Bên ngoài mưa thu xào xạc, làm tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
Sau khi tắm rửa xong, Hàn Anh xõa tóc dài ẩm ướt đứng trước thư án, đề bút viết thật nhanh, rất nhanh liền viết xong một phong thư.
Nàng cầm lấy giấy viết thư lên nhẹ nhàng thổi thổi, đợi vết mực khô mới gấp lại giao cho Từ ma ma: “Ma ma, ngày mai người mau đi mua vài thứ, sau đó giao phong thư này cho gã sai vặt tiểu Diêu tử, bảo hắn mang đến cho Phó Bình!” Nàng cũng không rõ Phó Tạ có an bài người ở phủ hoài ân hầu hay không, với lại gã sai vặt gọi là tiểu Diêu tử là do Nhị phu nhân phái qua, nói là hỗ trợ cho phòng bếp nhỏ ở viện phía tây thật ra là theo dõi Từ ma ma. Từ ma ma nhận thư bỏ vào trong tay áo: “Cô nương yên tâm, ma ma nhất định tự tay giao thư này cho tiểu Diêu tử!”
Thấy Hàn Anh cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, Từ ma ma vội hỏi: “Cô nương, bộ ngực còn đau không?”
Hàn Anh nhẹ gật đầu: “vẫn căng đau khó chịu.”
Từ ma ma nhíu mày nói: “Ta nghe nói trong cung có y nữ, biết cách xoa bóp và dùng ngải cứu trị liệu cho bộ ngực căng đau khi trổ mã...”
Hàn Anh xoay người đối mặt với tấm màn, dùng hai tay nâng hai luồng mềm mại đẫy đà nặng trịch bên dưới yếm đào thêu hoa lên, lấy tay lắc lư thử, hai luồng xinh đẹp tuyệt trần run rẩy trong tay nàng, nàng liền chau mày lại, vẻ mặt phiền não.
Từ ma ma thấp giọng nói: “Cô nương, nếu không chúng ta nhờ cô gia ra mặt, thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương phái y nữ trong cung đến xoa bóp cho người được không?”
Hàn Anh “a” một tiếng, sóng mắt như nước liếc nhũ mẫu: “Ma ma muốn con bị hắn và Hoàng hậu nương nương chê cười sao?”
Từ ma ma thở dài, cũng hiểu được có chút không ổn.
Buổi sáng đã tạnh mưa rồi.
Khi đi thỉnh an Thái phu nhân, Hàn Anh dẫn theo Tẩy Xuân mới vừa đi tới trước bậc thang Khánh Thọ Đường, chợt nghe bên trong mành vải gấm truyền ra âm thanh đổ vỡ của đồ sứ, tiếp theo đó là tiếng Nhị phu nhân: “Mẫu thân, làm sao có thể như vậy? Bệ hạ sủng ái chiêu nghi nương nương như vậy mà!”
Giọng nói Thái phu nhân chậm rãi vang lên: “Sao lại không có khả năng? Lão nhân trong cung truyền ra tin tức còn có thể giả sao? Lương chiêu nghi mưu đồ đầu độc hoàng tự trong bụng Tôn phi nương nương, bị Trần phi nương nương phát hiện. Hôm nay Trần phi nương nương bởi vì có công bảo vệ Hoàng tự được tấn phong quý phi, Lương chiêu nghi bị đày vào lãnh cung, đời này sợ là khó có thể trở mình...” sủng phi Lương chiêu nghi của Thừa Dận Đế là biểu tỷ của Phương thị, là chỗ dựa của Phương thị, thế nhưng hôm nay chỗ dựa của nàng bị đẩy ngã.
Hàn Anh thấy bà tử vén rèm nhìn mình, vội vàng bước liên tục lên bậc thang, âm thanh giòn tan hỏi: “Tiền ma ma, Thái phu nhân có ở bên trong không?”
Nghe tiếng Hàn Anh, trong nhà chính thoáng yên tĩnh trở lại.
Hàn Anh dẫn theo Tẩy Xuân đi vào, phát hiện trong nhà chính chỉ có Thái phu nhân, Phương thị và Mai Hương đứng hầu một bên.
