Phó Dư Sâm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Từ Xán Xán, cuối Hòa quyết định nói thật: Bây giờ nói cái gì cũng còn sớm, nhưng mặc kệ gặp chuyện gì, phu thê chúng ta sẽHòa nhau đối mặt.
Lại nói: Ta đã phái Phó Quế dẫn người đi Uyển Châu đón nhạc phụ nhạc mẫu và Nghi Xuân rồi.
Từ Xán Xán nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm, tay không tự chủ được giơ lên vuốt ve. Ngũ quan của Phó Dư Sâm thật đẹp mắt, nhưng mà nếu nàng không sinh... Nàng phải Hòa nữ nhân khác chia sẻ nam nhân xinh đẹp này...
Nhìn thấy mắt Từ Xán Xán không ngừng trào ra nước mắt, Phó Dư Sâm đầu tiên im lặng, hắn làm một ít chuyện kỳ thật không muốn để Từ Xán Xán biết.
Nhưng nhìn thấy Từ Xán Xán khóc, lòng Phó Dư Sâm vừa kéo vừa kéo đau. hắn rút khăn lụa dưới gối ra lau nước mắt Từ Xán Xán, thấp giọng nói: Ta sai Phó Tùng mang bốn nha đầu từ biệt trang thành đông, lặng lẽ đưa đến chỗ phụ thân ta.
Từ Xán Xán: ...
Phó Dư Sâm nằm xuống bên cạnh nàng, nói tiếp: Vài nha đầu kia nếu sinh nam hài, ta cho người nuôi dưỡng, nếu chúng ta thật sự không thể sinh, thuận tiện ghi tạc danh nghĩa của ta.
Mũi Từ Xán Xán ê ẩm, nước mắt càng chảy nhiều hơn: Vậy chàng không sợ mìnhkhông có hậu sao?
Phó Dư Sâm đẩy người lên nhìn vào mắt nàng: Ta sợ. Cho nên nàng mau mau dưỡng thân thể cho thật tốt, nhanh chút sinh con trai cho ta!
Từ Xán Xán đem mặt vùi vào lòng Phó Dư Sâm, Ừ một tiếng.
Phó Dư Sâm ôm Từ Xán Xán, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve lưngTừ Xán Xán, trấn an nàng.
Đêm đã khuya, mấy cái bàn đầu giường có vài cây nến hoa mai, thắp cả giường sáng trưng.
trên mặt Phó Dư Sâm không có biểu tình, dưới ánh nến đuôi mắt tạo nên hình dáng tuyệt đẹp cho đôi mắt phượng, giống như trời cao tinh tế phác họa.
Ngày mai hắn phải đánh mấy trận ác liệt.
Chỉ có thể thắng, không thể thua.
Buổi sáng Phó Dư Sâm rửa mặt xong đi ra từ phòng tắm, trên đầu đội lạn ngân quan,trên người mặc áo dài cổ tròn thâm lam, đai lưng hắc ngọc buộc quanh vòng eo tinh tế, mang giầy Bạch Lăng tất màu đen, so với ngày thường càng tuấn tú thêm mấy phần phong lưu.
hắn đi đến bên giường, cúi người nhìn Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán còn chưa rửa mặt, thấy Phó Dư Sâm nhìn nàng, vội vàng che mặt lạikhông cho hắn xem.
Phó Dư Sâm thấy nàng ngượng ngùng như thế, dù đầy bụng tâm sự, cũng khẽ cười.
Chu Nhan và Bích Vân đứng ở ngoài giường, thấy công tử và thiếu phu nhân ân ái như thế, trong lòng không khỏi có chút buồn bã.
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán che mặt, trong lòng lại trìu mến, lại thích, đơn giản ngồi bên giường, lấy tay mở tay Từ Xán Xán, đem mặt mình dán lên trên.
Mặt Từ Xán Xán ấm áp mềm mại, mặt Phó Dư Sâm mát mẻ mà ướt át, Hòa cọ xát mộtchỗ, đặc biệt kiều diễm tình điệu.
Bích Vân và Chu Nhan biết cơ sớm lánh ra ngoài.
Từ Xán Xán và hắn vấn vương thật lâu, thấy Phó Dư Sâm không dứt, lấy tay đẩy mặthắn ra: Chàng đi nhanh đi, đại nương chút nữa sẽ đến thăm thiếp, chàng ở đây bà ấykhông tiện vào!
Phó Dư Sâm hôn lên mũi nàng một cái, thế này mới đứng dậy rời đi.
Phó Vân Chương ngồi yên trước cửa sổ cây tử đàn trong thư phòng, nhìn cây cối xanh um tươi tốt ngoài cửa, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Bất quá chỉ qua một đêm, ông đã suy sụp, già đi, trong một đêm tóc bạc trắng, mắt thâm quầng.
Phó Vân Chương biết con dâu Từ thị có thai đối với toàn bộ Phó thị hoàng tộc mang ý nghĩa gì —— nếu là nam tử, đại biểu Phó thị có hậu, ý nghĩa đế quốc yên ổn!
