Bởi vì hôm nay trong phủ có tiệc, sáng sớm Hàn Anh đã bị Từ ma ma đánh thức, nhưng cũng không vội thức dậy mà nằm lỳ ở trên giường suy nghĩ.
Hôm nay Hàn Anh phải mặc ba bộ quần áo buổi tối hôm qua đã chuẩn bị xong, Tẩy Xuân và Sấu Đông đang sắp xếp lại.
Sấu Đông một bên bận rộn một bên tức giận nói: “Rõ ràng cô nương mới đích tôn đích nữ của Hầu phủ, dựa vào cái gì đại cô nương muốn mặc màu hồng?”
Hàn Anh ôm gối thêu liếc mắt đưa tình nói: “Bởi vì ta đã có hôn phu rồi!”
Sấu Đông: “Hả?”
Tẩy Xuân “Phốc” một tiếng nở nụ cười, khẽ đẩy Sấu Đông nói: “Trong khoảng thời gian này Nhị phu nhân muốn đại cô nương thể hiện trước mặt người khác, đại cô nương thay đổi cách ăn mặc một chút là điều đương nhiên.”
Nàng cười nhìn cô nương nhà mình một chút, nói: “Cô nương chúng ta vốn rất xinh đẹp rồi, chẳng lẽ còn muốn trang điểm rực rỡ tươi đẹp chói mắt để người khác nhìn cũng không nhìn tới đại cô nương, Tam cô nương và Tứ cô nương sao?”
Hàn Anh “Ừ” một tiếng, nói: “Tẩy Xuân nói hộ lòng ta rồi đấy.” Nàng đã có Phó Tạ, ít xuất hiện một chút mới tốt, cần gì phải quyết tranh hơn thua với tỷ muội nhà mình làm gì cơ chứ?
Chỉ là thái độ của Hàn Bội kiêu ngạo bá đạo khinh người đến cực điểm!
Nghĩ đến Phó Tạ, Hàn Anh liền nghĩ tới nghi vấn kia, rốt cuộc thì cơ bụng của Phó Tạ rèn luyện từ lúc nào vậy?
Tính hiếu kỳ của nàng rất lớn, ước gì có thể lập tức nhìn thấy Phó Tạ hỏi một câu, nếu có thể trực tiếp kiểm tra thì càng tốt hơn.
Loại ý nghĩ này không ngừng khích lệ thôi thúc nàng, Hàn Anh không đợi Tẩy Xuân thúc giục lần thứ hai đã nhanh nhẹn bò dậy, bảo Tẩy Xuân và Sấu Đông hầu hạ mặc quần áo.
Nhuận Thu đã sớm chuẩn bị nước ấm rửa mặt, muối xanh, xà bông thơm và khăn lụa, thấy cô nương đã mặc quần áo trong xong, liền bảo hai tiểu nha đầu tiến lên hầu hạ Hàn anh rửa mặt.
Rửa mặt xong, Hàn Anh bắt đầu trang điểm.
Hôm nay nàng ăn vận rất trang nhã, bởi vậy ngoại trừ ở trên môi thoa một chút hương cao hoa đào thì không làm gì nữa.
Nhuận Thu cầm gỗ đào chải tóc dài cho Hàn Anh hỏi: “Cô nương, hôm nay chải tóc kiểu gì?”
Hàn Anh nhìn qua gương thấy bản thân hết sức thanh nhã, trong lòng vô cùng đắc ý, liền nói: “Chải đơn giản thôi, tùy vân kế đi!”
Vừa dứt lời, nàng kéo hộp đồ trang sức ra, vừa kéo vừa tìm một phen, rốt cuộc tìm được bộ trang sức lục bảo thạch mẫu thân chuẩn bị cho nàng
Tuy rằng hôm nay nàng ăn vận trang nhã, nhưng không thể bỏ xuống thân phận đích nữ Hoài Ân hầu, cho nên bộ trang sức lục bảo thạch này coi như hợp với hoàn cảnh.
Nhuận Thu đáp ứng, bắt đầu chải tóc, chỉ một lát đã chải xong búi tóc tùy vân kế, tiếp đó cài cây trâm vàng khảm lục bảo thạch khắc hình hoa đào lên búi tóc cho nàng.
Hàn Anh cầm bộ khuyên tai bảo thạch hình giọt nước đeo lên, vừa đeo vừa soi gương, cảm thấy rất hài lòng.
Nhuận Thu lại lấy vòng tay vàng khảm lục bảo ra đeo trên cổ tay trái Hàn Anh.
Tẩy Xuân và Sấu Đông vẫn chờ một bên để thay y phục cho Hàn Anh.
Thấy Nhuận Thu mãi vẫn chưa xong, Sấu Đông liền thúc giục nói: “Từ ma ma và Hoán Hạ đã dọn điểm tâm xong rồi, các ngươi cũng nhanh một chút đi!”
Hàn Anh nở nụ cười: “Nha đầu Sấu Đông kia lanh mồm lanh miệng lại nói nhiều!”
Nhuận Thu cũng cười: “không phải như vậy mà!”
Chủ tớ hai người cố ý kẻ xướng người hoạ chế giễu Sấu Đông, nhưng động tác tay lại nhanh hơn.
Lúc này Hàn Anh đứng dậy đi rửa tay một lần nữa mới đi đến nhà chính.
Trên nhà chính cơm đã dọn xong, Từ ma ma đang múc cháo, thấy nàng đi ra, vẻ mặt vui mừng nói: “Cô nương, ta đang muốn đi gọi ngươi đấy!”
Sau khi Hàn Anh ngồi xuống, nói: “Hoán Hạ ở lại hầu hạ ta, những người còn lại cũng xuống dưới dùng cơm đi!”
Từ ma ma biết việc vụn vặt hôm nay rối ren phức tạp, cũng không nói nhiều, dẫn theo Tẩy Xuân và ba đại nha hoàn đi Tây Sương phòng dùng điểm tâm.
Sau khi dùng cơm xong, Hoán Hạ hầu hạ Hàn Anh xúc miệng, lưu lại Từ ma ma quản lý tây viện, mình thì dẫn theo Tẩy Xuân và Sấu Đông chuẩn bị đi Khánh Thọ Đường.