Sau khi quỳ gối hành lễ nàng cười khẽ nói: “Nhị thẩm hôm nay đến thật tốt sớm, tam thẩm còn chưa tới sao!”
Sắc mặt Phương thị tái nhợt, miễn cưỡng cười cười, không nói gì.
Hàn Anh xoay người lại từ trong tay Tẩy Xuân lấy ra một hộp gấm: “Tổ mẫu, hôm qua Phó Tam ca phái người hầu tới đây, tặng lại cho con phần thưởng mà bệ hạ và Hoàng hậu nương nương ban cho, con tuyển chọn mấy khúc vải hiếu kính lão nhân gia ngài!”
Nàng đem hộp gấm đưa cho Mai Hương.
Mai Hương nhận hộp gấm, mở hộp sau đó đưa cho Thái phu nhân.
Thái phu nhân nhận lấy gấm hộp, thấy bên trong là một chồng năm khối vải màu đỏ thẫm có hoa văn là các hình tròn nho nhỏ không khỏi có chút bất mãn: bà tử hồi báo nói Phó Tam công tử phái người đưa tới tám gánh hòm xiểng, vậy mà nha đầu Hàn Anh kia lại chỉ đưa tới có khúc vải!
Tuy trong lòng bà bất mãn, nhưng vẫn cười nói: “Đa tạ con đã tưởng nhớ tổ mẫu!”
Hàn Anh lấy lí do Phó Tạ giao bài tập, cho nên nàng muốn đi dạo một vòng phố Thư Điếm, mua một ít sách vở văn phòng phẩm.
Thấy tổ mẫu nhíu mày, Hàn Anh giả bộ như không thấy, lẩm bẩm nói: “Phó ca ca bảo Phó Bình làm quản gia cho con, con ngồi kiệu, Phó Bình dẫn theo mấy cấm vệ quân đi theo, tất nhiên rất an toàn!”
Thái phu nhân nghe vậy không khỏi mắt hí nhìn Hàn Anh, ý đồ muốn nhìn xem Hàn Anh đáng giá ở đâu mà Phó tam công tử lại dụng tâm như thế.
Hôm nay bà nhớ tới kinh biến nghe được trong cung, nghĩ thầm: Phó Hoàng Hậu ngư ông đắc lợi, mình không cần ra mặt lại làm cho Trần phi, Lương chiêu nghi và Tôn phi đấu với nhau, thật thật hảo thủ đoạn! Mặc dù là phòng ngừa ngoại thích chuyên quyền, các triều đại cho dù đổi thay cũng không được trọng dụng quốc cữu, thế nhưng bản thân Phó tam công tử có quân công lớn lao, lại có Hoàng Hậu tỷ tỷ quá mức xảo quyệt như vậy, còn có người cha một tay cầm binh quyền, Phó tam công tử thật đúng không thể coi thường!
Chẳng qua là Thái phu nhân vô luận nhìn như thế nào, cũng cảm giác đứa cháu gái này của mình chỉ là một tiểu nha đầu ngốc lanh chanh, ngay cả tặng lễ cho tổ mẫu cũng không biết long trọng một chút!
Nhìn dung nhan xinh đẹp thanh nhã cùng với thân thể thướt tha lẳng lơ của Hàn Anh, trong lòng Thái phu nhân thở dài: nam nhân nào cũng thích lớp vỏ bên ngoài!
Phó Tạ vừa đi ra khỏi nha môn, liền đội mưa dẫn theo Tô Tương Chi và bốn vị đô ngu (Quan lại coi việc núi) giục ngựa ra khỏi thành đi nơi đóng quân của cấm vệ quân ở Thành Tây Kim Minh, mục đích là đi thị sát quân doanh của cấm vệ quân.
Hai vạn kỵ binh của hắn hôm nay phải đóng quân ở bên ngoài thành Biện Kinh, phải nghĩ biện pháp trước tiên nắm cấm vệ quân cao thấp ở trong tay mình, sau đó lại dần dần an bài hai vạn người này vào bên trong cấm vệ quân.
