“Tôi là Tử Huyên cũng là Trần Tư Huyền.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Có lẽ trên đời này thật sự có những điều kỳ lạ. Và tôi là một người may mắn gặp được điều kỳ lạ?
Tôi cứu một đứa nhỏ và tỉnh lại là một đứa bé sơ sinh. Gia đình đời trước có hai anh trai và mẹ yêu thương tôi. Đời này tôi cũng có cha mẹ yêu thương và anh trai đáng yêu.
Hôm nay tôi được anh trai đáng yêu của tôi tặng một chiếc notebook. Cha mẹ và anh tôi nghĩ tôi dùng để nghe nhạc thiếu nhi. Nhưng tôi lại sử dụng nó để làm quyển nhật ký.
Thật hạnh phúc khi có một gia đình thương yêu mình. Nhưng tôi lại nhớ tới mẹ tôi. Không biết sau khi tôi ra đi, mẹ tôi đau khổ như thế nào? Tôi là đứa nhỏ không tốt.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Hôm nay, tôi đi bệnh viện tiêm chủng, ở bệnh viện tôi gặp một người phụ nữ đang đau khổ bị một người đàn ông kéo vào phòng phụ sản. Tôi nghe những người xung quanh nói người đàn ông đó muốn người tình phá thai.
Tôi lặng người nhìn vào nơi đó, nơi có cánh cửa phòng phẫu thuật. Đời trước tôi cũng yêu nhầm, cũng chót có đứa nhỏ. Nhưng tôi không có dũng khí giữ lại đứa bé mà từ bỏ đó đi. Tôi yêu đuối và vô cảm hơn người phụ nữ vừa rồi.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Hôm nay là ngày anh trai tốt nghiệp cấp 2, nhìn anh đẹp trai đứng nổi bật nhất trong lớp không hiểu sao khiến trái tim tôi thổn thức. Thế này là thế nào, từ bao giờ tôi trở thành kẻ mê trai như vậy cơ chứ?
Ngày x tháng x năm xxxx:
Hôm nay anh trai tôi thật kỳ lạ, anh ấy bảo từ giờ anh ấy không ngủ với tôi nữa, từ khi ba tuổi đến nay, anh đều bám riết không chịu về phòng mình ngủ, vậy mà anh lại bỏ tôi lúc này. Tôi cảm thấy khó chịu, tôi biết anh đang tuổi dậy thì, anh sẽ có bạn gái và rồi sau này sẽ kết hôn. Nhưng sao tôi thấy khó chịu như vậy?
Ngày x tháng x năm xxxx:
Tôi nhìn anh bước lên máy bay mà buồn bã. Tôi biết anh đi du học là vì tương lai của anh. Nhưng nghĩ tới anh rời đi tôi lại khó chịu. Tôi biết tình cảm của mình cần phải chấm dứt, anh đi du học là điều tốt nhất để tôi quên anh.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Nghe lời anh gọi điện thoại mà lòng tôi run run. Tôi nhớ anh, nhớ giọng nói, tiếng cười của anh. Tôi hết thuốc chữa rồi.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Hôm nay thầy giáo xã hội nói tôi giống thầy ấy, đều là người chỉ yêu thích người đồng giới. Ổng nghĩ tôi là trẻ con không bằng. Tôi gấp đôi tuổi của ông đó. Có yêu người cùng giới cũng không phải là ông.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Tôi nhìn anh cùng cô gái khác mà khó chịu. Tôi biết tôi đã hết thuốc chữa từ lâu rồi. Không thể tin trong mộng tôi cũng muốn làm với anh.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Hãy cứ để tôi nhận mọi tội lỗi, chỉ cần như vậy là được rồi. Dù biết chúng tôi không thể bên nhau nhưng tôi vẫn không thể ngăn cản trái tim mình. Tôi biết tôi ích kỷ, tôi chỉ nghĩ tới bản thân mình. Nhưng rời xa anh là điều tốt nhất. Chúng tôi đã chạm tới luân thường đạo lý, nếu để người đời biết được sẽ là sự sỉ vả, nếu là tôi, tôi chấp nhận. Nhưng tôi không muốn anh cũng bị người đời sỉ vả.