Trước khi ra cửa, Hàn Anh phát hiện bên ngoài khí trời hơi lạnh, liền lui trở về suy nghĩ một chút, có chút tinh nghịch dặn dò Tẩy Xuân: “Đi lấy cho ta cái áo lụa hồng không tay thêu hoa mẫu đơn.” Một là vì giữ ấm chống lạnh, hai là vì bực bội Hàn Bội, hôm qua Hàn Bội luôn miệng nói nàng sẽ mặc màu hồng, ý bảo các nàng đừng mặc trùng màu với nàng ta, Hàn Anh ghét nàng ta khi dễ người quá đáng!
Lúc này thời gian vẫn còn sớm, bên ngoài còn hơi tối, bầu trời điểm xuyết vài ngôi sao, trong sân dường như nổi lên một lớp bụi sương mù màu lam, chỉ có chân trời ở phía Đông hiện lên ánh sáng màu trắng bạc.
Không khí cũng hơi hơi lạnh, Hàn Anh khép chặt áo lụa hoa mẫu đơn hai lớp lại mới bước ra ra cửa, cảm giác khả năng dự đoán của mình rất chính xác.
Tuy là sáng sớm, công việc ở Khánh Thọ Đường đã lu bù lên rồi, tuy rằng chưa đến nổi lớn tiếng ồn ào, nhưng cũng là dòng người hối hả.
Hàn Anh đi vào Khánh Thọ Đường, thấy Thái phu nhân ngồi ngay ngắn trên giường gấm, Nhị phu nhân vẫn như trước cùng ngồi ở phía Tây, mà Hàn Bội Hàn Linh thì ngồi ở sườn đông dùng trà.
Sau khi Nàng thỉnh an trưởng bối thì cười dịu dàng với Hàn Bội, Hàn Linh: “Đại tỷ tỷ khỏe, Tam muội muội khỏe!”
Hàn Linh vừa thấy nàng đi vào, trong mắt liền ánh lên sự vui vẻ, nhẹ nhàng đứng lên.
Hàn Bội nhìn chằm chằm vào hoa văn có màu sắc diễm lệ tươi sáng trên tấm áo lụa hồng hai lớp thêu hoa mẫu đơn trên người Hàn Anh, trong mắt to gần như phát hỏa, không phải hôm qua đã thương lượng nàng sẽ mặc quần áo đỏ, còn Hàn Anh sẽ mặc quần áo màu sáng sao? sao cái đồ chân giò lợn Hàn Anh này mới qua một đêm liền thay đổi rồi hả? Làm như vậy để khoe khoang à? Nàng đẹp thì đẹp đấy nhưng có tác dụng gì, cũng đâu thể ăn cơm nhà đông ngủ nhà tây đâu!
Thấy mình chọc tức Hàn Bội thành công, trong lòng Hàn Anh vui sướng cực kỳ, cười dịu dàng vươn hai tay, ra hiệu Tẩy Xuân tiến lên giúp nàng cởi áo ngoài ra.
Giờ Tẩy Xuân mới hiểu được cô nương nhà mình nghịch ngợm đến cỡ nào, thì ra muốn trêu chọc đại cô nương, liền cúi đầu nín cười tiến lên giúp đỡ Hàn Anh cởi áo ngoài, lộ ra trường y xanh ngọc thêu Lục Ngạc mai (mai xanh)và váy dài Thanh Liên.
Trong đôi mắt trong suốt của Hàn Anh tràn đầy vui vẻ, cười tủm tỉm nhìn Hàn Bội, trên má một đôi nho nhỏ lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, cho thấy nàng có bao nhiêu vui vẻ.
Khuôn mặt Hàn Bội thoáng cái đỏ bừng: “...” Da của nàng hơi đen, cho nên hôm nay thoa dày thêm một tầng phấn, bởi vậy tuy rằng đỏ mặt, nhưng người khác vẫn không thể nhìn ra.
Nàng căm hận nhìn Hàn Anh đang cười ngọt ngào, nghĩ thầm: không phải có rể quý nên đắc ý sao? Hôm nay ta muốn ngươi thân bại danh liệt! Muốn gả cho Phó Đô Chỉ Huy Sứ tiểu Phó đại nhân? Người nằm mơ đi! ta sẽ tặng ngươi cho Thôi Ngũ để ngươi quản lý mười mấy cái cơ thiếp kia!
Nhị phu nhân nhìn thấy con gái lại nhìn Hàn Anh, sắc mặt liền có chút trầm xuống, lo lắng nữ nhi của mình luôn luôn thiếu kiên nhẫn, sau khi lập gia đình tất sẽ chịu thiệt; vừa tức chân giò lợn Hàn Anh có vài phần thông minh, luôn chọc ghẹo Hàn Bội.
Là mẫu thân, bà không nghĩ tới chính là, Hàn Anh không hề chủ động phạm người, nếu như Hàn Bội không khi dễ nàng trước, sao Hàn Anh lại cơ hội đánh trả?
Một lát sau Tam phu nhân cũng dẫn theo Hàn Diễm đến.
Bởi vì Hàn Bội bắt buộc, hôm nay Hàn Diễm mặc một bộ trường y thêu hoa cúc màu vàng nhạt và váy dài màu ngọc trai. Khung xương nàng nhỏ, hơn nữa toàn thân cao thấp từ khuôn mặt đến chân khô gầy chỉ còn một lớp da, bộ quần áo này càng làm nổi bật lên khuôn mặt nho nhỏ thoa đầy phấn của nàng, gầy đến mức còn chưa lớn bằng bàn tay.
Sau khi Hàn Diễm hành lễ với bọn tỷ muội thì ngồi xuống chính giữa Hàn anh và Hàn Linh.
Chúng nữ quyến tiếp chuyện Thái phu nhân, trong lúc nhất thời tiếng cười đùa không dứt. Chỉ là các ma ma không ngừng lui tới, đều là tìm đến Nhị phu nhân bàn chuyện quan trọng, được một lát thì Thái phu nhân liền có chút bất mãn, cười nói: “Nhà Hàn Hoài à, hôm nay có tiệc khách, ta biết con bận rộn, con không cần ở chỗ này hầu hạ, con cứ đi làm việc đi!”