Trước kia quân kỷ nghiêm minh, đương nhiên là hắn không thể nào làm như vậy, đáng tiếc hôm nay trong triều hỗn loạn, quân kỷ lỏng lẻo, Phó Tạ nắm chắc có thể làm được.
Chạng vạng tối khi thành trì Kim Minh được bao phủ bởi ngàn vạn đèn lồng, cấm vệ quân đã bắt đầu huấn luyện trong đêm mưa.
Phó Tạ đứng ở trên đài Kim Minh, lẳng lặng nhìn thuyền chiến lui tới trên sông, đột nhiên nhớ đến Hàn Anh.
Hắn rất có hứng thú với việc bày binh bố trận hành quân đánh giặc, nhưng nếu Hàn Anh ở bên cạnh hắn, sợ là sẽ buồn chết.
Nghĩ đến dáng vẻ Hàn Anh đảo mắt cá chết, khóe môi Phó Tạ nhếch lên mỉm cười. Nhắc tới cũng kỳ lạ, nếu như là người khác làm như vậy, hắn sẽ cảm thấy là xấu xí tác oai tác quái, thế nhưng dáng vẻ Hàn Anh như vậy, hắn lại cảm thấy nàng vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu.
Sau khi diễn tập trên sông xong thì trời đã khuya, cửa thành sớm đã đóng cửa.
Các tướng lĩnh chen chúc phía sau Phó Tạ đi thẳng vào cửa thành phía Tây, phi ngựa về hướng Xuân Phong Lâu.
Hắn muốn gặp người ở đó, muốn một mũi tên trúng hai con nhạn.
Tuy đã nửa đêm nhưng trên đường chính tiếng người vẫn huyên náo ầm ĩ; đèn đuốc sáng trưng, âm thanh đàn sáo, tiếng ca hát, âm thanh vui đùa không dứt bên tai.
Đến Xuân Phong Lâu, Phó Tạ dẫn theo quan quân thuộc hạ tiến vào một gian phòng thượng hạng ở lầu ba.
Qua ba tuần rượu, Phó Tạ lưu lại Tô Tương Chi cùng mọi người, mình thì lấy cớ rửa tay dẫn theo Phó Tĩnh ra khỏi phòng, xem xét tả hữu thấy bốn bề vắng lặng liền trực tiếp đẩy cửa phòng cạnh đi vào.
Phó Tĩnh chờ trong giây lát, thấy ám vệ đã vào vị trí của mình, lúc này mới ẩn hình.
Cửa sổ gian phòng thượng hạng nằm sát đường được mở rộng ra, rèm cửa trắng như tuyết phất phơ trong gió đêm làm hạt mưa thỉnh thoảng tạt vào.
Ở giữa giường gấm phía trước cửa sổ đặt một cái bàn gỗ đàn hương nhỏ, phía trên để đó một bếp lò nhỏ và một bộ trà cụ bằng ngọc bích.
Một thanh niên áo trắng cực kỳ tuấn tú ngồi ở trên giường gấm, thấy Phó Tạ đi vào, đưa tay nói “Mời”.
Phó Tạ ngồi xuống đối diện với hắn, im lặng nhìn hắn pha trà.
Người thanh niên áo trắng chuyên chú dùng nước sôi tráng qua trà cụ, sau đó ngắt lá trà bỏ vào ấm trà, tiếp đó rót nước sôi vào mầm trà, hương trà bay ra, liền đem nước trà đổ vào trong bình sứ, lần nữa rót nước sôi vào, sau đó dùng bông vải nhẹ nhàng xoay tròn xung quanh ấm trà, khiến cho chồi non dần dần giãn ra.
Đợi đến khi mùi hương thơm ngát của trà Mao Tiêm chậm rãi tỏa ra, người thanh niên áo trắng mới cầm ấm trà lên, tinh tế rót vào tách trà, đợi tách trà đầy khoảng bảy phần, lúc này mới đậy tách trà lại, dâng cho Phó Tạ: “Mời!”
