Xương Minh Hầu đương nhiên không ngu ngốc, lúc Trầm Thiên Thiên đang nói chuyện hắn chỉ hận không thể khâu miệng nàng ta lại, hắn sao có thể đem giả chứng cứ lấy ra được?
Chứng cứ giả kia hoàn toàn không gạt được Tư Mã viện trưởng!
Thiên Thiên, con nói bậy gì đó? Nào có chứng cứ gì chứ? Vi Ngưng đánh người là sai, nhưng lúc ấy tuyết quá sâu, chứng cứ kia đã sớm không biết tung tích rồi. Huống chi đây chỉ là việc nhỏ, Vi Ngưng là tỷ tỷ của con, chỉ cần con bé biết sai thì chuyện này cho qua đi!
Phụ thân! Trầm Thiên Thiên không thể tin nổi, lúc nãy ở nhà đã bàn bạc xong hết, sao giờ phụ thân tự nhiên lại giống như Trạch Vương điện hạ, đều không đứng về phía nàng?
Xương Minh Hầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn đứa con gái này một cái, nghiêm khắc mà cảnh cáo nàng ta, Trầm Thiên Thiên lúc này mới nuốt nước mắt vào mà câm miệng, cảm thấy mình tủi thân cực kỳ.
Xương Minh Hầu không hổ là lão hồ ly xảo quyệt, hắn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, đem chuyện làm kinh động Tư Mã viện trưởng cùng tứ đại trưởng lão này biến thành việc trong nhà của Trầm gia.
Chờ mang Trầm Vi Ngưng về nhà, muốn trừng phạt thế nào cũng được, cần gì phải sinh sự ở chỗ này? Lỡ đâu đắc tội Huyền Vũ Viện thì sao?
Hắn tin rằng một tiểu nữ hài mười lăm tuổi như Trầm Vi Ngưng giờ cũng biết sợ, không dám cãi lại, hắn cho nó một cái bậc thang để leo xuống, nó còn có thể không ngoan ngoãn xuống dưới sao?
Đứa con gái mềm yếu ở nông thôn này giống hệt mẹ nó, mềm yếu, không có chủ kiến!
Nếu không thì sao lại bị mình gạt, sinh con hoang còn phải ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, không dám lộ ra?
Nhưng mà, hắn đoán sai rồi, hiệ n tại Trầm Vi Ngưng cũng không còn là thiếu nữ mềm yếu mặc hắn gây khó dễ kia nữa!
Ta không có đánh người thì dĩ nhiên nói không có đánh người, nếu Xương Minh Hầu không có chứng cứ thì cũng đừng nói loạn. Trầm Vi Ngưng lạnh lùng mà mở miệng.
Nàng không muốn cho người của Trầm gia một chút mặt mũi nào cả!
Bọn họ tự muốn tìm chết, vừa khéo thành toàn cho bọn họ!
Xương Minh Hầu sửng sốt, tưởng rằng mình nghe lầm, đứa con gái này là bị kích động đến choáng váng sao? Dám nói chuyện như vậy với hắn sao?
Vi Ngưng, chuyện kia rất nhiều người nhìn thấy, con dù muốn bác bỏ cũng không được! Xương Minh Hầu có chút tức giận, trong lòng càng thêm kiên quyết, sau khi trở về nhất định phải xử lý Trầm Vi Ngưng!
Nói mà không có bằng chứng, bọn chúng tất nhiên muốn nói thế nào thì nói, Trầm hầu gia, Huyền Vũ Viện chú ý chứng cứ! Tư Mã viện trưởng trầm lãnh mà mở miệng.
Viêm Diệc Trạch cũng đúng lúc, nói: Ngày hôm qua tiểu công tử Mộ Dung Kim Sanh của Mộ Dung gia cũng ở đó, hắn đã nói không nhìn thấy Trầm Vi Ngưng động thủ, ta nghĩ Mộ Dung Kim Sanh hẳn là không biết nói dối.
Mộ Dung gia tộc là đệ nhất đại gia tộc của Thiên Khải Quốc, danh dự của gia tộc bọn họ, dĩ nhiên là đáng tin.
Hành động này của Viêm Diệc Trạch không chỉ giúp Trầm Vi Ngưng giải vây mà còn thuận tay bán một cái nhân tình cho Mộ Dung gia tộc, không thể nói là không khôn khéo.
Hắn mỉm cười nhìn Trầm Vi Ngưng, nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của hắn, Trầm Vi Ngưng lại không có phản ứng gì.
Tên Trạch Vương này gió chiều nào theo chiều ấy, ngày hôm qua người nói muốn Huyền Vũ Viện trừng phạt nàng chính là hắn nha, nhanh như vậy liền chọn mất trí nhớ, còn hy sinh vị hôn thê của mình.
Thật là một kẻ bạc bẽo vô tình.
Các ngươi không lấy chứng cứ ra, đó là đang vu hãm ta, chẳng lẽ ở Huyền Vũ Viện vu hãm thì không phải chịu trừng phạt sao? Trầm Vi Ngưng nheo mắt nhìn Trầm Thiên Thiên, tựa như nhìn xuống con kiến trên mặt đất.
Nàng cố ý chọc giận Trầm Thiên Thiên.
Trầm Thiên Thiên quả nhiên nhảy dựng lên đáp: Ai nói không có chứng cứ chứ?
Nàng xoay người đi ra ngoài, một lát sau thì dẫn Tiền Nhu vào, trong tay còn cầm một cái bao giấy dầu.
