Đặc biệt là nàng ta và Khổng Quý phi đều cố tình dung túng Trầm Thiên Thiên, để cho Trầm Thiên Thiên làm nền tôn hình tượng của mình lên, quả nhiên ở trong Huyền Vũ Viện phần lớn đệ tử đều có ấn tượng tốt với vị Như Tuyết công chúa này.
Nhìn thấy nàng ta hơi nhíu mi, bày ra dáng vẻ như thể "yêu nước thương dân", người qua đường vốn đầy đồng tình lại càng thêm mến, tiếp đó độ hảo cảm đối với Trầm Vi Ngưng nhanh chóng giảm xuống.
Nhưng mà một Viêm Như Tuyết dung mạo diễm lệ, lại giả bộ thành bạch liên hoa, còn là ở trước mặt Trầm Vi Ngưng, tự nhiên có một loại cảm giác mâu thuẫn.
Loại khí chất thanh tuyệt như hoa sen chân chính, hẳn là giống như Trầm Vi Ngưng mới đúng, nàng không cần cố ý nhíu mày, không cần ra vẻ nhu nhược cũng đã khiến người khác cảm thấy nàng ấy nói gì cũng đúng.
Một ánh mắt đảo qua rất nhẹ cũng đủ khiến cho người ta muốn vì nàng mà không màng tất cả, dù cho là phải dấn thân vào địa ngục, trở thành ác ma.
So với nàng, tư thái của Viêm Như Tuyết lại có vẻ kệch cỡm, khiến cho người ta chán ghét.
Nàng ta vẫn luôn ngăn cản Trầm Vi Ngưng, nói nhảm nhí lòng vòng một hồi, mà Trầm Vi Ngưng cũng đã nói tha thứ cho Trầm Thiên Thiên rồi, còn muốn như thế nào nữa chứ?
Trầm Thiên Thiên trước kia làm ác nhiều như vậy, chèn ép Trầm Vi Ngưng đủ đường, Trầm Vi Ngưng cũng có thể tha thứ cho nàng ta, khí độ như thế không hổ là cao thủ chân chính!
Thực ra kẻ không có khí độ gì hết phải là Viêm Như Tuyết mới đúng!
Nàng ta với Trầm Thiên Thiên là chị em họ, quả nhiên tính cách cũng tương tự nhau.
"Trầm Thiên Thiên là gieo gió gặt bão, cho dù quỳ chết trước đại điện Huyền Vũ Viện cũng không đáng tha thứ." Không biết là ai nói một câu bâng quơ như vậy.
Sau đó cũng có không ít người ủng hộ theo, bắt đầu sôi nổi bàn tán.
"Đúng đúng, trước đây ả ta vu oan cho Vi Ngưng các hạ đánh người, còn làm giả chứng cứ, tâm tư, thủ đoạn ác độc như vậy nếu mà là ta thì ta tuyệt đối không sẽ tha thứ cho ả ta!"
"Số chuyện ác cô ta làm nhiều đến mức không đếm được kia! Vi Ngưng các hạ thế mà có thể tha thứ cho cô ta, thật là khiến người ta bội phục mà!"
..................
Viêm Như Tuyết ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được kế mình vẫn hay dùng sẽ thất bại thảm hại như vậy!
Những kẻ này trước đây đều rất ủng hộ nàng ta, nàng ta nói gì cũng cho là đúng, nhưng, nhưng mà tự nhiên giờ bị làm sao vậy?
Trầm Vi Ngưng lấy đâu ra sức kêu gọi lớn như thế?
Viêm Như Tuyết trong lòng nóng như lửa đốt lại không dám thể hiện ra ngoài, rất sợ hình tượng ưu nhã cao quý mình dày công duy trì từ nhỏ đến giờ bị sụp đổ.
"Vi Ngưng các hạ, ta cũng không có ác ý, xin cô tin tưởng ta, ta chỉ là quá mềm lòng, thấy Thiên Thiên dập muốn bể đầu nên không đành lòng mà thôi." Viêm Như Tuyết vội vàng biện hộ.
Thật biết gió chiều nào theo chiều ấy.
Trầm Vi Ngưng vẫn lạnh giọng như cũ: "Ngươi có mang ác ý hay không thì tự trong lòng ngươi hiểu rõ, tại sao ta phải tin tưởng?"
Mộ Dung Kim Sanh không nhịn được, bật cười một tiếng.
Thật lòng mà nói, hắn cũng không thích Viêm Như Tuyết, đại khái là tính hắn tương đối đơn thuần đi, người đơn thuần khi nhìn vào vấn đề luôn sâu sắc hơn người phức tạp.
Hắn cảm thấy một người có tốt hay không, không phải xem lớp ngụy trang bên ngoài của kẻ đó mà hoàn toàn bằng cảm giác.
Hắn trời sinh đơn thuần, dĩ nhiên trời sinh rất phản cảm những người đã tà ác từ trong xương cốt.
Đối với Viêm Như Tuyết, hắn đúng là có cảm giác này, không sao thích nổi.
Bị Mộ Dung Kim Sanh cười như vậy, những người khác lúc này mới phản ứng lại, cảm thấy Viêm Như Tuyết càng nói càng thêm làm bộ, không có chút thành ý nào cả!
Sắc mặt Viêm Như Tuyết có chút trắng bệch, trong lòng tức giận nhưng lại không dám phát tiết ở đây.
"Đương nhiên rồi, Vi Ngưng các hạ sau này dễ biết, ta tuyệt đối không có ác ý với cô, ta rất muốn kết bạn với cô." Viêm Như Tuyết nhẫn nại nói, Khổng Quý phi đã dặn dò nàng ta rằng bằng bất cứ giá nào cũng phải mượn sức Trầm Vi Ngưng.