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Sau bảy năm, tôi gặp lại anh. Anh chững chạc và đầy lôi cuốn. Suốt bảy năm tôi chưa từng một ngày không nhớ anh. Nhìn sự căm thù trong mắt anh khiến tôi đau sót. Dù chịu hành hạ của anh, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Anh nói chúng tôi không phải là anh em ruột. Hôm nay thăm mộ tôi đã gặp người cha ruột của mình. Nhìn ông tôi cảm nhận trong bảy năm qua anh cũng đau khổ như người đàn ông trước mặt này. Không thể tin trên đời này tình yêu vẫn còn. Tôi cảm thấy may mắn đời này có anh.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Chúng tôi lại có thêm một em bé. Tôi thấy cha tôi và anh cãi nhau chỉ vì đứa bé họ Tử hay họ Lăng mà buồn cười. Ừm, đang viết đến đây lại thèm ăn phở là sao, tôi đi kiếm bát phở ăn đây.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Tôi đã quay trở lại, nhưng không phải là Tử Huyên mà là Trần Tư Huyền. Điều này thật khó giải thích. Sống một đời 25 năm trong hình dạng là con trai, giờ trở lại là con gái rồi bước chân vào ngôi nhà với tư cách bảo mẫu của chính hai đứa con mình làm tôi cảm thán.
Tôi không ngờ anh lại ghét tôi như vậy? Nếu trước kia anh yêu thương Tử Huyên tôi bao nhiêu thì giờ anh đối xử với Trần Tư Huyền tôi tồi tệ bấy nhiêu. Tôi biết anh vẫn không tin tôi, nghĩ tôi là gián điệp nên đề phòng tôi kỹ lưỡng. Nhưng có cần thiết áp chế mọi tự do của tôi hay không? Đi đâu cũng có người theo dõi thật khiến tôi khổ sở.
Hôm nay tôi gặp lại Diêu Kha, cậu ấy đã chững chạc hơn xưa. Chúng tôi nói về hai đứa nhỏ Tuyên Nhi và Lăng Nhi. Sau đó tôi lại gặp Tuấn Bình, anh ta lại có một cậu bé đi bên cạnh. Không biết người đàn ông tra công này đã hại bao nhiêu đời em trai. Nhưng đó là việc của họ, tôi không thể ngăn cản.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Hôm nay là ngày vui của chúng tôi. Cuối cùng tôi với anh cũng chính thức ở bên nhau. Một đời người sẽ luôn bên nhau.”
“Em có chắc từ giờ không viết nhật ký nữa không?” Tử Linh ôm eo Tư Huyền và nói.
“Em không viết nữa.” Tư Huyền mặc anh đang vuốt ve mình mà đóng notebook lại.
“Nếu không có những dòng nhật ký của em. Anh sẽ không hề biết sự thật về em” Tử Linh hôn trán Tư Huyền và nói. “Dù em là Tử Huyên hay Trần Tư Huyền, người anh yêu vẫn mãi là em.” Tử Linh tiến đến hôn môi Tư Huyền. Sau một nụ hôn sau, Tử Linh nhìn cô gái động tình dưới thân mà mỉm cười.
“Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng. Chúng ta không nên bỏ lỡ thời khắc này.”
Ánh đèn chiếu lên cơ thể hai người đang quấn quýt bên nhau. “Lâu rồi anh không vào nơi đây. Anh muốn”.
Tư Huyền trợn trắng mắt nhìn Tử Linh đang vuốt ve cặp mông mình. “Anh biến đi.”
Tử Linh nắm bàn chân của Tư Huyền, “Em định mưu sát chồng sao?” Tử Linh thấy Tư Huyền giận dữ thì thân thể ép cả người Tư Huyền. “Người ta bảo dù nam hay nữ, làm ở nơi đó đều rất sảng khoái. Em không muốn cảm giác ngày xưa sao?”
“Khốn kiếp”. Tư Huyền cảm thấy có lẽ mình nghĩ quá thấp về con người Tử Linh rồi. “Biến thái. Anh biến đi.”
“Ha Ha. Anh không biến đi, anh còn muốn khiến em hạnh phúc.” Sau đó là bóng tối và tiếng rên rỉ và va chạm trong bóng đêm của hai con người.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Có lẽ trên đời này thật sự có những điều kỳ lạ. Và tôi là một người may mắn gặp được điều kỳ lạ?