Mọi người phối hợp nở nụ cười.
Nhị phu nhân đành phải bày ra vẻ mặt khó xử cáo từ.
Thời gian dần trôi qua đến khi mặt trời đỏ lên cao, khách nhân đã đến đông đủ, Nhị lão gia Hàn Hoài, Tam lão gia Hàn Ức dẫn theo huynh đệ ba Hàn Lập ra phía trước nghênh đón khách nam, Nhị phu nhân Phương thị và Tam phu nhân Trâu thị ở bên trong sân viện nghênh đón khách nữ, tạm thời phân khách khách nam và khách nữ riêng, chia ra đi vào hậu hoa viên, dùng mành gấm và hòn non bộ ngăn giữa đông viện và tây viện.
Khách nam ở đông viện dựng rạp diễn thoại bản, Hàn Hoài vừa chủ trương thiết lập sân vườn, chuẩn bị cho mọi người chơi đùa, mặt khác lại đang chuẩn bị yến hội trong khách sãnh, nhất thời âm thanh đàn sáo gào thét bên tai không dứt, náo nhiệt không chịu nổi.
Bên này khách nữ dừng lại ngắm hoa ở tây viện thì yên tĩnh hơn nhiều. Thái phu nhân cùng mấy vị lão thái thái lớn tuổi đức cao vọng trọng ngồi ở lầu một chánh đường nói chuyện, đám phu nhân thì có Nhị phu nhân và Tam phu nhân ngồi ở phòng khách phía đông nói chuyện phiếm, về phần những cô nương trẻ tuổi kia thì do bốn tỷ muội Hàn Bội Hàn Anh chiêu đãi ngắm hoa ở trên lầu.
Bởi vì nhóm khuê tú bên này đều do Hàn Bội phát thiếp mời, cho nên đại đa số đều là người qua lại thân thiết với nàng, những khuê tú này với tư cách là khuê mật của Hàn Bội, đối với Hàn Anh đều có ý kính nhi viễn chi.
Vẻ mặt Hàn Anh vẫn như cũ, dường như không có phát hiện loại bài xích này, vẫn cùng Hàn Diễm Hàn Linh nói chuyện cười đùa, an tâm chờ đợi biểu tỷ Tống Di và thứ muội Phó Tạ là Phó Du tới đây, ý định sau khi gặp mặt hai vị này sẽ trở về tây viện của mình.
lúc bà tử thong báo thứ nữ An quốc công và trưởng nữ Quốc Tử Giám Tế Tửu Tống đại nhân đến, Hàn Anh liền đứng lên, chuẩn bị dẫn theo Tẩy Xuân và Sấu Đông tự mình xuống lầu nghênh đón.
Hàn Diễm thấy thế, vội cười nói: “Nhị tỷ tỷ, muội cũng đi!”
Hàn Anh liền nhìn về phía Hàn Linh, sợ mình và Hàn Diễm cũng đi xuống, những đích nữ trên lầu này sẽ không để ý tới Hàn Linh.
Hàn Linh mỉm cười, lấy hết dũng khí nói: “Muội đi theo Nhị tỷ và Tam tỷ!”
Tỷ muội ba người dẫn theo nha hoàn đi xuống lầu.
Các nàng vừa xuống dưới lầu, liền thấy hai thiếu nữ trong vòng vây nha hoàn đi tới.
Hàn Anh nhìn sang, thấy cô gái bên trái có dung mạo tú lệ vóc người trung đẳng, dáng người thon thả, đúng là biểu tỷ Tống Di nhà đại cô cô; vị bên phải kia dáng người cao gầy ngũ quan thanh tú, so với Tống Di còn cao hơn một chút, không quá mười bốn tuổi, hơn nữa cũng có nét giống Phó Tạ, vừa nhìn liền biết nàng là thứ muội Phó Du của Phó Tạ.
Nàng cười dịu dàng chầm chậm nghênh đón, hành lễ với Tống Di, lại nắm tay Phó Du nói: “Đây là Nhị muội muội phủ quốc công đúng không? Vóc dáng còn cao hơn ta nữa!”
Vốn muốn gặp Nhị tẩu tương lai, Phó Du vốn có chút khẩn trương, lại phát hiện thái độ Hàn Anh bình thản cử chỉ hào phóng, một chút dáng vẻ xấu hổ cũng không có, đối với nàng cũng rất thân mật, lúc này mới lấy dũng khí gọi một tiếng “Nhị tỷ tỷ”.
Tống Di đánh giá biểu muội của mình một phen, năm sáu năm không gặp, Hàn Anh đã trở thành một mỹ nhân ngọt như mật, liền nói: “a Anh à, vóc dáng của muội cũng không thấp nha!”
Hàn Anh thích nghe lời này, vội vàng đi so vóc dáng với Tống Di. Nàng không có cao như Tống Di, liền nhón mũi chân chơi xấu.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người nở nụ cười.
Phó Du dần dần buông lỏng xuống.
Hàn Anh liền nói: “Trước đi gặp trưởng bối, sau đó chúng ta đi thưởng cúc!”
Tống Di mỉm cười tiếp một câu: “Cuối cùng muội dẫn chúng ta đến chỗ muội chơi, được không?”
Hôm qua Hàn Anh đã sai người chuẩn bị kỹ càng, tất nhiên là đáp ứng.
Thỉnh an trưởng bối xong, nhóm người Hàn Anh cũng không lên lầu, tiếp tục từ lầu ngắm hoa đi ra cánh cửa phía sau tấm bình phong, rời đi không bao xa liền vào cửa nhỏ của cúc uyển.
Lúc này đúng là tiết trời vàng thu, thời tiết nắng ráo không khí cuối thu sáng sủa dễ chịu, trong cúc uyển đặc các loại hoa cúc tranh đua khoe sắc, bên cạnh dòng suối nhỏ trong xanh nước chảy róc rách trồng đầy cây Phong Hồng Diệp, cảnh đẹp như vẽ, chỉ có phía đông mơ hồ truyền đến tiêng đàn sáo ồn ào.
