Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán vừa trở lại nhà chính, mới ngồi xuống, Phó Dương chạy vào bẩm báo nói bảy vị cô nãi nãi cầu kiến.
Từ Xán Xán nghe vậy, lập tức nhìn Phó Dư Sâm.
trên mặt Phó Dư Sâm thản nhiên, nói: Cho các nàng chờ một chút đi!
Phó Dương đáp Vâng rồi lui xuống.
Chu Nhan, Bích Vân và bốn vị ma ma đứng ở ngoài hầu hạ, cảm thấy không khí khẩn trương, không dám thở mạnh.
Trong phòng Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm trấn tĩnh như thế, thì cũng bình tĩnh lại.
Phó đại cô nương dẫn theo sáu vị muội muội đứng bên ngoài, nghe Phó Dương nói xong, lúc này nàng giận tím mặt, khuôn mặt gầy yếu đỏ bừng, lạnh lùng nói: Phó Dư Sâm con tiểu thiếp này, lại dám tự cao tự đại trước mặt ta!
Phó Dương nghe vậy trên mặt vẫn không biểu hiện gì, tay phải lại Xuy một tiếng, đao ở thắt lưng rút ra một đoạn.
hắn không nói lời nào, ánh mắt dài nhỏ âm u nhìn chằm chằm Phó đại cô nương.
Tám thị vệ đứng ngoài cửa Trúc Thanh viện thấy thế, theo Phó Dương rút ra một đoạn đao, âm thanh Xuy tụ tập cùng mộtchỗ, thật là khó nghe.
Phó đại cô nương thấy trận chiến như vậy, trong lòng cả kinh, lại cố gắng duy trì khí thế, lớn tiếng nói: Chẳng lẽ các ngươi muốn phạm thượng làm loạn?
Phó tứ cô nương cũng đến bên người đại tỷ, lạnh lùng nói: Ta thấy các ngươi chán sống rồi!
Nàng xoay người gọi ma ma của mình: Diệp ma ma, ngươi đi chính viện mời phụ thân ta đến đây!
Phó nhị cô nương thấy tình thế chuyển biến xấu, đôi mắt nhỏ chớp chớp, lập tức bước lên từng bước thấp giọng nói: Đại tỷ, ngươi quên thân phận bây giờ của Phó Dư Sâm rồi sao?
Lời này vừa nói ra, đám người nhất thời yên tĩnh lại, Phó gia thất tỷ muội đầu tiên là hai mặt nhìn nhau, sau đó sáu vị muội muội đều nhìn Phó đại cô nương —— đúng vậy, từ ngày hôm qua, Phó Dư Sâm đã không phải là thứ đệ của các nàng, mà là Thanh thân vương, là con nối dõi của Vĩnh An đế!
Khuôn mặt khô gầy của Phó đại cô nương run rẩy vài cái, môi mỏng run lên, nhưng không nói gì.
Vẻ mặt Phó tam cô nương hờ hững mở miệng nói: Chẳng lẽ các tỷ tỷ muốn chịu nhục nhã này sao? Nàng thành thân nhiều năm trước sau vẫn chưa có con, trong nhà phong đầy đều là con vợ kế thứ nữ, nàng lẻ loi một mình, mới không sợ Phó Dư Sâm, bởi vậy mới dám đổ thêm dầu vào lửa.
Phó nhị cô nương và Phó thất cô nương nhìn nhau, hai bên đều có chung nhận thức.
Phó nhị cô nương nhân tiện nói: Mẫu thân còn ở Lô Tuyết Am đóng cửa, chúng ta trước nên chú ý đến mẫu thân!
Nàng nói xong câu này, các vị Phó cô nương đều im lặng, Phó nhị cô nương thấy thế, chủ động đứng dậy, tạm thời thay thế vị trí lãnh đạo của Phó đại cô nương.
Phó đại cô nương nghe Phó nhị cô nương khẩn cầu Phó Dư Sâm, tức giận đến lồng ngực phập phồng, nhưng không thể nóira được gì.
Phó Dư Sâm nhìn bảy vị tỷ tỷ quỳ trong nhà chính miệng nói Tham kiến vương gia , lạnh lùng cười cười, lại không nói lời gì.
