Phó Bình so với Phó An thì cẩn thận hơn một chút, thấy công tử ở bên trong màn trướng cả buổi không có động tĩnh, liền bảo Phó An đợi ở bên ngoài, còn mình thì mò mẫm đi vào, đứng ở ngoài mành rèm thấp giọng nói: Công tử, xin cho nô tài đi vào bẩm báo.
Một lúc lâu sau, bên trong màn trướng truyền đến giọng nói lành lạnh của Phó Tạ âm: Đi vào đi!
Phó Bình đi vào.
Sau khi đi vào hắn không vội nói chuyện mà quét mắt nhìn một vòng, thấy Hàn cô nương đưa tới bốn cái hộp da trâu tinh xảo đậy nắp, nhìn không ra bên trong đựng cái gì, liền hành lễ, cúi đầu bẩm: Công tử, lúc Hàn cô nương xem thư của người, dường như rất không... Rất hài lòng...
Đôi lông mày thanh tú của Phó Tạ nhíu lại, đôi mắt phượng như sóng nước mênh hông mang theo nghi vấn nhìn hắn.
Phó Bình thấy công tử nhà mình còn chưa thông suốt, liền nhắm mắt nói: Công tử, thơ người gửi cho Hàn cô nương hình như hơi ngắn...
Cuối cùng Phó Tạ đã hiểu.
Hắn nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: Đi ra ngoài đi! Hắn không phải không muốn viết dài, nhưng mấy ngày trước hắn không phải tác chiến thì cũng phải hành quân gấp, thật sự là không có thời gian viết dài.
Nhưng cho tới bây giờ, nghĩ đến Hàn Anh ngay cả một phong thư cũng không chịu viết cho hắn, trong lòng Phó Tạ cũng có chút trống rỗng, kích động nghĩ rằng sau khi gặp lại Hàn Anh phải hảo hảo giáo huấn nàng một trận mới được; thế nhưng khi nhớ lại Hàn Anh luôn luôn lười biếng lại tự tay làm đồ trong và quần lót cho hắn, trong lòng Phó Tạ lại có chút ấm áp, rất muốn sờ sờ tóc Hàn Anh, ôm nàng hôn một cái...
Phó Bình đáp Vâng , lui về sau hai bước, cuối cùng thật sự nhìn không được, ho khan một tiếng, nói: Công tử, nô tài có một ý tưởng nho nhỏ...
Phó Tạ liếc hắn: nói mau!
Nô tài nói liền, Phó Bình vừa nói vừa suy tư, Không biết hôm nay người có rảnh không, hôm nay Phó Tĩnh đang muốn giao mật tín cho Quốc Công gia, có thể viết phong thư gửi cho Hàn cô nương, đi theo mật tín của Quốc Công gia.
Phó Tạ cảm thấy chủ ý này của Phó Bình dường như rất thuận tiện, đang muốn đáp ứng, lòng lại suy nghĩ một vòng, lại nói: Ngươi đi xuống trước đi! Hắn tính kế một phen, cảm thấy không bao lâu nữa sẽ gặp lại Hàn Anh rồi, không viết thư cũng không sao.
Hắn chia chiến báo ra mấy phần rồi gửi đi Xu Mật Viện và phủ Trấn Bắc tướng quân.
Nói tới triều đình, lòng Thừa Dận Đế luôn nghi kỵ, sẽ không yên tâm để hắn dẫn mười vạn kỵ binh đóng giữ Tây Cương, mà Tể Tướng Thôi Thành Trân và Xu Mật Sứ càng không yên tâm, bởi vậy trong thời gian ngắn nhất định sẽ tuyên hắn vào kinh.
Ngay cả phụ thân của hắn, chức Trấn Tây Tướng Quân luôn luôn do Từ Bình Xuân đảm nhiệm, mà đại ca Phó Tùng của hắn phụ trợ, phủ Trấn Tây Tướng Quân này tương lai sợ là muốn giao lại cho đại ca của hắn, hôm nay Từ Bình Xuân dẫn đầu từ Lan Châu chạy tới chuẩn bị tiếp nhận thành quả thắng lợi, cho nên nhất định sẽ điều hắn đi.
