Trầm Vi Ngưng nói cực kỳ bình đạm, tình cảm cha con với Xương Minh Hầu? Xin lỗi, nàng không có!
Trầm gia mang Trầm Vi Ngưng từ nông thôn lên, vốn dĩ là muốn nàng làm kẻ chết thay cho Trầm Thiên Thiên, gả cho phế Thái Tử, từng có một chút thân tình cha con nào không?
Nàng không phải Thánh mẫu, huống chi nàng cũng không phải Trầm Vi Ngưng thật.
Cho nên xin lỗi, tha thứ cho Trầm gia là việc của Thượng đế, mà nàng chỉ phụ trách đưa bọn họ đi gặp Thượng đế mà thôi.
Xương Minh Hầu trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng do tình thế cấp bách bèn bảo: Được, coi như là trước đây phụ thân sai, bây giờ con đừng quấy nữa.
Người ầm ĩ rõ ràng không phải ta. Trầm Vi Ngưng nhẹ giọng đáp.
Thanh âm mềm mại thiếu nữ phảng phất như một cây châm tinh tế chọc lên người những kẻ ở đây.
Nhất là Viêm Diệc Trạch, hắn cảm thấy trong lòng đau xót, liền nói: Lúc đó Trầm Vi Ngưng và Trầm Thiên Thiên quả thật có ước định, bổn vương đích thân làm chứng cứ cho hai người họ.
Trước đây làm mất lòng Trầm Vi Ngưng quá nhiều, giờ để có thể vãn hồi hình tượng thì tất nhiên không được bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Chỉ hy vọng nàng ấy có thể không so đo hiềm khích trước đây, một thiên tài mười lăm tuổi linh mạch cấp mười sáu, nói gì thì nói cũng phải lôi kéo về phe mình đã.
Sau khi hắn nói xong liền vội vàng nhìn về phía Trầm Vi Ngưng, thế nhưng người ở đằng sau lại chưa từng để ý đến hắn, khiến trong lòng hắn hết sức khó chịu!
Xương Minh Hầu lông mày nhảy dựng, hai hàm răng cắn chặt đau điếng!
Trạch Vương này, trước giờ vẫn luôn thiên vị Trầm gia, không phải hắn muốn làm con thừa tự dưới gối Khổng Quý Phi sao? Sao bây giờ tự nhiên lại hung hăng với Trầm gia?
Hắn đang thấy phiền hay là có tính toán khác?
Xương Minh Hầu tất nhiên là nghĩ cái đầu tiên, bởi vì trên người Trầm Vi Ngưng hoàn toàn không có cái gì đáng lợi dụng cả!
Nàng không quyền, không thế, không bối cảnh, không thiên phú!
Cái gì cũng không có!
Bất kể là ước định gì thì cũng không thể để người làm phụ thân như ta ba quỳ chín lạy thật với nó chứ, cho dù là ta đồng ý, nó nhận nổi sao? Đạo hiếu luân lý, nó muốn bị thiên lôi đánh sao? Xương Minh Hầu cười lạnh, đáp.
Dù có nói thế nào đi chăng nữa, hắn là phụ thân, Trầm Vi Ngưng là nữ nhi của hắn, hắn đều có thể gắt gao áp chế nàng trên mặt đạo đức!
Tư Mã viện trưởng nghe vậy lập tức hỏi: Trầm hầu gia, ngươi nói vậy là đã thừa nhận chứng cứ này của Trầm Thiên Thiên hoàn toàn là giả đúng không?
Không ngờ rằng Tư Mã viện trưởng vốn một mực thờ ơ lạnh nhạt... Xương Minh Hầu tức khắc sửng sốt, vội nói: Chuyện này...... Đây là trò đùa của hai đứa tỷ muội nó, không nên xem là thật!
Chứng cứ kia, Tư Mã viện trưởng cố tình nói kiểm tra cẩn thận, đương nhiên sẽ biết không phải là thật.
Hừ! Tư Mã viện trưởng cười lạnh, Một khi đã như vậy, có Trạch Vương làm chứng, đánh cược lúc đó của Vi Ngưng và Trầm Thiên Thiên hiển nhiên phải giữ lời, đã có gan đánh cược rồi thì nhận thua đi!
Sao ngay cả Tư Mã viện trưởng cũng bất chấp mà giúp Trầm Vi Ngưng!?
Xương Minh Hầu quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, hắn đường đường là một Hầu gia, phải ba quỳ chín lạy với đứa con do một nông phụ sinh ra?
Hắn gần như đã quên đứa con do một nông phụ sinh ra này cũng là con hắn!
Lúc này Xương Minh Hầu cũng mặc kệ có trở mặt với Huyền Vũ Viện hay không, nói: Tư Mã viện trưởng, Trầm mỗ chỉ quỳ trước quân vương, quỳ trước trời đất, tuyệt đối không quỳ trước đạo lý của một nha đầu!
Tư Mã viện trưởng cười lạnh đem bao giấy dầu trong tay ném xuống đất, viên đá nhỏ kia liền lăn đến bên chân Trầm Thiên Thiên.
Nàng ta cúi đầu nhìn, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, đây rõ ràng là chứng cứ, sao Tư Mã viện trưởng lại không nhìn thấy chứ?
Trầm Thiên Thiên, ngươi nguyện ý nhận thua cược chưa? Tư Mã viện trưởng hỏi.
Ta, ta không có thua! Trầm Thiên Thiên mạnh miệng như cũ.
Ngươi vẫn không biết mình thua ở điểm nào, thật là ngu không ai bằng. Tư Mã viện trưởng thất vọng lắc đầu.
