Lúc này mưa đã tạnh, trong sân cây quế, bạch dương, hoa hồng, hoa chuối tây cùng các loại cây cối qua trận mưa thu này, tựa hồ cũng trút bỏ đi vẻ xanh biếc trơn bóng ngày hè, chỉ để lại sinh mệnh ướt nhẹp ngày càng cách xa màu xanh biếc.
Qua cơn mưa thu ướt nhẹp như vậy, tâm tình Hàn Anh phá lệ tốt hơn, nàng khoác thêm một kiện áo choàng gấm đỏ, dẫn theo Xuân Ngọc, Tinh Ngọc và mấy tiểu nha hoàn ra khỏi nhà chính, uốn lượn đi tiền viện.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ đỏ bừng mắt phượng tỏa sáng, lửa giận lấp đầy suy nghĩ trong lòng, chỉ cảm thấy trái tim đập bịch bịch, lỗ tai ông ông vang lên, sải bước ra khỏi thư phòng đi về hướng nội viện.
Phó Trữ ngây dại, lập tức đứng thẳng tại chỗ không dám động đậy.
Phó Bình trừng Phó Trữ, Phó Tĩnh Phó Nghĩa cùng một chỗ mang theo bọn sai vặt đuổi theo.
Bọn họ khuyên nhưng lại không dám khuyên, chỉ có thể thử thăm dò theo sát.
Trần Hi đứng yên một lát, tâm niệm cấp chuyển —— Hàn Anh mảnh mai ôn nhu như vậy, sao có thể với Thôi Kỳ? Nhất định là kế phản gián của Thôi Kỳ, Phó Tạ không thể oan uổng Hàn Anh —— hắn vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Phó Tạ mới vừa đi tới bên trong cửa viện, xa xa liền thấy Hàn Anh đầu cài trâm hoa vàng khoác áo choàng màu đỏ đứng trong nội viện ngắm hoa cúc bên bờ hồ, dường như trên cổ tay trắng tuyết như ngọc của nàng lộ ra vòng tay bích tỉ, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nở nụ cười điềm mật, ngọt ngào...
Nhìn thấy cảnh trí phong tình như thế, trống ngực xao động của Phó Tạ chậm rãi trầm tĩnh trở lại, lẳng lặng đứng ở đó nhìn Hàn Anh đang cùng nha hoàn đùa giỡn, một mảnh lạnh như băng trong lòng dần dần sinh ra ấm áp và vui mừng.
Tiểu thê tử của hắn, vì nhất thời bực bội lỡ lời mà nói ra trước khi thành thân đã yêu hắn, làm sao có thể phản bội hắn?
Phó Tạ lúc này mới cảm giác bản thân buồn cười —— Thôi Kỳ tùy ý khiêu khích, hắn thiếu chút nữa bị lừa rồi!
Nếu như hắn thật sự vì thế vắng vẻ A Anh, chẳng phải kế trúng Thôi Kỳ sao?
Phó Bình, Phó Nghĩa và Phó Tĩnh Theo sát ở phía sau, thấy thế không khỏi cũng thở dài một hơi, Phó Bình thậm chí dùng ống tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Phó Bình vừa lau mồ hôi vừa nghĩ: hôm nay thật sự nguy hiểm thật, trở về phải hảo hảo giáo huấn Phó Trữ, sao ngay cả khẩu cung cũng hỏi không xong? Tại sao không quản cho tốt rồi hãy đi nói trước mặt điện soái?
Hàn Anh đang nhìn Tinh Ngọc Xuân Ngọc mở ra vòng tay Phó Tạ tặng nàng, Xuân Ngọc nhìn thấy Phó Tạ, liền lặng lẽ nhắc nhở: Thiếu phu nhân, điện soái tới!
Nghe vậy Hàn Anh vội vàng vui mừng mà nhìn sang, dung quang toả sáng mặt tròn nhỏ nhắn tràn đầy điềm mật, ngọt ngào vui vẻ, nhưng thấy Phó Tạ trong nháy mắt lập tức thu liễm nụ cười trên mặt —— nàng mới nhớ tới mình đang giận dỗi với Phó Tạ mà!
Trần Hi đi theo tới, ở ngoài cửa nội viện dừng bước, hắn đang muốn mở miệng kêu Phó Tạ để hảo hảo khuyên giải một phen, ngẩng đầu lại phát hiện Hàn Anh đang đứng bên bờ hồ ngẩng đầu nhìn nhìn về bên này, trên khuôn mặt nhỏ mà tinh xảo đang nở một nụ cười điềm mật, ngọt ngào vui vẻ, hắn lập tức nhìn ngây người, ánh mắt cố định ở trên mặt Hàn Anh, tim bất tri bất giác bắt đầu đập nhanh hơn, khuôn mặt cũng dần dần có chút nóng...
