Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 140: Đỡ cho các ngài lấy cớ nói ta là người đàn bà chanh chua!
/488
|
Mạc Ly Hiên nghe vậy, thở dài nói: "Nhanh như vậy, ngươi làm rất tốt. Quản gia, ngoài chuyện nha hoàn kia còn vấn đề gì nữa không?"
"Vâng, tiểu Vương gia! Nô tài vì chủ chia sẻ gánh nặng, là bổn phận của nô tài, hơn nữa hôm nay nô tài không thể bảo vệ chủ tử, làm cho Vương phi chấn kinh, nô tài tội chết không thể tha, thỉnh tiểu Vương gia giáng tội!"
Quản gia cúi đầu, nói xong, liền quỳ trên mặt đất.
Mạc Ly Hiên ngây cả người, vội đứng lên đỡ quản gia, cũng nói: "Quản gia, ngươi là người phụ vương lúc còn sống tín nhiệm nhất, đối phụ Vương trung tâm như một, nay cũng đã tận lực, ta có thể nào trách ngươi đâu? Mẫu thân phúc lớn mạng lớn, nhiều lần thoát hiểm, chắc là phụ vương ở trên trời phù hộ mẫu thân, chúng ta bây giờ đi thắp nén hương cho phụ vương đi!"
"Tiểu Vương gia!" Quản gia ngẩng đầu, môi run rẩy nói: "Nô tài tạ ơn tiểu Vương gia không giết!"
"Không có việc gì, đi thôi, ngươi làm đã rất khá, sự tình gì đều nghĩ hết sức chu đáo, tuy rằng ta đứng đầu Vương phủ phủ này, nhưng ta vẫn còn nhỏ tuổi, đời người chưa trải qua nhiều, quản gia, về sau an toàn của mẫu thân ngươi nhất định phải quan tâm gấp bội, Lăng gia lại không nên đi đến nữa, nếu mẫu thân nhớ nhà, mời Lăng đại nhân cùng Lăng phu nhân tới nơi này, quản gia cũng phải tăng cường quân cảnh vệ Vương phủ chúng ta, hung thủ đã biết được thuật dịch dung, nói vậy sẽ còn có thủ đoạn khác, mỗi cánh cổng ra vào ở Vương phủ đều phải canh giữ cẩn thận, hạ nhân trong phủ đều phải tra thân phận kỹ càng."
"Tiểu Vương gia, nô tài nhớ kỹ. Ngài nô tài rất bội phục tiểu Vương gia, tuy rằng ngài tuổi không lớn, nhưng trí mưu tài cán cũng vượt qua con cháu hoàng thất cùng tuổi nhiều lần!"
"Ha ha, quản gia ngươi quá khen, vì mẹ đẻ ta là thiếp thất, phụ vương mỗi ngày bận việc triều chính, ít có thời gian chiếu cố đến ta, sau khi mẫu thân ta mất, ta càng là không có chỗ dựa vững chắc, chịu nhục là khó tránh khỏi, về sau lão sư dạy ta đọc sách nói cho ta, chỉ có khiến mình không ngừng tiến tới, tài học võ công đều giỏi hơn những người khác, ta mới có cơ hội trở nên nổi bật, ta luôn luôn thật cố gắng, rốt cục chiếm được vài phần thương yêu của Hoàng gia gia, mới có hôm nay."
…
Hai người tán gẫu dọc đường, đến từ đường, thắp hương xong, mới bước ra cửa, một gia đinh vội vàng chạy tới, "Nô tài thỉnh an tiểu Vương gia! Bẩm tiểu Vương gia, Nhị Vương gia, Tam Vương gia, Ngũ Vương gia, Lục Vương gia, Thất Vương gia đến!"
"Sao? Phụ vương cùng các hoàng thúc đến đây?" Mạc Ly Hiên ngẩn người.
Quản gia cũng ngây cả người, tâm tư của hắn tập trung vào ba chữ ‘Tam Vương gia’ kia!
"Quản gia, chúng ta nhanh đi!"
Mạc Ly Hiên nói xong, bước nhanh về phía tiền sảnh.