Tam cô nương có sai, nhưng nàng lại không đáng chết thảm như vậy.
Con mình giết nữ nhi mình, Phó Vân Chương làm phụ thân, ông không biết bản thân nên làm cái gì bây giờ.
Phó Đại Lương sợ Quốc Công Gia có chuyện ngoài ý muốn, một đêm này vẫn canh giữ bên ngoài. Rất xa thấy vài gã sai vặt vây quanh Phó Dư Sâm đến đây, hắn vội vàng thấp giọng dặn gã sai vặt mở cửa thư phòng ra, bản thân chạy đến nghênh đón, hành lễ ngẩng đầu trông mong nhìn Phó Dư Sâm, nói: Công tử, ngài nhanh đi khuyên nhủ Quốc Công Gia đi, ngài ấy chưa ăn uống gì, một đêm không chợp mắt rồi!
Phó Dư Sâm rũ mắt, nói: Ngươi đứng ngoài canh gác đi, đừng cho ai vào.
Phó Đại Lương đáp Vâng , xua tay ý bảo bọn gã sai vặt ra ngoài.
Phó Dư Sâm vào thư phòng, tùy tay đóng cửa lại.
Nhìn thấy phụ thân qua một đêm đã già đi ngồi ở trước cửa sổ, trong lòng Phó Dư Sâm cũng có chút khổ sở. Nhưng mà, cho dù khổ sở, hắn cũng không hối hận khi giết Phó Cúc anh.
Cho dù xảy ra lại, gian kế của Phó Cúc anh không thành công, hắn cũng sẽ giết chết nàng một lần, để ngăn chặn tất cả các khả năng có thể xảy ra.
Phó Dư Sâm trầm mặc trong chốc lát, nói: Phụ thân, ta đưa đến vài nha đầu kia ngàiđã gặp chưa? Ngài sớm một chút thu phòng sinh nhi tử ghi vào danh nghĩa của ta!
Đây là lời khi có người chết nên nói sao? Phó Vân Chương đứng dậy trừng mắt Phó Dư Sâm, môi run run, Hơn nữa, chết chính là tỷ tỷ của ngươi!
Phó Dư Sâm cười lạnh một tiếng: Bị thương là thê tử của ta, mất đi là hài tử của ta!
Phó Vân Chương suy sụp ngồi xuống, một lúc sau mới nói: Nghe nói đầu thai mà sảythì sau này không sinh con được, nếu không ngươi nạp mấy phòng thiếp thất đi? Nếu sinh con cũng sẽ ghi vào danh nghĩa của Từ thị. Ông coi như đã hiểu, A Sâm thật sựđiên cuồng mà mê luyến Từ thị, vì Từ thị hắn cái gì cũng dám làm, thay vì đối nghịch với Từ thị và A Sâm, không bằng nâng Từ thị lên cao cao, đợi nàng sắc suy yêu bớt, lại cho A Sâm cưới người khác.
Ta không nạp! Phó Dư Sâm nhìn Phó Vân Chương, nhẹ giọng nói.
Mắt Phó Vân Chương tối sầm. Ông biết tính của Phó Dư Sâm, nếu Phó Dư Sâm đã nóinhư vậy thì thật sự sẽ không nạp thiếp.
đi đến cửa thư phòng, Phó Dư Sâm quay đầu lại nhìn phụ thân mình: Phụ thân, nếu ai gây hại cho Từ thị, ta sẽ giết sáu tỷ tỷ còn lại!
hắn dắt khóe miệng cười lạnh, nhẹ nhàng nói: Phụ thân, người biết đấy, ta nói đượcthì làm được.
Dứt lời, hắn xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.
Màn trong thiên điện của Sùng chính điện buông xuống, trong lư đồng khói lượn lờ bay, mùi Thanh Trúc tràn ngập trong cung điện.
Vĩnh An đế ngồi sau án thư, trước mắt trừ bỏ giấy tuyết lãng và bút ngọc linh, còn đặtmột bát thuốc bóc khói.
Phó Dư Sâm đứng bên cạnh án thư, chậm rãi nghiên mực.
Vĩnh An đế đã biết chuyện Từ thị sảy thai.
Trong lòng ông mờ mịt, có chút hoảng, không có sa sút, cho dù thế nào cũng khôngdễ chịu.
thật lâu sau, Vĩnh An đế mới nói: Nếu không, trẫm tìm cho ngươi một phòng quý thiếp? A Sâm có thể làm Từ thị mang thai, vậy có thể làm cho nữ nhân khác mang thai.
Phó Dư Sâm cũng không ngẩng đầu lên, tốc độ đều đều nghiên mực: không cần.
Vĩnh An đế ngẩng đầu nhìn hắn: Ngươi thích Từ thị đến như vậy sao?
Phó Dư Sâm nhìn ông ta: Chẳng lẽ hoàng bá phụ không thích tiên hậu đã về cõi tiên sao?