Phó Tạ đang muốn đi qua phía Hàn Anh, đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạ, liền quay đầu nhìn sang, liếc mắt liền thấy Trần Hi đứng yên ở sau lưng.
Hắn hồ nghi mà đánh giá khuôn mặt tuấn tú của Trần Hi ửng đỏ ,cảm thấy rất không ưa, liền cau mày đi qua, vịn hai vai Trần Hi xoay một cái: Lý Kim Triêu ở trong kho hàng kiểm tra đống hàng kia, ngươi đi xem đi!
Trần Hi: ... Hắn bất đắc dĩ rời đi.
Đám người Phó Tĩnh nhịn cười, cũng đi vào bên trong cửa viện trị sự phòng, chuẩn bị ở trong trị sự phòng chờ điện Soái đại nhân dỗ dành xong thiếu phu nhân đi ra.
Phó Tạ lúc này mới đi về hướng Hàn Anh giả vờ ngắt hoa, khuôn mặt tuấn tú đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh: A Anh, vừa vừa mới mưa, dưới đất trơn trượt, nàng ra làm cái gì?
Hàn Anh kiêu ngạo yêu kiều quay người lại, coi như không nghe thấy Phó Tạ nói, nhặt một đóa cúc tú cầu trắng như tuyết ướt nhẹp ướt nhẹp về hướng nhà chính.
Phó Tạ đưa mắt liếc đám người Xuân Ngọc một cái.
Xuân Ngọc Tinh Ngọc vội vàng mang theo bọn nha hoàn lặng lẽ lui xuống.
Phó Tạ đi theo sau lưng Hàn Anh chậm rãi đi dạo, tản bộ, không xa không gần theo sát Hàn Anh, đợi thanh âm đóng cửa nội viện truyền đến, Phó Tạ lúc này mới sải bước đuổi lên, chặn ngang bế Hàn Anh lên.
Hàn Anh vội vàng không kịp chuẩn bị, sợ hãi kêu lên một tiếng, thấy là Phó Tạ, lúc này mới thở dài một hơi, đưa tay ở trước ngực Phó Tạ đập vài xuống.
Phó Tạ thân cao chân dài, đối với kiểu giãy giụa cỏn con của nàng hoàn toàn không để trong lòng, tay trái nhấc mành gấm lên, tay phải một tay ôm Hàn Anh đi vào nhà chính, đặt nàng trên ghế bành hồng mộc dựa vào tường cánh đông, hai tay vịn tay ghế bành, cười mỉm cúi người cố định Hàn Anh tại chỗ đó.
Mành gấm rơi xuống, trong nhà chính ba gian một sáng hai tối lập tức chỉ còn lại hai người Phó Tạ và Hàn Anh. Trong phòng có chút yên tĩnh, đồng hồ báo giờ trong góc Tạch tạch tạch tạch rục rịch, trên bàn nhỏ bên tay phải ghế bành đặt lư hương tử kim (tím xen vàng) hương khói lượn lờ, toả ra mùi thơm ngát nhàn nhạt...
Hàn Anh bị Phó Tạ vòng tại chỗ đó, cách nhau rất gần, tim của nàng cũng dần dần đập nhanh.
Nàng giương mắt nhìn Phó Tạ, thấy hắn mặt mày thật sự quá tuấn tú, trong lòng rất thích, nhưng lại nghĩ tới từ lúc thành thân đến nay, Phó Tạ còn chưa nói thích nàng, liền cố tình làm ra vẻ một phen, bức Phó Tạ nói thích nàng.
Hàn Anh vừa suy suy nghĩ, vừa rũ mắt xuống không chịu nhìn Phó Tạ.
Phó Tạ giơ lên tay vịn cằm của nàng, bóp khuôn mặt Hàn Anh nhìn Hàn Anh, ánh mắt ôn nhu mà lưu luyến, sau nửa ngày hắn mới nói: A Anh, nàng thích ta từ lúc nào?
Hàn Anh: ...
Nàng đã sớm thừa nhận mình trước khi thành thân liền thích Phó Tạ rồi, dứt khoát bình sứt chẳng cần giữ gìn, hậm hực nói: thì là lần đầu tiên gặp huynh đó.
Phó Tạ có chút ngạc nhiên: Ở cửa ra vào phủ tướng quân Ngọc Khê thành sao?
Hàn Anh liếc hắn, nói: Đúng vậy!
Phó Tạ rũ mắt xuống: Vậy nàng thích ta cái gì?
Hàn Anh bỗng nhiên nhìn hắn quyến rũ cười cười, giọng nói cũng thay đổi nũng nịu, mềm mại đáng yêu dị thường: Muội thích huynh ngày thường xinh đẹp!
