Trong ba người, Sở Ngọc ngồi gần cửa xe nhất. Vì vậy muốn xuống xe, nàng phải là người xuống trước. Lúc này Dung Chỉ và Thiên Như Kính cùng đưa mắt nhìn nàng chờ đợi. Sở Ngọc rất muốn cho xe chạy chậm quanh hoàng cung thêm hai vòng, để hai người kia có thêm thời gian nói chuyện. Nhưng ở bên ngoài, Việt Tiệp Phi thúc giục: “Công chúa, đã đến nơi”. Tuy có thêm Dung Chỉ trên xe, nhưng Việt Tiệp Phi vẫn không yên tâm khi thấy Sở Ngọc và Thiên Như Kính ở chung một chỗ. Thở dài bất lực, Sở Ngọc cúi người xuống xe. Vốn Việt Tiệp Phi và Dung Chỉ không được triệu tập, cũng không có đặc quyền vào cung như Thiên Như Kính. Trước kia mỗi lần Sở Ngọc vào cung gặp Lưu Tử Nghiệp, Việt Tiệp Phi toàn phải đứng chờ ở cửa cung. Nhưng lúc này tình hình đã khác, Sở Ngọc sử dụng quyền lực dẫn theo cả hai người bọn họ vào cung. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp cửa cung, cảnh trí xung quanh từ huy hoàng dần chuyển sang thanh tú diễm lệ. Đã đến hậu cung, nơi ở của các nữ tử! Đến gần Vinh Huấn cung – nơi ở của Vương thái hậu, phía xa vọng đến tiếng ồn ào. Sở Ngọc nhướn mày, vượt qua người cung nữ dẫn đường, chạy nhanh về phía phát ra tiếng ồn. Sở Ngọc dẫn theo mọi người, chạy băng băng qua những hành lang dài uốn khúc. Nàng không hiểu tại sao mình lại gấp gáp như vậy, chỉ vì trong lòng có một ý nghĩ khiến nàng muốn càng nhanh càng tốt. Các cung nữ đang đi trên hành lang nhìn thấy Sở Ngọc, có người chắn trước mặt nàng định hành lễ, đều bị nàng đẩy ra. Vội vã chạy vào Vinh Huấn cung, qua mấy lần cửa, vòng qua bức bình phong hoa lệ tinh xảo, Sở Ngọc ngửi thấy mùi thuốc đông y nồng nặc. Nàng còn thở gấp chưa bình ổn lại hô hấp, bỗng nhìn thấy một người phụ nữ đang hấp hối, là cảnh tượng héo mòn chết chóc duy nhất giữa bầu không khí xa hoa tráng lệ này. Căn phòng cực kỳ hoa lệ, chiếc giường tinh xảo quý giá, đệm thêu tay rực rỡ, phú quý thịnh vượng vô song. Nhưng trên đó, là một phụ nữ với khuôn mặt tái nhợt, đau đớn thê lương. Tóc nàng rối bù, tay quờ quạng vào khoảng không, nếu không có cung nữ bên cạnh ngăn đỡ thì có lẽ nàng đã ngã lăn khỏi giường: “Mang dao đến đây! Mang dao đến đây!” Một ngự y cao tuổi đứng bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng, chân tay luống cuống. Người phụ nữ kêu khàn cả giọng. Có thể do bệnh nặng, cơ thể suy yếu, tiếng kêu biến thành tiếng thều thào trong cổ họng. Cung nữ xung quanh hoảng loạn, cố gắng khuyên giải thái hậu: “Thái hậu, người đừng tự làm mình bị thương!...” Các nàng luống cuống chân tay. Dù sao người nằm trên giường cũng là thái hậu tôn quý, không ai dám giữ chặt thái hậu, nhưng nếu buông ra lại sợ nàng tự làm bị thương chính mình. Sở Ngọc dừng bước, đứng yên trong phòng. Giờ đây không còn cảm thấy nóng ruột nữa, nàng dùng cặp mắt xa lạ nhìn kĩ Vương thái hậu: dáng người gầy, khoảng hơn ba mươi tuổi, không già nua giống như trong tưởng tượng của Sở Ngọc. Lúc này chẳng còn thấy đâu vẻ uy nghi của một thái hậu, chỉ nghe người phụ nữ này vừa khóc thút thít vừa nói: “Mau lấy dao đến đây, ta muốn rạch bụng mình ra xem, tại sao lại sinh hạ được một đứa con như thế!” Gò má thái hậu vì ốm bệnh mà đỏ bừng, càng làm tăng thêm vẻ tiều tụy. Lúc này có một cung nữ quay người định đi gọi ngự y khác đến, phát hiện ra Sở Ngọc, muốn đến chào. Sở Ngọc phất tay, bước nhanh đến bên giường, nắm lấy bàn tay đang vung lên của thái hậu. Gầy quá! Bàn tay nhỏ gầy guộc tái nhợt, nước da trơn mịn hẳn là do được chăm sóc bồi bổ kỹ lưỡng. Nhưng tay gầy đến nỗi có thể gọi là “da bọc xương” cũng không quá! Sở Ngọc cảm thấy hơi thương hại. Kế thừa thân phận của Sơn Âm công chúa, nàng phải thay nàng