Vĩnh An đế: ... mẹ đẻ của cố thái tử Lương thị là tiên hậu của ông, cũng là nữ nhân ông yêu nhất. Sau lại cho dù vì muốn lung lay Thư thị nắm quân quyền, giúp đỡ Thư thị làm hậu, nhưng ông chưa bao giờ quên bộ dáng tiên hậu.
Mười năm sống chết cách xa nhau , ông và Lương thị đã xa cách nhau mười năm rồi.
thật lâu sau, Vĩnh An đế cúi đầu dùng ống tay áo lau khóe mắt: Để Từ thị dưỡng bệnh cho tốt! Dưỡng thân thể tốt nhanh nhanh sinh con, tốt nhất có luôn nam tử!
Lại nói: Trẫm gần đây răng lung lây, mặt trắng bệch, thường thường hoa mắt choáng mặt, thái y cũng nói chỉ sợ không còn bao lâu, trẫm muốn sống nhìn Phó thị có hậu.
Phó Dư Sâm thế này mới thả lỏng ra, liếc mắt nhìn Vĩnh An Đế thương tâm, chậm rãinói: Phó phu nhân tuổi cao sức yếu, sáu vị đích tỷ thật sự là hiếu thuận...
Vĩnh An đế nghe vậy giật mình một cái: mặc dù Quốc Công phủ cô nương bị A Sâm làm thịt một người, nhưng còn sáu người như hổ rình mồi!
Ông suy tư một chút nhân tiện nói: Ngươi có ý chỉ, đại ý vì Vương phủ đã xây xong, vì sao chậm chạp không chuyển vào? tuy rằng A Sâm trở thành Thân vương chỉ mới hai ngày, nhưng ông nguyện ý thêm hai chữ Chậm chạp vào trong thánh chỉ, ai có thể làm gì ông?
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm hơi bớt muộn, nâng bút chấm chút mực rồi nâng cao cổ tay viết.
Hôm nay Từ Hàn thị thử nhóm nha hoàn và các ma ma Trúc Thanh viện một lần, lại phát hiện các nha hoàn chưa từng hầu hạ qua sản phụ, bốn chủ sự ma ma cũng cả đời chưa gả, chưa từng sinh đẻ qua.
Cuối cùng bà cảm thấy mình nên ở lại chăm sóc Từ Xán Xán.
Từ Đình Hòa đi vào thăm hỏi Từ Xán Xán, muốn nói lại thôi nhiều lần, Từ Hàn thị đoán trượng phu muốn lấy đao đâm vào tim Từ Xán Xán nên tìm lý do giục ông ta ra ngoài: Nghi Bằng đưa Thôi thị hồi phủ tĩnh dưỡng, Nghi Liên cũng cần phải trở về, người hộ tống xe ngựa của nàng hồi phủ thừa tướng đi!
Sau khi Từ Đình Hòa rời khỏi, Từ Hàn thị thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, định tìm cơ hội khuyên trượng phu một lần nữa.
Bà ngồi bên giường, bưng một chén nước mỳ trứng gà đút cho Từ Xán Xán: Xán Xán, tuy ngươi sảy thai, nhưng ở cữ đúng cách, tuân theo qui cách ở cữ. Tỷ như chén nước mỳ trứng gà này, chính là ở cữ nên uống.
Từ Xán Xán cười: Ở quê nhà Uyển Châu không gọi nước mỳ mà gọi là mỳ viên trứng gà trống.
Ngược lại! Từ Hàn thị thấy tâm tình Từ Xán Xán rất tốt, cũng cười, Đại bá ngươi đến bây giờ còn không sửa được, mở miệng chính là bảo phòng bếp làm cho ta mộtmỳ viên trứng gà trống !
Từ Xán Xán cúi đầu nở nụ cười. Nàng trước kia thật sự không nghĩ tới, bản thân sẽ cómột ngày thân mật với đại nương như vậy. Mặc kệ Từ Hàn thị là thật tâm hay giả ý, nàng cũng nhận phần tâm ý này.
Từ Nghi Liên bước vào chào tạm biệt với Từ Xán Xán.
Nàng nhìn Từ Xán Xán, trong lòng có vài phần đồng tình, lời nói ra cũng xuôi tai rất nhiều: Nhị tỷ tỷ, chờ ngươi dưỡng tốt thân thể, chúng ta cùng đi đại Tướng Quốc Tự thắp hương.
Từ Xán Xán gật đầu, cười nói: Ta sai người đặt mấy tấm gấm tứ xuyên ở trên xe muội, vạn mong không cần từ chối!
Từ Nghi Liên vội cảm tạ, còn nói vài câu ấm lòng, mới tạm biệt mẫu thân và Từ Xán Xán rời đi.