Quản gia hoàn hồn, bình tĩnh đi theo sau.
Trong đại sảnh, bốn người khác đều không quản trong lòng khẩn trương hay không, ít nhất ở mặt ngoài đều điềm tĩnh ngồi ở trên ghế uống trà, chỉ có Thất Vương gia Mạc Kỳ Dục như ruồi bọ không đầu, nắm chặt tay đi tới đi lui, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía hậu đường, miệng không ngừng nói thầm, "Nha đầu kia rốt cuộc chết chưa? Không chết sao còn không ra?"
Rốt cục, Mạc Kỳ Lâm nghe đến nhức đầu, mở miệng nói: "Tiểu Thất, ngươi ngồi xuống được không? Nha hoàn đã đi mời Tứ tẩu, nữ nhân người ta dù sao cũng cần trang điểm một chút."
"Trang điểm cái gì? Đều đã tối khuya, còn trang điểm cái gì? Nha đầu kia thực phiền!" Mạc Kỳ Dục chỉ lo cho an nguy của Lăng Tuyết Mạn, trong miệng xông ra lời nói không đầu không đuôi.
Mạc Kỳ Diễn không vui nhíu mày, mới nói "Tiểu Thất - " liền nghe được phía sau rèm một loại thanh âm cắn răng vang lên, "Dục Dục!"
Mọi người vội nhìn lại, Lăng Tuyết Mạn mặc trang phục màu xanh nước biển từ sau rèm đi ra, trên mặt trái xoan mỹ lệ tràn đầy vẻ giận dữ, nhìn mọi người một lượt, chậm rì rì đi đến trước mặt Mạc Kỳ Dục!
Mạc Kỳ Dục bị gương mặt Lăng Tuyết Mạn làm sợ hãi một chút, mở miệng nhẹ nói: "Ngươi, ngươi kêu ta làm cái gì?"
"Dám nói ta phiền? Ta mời ngươi tới sao? Ta hôm nay suýt nữa lại chết thẳng cẳng, ngươi không an an ủi ta một câu, lại còn nói ta phiền!" Lăng Tuyết Mạn tức dựng râu trừng mắt, hai tay chống nạnh, nhưng thoáng nhìn bốn nam nhân kia đang trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, liền lại thả tay xuống, bỉu môi nói: "Hừ, không cãi, đỡ cho các ngài lấy cớ nói ta là người đàn bà chanh chua!"
"Phốc - "
Miệng Mạc Kỳ Sâm chứa một ngum trà nhịn không được, toàn bộ phun ra! "Khụ khụ, tứ, Tứ tẩu, không phải chúng ta lấy cớ, là, là tẩu đã là như vậy, đã không cách nào cứu vãn hình tượng rồi!"
"Ha ha ha - "
Toàn sảnh vang lên tiếng cười, Mạc Kỳ Dục ngồi xuống ghế, cười lớn tiếng nhất, đến bọn gia đinh nha hoàn ở đại sảnh đều cúi đầu lặng lẽ cười.
Lăng Tuyết Mạn chán nản, trên mặt trắng đỏ từng trận, âm thầm cắn răng nửa ngày, thấy mọi người vẫn không có ý ngừng cười, không khỏi hung hăng trừng đầu sỏ Mạc Kỳ Sâm, thẳng đến Mạc Kỳ Sâm sợ hãi, dần dần dừng cười, "Tứ, Tứ tẩu, chỉ đùa một chút thôi mà."
"Không có việc gì, không có việc gì, tiếp tục cười đi, dù sao ta là một người xui xẻo, cứ vài ngày là phải đi Diêm Vương Điện uống chút trà, đánh cờ, nói chuyện phiếm cùng Diêm Vương gia, sau đó tại Địa phủ đi bộ một vòng mới có thể trở về, các ngài muốn cười, hì hì, vậy thì cười đi, nếu không lần sau ta nói chuyện cùng Diêm Vương gia, ông ấy luyến tiếc ta hồi dương gian, ta ở lại Địa phủ lâu, các ngài xem chừng cũng cười không nổi!" Lăng Tuyết Mạn ngậm cười ý, nói trôi chảy, biểu tình động tác sinh động như thật, như đang kể chuyện xưa.
