Bên ngoài bóng đêm thâm trầm gió bắc lạnh thấu xương, gió thổi nhanh cây Răng rắc vang lên, nghe rất dọa người.
Từ Xán Xán dùng cơm tối xong, lại dặn phòng bếp chuẩn bị mấy món ăn cho Phó Dư Sâm, lúc này mới dựa trên nhuyễn tháp trước cửa sổ cầm sách đọc.
Mấy cuốn sách Phó Dư Sâm lấy trong cung đưa cho nàng trên cơ bản đều xem xong rồi, chỉ có cuốn trong tay nàng《 âm u oan lục 》 vẫn chưa đọc xong.
Từ Xán Xán đang đọc sách, Bích Vân bưng bàn hoa quả đến, ngồi xuống cái ghế dài, dùng nĩa bạc đút Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán lại đợi thật lâu, kim đồng hồ Tây Dương báo giờ đến giờ hợi nhưng Phó Dư Sâm vẫn chưa trở về, nên Từ Xán Xán sai người bảo Phó Dương đến đây, bảo hắnđi quân doanh xem.
Phó Dương nhận mệnh, dẫn theo hai gã sai vặt cưỡi ngựa ra biệt trang.
Từ Xán Xán cũng ngồi không yên, muốn đi ra ngoài một chút.
Vì trong phòng ấm áp, cho nên Từ Xán Xán mặc hơi mỏng, phí trên là áo nhỏ vải satanh xanh nhạt, phía dưới là váy đỏ đào.
Bích Vân cầm áo đến, hầu hạ Từ Xán Xán mặc vào.
Chu Nhan phủ thêm cho nàng áo choàng lông chim đỏ thẫm, lại buộc dải làm dấu sách, khép lại mũ trùm, thất tất cả thỏa đáng, thế này mới hầu hạ Từ Xán Xán đi ra ngoài.
Nha hoàn tam đẳng Huyền Băng mới tuyển đứng ở cửa, thấy vương phi muốn đi ra ngoài, vội nhấc màn che lên.
Từ Xán Xán ra nhà chính, đứng ở ngoài hành lang, nhìn cây trong trong viện bị gió thổi lắc lư, hơi dừng một chút, thế này mới cất bước về phía trước.
Thanh Yến và Chu Tước đi trước cầm đèn lồng, Bạch Liên và Huyền Băng cầm đèn lồng đi phía sau.
Bích Vân và Chu Nhan vây quanh Từ Xán Xán, đoàn người dọc theo đường nhỏ đi về phía trước.
La ma ma mang theo hai ma ma trực đêm ở cửa trong, thấy vương phi đêm khuya đira, La ma ma không dám ngăn trở, đành phải mở nội môn đưa vương phi đi ra ngoài.
Hàn Thủy dẫn theo hai thị vệ trực đêm ở ngoại môn, hắn thấy vương phi đi ra, thái độ kính cẩn hành lễ, thanh âm trong trẻo nói: Vương phi, giờ quá muộn, ngài đi ra ngoàikhông an toàn.
Từ Xán Xán buồn nghĩ muốn ra ngoài một chút, thấy hắn ngăn cản, cũng không kiên trì, gật đầu xoay người trở lại nội viện.
Hàn Thủy đứng ở ngoại môn, nhìn bóng dáng Từ Xán Xán càng đi càng xa, hồi tưởng vừa rồi Từ Xán Xán đứng trước người hắn, chiều cao hai người chênh lệch, nghĩ rằng: vương phi vừa vặn đến cằm ta, thật sự không cao không thấp vừa đẹp...
Lúc Phó Dư Sâm trở về, Từ Xán Xán đã chờ không kịp buồn ngủ.
hắn vào phòng tắm rửa, thay đổi quần áo, thế này mới đến phòng ngủ gặp Từ Xán Xán
Cửa giường phòng ngủ không khóa, màn đỏ cũng treo lên, đèn ở ngoài giường tản ra vầng sáng lành lạnh, Từ Xán Xán vùi vào gối thêu hoa ngủ say.
Phó Dư Sâm ngồi xuống bên giường, nhìn Từ Xán Xán dung nhan ngủ yên tĩnh, cúi đầu khẽ hôn lên môi Từ Xán Xán một cái.
hắn vừa từ ngoài vào, môi lạnh buốt, dán lên môi ấm áp của Từ Xán Xán, làm nàng sợ run cả người.
Từ Xán Xán mở to mắt, thấy Phó Dư Sâm mặc áo thuần trắng ở nhà.
Nàng như ngủ mơ, mơ màng nhìn Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm thấy ánh mắt nàng mê mang, non nớt như trẻ con, nghĩ đến mình sắp rờiđi, trong lòng rất không muốn, cúi người cách chăn ôm lấy Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán dần dần thanh tỉnh lại, còn có tâm tư hay nói giỡn: Cũng không phải cửu biệt gặp lại, mỗi ngày dính nhai như thế còn hôn như vậy...
nói xong, giọng nàng liền biến mất —— Phó Dư Sâm xốc chăn lên, cách trung y mỏng manh cắn bầu ngực bên phải cửa nàng.
Từ Xán Xán hít sâu một hơi, đưa tay sờ mặt bóng loáng của Phó Dư Sâm, theo động tác Phó Dư Sâm vuốt ve qua lại.
Phó Dư Sâm cắn toàn những nơi nàng mẫn cảm nhất, Từ Xán Xán nhanh chóng có phản ứng, toàn thân mềm như nước mùa xuân, con mắt ướt đẵm: Phó Dư Sâm... Chàng... Chàng cởi... Cởi quần áo đi...
Động tác Phó Dư Sâm lập tức ngừng lại, dừng một chút, nói: Bên ngoài có người muốn gặp nàng.
Từ Xán Xán: ... Có người chờ gặp ta ngươi còn khiêu khích ta...
Phó Dư Sâm hít sâu một hơi, đè nén dục vọng bồng bột xuống, đứng dậy sửa sang lạimột chút quần áo, lại thấp giọng nói: Dặn người hầu thu dọn một ít hành lý cho ta, giao cho Thính Vũ.
Từ Xán Xán kinh ngạc: ... Ngày mai phải đi?
Thấy Từ Xán Xán gắt gao nhìn hắn, trong lòng Phó Dư Sâm khó chịu, thấp giọng nói: không phải ngày mai, rạng sáng phải đi!
Từ Xán Xán nhìn hắn, cảm thấy cái mũi ê ẩm, ánh mắt lập tức ẩm ướt. Nàng hít mũimột cái, ánh mắt ướt át nhìn Phó Dư Sâm: Thiếp không nỡ xa chàng...
Lại nói: ... Nhanh đến đón thiếp...
Phó Dư Sâm nhìn nước mắt từng giọt nước mắt của Từ Xán Xán theo mũi trượt xuống, trái tim không khỏi từng trận co rút nhanh, giống như bị người dùng tay ác ý bóp chặt.
hắn bước tới ôm lấy Từ Xán Xán.
Mấy ngày nay, Từ Xán Xán giống như cao hơn một chút, Phó Dư Sâm ôm nàng, vừa vặn có thể đem cằm đặt trên đầu Từ Xán Xán. Tóc dài rối tung rũ xuống, toả ra mùi hoa hồng, ấm áp mà thơm.