Tôi cứu một đứa nhỏ và tỉnh lại là một đứa bé sơ sinh. Gia đình đời trước có hai anh trai và mẹ yêu thương tôi. Đời này tôi cũng có cha mẹ yêu thương và anh trai đáng yêu.
Hôm nay tôi được anh trai đáng yêu của tôi tặng một chiếc notebook. Cha mẹ và anh tôi nghĩ tôi dùng để nghe nhạc thiếu nhi. Nhưng tôi lại sử dụng nó để làm quyển nhật ký.
Thật hạnh phúc khi có một gia đình thương yêu mình. Nhưng tôi lại nhớ tới mẹ tôi. Không biết sau khi tôi ra đi, mẹ tôi đau khổ như thế nào? Tôi là đứa nhỏ không tốt.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Hôm nay, tôi đi bệnh viện tiêm chủng, ở bệnh viện tôi gặp một người phụ nữ đang đau khổ bị một người đàn ông kéo vào phòng phụ sản. Tôi nghe những người xung quanh nói người đàn ông đó muốn người tình phá thai.
Tôi lặng người nhìn vào nơi đó, nơi có cánh cửa phòng phẫu thuật. Đời trước tôi cũng yêu nhầm, cũng chót có đứa nhỏ. Nhưng tôi không có dũng khí giữ lại đứa bé mà từ bỏ đó đi. Tôi yêu đuối và vô cảm hơn người phụ nữ vừa rồi.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Hôm nay là ngày anh trai tốt nghiệp cấp 2, nhìn anh đẹp trai đứng nổi bật nhất trong lớp không hiểu sao khiến trái tim tôi thổn thức. Thế này là thế nào, từ bao giờ tôi trở thành kẻ mê trai như vậy cơ chứ?
Ngày x tháng x năm xxxx:
Hôm nay anh trai tôi thật kỳ lạ, anh ấy bảo từ giờ anh ấy không ngủ với tôi nữa, từ khi ba tuổi đến nay, anh đều bám riết không chịu về phòng mình ngủ, vậy mà anh lại bỏ tôi lúc này. Tôi cảm thấy khó chịu, tôi biết anh đang tuổi dậy thì, anh sẽ có bạn gái và rồi sau này sẽ kết hôn. Nhưng sao tôi thấy khó chịu như vậy?
Ngày x tháng x năm xxxx:
Tôi nhìn anh bước lên máy bay mà buồn bã. Tôi biết anh đi du học là vì tương lai của anh. Nhưng nghĩ tới anh rời đi tôi lại khó chịu. Tôi biết tình cảm của mình cần phải chấm dứt, anh đi du học là điều tốt nhất để tôi quên anh.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Nghe lời anh gọi điện thoại mà lòng tôi run run. Tôi nhớ anh, nhớ giọng nói, tiếng cười của anh. Tôi hết thuốc chữa rồi.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Hôm nay thầy giáo xã hội nói tôi giống thầy ấy, đều là người chỉ yêu thích người đồng giới. Ổng nghĩ tôi là trẻ con không bằng. Tôi gấp đôi tuổi của ông đó. Có yêu người cùng giới cũng không phải là ông.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Tôi nhìn anh cùng cô gái khác mà khó chịu. Tôi biết tôi đã hết thuốc chữa từ lâu rồi. Không thể tin trong mộng tôi cũng muốn làm với anh.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Hãy cứ để tôi nhận mọi tội lỗi, chỉ cần như vậy là được rồi. Dù biết chúng tôi không thể bên nhau nhưng tôi vẫn không thể ngăn cản trái tim mình. Tôi biết tôi ích kỷ, tôi chỉ nghĩ tới bản thân mình. Nhưng rời xa anh là điều tốt nhất. Chúng tôi đã chạm tới luân thường đạo lý, nếu để người đời biết được sẽ là sự sỉ vả, nếu là tôi, tôi chấp nhận. Nhưng tôi không muốn anh cũng bị người đời sỉ vả.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Sau bảy năm, tôi gặp lại anh. Anh chững chạc và đầy lôi cuốn. Suốt bảy năm tôi chưa từng một ngày không nhớ anh. Nhìn sự căm thù trong mắt anh khiến tôi đau sót. Dù chịu hành hạ của anh, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Anh nói chúng tôi không phải là anh em ruột. Hôm nay thăm mộ tôi đã gặp người cha ruột của mình. Nhìn ông tôi cảm nhận trong bảy năm qua anh cũng đau khổ như người đàn ông trước mặt này. Không thể tin trên đời này tình yêu vẫn còn. Tôi cảm thấy may mắn đời này có anh.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Chúng tôi lại có thêm một em bé. Tôi thấy cha tôi và anh cãi nhau chỉ vì đứa bé họ Tử hay họ Lăng mà buồn cười. Ừm, đang viết đến đây lại thèm ăn phở là sao, tôi đi kiếm bát phở ăn đây.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Tôi đã quay trở lại, nhưng không phải là Tử Huyên mà là Trần Tư Huyền. Điều này thật khó giải thích. Sống một đời 25 năm trong hình dạng là con trai, giờ trở lại là con gái rồi bước chân vào ngôi nhà với tư cách bảo mẫu của chính hai đứa con mình làm tôi cảm thán.
