Người thông minh đi một bước đã tính kế mười bước, nàng đi một bước nhưng đã tính kế người khác một trăm bước!
Trầm gia đắc tội nàng, lần này chỉ sợ phải gặp tai ương.
"Người Trầm gia đối với nàng như vậy, quả thật ta muốn cho bọn họ nếm trọn cảm giác thống khổ gấp trăm lần so với việc chết."
Mặc Vô Cực đi đến bên cạnh nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ xinh của nàng.
"Ngươi muốn làm gì?" Trầm Vi Ngưng nhíu mày đẹp, đôi mắt đen nhánh trong suốt tràn đầy cảnh cáo!
"Giúp nàng bắt mạch." Mặc Vô Cực vô tội mà nói, "Ta xem thử linh mạch của nàng khôi phục tới mức nào."
"Muốn linh mạch hoàn toàn khôi phục, chỉ sợ rất khó."
Trầm Vi Ngưng cũng hiểu ít y thuật, lúc tự mình xem xét linh mạch, cũng phát hiện phần lớn linh mạch so với trong tưởng tượng của nàng còn bị tổn thương nghiêm trọng hơn nhiều.
Nếu không có những tổn thương này, hôm nay dùng hết sức phóng thích linh lực, nàng đến tột cùng có thể thắp sáng bao nhiêu cột linh trụ đây?
Đầu ngón tay Mặc Vô Cực đặt trên mạch của nàng, da thịt nàng mềm mại tinh tế, làm trong lòng hắn ngưa ngứa, nhưng vẫn nghiêm túc mà giúp nàng xem xét linh mạch bị tổn thương.
"Quả thật tổn thương nghiêm trọng, Tục Linh thảo tuy rằng có thể tẩm bổ linh mạch, nhưng lại không thể khiến cho linh mạch bị tổn thương nghiêm trọng khôi phục hoàn toàn."
"Cũng không sao, chờ ta tu luyện đến trình độ nhất định, tự nhiên sẽ tìm được cách." Trầm Vi Ngưng rút tay mình về.
"Nếu tìm được Bích Linh thánh thảo thì không thành vấn đề." Mặc Vô Cực có chút tiếc nuối, trên đầu ngón tay dường như còn dư âm trên da thịt nàng, khiến hắn muốn thân cận nàng thêm một chút nữa.
"Bích Linh thánh thảo?" Đây chắc chắn thuộc về tiên thảo cấp bậc rất cao, lấy kiến thức của nguyên chủ Trầm Vi Ngưng, căn bản là chưa từng nghe nói qua.
"Là tiên thảo cấp hai mươi, sinh trưởng ở giữa hàn băng ngàn năm, có năng lực chữa trị mạnh mẽ." Mặc Vô Cực cũng lộ ra một tia biểu tình ngưng trọng.
Bích Linh thánh thảo đã không xuất hiện trên đại lục ít nhất một trăm năm.
Trầm Vi Ngưng biết hắn là người cực kỳ cường đại, hơn nữa địa vị nhất định rất không nhỏ, hắn căn bản sẽ không để những tiên thảo bình thường vào trong mắt.
Có thể khiến hắn lộ ra loại vẻ mặt này, Bích Linh thánh thảo nhất định không tầm thường.
"Tùy đi, muốn đối phó với những người trước mắt đó thì thực lực hiện tại là cũng đủ rồi." Trầm Vi Ngưng nhàn nhạt mà nói, chờ nàng đủ cường đại, đồ vật mình muốn tự nhiên đều có thể có được!
Mặc Vô Cực chống cằm không nhiều lời nữa, trong lòng lại yên lặng bàn tính, Bích Linh thánh thảo, muốn lấy thứ này, chỉ sợ phải về Ma giới một chuyến rồi......
***
Trạch Vương phủ.
"Ngươi chắc chắn không nhìn lầm, thật sự là Trầm Vi Ngưng sao?" Giọng nói của Trạch Vương nho nhã xưa nay vào lúc này lại như là bị cái gì kích thích.
Mộ Dung trắc phi ở một bên nhìn hắn một cái.
Đứng trước mặt Trạch Vương là một đệ tử mặc hoàng bào của Huyền Vũ viện, hắn tất cung tất kính, kể lại đầu đuôi chuyện nhìn thấy buổi sáng trong Trắc Linh trận.
"Tại hạ tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không sai, viện trưởng cùng bốn vị trưởng lão đều có mặt, khi đó bọn họ vô cùng kinh ngạc. Ta nghĩ bây giờ viện trưởng hẳn là đã tiến cung gặp Hoàng Thượng, một thiên tài mười lăm tuổi, linh mạch cấp mười sáu, đối với Thiên Khải Quốc mà nói, giá trị có thể so sánh với mấy chục tòa thành trì!"
"Cái gì? Viện trưởng đã tiến cung sao?" Viêm Diệc Trạch đứng lên, thần sắc trên mặt phức tạp khó hiểu, " Vì sao ngươi không báo sớm?"
Sốt ruột, hối hận, đau lòng...... Đủ loại cảm xúc dồn nén trong ngực, khiến hắn suýt muốn phun ra một búng máu.
Trầm Vi Ngưng...... Trong đầu hiện lên tuyệt mỹ thiếu nữ giống như giọt sương kia, lúc ấy làm cho trái tim hắn rung động như vậy, hắn nên biết, nàng nhất định là bất phàm.