Phó nhị cô nương đi đầu nói không ít lời khẩn cầu buồn bã, Phó Dư Sâm lạnh nhạt thờ ơ với các nàng một hồi, vẫn khôngchịu nói gì, chỉ phái Phó Dương đi chính viện gặp Định Quốc Công.
Thấy Phó Dư Sâm từ chối như thế, Phó đại cô nương giận dữ, người thẳng tấp đang muốn nói chuyện, đầu gối tê rần, nàng thế này mới nhớ tới mình đang quỳ trên mặt đất, đành phải nuốt cơn giận xuống.
Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm liếc mình một cái, lập tức cười đứng dậy nói: Các vị tỷ tỷ mau mau đứng lên đi! Cho dù Phó Dư Sâm làm con thừa tự của Vĩnh An đế, thất vị Phó cô nương cũng là đường tỷ của hắn, Từ Xán Xán cũng phải gọi mộttiếng Tỷ tỷ .
Tiễn các bà cô sắc mặt âm trầm đi, Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm: Lần này chúng ta đặc tội lớn với các nàng rồi!
Mắt Phó Dư Sâm nhìn bên ngoài cười lạnh lẽo.
một lát sau, hắn nhìn Từ Xán Xán: Để Chu Nhan và Bích Vân theo nàng! Chu Nhan và Bích Vân đều có vài phần công phu, nữ tử bình thường cũng không phải đối thủ với các nàng.
Bảy vị Phó cô nương đi chính viện cầu kiến phụ thân, lại gặp không thành —— Phó Vân Chương không chịu gặp. Các nàng đành phải canh giữ trước đại môn Lô Tuyết Am, chờ lương tâm của Phó Dư Sâm nổi lên.
Đến buổi trưa một khắc, Phó Đại Lương mới mang theo vài gã sai vặt cầm chìa khóa đến đây.
Đại môn vừa mở ra, bảy vị Phó cô nương lập tức đi vào, cùng với nha hoàn và ma ma tạo ra thanh thế rất lớn.
Phó Đại Lương đứng ngoài cửa thở dài. hắn biết bên trong Lô Tuyết Am có người của công tử, phu nhân nhất định bị tra tấn rất nhiều.
Nhưng vừa nghĩ đến trong bốn mươi năm bà gả tới đây, đã có mấy chục tính mạng chết trong tay bà, tâm Phó Đại Lương lại cứng lên—— thiện ác đến cùng sẽ có báo ứng, trong mười tám năm này, phu nhân vài lần thiếu chút nữa hại chết công tử, bây giờ cũng đáng bị công tử tra tấn!
Hôm nay người đến gặp Phó Dư Sâm rất nhiều, Phó Dư Sâm đành phải tạm biệt Từ Xán Xán đi chính viện gặp khách.
Phó Dư Sâm vừa ra ngoài, Lý ma ma lập tức bước vào bẩm báo, nói người ở Từ phủ đến.
Từ Xán Xán nghe vậy lập tức đứng lên: Ta đi nghênh đón! Cha, mẫu thân và đệ đệ vẫn chưa đến Biện Kinh, đối với Từ Xán Xán mà nói, cả nhà đại bá cũng coi như là thân nhân!
Từ Hàn thị mang theo con dâu Thôi thị và Từ Nghi Liên theo Lý ma maqua cửa vào nội viện.
Thấy Từ Xán Xán ra nghênh đón, Từ Hàn thị lại có chút kích động, bước nhanh lên phía trước định quỳ gối hành lễ: Thiếp thân tham kiến vương phi ——
Từ Xán Xán vội vàng ngăn cản bà, trên mặt cười: Đại nương muốn chiết sát ta sao?
Từ Hàn thị đành phải thôi.
Từ Xán Xán trước nhìn Từ Nghi Liên liếc mắt một cái, khẽ vuốt cằm làm chào hỏi, sau đó mỉm cười nhìn Thôi thị: Vị này chính là đại tẩu sao? Nàng thấy vị đại tẩu này bụng hơi to, liền suy đoán Thôi thị mập hay là mang thai.