Hàn Anh vừa tản bộ vừa đợi năm nữ hài tử ngắm hoa, bọn nha hoàn xa xa theo ở phía sau.
Sau khi leo lên hòn non bộ, Hàn Diễm chỉ vào nửa khu vườn phía đông nói với nhóm người Tống Di: “Bên kia chính là chỗ chiêu đãi khách nam!”
Tống Di giương mắt nhìn, thấy bên kia náo nhiệt có chút không chịu nổi, liền nói: “Chúng ta nhanh đi xuống đi!”
Hàn Anh thấy Phó Du vẫn nhút nhát e lệ, liền khoác tay của nàng, chạm vào thấy lạnh cóng, lúc này mới phát hiện Phó Du ăn mặc hơi phong phanh, liền thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ nháy mắt với Tẩy Xuân một cái.
Tẩy Xuân lập tức hiểu ý, lưu lại Sấu Đông hầu hạ cô nương, mình thì rời đi nhanh như chớp.
Hàn Anh cười đề nghị: “Hoa cũng đã ngắm rồi, phía trước tây viện chỗ của ta có một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, gọi Thanh Lưu Các, chúng ta trở về nghỉ một lát, sai người hâm nóng rượu và thức ăn , ở Thanh Lưu các vừa ăn vừa uống rượu vừa chơi đùa, mọi người thấy được không?”
Đám người Tống Di, Hàn Diễm tất nhiên là hùa theo. Dung mạo Hàn Anh cực đẹp, ngày thường luôn vui vẻ, tính tình hoạt bát, người lại thật sự hiền lành, vì vậy rất có năng lực kêu gọi mọi người tụ tập, chỉ là bản thân Hàn Anh không ý thức được thôi.
Mọi người nhất trí đi vào căn nhà nhỏ bằng gỗ ở tây viện.
Tẩy Xuân thấy nhiều nha hoàn đang vội vàng hầu hạ các cô nương ngồi xuống, liền lặng lẽ cầm lấy một cái áo không tay mới tinh màu hồng thêu trăm con bướm giúp Phó Du mặc vào, thấp giọng nói: “Nhị cô nương, đây là do cô nương chúng tôi chuẩn bị cho người.”
Nhất thời Phó Du có chút giật mình.
Quần áo thật ấm áp, làm cho Phó Du hơi co người lại, cái mũi của nàng cũng ê ẩm.
Di nương đi theo hầu hạ phụ thân ở Liêu Châu, để nàng ở lại với mẹ cả kiếm ăn, cho tới bây giờ cũng không dễ dàng.
Hoán Hạ nhận được thông báo liền dẫn theo mấy tiểu nha hoàn bắt đầu mang thức ăn lên.
Hàn Diễm vốn cẩn thận, thấy thức ăn có nhiều món nhiều hải sản, hơn nữa bàn ghế chén dĩa đều tinh xảo, không phải bàn tiệc thong thường ở Lãm Nguyệt Lâu, liền hỏi một câu: “Nhị tỷ tỷ, đây là phòng bếp nhỏ trong viện tỷ hâm thức ăn phải không?”
Hàn Anh híp mắt cười, đắc ý cực kỳ: “Những thứ này đều là đặc sản ở Nam Hải ngọc khê, ta đặc biệt dặn dò phòng bếp nhỏ chuẩn bị. mọi người nếm thử xem, nếu không vừa miệng, chúng ta đổi lại bàn tiệc của Lãm Nguyệt Lâu.”
Tống di thấy trên bàn ngoại trừ các loại hoa quả tươi bên ngoài, còn có cá nhám xắt lát, lươn xào cầu vồng, cua hấp chanh, càng tôm tươi cắt lát, lươn xào, cua tay cầm và sò sáu vị cực kỳ trân quý, liền cười nói: “Nha đầu muội nha, nghĩ chúng ta lẩm cẩm sao, làm như chúng ta không biết một bàn tiệc này cũng đủ mua mười bàn tiệc của Lãm Nguyệt Lâu sao? bất cứ lúc nào cũng có thể ăn ở Lãm Nguyệt Lâu, còn bàn tiệc này quý hiếm như vậy, kẻ ngu mới đòi đổi!”
Nhất thời tất cả mọi người nở nụ cười.
Hàn Anh chỉ thị Hoán Hạ rót rượu vàng đã được hâm nóng cho mọi người.
Sau khi rượu vàng này đun nóng lại bỏ thêm mật ong, đậm đà ấm nóng, thơm ngon vừa miệng, Phó Du uống xong chỉ cảm thấy cả người ấm áp, không khỏi cảm động trước sự chu đáo của Hàn Anh, lặng lẽ nắm chặt tay Hàn Anh đang ngồi kế bên, khẽ cười.
Lúc này Hàn Anh mới phát hiện thì ra khi Phó Tạ và Phó Du cười có chút giống nhau, nhìn Phó Du càng thêm thân thiết, liền cũng cười theo.
Hàn Diễm ngồi đối diện thấy được, cố ý nói: “Nhị tỷ tỷ bất công, chỉ biết thương em gái của chồng, quên thân muội muội chúng ta rồi!”
Đám người Tống Di nở nụ cười, khuôn mặt Phó Du khẽ ửng đỏ.
“A diễm ghen hả!” Hàn Anh vươn hai tay, “Đến đây, tỷ tỷ ôm một cái nào!”
Mọi người cười to một trận.
Lúc đang nói giỡn, bên ngoài viện mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào, trong đó dường như có giọng nói của nam tử, mọi người liền nhìn Hàn Anh.
Ở bên ngoài cổng Hàn Anh có sắp xếp người, bởi vậy không thấy rối loạn chút nào, mở miệng dặn dò Tẩy Xuân: “Muội ra ngoài xem thử đi!”
Một lát sau Tẩy Xuân liền dẫn theo bà tử trông coi ở bên ngoài về.
Bà tử thở hồng hộc nói: “Bẩm Nhị cô nương, Đại công tử cùng một người nam tử tới, nói là trưởng bối của Nhị cô nương, gặp mặt cũng không sao cả!”
Hàn Anh nhíu mày, đứng lên nói: “Trưởng bối ở đâu ra?”