Phó Tạ: ... Lão tử ghét nhất bị người khác nói lão tử dễ nhìn... Thế nhưng, nếu như là A Anh nói, dường như cũng không tệ... Tối thiểu, nam sắc của hắn còn có khả năng hấp dẫn A Anh thích hắn...
Hàn Anh không biết trong lòng Phó Tạ đang nghĩ gì, nàng thấy Phó Tạ nuông chiều nàng, không khỏi thị sủng sinh kiều, cố tình muốn chọc giận Phó Tạ, vẫn dùng ngón tay điểm khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ: Muội nói Phó Tạ này, muội yêu là yêu gương mặt này của huynh, nếu như huynh lớn tuổi sắc đẹp suy chuyển, sẽ thất sủng đấy!
Phó Tạ mỉm cười: ... Đúng không? vậy ta đây sắp thất sủng rồi !
Hàn Anh cảm giác, cảm thấy dường như ở đâu không hợp lắm, bĩu môi nhìn Phó Tạ, cảm thấy ở đâu có chút ít không ổn.
Phó Tạ càng ép càng gần: ... Nếu muốn sủng sủng ái lâu bền, biện pháp rất tốt là cái gì nhỉ? A, đúng rồi, nhi tử! Ta phải mau có con trai!
Hắn tới gần Hàn Anh, lập tức ngậm chặt bờ môi của Hàn Anh...
Không biết qua bao lâu, theo thanh âm ghế bành lắc lư Chi chi nha nha , Hàn Anh khóc lên: ... Ca ca... Ca ca... Nơi đây cấn... Cấn lắm... Đổi... Đổi chỗ khác đi...
Mắt phượng Phó Tạ tối tăm chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt nhẹp và bờ môi đồng dạng ướt nhẹp đỏ tươi khẽ sưng của Hàn Anh, mím môi, không nói một lời, liền đổi tư thế ôm lấy Hàn Anh...
Trần Hi và Lý Kim Triêu đem hơn mười rương minh hỏa thương trong kho hàng kiểm tra từng cái một, phát hiện vấn đề lớn nhất vẫn không có cách nào khác bắn bắn chính xác, và hoàn toàn không cách nào so sánh với đại cung được.
Những thứ hỏa thương này là nhạc phụ Hoài Ân hầu Hàn Thầm của Phó Tạ thông qua thân tín phụ trách Nam Hải vận chuyển từ nước ngoài về, rất trân quý, tuy rằng số lượng chỉ có 500, thế nhưng nếu có thể ở cải tiến phần nhắm bắn, xây dựng một hỏa thương đội 500 người, giao đấu với bộ tộc Tháp Khắc Khắc, nhất định có thể thắng vì đánh bất ngờ,
Sau khi đem những minh hỏa thương này đều xem qua một lần, Trần Hi đứng dậy ra khỏi nhà kho, đứng yên ở cửa ra vào kho hàng, đôi mắt nhìn dưới tàng cây bạch dương trong nội viện rơi vào trầm tư.
Hôm nay chức Trấn Nam Tướng quân tuy rằng rơi vào tay nhị ca hắn, thế nhưng một phần lực lượng Nam Hải vẫn còn dưới sự khống chế của nhạc phụ của Phó Tạ tiền Trấn Nam Tướng quân Hàn Thầm, thí dụ như lần này Phó Tạ thông qua Nam Hải lấy được đống minh hỏa thương này, đã chứng minh năng lực khống chế Nam Hải của Hàn Thầm, hắn phải đem tin tức này kịp thời thương nghị với đại ca nhị ca...
Mãi cho đến thời gian nên dùng cơm trưa, Phó Tạ lúc này mới thản nhiên từ trong nội viện đi ra chiêu đãi đám người Trần Hi Lý Kim Triêu.
Trần Hi lặng lẽ quan sát, phát hiện tóc dài Phó Tạ hơi ẩm dùng một cây dây lụa xanh đen cột lên, ngân quan mang buổi sáng đã không thấy tăm hơi, áo choàng xanh ngọc buổi sáng cũng đổi thành áo choàng xanh nhạt, bạch ngọc trên lưng mang đổi thành hắc ngọc …
Hắn rũ mắt xuống, đã hiểu Phó Tạ lúc từ lúc trưa ở trong viện vội vàng làm cái gì, nhớ tới Hàn Anh kiều diễm ngọt ngào nét mặt tươi cười và cả người yểu điệu đầy đặn, trong lòng không khỏi có chút đắng chát..
Dùng xong rượu và thức ăn, Phó Tạ mang theo bọn người Lý Kim Triêu ở tại trong kho hàng bận rộn nửa ngày, trước tiến hành thử bắn minh hỏa thương, sau đó cầm mấy cán minh hỏa thương mở ra nghiên cứu, bận rộn toàn bộ buổi chiều, lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ nguyên lý vận hành minh hỏa thương
Phó Tạ ở phương diện có liên quan đến máy móc rất có thiên phú, hắn rất nhanh liền hiểu rõ nguyên nhân minh hỏa thương nhắm bắn không chính xác.
