Một giây mặc niệm cho IQ của hắn......
"Ta, ta......" Gương mặt nhỏ trắng trẻo của Mộ Dung Kim Sanh đỏ bừng, lắp bắp nói không ra lời, hồi hộp phát khóc, hai bên hốc mắt hồng hồng.
Thật là một thiếu niên khiến người khác không nhịn được thương tiếc, còn là một bé thụ đáng yêu nữa.
Trầm Vi Ngưng lại không tức giận, thiếu niên nghĩ sao nói vậy ngược lại khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Mộ Dung Kim Sanh từng giúp đỡ nàng, nàng nhất định sẽ báo đáp lại hắn, cho nên trước đây nàng đã nghĩ rằng, nếu Mộ Dung Kim Sanh đại biểu cho Mộ Dung gia hoặc là Trạch Vương tới để mượn sức nàng, nàng cũng sẽ không cự tuyệt một cách dứt khoát.
Hoặc ít nhiều sẽ cho đối phương một vài chỗ tốt, trả ơn rồi, sau đó nợ nần thanh toán xong hết, không nợ nhau gì cả.
"Chẳng lẽ không có phân phó của cha ngươi và Trạch Vương thì ngươi không muốn làm bằng hữu với ta?"
Thanh âm Trầm Vi Ngưng lười biếng mềm mại, như là một chiếc lông chim tinh tế khẽ trêu chọc trái tim của Mộ Dung Kim Sanh một chút.
"Không phải!" Mộ Dung Kim Sanh lập tức lắc đầu, kích động đến mức gương mặt đỏ hơn, "Ta, ta cũng muốn làm bằng hữu với cô, chỉ là sợ cô ghét bỏ ta......"
Trầm Vi Ngưng nhịn xuống loại xúc động muốn chà đạp hắn, nói: "Có thể trở thành bằng hữu của Mộ Dung tiểu thiếu gia, rất vinh hạnh."
Mộ Dung Kim Sanh có hơi không dám tin mà nhìn nàng, nàng ấy vừa mới nói rằng nàng là bằng hữu của hắn?
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, Mộ Dung tiểu thiếu gia có chút lâng lâng trong người.
"Đằng trước có chuyện gì vậy?"
Trầm Vi Ngưng giơ tay ngón tay chỉ về phía đám đông vây quanh trước Huyền Vũ Viện.
Mộ Dung Kim Sanh từ trong cảm giác hưng phấn hoàn hồn trở lại, cười ngọt ngào: "Chỗ kia sao, là Trầm Thiên Thiên tới đây, hôm nay nàng ta đi từ Xương Minh Hầu phủ tới đây ba quỳ chín lạy mà."
Trầm Vi Ngưng không bất ngờ chút nào, trên đại lục này, vì tranh đoạt cường giả mà những kẻ đó có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Xương Minh Hầu lại là một kẻ đặt lợi ích trên hàng đầu, vì muốn lấy lòng nàng mà có thể không chút do dự hy sinh đứa con gái lão yêu thương từ nhỏ đến giờ.
"Vi Ngưng các hạ, mau chân đến xem không?"
Tuy rằng nàng nói bọn họ là bạn bè nhưng ngữ khí nói chuyện của Mộ Dung Kim Sanh đối với nàng vẫn cung cung kính kính như trước.
"Không muốn xem." Có phải Xương Minh Hầu Thẩm Đình tự tới đâu, có gì hay ho mà xem?
Nàng đang chuẩn bị đi thì bỗng có người phát hiện ra nàng, vội vội vàng vàng nói: "Đại tiểu thư, ngài cuối cùng cũng ra rồi, chúng ta đều biết ngài tâm địa thiện lương, nhất định cũng sẽ không nỡ nhìn Nhị tiểu thư đáng thương như vậy."
Thật đúng là biết ăn nói, nhưng mà, ai là Đại tiểu thư nhà họ chứ?
Trầm Vi Ngưng vẫn không để ý tới, bước chân không dừng lại.
Người nói chuyện chính là một tiểu nha hoàn, vừa nôn vừa giận, ả Trầm Vi Ngưng này trước đây hèn mọn bao nhiêu, trước mặt nha hoàn như nàng ta cũng phải thật cẩn thận, vậy mà giờ làm lơ nàng, nhưng nàng ta lại không có cách nào khác cả!
Ngay cả Thiên Thiên tiểu thư cũng phải đến ba quỳ chín lạy tạ tội, một nha hoàn nho nhỏ như nàng ta sao có thể dám đắc tội?