Bà tử nhìn vào bên trong, nói: “Nói là anh em biểu ca nhà cậu nhị cô gia...”
Hôm nay Hàn Anh phải mặc ba bộ quần áo buổi tối hôm qua đã chuẩn bị xong, Tẩy Xuân và Sấu Đông đang sắp xếp lại.
Sấu Đông một bên bận rộn một bên tức giận nói: “Rõ ràng cô nương mới đích tôn đích nữ của Hầu phủ, dựa vào cái gì đại cô nương muốn mặc màu hồng?”
Hàn Anh ôm gối thêu liếc mắt đưa tình nói: “Bởi vì ta đã có hôn phu rồi!”
Sấu Đông: “Hả?”
Tẩy Xuân “Phốc” một tiếng nở nụ cười, khẽ đẩy Sấu Đông nói: “Trong khoảng thời gian này Nhị phu nhân muốn đại cô nương thể hiện trước mặt người khác, đại cô nương thay đổi cách ăn mặc một chút là điều đương nhiên.”
Nàng cười nhìn cô nương nhà mình một chút, nói: “Cô nương chúng ta vốn rất xinh đẹp rồi, chẳng lẽ còn muốn trang điểm rực rỡ tươi đẹp chói mắt để người khác nhìn cũng không nhìn tới đại cô nương, Tam cô nương và Tứ cô nương sao?”
Hàn Anh “Ừ” một tiếng, nói: “Tẩy Xuân nói hộ lòng ta rồi đấy.” Nàng đã có Phó Tạ, ít xuất hiện một chút mới tốt, cần gì phải quyết tranh hơn thua với tỷ muội nhà mình làm gì cơ chứ?
Chỉ là thái độ của Hàn Bội kiêu ngạo bá đạo khinh người đến cực điểm!
Nghĩ đến Phó Tạ, Hàn Anh liền nghĩ tới nghi vấn kia, rốt cuộc thì cơ bụng của Phó Tạ rèn luyện từ lúc nào vậy?
Tính hiếu kỳ của nàng rất lớn, ước gì có thể lập tức nhìn thấy Phó Tạ hỏi một câu, nếu có thể trực tiếp kiểm tra thì càng tốt hơn.
Loại ý nghĩ này không ngừng khích lệ thôi thúc nàng, Hàn Anh không đợi Tẩy Xuân thúc giục lần thứ hai đã nhanh nhẹn bò dậy, bảo Tẩy Xuân và Sấu Đông hầu hạ mặc quần áo.
Nhuận Thu đã sớm chuẩn bị nước ấm rửa mặt, muối xanh, xà bông thơm và khăn lụa, thấy cô nương đã mặc quần áo trong xong, liền bảo hai tiểu nha đầu tiến lên hầu hạ Hàn anh rửa mặt.
Rửa mặt xong, Hàn Anh bắt đầu trang điểm.
Hôm nay nàng ăn vận rất trang nhã, bởi vậy ngoại trừ ở trên môi thoa một chút hương cao hoa đào thì không làm gì nữa.
Nhuận Thu cầm gỗ đào chải tóc dài cho Hàn Anh hỏi: “Cô nương, hôm nay chải tóc kiểu gì?”
Hàn Anh nhìn qua gương thấy bản thân hết sức thanh nhã, trong lòng vô cùng đắc ý, liền nói: “Chải đơn giản thôi, tùy vân kế đi!”
Vừa dứt lời, nàng kéo hộp đồ trang sức ra, vừa kéo vừa tìm một phen, rốt cuộc tìm được bộ trang sức lục bảo thạch mẫu thân chuẩn bị cho nàng
Tuy rằng hôm nay nàng ăn vận trang nhã, nhưng không thể bỏ xuống thân phận đích nữ Hoài Ân hầu, cho nên bộ trang sức lục bảo thạch này coi như hợp với hoàn cảnh.
Nhuận Thu đáp ứng, bắt đầu chải tóc, chỉ một lát đã chải xong búi tóc tùy vân kế, tiếp đó cài cây trâm vàng khảm lục bảo thạch khắc hình hoa đào lên búi tóc cho nàng.
Hàn Anh cầm bộ khuyên tai bảo thạch hình giọt nước đeo lên, vừa đeo vừa soi gương, cảm thấy rất hài lòng.
Nhuận Thu lại lấy vòng tay vàng khảm lục bảo ra đeo trên cổ tay trái Hàn Anh.
Tẩy Xuân và Sấu Đông vẫn chờ một bên để thay y phục cho Hàn Anh.
Thấy Nhuận Thu mãi vẫn chưa xong, Sấu Đông liền thúc giục nói: “Từ ma ma và Hoán Hạ đã dọn điểm tâm xong rồi, các ngươi cũng nhanh một chút đi!”
Hàn Anh nở nụ cười: “Nha đầu Sấu Đông kia lanh mồm lanh miệng lại nói nhiều!”
Nhuận Thu cũng cười: “không phải như vậy mà!”
Chủ tớ hai người cố ý kẻ xướng người hoạ chế giễu Sấu Đông, nhưng động tác tay lại nhanh hơn.
Lúc này Hàn Anh đứng dậy đi rửa tay một lần nữa mới đi đến nhà chính.
Trên nhà chính cơm đã dọn xong, Từ ma ma đang múc cháo, thấy nàng đi ra, vẻ mặt vui mừng nói: “Cô nương, ta đang muốn đi gọi ngươi đấy!”
Sau khi Hàn Anh ngồi xuống, nói: “Hoán Hạ ở lại hầu hạ ta, những người còn lại cũng xuống dưới dùng cơm đi!”
Từ ma ma biết việc vụn vặt hôm nay rối ren phức tạp, cũng không nói nhiều, dẫn theo Tẩy Xuân và ba đại nha hoàn đi Tây Sương phòng dùng điểm tâm.
Sau khi dùng cơm xong, Hoán Hạ hầu hạ Hàn Anh xúc miệng, lưu lại Từ ma ma quản lý tây viện, mình thì dẫn theo Tẩy Xuân và Sấu Đông chuẩn bị đi Khánh Thọ Đường.