Hắn và Lý Kim Triêu song song ngồi ở trước thai án[1], một bên bắt đầu mở ra minh hỏa thương, một bên chỉ cho Lý Kim Triêu nhìn: Những minh hỏa thương này sở dĩ rất khó nhắm trúng chính xác, ta cảm thấy được chủ yếu là ba nguyên nhân, một là phương pháp xạ kích không đủ hoàn thiện, hai là minh hỏa thương vô cùng cồng kềnh, ba là ngòi lửa minh hỏa thương là dây thừng, phát nổ quá chậm. Ngày mai ta từ trong cấm quân cho ngươi lựa chọn 1000 người, do ngươi tới huấn luyện, tỉ mỉ chọn lựa ra 500 người, một bên huấn luyện, một bên nghiên cứu cải tiến.
Đôi mắt Lý Kim Triêu chỉ lo nhìn chằm chằm vào Phó Tạ thuần thục tháo dỡ Hỏa Thương, nghe vậy liên tục gật đầu: Được! Được!
Hắn tuy rằng không coi trọng tôn ti cao thấp, thế nhưng Phó Tạ thưởng thức Lý Kim Triêu là một nhân tài khó có được, cũng không thèm để ý hắn thất lễ.
Lúc chạng vạng tối, Hàn Anh mới từ trên giường đứng lên rửa mặt, liền bị Phó Tạ dùng áo choàng bọc lấy ôm lên chiếc xeTrầm Hương của nàng.
Chuyện trong lòng Phó Tạ quá nhiều, không có cưỡi ngựa, mà ôm Hàn Anh ngồi trong xe ngựa, vừa nghĩ tâm sự vừa xoa nắn Hàn Anh.
Hàn Anh bị Phó Tạ giày vò cả người bủn rủn, vùi ở trong ngực Phó Tạ, xe ngựa lắc lư, không bao lâu nàng liền ngủ mất.
Đợi khi Hàn Anh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường bạt bộ của mình ở Nữ Trinh viện, đám người Tẩy Xuân Nhuận Thu khẩn trương vây quanh bốn phía.
Nàng vừa muốn mở miệng, chợt nghe bên ngoài nhà chính truyền đến thanh âm của Phó Tạ: ... Tề thái y, Phó Tạ thân thể thê tử...
Một giọng nam xa lạ nói: Bẩm điện soái, thân thể thiếu phu nhân cường tráng, nhưng chuyện con cái là dựa vào duyên phận...
Hàn Anh nghĩ một lát mới hiểu được, thì ra Phó Tạ lo lắng nàng mang thai, mời thái y tới khám bệnh, nhưng nàng vẫn không có thai.
Mặc dù cũng không muốn hài tử lắm, nhưng nghĩ đến Phó Tạ thất vọng, trong lòng Hàn Anh cũng có chút trống trải...
Sau khi tiễn thái y, Phó Tạ lo lắng cho Hàn Anh, liền xoay người lại đi vào.
Thấy Hàn Anh ngủ ngon khuôn mặt trong trắng lộ hồng, mơ mơ màng màng ôm chăn gấm ngồi ở trên giường, nhìn giống như tiểu cẩu lạc đường, Phó Tạ không khỏi sinh lòng thương tiếc, mỉm cười đi tới, cúi người khẽ hôn một cái trên môi Hàn Anh, thấp giọng nói: A Anh, nàng bắt đầu làm cho người chỉnh đốn hành lý đi, chọn hai nha hoàn mang theo, thánh chỉ mấy ngày nữa sợ là sẽ đến đó!
Lực chú ý của Hàn Anh lập tức bị dời đi: Ca ca, cha mẹ và đệ đệ khi nào vào kinh?
Phó Tạ nhìn nàng ôn nhu nói: Thuyền của nhạc phụ nhạc mẫu đại khái qua ba ngày nữa sẽ đến.
Hàn Anh nghe vậy quýnh lên: YAA.A.A.., nhà chính của phủ hoài ân hầu còn bị nhị phòng chiếm mà, sáng sớm ngày mai muội liền đi dọn sạch các nàng mới được!
Phó Tạ cười cười: “Ngày mai ta đi với nàng!
Thật sự? Hàn Anh tự nhiên cười nói, nhưng ngày mai muội muốn đi phủ hoài ân hầu thể hiện uy phong của điện soái phu nhân, lấy thế đè người bức người dọn nhà, huynh có thể đi theo giúp muội, vậy thì quá tuyệt vời rồi!
Phó Tạ thấy nàng mềm mại đáng yêu xinh đẹp, nhịn không được tiến tới hôn nàng. Thái y nói thân thể hai vợ chồng bọn họ không có vấn đề gì, như vậy Hàn Anh đến nay không có thai, chỉ có thể nói rõ hắn làm quá ít, vẫn nhân cơ hội lại tới một lần a!
