Doãn Hiểu Bình là một nam tử trầm mặc, tước vị Phúc Điền Hầu phủ sắp xuống dốc, hắn làm thế tử không thể không lo lắng , cho nên nguyện ý tiếp nhận Phó Dư Sâm và tỷ tỷ của Phó Dư Sâm. Hắn cũng không nói nhiều, lời ít ý nhiều đưa ra ranh giới cuối cùng của mình —— hy vọng có thể bảo vệ tước vị của Phúc Điền Hầu phủ hầu tước!
Phó Dư Sâm thưởng thức người dứt khoát lưu loát như vậy, nên cũng đưa ra điều kiện của mình —— phải đối xử tốt với Phó Hồng Anh, quan viên văn võ của tộc Duẫn thị phải duy trì trung lập!
Doãn Hiểu Bình quả thật thẳng thắn, lúc này tự tay viết cam đoan, cũng không sợ sau này sẽ bị Phó Dư Sâm có chứng cứ áp chế Duẫn thị.
Phó Dư Sâm đạt được cam đoan này, rất là vui mừng, sai Phó Liễu đưa Doãn Hiểu Bình ra ngoài.
Hắn ở trong phòng Yến lâu uống trà một lúc, lúc này mới mang theo Phó Dương và Phó Tùng ra ngoài.
Mới ra Yến lâu, Phó Dư Sâm liền gặp được một nam tử mặc công phục đứng nói chuyện ở trước xe ngựa, vô tình hắn đi về phía trước, mới vừa đi đến xe ngựa, liền nghe được nam tử kêu một tiếng Từ muội muội .
Bởi vì Từ Xán Xán họ Từ, cho nên Phó Dư Sâm vừa nghe Từ muội muội thì nhìn qua. Hắn híp mắt nhìn chằm chằm màn trúc không tính là tỉ mỉ kia, cảm thấy người ngồi bên trong rất giống Từ Xán Xán, không, chính là Từ Xán Xán! Có điều, tại sao Từ Xán Xán lại lằng nhằng với một người đàn ông ở đây?
Phó Tùng đi lên, thấp giọng nói: Người kia là Vương Thanh Du!
Phó Dư Sâm lập tức nghĩ đến Vương Thanh Du là người đính hôn trước kia với Từ Xán Xán!
Chỉ là hắn có chút nghi hoặc: hắn không phải bảo phong phủ doãn điều Vương Thanh Du đi rồi sao?
Nhìn Từ Xán Xán ngồi bên trong xe và Vương Thanh Du một lòng muốn mời nàng xuống, Phó Dư Sâm tức giận đến nỗi tay đều run run!
/226
|