Trước khi ra cửa, Hàn Anh phát hiện bên ngoài khí trời hơi lạnh, liền lui trở về suy nghĩ một chút, có chút tinh nghịch dặn dò Tẩy Xuân: “Đi lấy cho ta cái áo lụa hồng không tay thêu hoa mẫu đơn.” Một là vì giữ ấm chống lạnh, hai là vì bực bội Hàn Bội, hôm qua Hàn Bội luôn miệng nói nàng sẽ mặc màu hồng, ý bảo các nàng đừng mặc trùng màu với nàng ta, Hàn Anh ghét nàng ta khi dễ người quá đáng!
Lúc này thời gian vẫn còn sớm, bên ngoài còn hơi tối, bầu trời điểm xuyết vài ngôi sao, trong sân dường như nổi lên một lớp bụi sương mù màu lam, chỉ có chân trời ở phía Đông hiện lên ánh sáng màu trắng bạc.
Không khí cũng hơi hơi lạnh, Hàn Anh khép chặt áo lụa hoa mẫu đơn hai lớp lại mới bước ra ra cửa, cảm giác khả năng dự đoán của mình rất chính xác.
Tuy là sáng sớm, công việc ở Khánh Thọ Đường đã lu bù lên rồi, tuy rằng chưa đến nổi lớn tiếng ồn ào, nhưng cũng là dòng người hối hả.
Hàn Anh đi vào Khánh Thọ Đường, thấy Thái phu nhân ngồi ngay ngắn trên giường gấm, Nhị phu nhân vẫn như trước cùng ngồi ở phía Tây, mà Hàn Bội Hàn Linh thì ngồi ở sườn đông dùng trà.
Sau khi Nàng thỉnh an trưởng bối thì cười dịu dàng với Hàn Bội, Hàn Linh: “Đại tỷ tỷ khỏe, Tam muội muội khỏe!”
Hàn Linh vừa thấy nàng đi vào, trong mắt liền ánh lên sự vui vẻ, nhẹ nhàng đứng lên.
Hàn Bội nhìn chằm chằm vào hoa văn có màu sắc diễm lệ tươi sáng trên tấm áo lụa hồng hai lớp thêu hoa mẫu đơn trên người Hàn Anh, trong mắt to gần như phát hỏa, không phải hôm qua đã thương lượng nàng sẽ mặc quần áo đỏ, còn Hàn Anh sẽ mặc quần áo màu sáng sao? sao cái đồ chân giò lợn Hàn Anh này mới qua một đêm liền thay đổi rồi hả? Làm như vậy để khoe khoang à? Nàng đẹp thì đẹp đấy nhưng có tác dụng gì, cũng đâu thể ăn cơm nhà đông ngủ nhà tây đâu!
Thấy mình chọc tức Hàn Bội thành công, trong lòng Hàn Anh vui sướng cực kỳ, cười dịu dàng vươn hai tay, ra hiệu Tẩy Xuân tiến lên giúp nàng cởi áo ngoài ra.
Giờ Tẩy Xuân mới hiểu được cô nương nhà mình nghịch ngợm đến cỡ nào, thì ra muốn trêu chọc đại cô nương, liền cúi đầu nín cười tiến lên giúp đỡ Hàn Anh cởi áo ngoài, lộ ra trường y xanh ngọc thêu Lục Ngạc mai (mai xanh)và váy dài Thanh Liên.
Trong đôi mắt trong suốt của Hàn Anh tràn đầy vui vẻ, cười tủm tỉm nhìn Hàn Bội, trên má một đôi nho nhỏ lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, cho thấy nàng có bao nhiêu vui vẻ.
Khuôn mặt Hàn Bội thoáng cái đỏ bừng: “...” Da của nàng hơi đen, cho nên hôm nay thoa dày thêm một tầng phấn, bởi vậy tuy rằng đỏ mặt, nhưng người khác vẫn không thể nhìn ra.
Nàng căm hận nhìn Hàn Anh đang cười ngọt ngào, nghĩ thầm: không phải có rể quý nên đắc ý sao? Hôm nay ta muốn ngươi thân bại danh liệt! Muốn gả cho Phó Đô Chỉ Huy Sứ tiểu Phó đại nhân? Người nằm mơ đi! ta sẽ tặng ngươi cho Thôi Ngũ để ngươi quản lý mười mấy cái cơ thiếp kia!
Nhị phu nhân nhìn thấy con gái lại nhìn Hàn Anh, sắc mặt liền có chút trầm xuống, lo lắng nữ nhi của mình luôn luôn thiếu kiên nhẫn, sau khi lập gia đình tất sẽ chịu thiệt; vừa tức chân giò lợn Hàn Anh có vài phần thông minh, luôn chọc ghẹo Hàn Bội.
Là mẫu thân, bà không nghĩ tới chính là, Hàn Anh không hề chủ động phạm người, nếu như Hàn Bội không khi dễ nàng trước, sao Hàn Anh lại cơ hội đánh trả?
Một lát sau Tam phu nhân cũng dẫn theo Hàn Diễm đến.
Bởi vì Hàn Bội bắt buộc, hôm nay Hàn Diễm mặc một bộ trường y thêu hoa cúc màu vàng nhạt và váy dài màu ngọc trai. Khung xương nàng nhỏ, hơn nữa toàn thân cao thấp từ khuôn mặt đến chân khô gầy chỉ còn một lớp da, bộ quần áo này càng làm nổi bật lên khuôn mặt nho nhỏ thoa đầy phấn của nàng, gầy đến mức còn chưa lớn bằng bàn tay.
Sau khi Hàn Diễm hành lễ với bọn tỷ muội thì ngồi xuống chính giữa Hàn anh và Hàn Linh.
Chúng nữ quyến tiếp chuyện Thái phu nhân, trong lúc nhất thời tiếng cười đùa không dứt. Chỉ là các ma ma không ngừng lui tới, đều là tìm đến Nhị phu nhân bàn chuyện quan trọng, được một lát thì Thái phu nhân liền có chút bất mãn, cười nói: “Nhà Hàn Hoài à, hôm nay có tiệc khách, ta biết con bận rộn, con không cần ở chỗ này hầu hạ, con cứ đi làm việc đi!”