Thôi thị luôn luôn không dấu vết đánh giá Từ Xán Xán. Nàng phát hiện nha hoàn và ma ma trong phủ nói rất đúng, nhị cônương này quả thật mặt mày như họa, thân thể yểu điệu, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, càng hiếm có chính là bên trong mặt mày sáng sủa này, làm người ta sinh hảo cảm.
Nàng quỳ gối muốn hành lễ, Chu Nhan đi theo Từ Xán Xán bước lên kéo lại.
Từ Xán Xán yêu kiều cười bước tới giữ chặt tay Thôi thị, nói: Tẩu tẩu thật phong thái, cùng đại ca đúng là một đôi!
Thôi thị thoải mái nói: Nhị muội mới thật là tuyệt đại giai nhân!
Từ Xán Xán nghe vậy rất vui vẻ: Cám ơn tẩu tẩu khen ngợi, muội muội thật sự rất vui mừng!
Từ Xán Xán dẫn ba người Từ Hàn thị đi vào nhà chính, vừa đi vừa cười nói chuyện, hỏi tình hình của tổ mẫu.
Thôi thị và Từ Nghi Liên vừa đi theo Từ Xán Xán cùng Từ Hàn thị, vừa nhìn bố cục nội viện. Bậc cửa ngàn cây trúc che đi ánh sáng chiếu vào nội viện, cây mây thâm thúy ẩn mình sau bụi cây hòn núi giả, quả nhiên rất nhiều hòn núi. Mọi người mộtđường đi qua hàng hoa liễu, hoa lau trắng, bước qua vườn hoa hồng, liền nhìn thấy chính thất ba gian, hai sáng một tối, đều tô nước sơn hồng, có chút khéo léo lộng lẫy.
Từ Xán Xán dẫn khách vào nhà chính, sau khi phân chủ khách ngồi xuống rồi bắt đầu trò chuyện.
Chu Nhan và Bích Vân dâng hoa quả, trà thơm và điểm tâm rồi thối lui lẳng lặng đứng bên cạnh.
Từ Xán Xán thấy Thôi thị cầm quả cam vàng thưởng thức trong chốc lát lại buông xuống, cười hỏi: Chị dâu không thích ăn cam sao? Loại cam này từ Lĩnh Nam, rất ngọt!
Mặt Thôi thị đỏ lên, cúi đầu im lặng.
Từ Hàn thị vội vàng cười giải thích: Đại tẩu ngươi có thai, không dám ăn những đồ bốc hỏa như vậy!
Từ Xán Xán nghe vậy mừng rỡ, vội hỏi nói: Được mấy tháng rồi?
Thôi thị xấu hổ e lệ nói: đã ba tháng rồi.
Từ Xán Xán vui mừng nói: Chúc mừng đại tẩu! Chúc mừng đại nương!
Lại dặn Chu Nhan: Ngươi mang hai tiểu nha đầu đi vào tư khố của ta, đem tố tâm sa và tố cẩm thánh thượng mới ban cho đến đây! Nữ nhân ở hoàng cung Đại Lương có thai và trẻ con xưa nay chỉ dùng tố tâm sa và tố cẩm này, Tô Châu vừa mới cống thượng, Vĩnh An đế ngóng trông nàng và Phó Dư Sâm sớm ngày có đứa nhỏ, nên ban cho nàng.
Từ Xán Xán cười nói với Thôi thị: Tố tâm sa và tố cẩm đều không có nhuộm màu, phụ nữ có thai và trẻ con dùng tốt nhất, thánh thượng cũng ban thưởng hai cái này, ta đưa đại tẩu làm lễ vật!
Từ Hàn thị và Thôi thị vội vàng đứng dậy chối từ. Tố tâm sa và tố cẩm này mềm thanh khiết nổi danh, lại sản xuất rất ít, bình thường có bạc cũng mua không được, huống chi Từ Xán Xán cho hai con.
Từ Xán Xán cười làm nũng: Đại nương, đại tẩu, các ngươi ghét bỏ ta sao?
Hàn từ sâm và Thôi thị không thể từ chối, đành phải nhận.