Hai tay Phó Dư Sâm ôm chặt nàng, thấp giọng nói: Chờ ta ở Lương Châu yên ổn, lập tức phái người tới đón nàng! Lương Châu ở biên giới phía tây Đại Lương, theo sát Phi Ưng thành của bộ tộc Tháp Khắc Khắc. Phải chiếm được Phi Ưng thành, xác định Lương Châu an toàn rồi phái người tới đón Từ Xán Xán.
Tính toán như thế này, hai người sợ là không được gặp nhau mấy tháng.
Từ Xán Xán vùi vào lòng Phó Dư Sâm, nghĩ đến rạng sáng Phó Dư Sâm phải đi, nắm chặt thời gian, ngẩng đầu nhìn hắn: Chàng cho ai gặp thiếp?
Phó Dư Sâm buông Từ Xán Xán ra: Chính là các tướng quân dưới trướng ta! Đám người anh Hòa Trác Sam nói muốn bổ sung quà sinh nhật cho cho vương phi, nhất định phải đến đây gặp Từ Xán Xán. Phó Dư Sâm xem những người này như người nhà mà bồi dưỡng, tất nhiên nên cho Từ Xán Xán gặp một lần.
Từ Xán Xán nghe vậy, gật gật đầu: Thiếp bảo Chu Nhan và Bích Vân vào!
Phó Dư Sâm đi ngoại thư phòng với các tướng quân, Chu Nhan và Bích Vân thế này mới vào phòng ngủ.
Từ Xán Xán bảo Chu Nhan trang điểm một lần nữa cho nàng, kêu Bích Vân dẫn theo Thanh Yến đi Sâm sắp xếp hành lý cho Phó Dư.
một khắc sau, Từ Xán Xán trang phục sẵn sàng.
Để lại Bích Vân tiếp tục sắp xếp hành lý, Từ Xán Xán ngồi trên tháp cẩm ở nhà chính, thế này mới bảo Chu Tước đi tiền viện báo cho vương gia.
Phó Dư Sâm dẫn theo anh Hòa, Tần Ngọc Thuận, Trác Sam, Trần Tố, Ngọc Minh, Ngọc Tinh, Lan Vân và Tiết anh cùng nhau đến.
hắn lập tức bước vào ngồi sát bên cạnh Từ Xán Xán.
Đám người anh Hòa từ ngoài vào, từ rét lạnh tối tắm vào phòng ấm áp sáng trưng,không khỏi có chút không thích ứng.
Bọn họ vừa bước vào thì nhìn thấy một gian nhà to lớn sáng sủa, trang trí hoa lệ, tinh xảo mà thoải mái, hai đèn cành vàng ròng nạm lục bảo thạch chiếu toàn bộ nhà chính giống như ban ngày, lư hương bác sơn bên cạnh tỏa mùi làm họ cảm thấy như đangđắm chìm trong hương hoa.
Nhưng toàn bộ gian nhà chói mắt nhất không phải những thứ này, mà là mỹ nhân áo hồng tuổi nhỏ mặt nhỏ mày như họa ngồi ngay ngắn trên tháp cẩm!
Thấy nàng ngồi bên cạnh vương gia vậy thì chắc là vương phi!
Vương gia và vương phi sóng vai ngồi ngay ngắn, vương gia kim quan áo bào trắng, như thần linh, vương phi lễ phục đỏ thẫm bảo thạch tán hoa, đẹp như tiên tử —— quả nhiên là một đôi bích nhân.
Đám người anh Hòa đè nén nội tâm rung động xuống, đồng thời khom mình hành lễ: Thuộc hạ tham kiến vương phi.
Trong lòng Từ Xán Xán tò mò, trên mặt lại biểu hiện thật sự bình tĩnh, nàng nhìn bọn họ lại cười nói: Hãy bình thân!
Xem ra nhìn lại, nàng cảm thấy trong những người này anh tuấn nhất vẫn là Ngọc Minh và anh Hòa, những người khác cũng anh tuấn, nhưng không bằng hai người này.
Những người này bao gồm Ngọc Minh, đến lúc này đều vô cùng trầm tĩnh, quy củ làm lễ liền lui xuống.
Bọn họ gặp vương phi là vì dâng tặng thọ lễ, thuận tiện kéo gần cảm tình với vương gia và vương phi, gặp xong đương nhiên phải lui xuống đến thư phòng tiền viện nghỉmột lát, thuận tiện chờ vương gia cùng nhau đi quân doanh.
trên đầu Từ Xán Xán mang tán hoa hồng bảo thạch, trên người mặc áo bào đỏ thẫm, đoan chính ngồi trên tháp cẩm, bởi vậy tuy rằng anh Hòa bọn họ chỉ vào trong chốc lát, nàng cũng hơi mệt mỏi, lập tức thân mềm dựa trên người Phó Dư Sâm.
Chu Nhan thấy thế, lén lút phất tay, Bạch Liên và Chu Tước hầu hạ ở nhà chính lui xuống. Chu Nhan lại đi phòng ngủ, giả cầm áo bông vương phi đã xếp cho vương phi, cùng Bích Vân và Thanh Yến cầm cầm hành ra nội viện, giao cho Thính Vũ và Quan tuyết đứng ngoài cửa, sau đó cùng nhau tránh đến tây sương phòng.
Mọi người hầu hạ lui xuống, màn che dày ở nhà chính buông xuống, nhà chính nhất thời yên tĩnh lại, tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng động nhỏ lư hương bác sơn phát ra.
Phó Dư Sâm ôm lấy Từ Xán Xán đi phòng ngủ.
Màn che đỏ buông xuống, bốn đầu giường được khảm dạ minh châu phát ra ánh sáng sâu kín xuyên thấu qua màn che đỏ, biến thành màu đỏ thắm ái muội.
trên thân tuyết trắng phấn nộn của Từ Xán Xán không còn một vật, chỉ còn váy đỏ bên hông, váy đỏ đối lập mãnh liệt với tuyết trắng phấn nộn, lại có một loại dụ hoặc khác.
Phó Dư Sâm nằm trên người nàng, động tác chậm rãi.
Hai chân trắng nõn thon dài của Từ Xán Xán vòng qua eo Phó Dư Sâm, ánh mắt ướt đẫm nhìn chằm chằm mặt Phó Dư Sâm, bên trong tràn đầy mê say.
Phó Dư Sâm cố gắng thả chậm tốc độ, muốn kiên trì hơn trong chốc lát. Nhưng ánh mắt Từ Xán Xán nhìn hắn như vậy, phía dưới lộn xộn bao chặt lấy hắn, một cỗ tê dại dọc theo xương sống đi lên, nháy mắt lan đến tứ chi bách hải.
Phó Dư Sâm đạt cao trào.
thật lâu sau, Phó Dư Sâm từ trên người Từ Xán Xán nằm xuống, nằm sát bên cạnh Từ Xán Xán—— bởi vì quá mức mệt mỏi, hắn đạt cao trào, thế mà lại nằm trên người Xán Xán ngủ.
Từ Xán Xán thấy hắn xuống, lại sát tới người hắn, hôn môi Phó Dư Sâm.
Sau mấy độ vấn vương, Phó Dư Sâm đứng dậy ôm Từ Xán Xán mê man đi phòng tắm.
Đến giờ dần, đám người anh Hòa cưỡi ngựa dẫn theo một đội binh lính vây quanh Phó Dư Sâm ra biệt trang.
Phó Dư Sâm một đường không quay đầu lại, thúc ngựa chạy như bay về hướng quân doanh.
Từ Xán Xán nằm trên giường yên lặng rơi lệ.