Mọi người phối hợp nở nụ cười.
Nhị phu nhân đành phải bày ra vẻ mặt khó xử cáo từ.
Thời gian dần trôi qua đến khi mặt trời đỏ lên cao, khách nhân đã đến đông đủ, Nhị lão gia Hàn Hoài, Tam lão gia Hàn Ức dẫn theo huynh đệ ba Hàn Lập ra phía trước nghênh đón khách nam, Nhị phu nhân Phương thị và Tam phu nhân Trâu thị ở bên trong sân viện nghênh đón khách nữ, tạm thời phân khách khách nam và khách nữ riêng, chia ra đi vào hậu hoa viên, dùng mành gấm và hòn non bộ ngăn giữa đông viện và tây viện.
Khách nam ở đông viện dựng rạp diễn thoại bản, Hàn Hoài vừa chủ trương thiết lập sân vườn, chuẩn bị cho mọi người chơi đùa, mặt khác lại đang chuẩn bị yến hội trong khách sãnh, nhất thời âm thanh đàn sáo gào thét bên tai không dứt, náo nhiệt không chịu nổi.
Bên này khách nữ dừng lại ngắm hoa ở tây viện thì yên tĩnh hơn nhiều. Thái phu nhân cùng mấy vị lão thái thái lớn tuổi đức cao vọng trọng ngồi ở lầu một chánh đường nói chuyện, đám phu nhân thì có Nhị phu nhân và Tam phu nhân ngồi ở phòng khách phía đông nói chuyện phiếm, về phần những cô nương trẻ tuổi kia thì do bốn tỷ muội Hàn Bội Hàn Anh chiêu đãi ngắm hoa ở trên lầu.
Bởi vì nhóm khuê tú bên này đều do Hàn Bội phát thiếp mời, cho nên đại đa số đều là người qua lại thân thiết với nàng, những khuê tú này với tư cách là khuê mật của Hàn Bội, đối với Hàn Anh đều có ý kính nhi viễn chi.
Vẻ mặt Hàn Anh vẫn như cũ, dường như không có phát hiện loại bài xích này, vẫn cùng Hàn Diễm Hàn Linh nói chuyện cười đùa, an tâm chờ đợi biểu tỷ Tống Di và thứ muội Phó Tạ là Phó Du tới đây, ý định sau khi gặp mặt hai vị này sẽ trở về tây viện của mình.
lúc bà tử thong báo thứ nữ An quốc công và trưởng nữ Quốc Tử Giám Tế Tửu Tống đại nhân đến, Hàn Anh liền đứng lên, chuẩn bị dẫn theo Tẩy Xuân và Sấu Đông tự mình xuống lầu nghênh đón.
Hàn Diễm thấy thế, vội cười nói: “Nhị tỷ tỷ, muội cũng đi!”
Hàn Anh liền nhìn về phía Hàn Linh, sợ mình và Hàn Diễm cũng đi xuống, những đích nữ trên lầu này sẽ không để ý tới Hàn Linh.
Hàn Linh mỉm cười, lấy hết dũng khí nói: “Muội đi theo Nhị tỷ và Tam tỷ!”
Tỷ muội ba người dẫn theo nha hoàn đi xuống lầu.
Các nàng vừa xuống dưới lầu, liền thấy hai thiếu nữ trong vòng vây nha hoàn đi tới.
Hàn Anh nhìn sang, thấy cô gái bên trái có dung mạo tú lệ vóc người trung đẳng, dáng người thon thả, đúng là biểu tỷ Tống Di nhà đại cô cô; vị bên phải kia dáng người cao gầy ngũ quan thanh tú, so với Tống Di còn cao hơn một chút, không quá mười bốn tuổi, hơn nữa cũng có nét giống Phó Tạ, vừa nhìn liền biết nàng là thứ muội Phó Du của Phó Tạ.
Nàng cười dịu dàng chầm chậm nghênh đón, hành lễ với Tống Di, lại nắm tay Phó Du nói: “Đây là Nhị muội muội phủ quốc công đúng không? Vóc dáng còn cao hơn ta nữa!”
Vốn muốn gặp Nhị tẩu tương lai, Phó Du vốn có chút khẩn trương, lại phát hiện thái độ Hàn Anh bình thản cử chỉ hào phóng, một chút dáng vẻ xấu hổ cũng không có, đối với nàng cũng rất thân mật, lúc này mới lấy dũng khí gọi một tiếng “Nhị tỷ tỷ”.
Tống Di đánh giá biểu muội của mình một phen, năm sáu năm không gặp, Hàn Anh đã trở thành một mỹ nhân ngọt như mật, liền nói: “a Anh à, vóc dáng của muội cũng không thấp nha!”
Hàn Anh thích nghe lời này, vội vàng đi so vóc dáng với Tống Di. Nàng không có cao như Tống Di, liền nhón mũi chân chơi xấu.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người nở nụ cười.
Phó Du dần dần buông lỏng xuống.
Hàn Anh liền nói: “Trước đi gặp trưởng bối, sau đó chúng ta đi thưởng cúc!”
Tống Di mỉm cười tiếp một câu: “Cuối cùng muội dẫn chúng ta đến chỗ muội chơi, được không?”
Hôm qua Hàn Anh đã sai người chuẩn bị kỹ càng, tất nhiên là đáp ứng.
Thỉnh an trưởng bối xong, nhóm người Hàn Anh cũng không lên lầu, tiếp tục từ lầu ngắm hoa đi ra cánh cửa phía sau tấm bình phong, rời đi không bao xa liền vào cửa nhỏ của cúc uyển.
Lúc này đúng là tiết trời vàng thu, thời tiết nắng ráo không khí cuối thu sáng sủa dễ chịu, trong cúc uyển đặc các loại hoa cúc tranh đua khoe sắc, bên cạnh dòng suối nhỏ trong xanh nước chảy róc rách trồng đầy cây Phong Hồng Diệp, cảnh đẹp như vẽ, chỉ có phía đông mơ hồ truyền đến tiêng đàn sáo ồn ào.
Hàn Anh vừa tản bộ vừa đợi năm nữ hài tử ngắm hoa, bọn nha hoàn xa xa theo ở phía sau.