Nàng ném bao giấy dầu kia xuống đất, hất hàm nói: Đây là chứng cứ!
Chứng cứ giả kia hoàn toàn không gạt được Tư Mã viện trưởng!
Thiên Thiên, con nói bậy gì đó? Nào có chứng cứ gì chứ? Vi Ngưng đánh người là sai, nhưng lúc ấy tuyết quá sâu, chứng cứ kia đã sớm không biết tung tích rồi. Huống chi đây chỉ là việc nhỏ, Vi Ngưng là tỷ tỷ của con, chỉ cần con bé biết sai thì chuyện này cho qua đi!
Phụ thân! Trầm Thiên Thiên không thể tin nổi, lúc nãy ở nhà đã bàn bạc xong hết, sao giờ phụ thân tự nhiên lại giống như Trạch Vương điện hạ, đều không đứng về phía nàng?
Xương Minh Hầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn đứa con gái này một cái, nghiêm khắc mà cảnh cáo nàng ta, Trầm Thiên Thiên lúc này mới nuốt nước mắt vào mà câm miệng, cảm thấy mình tủi thân cực kỳ.
Xương Minh Hầu không hổ là lão hồ ly xảo quyệt, hắn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, đem chuyện làm kinh động Tư Mã viện trưởng cùng tứ đại trưởng lão này biến thành việc trong nhà của Trầm gia.
Chờ mang Trầm Vi Ngưng về nhà, muốn trừng phạt thế nào cũng được, cần gì phải sinh sự ở chỗ này? Lỡ đâu đắc tội Huyền Vũ Viện thì sao?
Hắn tin rằng một tiểu nữ hài mười lăm tuổi như Trầm Vi Ngưng giờ cũng biết sợ, không dám cãi lại, hắn cho nó một cái bậc thang để leo xuống, nó còn có thể không ngoan ngoãn xuống dưới sao?
Đứa con gái mềm yếu ở nông thôn này giống hệt mẹ nó, mềm yếu, không có chủ kiến!
Nếu không thì sao lại bị mình gạt, sinh con hoang còn phải ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, không dám lộ ra?
Nhưng mà, hắn đoán sai rồi, hiệ n tại Trầm Vi Ngưng cũng không còn là thiếu nữ mềm yếu mặc hắn gây khó dễ kia nữa!
Ta không có đánh người thì dĩ nhiên nói không có đánh người, nếu Xương Minh Hầu không có chứng cứ thì cũng đừng nói loạn. Trầm Vi Ngưng lạnh lùng mà mở miệng.
Nàng không muốn cho người của Trầm gia một chút mặt mũi nào cả!
Bọn họ tự muốn tìm chết, vừa khéo thành toàn cho bọn họ!
Xương Minh Hầu sửng sốt, tưởng rằng mình nghe lầm, đứa con gái này là bị kích động đến choáng váng sao? Dám nói chuyện như vậy với hắn sao?
Vi Ngưng, chuyện kia rất nhiều người nhìn thấy, con dù muốn bác bỏ cũng không được! Xương Minh Hầu có chút tức giận, trong lòng càng thêm kiên quyết, sau khi trở về nhất định phải xử lý Trầm Vi Ngưng!
Nói mà không có bằng chứng, bọn chúng tất nhiên muốn nói thế nào thì nói, Trầm hầu gia, Huyền Vũ Viện chú ý chứng cứ! Tư Mã viện trưởng trầm lãnh mà mở miệng.
Viêm Diệc Trạch cũng đúng lúc, nói: Ngày hôm qua tiểu công tử Mộ Dung Kim Sanh của Mộ Dung gia cũng ở đó, hắn đã nói không nhìn thấy Trầm Vi Ngưng động thủ, ta nghĩ Mộ Dung Kim Sanh hẳn là không biết nói dối.
Mộ Dung gia tộc là đệ nhất đại gia tộc của Thiên Khải Quốc, danh dự của gia tộc bọn họ, dĩ nhiên là đáng tin.
Hành động này của Viêm Diệc Trạch không chỉ giúp Trầm Vi Ngưng giải vây mà còn thuận tay bán một cái nhân tình cho Mộ Dung gia tộc, không thể nói là không khôn khéo.
Hắn mỉm cười nhìn Trầm Vi Ngưng, nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của hắn, Trầm Vi Ngưng lại không có phản ứng gì.
Tên Trạch Vương này gió chiều nào theo chiều ấy, ngày hôm qua người nói muốn Huyền Vũ Viện trừng phạt nàng chính là hắn nha, nhanh như vậy liền chọn mất trí nhớ, còn hy sinh vị hôn thê của mình.
Thật là một kẻ bạc bẽo vô tình.
Các ngươi không lấy chứng cứ ra, đó là đang vu hãm ta, chẳng lẽ ở Huyền Vũ Viện vu hãm thì không phải chịu trừng phạt sao? Trầm Vi Ngưng nheo mắt nhìn Trầm Thiên Thiên, tựa như nhìn xuống con kiến trên mặt đất.
Nàng cố ý chọc giận Trầm Thiên Thiên.
Trầm Thiên Thiên quả nhiên nhảy dựng lên đáp: Ai nói không có chứng cứ chứ?
Nàng xoay người đi ra ngoài, một lát sau thì dẫn Tiền Nhu vào, trong tay còn cầm một cái bao giấy dầu.
Nàng ném bao giấy dầu kia xuống đất, hất hàm nói: Đây là chứng cứ!
/55
|