[1] Thai án
Qua cơn mưa thu ướt nhẹp như vậy, tâm tình Hàn Anh phá lệ tốt hơn, nàng khoác thêm một kiện áo choàng gấm đỏ, dẫn theo Xuân Ngọc, Tinh Ngọc và mấy tiểu nha hoàn ra khỏi nhà chính, uốn lượn đi tiền viện.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ đỏ bừng mắt phượng tỏa sáng, lửa giận lấp đầy suy nghĩ trong lòng, chỉ cảm thấy trái tim đập bịch bịch, lỗ tai ông ông vang lên, sải bước ra khỏi thư phòng đi về hướng nội viện.
Phó Trữ ngây dại, lập tức đứng thẳng tại chỗ không dám động đậy.
Phó Bình trừng Phó Trữ, Phó Tĩnh Phó Nghĩa cùng một chỗ mang theo bọn sai vặt đuổi theo.
Bọn họ khuyên nhưng lại không dám khuyên, chỉ có thể thử thăm dò theo sát.
Trần Hi đứng yên một lát, tâm niệm cấp chuyển —— Hàn Anh mảnh mai ôn nhu như vậy, sao có thể với Thôi Kỳ? Nhất định là kế phản gián của Thôi Kỳ, Phó Tạ không thể oan uổng Hàn Anh —— hắn vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Phó Tạ mới vừa đi tới bên trong cửa viện, xa xa liền thấy Hàn Anh đầu cài trâm hoa vàng khoác áo choàng màu đỏ đứng trong nội viện ngắm hoa cúc bên bờ hồ, dường như trên cổ tay trắng tuyết như ngọc của nàng lộ ra vòng tay bích tỉ, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nở nụ cười điềm mật, ngọt ngào...
Nhìn thấy cảnh trí phong tình như thế, trống ngực xao động của Phó Tạ chậm rãi trầm tĩnh trở lại, lẳng lặng đứng ở đó nhìn Hàn Anh đang cùng nha hoàn đùa giỡn, một mảnh lạnh như băng trong lòng dần dần sinh ra ấm áp và vui mừng.
Tiểu thê tử của hắn, vì nhất thời bực bội lỡ lời mà nói ra trước khi thành thân đã yêu hắn, làm sao có thể phản bội hắn?
Phó Tạ lúc này mới cảm giác bản thân buồn cười —— Thôi Kỳ tùy ý khiêu khích, hắn thiếu chút nữa bị lừa rồi!
Nếu như hắn thật sự vì thế vắng vẻ A Anh, chẳng phải kế trúng Thôi Kỳ sao?
Phó Bình, Phó Nghĩa và Phó Tĩnh Theo sát ở phía sau, thấy thế không khỏi cũng thở dài một hơi, Phó Bình thậm chí dùng ống tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Phó Bình vừa lau mồ hôi vừa nghĩ: hôm nay thật sự nguy hiểm thật, trở về phải hảo hảo giáo huấn Phó Trữ, sao ngay cả khẩu cung cũng hỏi không xong? Tại sao không quản cho tốt rồi hãy đi nói trước mặt điện soái?
Hàn Anh đang nhìn Tinh Ngọc Xuân Ngọc mở ra vòng tay Phó Tạ tặng nàng, Xuân Ngọc nhìn thấy Phó Tạ, liền lặng lẽ nhắc nhở: Thiếu phu nhân, điện soái tới!
Nghe vậy Hàn Anh vội vàng vui mừng mà nhìn sang, dung quang toả sáng mặt tròn nhỏ nhắn tràn đầy điềm mật, ngọt ngào vui vẻ, nhưng thấy Phó Tạ trong nháy mắt lập tức thu liễm nụ cười trên mặt —— nàng mới nhớ tới mình đang giận dỗi với Phó Tạ mà!
Trần Hi đi theo tới, ở ngoài cửa nội viện dừng bước, hắn đang muốn mở miệng kêu Phó Tạ để hảo hảo khuyên giải một phen, ngẩng đầu lại phát hiện Hàn Anh đang đứng bên bờ hồ ngẩng đầu nhìn nhìn về bên này, trên khuôn mặt nhỏ mà tinh xảo đang nở một nụ cười điềm mật, ngọt ngào vui vẻ, hắn lập tức nhìn ngây người, ánh mắt cố định ở trên mặt Hàn Anh, tim bất tri bất giác bắt đầu đập nhanh hơn, khuôn mặt cũng dần dần có chút nóng...
Phó Tạ đang muốn đi qua phía Hàn Anh, đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạ, liền quay đầu nhìn sang, liếc mắt liền thấy Trần Hi đứng yên ở sau lưng.
