa nóng rồi hãy ngủ.”
Từ ma ma vui vẻ ra mặt ngồi xổm thân hành lễ: “Vâng, cô gia! Lão nô hiểu được!”
Hàn Anh thiếu chút nữa bị sặc, mới đó mà đã gọi là “Cô gia” rồi hả?!
Hắn lấy ra gạch cua, chấm chút ít nước dấm chua, thả vào trong đĩa trước mặt Hàn Anh, Hàn Anh không khách sáo, nhưng vẫn giả bộ nói: “Ca ca, huynh đút muội đi!”
Phó Tạ nhíu mày nhìn Hàn Anh, rất muốn trách cứ nàng không có quy củ, nhưng nhìn nàng há hốc mồm trông mong chờ đợi mình đút ăn, rõ ràng vẫn là tiểu hài tử tham ăn mà, những lời trách cứ kia không có nói ra khỏi miệng, mà là gọn gàng linh hoạt đút gạch cua cho Hàn Anh ăn.
Hàn Anh ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, bèn không khách khí mà ngồi ở đó chờ Phó Tạ đút ăn: “Ai, ca ca, tiếp tục đi!”
Phó Tạ đút nàng ăn bốn con cua liền không cho ăn nữa..., chỉ thị Hoán Hạ đưa rượu vàng còn nóng cho Hàn Anh.
Hàn Anh nếm thử một miếng, phát hiện không đủ ngọt, vừa muốn phân phó Hoán Hạ cho nàng thêm mật ong, vừa nhấc mí mắt liền thấy được Phó Tạ ngồi đối diện lẳng lặng nhìn nàng, lời muốn nói đành phải nuốt xuống —— hôm nay như vậy là đủ rồi, xem ra thì nàng đã rõ ràng rồi.
Thấy Hàn Anh uống một ly rượu vàng, mặt tròn nhỏ nhắn liền lộ ra sắc hồng, con mắt cũng toàn là nước, Phó Tạ liền nhìn về phía Từ ma ma.
Từ ma ma đứng ở một bên trận địa, sẵn sàng đón quân địch, thấy thế liền kêu Tẩy Xuân cùng đỡ Hàn Anh đi vào bên trong.
Đợi bà sắp xếp cho Hàn Anh nằm ngủ mới đi ra, phát hiện Phó Tạ đã đi rồi.
Hoán Hạ vội vàng trả lời: “Ma ma, lúc người đỡ cô nương đi vào, Phó tam công tử liền mang theo gã sai vặt rời đi.”
Từ ma ma khẽ vuốt càm, trên mặt hiện ra vẻ hài lòng. Bà là tì nữ hầu hạ Hầu phu nhân Lâm thị, lại tự tay chăm sóc Hàn Anh từ nhỏ đến lớn, cảm tình tự nhiên sâu nặng, thấy Phó Tạ đối đãi Hàn Anh tốt, trong nội tâm bà cũng thấy thoả mãn.
Trước khi rời đi, Từ ma ma lại hỏi công việc trực đêm tối nay của Hoán Hạ và Tẩy Xuân: “Hai người các ngươi, đêm nay ai ngủ cùng với cô nương?”
Tẩy Xuân vội nói: “Ma ma, là con.”
Từ ma ma liền dặn dò: “Trên biển gió to, không nên ngủ quá sâu, nửa đêm nhớ kiểm tra xem cô nương có đạp chăn ra không.”
Tẩy Xuân vội vàng đáp ứng.
Bởi vì uống rượu vàng, một đêm này Hàn Anh ngủ cực kì an ổn. Đợi buổi sáng tỉnh lại, phát hiện thuyền lớn ở bến tàu đã bỏ neo một đêm rồi, bắt đầu từ hôm nay sẽ không đi thuyền nữa mà chuyển sang đi bằng xe ngựa.