Nhìn thấy nàng ta hơi nhíu mi, bày ra dáng vẻ như thể "yêu nước thương dân", người qua đường vốn đầy đồng tình lại càng thêm mến, tiếp đó độ hảo cảm đối với Trầm Vi Ngưng nhanh chóng giảm xuống.
Nhưng mà một Viêm Như Tuyết dung mạo diễm lệ, lại giả bộ thành bạch liên hoa, còn là ở trước mặt Trầm Vi Ngưng, tự nhiên có một loại cảm giác mâu thuẫn.
Loại khí chất thanh tuyệt như hoa sen chân chính, hẳn là giống như Trầm Vi Ngưng mới đúng, nàng không cần cố ý nhíu mày, không cần ra vẻ nhu nhược cũng đã khiến người khác cảm thấy nàng ấy nói gì cũng đúng.
Một ánh mắt đảo qua rất nhẹ cũng đủ khiến cho người ta muốn vì nàng mà không màng tất cả, dù cho là phải dấn thân vào địa ngục, trở thành ác ma.
So với nàng, tư thái của Viêm Như Tuyết lại có vẻ kệch cỡm, khiến cho người ta chán ghét.
Nàng ta vẫn luôn ngăn cản Trầm Vi Ngưng, nói nhảm nhí lòng vòng một hồi, mà Trầm Vi Ngưng cũng đã nói tha thứ cho Trầm Thiên Thiên rồi, còn muốn như thế nào nữa chứ?
Trầm Thiên Thiên trước kia làm ác nhiều như vậy, chèn ép Trầm Vi Ngưng đủ đường, Trầm Vi Ngưng cũng có thể tha thứ cho nàng ta, khí độ như thế không hổ là cao thủ chân chính!
Thực ra kẻ không có khí độ gì hết phải là Viêm Như Tuyết mới đúng!
Nàng ta với Trầm Thiên Thiên là chị em họ, quả nhiên tính cách cũng tương tự nhau.
"Trầm Thiên Thiên là gieo gió gặt bão, cho dù quỳ chết trước đại điện Huyền Vũ Viện cũng không đáng tha thứ." Không biết là ai nói một câu bâng quơ như vậy.
Sau đó cũng có không ít người ủng hộ theo, bắt đầu sôi nổi bàn tán.
"Đúng đúng, trước đây ả ta vu oan cho Vi Ngưng các hạ đánh người, còn làm giả chứng cứ, tâm tư, thủ đoạn ác độc như vậy nếu mà là ta thì ta tuyệt đối không sẽ tha thứ cho ả ta!"
"Số chuyện ác cô ta làm nhiều đến mức không đếm được kia! Vi Ngưng các hạ thế mà có thể tha thứ cho cô ta, thật là khiến người ta bội phục mà!"
..................
Viêm Như Tuyết ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được kế mình vẫn hay dùng sẽ thất bại thảm hại như vậy!
Những kẻ này trước đây đều rất ủng hộ nàng ta, nàng ta nói gì cũng cho là đúng, nhưng, nhưng mà tự nhiên giờ bị làm sao vậy?
Trầm Vi Ngưng lấy đâu ra sức kêu gọi lớn như thế?
Viêm Như Tuyết trong lòng nóng như lửa đốt lại không dám thể hiện ra ngoài, rất sợ hình tượng ưu nhã cao quý mình dày công duy trì từ nhỏ đến giờ bị sụp đổ.
"Vi Ngưng các hạ, ta cũng không có ác ý, xin cô tin tưởng ta, ta chỉ là quá mềm lòng, thấy Thiên Thiên dập muốn bể đầu nên không đành lòng mà thôi." Viêm Như Tuyết vội vàng biện hộ.
Thật biết gió chiều nào theo chiều ấy.
Trầm Vi Ngưng vẫn lạnh giọng như cũ: "Ngươi có mang ác ý hay không thì tự trong lòng ngươi hiểu rõ, tại sao ta phải tin tưởng?"
Mộ Dung Kim Sanh không nhịn được, bật cười một tiếng.
Thật lòng mà nói, hắn cũng không thích Viêm Như Tuyết, đại khái là tính hắn tương đối đơn thuần đi, người đơn thuần khi nhìn vào vấn đề luôn sâu sắc hơn người phức tạp.
Hắn cảm thấy một người có tốt hay không, không phải xem lớp ngụy trang bên ngoài của kẻ đó mà hoàn toàn bằng cảm giác.
Hắn trời sinh đơn thuần, dĩ nhiên trời sinh rất phản cảm những người đã tà ác từ trong xương cốt.
Đối với Viêm Như Tuyết, hắn đúng là có cảm giác này, không sao thích nổi.
Bị Mộ Dung Kim Sanh cười như vậy, những người khác lúc này mới phản ứng lại, cảm thấy Viêm Như Tuyết càng nói càng thêm làm bộ, không có chút thành ý nào cả!
Sắc mặt Viêm Như Tuyết có chút trắng bệch, trong lòng tức giận nhưng lại không dám phát tiết ở đây.
"Đương nhiên rồi, Vi Ngưng các hạ sau này dễ biết, ta tuyệt đối không có ác ý với cô, ta rất muốn kết bạn với cô." Viêm Như Tuyết nhẫn nại nói, Khổng Quý phi đã dặn dò nàng ta rằng bằng bất cứ giá nào cũng phải mượn sức Trầm Vi Ngưng.
/56
|