Hắn hồ nghi mà đánh giá khuôn mặt tuấn tú của Trần Hi ửng đỏ ,cảm thấy rất không ưa, liền cau mày đi qua, vịn hai vai Trần Hi xoay một cái: Lý Kim Triêu ở trong kho hàng kiểm tra đống hàng kia, ngươi đi xem đi!
Trần Hi: ... Hắn bất đắc dĩ rời đi.
Đám người Phó Tĩnh nhịn cười, cũng đi vào bên trong cửa viện trị sự phòng, chuẩn bị ở trong trị sự phòng chờ điện Soái đại nhân dỗ dành xong thiếu phu nhân đi ra.
Phó Tạ lúc này mới đi về hướng Hàn Anh giả vờ ngắt hoa, khuôn mặt tuấn tú đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh: A Anh, vừa vừa mới mưa, dưới đất trơn trượt, nàng ra làm cái gì?
Hàn Anh kiêu ngạo yêu kiều quay người lại, coi như không nghe thấy Phó Tạ nói, nhặt một đóa cúc tú cầu trắng như tuyết ướt nhẹp ướt nhẹp về hướng nhà chính.
Phó Tạ đưa mắt liếc đám người Xuân Ngọc một cái.
Xuân Ngọc Tinh Ngọc vội vàng mang theo bọn nha hoàn lặng lẽ lui xuống.
Phó Tạ đi theo sau lưng Hàn Anh chậm rãi đi dạo, tản bộ, không xa không gần theo sát Hàn Anh, đợi thanh âm đóng cửa nội viện truyền đến, Phó Tạ lúc này mới sải bước đuổi lên, chặn ngang bế Hàn Anh lên.
Hàn Anh vội vàng không kịp chuẩn bị, sợ hãi kêu lên một tiếng, thấy là Phó Tạ, lúc này mới thở dài một hơi, đưa tay ở trước ngực Phó Tạ đập vài xuống.
Phó Tạ thân cao chân dài, đối với kiểu giãy giụa cỏn con của nàng hoàn toàn không để trong lòng, tay trái nhấc mành gấm lên, tay phải một tay ôm Hàn Anh đi vào nhà chính, đặt nàng trên ghế bành hồng mộc dựa vào tường cánh đông, hai tay vịn tay ghế bành, cười mỉm cúi người cố định Hàn Anh tại chỗ đó.
Mành gấm rơi xuống, trong nhà chính ba gian một sáng hai tối lập tức chỉ còn lại hai người Phó Tạ và Hàn Anh. Trong phòng có chút yên tĩnh, đồng hồ báo giờ trong góc Tạch tạch tạch tạch rục rịch, trên bàn nhỏ bên tay phải ghế bành đặt lư hương tử kim (tím xen vàng) hương khói lượn lờ, toả ra mùi thơm ngát nhàn nhạt...
Hàn Anh bị Phó Tạ vòng tại chỗ đó, cách nhau rất gần, tim của nàng cũng dần dần đập nhanh.
Nàng giương mắt nhìn Phó Tạ, thấy hắn mặt mày thật sự quá tuấn tú, trong lòng rất thích, nhưng lại nghĩ tới từ lúc thành thân đến nay, Phó Tạ còn chưa nói thích nàng, liền cố tình làm ra vẻ một phen, bức Phó Tạ nói thích nàng.
Hàn Anh vừa suy suy nghĩ, vừa rũ mắt xuống không chịu nhìn Phó Tạ.
Phó Tạ giơ lên tay vịn cằm của nàng, bóp khuôn mặt Hàn Anh nhìn Hàn Anh, ánh mắt ôn nhu mà lưu luyến, sau nửa ngày hắn mới nói: A Anh, nàng thích ta từ lúc nào?
Hàn Anh: ...
Nàng đã sớm thừa nhận mình trước khi thành thân liền thích Phó Tạ rồi, dứt khoát bình sứt chẳng cần giữ gìn, hậm hực nói: thì là lần đầu tiên gặp huynh đó.
Phó Tạ có chút ngạc nhiên: Ở cửa ra vào phủ tướng quân Ngọc Khê thành sao?
Hàn Anh liếc hắn, nói: Đúng vậy!
Phó Tạ rũ mắt xuống: Vậy nàng thích ta cái gì?
Hàn Anh bỗng nhiên nhìn hắn quyến rũ cười cười, giọng nói cũng thay đổi nũng nịu, mềm mại đáng yêu dị thường: Muội thích huynh ngày thường xinh đẹp!
Phó Tạ: ... Lão tử ghét nhất bị người khác nói lão tử dễ nhìn... Thế nhưng, nếu như là A Anh nói, dường như cũng không tệ... Tối thiểu, nam sắc của hắn còn có khả năng hấp dẫn A Anh thích hắn...