Thấy Từ Xán Xán đăm chiêu, Từ Hàn thị nhân tiện nói: cô gia tam muội muội ngươi là con thiếpMã thừa tướng, mẹ chồng chính thấtcay nghiệt, mẹ chồng thứ được sủng ái, chị em dâu thi nhau thắng thua về nhà mẹ đẻ, nàng cũng không dễ chịu. Nhưng mà ta cho nàng một sân, ngay tại phía đông phủ chúng ta không xa, chờ Mã phu nhân phân đều cho con vợ kế, nàng có thể tự tại một ít!
Lại thở dài nói: Ai, chỉ sợ mẹ chồng thứ của nàng cũng đi theo!
Từ Xán Xán vội an ủi bà: Chỉ cần Mã thừa tướng còn trên đời,thiếp thất của ông ta saolại chuyển theo con được chứ!
Từ Hàn thị gật đầu, cảm thấy Từ Xán Xán nói có lý.
Rất nhanh bà đã đút xong một chén nước mì trứng gà.
Nhìn Chu Nhan đỡ Từ Xán Xán ngủ, Từ Hàn thị thế này mới đi ra ngoài.
Từ Xán Xán nằm trên giường, sau một lúc lâu mới mở miệng: Chu Nhan, ta nhớ mẫu thân ta.
Trong lòng Chu Nhan khó chịu, liền ngồi xuống chân đạp, cười an ủi Từ Xán Xán: Thiếu phu nhân, ngài không phải còn có ta, còn có Bích Vân sao?
Từ Xán Xán Ừ một tiếng, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Phó Dư Sâm từ trong cung trở về, tắm rửa sạch sẽ mới đến giúp Từ Xán Xán.
hắn và Từ Xán Xán nằm xuống, nói chuyện với Từ Xán Xán.
trên bàn đầu giường đặt một bình bích từ mỹ nhân, bên trong cắm một bó hoa hồng lớn, tản ra mùi thơm nồng nặc.
Từ Xán Xán năn nỉ Phó Dư Sâm: Phó Dư Sâm, đưa đóa hoa hồng xanh nhạt trong bình cho thiếpđi!
Phó Dư Sâm nghe vậy đứng dậy chọn một đóa hoa hồng màu xanh nhạt, cắt đứt nhánh rồi đưa cho Từ Xán Xán.
Sau khi hắn đỡ Từ Xán Xán ngồi dậy, cười cầu xin hắn nói: Phó Dư Sâm, cài đóa hoa này lên tóc chàng đi!
Phó Dư Sâm im lặng nhìn bông hoa hồng có màu sắc khác biệt này, sau đó nói: Tóc ta đã xõa ra rồi!
Từ Xán Xán giảo hoạt cười: Vậy cài ở lỗ tai là được!
Phó Dư Sâm không đành lòng cự tuyệt nàng, thở dài một hơi mặc cho Từ Xán Xán đùa nghịch.
Từ Xán Xán đoan trang Phó Dư Sâm. Da thịt Phó Dư Sâmtrắng nõn, ngũ quan tinh xảo, tóc dài đen mềm mại xõa xuống, nếu cài đóa hoa này lên, nhất định rất giốngmột đại mỹ nhân.
Nàng đưa tay vén tóc dài của Phó Dư Sâm ra sau tai bên trái, sau đó dùng kẹp tóc cào đóa hoa này lên.
Mặt dù mặt Phó Dư Sâm không chút thay đổi, nhưng vẫn là một đại mỹ nhân anh khí bức!
Từ Xán Xán nghiêng đầu mỉm cười ngọt ngào, cười đến nỗi làm mặt Phó Dư Sâm dần dần đỏ. hắn lấy đóa hoa xuống đưa đến trước mặt cho Từ Xán Xán xem: Xán Xán, hoa này có màu xanh!
Từ Xán Xán đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười ha hả.
Phó Dư Sâm liếc xéo nàng, chờ nàng cười xong. Ai biết Từ Xán Xán cười đến nỗi bụng đau sốc hông, ai u ai u thét lên, Phó Dư Sâm đành phải đỡ nàng nằm xuống, tự mìnhnhẹ nhàng xoa bụng nàng.
Bụng Từ Xán Xán trắng nõn mềm mại, vuốt vuốt Phó Dư Sâm liền nổi lên phản ứng.
Vì xua đuổi dục niệm, Phó Dư Sâm vừa xoa vừa đọc ngâm thơ cổ.
thật lâu sau, rốt cuộc phu the chui vào chăn mà ngủ.
Phó Dư Sâm thấp giọng nói: Xán Xán, chờ thân thể nàng khôi phục, chúng ta chuyển đến Hàn viên đi.
Từ Xán Xán: ... thật sao?
Ừ.
thật tốt! Mặt Từ Xán Xán vùi vào lòng Phó Dư Sâm, không tiếng động rơi lệ ——Quốc Công phủ hùng vĩ hoa lệ gây cho nàng thương tâm vô tận, chuyển đến Hàn viên thậtsự làm nàng rất vui vẻ!
Ngày hôm đó,Từ Hàn thị đang nhìn tiểu nha hoàn phơi chăn đệm của Từ Xán Xán, thị tì của bà là Tần ma ma đến đây, nhỏ giọng nói: Phu nhân, lão gia đón hai nữ nhân vào phủ chúng ta!