Như vậy, trong một tháng hắn nhất định sẽ nhận được ý chỉ rời khỏi Lương Châu.
Phó Bình rất khó hiểu, nhưng biết tính tình công tử nên không dám hỏi nhiều, đành phải lui xuống.
Ngày hôm đó vì dưỡng bảo bảo trong bụng mẫu thân, Hàn Anh ôm nguyệt cầm khảy bài ‘giang thành tử’ cho Lâm thị nghe, Hàn Linh cũng ở một bên cùng nghe.
Hàn Anh nhẹ nhàng gãy dây đàn, tiếng nhạc giống như mưa phùn chậm rãi rơi, làm Lâm thị không khỏi lệ rơi ròng ròng.
Hàn Linh không nghĩ tới Hàn Anh còn có tài năng này, trong lòng không khỏi có chút mờ mịt. Nàng còn tưởng Hàn Anh trời sinh yếu ớt, nhất định là không học vấn không nghề nghiệp, thế nhưng một đường đồng hành, nàng dần dần phát hiện Hàn Anh thật ra biết rất nhiều thứ...
Hàn Anh đang ở cùng mẫu thân, Hàn Thầm từ bên ngoài đã trở về.
Hàn Anh rót cho Hàn Thầm một ly trà, thuận miệng hỏi một câu: Phụ thân đi gặp ai vậy?
Tổng đốc đường sông Liêu Hà Trần Hi, Hàn Thầm nâng chung trà lên thưởng thức một hơi, nói, Hắn muốn vận chuyển lương thảo đi Lương Châu, cần phải tiến hành phối hợp với phủ Trấn Bắc tướng quân.
Dứt lời, Hàn Thầm đặt chén trà xuống, trong mắt tràn đầy ưu sầu, không khỏi thở dài.
Hàn Anh hỏi vội: Phụ thân, người làm sao vậy?
Hàn Thầm thấp giọng nói: Phó Tạ dâng tấu cho bệ hạ và Xu Mật Viện, nói rõ Tây Bắc rất lạnh, sắp bước vào mùa gió tuyết, quân đội của hắn đa phần đến từ cấm quân, gần Biện Kinh, căn bản khó có thể thích ứng với cái lạnh khủng khiếp ở Tây Cương, binh sĩ cần thêm áo bông dày để vượt qua mùa đông.
Ông nhíu mày kiếm: Thế nhưng bệ hạ căn bản không quản những chuyện này, mà Thôi Tể Tướng tuyên bố quốc khố trống rỗng, cuối cùng đưa đi chính là áo hai lớp, ngay cả áo bông cũng không có.
Giọng nói Hàn Thầm dần dần kích động: Mùa gió tuyết ở Tây Cương nước đóng thành băng, áo hai lớp sao có thể giúp binh sĩ vượt qua mùa đông?
Hàn Anh giật mình, suy nghĩ một chút, nói: Phụ thân, khi nào Trần Hi xuất phát?
Hàn Thầm thấy nữ nhi hỏi thăm, liền nói: Ba ngày sau xuất phát.
Thấy Hàn Anh như có điều suy nghĩ, Hàn Thầm liền hỏi nàng: Làm sao vậy?
Hàn Anh suy nghĩ một chút, cười tủm tỉm nắm cánh tay phụ thân: Phụ thân, người đi gặp Trần Hi một chuyến nữa đi, con có một chủ ý nho nhỏ!
Trên giường gấm ở chính đường Đồng Viện xếp bảy tám miếng da dê đã thuộc tốt, Hàn Anh đang nhìn từng cái một.
Nàng đứng ở một bên ngoan ngoãn nghe chưởng quầy Khâu Tín ở cửa hàng da Tín Nghĩa Phường Liêu Châu giải thích.
Lâm thị ngồi ở trên ghế nhìn nữ nhi bận rộn, cười nhưng không nói.