Vùng duyên hải Chu triều tổng cộng có bốn cứ điểm lớn, từ tây đến đông theo thứ tự là Thanh Thang, Hà Trạch, Nam Hải và Ngọc Khê. Cha cùa Hàn Anh, Hoài Ân hầu Hàn Thầm chính là trấn nam Tướng Quân, cai quản vùng duyên hải Chu triều, nơi đóng quân chính là phía tây Ngọc Khê. Phó Tạ dẫn đầu đội tàu ở bến tàu Ngọc Khê dọc theo bờ biển đi theo hướng đông đến bến tàu Nam Hải, sau đó xuống thuyền lên xe, kế tiếp là từ huyện kinh Nam Hải là Vân Châu, Uyển Châu rồi đến Châu Phủ thuộc Biện Kinh kinh thành.
Phó Tạ chỉ huy mọi người vận chuyển rương hành lý, an bài hành trình.
Hàn Anh thì an bài Tẩy Xuân chỉnh đốn hành lý, mọi chuyện thoả đáng, liền ngồi ở một bên cầm một quyển sách xem.
Ở trên xe ngựa ngồi vào chỗ của mình, Sấu Đông lặng lẽ kéo mành xe ra nhìn một chút, nhìn thấy hai đội binh sĩ lấy từng rương hành lý vận chuyển lên xe, thấp giọng hỏi: “Lúc chúng ta lên thuyền bất quá chỉ mang theo hai rương hành lí, sao hôm nay lại nhiều như vậy?”
Hàn Anh nghe vậy chỉ cười cười.
Từ ma ma cũng cười: “Đều là Hầu Gia cùng phu nhân vì cô nương chuẩn bị đồ cưới, sớm đã vận chuyển lên thuyền, phu nhân đã giao danh sách đồ cưới cho cô nương rồi.”
Sấu Đông tặc lưỡi không thôi: “Con nói không sai mà, chỉ có mấy người chúng ta, làm sao cần tới một đội tàu hơn một nghìn binh sĩ, nguyên lai là muốn vận chuyển đồ cưới cho cô nương.”
Khi bầu trời chuyển sang đen kịt, một đoàn người Phó Tạ mới tới trạm dịch ngoài thành Vân Châu.
Gã sai vặt Phó Thắng đi trước dẫn đường đã sớm tới đây, bao hết trạm dịch, lúc này liền dẫn đám người Phó Tạ tiến vào trạm dịch nghỉ tạm.
Phó Thắng vì chủ tử chuẩn bị một cái ngoại viện, nội viện, Phó Tạ mang theo mưu sĩ, người hầu cận cùng bọn sai vặt ở ngoại viện, Hàn Anh mang theo ma ma cùng nha hoàn, các loại nữ quyến ở nội viện.
Phó Tạ chỉ thị Tô Tương Chi chỉ huy binh sĩ vây quanh trạm dịch, xây dựng cơ sở tạm thời vùi nồi nấu cơm, mình thì dẫn Hàn Anh đưa vào nội viện, gặp Từ ma ma liền phân phó, an bài rất có trật tự, xong xuôi liền cáo từ đi ra.
Dùng qua cơm tối, Hàn Anh tắm rửa đơn giản một cái rồi đi ra, phát hiện bọn nha hoàn đã chuẩn bị phòng ngủ, đồ dùng đều là gối thêu nệm gấm mà nàng thường dùng, ngay cả giường nhỏ gỗ hoa lê cũng giống cái nàng thường dùng, đồng hồ báo giờ cùng bình hoa bằng ngọc đều đặt trên bàn, trong bình hoa còn cắm một cành mai chưa nở, không khỏi gật đầu cười: “Đa tạ các ngươi hao tâm tổn trí!”
Lập Xuân cầm mấy cái khăn lụa, cùng Hoán Hạ lau tóc dài ướt sũng cho Hàn Anh.
Đêm dần khuya, gió ngoài cửa sổ rất lớn, thổi bay một lượng lá cây Bạch Dương trong sân, phát ra thanh âm thanh thúy “Rào rào”, làm cho người nghe cảm thấy rét lạnh.
Hàn Anh lắng nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, tập trung suy nghĩ.