Trầm gia mang Trầm Vi Ngưng từ nông thôn lên, vốn dĩ là muốn nàng làm kẻ chết thay cho Trầm Thiên Thiên, gả cho phế Thái Tử, từng có một chút thân tình cha con nào không?
Nàng không phải Thánh mẫu, huống chi nàng cũng không phải Trầm Vi Ngưng thật.
Cho nên xin lỗi, tha thứ cho Trầm gia là việc của Thượng đế, mà nàng chỉ phụ trách đưa bọn họ đi gặp Thượng đế mà thôi.
Xương Minh Hầu trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng do tình thế cấp bách bèn bảo: Được, coi như là trước đây phụ thân sai, bây giờ con đừng quấy nữa.
Người ầm ĩ rõ ràng không phải ta. Trầm Vi Ngưng nhẹ giọng đáp.
Thanh âm mềm mại thiếu nữ phảng phất như một cây châm tinh tế chọc lên người những kẻ ở đây.
Nhất là Viêm Diệc Trạch, hắn cảm thấy trong lòng đau xót, liền nói: Lúc đó Trầm Vi Ngưng và Trầm Thiên Thiên quả thật có ước định, bổn vương đích thân làm chứng cứ cho hai người họ.
Trước đây làm mất lòng Trầm Vi Ngưng quá nhiều, giờ để có thể vãn hồi hình tượng thì tất nhiên không được bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Chỉ hy vọng nàng ấy có thể không so đo hiềm khích trước đây, một thiên tài mười lăm tuổi linh mạch cấp mười sáu, nói gì thì nói cũng phải lôi kéo về phe mình đã.
Sau khi hắn nói xong liền vội vàng nhìn về phía Trầm Vi Ngưng, thế nhưng người ở đằng sau lại chưa từng để ý đến hắn, khiến trong lòng hắn hết sức khó chịu!
Xương Minh Hầu lông mày nhảy dựng, hai hàm răng cắn chặt đau điếng!
Trạch Vương này, trước giờ vẫn luôn thiên vị Trầm gia, không phải hắn muốn làm con thừa tự dưới gối Khổng Quý Phi sao? Sao bây giờ tự nhiên lại hung hăng với Trầm gia?
Hắn đang thấy phiền hay là có tính toán khác?
Xương Minh Hầu tất nhiên là nghĩ cái đầu tiên, bởi vì trên người Trầm Vi Ngưng hoàn toàn không có cái gì đáng lợi dụng cả!
Nàng không quyền, không thế, không bối cảnh, không thiên phú!
Cái gì cũng không có!
Bất kể là ước định gì thì cũng không thể để người làm phụ thân như ta ba quỳ chín lạy thật với nó chứ, cho dù là ta đồng ý, nó nhận nổi sao? Đạo hiếu luân lý, nó muốn bị thiên lôi đánh sao? Xương Minh Hầu cười lạnh, đáp.
Dù có nói thế nào đi chăng nữa, hắn là phụ thân, Trầm Vi Ngưng là nữ nhi của hắn, hắn đều có thể gắt gao áp chế nàng trên mặt đạo đức!
Tư Mã viện trưởng nghe vậy lập tức hỏi: Trầm hầu gia, ngươi nói vậy là đã thừa nhận chứng cứ này của Trầm Thiên Thiên hoàn toàn là giả đúng không?
Không ngờ rằng Tư Mã viện trưởng vốn một mực thờ ơ lạnh nhạt... Xương Minh Hầu tức khắc sửng sốt, vội nói: Chuyện này...... Đây là trò đùa của hai đứa tỷ muội nó, không nên xem là thật!
Chứng cứ kia, Tư Mã viện trưởng cố tình nói kiểm tra cẩn thận, đương nhiên sẽ biết không phải là thật.
Hừ! Tư Mã viện trưởng cười lạnh, Một khi đã như vậy, có Trạch Vương làm chứng, đánh cược lúc đó của Vi Ngưng và Trầm Thiên Thiên hiển nhiên phải giữ lời, đã có gan đánh cược rồi thì nhận thua đi!
Sao ngay cả Tư Mã viện trưởng cũng bất chấp mà giúp Trầm Vi Ngưng!?
Xương Minh Hầu quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, hắn đường đường là một Hầu gia, phải ba quỳ chín lạy với đứa con do một nông phụ sinh ra?
Hắn gần như đã quên đứa con do một nông phụ sinh ra này cũng là con hắn!
Lúc này Xương Minh Hầu cũng mặc kệ có trở mặt với Huyền Vũ Viện hay không, nói: Tư Mã viện trưởng, Trầm mỗ chỉ quỳ trước quân vương, quỳ trước trời đất, tuyệt đối không quỳ trước đạo lý của một nha đầu!
Tư Mã viện trưởng cười lạnh đem bao giấy dầu trong tay ném xuống đất, viên đá nhỏ kia liền lăn đến bên chân Trầm Thiên Thiên.
Nàng ta cúi đầu nhìn, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, đây rõ ràng là chứng cứ, sao Tư Mã viện trưởng lại không nhìn thấy chứ?
Trầm Thiên Thiên, ngươi nguyện ý nhận thua cược chưa? Tư Mã viện trưởng hỏi.
Ta, ta không có thua! Trầm Thiên Thiên mạnh miệng như cũ.
Ngươi vẫn không biết mình thua ở điểm nào, thật là ngu không ai bằng. Tư Mã viện trưởng thất vọng lắc đầu.
/55
|