Trong lòng mọi người đều nghĩ không khác nhau mấy, bởi vậy ai cũng đều không muốn nói chân tướng cho Trầm Thiên Thiên, không để ý tới nàng ta nữa, trực tiếp bỏ đi.
Sao không ai nói gì vậy? Trầm Thiên Thiên tức giận không kềm được, nực cười, dám coi thường nàng sao?
Tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy, trước kia đối với nàng thì chúng tinh phủng nguyệt*, bây giờ có một thiên tài mới, liền dám không đếm xỉa tới nàng sao?
(*Sao vây quanh trăng: Như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, ý chỉ một đám người vây quanh ai đó tài giỏi xuất chúng.)
Thiên tài thì sao chứ? Sánh được với nàng, sinh ra đã tôn quý sao?
Nàng tương lai chính là mẫu nghi thiên hạ!
Tự mình an ủi nghĩ vậy, Trầm Thiên Thiên thở phì phì mà trở về, tiếp tục thúc giục những người khác tìm kiếm chứng cứ, tìm không thấy chứng cứ, vậy thì đi bịa đặt chứng cứ!
Trước tiên chuẩn bị đưa Trầm Vi Ngưng ngoan ngoãn về nhà, thay nàng gả cho phế Thái Tử điên!
Bảo bối, nàng thật lợi hại, thực lực chưa triển lộ hoàn toàn đã có thể thắp sáng mười sáu cột linh trụ! Trở lại ký túc xá, Mặc Vô Cực tháo mặt nạ màu bạc xuống, hai mắt tỏa sáng mà nhìn bảo bối mình đã lựa chọn.
Linh mạch mạnh mẽ chỉ có thể ứng phó với người có trình độ bình thường, còn phải có công pháp cường đại để tu luyện, mới có thể chân chính phát huy thực lực của linh mạch cấp mười sáu.
Trầm Vi Ngưng chống cằm, sáng tạo một cái kỳ tích đủ để chấn động toàn bộ Thiên Khải Quốc thậm chí khắp đại lục, nàng cũng không cho là dĩ nhiên.
Nàng thích dạng công pháp gì, ta tìm tới cho nàng. Mặc Vô Cực nói.
Không cần. Trầm Vi Ngưng lạnh lùng cự tuyệt, nàng trước nay không có thói quen để người khác chuẩn bị hết cho mình.
Thứ mà nàng muốn, nàng sẽ tự mình nghĩ cách lấy nó.
Đôi mắt tím hẹp dài của Mặc Vô Cực mang theo ý cười: Đều nghe theo nàng hết.
Sao ngươi nghe lời như vậy? Nàng thật sự không rõ, hắn tại sao cứ phải nhất nhất theo nàng?
Ta thích. Hắn nhẹ nhàng cười, nhất thời phong hoa tuyệt đại.
Vậy ngươi cần phải cẩn thận một chút, ta không phải là người lương thiện.
Thật khéo, ta cũng vậy. Hắn lập tức thuận thế leo lên.
Trầm Vi Ngưng liếc hắn một cái, không hề nhiều lời.
Người Trầm gia đối với nàng có mưu đồ gây rối, nhưng nàng bây giờ bại lộ thực lực, chỉ sợ bọn họ sẽ càng làm trầm trọng thêm. Mặc Vô Cực sắc mặt nghiêm nghị trở lại.
Tuy nói nàng không bị cười nhạo là tốt nhất, hắn cũng rất thích bộ dáng nàng khí phách kiêu ngạo.
Nhưng tình huống trước mắt, không chỉ là một Trầm gia mà thôi.
Chờ thực lực của nàng bị mọi người truyền ra, tất cả mọi người sẽ muốn có được nàng.
Hắn đương nhiên sẽ không đem những loại người đạo chích đó để vào mắt, chỉ là hắn không thích người khác cũng mơ ước bảo bối của mình!
Cứ chờ bọn họ làm trầm trọng thêm. Trầm Vi Ngưng trong mắt thoáng hiện ánh sáng lạnh lùng sâu kín, Bọn họ không phải rất muốn đem ta thay thế Trầm Thiên Thiên gả cho phế Thái Tử sao? Lúc này đây, xem bọn họ rốt cuộc có nỡ đem một người linh mạch cấp mười sáu đưa đi vào trận doanh của quân địch được hay không.
Từ lúc phế Thái Tử bị giam cầm, Trầm gia liền chậm rãi theo phe Trạch Vương.
Cứ cho là Trầm gia bỏ được, Trạch Vương bỏ được sao?
Xuất thân của mẫu thân Trạch Vương so ra thì kém mẫu thân phế Thái Tử - Tần Hoàng Hậu năm đó, nhà mẹ đẻ của Tần Hoàng Hậu năm đó chính là ngoại thích tham gia vào chính sự, một tay che trời.
Năm đó cao thủ tập trung quanh phế Thái Tử nhiều đếm không xuể, mà Trạch Vương căn cơ* quá mỏng manh, cho nên hắn cầu hiền như khát**, chỉ cần có chút thực lực đều có thể khiến hắn đối đãi rất kính trọng.
(*Căn cơ: chỉ nền móng, thực lực, thế lực. Y**Cầu hiền như khát: rất trọng người hiền tài.)
Hắn thường thường ra ra vào vào Huyền Vũ Viện, chính là vì tuyển chọn nhân tài.
Một thiên tài mười lăm tuổi, linh mạch cấp mười sáu tương lai là trình độ gì, không cần nói cũng biết, Viêm Diệc Trạch có thể mặc kệ nàng bị đưa cho phế Thái Tử hắn ghét nhất sao?
Nhìn thấy ánh sáng lạnh lùng mỉm mai trong mắt nàng, Mặc Vô Cực không khỏi lắc đầu thở dài.