Sau khi Hàn Anh cầm mỗi miếng xem qua một lần, thật có chút khó quyết định, liền hỏi Khâu Tín: Trong những loại này, loại nào mềm mại ấm áp, lại nhẹ nhàng rắn chắc, không dễ bị đao kiếm chọc thủng?
Khâu Tín tập trung suy nghĩ một lát, tiến lên lựa chọn một phen rồi lấy ra một miếng đưa cho Hàn Anh nói: Cô nương, mời xem miếng này!
Hàn Anh vuốt nhẹ một cái, cảm thấy có chút mềm mại êm dịu, liền hỏi Khâu Tín: Loại da dê này, làm một cái áo ngắn cho nam tử trưởng thành đại khái cần bao nhiêu bạc? Có thể mua vào với số lượng lớn không?
Khâu Tín suy nghĩ một chút, nói thẳng: Nếu như mua vào số lượng lớn, một cái ước chừng khoảng năm lượng bạc. Loại áo da cừu non này, tuy rằng ấm áp, nhưng quý nhân thường không mặc, đều là người buôn bán nhỏ mặc, cho nên giá cả thường không cao.
Hàn Anh trầm giọng nói: Có thể bớt một chút nữa hay không?
Khâu Tín suy nghĩ một lát: Cô nương đại khái cần bao nhiêu cái?
Hàn Anh không cần nghĩ ngợi nói: Mười vạn cái!
Khâu Tín trầm mặc chốc lát nói: Xin cho nô tài thời gian ba ngày.
Hàn Anh nhìn ánh mắt của hắn: Hai ngày. Hai ngày sau Trần Hi phải xuất phát vận chuyển quân lương đi Lương Châu rồi.
Khâu Tín hít sâu một hơi: Nô tài sẽ cố gắng hết sức.
Hàn Anh trầm giọng nói: Không phải hết sức, mà là phải nhất định hoàn thành!
Khâu Tín im lặng một lát, nói: Vâng. Đợi Khâu Tín đi ra, lúc này Hàn Anh mới thở dài một hơi, bưng bát trà trong tay mẫu lên thân nhìn nhìn, thấy bên trong là trà hoa quả liền uống.
Lâm thị vội nói: Trà lạnh lắm rồi
Lời của bà còn chưa nói hết, Hàn Anh đã một hơi uống cạn nước trà quả mát lạnh, Lâm thị đành phải oán giận nói: Nha đầu con, thiệt là!
Hàn Anh cười hì hì nói: Mẫu thân, con còn muốn uống....uố...ng!
Người hầu bên cạnh đang muốn tiến lên, nhưng Lâm thị ngăn cản các nàng: Để ta.
Bà bưng ấm trà lên, tự mình rót cho Hàn Anh một chén trà hoa quả ấm áp, sau khi đưa cho Hàn Anh chậm rãi nói: A Anh, bạc đủ không? Không đủ thì nói mẫu thân bù cho con.
Hàn Anh nói: Mẫu thân, bạc riêng của con đủ dùng rồi.
Nàng lại nhìn mẫu thân, ôn nhu giải thích: Mẫu thân, con cũng chỉ là cố gắng hết sức thôi... Binh sĩ vì quốc gia chinh chiến ở biên quan trả giá bằng máu tươi thậm chí bằng sinh mệnh, lại phải dùng áo hai lớp chịu đựng rét lạnh ở Tây Bắc, nàng không làm được cái khác, liền muốn ở phương diện này dùng khả năng của mình làm chút chuyện giúp Phó Tạ...
Chạng vạng tối ngày đông, bầu trời rất mau tối, đợi binh sĩ sắp xếp xong xe ngựa vận chuyển lương thực, trời đã tối đen.
Binh sĩ đốt đèn lồng, Trần Hi đợi quan viên tuần tra mấy trăm chiếc xe lớn chuẩn bị xuất phát.