Lại nói: Ta đã phái Phó Quế dẫn người đi Uyển Châu đón nhạc phụ nhạc mẫu và Nghi Xuân rồi.
Từ Xán Xán nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm, tay không tự chủ được giơ lên vuốt ve. Ngũ quan của Phó Dư Sâm thật đẹp mắt, nhưng mà nếu nàng không sinh... Nàng phải Hòa nữ nhân khác chia sẻ nam nhân xinh đẹp này...
Nhìn thấy mắt Từ Xán Xán không ngừng trào ra nước mắt, Phó Dư Sâm đầu tiên im lặng, hắn làm một ít chuyện kỳ thật không muốn để Từ Xán Xán biết.
Nhưng nhìn thấy Từ Xán Xán khóc, lòng Phó Dư Sâm vừa kéo vừa kéo đau. hắn rút khăn lụa dưới gối ra lau nước mắt Từ Xán Xán, thấp giọng nói: Ta sai Phó Tùng mang bốn nha đầu từ biệt trang thành đông, lặng lẽ đưa đến chỗ phụ thân ta.
Từ Xán Xán: ...
Phó Dư Sâm nằm xuống bên cạnh nàng, nói tiếp: Vài nha đầu kia nếu sinh nam hài, ta cho người nuôi dưỡng, nếu chúng ta thật sự không thể sinh, thuận tiện ghi tạc danh nghĩa của ta.
Mũi Từ Xán Xán ê ẩm, nước mắt càng chảy nhiều hơn: Vậy chàng không sợ mìnhkhông có hậu sao?
Phó Dư Sâm đẩy người lên nhìn vào mắt nàng: Ta sợ. Cho nên nàng mau mau dưỡng thân thể cho thật tốt, nhanh chút sinh con trai cho ta!
Từ Xán Xán đem mặt vùi vào lòng Phó Dư Sâm, Ừ một tiếng.
Phó Dư Sâm ôm Từ Xán Xán, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve lưngTừ Xán Xán, trấn an nàng.
Đêm đã khuya, mấy cái bàn đầu giường có vài cây nến hoa mai, thắp cả giường sáng trưng.
trên mặt Phó Dư Sâm không có biểu tình, dưới ánh nến đuôi mắt tạo nên hình dáng tuyệt đẹp cho đôi mắt phượng, giống như trời cao tinh tế phác họa.
Ngày mai hắn phải đánh mấy trận ác liệt.
Chỉ có thể thắng, không thể thua.
Buổi sáng Phó Dư Sâm rửa mặt xong đi ra từ phòng tắm, trên đầu đội lạn ngân quan,trên người mặc áo dài cổ tròn thâm lam, đai lưng hắc ngọc buộc quanh vòng eo tinh tế, mang giầy Bạch Lăng tất màu đen, so với ngày thường càng tuấn tú thêm mấy phần phong lưu.
hắn đi đến bên giường, cúi người nhìn Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán còn chưa rửa mặt, thấy Phó Dư Sâm nhìn nàng, vội vàng che mặt lạikhông cho hắn xem.
Phó Dư Sâm thấy nàng ngượng ngùng như thế, dù đầy bụng tâm sự, cũng khẽ cười.
Chu Nhan và Bích Vân đứng ở ngoài giường, thấy công tử và thiếu phu nhân ân ái như thế, trong lòng không khỏi có chút buồn bã.
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán che mặt, trong lòng lại trìu mến, lại thích, đơn giản ngồi bên giường, lấy tay mở tay Từ Xán Xán, đem mặt mình dán lên trên.
Mặt Từ Xán Xán ấm áp mềm mại, mặt Phó Dư Sâm mát mẻ mà ướt át, Hòa cọ xát mộtchỗ, đặc biệt kiều diễm tình điệu.
Bích Vân và Chu Nhan biết cơ sớm lánh ra ngoài.
Từ Xán Xán và hắn vấn vương thật lâu, thấy Phó Dư Sâm không dứt, lấy tay đẩy mặthắn ra: Chàng đi nhanh đi, đại nương chút nữa sẽ đến thăm thiếp, chàng ở đây bà ấykhông tiện vào!
Phó Dư Sâm hôn lên mũi nàng một cái, thế này mới đứng dậy rời đi.
Phó Vân Chương ngồi yên trước cửa sổ cây tử đàn trong thư phòng, nhìn cây cối xanh um tươi tốt ngoài cửa, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Bất quá chỉ qua một đêm, ông đã suy sụp, già đi, trong một đêm tóc bạc trắng, mắt thâm quầng.
Phó Vân Chương biết con dâu Từ thị có thai đối với toàn bộ Phó thị hoàng tộc mang ý nghĩa gì —— nếu là nam tử, đại biểu Phó thị có hậu, ý nghĩa đế quốc yên ổn!
Tam cô nương có sai, nhưng nàng lại không đáng chết thảm như vậy.