"Vi Ngưng các hạ, xin dừng bước."
Nha hoàn nọ đang nôn nóng thì một thiếu nữ vận áo bào trắng của Huyền Vũ Viện đi ra từ trong đám đông.
- -
Các vị đoán xem cô "lương" mới vừa online đó là ai đây? Tên chương ta không sửa được nữa rồi, thật muốn cho Trạm Trạm hôm nay tới liền a! Dù sao hắn rất được yêu thích mà! Địa vị của Vô Cực sắp sửa bị uy hiếp, xin hãy cẩn thận!
Vô Cực:...... Nói tiếng người đi, chuyên tâm làm người được không? Ngươi chính là cha của ta!
Lộ Phi: Cũng đâu phải là lần đầu tiên ta "hố" nhi tử đâu......
Thanh Trạm: Ta đây...... Có cơ hội hưởng thụ đãi ngộ của Mộ hoàng thúc* không?
Lộ Phi: Con đoán xem? Mau hấp phấn** thay bổn Đại vương cho tốt đi a!
Thanh Trạm: Ta sẽ nỗ lực, dù sao ngài vĩnh viễn không thể trông cậy vào nam chính hấp phấn.
Lộ Phi: Con hiểu ta!
Vô Cực: *phẫn* (╯‵□′)╯︵┻━┻
[Chú thích:
*Trong "Phượng Vũ Giang Sơn: Hỏa bạo lang phi quá yêu nghiệt", Trầm Vi Ngưng bị trúng cái loại thuốc... khụ, chính là cái loại thuốc khó thể miêu tả kia, nam phụ - Mộ hoàng thúc (Mộ Tử Hàn) chính là cái vị được "chiếm tiện nghi", CMN. Thứ cho bổn cô nương văng bậy, vì lão Lộ Phi kia thật sự là vô sỉ mà. Nếu các vị tưởng tượng ra cảnh nam chính sờ sờ ở đó, mà nữ chính lại XXOO với nam phụ, còn đòi "ở trên" nữa thì... Hiểu tâm trạng của tui mà. Thật muốn xách đao đi hỏi tội tác giả (╯‵□′)╯
**Hấp phấn: gia tăng nhân khí (độ nổi tiếng), độ hot, fan,..]
"Ta, ta......" Gương mặt nhỏ trắng trẻo của Mộ Dung Kim Sanh đỏ bừng, lắp bắp nói không ra lời, hồi hộp phát khóc, hai bên hốc mắt hồng hồng.
Thật là một thiếu niên khiến người khác không nhịn được thương tiếc, còn là một bé thụ đáng yêu nữa.
Trầm Vi Ngưng lại không tức giận, thiếu niên nghĩ sao nói vậy ngược lại khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Mộ Dung Kim Sanh từng giúp đỡ nàng, nàng nhất định sẽ báo đáp lại hắn, cho nên trước đây nàng đã nghĩ rằng, nếu Mộ Dung Kim Sanh đại biểu cho Mộ Dung gia hoặc là Trạch Vương tới để mượn sức nàng, nàng cũng sẽ không cự tuyệt một cách dứt khoát.
Hoặc ít nhiều sẽ cho đối phương một vài chỗ tốt, trả ơn rồi, sau đó nợ nần thanh toán xong hết, không nợ nhau gì cả.
"Chẳng lẽ không có phân phó của cha ngươi và Trạch Vương thì ngươi không muốn làm bằng hữu với ta?"
Thanh âm Trầm Vi Ngưng lười biếng mềm mại, như là một chiếc lông chim tinh tế khẽ trêu chọc trái tim của Mộ Dung Kim Sanh một chút.
"Không phải!" Mộ Dung Kim Sanh lập tức lắc đầu, kích động đến mức gương mặt đỏ hơn, "Ta, ta cũng muốn làm bằng hữu với cô, chỉ là sợ cô ghét bỏ ta......"
Trầm Vi Ngưng nhịn xuống loại xúc động muốn chà đạp hắn, nói: "Có thể trở thành bằng hữu của Mộ Dung tiểu thiếu gia, rất vinh hạnh."
Mộ Dung Kim Sanh có hơi không dám tin mà nhìn nàng, nàng ấy vừa mới nói rằng nàng là bằng hữu của hắn?
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, Mộ Dung tiểu thiếu gia có chút lâng lâng trong người.
"Đằng trước có chuyện gì vậy?"
Trầm Vi Ngưng giơ tay ngón tay chỉ về phía đám đông vây quanh trước Huyền Vũ Viện.