Chu Hân Đồng thấy hơn mười chiếc xe lớn phía sau vẫn trống không, liền thấp giọng hỏi Trần Hi: Tiểu Trần đại nhân, mười vạn cái áo da dê chống lạnh, tính ra cũng không phải là một con số nhỏ, vị Hàn cô nương kia không phải là nói đùa sao? Một người nuôi dưỡng ở khuê phòng, sao có thể làm ra nghĩa cử như vậy? Chẳng lẽ là đang nói đùa?
Trần Hi lại cười nói: Ta tin tưởng nàng ấy. Thật ra tuy thân thể Hàn Anh trổ mã tốt, khuôn mặt xinh đẹp non nớt, nhìn nho nhỏ, thế nhưng hắn cũng không rõ nguyên nhân, chính là không khỏi tín nhiệm Hàn Anh.
Khi hai người đang nói chuyện, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng đoàn xe ù ù, rất nhanh thân binh của Trần Hi tới hồi báo: Bẩm đại nhân, có hai người cầu kiến, tự xưng là Đường Đại Phúc và Khâu Tín, nói là phủ hoài ân hầu chỉ thị bọn họ áp giải quân phục tới!
Trong lòng Trần Hi dâng lên một loại tình cảm ấm áp, hắn mỉm cười nhìn Chu Hân Đồng và nói: Chu tiên sinh, ta nói không sai chứ?
Chu Hân Đồng vuốt chòm râu nói: Vị Hàn cô nương này thật sự là lấy phu làm trời mà!
Lại liên tục cảm thán: Phó tam công tử thật có phúc! Thật là có phúc mà!
Trần Hi: ... Lời này hắn thực sự không thích nghe.
Một tháng sau, Phó Tạ đang mang người kiểm tra binh sĩ xây dựng bờ phòng ngự phía đông của sọng A Tát Nhĩ, Phó An Phi ngựa lên phía trước hồi báo: Công tử, Hứa công công phụng mệnh truyền chỉ đã đến, đang ở phủ tướng quân chờ người!
Phó Tạ trầm giọng nói: Hứa công công nào? Là Hứa Chiếu Thủy hay Hứa Lập Dương?
Phó An vội cười nói: là tiểu Hứa công công!
Phó Tạ biết là Hứa Lập Dương, liền gật đầu. Hứa Lập Dương là người một nhà, so với Hứa Chiếu Thủy dễ dàng hơn.
Hắn nhìn Phó An, đợi Phó An nói ý đồ Hứa Lập Dương đến đây.
Phó An hiểu ý, ghé sát vào Phó Tạ thấp giọng bẩm báo: Công tử, tiểu Hứa công công nói, bệ hạ chỉ thị binh sĩ chúng ta quay về đóng quân ở Lan Châu, còn người hồi kinh phục mệnh; chỉ thị Từ Bình Xuân từ Lan Châu triệu hồi đóng giữ Lương Châu.
Phó Tạ đang muốn mang đám người Chu Thanh quay về nghênh đón đặc sứ của Thừa Dận Đế, nhưng Phó Bình cỡi ngựa dẫn theo hai gã sai vặt chạy như bay tới.
Vẻ mặt Phó Bình vui mừng ghìm chặt ngựa, từ trên lưng ngựa lăn xuống dưới, quỳ một chân trên đất hành lễ nói: Bẩm công tử, tiểu Trần đại nhân đến rồi!
Sau khi hắn đứng dậy vui rạo rực nói: Tiểu Trần đại nhân không chỉ vận chuyển đầy đủ quân lương từ Liêu châu đến, còn mang theo mười vạn áo da dê làm cho quân đội do Hàn cô nương gửi tới!
Phó Tạ: ...
Trên đường Quay về lều lớn, Phó Tạ đầy cõi lòng tâm sự ngồi trên lưng ngựa, yên lặng suy nghĩ về hành động tiếp theo.
Hứa Lập Dương mang ý chỉ đến là hắn đã sớm đoán được, bởi vậy trong lòng của hắn mặc dù có chút phiền não, nhưng có phần đã tính trước.
Chỉ là nghĩ đến Hàn Anh, trong lòng của hắn cũng có chút loạn, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói Thật là nha đầu khờ!
