Lăng Tuyết Mạn đấu tranh tư tưởng hồi lâu, rốt cục dời thân mình đến gối lên khuỷu tay Mạc Kỳ Hàn.
Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, môi đặt nhẹ trên môi Lăng Tuyết Mạn một chút, nhưng chưa rời đi mà là dán lên đôi môi cánh hoa của nàng, trầm thấp nói: “Nha đầu ngươi sẽ thích ta. Nhất định sẽ thích! Sớm muộn sẽ có một ngày sẽ biết ta là ai. Ta dám xác định ngươi sẽ không hối hận khi trao thân cho ta.”
“Ngươi là tự kỷ cuồng! Tự đại cuồng!” Lăng Tuyết Mạn tức giận chửi.
“Ha ha, ta luôn luôn rất tự tin. Nếu ngươi không tin thì chờ xem kết quả.” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười nắm lấy tay Lăng Tuyết Mạn đặt lên mặt hắn “Trước hết để cho ngươi yên tâm, ta cũng không phải là nam nhân râu ria cặn bã ghê tởm gì. Luận tướng mạo xuất thân, ta dư sức xứng với ngươi!”
“Hừ! Đó là ngươi nói. Dù sao ta không để ý đến ngươi là được. Ngươi nhanh nói cho ta vì sao sáng mai ta sẽ chết đi?” Lăng Tuyết Mạn vội rút tay về, không được tự nhiên nói.
Mạc Kỳ Hàn cười thầm một tiếng, đối phản ứng ngượng ngùng của Lăng Tuyết Mạn vừa lòng cực kỳ. Gần gũi như vậy, cái loại hương thơm nhàn nhạt trên người nàng không ngừng thâm nhập vào trong mũi hắn, khiến cho bụng hắn không ngừng căng thẳng, hô hấp bắt đầu hỗn loạn. Nhưng dù sao hắn vẫn phải hoàn thành công việc, liền ra vẻ nói: “Ngươi còn không có lấy lòng ta, sao ta phải nói cho ngươi biết?”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Lăng Tuyết Mạn lại mặt đỏ đến cổ, nghe hai chữ ‘lấy lòng’ này, nàng hổ thẹn cắn môi, lại vô lực trừng mắt nam nhân đem nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay này.
“Ha ha, ngươi hôn ta trước đã.” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười nói.
Lăng Tuyết Mạn giùng giằng do dự, đầu óc không ngừng đấu tranh. Tối nay bất luận nàng có phản ứng gì cũng sợ khó thoát khỏi ma chưởng của nam nhân này!
“Mau!”
Nghe hắn thúc giục, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn nhăn nhó, ấp úng nói: “Ta không…”
“Không biết hay khống muốn? Nếu không biết thì đem môi chạm lên môi ta, ta dạy cho ngươi. Nếu không muốn thì chúng ta cũng không có gì để nói.” Mạc Kỳ Hàn nhếch môi buồn cười nhìn thiên hạ ngượng ngùng trong lòng.
Lăng Tuyết Mạn chán nản, dâm tặc đáng chết!
Phẫn nộ nảy sinh ác độc, đầu nhấc lên hôn Mạc Kỳ Hàn, cũng chỉ là dán lên môi hắn bất động, con ngươi sáng trong mang theo lửa giận trừng mắt nhìn. Nhưng Mạc Kỳ Hàn trong nháy mắt hai tay ôm lấy thân mình Lăng Tuyết Mạn, hôn sâu vào.
Lăng Tuyết Mạn bị động, hai tay gắt gao để trong ngực Mạc Kỳ Hàn. Thân thể của hắn là trần truồng, nàng có thể cảm giác được thứ cực nóng dưới thân hắn dần dần cứng rắn, cách chỗ tư mật của nàng một lớp quần áo, như là một trận lửa thiêu đốt lên thân thể của nàng, để cho nàng đã khẩn trương lại khát vọng.
Bỗng nhiên thanh âm hắn khàn khàn vang ở bên tai nàng “Nha đầu, chút nữa nói cho ngươi nghe được không? Hiện tại thỏa mãn ta trước được không?”
Người khác phải là tốc chiến tốc thắng, sợ bị người đến bắt, nào có người thong thả như vậy? Lăng Tuyết Mạn bỗng nhiên ý thức được điểm ấy, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi là tứ thị vệ của Vương phủ này sao?”
“Là ai không quan trọng. Quan trọng là ta không có hại ngươi. Chỉ cần ngươi không chọc ta, ta sẽ thương tiếc ngươi trân trọng ngươi.” Hơi thở ấm áp của Mạc Kỳ Hàn nhẹ thở ở bên tai thiên hạ trong lòng. Lăng Tuyết Mạn khi thường chép miệng nói: “Đối với ta nhất định là quan trọng. Lại nói ta mới không cần ngươi thương tiếc trân trọng. Ta nhận không nổi.”
“Ngươi! Tuyết Mạn ngươi đừng chọc tức ta được không? Hiện tại ta muốn ngươi.” Tay Mạc Kỳ Hàn bắt đầu cởi dây lưng bên hông Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn cả kinh vội uốn éo người, la lên: “Không được! Không nên đụng ta!”
Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, môi đặt nhẹ trên môi Lăng Tuyết Mạn một chút, nhưng chưa rời đi mà là dán lên đôi môi cánh hoa của nàng, trầm thấp nói: “Nha đầu ngươi sẽ thích ta. Nhất định sẽ thích! Sớm muộn sẽ có một ngày sẽ biết ta là ai. Ta dám xác định ngươi sẽ không hối hận khi trao thân cho ta.”
“Ngươi là tự kỷ cuồng! Tự đại cuồng!” Lăng Tuyết Mạn tức giận chửi.
“Ha ha, ta luôn luôn rất tự tin. Nếu ngươi không tin thì chờ xem kết quả.” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười nắm lấy tay Lăng Tuyết Mạn đặt lên mặt hắn “Trước hết để cho ngươi yên tâm, ta cũng không phải là nam nhân râu ria cặn bã ghê tởm gì. Luận tướng mạo xuất thân, ta dư sức xứng với ngươi!”
“Hừ! Đó là ngươi nói. Dù sao ta không để ý đến ngươi là được. Ngươi nhanh nói cho ta vì sao sáng mai ta sẽ chết đi?” Lăng Tuyết Mạn vội rút tay về, không được tự nhiên nói.
Mạc Kỳ Hàn cười thầm một tiếng, đối phản ứng ngượng ngùng của Lăng Tuyết Mạn vừa lòng cực kỳ. Gần gũi như vậy, cái loại hương thơm nhàn nhạt trên người nàng không ngừng thâm nhập vào trong mũi hắn, khiến cho bụng hắn không ngừng căng thẳng, hô hấp bắt đầu hỗn loạn. Nhưng dù sao hắn vẫn phải hoàn thành công việc, liền ra vẻ nói: “Ngươi còn không có lấy lòng ta, sao ta phải nói cho ngươi biết?”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Lăng Tuyết Mạn lại mặt đỏ đến cổ, nghe hai chữ ‘lấy lòng’ này, nàng hổ thẹn cắn môi, lại vô lực trừng mắt nam nhân đem nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay này.
“Ha ha, ngươi hôn ta trước đã.” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười nói.
Lăng Tuyết Mạn giùng giằng do dự, đầu óc không ngừng đấu tranh. Tối nay bất luận nàng có phản ứng gì cũng sợ khó thoát khỏi ma chưởng của nam nhân này!
“Mau!”
Nghe hắn thúc giục, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn nhăn nhó, ấp úng nói: “Ta không…”
“Không biết hay khống muốn? Nếu không biết thì đem môi chạm lên môi ta, ta dạy cho ngươi. Nếu không muốn thì chúng ta cũng không có gì để nói.” Mạc Kỳ Hàn nhếch môi buồn cười nhìn thiên hạ ngượng ngùng trong lòng.
Lăng Tuyết Mạn chán nản, dâm tặc đáng chết!
Phẫn nộ nảy sinh ác độc, đầu nhấc lên hôn Mạc Kỳ Hàn, cũng chỉ là dán lên môi hắn bất động, con ngươi sáng trong mang theo lửa giận trừng mắt nhìn. Nhưng Mạc Kỳ Hàn trong nháy mắt hai tay ôm lấy thân mình Lăng Tuyết Mạn, hôn sâu vào.
Lăng Tuyết Mạn bị động, hai tay gắt gao để trong ngực Mạc Kỳ Hàn. Thân thể của hắn là trần truồng, nàng có thể cảm giác được thứ cực nóng dưới thân hắn dần dần cứng rắn, cách chỗ tư mật của nàng một lớp quần áo, như là một trận lửa thiêu đốt lên thân thể của nàng, để cho nàng đã khẩn trương lại khát vọng.
Bỗng nhiên thanh âm hắn khàn khàn vang ở bên tai nàng “Nha đầu, chút nữa nói cho ngươi nghe được không? Hiện tại thỏa mãn ta trước được không?”
Người khác phải là tốc chiến tốc thắng, sợ bị người đến bắt, nào có người thong thả như vậy? Lăng Tuyết Mạn bỗng nhiên ý thức được điểm ấy, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi là tứ thị vệ của Vương phủ này sao?”
“Là ai không quan trọng. Quan trọng là ta không có hại ngươi. Chỉ cần ngươi không chọc ta, ta sẽ thương tiếc ngươi trân trọng ngươi.” Hơi thở ấm áp của Mạc Kỳ Hàn nhẹ thở ở bên tai thiên hạ trong lòng. Lăng Tuyết Mạn khi thường chép miệng nói: “Đối với ta nhất định là quan trọng. Lại nói ta mới không cần ngươi thương tiếc trân trọng. Ta nhận không nổi.”
“Ngươi! Tuyết Mạn ngươi đừng chọc tức ta được không? Hiện tại ta muốn ngươi.” Tay Mạc Kỳ Hàn bắt đầu cởi dây lưng bên hông Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn cả kinh vội uốn éo người, la lên: “Không được! Không nên đụng ta!”
/488
|