Hàn Anh không biết trong lòng Phó Tạ đang nghĩ gì, nàng thấy Phó Tạ nuông chiều nàng, không khỏi thị sủng sinh kiều, cố tình muốn chọc giận Phó Tạ, vẫn dùng ngón tay điểm khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ: Muội nói Phó Tạ này, muội yêu là yêu gương mặt này của huynh, nếu như huynh lớn tuổi sắc đẹp suy chuyển, sẽ thất sủng đấy!
Phó Tạ mỉm cười: ... Đúng không? vậy ta đây sắp thất sủng rồi !
Hàn Anh cảm giác, cảm thấy dường như ở đâu không hợp lắm, bĩu môi nhìn Phó Tạ, cảm thấy ở đâu có chút ít không ổn.
Phó Tạ càng ép càng gần: ... Nếu muốn sủng sủng ái lâu bền, biện pháp rất tốt là cái gì nhỉ? A, đúng rồi, nhi tử! Ta phải mau có con trai!
Hắn tới gần Hàn Anh, lập tức ngậm chặt bờ môi của Hàn Anh...
Không biết qua bao lâu, theo thanh âm ghế bành lắc lư Chi chi nha nha , Hàn Anh khóc lên: ... Ca ca... Ca ca... Nơi đây cấn... Cấn lắm... Đổi... Đổi chỗ khác đi...
Mắt phượng Phó Tạ tối tăm chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt nhẹp và bờ môi đồng dạng ướt nhẹp đỏ tươi khẽ sưng của Hàn Anh, mím môi, không nói một lời, liền đổi tư thế ôm lấy Hàn Anh...
Trần Hi và Lý Kim Triêu đem hơn mười rương minh hỏa thương trong kho hàng kiểm tra từng cái một, phát hiện vấn đề lớn nhất vẫn không có cách nào khác bắn bắn chính xác, và hoàn toàn không cách nào so sánh với đại cung được.
Những thứ hỏa thương này là nhạc phụ Hoài Ân hầu Hàn Thầm của Phó Tạ thông qua thân tín phụ trách Nam Hải vận chuyển từ nước ngoài về, rất trân quý, tuy rằng số lượng chỉ có 500, thế nhưng nếu có thể ở cải tiến phần nhắm bắn, xây dựng một hỏa thương đội 500 người, giao đấu với bộ tộc Tháp Khắc Khắc, nhất định có thể thắng vì đánh bất ngờ,
Sau khi đem những minh hỏa thương này đều xem qua một lần, Trần Hi đứng dậy ra khỏi nhà kho, đứng yên ở cửa ra vào kho hàng, đôi mắt nhìn dưới tàng cây bạch dương trong nội viện rơi vào trầm tư.
Hôm nay chức Trấn Nam Tướng quân tuy rằng rơi vào tay nhị ca hắn, thế nhưng một phần lực lượng Nam Hải vẫn còn dưới sự khống chế của nhạc phụ của Phó Tạ tiền Trấn Nam Tướng quân Hàn Thầm, thí dụ như lần này Phó Tạ thông qua Nam Hải lấy được đống minh hỏa thương này, đã chứng minh năng lực khống chế Nam Hải của Hàn Thầm, hắn phải đem tin tức này kịp thời thương nghị với đại ca nhị ca...
Mãi cho đến thời gian nên dùng cơm trưa, Phó Tạ lúc này mới thản nhiên từ trong nội viện đi ra chiêu đãi đám người Trần Hi Lý Kim Triêu.
Trần Hi lặng lẽ quan sát, phát hiện tóc dài Phó Tạ hơi ẩm dùng một cây dây lụa xanh đen cột lên, ngân quan mang buổi sáng đã không thấy tăm hơi, áo choàng xanh ngọc buổi sáng cũng đổi thành áo choàng xanh nhạt, bạch ngọc trên lưng mang đổi thành hắc ngọc …
Hắn rũ mắt xuống, đã hiểu Phó Tạ lúc từ lúc trưa ở trong viện vội vàng làm cái gì, nhớ tới Hàn Anh kiều diễm ngọt ngào nét mặt tươi cười và cả người yểu điệu đầy đặn, trong lòng không khỏi có chút đắng chát..
Dùng xong rượu và thức ăn, Phó Tạ mang theo bọn người Lý Kim Triêu ở tại trong kho hàng bận rộn nửa ngày, trước tiến hành thử bắn minh hỏa thương, sau đó cầm mấy cán minh hỏa thương mở ra nghiên cứu, bận rộn toàn bộ buổi chiều, lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ nguyên lý vận hành minh hỏa thương
Phó Tạ ở phương diện có liên quan đến máy móc rất có thiên phú, hắn rất nhanh liền hiểu rõ nguyên nhân minh hỏa thương nhắm bắn không chính xác.