Bởi vì Phó Dư Sâm không biết chuyện nam nữ, chuyện phòng the của nàng với Phó Dư Sâm vẫn có vẻ kịch liệt, sau mỗi lần hai luồng nở nang, vòng eo và đùi của nàng luôn lưu lại dấu vết xanh tím, phía dưới cũng luôn sưng.
Tối nay, Phó Dư Sâm rõ ràng phải rời đi, sau khi thành thân, đây là lần đầu tiên dịu dàng, nhẹ nhàng mà hôn, chậm rãi mà vào, từ từ mà ra, còn nguyện ý để nàng nhìn mặt hắn...
Nhưng hắn như vậy, lại càng làm trong lòng nàng khó chịu.
Ngày hôm sau, Từ Xán Xán dậy từ sáng sớm.
Nhìn mí mắt nàng sưng đỏ, trong lòng Chu Nhan và Bích Vân cũng không dễ chịu, trước dùng nước lạnh đắp xoa mắt cho nàng, thế này mới bắt đầu hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Biết tâm tình Từ Xán Xán không tốt, Chu Nhan không búi kiểu tóc phức tạp cho nàng, mà búi kiểu đơn giản, cài cây trâm phỉ thúy đài sen hoa văn trụ; lại cầm một đôi vòng tai đồ đồng tráng men đeo cho nàng.
Bích Vân chọn áo trắng váy trắng cho nàng, bên ngoài là áo kép thúy lam.
Chức trách của Phó Dương là quản gia Từ Xán Xán, quản lý việc trong ngoài biệt trang.
Hàn Thủy là đội trưởng thị vệ của Từ Xán Xán, ngoại trừ ba mươi thị vệ ban đầu, Phó Dư Sâm lại lệnh anh Hòa chọn thêm bảy mươi binh lính bổ sung vào, biệt trang ban đầu còn có hai trăm người, tổng cộng có ba trăm người nghe theo chỉ huy của hắn, bảo vệ an toàn Từ Xán Xán.
Biết vương phi đã thức, Phó Dương và Hàn Thủy cùng đi gặp nàng.
Từ Xán Xán đang ngồi ở trên tháp cẩm dùng điểm tâm.
Phó Dương và Hàn Thủy song song hành lễ, thỉnh an nàng.
Từ Xán Xán quan sát hai người bọn họ liếc mắt một cái, mệt mỏi nói: Đứng dậy đi!
Lại hỏi: Dùng bữa sáng chưa?
Hàn Thủy lẳng lặng nhìn nàng.
So với vẻ xinh đẹp tươi sáng hôm qua, hôm nay trên mặt trắng nõn của Từ Xán Xán son phấn chưa bôi, sắc môi cũng là nhàn nhạt hồng, càng nổi bật lên khuôn mặt như được chấm bút vẽ nên, hơn nữa quần áo đều là màu trắng sắc lạnh, càng lộ vẻ yếu ớtkhông chịu nổi quần áo.
trên bàn trước mặt nàng bày một nồi đất đậy kín và cái giỏ nhỏ bánh quẩy, nghe hương vị hẳn là nàng thích ăn cay—— đều món cay.
Trong lòng Hàn Thủy thở dài, nói: Bẩm vương phi, thuộc hạ vẫn chưa dùng bữa sáng.
Phó Dương vừa mới nói đã ăn , thấy Hàn Thủy trả lời như thế, không khỏi nhìn về phía hắn.
Từ Xán Xán nghe vậy liền bảo Chu Nhan: Bỏ nồi đất và giỏ bánh quẩy này vào hộp, đưa cho Hàn đội trưởng đi!
Nàng lại nhìn về phía Hàn Thủy: Ngươi đừng ghét bỏ, ta còn chưa ăn đâu!
Lại mệt mỏi nói: Chuyện trong nhà giao cho các ngươi, quản lý việc nhà trông coi nhà cửa, không được lười biếng!
Phó Dương và Hàn Thủy đáp Vâng , lui xuống.
Chu Nhan xếp gọn điểm tâm đến xin chỉ thị Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán nghiêng người dựa trên đệm, nói: Ngươi đi giao cho ma ma trực ngoài cửa, để họ đưa cho Hàn Thủy đi!
Chu Nhan đáp Vâng , mang hộp đi ra ngoài.
Bích Vân dùng khay bưng một chén cháo ngân nhĩ bách hợp tới: Vương phi, ngài ănmột ít đi!
Từ Xán Xán lười biếng giương mắt nhìn nàng một chút, không nói gì.
Bích Vân bưng cháo quỳ gối bên mép tháp, dùng thìa đút Từ Xán Xán ăn cháo.
Cháo hầm mềm, bỏ chút mật ong, ăn rất ngon.
Từ Xán Xán bất tri bất giác ăn hết một chén cháo.
Nàng ngẩng đầu nhìn trong phòng còn có người, nhân tiện nói: Các ngươi lui xuống hết đi!
Bạch Liên, Chu Tước và Huyền Băng đi xuống.
Từ Xán Xán thấy trong phòng chỉ còn lại mình và Bích Vân, thế này mới mở miệng hỏi: Phó Liễu lần này trở về, các ngươi có gặp mặt hay không?
Bích Vân nghe vậy trên mặt biểu tình hơi ngưng lại, một lát sau mới thấp giọng nói: hắn trở về một chuyến, nô tỳ chỉ xa xa thấy hắn.
Từ Xán Xán thấy nàng phiền não, bản thân phiền não lập tức liền không để ý nói: Chờ phó liễu trở về đi! Chờ hắn trở về, ta bảo Phó Dương đến hỏi tâm ý của Phó Liễu! Nàng đương nhiên có thể tìm La ma ma, trực tiếp ép Phó Liễu đồng ý hôn sự với Bích Vân. Nhưng nàng không muốn vì bản thân phá hủy hạnh phúc của Phó Liễu, bởi vậy nghĩ ra chủ ý như vậy.
Bích Vân gật đầu.
Từ Xán Xán đưa tay vỗ nhẹ đầu nàng, nói: Ngươi có rảnh thì nên thân cân với La ma ma hơn. đi đường mẹ con, vẫn sẽ không sai.
Bích Vân gật đầu.
Chu Nhan nhanh chóng trở lại, cười nói: Vương phi, vài vị tướng quân dưới trướng vương gia đưa ngài thọ lễ, muốn sửa sang lại một chút hay không, cũng để ngài nhìnmột lần?
Từ Xán Xán gật đầu. Phó Dư Sâm vừa đi, nàng thật sự có chút nhàm chán, tìm chút việc làm cũng tốt.
Bích Vân hầu hạ Từ Xán Xán súc miệng, Chu Nhan đi tìm nhóm ma ma đem chuyển thùng thọ lễ mạ vàng hồng nước sơn vào, đặt ở nhà chính.
đang rối ren, Huyền Băng bước vào bẩm báo, nói đại thiếu phu nhân và lục thiếu phu nhân trong phủ tứ cô phu nhân đến đây.
Từ Xán Xán nghe vậy vội nói: Mau mời vào đi!
Huyền Băng dẫn Tề phủ đại thiếu phu nhân Nhan thị và lục thiếu phu nhân Ôn thị tới.
Vào nhà chính, Nhan thị thấy nhà chính đặt một thùng nước sơn hồng mạ vàng, vài nha hoàn đang sửa sang lại, vội hành lễ cười nói: Ai u, vương phi, chúng ta hôm nay đến không khéo!