Sấu Đông cảm thấy nơi này hơi bần hàn, liền nói: “Trạm dịch này đơn sơ quá, ngay cả Địa Long cũng không có, lạnh quá, khó trách tóc cô nương nãy giờ vẫn chưa khô.”
Bởi vì tóc dài chưa khô hẳn, Hàn Anh ôm ấm lò sưởi ngồi sát Từ ma ma, tựa ở trên người Từ ma ma, nhìn Từ ma ma may quần áo cho mình, nở nụ cười nói: “Toàn bộ Đông Phương đại lục của chúng ta đều dựa vào phương bắc, mùa đông đương nhiên là lạnh hơn mùa xuân rất nhiều, Liêu quốc so với Đại Chu chúng ta còn lạnh hơn một ít đấy! Bất quá nếu là đi thuyền ở trên biển về phía nam, sẽ ngày càng ấm áp, có địa phương mùa đông cũng mặc áo mỏng.”
Sấu Đông liên tục sợ hãi thán phục, vẫn không quên vỗ mông ngựa tâng bốc Hàn Anh: “Cô nương hiểu biết thật đấy!”
Hàn Anh khẽ cười.
Nhuận Thu cùng Sấu Đông đi vào phòng ngủ chỉnh đốn, Tẩy Xuân cùng Hoán Hạ liền cầm đồ thêu lên may vá cùng cô nương nói chuyện phiếm.
Nghe đồng hồ báo giờ trong nhà mang theo, kim ngắn báo giờ Hợi, Hàn Anh che miệng lại ngáp một cái: “Buồn ngủ quá!”
Nàng vừa dứt lời, người đứng hầu bên ngoài mành vải bông liền cách rèm hồi báo: “Bẩm cô nương, Tam công tử tới!”
Hàn Anh lười biếng mà duỗi lưng một cái, đứng dậy xuống giường chuẩn bị nghênh đón.
Mành vải bông treo trên cửa nhà chính được xốc lên, Phó Tạ mặc cẩm bào màu trắng thêu chỉ bạc, đeo ngọc quan màu đen đi đến.
Hàn Anh quỳ gối hành lễ: “Bái kiến ca ca!”
Lúc này nàng mặc áo gấm trắng thuần thêu trăm con bướm nhỏ, quần lụa mỏng đỏ thẫm, tóc dài ẩm ướt rối tung xõa xuống dưới, dài tới mắt cá chân, làm nổi bật lên toàn bộ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn.
Nàng quỳ gối hành lễ, tóc dài tùy ý trượt đi qua, thiếu chút nữa chạm trên mặt đất.
Hoán Hạ đi theo phía sau bên cạnh Hàn Anh tay mắt lanh lẹ, vươn tay giữ toàn bộ lọn tóc của Hàn Anh trong tay của mình.
Phó Tạ đã duỗi ra tay, lặng lẽ không đấu vết mà rụt trở về, từ trên cao nhìn xuống Hàn Anh: “Đứng dậy đi!”
Sau khi ngồi xuống trên giường gấm, Phó Tạ tiếp nhận trà chén Tẩy Xuân dâng lên, để trên bàn nhỏ đặt trên giường. Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Hàn Anh từ trong tay đại nha hoàn khác tiếp nhận một trà chén nhỏ chuẩn bị muốn uống, đôi mi thanh tú không khỏi cau lại: “Đã khuya rồi, không nên uống trà.”
Hàn Anh: “...”
Sóng mắt nàng lưu chuyển nhìn Phó Tạ, thanh âm yêu kiều mềm mại: “Nhưng muội có chút khát nha!”
Phó Tạ không chịu được bộ dạng này của nàng, trực tiếp chỉ thị Tẩy Xuân: “Cho cô nương các ngươi một ly nước ấm.”
Tẩy Xuân có chút sợ hắn, cũng không dám nhìn mặt cô nương nhà mình, đáp “Vâng”, cúi đầu lui xuống.