Tôi không ngờ anh lại ghét tôi như vậy? Nếu trước kia anh yêu thương Tử Huyên tôi bao nhiêu thì giờ anh đối xử với Trần Tư Huyền tôi tồi tệ bấy nhiêu. Tôi biết anh vẫn không tin tôi, nghĩ tôi là gián điệp nên đề phòng tôi kỹ lưỡng. Nhưng có cần thiết áp chế mọi tự do của tôi hay không? Đi đâu cũng có người theo dõi thật khiến tôi khổ sở.
Hôm nay tôi gặp lại Diêu Kha, cậu ấy đã chững chạc hơn xưa. Chúng tôi nói về hai đứa nhỏ Tuyên Nhi và Lăng Nhi. Sau đó tôi lại gặp Tuấn Bình, anh ta lại có một cậu bé đi bên cạnh. Không biết người đàn ông tra công này đã hại bao nhiêu đời em trai. Nhưng đó là việc của họ, tôi không thể ngăn cản.
Ngày x tháng x năm xxxx:
Hôm nay là ngày vui của chúng tôi. Cuối cùng tôi với anh cũng chính thức ở bên nhau. Một đời người sẽ luôn bên nhau.”
“Em có chắc từ giờ không viết nhật ký nữa không?” Tử Linh ôm eo Tư Huyền và nói.
“Em không viết nữa.” Tư Huyền mặc anh đang vuốt ve mình mà đóng notebook lại.
“Nếu không có những dòng nhật ký của em. Anh sẽ không hề biết sự thật về em” Tử Linh hôn trán Tư Huyền và nói. “Dù em là Tử Huyên hay Trần Tư Huyền, người anh yêu vẫn mãi là em.” Tử Linh tiến đến hôn môi Tư Huyền. Sau một nụ hôn sau, Tử Linh nhìn cô gái động tình dưới thân mà mỉm cười.
“Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng. Chúng ta không nên bỏ lỡ thời khắc này.”
Ánh đèn chiếu lên cơ thể hai người đang quấn quýt bên nhau. “Lâu rồi anh không vào nơi đây. Anh muốn”.
Tư Huyền trợn trắng mắt nhìn Tử Linh đang vuốt ve cặp mông mình. “Anh biến đi.”
Tử Linh nắm bàn chân của Tư Huyền, “Em định mưu sát chồng sao?” Tử Linh thấy Tư Huyền giận dữ thì thân thể ép cả người Tư Huyền. “Người ta bảo dù nam hay nữ, làm ở nơi đó đều rất sảng khoái. Em không muốn cảm giác ngày xưa sao?”
“Khốn kiếp”. Tư Huyền cảm thấy có lẽ mình nghĩ quá thấp về con người Tử Linh rồi. “Biến thái. Anh biến đi.”
“Ha Ha. Anh không biến đi, anh còn muốn khiến em hạnh phúc.” Sau đó là bóng tối và tiếng rên rỉ và va chạm trong bóng đêm của hai con người.
/30
|