Hai người mỗi người đều có mục đích riêng ngồi đối diện nhau.
Phó Tạ tiếp nhận tách trà, nhìn về phía người thanh niên áo trắng, mặt không chút thay đổi nói: “Trần huynh, ngu đệ may mắn không làm nhục mệnh.”
Tình hình thực tế ở Hoài Ân hầu phủ hắn sớm đã nắm rõ, nhất phòng Hàn Anh không có nam đinh, Thái phu nhân lại thiên vị nhị phòng, Phương thị vẫn muốn mưu đoạt tước vị Hoài Ân hầu, mà sủng phi Lương chiêu nghi của Thừa Dận Đế là biểu tỷ của Nhị phu nhân Phương thị phủ hoài ân hầu, cũng là núi dựa lớn của Phương thị. Hôm nay tỷ tỷ và hắn ra tay giúp Trần phi lật đổ Lương chiêu nghi, đã hoàn thành giao dịch với Trần Hi, lại trợ giúp Hàn Anh nhổ đi chỗ dựa của Phương thị, cũng coi như một mũi tên trúng hai con nhạn rồi.
Trong đôi mắt trong trẻo của người thanh niên áo trắng lập tức tràn đầy vui vẻ, khóe môi cong cong: “Ngu huynh cũng may mắn không làm nhục mệnh!” Hắn nói lời giữ lời, Phó Tạ hôm nay đã là Điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ rồi!
Hai người cùng cầm tách trà lên bắt đầu thưởng thức trà.
Nắp vừa hé ra, mùi thơm trà Mao Tiêm mờ ảo liền tỏa ra, thế nhưng Phó Tạ cũng chỉ nhấp môi, thật sự không dám uống hết. Ba năm trước Hắn và Trần Hi đã bắt đầu liên thủ, đã giúp đỡ tương trợ thay đối phương làm vài chuyện đại sự, hợp tác có chút vui vẻ, thế nhưng hắn không tin nhân phẩm Trần Hi.
Hắn giống như vô tình nhìn về phía Trần Hi, Trần Hi đang ngưng mắt nhìn tách trà trong tay, mày kiếm mắt sáng sống mũi cao, quả nhiên là diện mạo ưa nhìn, nhưng lại tâm địa rắn độc.
Phó Tạ đột nhiên nhớ tới Hàn Anh, nhớ tới trên đường vào kinh, Hàn Anh ngây ngốc cúi đầu nhìn ngực lớn của mình, rất chân thành mà phàn nàn: “Ca ca, ngày nào cũng đau, bây giờ còn đang trướng đau lắm...”
Lòng của hắn ngọt ngào cực kỳ, thân thể cũng thả lỏng.
Hàn Anh ngây thơ đáng yêu như vậy, người như Trần Hi cũng không thể cho nàng tiếp xúc, phải che chở cho nàng cả đời được sống vui vui sướng sướng...
Trần Hi đặt tách trà trên bàn nhỏ. Mặc dù là tự tay mình ngâm trà, hắn cũng không dám uống, Phó Tạ an bài người khó lòng phòng bị, hắn không dám mạo hiểm.
Hắn buông trà chén nhỏ nhìn Phó Tạ. Dung nhan Phó Tạ tuấn nhã, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng như tiên nhân, tâm địa lại ác độc, dã tâm bừng bừng, Trần Hi và Phó Tạ qua lại cho tới bây giờ đều là cẩn thận từng li từng tí.
Thấy trong mắt phượng của Phó Tạ toát lên sự dịu dàng, giống như dáng vẻ của thiếu niên hoài xuân, Trần Hi không khỏi kinh ngạc, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn gỗ đàn hương nhỏ, trong lòng hắn đắn đo, nên cho người ta đi điều tra thêm Phó Tạ có phải đã có người trong lòng rồi hay không.
Trần Hi hí mắt nhìn Phó Tạ, nghĩ thầm: là thiếu nữ đêm đó mình nhìn lướt qua hay sao...
Nghĩ đến vẻ đẹp của thiếu nữ dưới đèn kia, trong lòng Trần Hi hơi nóng...