Hàn Anh bĩu môi nhìn bóng lưng Tẩy Xuân, trong nội tâm rất là lo lắng, nếu như Hoán Hạ lanh lợi đi lấy nước ấm, nàng nhất định sẽ đặc biệt tìm một cái chén nho nhỏ; nhưng mà Tẩy Xuân đi, sợ sẽ không thể nghĩ tới chuyện này đâu.
Phó Tạ mặt không biểu tình ngồi ở chỗ kia, Hàn Anh ngồi cách hắn một cái bàn, cả hai không ai nói gì, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Từ ma ma cùng Hoán Hạ yên tĩnh đứng hầu trong nhà chính, một tiếng thở mạnh cũng không dám. Đèn cầy bỗng nhiên nổ, phát ra thanh âm liên tục không ngừng “Đùng”, dường như ở bên tai các nàng nổ vang, bầu không khí áp lực cực kỳ.
Cũng không lâu lắm Tẩy Xuân đã trở lại rồi.
Hàn Anh nhìn thoáng qua khay bưng trên tay nàng, quả thật trên đó để một cái tách miệng rộng màu trắng bạc, đáy tách màu đen, liền biết chính mình đoán không sai, không khỏi nhìn Phó Tạ, bề ngoài tỏ ý không cam lòng. Bất ngờ Phó Tạ cũng đang nhìn nàng, hai người ánh mắt giao nhau, Hàn Anh phát hiện lông mi Phó Tạ rất dày, làm nổi bật lên một đôi mắt phượng, trông rất dễ nhìn.
Trái tim của nàng không khỏi nhảy rộn một cái, vội vàng dời đi ánh mắt.
Hàn Anh cảm giác mặt mình có chút nóng lên, liền lặng lẽ sờ soạng, quả thật nóng lắm đấy...
Phó Tạ cũng dời đi ánh mắt, nỗi lòng bình tĩnh như nước —— với hắn mà nói, Hàn Anh chỉ là một tiểu hài tử cần hắn quản giáo.
Tiếp nhận tách nước, Hàn Anh uống hai phần liền buông ra, lại nghe thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phó Tạ truyền tới: “Uống xong chưa.”
Nàng cầm cái tách có chút ủy khuất mà nhìn về phía Phó Tạ: “Nước nhiều lắm, muội uống không hết!”
Hàn Anh mắt to lập tức bịt kín một tầng hơi nước, còn đặc biệt mở trừng hai mắt, ý đồ cho nước mắt rớt ra.
Đáng tiếc Phó Tạ bất vi sở động, lẳng lặng nhìn nàng, đợi nàng uống xong.
Song phương giằng co một lát, Hàn Anh không lay chuyển được Phó Tạ, đành phải ủy ủy khuất khuất uống hết một chén nước đầy.
Từ ma ma đứng hầu một bên nhìn Phó Tạ buộc Hàn Anh uống một ly nước ấm, con mắt đều cười đến nhìn không thấy rồi —— cô nương nói nước ấm không có hương vị, từ nhỏ liền chán ghét, ngay cả Hầu Gia cùng phu nhân đều không nghe, không nghĩ tới lại bị cô gia cho câu thúc, thật sự là “Nước chát điểm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn”!
Thấy Hàn Anh đã uống nước xong, Phó Tạ đang muốn nói nàng nên ngủ sớm dậy sớm, thì thấy Hàn Anh lộ ra đáy tách cho hắn nhìn, trong miệng hậm hực nói: “Nếu đêm nay muội chết đuối trên giường, đều là lỗi của huynh!”
Phó Tạ: “...”
Hắn có chút lúng túng, liền lấy tay che miệng lại, ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Từ ma ma phân phó: “Đừng cho nàng ngủ vội, cho nàng chơi hai khắc nữa, sau đó làm cho nàng một chén sữa nóng rồi hãy ngủ.”
Từ ma ma vui vẻ ra mặt ngồi xổm thân hành lễ: “Vâng, cô gia! Lão nô hiểu được!”
Hàn Anh thiếu chút nữa bị sặc, mới đó mà đã gọi là “Cô gia” rồi hả?!
/152
|