Thế nhưng, nha đầu này là thê tử của hắn, ông trời cuối cùng cũng không đối xử lạnh nhạt với hắn...
Một lúc lâu sau, bên trong màn trướng truyền đến giọng nói lành lạnh của Phó Tạ âm: Đi vào đi!
Phó Bình đi vào.
Sau khi đi vào hắn không vội nói chuyện mà quét mắt nhìn một vòng, thấy Hàn cô nương đưa tới bốn cái hộp da trâu tinh xảo đậy nắp, nhìn không ra bên trong đựng cái gì, liền hành lễ, cúi đầu bẩm: Công tử, lúc Hàn cô nương xem thư của người, dường như rất không... Rất hài lòng...
Đôi lông mày thanh tú của Phó Tạ nhíu lại, đôi mắt phượng như sóng nước mênh hông mang theo nghi vấn nhìn hắn.
Phó Bình thấy công tử nhà mình còn chưa thông suốt, liền nhắm mắt nói: Công tử, thơ người gửi cho Hàn cô nương hình như hơi ngắn...
Cuối cùng Phó Tạ đã hiểu.
Hắn nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: Đi ra ngoài đi! Hắn không phải không muốn viết dài, nhưng mấy ngày trước hắn không phải tác chiến thì cũng phải hành quân gấp, thật sự là không có thời gian viết dài.
Nhưng cho tới bây giờ, nghĩ đến Hàn Anh ngay cả một phong thư cũng không chịu viết cho hắn, trong lòng Phó Tạ cũng có chút trống rỗng, kích động nghĩ rằng sau khi gặp lại Hàn Anh phải hảo hảo giáo huấn nàng một trận mới được; thế nhưng khi nhớ lại Hàn Anh luôn luôn lười biếng lại tự tay làm đồ trong và quần lót cho hắn, trong lòng Phó Tạ lại có chút ấm áp, rất muốn sờ sờ tóc Hàn Anh, ôm nàng hôn một cái...
Phó Bình đáp Vâng , lui về sau hai bước, cuối cùng thật sự nhìn không được, ho khan một tiếng, nói: Công tử, nô tài có một ý tưởng nho nhỏ...
Phó Tạ liếc hắn: nói mau!
Nô tài nói liền, Phó Bình vừa nói vừa suy tư, Không biết hôm nay người có rảnh không, hôm nay Phó Tĩnh đang muốn giao mật tín cho Quốc Công gia, có thể viết phong thư gửi cho Hàn cô nương, đi theo mật tín của Quốc Công gia.
Phó Tạ cảm thấy chủ ý này của Phó Bình dường như rất thuận tiện, đang muốn đáp ứng, lòng lại suy nghĩ một vòng, lại nói: Ngươi đi xuống trước đi! Hắn tính kế một phen, cảm thấy không bao lâu nữa sẽ gặp lại Hàn Anh rồi, không viết thư cũng không sao.
Hắn chia chiến báo ra mấy phần rồi gửi đi Xu Mật Viện và phủ Trấn Bắc tướng quân.
Nói tới triều đình, lòng Thừa Dận Đế luôn nghi kỵ, sẽ không yên tâm để hắn dẫn mười vạn kỵ binh đóng giữ Tây Cương, mà Tể Tướng Thôi Thành Trân và Xu Mật Sứ càng không yên tâm, bởi vậy trong thời gian ngắn nhất định sẽ tuyên hắn vào kinh.
Ngay cả phụ thân của hắn, chức Trấn Tây Tướng Quân luôn luôn do Từ Bình Xuân đảm nhiệm, mà đại ca Phó Tùng của hắn phụ trợ, phủ Trấn Tây Tướng Quân này tương lai sợ là muốn giao lại cho đại ca của hắn, hôm nay Từ Bình Xuân dẫn đầu từ Lan Châu chạy tới chuẩn bị tiếp nhận thành quả thắng lợi, cho nên nhất định sẽ điều hắn đi.