Phó gia tỷ muội thấy mẫu thân, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Chỉ hơn ba tháng không gặp, Phó phu nhân đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác —— tóc trắng toàn bộ, ánh mắt dại ra, da mặt đốm mồi, người cũng gầy giống như bộ xương, áo dài lam hoa lệ hoa văn trống rỗng treo trên người —— bà đãkhông còn phong thái của một phu nhân được bảo dưỡng như trước, tựa như một lão bà bình thường vậy!
Bảy tỷ muội Phó gia thấy mẫu thân bị tra tấn thành dạng này, không khỏi khóc lớn tiếng.
Nghe tiếng khóc của nữ nhi, ánh mắt Phó phu nhân ngây ra, không có một tia thần thái.
Từ Xán Xán và mấy người Từ Hàn thị ngồi trong chốc lát, Từ Hàn thị chủ động nói muốn đi bái kiến Quốc Công phu nhân. Dựa theo lễ tiết, các bà là nhà mẹ đẻ con dâu vợ kế đến Quốc Công phủ làm khách thì phải gặp Phó phu nhân.
Sau khi hơi trầm ngâm, Từ Xán Xán đáp ứng. Nàng biết đại nương rất tuân thủ lễ nghi, không muốn thất lễ ở đây.
Phó tam cô nương ngồi trên ghế dựa phía đông trong Lô Tuyết Am, tầm mắt hóa thành mũi tên nhọn bắn về phía Từ Xán Xán —— Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán đôi cẩu nam nữ này tra tấn mẫu thân như thế, nàng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
không bao lâu, ánh mắt của nàng ta tập trung ở trên bụng Thôi thị—— bên trong là đích tôn Từ gia nhà mẹ đẻ Từ Xán Xán sao? Lại là một bia ngắm tốt!
Phó tam cô nương dò xét cơ hội chạy ra ngoài.
Từ Hàn thị phát hiện Phó phu nhân đã hoàn toàn biến thành một cái hoạt tử nhân, trong lòng không khỏi chíp bông, nói vài câu rồi cáo từ.
Từ Xán Xán dẫn các nàng đi ra ngoài.
Lúc đến bức tường phù điêu, một người mặc trang phục nha hoàn áo lam quần trắng đột nhiên từ bức tường chạy ra, trực tiếp va về phía tay phải Thôi thị.
Từ Xán Xán nhận ra là Hồ Hi Châu, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Lúc này đi theo phía sau Chu Nhan và Bích Vân lập tức vọt tới.
Nhưng Hồ Hi Châu đi ra quá đột ngột, căn bản không có cách nào khác ngăn cản ngay.
Ánh mắt Hồ Hi Châu nhận ra Từ Xán Xán đi ở giữa, nàng lập tức chuyển hướng, dùng sức va vào người Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán bị va mạnh lui về phía sau, lập tức ngã xuống.
Chu Nhan nhanh như tia chớp chạy xéo qua, kiên cường làm đệm cho Từ Xán Xán.
Bích Vân theo phía sau vọt lên, chỉ kịp kéo búi tóc của Hồ Hi Châu.
Từ Xán Xán giãy dụa muốn đứng dậy, bụng lại khó chịu, nàng đưa tay sờ sờ, bụng lại ẩn ẩn đau đớn.
Bích Vân bỏ Hồ Hi châu ra chạy tới nâng Từ Xán Xán dậy.
Nàng phát hiện sắc mặt Từ Xán Xán trắng dọa người, mồ hôi che kín cái trán, thế này mới cảm thấy không đúng, vội vàng kêu một tiếng Thiếu phu nhân , một phen ôm lấy Từ Xán Xán: Thiếu phu nhân bị thương!
Tay nàng ở phía sau Từ Xán Xán cảm thấy một chỗ ẩm ướt, đưa tay ra nhìn—— thấy ngón tay nàng có vết máu nhạt!
Từ Hàn thị đi tới đưa tay sờ sờ phía sau Từ Xán Xán, trên ngón tay cũng có máu.
Mặt bà lập tức trắng bệch: Mau mời đại phu! Xán Xán sợ là —— Xán Xán sợ là sẩy thai!