Từ Xán Xán thích nàng nói chuyện lanh lẹ, diện mạo lại mười phần phong phạm nữ thần, vội cười nói: Đều là thân thích nhà mình, có thể đến thăm ta đã tốt, không cần hành lễ!
Nhan thị và Ôn thị vẫn đoan chính hành lễ.
Huyền Băng cực vì nhạy bén, thấy vương phi vốn dĩ mệt mỏi, thấy hai vị này đến thìvui hơn, lập tức tự chủ trương đem Nhan thị và Ôn thị đến một tháp nhỏ bên cạnh ngồi xuống.
Từ Xán Xán cười nói: Ngồi trên tháp cẩm trò chuyện với ta đi!
Nhan thị và Ôn thị cũng xuất thân thế gia thiên chi, thấy trên tháp cẩm trải gấm vóc màu son mạ vàng rực rỡ, nệm trên bàn nhỏ thêu Kim Phượng màu son giống chỗ vương phi, lập tức đoán chỗ kia là vị trí của vương gia, bởi vậy kiên trì không chịu ngồi, nhất định phải ngồi trên ghế đôn bên Từ Xán Xán.
Chờ Bạch Liên dâng trà cho Nhan thị và Ôn thị, Từ Xán Xán thế này mới cười nói: Chúng ta tán gẫu chúng ta, để các nàng thu thập những vật này!
Ôn thị vội hỏi: Vương phi chỉ để ý việc, không cần để ý chúng ta!
Từ Xán Xán cười nhìn Bích Vân và Chu Nhan dẫn bọn nha hoàn sửa sang lại lễ vật này.
Mỗi lần lấy một lễ vật, Chu Nhan đều đưa cho Từ Xán Xán nhìn, thế này mới viết vào sổ.
Lễ vật anh Hòa đưa là một bộ đồ trang sức kim cương, làm vô cùng tinh xảo, Chu Nhan mở tráp trang sức ra, dâng lên cho Từ Xán Xán nhìn.
Nhan thị và Ôn thị thấy bộ đồ trang sức bảo quang óng ánh này, không khỏi liên tục sợ hãi than: Đây chắc là vật ở nước ngoài, Đại Lương ta không có Bạch Thạch tốt như vậy!
Từ Xán Xán thấy các nàng khen nên mời các nàng cùng mình ngắm.
Nhan thị và Ôn thị lúc này cũng đáp ứng, cười đứng dậy nói tạ, tiếp tục nói chuyên phiếm với Từ Xán Xán.
Trải qua một phen chuyện phiếm này, Từ Xán Xán biết trượng phu Tề Đại Lang của Nhan thị đang ở kinh thành, là Hàn Lâm viện Hàn Lâm, nàng ở lại Lạc Dương hầu hạ cụ bà bà và bà bà, thế này mới không đi kinh thành, mà phái một thiếp thân ở kinh thành với trượng phu.
Nghe vậy trong lòng Từ Xán Xán khẽ nhúc nhích, nhìn Nhan thị liếc mắt một cái, thấy khuôn mặt nàng điềm tĩnh, tựa hồ không có vẻ bất mãn.
Ôn thị thấy đại tẩu nói những chuyện này, liền xấu hổ nói: Tướng công thiếp thânđang ở trong quân của vương gia.
Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, nghi ngờ nói: Là Tề Ngọc Kính?
Ôn thị xấu hổ gật gật đầu.
Từ Xán Xán thấy nàng lớn hơn mình một hai tuổi, lại thẹn thùng hơn mình nhiều,không khỏi thầm nghĩ: chẳng lẽ da mặt của ta quá dày?
Nhan thị và Ôn thị vốn là phụng mệnh mà đến, làm bạn với vương phi không để nàngcô đơn, bởi vậy rất nịnh hót Từ Xán Xán, làm Từ Xán Xán như mộc gió xuân, tiếng hoan hô cười của ba người rất vui sướng, không lâu liền bắt đầu dùng xưng hô Biểu thím Biểu cháu dâu .
Chu Nhan dẫn người sửa sang lại lễ vật rồi vào bẩm lại cho Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, nói: Bên trong lễ vật của anh Hòa có hai trâm cài Bạch Thạch, lấy đến cho ta nhìn xem đi!
Chu Nhan nhanh chóng dâng hộp trang sức lên.
Từ Xán Xán mở hộp trang sức ra, cười nói với Nhan thị và Ôn thị: Các ngươi nhìn xem hai trâm cài này.
Nhan thị đến gần nhìn một chút.
Trong hộp trang sức lót nhung đen, bên trong để trâm cài Bạch Thạch hoa Lê và trâm cài Bạch Thạch hoa sen sáng lấp lánh đến lóa mắt.
Nhan thị thở dài một hơi, nhìn Từ Xán Xán làm nũng nói: Vương phi, ngài cố ý làm mù mắt ta sao?
Ôn thị thấy đại tẩu làm nũng, cũng tung hứng nói: Đúng vậy, vương phi, Bạch Thạch này cũng làm mù mắt ta rồi!
Thấy hai nàng làm nũng giả ngốc, Từ Xán Xán không khỏi nở nụ cười, nói: Hai trâm cài này, các ngươi một người chọn một cái đi!
Nhan thị và Ôn thị vội đứng dậy nói: Vương phi, cái này rất quý trọng, không dám nhận!
Từ Xán Xán đưa các nàng trang sức, một là vì thân thích, hai là cảm tạ các nàng đến, ba là vì trượng phu Ôn thị là thuộc hạ của Phó Dư Sâm, bởi vậy thấy các nàng từ chối, tự mình nhìn nhìn, sau đó ngoắc Ôn thị đến, cài trâm Bạch Thạch hoa Lê lên búi tóc Ôn thị, lại ngoắc Nhan thị đến, cài cây trâm Bạch Thạch hoa Sen kia lên búi tóc Nhan thị.
Nhan thị và Ôn thị rất cảm kích, vội quỳ gối nói lời cảm tạ: Cảm ơn vương phi thương chất con dâu!
Tiếp theo ba người lại nói đến sách xưa nay thích xem, phát hiện mọi người thế mà thích giống nhau, đều thích đọc sách.
Từ Xán Xán nghe Nhan thị và Ôn thị nói những bản truyền kỳ trong phòng các nàng, nghĩ đến bản thân xem sách đều là Phó Dư Sâm trước sàng chọn qua, sau đó mới đến tay mình, không khỏi rất hâm mộ, vội làm ơn nói: Ngoan cháu dâu, ngày mai các ngươi sai người đem những sách này đến đây cho biểu thím ta xem!
Nhan thị và Ôn thị thấy nàng nói tội nghiệp, rất thú vị, việc cười nói: Chất con dâu lĩnh mệnh, vương phi xin yên tâm!
Dùng cơm trưa xong, Nhan thị và Ôn thị mặc dày, lại cùng Từ Xán Xán thưởng thức hoa viên phía sau nửa ngày, vì sợ trời đông tối sớm, thế này mới rời đi .
Buổi sáng ngày hôm sau, Nhan thị và Ôn thị không dám đến quấy rầy nữa nên phái Tôn ma ma ngồi xe mang theo hòm sách đến.
Hàn Thủy canh giữ ở ngoài cửa, thấy đưa thư, bỗng nhiên nhớ tới trên chợ luôn bán những nói loại sách miêu tả hương diễm rõ ràng yêu đương vụng trộm hẹn hò riêng, liền bảo Tôn ma ma mở thùng sách ra, tự mình kiểm tra một lần.