Nhưng hiệu quả rõ rệt, đại sảnh lập tức yên tĩnh không tiếng động!
Trong mắt Mạc Kỳ Diễn nhìn như lạnh nhạt, lại cất dấu bi thương thật sâu, nhìn Lăng Tuyết Mạn quay mặt, nhếch môi.
Chuyện hôm trước hết thảy hiện lên trong lòng, nàng bởi vì hắn không thay đổi mà thương tâm rời đi, hắn còn nói phải giúp nàng đi cầu bùa bình an, kết quả chỉ cách một đêm, nàng lại trải qua một hồi sinh tử.
Mạc Kỳ Minh lẳng lặng nhấp trà, gương mặt vẫn là lạnh lùng bình thản quen thuộc, cũng không có nhìn Lăng Tuyết Mạn nhiều, ánh mắt chỉ lơ đãng đảo qua nàng, lưu lại vài giây, sau đó không dấu vết dời đi.
Mạc Kỳ Lâm bưng bát trà, biểu tình có chút cứng ngắc, nhìn trong mắt Lăng Tuyết Mạn mang theo vài phần tức giận, lại mang theo vài phần vô lực.
Mạc Kỳ Sâm có chút dở khóc dở cười, lại có chút muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải.
Mạc Kỳ Dục mang khuôn mặt tuấn tú đen như than, rất là tức giận trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, há mồm nói: "Tứ tẩu, ngươi nói xui xẻo cái gì đó? Thật vất vả mới vô sự, mấy người chúng ta nghe nói xong đều bị dọa đến phát sợ, vội vàng tới thăm ngươi xem có bị thương không, ngươi thế nào còn dọa chúng ta đây?"
"Hừ, ta xem các ngươi là đến cười nhạo ta đi?" Lăng Tuyết Mạn bĩu môi khinh thường, đến thăm người mà gấp như vậy à?
"Tứ tẩu!" Mạc Kỳ Lâm nhíu mày, "Vừa mới rồi chỉ là đùa giỡn, Tứ tẩu không cần để trong lòng."
"Vâng, tiểu Vương gia! Nô tài vì chủ chia sẻ gánh nặng, là bổn phận của nô tài, hơn nữa hôm nay nô tài không thể bảo vệ chủ tử, làm cho Vương phi chấn kinh, nô tài tội chết không thể tha, thỉnh tiểu Vương gia giáng tội!"
Quản gia cúi đầu, nói xong, liền quỳ trên mặt đất.
Mạc Ly Hiên ngây cả người, vội đứng lên đỡ quản gia, cũng nói: "Quản gia, ngươi là người phụ vương lúc còn sống tín nhiệm nhất, đối phụ Vương trung tâm như một, nay cũng đã tận lực, ta có thể nào trách ngươi đâu? Mẫu thân phúc lớn mạng lớn, nhiều lần thoát hiểm, chắc là phụ vương ở trên trời phù hộ mẫu thân, chúng ta bây giờ đi thắp nén hương cho phụ vương đi!"
"Tiểu Vương gia!" Quản gia ngẩng đầu, môi run rẩy nói: "Nô tài tạ ơn tiểu Vương gia không giết!"
"Không có việc gì, đi thôi, ngươi làm đã rất khá, sự tình gì đều nghĩ hết sức chu đáo, tuy rằng ta đứng đầu Vương phủ phủ này, nhưng ta vẫn còn nhỏ tuổi, đời người chưa trải qua nhiều, quản gia, về sau an toàn của mẫu thân ngươi nhất định phải quan tâm gấp bội, Lăng gia lại không nên đi đến nữa, nếu mẫu thân nhớ nhà, mời Lăng đại nhân cùng Lăng phu nhân tới nơi này, quản gia cũng phải tăng cường quân cảnh vệ Vương phủ chúng ta, hung thủ đã biết được thuật dịch dung, nói vậy sẽ còn có thủ đoạn khác, mỗi cánh cổng ra vào ở Vương phủ đều phải canh giữ cẩn thận, hạ nhân trong phủ đều phải tra thân phận kỹ càng."