Trầm gia đắc tội nàng, lần này chỉ sợ phải gặp tai ương.
"Người Trầm gia đối với nàng như vậy, quả thật ta muốn cho bọn họ nếm trọn cảm giác thống khổ gấp trăm lần so với việc chết."
Mặc Vô Cực đi đến bên cạnh nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ xinh của nàng.
"Ngươi muốn làm gì?" Trầm Vi Ngưng nhíu mày đẹp, đôi mắt đen nhánh trong suốt tràn đầy cảnh cáo!
"Giúp nàng bắt mạch." Mặc Vô Cực vô tội mà nói, "Ta xem thử linh mạch của nàng khôi phục tới mức nào."
"Muốn linh mạch hoàn toàn khôi phục, chỉ sợ rất khó."
Trầm Vi Ngưng cũng hiểu ít y thuật, lúc tự mình xem xét linh mạch, cũng phát hiện phần lớn linh mạch so với trong tưởng tượng của nàng còn bị tổn thương nghiêm trọng hơn nhiều.
Nếu không có những tổn thương này, hôm nay dùng hết sức phóng thích linh lực, nàng đến tột cùng có thể thắp sáng bao nhiêu cột linh trụ đây?
Đầu ngón tay Mặc Vô Cực đặt trên mạch của nàng, da thịt nàng mềm mại tinh tế, làm trong lòng hắn ngưa ngứa, nhưng vẫn nghiêm túc mà giúp nàng xem xét linh mạch bị tổn thương.
"Quả thật tổn thương nghiêm trọng, Tục Linh thảo tuy rằng có thể tẩm bổ linh mạch, nhưng lại không thể khiến cho linh mạch bị tổn thương nghiêm trọng khôi phục hoàn toàn."
"Cũng không sao, chờ ta tu luyện đến trình độ nhất định, tự nhiên sẽ tìm được cách." Trầm Vi Ngưng rút tay mình về.
"Nếu tìm được Bích Linh thánh thảo thì không thành vấn đề." Mặc Vô Cực có chút tiếc nuối, trên đầu ngón tay dường như còn dư âm trên da thịt nàng, khiến hắn muốn thân cận nàng thêm một chút nữa.
"Bích Linh thánh thảo?" Đây chắc chắn thuộc về tiên thảo cấp bậc rất cao, lấy kiến thức của nguyên chủ Trầm Vi Ngưng, căn bản là chưa từng nghe nói qua.
"Là tiên thảo cấp hai mươi, sinh trưởng ở giữa hàn băng ngàn năm, có năng lực chữa trị mạnh mẽ." Mặc Vô Cực cũng lộ ra một tia biểu tình ngưng trọng.
Bích Linh thánh thảo đã không xuất hiện trên đại lục ít nhất một trăm năm.
Trầm Vi Ngưng biết hắn là người cực kỳ cường đại, hơn nữa địa vị nhất định rất không nhỏ, hắn căn bản sẽ không để những tiên thảo bình thường vào trong mắt.
Có thể khiến hắn lộ ra loại vẻ mặt này, Bích Linh thánh thảo nhất định không tầm thường.
"Tùy đi, muốn đối phó với những người trước mắt đó thì thực lực hiện tại là cũng đủ rồi." Trầm Vi Ngưng nhàn nhạt mà nói, chờ nàng đủ cường đại, đồ vật mình muốn tự nhiên đều có thể có được!
Mặc Vô Cực chống cằm không nhiều lời nữa, trong lòng lại yên lặng bàn tính, Bích Linh thánh thảo, muốn lấy thứ này, chỉ sợ phải về Ma giới một chuyến rồi......
***
Trạch Vương phủ.
"Ngươi chắc chắn không nhìn lầm, thật sự là Trầm Vi Ngưng sao?" Giọng nói của Trạch Vương nho nhã xưa nay vào lúc này lại như là bị cái gì kích thích.
Mộ Dung trắc phi ở một bên nhìn hắn một cái.
Đứng trước mặt Trạch Vương là một đệ tử mặc hoàng bào của Huyền Vũ viện, hắn tất cung tất kính, kể lại đầu đuôi chuyện nhìn thấy buổi sáng trong Trắc Linh trận.
"Tại hạ tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không sai, viện trưởng cùng bốn vị trưởng lão đều có mặt, khi đó bọn họ vô cùng kinh ngạc. Ta nghĩ bây giờ viện trưởng hẳn là đã tiến cung gặp Hoàng Thượng, một thiên tài mười lăm tuổi, linh mạch cấp mười sáu, đối với Thiên Khải Quốc mà nói, giá trị có thể so sánh với mấy chục tòa thành trì!"
"Cái gì? Viện trưởng đã tiến cung sao?" Viêm Diệc Trạch đứng lên, thần sắc trên mặt phức tạp khó hiểu, " Vì sao ngươi không báo sớm?"
Sốt ruột, hối hận, đau lòng...... Đủ loại cảm xúc dồn nén trong ngực, khiến hắn suýt muốn phun ra một búng máu.
Trầm Vi Ngưng...... Trong đầu hiện lên tuyệt mỹ thiếu nữ giống như giọt sương kia, lúc ấy làm cho trái tim hắn rung động như vậy, hắn nên biết, nàng nhất định là bất phàm.
/56
|