Lúc này Từ Xán Xán đã hôn mê bất tỉnh.
Từ Xán Xán nghe vậy, lập tức nhìn Phó Dư Sâm.
trên mặt Phó Dư Sâm thản nhiên, nói: Cho các nàng chờ một chút đi!
Phó Dương đáp Vâng rồi lui xuống.
Chu Nhan, Bích Vân và bốn vị ma ma đứng ở ngoài hầu hạ, cảm thấy không khí khẩn trương, không dám thở mạnh.
Trong phòng Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm trấn tĩnh như thế, thì cũng bình tĩnh lại.
Phó đại cô nương dẫn theo sáu vị muội muội đứng bên ngoài, nghe Phó Dương nói xong, lúc này nàng giận tím mặt, khuôn mặt gầy yếu đỏ bừng, lạnh lùng nói: Phó Dư Sâm con tiểu thiếp này, lại dám tự cao tự đại trước mặt ta!
Phó Dương nghe vậy trên mặt vẫn không biểu hiện gì, tay phải lại Xuy một tiếng, đao ở thắt lưng rút ra một đoạn.
hắn không nói lời nào, ánh mắt dài nhỏ âm u nhìn chằm chằm Phó đại cô nương.
Tám thị vệ đứng ngoài cửa Trúc Thanh viện thấy thế, theo Phó Dương rút ra một đoạn đao, âm thanh Xuy tụ tập cùng mộtchỗ, thật là khó nghe.
Phó đại cô nương thấy trận chiến như vậy, trong lòng cả kinh, lại cố gắng duy trì khí thế, lớn tiếng nói: Chẳng lẽ các ngươi muốn phạm thượng làm loạn?
Phó tứ cô nương cũng đến bên người đại tỷ, lạnh lùng nói: Ta thấy các ngươi chán sống rồi!
Nàng xoay người gọi ma ma của mình: Diệp ma ma, ngươi đi chính viện mời phụ thân ta đến đây!
Phó nhị cô nương thấy tình thế chuyển biến xấu, đôi mắt nhỏ chớp chớp, lập tức bước lên từng bước thấp giọng nói: Đại tỷ, ngươi quên thân phận bây giờ của Phó Dư Sâm rồi sao?
Lời này vừa nói ra, đám người nhất thời yên tĩnh lại, Phó gia thất tỷ muội đầu tiên là hai mặt nhìn nhau, sau đó sáu vị muội muội đều nhìn Phó đại cô nương —— đúng vậy, từ ngày hôm qua, Phó Dư Sâm đã không phải là thứ đệ của các nàng, mà là Thanh thân vương, là con nối dõi của Vĩnh An đế!
Khuôn mặt khô gầy của Phó đại cô nương run rẩy vài cái, môi mỏng run lên, nhưng không nói gì.
Vẻ mặt Phó tam cô nương hờ hững mở miệng nói: Chẳng lẽ các tỷ tỷ muốn chịu nhục nhã này sao? Nàng thành thân nhiều năm trước sau vẫn chưa có con, trong nhà phong đầy đều là con vợ kế thứ nữ, nàng lẻ loi một mình, mới không sợ Phó Dư Sâm, bởi vậy mới dám đổ thêm dầu vào lửa.
Phó nhị cô nương và Phó thất cô nương nhìn nhau, hai bên đều có chung nhận thức.
Phó nhị cô nương nhân tiện nói: Mẫu thân còn ở Lô Tuyết Am đóng cửa, chúng ta trước nên chú ý đến mẫu thân!
Nàng nói xong câu này, các vị Phó cô nương đều im lặng, Phó nhị cô nương thấy thế, chủ động đứng dậy, tạm thời thay thế vị trí lãnh đạo của Phó đại cô nương.
Phó đại cô nương nghe Phó nhị cô nương khẩn cầu Phó Dư Sâm, tức giận đến lồng ngực phập phồng, nhưng không thể nóira được gì.
Phó Dư Sâm nhìn bảy vị tỷ tỷ quỳ trong nhà chính miệng nói Tham kiến vương gia , lạnh lùng cười cười, lại không nói lời gì.