Sau khi tắm rửa xong, Hàn Anh xõa tóc dài ẩm ướt đứng trước thư án, đề bút viết thật nhanh, rất nhanh liền viết xong một phong thư.
Nàng cầm lấy giấy viết thư lên nhẹ nhàng thổi thổi, đợi vết mực khô mới gấp lại giao cho Từ ma ma: “Ma ma, ngày mai người mau đi mua vài thứ, sau đó giao phong thư này cho gã sai vặt tiểu Diêu tử, bảo hắn mang đến cho Phó Bình!” Nàng cũng không rõ Phó Tạ có an bài người ở phủ hoài ân hầu hay không, với lại gã sai vặt gọi là tiểu Diêu tử là do Nhị phu nhân phái qua, nói là hỗ trợ cho phòng bếp nhỏ ở viện phía tây thật ra là theo dõi Từ ma ma. Từ ma ma nhận thư bỏ vào trong tay áo: “Cô nương yên tâm, ma ma nhất định tự tay giao thư này cho tiểu Diêu tử!”
Thấy Hàn Anh cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, Từ ma ma vội hỏi: “Cô nương, bộ ngực còn đau không?”
Hàn Anh nhẹ gật đầu: “vẫn căng đau khó chịu.”
Từ ma ma nhíu mày nói: “Ta nghe nói trong cung có y nữ, biết cách xoa bóp và dùng ngải cứu trị liệu cho bộ ngực căng đau khi trổ mã...”
Hàn Anh xoay người đối mặt với tấm màn, dùng hai tay nâng hai luồng mềm mại đẫy đà nặng trịch bên dưới yếm đào thêu hoa lên, lấy tay lắc lư thử, hai luồng xinh đẹp tuyệt trần run rẩy trong tay nàng, nàng liền chau mày lại, vẻ mặt phiền não.
Từ ma ma thấp giọng nói: “Cô nương, nếu không chúng ta nhờ cô gia ra mặt, thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương phái y nữ trong cung đến xoa bóp cho người được không?”
Hàn Anh “a” một tiếng, sóng mắt như nước liếc nhũ mẫu: “Ma ma muốn con bị hắn và Hoàng hậu nương nương chê cười sao?”
Từ ma ma thở dài, cũng hiểu được có chút không ổn.
Buổi sáng đã tạnh mưa rồi.
Khi đi thỉnh an Thái phu nhân, Hàn Anh dẫn theo Tẩy Xuân mới vừa đi tới trước bậc thang Khánh Thọ Đường, chợt nghe bên trong mành vải gấm truyền ra âm thanh đổ vỡ của đồ sứ, tiếp theo đó là tiếng Nhị phu nhân: “Mẫu thân, làm sao có thể như vậy? Bệ hạ sủng ái chiêu nghi nương nương như vậy mà!”
Giọng nói Thái phu nhân chậm rãi vang lên: “Sao lại không có khả năng? Lão nhân trong cung truyền ra tin tức còn có thể giả sao? Lương chiêu nghi mưu đồ đầu độc hoàng tự trong bụng Tôn phi nương nương, bị Trần phi nương nương phát hiện. Hôm nay Trần phi nương nương bởi vì có công bảo vệ Hoàng tự được tấn phong quý phi, Lương chiêu nghi bị đày vào lãnh cung, đời này sợ là khó có thể trở mình...” sủng phi Lương chiêu nghi của Thừa Dận Đế là biểu tỷ của Phương thị, là chỗ dựa của Phương thị, thế nhưng hôm nay chỗ dựa của nàng bị đẩy ngã.
Hàn Anh thấy bà tử vén rèm nhìn mình, vội vàng bước liên tục lên bậc thang, âm thanh giòn tan hỏi: “Tiền ma ma, Thái phu nhân có ở bên trong không?”
Nghe tiếng Hàn Anh, trong nhà chính thoáng yên tĩnh trở lại.
Hàn Anh dẫn theo Tẩy Xuân đi vào, phát hiện trong nhà chính chỉ có Thái phu nhân, Phương thị và Mai Hương đứng hầu một bên.