Tôn ma ma không biết chữ, bảo mở liền mở, để Hàn Thủy tùy ý nhìn.
Từ Xán Xán dùng cơm tối xong, lại dặn phòng bếp chuẩn bị mấy món ăn cho Phó Dư Sâm, lúc này mới dựa trên nhuyễn tháp trước cửa sổ cầm sách đọc.
Mấy cuốn sách Phó Dư Sâm lấy trong cung đưa cho nàng trên cơ bản đều xem xong rồi, chỉ có cuốn trong tay nàng《 âm u oan lục 》 vẫn chưa đọc xong.
Từ Xán Xán đang đọc sách, Bích Vân bưng bàn hoa quả đến, ngồi xuống cái ghế dài, dùng nĩa bạc đút Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán lại đợi thật lâu, kim đồng hồ Tây Dương báo giờ đến giờ hợi nhưng Phó Dư Sâm vẫn chưa trở về, nên Từ Xán Xán sai người bảo Phó Dương đến đây, bảo hắnđi quân doanh xem.
Phó Dương nhận mệnh, dẫn theo hai gã sai vặt cưỡi ngựa ra biệt trang.
Từ Xán Xán cũng ngồi không yên, muốn đi ra ngoài một chút.
Vì trong phòng ấm áp, cho nên Từ Xán Xán mặc hơi mỏng, phí trên là áo nhỏ vải satanh xanh nhạt, phía dưới là váy đỏ đào.
Bích Vân cầm áo đến, hầu hạ Từ Xán Xán mặc vào.
Chu Nhan phủ thêm cho nàng áo choàng lông chim đỏ thẫm, lại buộc dải làm dấu sách, khép lại mũ trùm, thất tất cả thỏa đáng, thế này mới hầu hạ Từ Xán Xán đi ra ngoài.
Nha hoàn tam đẳng Huyền Băng mới tuyển đứng ở cửa, thấy vương phi muốn đi ra ngoài, vội nhấc màn che lên.
Từ Xán Xán ra nhà chính, đứng ở ngoài hành lang, nhìn cây trong trong viện bị gió thổi lắc lư, hơi dừng một chút, thế này mới cất bước về phía trước.
Thanh Yến và Chu Tước đi trước cầm đèn lồng, Bạch Liên và Huyền Băng cầm đèn lồng đi phía sau.
Bích Vân và Chu Nhan vây quanh Từ Xán Xán, đoàn người dọc theo đường nhỏ đi về phía trước.
La ma ma mang theo hai ma ma trực đêm ở cửa trong, thấy vương phi đêm khuya đira, La ma ma không dám ngăn trở, đành phải mở nội môn đưa vương phi đi ra ngoài.
Hàn Thủy dẫn theo hai thị vệ trực đêm ở ngoại môn, hắn thấy vương phi đi ra, thái độ kính cẩn hành lễ, thanh âm trong trẻo nói: Vương phi, giờ quá muộn, ngài đi ra ngoàikhông an toàn.
Từ Xán Xán buồn nghĩ muốn ra ngoài một chút, thấy hắn ngăn cản, cũng không kiên trì, gật đầu xoay người trở lại nội viện.
Hàn Thủy đứng ở ngoại môn, nhìn bóng dáng Từ Xán Xán càng đi càng xa, hồi tưởng vừa rồi Từ Xán Xán đứng trước người hắn, chiều cao hai người chênh lệch, nghĩ rằng: vương phi vừa vặn đến cằm ta, thật sự không cao không thấp vừa đẹp...
Lúc Phó Dư Sâm trở về, Từ Xán Xán đã chờ không kịp buồn ngủ.
hắn vào phòng tắm rửa, thay đổi quần áo, thế này mới đến phòng ngủ gặp Từ Xán Xán
Cửa giường phòng ngủ không khóa, màn đỏ cũng treo lên, đèn ở ngoài giường tản ra vầng sáng lành lạnh, Từ Xán Xán vùi vào gối thêu hoa ngủ say.
Phó Dư Sâm ngồi xuống bên giường, nhìn Từ Xán Xán dung nhan ngủ yên tĩnh, cúi đầu khẽ hôn lên môi Từ Xán Xán một cái.
hắn vừa từ ngoài vào, môi lạnh buốt, dán lên môi ấm áp của Từ Xán Xán, làm nàng sợ run cả người.
Từ Xán Xán mở to mắt, thấy Phó Dư Sâm mặc áo thuần trắng ở nhà.
Nàng như ngủ mơ, mơ màng nhìn Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm thấy ánh mắt nàng mê mang, non nớt như trẻ con, nghĩ đến mình sắp rờiđi, trong lòng rất không muốn, cúi người cách chăn ôm lấy Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán dần dần thanh tỉnh lại, còn có tâm tư hay nói giỡn: Cũng không phải cửu biệt gặp lại, mỗi ngày dính nhai như thế còn hôn như vậy...
nói xong, giọng nàng liền biến mất —— Phó Dư Sâm xốc chăn lên, cách trung y mỏng manh cắn bầu ngực bên phải cửa nàng.
Từ Xán Xán hít sâu một hơi, đưa tay sờ mặt bóng loáng của Phó Dư Sâm, theo động tác Phó Dư Sâm vuốt ve qua lại.
Phó Dư Sâm cắn toàn những nơi nàng mẫn cảm nhất, Từ Xán Xán nhanh chóng có phản ứng, toàn thân mềm như nước mùa xuân, con mắt ướt đẵm: Phó Dư Sâm... Chàng... Chàng cởi... Cởi quần áo đi...
Động tác Phó Dư Sâm lập tức ngừng lại, dừng một chút, nói: Bên ngoài có người muốn gặp nàng.
Từ Xán Xán: ... Có người chờ gặp ta ngươi còn khiêu khích ta...
Phó Dư Sâm hít sâu một hơi, đè nén dục vọng bồng bột xuống, đứng dậy sửa sang lạimột chút quần áo, lại thấp giọng nói: Dặn người hầu thu dọn một ít hành lý cho ta, giao cho Thính Vũ.
Từ Xán Xán kinh ngạc: ... Ngày mai phải đi?
Thấy Từ Xán Xán gắt gao nhìn hắn, trong lòng Phó Dư Sâm khó chịu, thấp giọng nói: không phải ngày mai, rạng sáng phải đi!
Từ Xán Xán nhìn hắn, cảm thấy cái mũi ê ẩm, ánh mắt lập tức ẩm ướt. Nàng hít mũimột cái, ánh mắt ướt át nhìn Phó Dư Sâm: Thiếp không nỡ xa chàng...
Lại nói: ... Nhanh đến đón thiếp...
Phó Dư Sâm nhìn nước mắt từng giọt nước mắt của Từ Xán Xán theo mũi trượt xuống, trái tim không khỏi từng trận co rút nhanh, giống như bị người dùng tay ác ý bóp chặt.
hắn bước tới ôm lấy Từ Xán Xán.
Mấy ngày nay, Từ Xán Xán giống như cao hơn một chút, Phó Dư Sâm ôm nàng, vừa vặn có thể đem cằm đặt trên đầu Từ Xán Xán. Tóc dài rối tung rũ xuống, toả ra mùi hoa hồng, ấm áp mà thơm.
Hai tay Phó Dư Sâm ôm chặt nàng, thấp giọng nói: Chờ ta ở Lương Châu yên ổn, lập tức phái người tới đón nàng! Lương Châu ở biên giới phía tây Đại Lương, theo sát Phi Ưng thành của bộ tộc Tháp Khắc Khắc. Phải chiếm được Phi Ưng thành, xác định Lương Châu an toàn rồi phái người tới đón Từ Xán Xán.