Phó nhị cô nương đi đầu nói không ít lời khẩn cầu buồn bã, Phó Dư Sâm lạnh nhạt thờ ơ với các nàng một hồi, vẫn khôngchịu nói gì, chỉ phái Phó Dương đi chính viện gặp Định Quốc Công.
Thấy Phó Dư Sâm từ chối như thế, Phó đại cô nương giận dữ, người thẳng tấp đang muốn nói chuyện, đầu gối tê rần, nàng thế này mới nhớ tới mình đang quỳ trên mặt đất, đành phải nuốt cơn giận xuống.
Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm liếc mình một cái, lập tức cười đứng dậy nói: Các vị tỷ tỷ mau mau đứng lên đi! Cho dù Phó Dư Sâm làm con thừa tự của Vĩnh An đế, thất vị Phó cô nương cũng là đường tỷ của hắn, Từ Xán Xán cũng phải gọi mộttiếng Tỷ tỷ .
Tiễn các bà cô sắc mặt âm trầm đi, Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm: Lần này chúng ta đặc tội lớn với các nàng rồi!
Mắt Phó Dư Sâm nhìn bên ngoài cười lạnh lẽo.
một lát sau, hắn nhìn Từ Xán Xán: Để Chu Nhan và Bích Vân theo nàng! Chu Nhan và Bích Vân đều có vài phần công phu, nữ tử bình thường cũng không phải đối thủ với các nàng.
Bảy vị Phó cô nương đi chính viện cầu kiến phụ thân, lại gặp không thành —— Phó Vân Chương không chịu gặp. Các nàng đành phải canh giữ trước đại môn Lô Tuyết Am, chờ lương tâm của Phó Dư Sâm nổi lên.
Đến buổi trưa một khắc, Phó Đại Lương mới mang theo vài gã sai vặt cầm chìa khóa đến đây.
Đại môn vừa mở ra, bảy vị Phó cô nương lập tức đi vào, cùng với nha hoàn và ma ma tạo ra thanh thế rất lớn.
Phó Đại Lương đứng ngoài cửa thở dài. hắn biết bên trong Lô Tuyết Am có người của công tử, phu nhân nhất định bị tra tấn rất nhiều.
Nhưng vừa nghĩ đến trong bốn mươi năm bà gả tới đây, đã có mấy chục tính mạng chết trong tay bà, tâm Phó Đại Lương lại cứng lên—— thiện ác đến cùng sẽ có báo ứng, trong mười tám năm này, phu nhân vài lần thiếu chút nữa hại chết công tử, bây giờ cũng đáng bị công tử tra tấn!
Hôm nay người đến gặp Phó Dư Sâm rất nhiều, Phó Dư Sâm đành phải tạm biệt Từ Xán Xán đi chính viện gặp khách.
Phó Dư Sâm vừa ra ngoài, Lý ma ma lập tức bước vào bẩm báo, nói người ở Từ phủ đến.
Từ Xán Xán nghe vậy lập tức đứng lên: Ta đi nghênh đón! Cha, mẫu thân và đệ đệ vẫn chưa đến Biện Kinh, đối với Từ Xán Xán mà nói, cả nhà đại bá cũng coi như là thân nhân!
Từ Hàn thị mang theo con dâu Thôi thị và Từ Nghi Liên theo Lý ma maqua cửa vào nội viện.
Thấy Từ Xán Xán ra nghênh đón, Từ Hàn thị lại có chút kích động, bước nhanh lên phía trước định quỳ gối hành lễ: Thiếp thân tham kiến vương phi ——
Từ Xán Xán vội vàng ngăn cản bà, trên mặt cười: Đại nương muốn chiết sát ta sao?
Từ Hàn thị đành phải thôi.
Từ Xán Xán trước nhìn Từ Nghi Liên liếc mắt một cái, khẽ vuốt cằm làm chào hỏi, sau đó mỉm cười nhìn Thôi thị: Vị này chính là đại tẩu sao? Nàng thấy vị đại tẩu này bụng hơi to, liền suy đoán Thôi thị mập hay là mang thai.