Con mình giết nữ nhi mình, Phó Vân Chương làm phụ thân, ông không biết bản thân nên làm cái gì bây giờ.
Phó Đại Lương sợ Quốc Công Gia có chuyện ngoài ý muốn, một đêm này vẫn canh giữ bên ngoài. Rất xa thấy vài gã sai vặt vây quanh Phó Dư Sâm đến đây, hắn vội vàng thấp giọng dặn gã sai vặt mở cửa thư phòng ra, bản thân chạy đến nghênh đón, hành lễ ngẩng đầu trông mong nhìn Phó Dư Sâm, nói: Công tử, ngài nhanh đi khuyên nhủ Quốc Công Gia đi, ngài ấy chưa ăn uống gì, một đêm không chợp mắt rồi!
Phó Dư Sâm rũ mắt, nói: Ngươi đứng ngoài canh gác đi, đừng cho ai vào.
Phó Đại Lương đáp Vâng , xua tay ý bảo bọn gã sai vặt ra ngoài.
Phó Dư Sâm vào thư phòng, tùy tay đóng cửa lại.
Nhìn thấy phụ thân qua một đêm đã già đi ngồi ở trước cửa sổ, trong lòng Phó Dư Sâm cũng có chút khổ sở. Nhưng mà, cho dù khổ sở, hắn cũng không hối hận khi giết Phó Cúc anh.
Cho dù xảy ra lại, gian kế của Phó Cúc anh không thành công, hắn cũng sẽ giết chết nàng một lần, để ngăn chặn tất cả các khả năng có thể xảy ra.
Phó Dư Sâm trầm mặc trong chốc lát, nói: Phụ thân, ta đưa đến vài nha đầu kia ngàiđã gặp chưa? Ngài sớm một chút thu phòng sinh nhi tử ghi vào danh nghĩa của ta!
Đây là lời khi có người chết nên nói sao? Phó Vân Chương đứng dậy trừng mắt Phó Dư Sâm, môi run run, Hơn nữa, chết chính là tỷ tỷ của ngươi!
Phó Dư Sâm cười lạnh một tiếng: Bị thương là thê tử của ta, mất đi là hài tử của ta!
Phó Vân Chương suy sụp ngồi xuống, một lúc sau mới nói: Nghe nói đầu thai mà sảythì sau này không sinh con được, nếu không ngươi nạp mấy phòng thiếp thất đi? Nếu sinh con cũng sẽ ghi vào danh nghĩa của Từ thị. Ông coi như đã hiểu, A Sâm thật sựđiên cuồng mà mê luyến Từ thị, vì Từ thị hắn cái gì cũng dám làm, thay vì đối nghịch với Từ thị và A Sâm, không bằng nâng Từ thị lên cao cao, đợi nàng sắc suy yêu bớt, lại cho A Sâm cưới người khác.
Ta không nạp! Phó Dư Sâm nhìn Phó Vân Chương, nhẹ giọng nói.
Mắt Phó Vân Chương tối sầm. Ông biết tính của Phó Dư Sâm, nếu Phó Dư Sâm đã nóinhư vậy thì thật sự sẽ không nạp thiếp.
đi đến cửa thư phòng, Phó Dư Sâm quay đầu lại nhìn phụ thân mình: Phụ thân, nếu ai gây hại cho Từ thị, ta sẽ giết sáu tỷ tỷ còn lại!
hắn dắt khóe miệng cười lạnh, nhẹ nhàng nói: Phụ thân, người biết đấy, ta nói đượcthì làm được.
Dứt lời, hắn xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.
Màn trong thiên điện của Sùng chính điện buông xuống, trong lư đồng khói lượn lờ bay, mùi Thanh Trúc tràn ngập trong cung điện.
Vĩnh An đế ngồi sau án thư, trước mắt trừ bỏ giấy tuyết lãng và bút ngọc linh, còn đặtmột bát thuốc bóc khói.
Phó Dư Sâm đứng bên cạnh án thư, chậm rãi nghiên mực.
Vĩnh An đế đã biết chuyện Từ thị sảy thai.
Trong lòng ông mờ mịt, có chút hoảng, không có sa sút, cho dù thế nào cũng khôngdễ chịu.
thật lâu sau, Vĩnh An đế mới nói: Nếu không, trẫm tìm cho ngươi một phòng quý thiếp? A Sâm có thể làm Từ thị mang thai, vậy có thể làm cho nữ nhân khác mang thai.
Phó Dư Sâm cũng không ngẩng đầu lên, tốc độ đều đều nghiên mực: không cần.
Vĩnh An đế ngẩng đầu nhìn hắn: Ngươi thích Từ thị đến như vậy sao?
Phó Dư Sâm nhìn ông ta: Chẳng lẽ hoàng bá phụ không thích tiên hậu đã về cõi tiên sao?