Tính toán như thế này, hai người sợ là không được gặp nhau mấy tháng.
Từ Xán Xán vùi vào lòng Phó Dư Sâm, nghĩ đến rạng sáng Phó Dư Sâm phải đi, nắm chặt thời gian, ngẩng đầu nhìn hắn: Chàng cho ai gặp thiếp?
Phó Dư Sâm buông Từ Xán Xán ra: Chính là các tướng quân dưới trướng ta! Đám người anh Hòa Trác Sam nói muốn bổ sung quà sinh nhật cho cho vương phi, nhất định phải đến đây gặp Từ Xán Xán. Phó Dư Sâm xem những người này như người nhà mà bồi dưỡng, tất nhiên nên cho Từ Xán Xán gặp một lần.
Từ Xán Xán nghe vậy, gật gật đầu: Thiếp bảo Chu Nhan và Bích Vân vào!
Phó Dư Sâm đi ngoại thư phòng với các tướng quân, Chu Nhan và Bích Vân thế này mới vào phòng ngủ.
Từ Xán Xán bảo Chu Nhan trang điểm một lần nữa cho nàng, kêu Bích Vân dẫn theo Thanh Yến đi Sâm sắp xếp hành lý cho Phó Dư.
một khắc sau, Từ Xán Xán trang phục sẵn sàng.
Để lại Bích Vân tiếp tục sắp xếp hành lý, Từ Xán Xán ngồi trên tháp cẩm ở nhà chính, thế này mới bảo Chu Tước đi tiền viện báo cho vương gia.
Phó Dư Sâm dẫn theo anh Hòa, Tần Ngọc Thuận, Trác Sam, Trần Tố, Ngọc Minh, Ngọc Tinh, Lan Vân và Tiết anh cùng nhau đến.
hắn lập tức bước vào ngồi sát bên cạnh Từ Xán Xán.
Đám người anh Hòa từ ngoài vào, từ rét lạnh tối tắm vào phòng ấm áp sáng trưng,không khỏi có chút không thích ứng.
Bọn họ vừa bước vào thì nhìn thấy một gian nhà to lớn sáng sủa, trang trí hoa lệ, tinh xảo mà thoải mái, hai đèn cành vàng ròng nạm lục bảo thạch chiếu toàn bộ nhà chính giống như ban ngày, lư hương bác sơn bên cạnh tỏa mùi làm họ cảm thấy như đangđắm chìm trong hương hoa.
Nhưng toàn bộ gian nhà chói mắt nhất không phải những thứ này, mà là mỹ nhân áo hồng tuổi nhỏ mặt nhỏ mày như họa ngồi ngay ngắn trên tháp cẩm!
Thấy nàng ngồi bên cạnh vương gia vậy thì chắc là vương phi!
Vương gia và vương phi sóng vai ngồi ngay ngắn, vương gia kim quan áo bào trắng, như thần linh, vương phi lễ phục đỏ thẫm bảo thạch tán hoa, đẹp như tiên tử —— quả nhiên là một đôi bích nhân.
Đám người anh Hòa đè nén nội tâm rung động xuống, đồng thời khom mình hành lễ: Thuộc hạ tham kiến vương phi.
Trong lòng Từ Xán Xán tò mò, trên mặt lại biểu hiện thật sự bình tĩnh, nàng nhìn bọn họ lại cười nói: Hãy bình thân!
Xem ra nhìn lại, nàng cảm thấy trong những người này anh tuấn nhất vẫn là Ngọc Minh và anh Hòa, những người khác cũng anh tuấn, nhưng không bằng hai người này.
Những người này bao gồm Ngọc Minh, đến lúc này đều vô cùng trầm tĩnh, quy củ làm lễ liền lui xuống.
Bọn họ gặp vương phi là vì dâng tặng thọ lễ, thuận tiện kéo gần cảm tình với vương gia và vương phi, gặp xong đương nhiên phải lui xuống đến thư phòng tiền viện nghỉmột lát, thuận tiện chờ vương gia cùng nhau đi quân doanh.
trên đầu Từ Xán Xán mang tán hoa hồng bảo thạch, trên người mặc áo bào đỏ thẫm, đoan chính ngồi trên tháp cẩm, bởi vậy tuy rằng anh Hòa bọn họ chỉ vào trong chốc lát, nàng cũng hơi mệt mỏi, lập tức thân mềm dựa trên người Phó Dư Sâm.
Chu Nhan thấy thế, lén lút phất tay, Bạch Liên và Chu Tước hầu hạ ở nhà chính lui xuống. Chu Nhan lại đi phòng ngủ, giả cầm áo bông vương phi đã xếp cho vương phi, cùng Bích Vân và Thanh Yến cầm cầm hành ra nội viện, giao cho Thính Vũ và Quan tuyết đứng ngoài cửa, sau đó cùng nhau tránh đến tây sương phòng.
Mọi người hầu hạ lui xuống, màn che dày ở nhà chính buông xuống, nhà chính nhất thời yên tĩnh lại, tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng động nhỏ lư hương bác sơn phát ra.
Phó Dư Sâm ôm lấy Từ Xán Xán đi phòng ngủ.
Màn che đỏ buông xuống, bốn đầu giường được khảm dạ minh châu phát ra ánh sáng sâu kín xuyên thấu qua màn che đỏ, biến thành màu đỏ thắm ái muội.
trên thân tuyết trắng phấn nộn của Từ Xán Xán không còn một vật, chỉ còn váy đỏ bên hông, váy đỏ đối lập mãnh liệt với tuyết trắng phấn nộn, lại có một loại dụ hoặc khác.
Phó Dư Sâm nằm trên người nàng, động tác chậm rãi.
Hai chân trắng nõn thon dài của Từ Xán Xán vòng qua eo Phó Dư Sâm, ánh mắt ướt đẫm nhìn chằm chằm mặt Phó Dư Sâm, bên trong tràn đầy mê say.
Phó Dư Sâm cố gắng thả chậm tốc độ, muốn kiên trì hơn trong chốc lát. Nhưng ánh mắt Từ Xán Xán nhìn hắn như vậy, phía dưới lộn xộn bao chặt lấy hắn, một cỗ tê dại dọc theo xương sống đi lên, nháy mắt lan đến tứ chi bách hải.
Phó Dư Sâm đạt cao trào.
thật lâu sau, Phó Dư Sâm từ trên người Từ Xán Xán nằm xuống, nằm sát bên cạnh Từ Xán Xán—— bởi vì quá mức mệt mỏi, hắn đạt cao trào, thế mà lại nằm trên người Xán Xán ngủ.
Từ Xán Xán thấy hắn xuống, lại sát tới người hắn, hôn môi Phó Dư Sâm.
Sau mấy độ vấn vương, Phó Dư Sâm đứng dậy ôm Từ Xán Xán mê man đi phòng tắm.
Đến giờ dần, đám người anh Hòa cưỡi ngựa dẫn theo một đội binh lính vây quanh Phó Dư Sâm ra biệt trang.
Phó Dư Sâm một đường không quay đầu lại, thúc ngựa chạy như bay về hướng quân doanh.
Từ Xán Xán nằm trên giường yên lặng rơi lệ.