Thôi thị luôn luôn không dấu vết đánh giá Từ Xán Xán. Nàng phát hiện nha hoàn và ma ma trong phủ nói rất đúng, nhị cônương này quả thật mặt mày như họa, thân thể yểu điệu, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, càng hiếm có chính là bên trong mặt mày sáng sủa này, làm người ta sinh hảo cảm.
Nàng quỳ gối muốn hành lễ, Chu Nhan đi theo Từ Xán Xán bước lên kéo lại.
Từ Xán Xán yêu kiều cười bước tới giữ chặt tay Thôi thị, nói: Tẩu tẩu thật phong thái, cùng đại ca đúng là một đôi!
Thôi thị thoải mái nói: Nhị muội mới thật là tuyệt đại giai nhân!
Từ Xán Xán nghe vậy rất vui vẻ: Cám ơn tẩu tẩu khen ngợi, muội muội thật sự rất vui mừng!
Từ Xán Xán dẫn ba người Từ Hàn thị đi vào nhà chính, vừa đi vừa cười nói chuyện, hỏi tình hình của tổ mẫu.
Thôi thị và Từ Nghi Liên vừa đi theo Từ Xán Xán cùng Từ Hàn thị, vừa nhìn bố cục nội viện. Bậc cửa ngàn cây trúc che đi ánh sáng chiếu vào nội viện, cây mây thâm thúy ẩn mình sau bụi cây hòn núi giả, quả nhiên rất nhiều hòn núi. Mọi người mộtđường đi qua hàng hoa liễu, hoa lau trắng, bước qua vườn hoa hồng, liền nhìn thấy chính thất ba gian, hai sáng một tối, đều tô nước sơn hồng, có chút khéo léo lộng lẫy.
Từ Xán Xán dẫn khách vào nhà chính, sau khi phân chủ khách ngồi xuống rồi bắt đầu trò chuyện.
Chu Nhan và Bích Vân dâng hoa quả, trà thơm và điểm tâm rồi thối lui lẳng lặng đứng bên cạnh.
Từ Xán Xán thấy Thôi thị cầm quả cam vàng thưởng thức trong chốc lát lại buông xuống, cười hỏi: Chị dâu không thích ăn cam sao? Loại cam này từ Lĩnh Nam, rất ngọt!
Mặt Thôi thị đỏ lên, cúi đầu im lặng.
Từ Hàn thị vội vàng cười giải thích: Đại tẩu ngươi có thai, không dám ăn những đồ bốc hỏa như vậy!
Từ Xán Xán nghe vậy mừng rỡ, vội hỏi nói: Được mấy tháng rồi?
Thôi thị xấu hổ e lệ nói: đã ba tháng rồi.
Từ Xán Xán vui mừng nói: Chúc mừng đại tẩu! Chúc mừng đại nương!
Lại dặn Chu Nhan: Ngươi mang hai tiểu nha đầu đi vào tư khố của ta, đem tố tâm sa và tố cẩm thánh thượng mới ban cho đến đây! Nữ nhân ở hoàng cung Đại Lương có thai và trẻ con xưa nay chỉ dùng tố tâm sa và tố cẩm này, Tô Châu vừa mới cống thượng, Vĩnh An đế ngóng trông nàng và Phó Dư Sâm sớm ngày có đứa nhỏ, nên ban cho nàng.
Từ Xán Xán cười nói với Thôi thị: Tố tâm sa và tố cẩm đều không có nhuộm màu, phụ nữ có thai và trẻ con dùng tốt nhất, thánh thượng cũng ban thưởng hai cái này, ta đưa đại tẩu làm lễ vật!
Từ Hàn thị và Thôi thị vội vàng đứng dậy chối từ. Tố tâm sa và tố cẩm này mềm thanh khiết nổi danh, lại sản xuất rất ít, bình thường có bạc cũng mua không được, huống chi Từ Xán Xán cho hai con.
Từ Xán Xán cười làm nũng: Đại nương, đại tẩu, các ngươi ghét bỏ ta sao?
Hàn từ sâm và Thôi thị không thể từ chối, đành phải nhận.