Sau khi quỳ gối hành lễ nàng cười khẽ nói: “Nhị thẩm hôm nay đến thật tốt sớm, tam thẩm còn chưa tới sao!”
Sắc mặt Phương thị tái nhợt, miễn cưỡng cười cười, không nói gì.
Hàn Anh xoay người lại từ trong tay Tẩy Xuân lấy ra một hộp gấm: “Tổ mẫu, hôm qua Phó Tam ca phái người hầu tới đây, tặng lại cho con phần thưởng mà bệ hạ và Hoàng hậu nương nương ban cho, con tuyển chọn mấy khúc vải hiếu kính lão nhân gia ngài!”
Nàng đem hộp gấm đưa cho Mai Hương.
Mai Hương nhận hộp gấm, mở hộp sau đó đưa cho Thái phu nhân.
Thái phu nhân nhận lấy gấm hộp, thấy bên trong là một chồng năm khối vải màu đỏ thẫm có hoa văn là các hình tròn nho nhỏ không khỏi có chút bất mãn: bà tử hồi báo nói Phó Tam công tử phái người đưa tới tám gánh hòm xiểng, vậy mà nha đầu Hàn Anh kia lại chỉ đưa tới có khúc vải!
Tuy trong lòng bà bất mãn, nhưng vẫn cười nói: “Đa tạ con đã tưởng nhớ tổ mẫu!”
Hàn Anh lấy lí do Phó Tạ giao bài tập, cho nên nàng muốn đi dạo một vòng phố Thư Điếm, mua một ít sách vở văn phòng phẩm.
Thấy tổ mẫu nhíu mày, Hàn Anh giả bộ như không thấy, lẩm bẩm nói: “Phó ca ca bảo Phó Bình làm quản gia cho con, con ngồi kiệu, Phó Bình dẫn theo mấy cấm vệ quân đi theo, tất nhiên rất an toàn!”
Thái phu nhân nghe vậy không khỏi mắt hí nhìn Hàn Anh, ý đồ muốn nhìn xem Hàn Anh đáng giá ở đâu mà Phó tam công tử lại dụng tâm như thế.
Hôm nay bà nhớ tới kinh biến nghe được trong cung, nghĩ thầm: Phó Hoàng Hậu ngư ông đắc lợi, mình không cần ra mặt lại làm cho Trần phi, Lương chiêu nghi và Tôn phi đấu với nhau, thật thật hảo thủ đoạn! Mặc dù là phòng ngừa ngoại thích chuyên quyền, các triều đại cho dù đổi thay cũng không được trọng dụng quốc cữu, thế nhưng bản thân Phó tam công tử có quân công lớn lao, lại có Hoàng Hậu tỷ tỷ quá mức xảo quyệt như vậy, còn có người cha một tay cầm binh quyền, Phó tam công tử thật đúng không thể coi thường!
Chẳng qua là Thái phu nhân vô luận nhìn như thế nào, cũng cảm giác đứa cháu gái này của mình chỉ là một tiểu nha đầu ngốc lanh chanh, ngay cả tặng lễ cho tổ mẫu cũng không biết long trọng một chút!
Nhìn dung nhan xinh đẹp thanh nhã cùng với thân thể thướt tha lẳng lơ của Hàn Anh, trong lòng Thái phu nhân thở dài: nam nhân nào cũng thích lớp vỏ bên ngoài!
Phó Tạ vừa đi ra khỏi nha môn, liền đội mưa dẫn theo Tô Tương Chi và bốn vị đô ngu (Quan lại coi việc núi) giục ngựa ra khỏi thành đi nơi đóng quân của cấm vệ quân ở Thành Tây Kim Minh, mục đích là đi thị sát quân doanh của cấm vệ quân.
Hai vạn kỵ binh của hắn hôm nay phải đóng quân ở bên ngoài thành Biện Kinh, phải nghĩ biện pháp trước tiên nắm cấm vệ quân cao thấp ở trong tay mình, sau đó lại dần dần an bài hai vạn người này vào bên trong cấm vệ quân.