Nha đầu này quả nhiên là...... Quá gian trá!
Sao không ai nói gì vậy? Trầm Thiên Thiên tức giận không kềm được, nực cười, dám coi thường nàng sao?
Tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy, trước kia đối với nàng thì chúng tinh phủng nguyệt*, bây giờ có một thiên tài mới, liền dám không đếm xỉa tới nàng sao?
(*Sao vây quanh trăng: Như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, ý chỉ một đám người vây quanh ai đó tài giỏi xuất chúng.)
Thiên tài thì sao chứ? Sánh được với nàng, sinh ra đã tôn quý sao?
Nàng tương lai chính là mẫu nghi thiên hạ!
Tự mình an ủi nghĩ vậy, Trầm Thiên Thiên thở phì phì mà trở về, tiếp tục thúc giục những người khác tìm kiếm chứng cứ, tìm không thấy chứng cứ, vậy thì đi bịa đặt chứng cứ!
Trước tiên chuẩn bị đưa Trầm Vi Ngưng ngoan ngoãn về nhà, thay nàng gả cho phế Thái Tử điên!
Bảo bối, nàng thật lợi hại, thực lực chưa triển lộ hoàn toàn đã có thể thắp sáng mười sáu cột linh trụ! Trở lại ký túc xá, Mặc Vô Cực tháo mặt nạ màu bạc xuống, hai mắt tỏa sáng mà nhìn bảo bối mình đã lựa chọn.
Linh mạch mạnh mẽ chỉ có thể ứng phó với người có trình độ bình thường, còn phải có công pháp cường đại để tu luyện, mới có thể chân chính phát huy thực lực của linh mạch cấp mười sáu.
Trầm Vi Ngưng chống cằm, sáng tạo một cái kỳ tích đủ để chấn động toàn bộ Thiên Khải Quốc thậm chí khắp đại lục, nàng cũng không cho là dĩ nhiên.
Nàng thích dạng công pháp gì, ta tìm tới cho nàng. Mặc Vô Cực nói.
Không cần. Trầm Vi Ngưng lạnh lùng cự tuyệt, nàng trước nay không có thói quen để người khác chuẩn bị hết cho mình.
Thứ mà nàng muốn, nàng sẽ tự mình nghĩ cách lấy nó.
Đôi mắt tím hẹp dài của Mặc Vô Cực mang theo ý cười: Đều nghe theo nàng hết.
Sao ngươi nghe lời như vậy? Nàng thật sự không rõ, hắn tại sao cứ phải nhất nhất theo nàng?
Ta thích. Hắn nhẹ nhàng cười, nhất thời phong hoa tuyệt đại.
Vậy ngươi cần phải cẩn thận một chút, ta không phải là người lương thiện.
Thật khéo, ta cũng vậy. Hắn lập tức thuận thế leo lên.
Trầm Vi Ngưng liếc hắn một cái, không hề nhiều lời.
Người Trầm gia đối với nàng có mưu đồ gây rối, nhưng nàng bây giờ bại lộ thực lực, chỉ sợ bọn họ sẽ càng làm trầm trọng thêm. Mặc Vô Cực sắc mặt nghiêm nghị trở lại.
Tuy nói nàng không bị cười nhạo là tốt nhất, hắn cũng rất thích bộ dáng nàng khí phách kiêu ngạo.
Nhưng tình huống trước mắt, không chỉ là một Trầm gia mà thôi.
Chờ thực lực của nàng bị mọi người truyền ra, tất cả mọi người sẽ muốn có được nàng.
Hắn đương nhiên sẽ không đem những loại người đạo chích đó để vào mắt, chỉ là hắn không thích người khác cũng mơ ước bảo bối của mình!
Cứ chờ bọn họ làm trầm trọng thêm. Trầm Vi Ngưng trong mắt thoáng hiện ánh sáng lạnh lùng sâu kín, Bọn họ không phải rất muốn đem ta thay thế Trầm Thiên Thiên gả cho phế Thái Tử sao? Lúc này đây, xem bọn họ rốt cuộc có nỡ đem một người linh mạch cấp mười sáu đưa đi vào trận doanh của quân địch được hay không.
Từ lúc phế Thái Tử bị giam cầm, Trầm gia liền chậm rãi theo phe Trạch Vương.
Cứ cho là Trầm gia bỏ được, Trạch Vương bỏ được sao?
Xuất thân của mẫu thân Trạch Vương so ra thì kém mẫu thân phế Thái Tử - Tần Hoàng Hậu năm đó, nhà mẹ đẻ của Tần Hoàng Hậu năm đó chính là ngoại thích tham gia vào chính sự, một tay che trời.
Năm đó cao thủ tập trung quanh phế Thái Tử nhiều đếm không xuể, mà Trạch Vương căn cơ* quá mỏng manh, cho nên hắn cầu hiền như khát**, chỉ cần có chút thực lực đều có thể khiến hắn đối đãi rất kính trọng.
(*Căn cơ: chỉ nền móng, thực lực, thế lực. Y**Cầu hiền như khát: rất trọng người hiền tài.)
Hắn thường thường ra ra vào vào Huyền Vũ Viện, chính là vì tuyển chọn nhân tài.
Một thiên tài mười lăm tuổi, linh mạch cấp mười sáu tương lai là trình độ gì, không cần nói cũng biết, Viêm Diệc Trạch có thể mặc kệ nàng bị đưa cho phế Thái Tử hắn ghét nhất sao?
Nhìn thấy ánh sáng lạnh lùng mỉm mai trong mắt nàng, Mặc Vô Cực không khỏi lắc đầu thở dài.
Nha đầu này quả nhiên là...... Quá gian trá!
/55
|