Vĩnh An đế: ... mẹ đẻ của cố thái tử Lương thị là tiên hậu của ông, cũng là nữ nhân ông yêu nhất. Sau lại cho dù vì muốn lung lay Thư thị nắm quân quyền, giúp đỡ Thư thị làm hậu, nhưng ông chưa bao giờ quên bộ dáng tiên hậu.
Mười năm sống chết cách xa nhau , ông và Lương thị đã xa cách nhau mười năm rồi.
thật lâu sau, Vĩnh An đế cúi đầu dùng ống tay áo lau khóe mắt: Để Từ thị dưỡng bệnh cho tốt! Dưỡng thân thể tốt nhanh nhanh sinh con, tốt nhất có luôn nam tử!
Lại nói: Trẫm gần đây răng lung lây, mặt trắng bệch, thường thường hoa mắt choáng mặt, thái y cũng nói chỉ sợ không còn bao lâu, trẫm muốn sống nhìn Phó thị có hậu.
Phó Dư Sâm thế này mới thả lỏng ra, liếc mắt nhìn Vĩnh An Đế thương tâm, chậm rãinói: Phó phu nhân tuổi cao sức yếu, sáu vị đích tỷ thật sự là hiếu thuận...
Vĩnh An đế nghe vậy giật mình một cái: mặc dù Quốc Công phủ cô nương bị A Sâm làm thịt một người, nhưng còn sáu người như hổ rình mồi!
Ông suy tư một chút nhân tiện nói: Ngươi có ý chỉ, đại ý vì Vương phủ đã xây xong, vì sao chậm chạp không chuyển vào? tuy rằng A Sâm trở thành Thân vương chỉ mới hai ngày, nhưng ông nguyện ý thêm hai chữ Chậm chạp vào trong thánh chỉ, ai có thể làm gì ông?
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm hơi bớt muộn, nâng bút chấm chút mực rồi nâng cao cổ tay viết.
Hôm nay Từ Hàn thị thử nhóm nha hoàn và các ma ma Trúc Thanh viện một lần, lại phát hiện các nha hoàn chưa từng hầu hạ qua sản phụ, bốn chủ sự ma ma cũng cả đời chưa gả, chưa từng sinh đẻ qua.
Cuối cùng bà cảm thấy mình nên ở lại chăm sóc Từ Xán Xán.
Từ Đình Hòa đi vào thăm hỏi Từ Xán Xán, muốn nói lại thôi nhiều lần, Từ Hàn thị đoán trượng phu muốn lấy đao đâm vào tim Từ Xán Xán nên tìm lý do giục ông ta ra ngoài: Nghi Bằng đưa Thôi thị hồi phủ tĩnh dưỡng, Nghi Liên cũng cần phải trở về, người hộ tống xe ngựa của nàng hồi phủ thừa tướng đi!
Sau khi Từ Đình Hòa rời khỏi, Từ Hàn thị thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, định tìm cơ hội khuyên trượng phu một lần nữa.
Bà ngồi bên giường, bưng một chén nước mỳ trứng gà đút cho Từ Xán Xán: Xán Xán, tuy ngươi sảy thai, nhưng ở cữ đúng cách, tuân theo qui cách ở cữ. Tỷ như chén nước mỳ trứng gà này, chính là ở cữ nên uống.
Từ Xán Xán cười: Ở quê nhà Uyển Châu không gọi nước mỳ mà gọi là mỳ viên trứng gà trống.
Ngược lại! Từ Hàn thị thấy tâm tình Từ Xán Xán rất tốt, cũng cười, Đại bá ngươi đến bây giờ còn không sửa được, mở miệng chính là bảo phòng bếp làm cho ta mộtmỳ viên trứng gà trống !
Từ Xán Xán cúi đầu nở nụ cười. Nàng trước kia thật sự không nghĩ tới, bản thân sẽ cómột ngày thân mật với đại nương như vậy. Mặc kệ Từ Hàn thị là thật tâm hay giả ý, nàng cũng nhận phần tâm ý này.
Từ Nghi Liên bước vào chào tạm biệt với Từ Xán Xán.
Nàng nhìn Từ Xán Xán, trong lòng có vài phần đồng tình, lời nói ra cũng xuôi tai rất nhiều: Nhị tỷ tỷ, chờ ngươi dưỡng tốt thân thể, chúng ta cùng đi đại Tướng Quốc Tự thắp hương.
Từ Xán Xán gật đầu, cười nói: Ta sai người đặt mấy tấm gấm tứ xuyên ở trên xe muội, vạn mong không cần từ chối!
Từ Nghi Liên vội cảm tạ, còn nói vài câu ấm lòng, mới tạm biệt mẫu thân và Từ Xán Xán rời đi.
Thấy Từ Xán Xán đăm chiêu, Từ Hàn thị nhân tiện nói: cô gia tam muội muội ngươi là con thiếpMã thừa tướng, mẹ chồng chính thấtcay nghiệt, mẹ chồng thứ được sủng ái, chị em dâu thi nhau thắng thua về nhà mẹ đẻ, nàng cũng không dễ chịu. Nhưng mà ta cho nàng một sân, ngay tại phía đông phủ chúng ta không xa, chờ Mã phu nhân phân đều cho con vợ kế, nàng có thể tự tại một ít!