Hắn và Lý Kim Triêu song song ngồi ở trước thai án[1], một bên bắt đầu mở ra minh hỏa thương, một bên chỉ cho Lý Kim Triêu nhìn: Những minh hỏa thương này sở dĩ rất khó nhắm trúng chính xác, ta cảm thấy được chủ yếu là ba nguyên nhân, một là phương pháp xạ kích không đủ hoàn thiện, hai là minh hỏa thương vô cùng cồng kềnh, ba là ngòi lửa minh hỏa thương là dây thừng, phát nổ quá chậm. Ngày mai ta từ trong cấm quân cho ngươi lựa chọn 1000 người, do ngươi tới huấn luyện, tỉ mỉ chọn lựa ra 500 người, một bên huấn luyện, một bên nghiên cứu cải tiến.
Đôi mắt Lý Kim Triêu chỉ lo nhìn chằm chằm vào Phó Tạ thuần thục tháo dỡ Hỏa Thương, nghe vậy liên tục gật đầu: Được! Được!
Hắn tuy rằng không coi trọng tôn ti cao thấp, thế nhưng Phó Tạ thưởng thức Lý Kim Triêu là một nhân tài khó có được, cũng không thèm để ý hắn thất lễ.
Lúc chạng vạng tối, Hàn Anh mới từ trên giường đứng lên rửa mặt, liền bị Phó Tạ dùng áo choàng bọc lấy ôm lên chiếc xeTrầm Hương của nàng.
Chuyện trong lòng Phó Tạ quá nhiều, không có cưỡi ngựa, mà ôm Hàn Anh ngồi trong xe ngựa, vừa nghĩ tâm sự vừa xoa nắn Hàn Anh.
Hàn Anh bị Phó Tạ giày vò cả người bủn rủn, vùi ở trong ngực Phó Tạ, xe ngựa lắc lư, không bao lâu nàng liền ngủ mất.
Đợi khi Hàn Anh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường bạt bộ của mình ở Nữ Trinh viện, đám người Tẩy Xuân Nhuận Thu khẩn trương vây quanh bốn phía.
Nàng vừa muốn mở miệng, chợt nghe bên ngoài nhà chính truyền đến thanh âm của Phó Tạ: ... Tề thái y, Phó Tạ thân thể thê tử...
Một giọng nam xa lạ nói: Bẩm điện soái, thân thể thiếu phu nhân cường tráng, nhưng chuyện con cái là dựa vào duyên phận...
Hàn Anh nghĩ một lát mới hiểu được, thì ra Phó Tạ lo lắng nàng mang thai, mời thái y tới khám bệnh, nhưng nàng vẫn không có thai.
Mặc dù cũng không muốn hài tử lắm, nhưng nghĩ đến Phó Tạ thất vọng, trong lòng Hàn Anh cũng có chút trống trải...
Sau khi tiễn thái y, Phó Tạ lo lắng cho Hàn Anh, liền xoay người lại đi vào.
Thấy Hàn Anh ngủ ngon khuôn mặt trong trắng lộ hồng, mơ mơ màng màng ôm chăn gấm ngồi ở trên giường, nhìn giống như tiểu cẩu lạc đường, Phó Tạ không khỏi sinh lòng thương tiếc, mỉm cười đi tới, cúi người khẽ hôn một cái trên môi Hàn Anh, thấp giọng nói: A Anh, nàng bắt đầu làm cho người chỉnh đốn hành lý đi, chọn hai nha hoàn mang theo, thánh chỉ mấy ngày nữa sợ là sẽ đến đó!
Lực chú ý của Hàn Anh lập tức bị dời đi: Ca ca, cha mẹ và đệ đệ khi nào vào kinh?
Phó Tạ nhìn nàng ôn nhu nói: Thuyền của nhạc phụ nhạc mẫu đại khái qua ba ngày nữa sẽ đến.
Hàn Anh nghe vậy quýnh lên: YAA.A.A.., nhà chính của phủ hoài ân hầu còn bị nhị phòng chiếm mà, sáng sớm ngày mai muội liền đi dọn sạch các nàng mới được!
Phó Tạ cười cười: “Ngày mai ta đi với nàng!
Thật sự? Hàn Anh tự nhiên cười nói, nhưng ngày mai muội muốn đi phủ hoài ân hầu thể hiện uy phong của điện soái phu nhân, lấy thế đè người bức người dọn nhà, huynh có thể đi theo giúp muội, vậy thì quá tuyệt vời rồi!
Phó Tạ thấy nàng mềm mại đáng yêu xinh đẹp, nhịn không được tiến tới hôn nàng. Thái y nói thân thể hai vợ chồng bọn họ không có vấn đề gì, như vậy Hàn Anh đến nay không có thai, chỉ có thể nói rõ hắn làm quá ít, vẫn nhân cơ hội lại tới một lần a!
[1] Thai án
/152
|