"Tiểu Vương gia, nô tài nhớ kỹ. Ngài nô tài rất bội phục tiểu Vương gia, tuy rằng ngài tuổi không lớn, nhưng trí mưu tài cán cũng vượt qua con cháu hoàng thất cùng tuổi nhiều lần!"
"Ha ha, quản gia ngươi quá khen, vì mẹ đẻ ta là thiếp thất, phụ vương mỗi ngày bận việc triều chính, ít có thời gian chiếu cố đến ta, sau khi mẫu thân ta mất, ta càng là không có chỗ dựa vững chắc, chịu nhục là khó tránh khỏi, về sau lão sư dạy ta đọc sách nói cho ta, chỉ có khiến mình không ngừng tiến tới, tài học võ công đều giỏi hơn những người khác, ta mới có cơ hội trở nên nổi bật, ta luôn luôn thật cố gắng, rốt cục chiếm được vài phần thương yêu của Hoàng gia gia, mới có hôm nay."
…
Hai người tán gẫu dọc đường, đến từ đường, thắp hương xong, mới bước ra cửa, một gia đinh vội vàng chạy tới, "Nô tài thỉnh an tiểu Vương gia! Bẩm tiểu Vương gia, Nhị Vương gia, Tam Vương gia, Ngũ Vương gia, Lục Vương gia, Thất Vương gia đến!"
"Sao? Phụ vương cùng các hoàng thúc đến đây?" Mạc Ly Hiên ngẩn người.
Quản gia cũng ngây cả người, tâm tư của hắn tập trung vào ba chữ ‘Tam Vương gia’ kia!
"Quản gia, chúng ta nhanh đi!"
Mạc Ly Hiên nói xong, bước nhanh về phía tiền sảnh.
Quản gia hoàn hồn, bình tĩnh đi theo sau.
Trong đại sảnh, bốn người khác đều không quản trong lòng khẩn trương hay không, ít nhất ở mặt ngoài đều điềm tĩnh ngồi ở trên ghế uống trà, chỉ có Thất Vương gia Mạc Kỳ Dục như ruồi bọ không đầu, nắm chặt tay đi tới đi lui, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía hậu đường, miệng không ngừng nói thầm, "Nha đầu kia rốt cuộc chết chưa? Không chết sao còn không ra?"
Rốt cục, Mạc Kỳ Lâm nghe đến nhức đầu, mở miệng nói: "Tiểu Thất, ngươi ngồi xuống được không? Nha hoàn đã đi mời Tứ tẩu, nữ nhân người ta dù sao cũng cần trang điểm một chút."
"Trang điểm cái gì? Đều đã tối khuya, còn trang điểm cái gì? Nha đầu kia thực phiền!" Mạc Kỳ Dục chỉ lo cho an nguy của Lăng Tuyết Mạn, trong miệng xông ra lời nói không đầu không đuôi.
Mạc Kỳ Diễn không vui nhíu mày, mới nói "Tiểu Thất - " liền nghe được phía sau rèm một loại thanh âm cắn răng vang lên, "Dục Dục!"
Mọi người vội nhìn lại, Lăng Tuyết Mạn mặc trang phục màu xanh nước biển từ sau rèm đi ra, trên mặt trái xoan mỹ lệ tràn đầy vẻ giận dữ, nhìn mọi người một lượt, chậm rì rì đi đến trước mặt Mạc Kỳ Dục!
Mạc Kỳ Dục bị gương mặt Lăng Tuyết Mạn làm sợ hãi một chút, mở miệng nhẹ nói: "Ngươi, ngươi kêu ta làm cái gì?"
"Dám nói ta phiền? Ta mời ngươi tới sao? Ta hôm nay suýt nữa lại chết thẳng cẳng, ngươi không an an ủi ta một câu, lại còn nói ta phiền!" Lăng Tuyết Mạn tức dựng râu trừng mắt, hai tay chống nạnh, nhưng thoáng nhìn bốn nam nhân kia đang trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, liền lại thả tay xuống, bỉu môi nói: "Hừ, không cãi, đỡ cho các ngài lấy cớ nói ta là người đàn bà chanh chua!"