Như vậy, trong một tháng hắn nhất định sẽ nhận được ý chỉ rời khỏi Lương Châu.
Phó Bình rất khó hiểu, nhưng biết tính tình công tử nên không dám hỏi nhiều, đành phải lui xuống.
Ngày hôm đó vì dưỡng bảo bảo trong bụng mẫu thân, Hàn Anh ôm nguyệt cầm khảy bài ‘giang thành tử’ cho Lâm thị nghe, Hàn Linh cũng ở một bên cùng nghe.
Hàn Anh nhẹ nhàng gãy dây đàn, tiếng nhạc giống như mưa phùn chậm rãi rơi, làm Lâm thị không khỏi lệ rơi ròng ròng.
Hàn Linh không nghĩ tới Hàn Anh còn có tài năng này, trong lòng không khỏi có chút mờ mịt. Nàng còn tưởng Hàn Anh trời sinh yếu ớt, nhất định là không học vấn không nghề nghiệp, thế nhưng một đường đồng hành, nàng dần dần phát hiện Hàn Anh thật ra biết rất nhiều thứ...
Hàn Anh đang ở cùng mẫu thân, Hàn Thầm từ bên ngoài đã trở về.
Hàn Anh rót cho Hàn Thầm một ly trà, thuận miệng hỏi một câu: Phụ thân đi gặp ai vậy?
Tổng đốc đường sông Liêu Hà Trần Hi, Hàn Thầm nâng chung trà lên thưởng thức một hơi, nói, Hắn muốn vận chuyển lương thảo đi Lương Châu, cần phải tiến hành phối hợp với phủ Trấn Bắc tướng quân.
Dứt lời, Hàn Thầm đặt chén trà xuống, trong mắt tràn đầy ưu sầu, không khỏi thở dài.
Hàn Anh hỏi vội: Phụ thân, người làm sao vậy?
Hàn Thầm thấp giọng nói: Phó Tạ dâng tấu cho bệ hạ và Xu Mật Viện, nói rõ Tây Bắc rất lạnh, sắp bước vào mùa gió tuyết, quân đội của hắn đa phần đến từ cấm quân, gần Biện Kinh, căn bản khó có thể thích ứng với cái lạnh khủng khiếp ở Tây Cương, binh sĩ cần thêm áo bông dày để vượt qua mùa đông.
Ông nhíu mày kiếm: Thế nhưng bệ hạ căn bản không quản những chuyện này, mà Thôi Tể Tướng tuyên bố quốc khố trống rỗng, cuối cùng đưa đi chính là áo hai lớp, ngay cả áo bông cũng không có.
Giọng nói Hàn Thầm dần dần kích động: Mùa gió tuyết ở Tây Cương nước đóng thành băng, áo hai lớp sao có thể giúp binh sĩ vượt qua mùa đông?
Hàn Anh giật mình, suy nghĩ một chút, nói: Phụ thân, khi nào Trần Hi xuất phát?
Hàn Thầm thấy nữ nhi hỏi thăm, liền nói: Ba ngày sau xuất phát.
Thấy Hàn Anh như có điều suy nghĩ, Hàn Thầm liền hỏi nàng: Làm sao vậy?
Hàn Anh suy nghĩ một chút, cười tủm tỉm nắm cánh tay phụ thân: Phụ thân, người đi gặp Trần Hi một chuyến nữa đi, con có một chủ ý nho nhỏ!
Trên giường gấm ở chính đường Đồng Viện xếp bảy tám miếng da dê đã thuộc tốt, Hàn Anh đang nhìn từng cái một.
Nàng đứng ở một bên ngoan ngoãn nghe chưởng quầy Khâu Tín ở cửa hàng da Tín Nghĩa Phường Liêu Châu giải thích.
Lâm thị ngồi ở trên ghế nhìn nữ nhi bận rộn, cười nhưng không nói.
Sau khi Hàn Anh cầm mỗi miếng xem qua một lần, thật có chút khó quyết định, liền hỏi Khâu Tín: Trong những loại này, loại nào mềm mại ấm áp, lại nhẹ nhàng rắn chắc, không dễ bị đao kiếm chọc thủng?