Mộ Dung Kim Sanh từ trong cảm giác hưng phấn hoàn hồn trở lại, cười ngọt ngào: "Chỗ kia sao, là Trầm Thiên Thiên tới đây, hôm nay nàng ta đi từ Xương Minh Hầu phủ tới đây ba quỳ chín lạy mà."
Trầm Vi Ngưng không bất ngờ chút nào, trên đại lục này, vì tranh đoạt cường giả mà những kẻ đó có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Xương Minh Hầu lại là một kẻ đặt lợi ích trên hàng đầu, vì muốn lấy lòng nàng mà có thể không chút do dự hy sinh đứa con gái lão yêu thương từ nhỏ đến giờ.
"Vi Ngưng các hạ, mau chân đến xem không?"
Tuy rằng nàng nói bọn họ là bạn bè nhưng ngữ khí nói chuyện của Mộ Dung Kim Sanh đối với nàng vẫn cung cung kính kính như trước.
"Không muốn xem." Có phải Xương Minh Hầu Thẩm Đình tự tới đâu, có gì hay ho mà xem?
Nàng đang chuẩn bị đi thì bỗng có người phát hiện ra nàng, vội vội vàng vàng nói: "Đại tiểu thư, ngài cuối cùng cũng ra rồi, chúng ta đều biết ngài tâm địa thiện lương, nhất định cũng sẽ không nỡ nhìn Nhị tiểu thư đáng thương như vậy."
Thật đúng là biết ăn nói, nhưng mà, ai là Đại tiểu thư nhà họ chứ?
Trầm Vi Ngưng vẫn không để ý tới, bước chân không dừng lại.
Người nói chuyện chính là một tiểu nha hoàn, vừa nôn vừa giận, ả Trầm Vi Ngưng này trước đây hèn mọn bao nhiêu, trước mặt nha hoàn như nàng ta cũng phải thật cẩn thận, vậy mà giờ làm lơ nàng, nhưng nàng ta lại không có cách nào khác cả!
Ngay cả Thiên Thiên tiểu thư cũng phải đến ba quỳ chín lạy tạ tội, một nha hoàn nho nhỏ như nàng ta sao có thể dám đắc tội?
"Vi Ngưng các hạ, xin dừng bước."
Nha hoàn nọ đang nôn nóng thì một thiếu nữ vận áo bào trắng của Huyền Vũ Viện đi ra từ trong đám đông.
- -
Các vị đoán xem cô "lương" mới vừa online đó là ai đây? Tên chương ta không sửa được nữa rồi, thật muốn cho Trạm Trạm hôm nay tới liền a! Dù sao hắn rất được yêu thích mà! Địa vị của Vô Cực sắp sửa bị uy hiếp, xin hãy cẩn thận!
Vô Cực:...... Nói tiếng người đi, chuyên tâm làm người được không? Ngươi chính là cha của ta!
Lộ Phi: Cũng đâu phải là lần đầu tiên ta "hố" nhi tử đâu......
Thanh Trạm: Ta đây...... Có cơ hội hưởng thụ đãi ngộ của Mộ hoàng thúc* không?
Lộ Phi: Con đoán xem? Mau hấp phấn** thay bổn Đại vương cho tốt đi a!
Thanh Trạm: Ta sẽ nỗ lực, dù sao ngài vĩnh viễn không thể trông cậy vào nam chính hấp phấn.
Lộ Phi: Con hiểu ta!
Vô Cực: *phẫn* (╯‵□′)╯︵┻━┻
[Chú thích:
*Trong "Phượng Vũ Giang Sơn: Hỏa bạo lang phi quá yêu nghiệt", Trầm Vi Ngưng bị trúng cái loại thuốc... khụ, chính là cái loại thuốc khó thể miêu tả kia, nam phụ - Mộ hoàng thúc (Mộ Tử Hàn) chính là cái vị được "chiếm tiện nghi", CMN. Thứ cho bổn cô nương văng bậy, vì lão Lộ Phi kia thật sự là vô sỉ mà. Nếu các vị tưởng tượng ra cảnh nam chính sờ sờ ở đó, mà nữ chính lại XXOO với nam phụ, còn đòi "ở trên" nữa thì... Hiểu tâm trạng của tui mà. Thật muốn xách đao đi hỏi tội tác giả (╯‵□′)╯
**Hấp phấn: gia tăng nhân khí (độ nổi tiếng), độ hot, fan,..]
/56
|