"Phốc - "
Miệng Mạc Kỳ Sâm chứa một ngum trà nhịn không được, toàn bộ phun ra! "Khụ khụ, tứ, Tứ tẩu, không phải chúng ta lấy cớ, là, là tẩu đã là như vậy, đã không cách nào cứu vãn hình tượng rồi!"
"Ha ha ha - "
Toàn sảnh vang lên tiếng cười, Mạc Kỳ Dục ngồi xuống ghế, cười lớn tiếng nhất, đến bọn gia đinh nha hoàn ở đại sảnh đều cúi đầu lặng lẽ cười.
Lăng Tuyết Mạn chán nản, trên mặt trắng đỏ từng trận, âm thầm cắn răng nửa ngày, thấy mọi người vẫn không có ý ngừng cười, không khỏi hung hăng trừng đầu sỏ Mạc Kỳ Sâm, thẳng đến Mạc Kỳ Sâm sợ hãi, dần dần dừng cười, "Tứ, Tứ tẩu, chỉ đùa một chút thôi mà."
"Không có việc gì, không có việc gì, tiếp tục cười đi, dù sao ta là một người xui xẻo, cứ vài ngày là phải đi Diêm Vương Điện uống chút trà, đánh cờ, nói chuyện phiếm cùng Diêm Vương gia, sau đó tại Địa phủ đi bộ một vòng mới có thể trở về, các ngài muốn cười, hì hì, vậy thì cười đi, nếu không lần sau ta nói chuyện cùng Diêm Vương gia, ông ấy luyến tiếc ta hồi dương gian, ta ở lại Địa phủ lâu, các ngài xem chừng cũng cười không nổi!" Lăng Tuyết Mạn ngậm cười ý, nói trôi chảy, biểu tình động tác sinh động như thật, như đang kể chuyện xưa.
Nhưng hiệu quả rõ rệt, đại sảnh lập tức yên tĩnh không tiếng động!
Trong mắt Mạc Kỳ Diễn nhìn như lạnh nhạt, lại cất dấu bi thương thật sâu, nhìn Lăng Tuyết Mạn quay mặt, nhếch môi.
Chuyện hôm trước hết thảy hiện lên trong lòng, nàng bởi vì hắn không thay đổi mà thương tâm rời đi, hắn còn nói phải giúp nàng đi cầu bùa bình an, kết quả chỉ cách một đêm, nàng lại trải qua một hồi sinh tử.
Mạc Kỳ Minh lẳng lặng nhấp trà, gương mặt vẫn là lạnh lùng bình thản quen thuộc, cũng không có nhìn Lăng Tuyết Mạn nhiều, ánh mắt chỉ lơ đãng đảo qua nàng, lưu lại vài giây, sau đó không dấu vết dời đi.
Mạc Kỳ Lâm bưng bát trà, biểu tình có chút cứng ngắc, nhìn trong mắt Lăng Tuyết Mạn mang theo vài phần tức giận, lại mang theo vài phần vô lực.
Mạc Kỳ Sâm có chút dở khóc dở cười, lại có chút muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải.
Mạc Kỳ Dục mang khuôn mặt tuấn tú đen như than, rất là tức giận trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, há mồm nói: "Tứ tẩu, ngươi nói xui xẻo cái gì đó? Thật vất vả mới vô sự, mấy người chúng ta nghe nói xong đều bị dọa đến phát sợ, vội vàng tới thăm ngươi xem có bị thương không, ngươi thế nào còn dọa chúng ta đây?"
"Hừ, ta xem các ngươi là đến cười nhạo ta đi?" Lăng Tuyết Mạn bĩu môi khinh thường, đến thăm người mà gấp như vậy à?
"Tứ tẩu!" Mạc Kỳ Lâm nhíu mày, "Vừa mới rồi chỉ là đùa giỡn, Tứ tẩu không cần để trong lòng."
/488
|