Khâu Tín tập trung suy nghĩ một lát, tiến lên lựa chọn một phen rồi lấy ra một miếng đưa cho Hàn Anh nói: Cô nương, mời xem miếng này!
Hàn Anh vuốt nhẹ một cái, cảm thấy có chút mềm mại êm dịu, liền hỏi Khâu Tín: Loại da dê này, làm một cái áo ngắn cho nam tử trưởng thành đại khái cần bao nhiêu bạc? Có thể mua vào với số lượng lớn không?
Khâu Tín suy nghĩ một chút, nói thẳng: Nếu như mua vào số lượng lớn, một cái ước chừng khoảng năm lượng bạc. Loại áo da cừu non này, tuy rằng ấm áp, nhưng quý nhân thường không mặc, đều là người buôn bán nhỏ mặc, cho nên giá cả thường không cao.
Hàn Anh trầm giọng nói: Có thể bớt một chút nữa hay không?
Khâu Tín suy nghĩ một lát: Cô nương đại khái cần bao nhiêu cái?
Hàn Anh không cần nghĩ ngợi nói: Mười vạn cái!
Khâu Tín trầm mặc chốc lát nói: Xin cho nô tài thời gian ba ngày.
Hàn Anh nhìn ánh mắt của hắn: Hai ngày. Hai ngày sau Trần Hi phải xuất phát vận chuyển quân lương đi Lương Châu rồi.
Khâu Tín hít sâu một hơi: Nô tài sẽ cố gắng hết sức.
Hàn Anh trầm giọng nói: Không phải hết sức, mà là phải nhất định hoàn thành!
Khâu Tín im lặng một lát, nói: Vâng. Đợi Khâu Tín đi ra, lúc này Hàn Anh mới thở dài một hơi, bưng bát trà trong tay mẫu lên thân nhìn nhìn, thấy bên trong là trà hoa quả liền uống.
Lâm thị vội nói: Trà lạnh lắm rồi
Lời của bà còn chưa nói hết, Hàn Anh đã một hơi uống cạn nước trà quả mát lạnh, Lâm thị đành phải oán giận nói: Nha đầu con, thiệt là!
Hàn Anh cười hì hì nói: Mẫu thân, con còn muốn uống....uố...ng!
Người hầu bên cạnh đang muốn tiến lên, nhưng Lâm thị ngăn cản các nàng: Để ta.
Bà bưng ấm trà lên, tự mình rót cho Hàn Anh một chén trà hoa quả ấm áp, sau khi đưa cho Hàn Anh chậm rãi nói: A Anh, bạc đủ không? Không đủ thì nói mẫu thân bù cho con.
Hàn Anh nói: Mẫu thân, bạc riêng của con đủ dùng rồi.
Nàng lại nhìn mẫu thân, ôn nhu giải thích: Mẫu thân, con cũng chỉ là cố gắng hết sức thôi... Binh sĩ vì quốc gia chinh chiến ở biên quan trả giá bằng máu tươi thậm chí bằng sinh mệnh, lại phải dùng áo hai lớp chịu đựng rét lạnh ở Tây Bắc, nàng không làm được cái khác, liền muốn ở phương diện này dùng khả năng của mình làm chút chuyện giúp Phó Tạ...
Chạng vạng tối ngày đông, bầu trời rất mau tối, đợi binh sĩ sắp xếp xong xe ngựa vận chuyển lương thực, trời đã tối đen.
Binh sĩ đốt đèn lồng, Trần Hi đợi quan viên tuần tra mấy trăm chiếc xe lớn chuẩn bị xuất phát.
Chu Hân Đồng thấy hơn mười chiếc xe lớn phía sau vẫn trống không, liền thấp giọng hỏi Trần Hi: Tiểu Trần đại nhân, mười vạn cái áo da dê chống lạnh, tính ra cũng không phải là một con số nhỏ, vị Hàn cô nương kia không phải là nói đùa sao? Một người nuôi dưỡng ở khuê phòng, sao có thể làm ra nghĩa cử như vậy? Chẳng lẽ là đang nói đùa?