Bởi vì Phó Dư Sâm không biết chuyện nam nữ, chuyện phòng the của nàng với Phó Dư Sâm vẫn có vẻ kịch liệt, sau mỗi lần hai luồng nở nang, vòng eo và đùi của nàng luôn lưu lại dấu vết xanh tím, phía dưới cũng luôn sưng.
Tối nay, Phó Dư Sâm rõ ràng phải rời đi, sau khi thành thân, đây là lần đầu tiên dịu dàng, nhẹ nhàng mà hôn, chậm rãi mà vào, từ từ mà ra, còn nguyện ý để nàng nhìn mặt hắn...
Nhưng hắn như vậy, lại càng làm trong lòng nàng khó chịu.
Ngày hôm sau, Từ Xán Xán dậy từ sáng sớm.
Nhìn mí mắt nàng sưng đỏ, trong lòng Chu Nhan và Bích Vân cũng không dễ chịu, trước dùng nước lạnh đắp xoa mắt cho nàng, thế này mới bắt đầu hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Biết tâm tình Từ Xán Xán không tốt, Chu Nhan không búi kiểu tóc phức tạp cho nàng, mà búi kiểu đơn giản, cài cây trâm phỉ thúy đài sen hoa văn trụ; lại cầm một đôi vòng tai đồ đồng tráng men đeo cho nàng.
Bích Vân chọn áo trắng váy trắng cho nàng, bên ngoài là áo kép thúy lam.
Chức trách của Phó Dương là quản gia Từ Xán Xán, quản lý việc trong ngoài biệt trang.
Hàn Thủy là đội trưởng thị vệ của Từ Xán Xán, ngoại trừ ba mươi thị vệ ban đầu, Phó Dư Sâm lại lệnh anh Hòa chọn thêm bảy mươi binh lính bổ sung vào, biệt trang ban đầu còn có hai trăm người, tổng cộng có ba trăm người nghe theo chỉ huy của hắn, bảo vệ an toàn Từ Xán Xán.
Biết vương phi đã thức, Phó Dương và Hàn Thủy cùng đi gặp nàng.
Từ Xán Xán đang ngồi ở trên tháp cẩm dùng điểm tâm.
Phó Dương và Hàn Thủy song song hành lễ, thỉnh an nàng.
Từ Xán Xán quan sát hai người bọn họ liếc mắt một cái, mệt mỏi nói: Đứng dậy đi!
Lại hỏi: Dùng bữa sáng chưa?
Hàn Thủy lẳng lặng nhìn nàng.
So với vẻ xinh đẹp tươi sáng hôm qua, hôm nay trên mặt trắng nõn của Từ Xán Xán son phấn chưa bôi, sắc môi cũng là nhàn nhạt hồng, càng nổi bật lên khuôn mặt như được chấm bút vẽ nên, hơn nữa quần áo đều là màu trắng sắc lạnh, càng lộ vẻ yếu ớtkhông chịu nổi quần áo.
trên bàn trước mặt nàng bày một nồi đất đậy kín và cái giỏ nhỏ bánh quẩy, nghe hương vị hẳn là nàng thích ăn cay—— đều món cay.
Trong lòng Hàn Thủy thở dài, nói: Bẩm vương phi, thuộc hạ vẫn chưa dùng bữa sáng.
Phó Dương vừa mới nói đã ăn , thấy Hàn Thủy trả lời như thế, không khỏi nhìn về phía hắn.
Từ Xán Xán nghe vậy liền bảo Chu Nhan: Bỏ nồi đất và giỏ bánh quẩy này vào hộp, đưa cho Hàn đội trưởng đi!
Nàng lại nhìn về phía Hàn Thủy: Ngươi đừng ghét bỏ, ta còn chưa ăn đâu!
Lại mệt mỏi nói: Chuyện trong nhà giao cho các ngươi, quản lý việc nhà trông coi nhà cửa, không được lười biếng!
Phó Dương và Hàn Thủy đáp Vâng , lui xuống.
Chu Nhan xếp gọn điểm tâm đến xin chỉ thị Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán nghiêng người dựa trên đệm, nói: Ngươi đi giao cho ma ma trực ngoài cửa, để họ đưa cho Hàn Thủy đi!
Chu Nhan đáp Vâng , mang hộp đi ra ngoài.
Bích Vân dùng khay bưng một chén cháo ngân nhĩ bách hợp tới: Vương phi, ngài ănmột ít đi!
Từ Xán Xán lười biếng giương mắt nhìn nàng một chút, không nói gì.
Bích Vân bưng cháo quỳ gối bên mép tháp, dùng thìa đút Từ Xán Xán ăn cháo.
Cháo hầm mềm, bỏ chút mật ong, ăn rất ngon.
Từ Xán Xán bất tri bất giác ăn hết một chén cháo.
Nàng ngẩng đầu nhìn trong phòng còn có người, nhân tiện nói: Các ngươi lui xuống hết đi!
Bạch Liên, Chu Tước và Huyền Băng đi xuống.
Từ Xán Xán thấy trong phòng chỉ còn lại mình và Bích Vân, thế này mới mở miệng hỏi: Phó Liễu lần này trở về, các ngươi có gặp mặt hay không?
Bích Vân nghe vậy trên mặt biểu tình hơi ngưng lại, một lát sau mới thấp giọng nói: hắn trở về một chuyến, nô tỳ chỉ xa xa thấy hắn.
Từ Xán Xán thấy nàng phiền não, bản thân phiền não lập tức liền không để ý nói: Chờ phó liễu trở về đi! Chờ hắn trở về, ta bảo Phó Dương đến hỏi tâm ý của Phó Liễu! Nàng đương nhiên có thể tìm La ma ma, trực tiếp ép Phó Liễu đồng ý hôn sự với Bích Vân. Nhưng nàng không muốn vì bản thân phá hủy hạnh phúc của Phó Liễu, bởi vậy nghĩ ra chủ ý như vậy.
Bích Vân gật đầu.
Từ Xán Xán đưa tay vỗ nhẹ đầu nàng, nói: Ngươi có rảnh thì nên thân cân với La ma ma hơn. đi đường mẹ con, vẫn sẽ không sai.
Bích Vân gật đầu.
Chu Nhan nhanh chóng trở lại, cười nói: Vương phi, vài vị tướng quân dưới trướng vương gia đưa ngài thọ lễ, muốn sửa sang lại một chút hay không, cũng để ngài nhìnmột lần?
Từ Xán Xán gật đầu. Phó Dư Sâm vừa đi, nàng thật sự có chút nhàm chán, tìm chút việc làm cũng tốt.
Bích Vân hầu hạ Từ Xán Xán súc miệng, Chu Nhan đi tìm nhóm ma ma đem chuyển thùng thọ lễ mạ vàng hồng nước sơn vào, đặt ở nhà chính.
đang rối ren, Huyền Băng bước vào bẩm báo, nói đại thiếu phu nhân và lục thiếu phu nhân trong phủ tứ cô phu nhân đến đây.
Từ Xán Xán nghe vậy vội nói: Mau mời vào đi!
Huyền Băng dẫn Tề phủ đại thiếu phu nhân Nhan thị và lục thiếu phu nhân Ôn thị tới.
Vào nhà chính, Nhan thị thấy nhà chính đặt một thùng nước sơn hồng mạ vàng, vài nha hoàn đang sửa sang lại, vội hành lễ cười nói: Ai u, vương phi, chúng ta hôm nay đến không khéo!
Từ Xán Xán thích nàng nói chuyện lanh lẹ, diện mạo lại mười phần phong phạm nữ thần, vội cười nói: Đều là thân thích nhà mình, có thể đến thăm ta đã tốt, không cần hành lễ!