Trước kia quân kỷ nghiêm minh, đương nhiên là hắn không thể nào làm như vậy, đáng tiếc hôm nay trong triều hỗn loạn, quân kỷ lỏng lẻo, Phó Tạ nắm chắc có thể làm được.
Chạng vạng tối khi thành trì Kim Minh được bao phủ bởi ngàn vạn đèn lồng, cấm vệ quân đã bắt đầu huấn luyện trong đêm mưa.
Phó Tạ đứng ở trên đài Kim Minh, lẳng lặng nhìn thuyền chiến lui tới trên sông, đột nhiên nhớ đến Hàn Anh.
Hắn rất có hứng thú với việc bày binh bố trận hành quân đánh giặc, nhưng nếu Hàn Anh ở bên cạnh hắn, sợ là sẽ buồn chết.
Nghĩ đến dáng vẻ Hàn Anh đảo mắt cá chết, khóe môi Phó Tạ nhếch lên mỉm cười. Nhắc tới cũng kỳ lạ, nếu như là người khác làm như vậy, hắn sẽ cảm thấy là xấu xí tác oai tác quái, thế nhưng dáng vẻ Hàn Anh như vậy, hắn lại cảm thấy nàng vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu.
Sau khi diễn tập trên sông xong thì trời đã khuya, cửa thành sớm đã đóng cửa.
Các tướng lĩnh chen chúc phía sau Phó Tạ đi thẳng vào cửa thành phía Tây, phi ngựa về hướng Xuân Phong Lâu.
Hắn muốn gặp người ở đó, muốn một mũi tên trúng hai con nhạn.
Tuy đã nửa đêm nhưng trên đường chính tiếng người vẫn huyên náo ầm ĩ; đèn đuốc sáng trưng, âm thanh đàn sáo, tiếng ca hát, âm thanh vui đùa không dứt bên tai.
Đến Xuân Phong Lâu, Phó Tạ dẫn theo quan quân thuộc hạ tiến vào một gian phòng thượng hạng ở lầu ba.
Qua ba tuần rượu, Phó Tạ lưu lại Tô Tương Chi cùng mọi người, mình thì lấy cớ rửa tay dẫn theo Phó Tĩnh ra khỏi phòng, xem xét tả hữu thấy bốn bề vắng lặng liền trực tiếp đẩy cửa phòng cạnh đi vào.
Phó Tĩnh chờ trong giây lát, thấy ám vệ đã vào vị trí của mình, lúc này mới ẩn hình.
Cửa sổ gian phòng thượng hạng nằm sát đường được mở rộng ra, rèm cửa trắng như tuyết phất phơ trong gió đêm làm hạt mưa thỉnh thoảng tạt vào.
Ở giữa giường gấm phía trước cửa sổ đặt một cái bàn gỗ đàn hương nhỏ, phía trên để đó một bếp lò nhỏ và một bộ trà cụ bằng ngọc bích.
Một thanh niên áo trắng cực kỳ tuấn tú ngồi ở trên giường gấm, thấy Phó Tạ đi vào, đưa tay nói “Mời”.
Phó Tạ ngồi xuống đối diện với hắn, im lặng nhìn hắn pha trà.
Người thanh niên áo trắng chuyên chú dùng nước sôi tráng qua trà cụ, sau đó ngắt lá trà bỏ vào ấm trà, tiếp đó rót nước sôi vào mầm trà, hương trà bay ra, liền đem nước trà đổ vào trong bình sứ, lần nữa rót nước sôi vào, sau đó dùng bông vải nhẹ nhàng xoay tròn xung quanh ấm trà, khiến cho chồi non dần dần giãn ra.
Đợi đến khi mùi hương thơm ngát của trà Mao Tiêm chậm rãi tỏa ra, người thanh niên áo trắng mới cầm ấm trà lên, tinh tế rót vào tách trà, đợi tách trà đầy khoảng bảy phần, lúc này mới đậy tách trà lại, dâng cho Phó Tạ: “Mời!”
Hai người mỗi người đều có mục đích riêng ngồi đối diện nhau.