Sau khi leo lên hòn non bộ, Hàn Diễm chỉ vào nửa khu vườn phía đông nói với nhóm người Tống Di: “Bên kia chính là chỗ chiêu đãi khách nam!”
Tống Di giương mắt nhìn, thấy bên kia náo nhiệt có chút không chịu nổi, liền nói: “Chúng ta nhanh đi xuống đi!”
Hàn Anh thấy Phó Du vẫn nhút nhát e lệ, liền khoác tay của nàng, chạm vào thấy lạnh cóng, lúc này mới phát hiện Phó Du ăn mặc hơi phong phanh, liền thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ nháy mắt với Tẩy Xuân một cái.
Tẩy Xuân lập tức hiểu ý, lưu lại Sấu Đông hầu hạ cô nương, mình thì rời đi nhanh như chớp.
Hàn Anh cười đề nghị: “Hoa cũng đã ngắm rồi, phía trước tây viện chỗ của ta có một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, gọi Thanh Lưu Các, chúng ta trở về nghỉ một lát, sai người hâm nóng rượu và thức ăn , ở Thanh Lưu các vừa ăn vừa uống rượu vừa chơi đùa, mọi người thấy được không?”
Đám người Tống Di, Hàn Diễm tất nhiên là hùa theo. Dung mạo Hàn Anh cực đẹp, ngày thường luôn vui vẻ, tính tình hoạt bát, người lại thật sự hiền lành, vì vậy rất có năng lực kêu gọi mọi người tụ tập, chỉ là bản thân Hàn Anh không ý thức được thôi.
Mọi người nhất trí đi vào căn nhà nhỏ bằng gỗ ở tây viện.
Tẩy Xuân thấy nhiều nha hoàn đang vội vàng hầu hạ các cô nương ngồi xuống, liền lặng lẽ cầm lấy một cái áo không tay mới tinh màu hồng thêu trăm con bướm giúp Phó Du mặc vào, thấp giọng nói: “Nhị cô nương, đây là do cô nương chúng tôi chuẩn bị cho người.”
Nhất thời Phó Du có chút giật mình.
Quần áo thật ấm áp, làm cho Phó Du hơi co người lại, cái mũi của nàng cũng ê ẩm.
Di nương đi theo hầu hạ phụ thân ở Liêu Châu, để nàng ở lại với mẹ cả kiếm ăn, cho tới bây giờ cũng không dễ dàng.
Hoán Hạ nhận được thông báo liền dẫn theo mấy tiểu nha hoàn bắt đầu mang thức ăn lên.
Hàn Diễm vốn cẩn thận, thấy thức ăn có nhiều món nhiều hải sản, hơn nữa bàn ghế chén dĩa đều tinh xảo, không phải bàn tiệc thong thường ở Lãm Nguyệt Lâu, liền hỏi một câu: “Nhị tỷ tỷ, đây là phòng bếp nhỏ trong viện tỷ hâm thức ăn phải không?”
Hàn Anh híp mắt cười, đắc ý cực kỳ: “Những thứ này đều là đặc sản ở Nam Hải ngọc khê, ta đặc biệt dặn dò phòng bếp nhỏ chuẩn bị. mọi người nếm thử xem, nếu không vừa miệng, chúng ta đổi lại bàn tiệc của Lãm Nguyệt Lâu.”
Tống di thấy trên bàn ngoại trừ các loại hoa quả tươi bên ngoài, còn có cá nhám xắt lát, lươn xào cầu vồng, cua hấp chanh, càng tôm tươi cắt lát, lươn xào, cua tay cầm và sò sáu vị cực kỳ trân quý, liền cười nói: “Nha đầu muội nha, nghĩ chúng ta lẩm cẩm sao, làm như chúng ta không biết một bàn tiệc này cũng đủ mua mười bàn tiệc của Lãm Nguyệt Lâu sao? bất cứ lúc nào cũng có thể ăn ở Lãm Nguyệt Lâu, còn bàn tiệc này quý hiếm như vậy, kẻ ngu mới đòi đổi!”
Nhất thời tất cả mọi người nở nụ cười.
Hàn Anh chỉ thị Hoán Hạ rót rượu vàng đã được hâm nóng cho mọi người.
Sau khi rượu vàng này đun nóng lại bỏ thêm mật ong, đậm đà ấm nóng, thơm ngon vừa miệng, Phó Du uống xong chỉ cảm thấy cả người ấm áp, không khỏi cảm động trước sự chu đáo của Hàn Anh, lặng lẽ nắm chặt tay Hàn Anh đang ngồi kế bên, khẽ cười.
Lúc này Hàn Anh mới phát hiện thì ra khi Phó Tạ và Phó Du cười có chút giống nhau, nhìn Phó Du càng thêm thân thiết, liền cũng cười theo.
Hàn Diễm ngồi đối diện thấy được, cố ý nói: “Nhị tỷ tỷ bất công, chỉ biết thương em gái của chồng, quên thân muội muội chúng ta rồi!”
Đám người Tống Di nở nụ cười, khuôn mặt Phó Du khẽ ửng đỏ.
“A diễm ghen hả!” Hàn Anh vươn hai tay, “Đến đây, tỷ tỷ ôm một cái nào!”
Mọi người cười to một trận.
Lúc đang nói giỡn, bên ngoài viện mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào, trong đó dường như có giọng nói của nam tử, mọi người liền nhìn Hàn Anh.
Ở bên ngoài cổng Hàn Anh có sắp xếp người, bởi vậy không thấy rối loạn chút nào, mở miệng dặn dò Tẩy Xuân: “Muội ra ngoài xem thử đi!”
Một lát sau Tẩy Xuân liền dẫn theo bà tử trông coi ở bên ngoài về.
Bà tử thở hồng hộc nói: “Bẩm Nhị cô nương, Đại công tử cùng một người nam tử tới, nói là trưởng bối của Nhị cô nương, gặp mặt cũng không sao cả!”
Hàn Anh nhíu mày, đứng lên nói: “Trưởng bối ở đâu ra?”
Bà tử nhìn vào bên trong, nói: “Nói là anh em biểu ca nhà cậu nhị cô gia...”
/152
|