Nhan thị và Ôn thị vẫn đoan chính hành lễ.
Huyền Băng cực vì nhạy bén, thấy vương phi vốn dĩ mệt mỏi, thấy hai vị này đến thìvui hơn, lập tức tự chủ trương đem Nhan thị và Ôn thị đến một tháp nhỏ bên cạnh ngồi xuống.
Từ Xán Xán cười nói: Ngồi trên tháp cẩm trò chuyện với ta đi!
Nhan thị và Ôn thị cũng xuất thân thế gia thiên chi, thấy trên tháp cẩm trải gấm vóc màu son mạ vàng rực rỡ, nệm trên bàn nhỏ thêu Kim Phượng màu son giống chỗ vương phi, lập tức đoán chỗ kia là vị trí của vương gia, bởi vậy kiên trì không chịu ngồi, nhất định phải ngồi trên ghế đôn bên Từ Xán Xán.
Chờ Bạch Liên dâng trà cho Nhan thị và Ôn thị, Từ Xán Xán thế này mới cười nói: Chúng ta tán gẫu chúng ta, để các nàng thu thập những vật này!
Ôn thị vội hỏi: Vương phi chỉ để ý việc, không cần để ý chúng ta!
Từ Xán Xán cười nhìn Bích Vân và Chu Nhan dẫn bọn nha hoàn sửa sang lại lễ vật này.
Mỗi lần lấy một lễ vật, Chu Nhan đều đưa cho Từ Xán Xán nhìn, thế này mới viết vào sổ.
Lễ vật anh Hòa đưa là một bộ đồ trang sức kim cương, làm vô cùng tinh xảo, Chu Nhan mở tráp trang sức ra, dâng lên cho Từ Xán Xán nhìn.
Nhan thị và Ôn thị thấy bộ đồ trang sức bảo quang óng ánh này, không khỏi liên tục sợ hãi than: Đây chắc là vật ở nước ngoài, Đại Lương ta không có Bạch Thạch tốt như vậy!
Từ Xán Xán thấy các nàng khen nên mời các nàng cùng mình ngắm.
Nhan thị và Ôn thị lúc này cũng đáp ứng, cười đứng dậy nói tạ, tiếp tục nói chuyên phiếm với Từ Xán Xán.
Trải qua một phen chuyện phiếm này, Từ Xán Xán biết trượng phu Tề Đại Lang của Nhan thị đang ở kinh thành, là Hàn Lâm viện Hàn Lâm, nàng ở lại Lạc Dương hầu hạ cụ bà bà và bà bà, thế này mới không đi kinh thành, mà phái một thiếp thân ở kinh thành với trượng phu.
Nghe vậy trong lòng Từ Xán Xán khẽ nhúc nhích, nhìn Nhan thị liếc mắt một cái, thấy khuôn mặt nàng điềm tĩnh, tựa hồ không có vẻ bất mãn.
Ôn thị thấy đại tẩu nói những chuyện này, liền xấu hổ nói: Tướng công thiếp thânđang ở trong quân của vương gia.
Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, nghi ngờ nói: Là Tề Ngọc Kính?
Ôn thị xấu hổ gật gật đầu.
Từ Xán Xán thấy nàng lớn hơn mình một hai tuổi, lại thẹn thùng hơn mình nhiều,không khỏi thầm nghĩ: chẳng lẽ da mặt của ta quá dày?
Nhan thị và Ôn thị vốn là phụng mệnh mà đến, làm bạn với vương phi không để nàngcô đơn, bởi vậy rất nịnh hót Từ Xán Xán, làm Từ Xán Xán như mộc gió xuân, tiếng hoan hô cười của ba người rất vui sướng, không lâu liền bắt đầu dùng xưng hô Biểu thím Biểu cháu dâu .
Chu Nhan dẫn người sửa sang lại lễ vật rồi vào bẩm lại cho Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, nói: Bên trong lễ vật của anh Hòa có hai trâm cài Bạch Thạch, lấy đến cho ta nhìn xem đi!
Chu Nhan nhanh chóng dâng hộp trang sức lên.
Từ Xán Xán mở hộp trang sức ra, cười nói với Nhan thị và Ôn thị: Các ngươi nhìn xem hai trâm cài này.
Nhan thị đến gần nhìn một chút.
Trong hộp trang sức lót nhung đen, bên trong để trâm cài Bạch Thạch hoa Lê và trâm cài Bạch Thạch hoa sen sáng lấp lánh đến lóa mắt.
Nhan thị thở dài một hơi, nhìn Từ Xán Xán làm nũng nói: Vương phi, ngài cố ý làm mù mắt ta sao?
Ôn thị thấy đại tẩu làm nũng, cũng tung hứng nói: Đúng vậy, vương phi, Bạch Thạch này cũng làm mù mắt ta rồi!
Thấy hai nàng làm nũng giả ngốc, Từ Xán Xán không khỏi nở nụ cười, nói: Hai trâm cài này, các ngươi một người chọn một cái đi!
Nhan thị và Ôn thị vội đứng dậy nói: Vương phi, cái này rất quý trọng, không dám nhận!
Từ Xán Xán đưa các nàng trang sức, một là vì thân thích, hai là cảm tạ các nàng đến, ba là vì trượng phu Ôn thị là thuộc hạ của Phó Dư Sâm, bởi vậy thấy các nàng từ chối, tự mình nhìn nhìn, sau đó ngoắc Ôn thị đến, cài trâm Bạch Thạch hoa Lê lên búi tóc Ôn thị, lại ngoắc Nhan thị đến, cài cây trâm Bạch Thạch hoa Sen kia lên búi tóc Nhan thị.
Nhan thị và Ôn thị rất cảm kích, vội quỳ gối nói lời cảm tạ: Cảm ơn vương phi thương chất con dâu!
Tiếp theo ba người lại nói đến sách xưa nay thích xem, phát hiện mọi người thế mà thích giống nhau, đều thích đọc sách.
Từ Xán Xán nghe Nhan thị và Ôn thị nói những bản truyền kỳ trong phòng các nàng, nghĩ đến bản thân xem sách đều là Phó Dư Sâm trước sàng chọn qua, sau đó mới đến tay mình, không khỏi rất hâm mộ, vội làm ơn nói: Ngoan cháu dâu, ngày mai các ngươi sai người đem những sách này đến đây cho biểu thím ta xem!
Nhan thị và Ôn thị thấy nàng nói tội nghiệp, rất thú vị, việc cười nói: Chất con dâu lĩnh mệnh, vương phi xin yên tâm!
Dùng cơm trưa xong, Nhan thị và Ôn thị mặc dày, lại cùng Từ Xán Xán thưởng thức hoa viên phía sau nửa ngày, vì sợ trời đông tối sớm, thế này mới rời đi .
Buổi sáng ngày hôm sau, Nhan thị và Ôn thị không dám đến quấy rầy nữa nên phái Tôn ma ma ngồi xe mang theo hòm sách đến.
Hàn Thủy canh giữ ở ngoài cửa, thấy đưa thư, bỗng nhiên nhớ tới trên chợ luôn bán những nói loại sách miêu tả hương diễm rõ ràng yêu đương vụng trộm hẹn hò riêng, liền bảo Tôn ma ma mở thùng sách ra, tự mình kiểm tra một lần.
Tôn ma ma không biết chữ, bảo mở liền mở, để Hàn Thủy tùy ý nhìn.
/226
|