Lại thở dài nói: Ai, chỉ sợ mẹ chồng thứ của nàng cũng đi theo!
Từ Xán Xán vội an ủi bà: Chỉ cần Mã thừa tướng còn trên đời,thiếp thất của ông ta saolại chuyển theo con được chứ!
Từ Hàn thị gật đầu, cảm thấy Từ Xán Xán nói có lý.
Rất nhanh bà đã đút xong một chén nước mì trứng gà.
Nhìn Chu Nhan đỡ Từ Xán Xán ngủ, Từ Hàn thị thế này mới đi ra ngoài.
Từ Xán Xán nằm trên giường, sau một lúc lâu mới mở miệng: Chu Nhan, ta nhớ mẫu thân ta.
Trong lòng Chu Nhan khó chịu, liền ngồi xuống chân đạp, cười an ủi Từ Xán Xán: Thiếu phu nhân, ngài không phải còn có ta, còn có Bích Vân sao?
Từ Xán Xán Ừ một tiếng, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Phó Dư Sâm từ trong cung trở về, tắm rửa sạch sẽ mới đến giúp Từ Xán Xán.
hắn và Từ Xán Xán nằm xuống, nói chuyện với Từ Xán Xán.
trên bàn đầu giường đặt một bình bích từ mỹ nhân, bên trong cắm một bó hoa hồng lớn, tản ra mùi thơm nồng nặc.
Từ Xán Xán năn nỉ Phó Dư Sâm: Phó Dư Sâm, đưa đóa hoa hồng xanh nhạt trong bình cho thiếpđi!
Phó Dư Sâm nghe vậy đứng dậy chọn một đóa hoa hồng màu xanh nhạt, cắt đứt nhánh rồi đưa cho Từ Xán Xán.
Sau khi hắn đỡ Từ Xán Xán ngồi dậy, cười cầu xin hắn nói: Phó Dư Sâm, cài đóa hoa này lên tóc chàng đi!
Phó Dư Sâm im lặng nhìn bông hoa hồng có màu sắc khác biệt này, sau đó nói: Tóc ta đã xõa ra rồi!
Từ Xán Xán giảo hoạt cười: Vậy cài ở lỗ tai là được!
Phó Dư Sâm không đành lòng cự tuyệt nàng, thở dài một hơi mặc cho Từ Xán Xán đùa nghịch.
Từ Xán Xán đoan trang Phó Dư Sâm. Da thịt Phó Dư Sâmtrắng nõn, ngũ quan tinh xảo, tóc dài đen mềm mại xõa xuống, nếu cài đóa hoa này lên, nhất định rất giốngmột đại mỹ nhân.
Nàng đưa tay vén tóc dài của Phó Dư Sâm ra sau tai bên trái, sau đó dùng kẹp tóc cào đóa hoa này lên.
Mặt dù mặt Phó Dư Sâm không chút thay đổi, nhưng vẫn là một đại mỹ nhân anh khí bức!
Từ Xán Xán nghiêng đầu mỉm cười ngọt ngào, cười đến nỗi làm mặt Phó Dư Sâm dần dần đỏ. hắn lấy đóa hoa xuống đưa đến trước mặt cho Từ Xán Xán xem: Xán Xán, hoa này có màu xanh!
Từ Xán Xán đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười ha hả.
Phó Dư Sâm liếc xéo nàng, chờ nàng cười xong. Ai biết Từ Xán Xán cười đến nỗi bụng đau sốc hông, ai u ai u thét lên, Phó Dư Sâm đành phải đỡ nàng nằm xuống, tự mìnhnhẹ nhàng xoa bụng nàng.
Bụng Từ Xán Xán trắng nõn mềm mại, vuốt vuốt Phó Dư Sâm liền nổi lên phản ứng.
Vì xua đuổi dục niệm, Phó Dư Sâm vừa xoa vừa đọc ngâm thơ cổ.
thật lâu sau, rốt cuộc phu the chui vào chăn mà ngủ.
Phó Dư Sâm thấp giọng nói: Xán Xán, chờ thân thể nàng khôi phục, chúng ta chuyển đến Hàn viên đi.
Từ Xán Xán: ... thật sao?
Ừ.
thật tốt! Mặt Từ Xán Xán vùi vào lòng Phó Dư Sâm, không tiếng động rơi lệ ——Quốc Công phủ hùng vĩ hoa lệ gây cho nàng thương tâm vô tận, chuyển đến Hàn viên thậtsự làm nàng rất vui vẻ!
Ngày hôm đó,Từ Hàn thị đang nhìn tiểu nha hoàn phơi chăn đệm của Từ Xán Xán, thị tì của bà là Tần ma ma đến đây, nhỏ giọng nói: Phu nhân, lão gia đón hai nữ nhân vào phủ chúng ta!
/226
|