Phó Tạ tiếp nhận tách trà, nhìn về phía người thanh niên áo trắng, mặt không chút thay đổi nói: “Trần huynh, ngu đệ may mắn không làm nhục mệnh.”
Tình hình thực tế ở Hoài Ân hầu phủ hắn sớm đã nắm rõ, nhất phòng Hàn Anh không có nam đinh, Thái phu nhân lại thiên vị nhị phòng, Phương thị vẫn muốn mưu đoạt tước vị Hoài Ân hầu, mà sủng phi Lương chiêu nghi của Thừa Dận Đế là biểu tỷ của Nhị phu nhân Phương thị phủ hoài ân hầu, cũng là núi dựa lớn của Phương thị. Hôm nay tỷ tỷ và hắn ra tay giúp Trần phi lật đổ Lương chiêu nghi, đã hoàn thành giao dịch với Trần Hi, lại trợ giúp Hàn Anh nhổ đi chỗ dựa của Phương thị, cũng coi như một mũi tên trúng hai con nhạn rồi.
Trong đôi mắt trong trẻo của người thanh niên áo trắng lập tức tràn đầy vui vẻ, khóe môi cong cong: “Ngu huynh cũng may mắn không làm nhục mệnh!” Hắn nói lời giữ lời, Phó Tạ hôm nay đã là Điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ rồi!
Hai người cùng cầm tách trà lên bắt đầu thưởng thức trà.
Nắp vừa hé ra, mùi thơm trà Mao Tiêm mờ ảo liền tỏa ra, thế nhưng Phó Tạ cũng chỉ nhấp môi, thật sự không dám uống hết. Ba năm trước Hắn và Trần Hi đã bắt đầu liên thủ, đã giúp đỡ tương trợ thay đối phương làm vài chuyện đại sự, hợp tác có chút vui vẻ, thế nhưng hắn không tin nhân phẩm Trần Hi.
Hắn giống như vô tình nhìn về phía Trần Hi, Trần Hi đang ngưng mắt nhìn tách trà trong tay, mày kiếm mắt sáng sống mũi cao, quả nhiên là diện mạo ưa nhìn, nhưng lại tâm địa rắn độc.
Phó Tạ đột nhiên nhớ tới Hàn Anh, nhớ tới trên đường vào kinh, Hàn Anh ngây ngốc cúi đầu nhìn ngực lớn của mình, rất chân thành mà phàn nàn: “Ca ca, ngày nào cũng đau, bây giờ còn đang trướng đau lắm...”
Lòng của hắn ngọt ngào cực kỳ, thân thể cũng thả lỏng.
Hàn Anh ngây thơ đáng yêu như vậy, người như Trần Hi cũng không thể cho nàng tiếp xúc, phải che chở cho nàng cả đời được sống vui vui sướng sướng...
Trần Hi đặt tách trà trên bàn nhỏ. Mặc dù là tự tay mình ngâm trà, hắn cũng không dám uống, Phó Tạ an bài người khó lòng phòng bị, hắn không dám mạo hiểm.
Hắn buông trà chén nhỏ nhìn Phó Tạ. Dung nhan Phó Tạ tuấn nhã, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng như tiên nhân, tâm địa lại ác độc, dã tâm bừng bừng, Trần Hi và Phó Tạ qua lại cho tới bây giờ đều là cẩn thận từng li từng tí.
Thấy trong mắt phượng của Phó Tạ toát lên sự dịu dàng, giống như dáng vẻ của thiếu niên hoài xuân, Trần Hi không khỏi kinh ngạc, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn gỗ đàn hương nhỏ, trong lòng hắn đắn đo, nên cho người ta đi điều tra thêm Phó Tạ có phải đã có người trong lòng rồi hay không.
Trần Hi hí mắt nhìn Phó Tạ, nghĩ thầm: là thiếu nữ đêm đó mình nhìn lướt qua hay sao...
Nghĩ đến vẻ đẹp của thiếu nữ dưới đèn kia, trong lòng Trần Hi hơi nóng...
/152
|