Phó gia tỷ muội thấy mẫu thân, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Chỉ hơn ba tháng không gặp, Phó phu nhân đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác —— tóc trắng toàn bộ, ánh mắt dại ra, da mặt đốm mồi, người cũng gầy giống như bộ xương, áo dài lam hoa lệ hoa văn trống rỗng treo trên người —— bà đãkhông còn phong thái của một phu nhân được bảo dưỡng như trước, tựa như một lão bà bình thường vậy!
Bảy tỷ muội Phó gia thấy mẫu thân bị tra tấn thành dạng này, không khỏi khóc lớn tiếng.
Nghe tiếng khóc của nữ nhi, ánh mắt Phó phu nhân ngây ra, không có một tia thần thái.
Từ Xán Xán và mấy người Từ Hàn thị ngồi trong chốc lát, Từ Hàn thị chủ động nói muốn đi bái kiến Quốc Công phu nhân. Dựa theo lễ tiết, các bà là nhà mẹ đẻ con dâu vợ kế đến Quốc Công phủ làm khách thì phải gặp Phó phu nhân.
Sau khi hơi trầm ngâm, Từ Xán Xán đáp ứng. Nàng biết đại nương rất tuân thủ lễ nghi, không muốn thất lễ ở đây.
Phó tam cô nương ngồi trên ghế dựa phía đông trong Lô Tuyết Am, tầm mắt hóa thành mũi tên nhọn bắn về phía Từ Xán Xán —— Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán đôi cẩu nam nữ này tra tấn mẫu thân như thế, nàng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
không bao lâu, ánh mắt của nàng ta tập trung ở trên bụng Thôi thị—— bên trong là đích tôn Từ gia nhà mẹ đẻ Từ Xán Xán sao? Lại là một bia ngắm tốt!
Phó tam cô nương dò xét cơ hội chạy ra ngoài.
Từ Hàn thị phát hiện Phó phu nhân đã hoàn toàn biến thành một cái hoạt tử nhân, trong lòng không khỏi chíp bông, nói vài câu rồi cáo từ.
Từ Xán Xán dẫn các nàng đi ra ngoài.
Lúc đến bức tường phù điêu, một người mặc trang phục nha hoàn áo lam quần trắng đột nhiên từ bức tường chạy ra, trực tiếp va về phía tay phải Thôi thị.
Từ Xán Xán nhận ra là Hồ Hi Châu, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Lúc này đi theo phía sau Chu Nhan và Bích Vân lập tức vọt tới.
Nhưng Hồ Hi Châu đi ra quá đột ngột, căn bản không có cách nào khác ngăn cản ngay.
Ánh mắt Hồ Hi Châu nhận ra Từ Xán Xán đi ở giữa, nàng lập tức chuyển hướng, dùng sức va vào người Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán bị va mạnh lui về phía sau, lập tức ngã xuống.
Chu Nhan nhanh như tia chớp chạy xéo qua, kiên cường làm đệm cho Từ Xán Xán.
Bích Vân theo phía sau vọt lên, chỉ kịp kéo búi tóc của Hồ Hi Châu.
Từ Xán Xán giãy dụa muốn đứng dậy, bụng lại khó chịu, nàng đưa tay sờ sờ, bụng lại ẩn ẩn đau đớn.
Bích Vân bỏ Hồ Hi châu ra chạy tới nâng Từ Xán Xán dậy.
Nàng phát hiện sắc mặt Từ Xán Xán trắng dọa người, mồ hôi che kín cái trán, thế này mới cảm thấy không đúng, vội vàng kêu một tiếng Thiếu phu nhân , một phen ôm lấy Từ Xán Xán: Thiếu phu nhân bị thương!
Tay nàng ở phía sau Từ Xán Xán cảm thấy một chỗ ẩm ướt, đưa tay ra nhìn—— thấy ngón tay nàng có vết máu nhạt!
Từ Hàn thị đi tới đưa tay sờ sờ phía sau Từ Xán Xán, trên ngón tay cũng có máu.
Mặt bà lập tức trắng bệch: Mau mời đại phu! Xán Xán sợ là —— Xán Xán sợ là sẩy thai!
Lúc này Từ Xán Xán đã hôn mê bất tỉnh.
/226
|