Trần Hi lại cười nói: Ta tin tưởng nàng ấy. Thật ra tuy thân thể Hàn Anh trổ mã tốt, khuôn mặt xinh đẹp non nớt, nhìn nho nhỏ, thế nhưng hắn cũng không rõ nguyên nhân, chính là không khỏi tín nhiệm Hàn Anh.
Khi hai người đang nói chuyện, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng đoàn xe ù ù, rất nhanh thân binh của Trần Hi tới hồi báo: Bẩm đại nhân, có hai người cầu kiến, tự xưng là Đường Đại Phúc và Khâu Tín, nói là phủ hoài ân hầu chỉ thị bọn họ áp giải quân phục tới!
Trong lòng Trần Hi dâng lên một loại tình cảm ấm áp, hắn mỉm cười nhìn Chu Hân Đồng và nói: Chu tiên sinh, ta nói không sai chứ?
Chu Hân Đồng vuốt chòm râu nói: Vị Hàn cô nương này thật sự là lấy phu làm trời mà!
Lại liên tục cảm thán: Phó tam công tử thật có phúc! Thật là có phúc mà!
Trần Hi: ... Lời này hắn thực sự không thích nghe.
Một tháng sau, Phó Tạ đang mang người kiểm tra binh sĩ xây dựng bờ phòng ngự phía đông của sọng A Tát Nhĩ, Phó An Phi ngựa lên phía trước hồi báo: Công tử, Hứa công công phụng mệnh truyền chỉ đã đến, đang ở phủ tướng quân chờ người!
Phó Tạ trầm giọng nói: Hứa công công nào? Là Hứa Chiếu Thủy hay Hứa Lập Dương?
Phó An vội cười nói: là tiểu Hứa công công!
Phó Tạ biết là Hứa Lập Dương, liền gật đầu. Hứa Lập Dương là người một nhà, so với Hứa Chiếu Thủy dễ dàng hơn.
Hắn nhìn Phó An, đợi Phó An nói ý đồ Hứa Lập Dương đến đây.
Phó An hiểu ý, ghé sát vào Phó Tạ thấp giọng bẩm báo: Công tử, tiểu Hứa công công nói, bệ hạ chỉ thị binh sĩ chúng ta quay về đóng quân ở Lan Châu, còn người hồi kinh phục mệnh; chỉ thị Từ Bình Xuân từ Lan Châu triệu hồi đóng giữ Lương Châu.
Phó Tạ đang muốn mang đám người Chu Thanh quay về nghênh đón đặc sứ của Thừa Dận Đế, nhưng Phó Bình cỡi ngựa dẫn theo hai gã sai vặt chạy như bay tới.
Vẻ mặt Phó Bình vui mừng ghìm chặt ngựa, từ trên lưng ngựa lăn xuống dưới, quỳ một chân trên đất hành lễ nói: Bẩm công tử, tiểu Trần đại nhân đến rồi!
Sau khi hắn đứng dậy vui rạo rực nói: Tiểu Trần đại nhân không chỉ vận chuyển đầy đủ quân lương từ Liêu châu đến, còn mang theo mười vạn áo da dê làm cho quân đội do Hàn cô nương gửi tới!
Phó Tạ: ...
Trên đường Quay về lều lớn, Phó Tạ đầy cõi lòng tâm sự ngồi trên lưng ngựa, yên lặng suy nghĩ về hành động tiếp theo.
Hứa Lập Dương mang ý chỉ đến là hắn đã sớm đoán được, bởi vậy trong lòng của hắn mặc dù có chút phiền não, nhưng có phần đã tính trước.
Chỉ là nghĩ đến Hàn Anh, trong lòng của hắn cũng có chút loạn, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói Thật là nha đầu khờ!
Thế nhưng, nha đầu này là thê tử của hắn, ông trời cuối cùng cũng không đối xử lạnh nhạt với hắn...
/152
|