ta giữ tròn đạo hiếu thôi. Tuy cũng không biết Sơn Âm công chúa có quan tâm đến chữ hiếu hay không, nhưng ít ra là nàng không nhẫn tâm nhìn người mẹ này chết đi trong thống khổ. Phát hiện tay đột nhiên bị người nắm lấy, Vương thái hậu quay lại nhìn. Thấy Sở Ngọc, khuôn mặt thái hậu dần bình tĩnh trở lại: “Là ngươi?” Sở Ngọc thở dài, khom gối quỳ bên giường, tầm mắt nàng lúc này ngang với Vương thái hậu. Sở Ngọc đưa tay kia ra, cả hai tay bao bọc lấy bàn tay gầy yếu xương xẩu của thái hậu. Cảm thấy hơi khó chịu, một lúc sau Sở Ngọc cất tiếng: “Mẫu…mẫu hậu, là con. Trước đây nữ nhi không tốt, không giữ đúng đạo hiếu làm con. Hôm nay nữ nhi đã biết hối hận, mong mẫu hậu tha thứ!” Sở Ngọc chân thành khẩn thiết nhìn Vương thái hậu: “Mẫu hậu, cho dù trước đây mẹ con ta có chuyện gì, thì bây giờ cũng tạm quên đi, được không?” Chứng kiến phản ứng lúc trước của Vương thái hậu, Sở Ngọc cũng không rõ quan hệ giữa hai mẹ con này ra sao. Nhưng dù có thế nào, cứ cúi đầu nhận lỗi chắc là không vấn đề gì. Sở Ngọc chăm chú nhìn Vương thái hậu. Lúc này người phụ nữ đã tỉnh táo hơn, khuôn mặt lại phảng phất vẻ uy nghi cao quý vốn có, dù ốm đau tiều tụy triền miên cũng không thể che lấp. Nàng ấy đã đi đến bước cuối của cuộc đời, vậy mà con do chính mình đẻ ra cũng không chịu gặp mặt dù chỉ một lần. Lòng cảm thấy chùng xuống vì thương hại, khuôn mặt Sở Ngọc hiện vẻ buồn rầu không hề giả dối. Vương thái hậu chăm chú nhìn nàng trong khoảnh khắc, mới run rẩy giơ bàn tay khô kiệt, nhẹ nhàng xoa gò má Sở Ngọc. Khóe miệng thái hậu như mỉm cười, mà nước mắt lại cứ thế trào ra: “Hóa ra ta còn có một đứa con gái…” Nàng ta định ngồi dậy, nhưng bị Sở Ngọc ngăn lại: “Mẫu hậu, thân thể người bây giờ không được khỏe, đừng cử động quá sức!” Vương thái hậu nhìn thấy Sở Ngọc, tuy không phải đứa con trai vẫn đang mong ngóng, nhưng cũng rất vui mừng. Bỗng nhiên, toàn bộ sức lực dường như mất hết, ý thức cũng chìm dần vào mê man. Sở Ngọc thấy thái hậu khép mắt dần, hốt hoảng kêu lên: “Mẫu hậu!” Một lần đã gọi được chữ “mẫu hậu”, những lần sau gọi rất dễ dàng. Khóe mắt thoáng thấy bóng áo tuyết trắng ở ngưỡng cửa, Sở Ngọc quay đầu lại, lãnh đạm nói: “Dung Chỉ, vào đây đi! Ta biết y thuật của ngươi rất inh. Khám ẫu hậu xem, có thể chữa khỏi cho người không?” Dung Chỉ, Thiên Như Kính và Việt Tiệp Phi chẳng qua đi cùng Sở Ngọc, không dám xông vào tẩm cung của thái hậu, chỉ đứng ở ngưỡng cửa. Không ngờ Sở Ngọc nhìn thấy góc áo. Một lát sau Dung Chỉ mới chậm rãi đi vào. Đến bên giường thái hậu, hắn liếc qua rồi lắc lắc đầu. Không cần nói cũng biết, ý là không thể cứu được, mau chuẩn bị hậu sự. Sở Ngọc cười lạnh nói: “Ta đặc biệt mang ngươi đến đây, không phải là để nghe những lời này!” Nàng dừng một chút, kéo dài âm điệu: “Thất…diệp…tuyết…chi” Hiện tại thứ duy nhất có thể gây sự chú ý đối với Dung Chỉ, chính là dược liệu trị bệnh cho Hoa Thác. Dung Chỉ bất đắc dĩ nói: “Công chúa, nàng không thể ép buộc ta như thế! Việc này ta không làm được!” Thái hậu bệnh tình nguy kịch, dầu hết đèn tắt, chỉ còn hơi thở thoi thóp mà thôi. Người có thể sống đến bây giờ, là do ý chí nội tâm chống đỡ rất lớn. Dù hắn có y thuật thông thiên cũng không thể cứu được! Sở Ngọc buông tay thái hậu ra, đặt nàng nằm xuống, đắp chăn lên người cẩn thận rồi mới quay sang Dung Chỉ nói: “Ta muốn ngươi cứu giúp hết lòng hết sức, chứ không phải chỉ liếc nhìn một cái rồi lắc đầu!” Dung Chỉ trầm mặc một hồi rồi đáp lời: “Nếu công chúa đã nói như vậy, ta chỉ có thể cố gắng hết sức. Hãy chuẩn bị dược liệu và dụng cụ châm cứu, tất cả mọi người làm theo lời ta nói, có lẽ cũng kéo dài thêm được chút thời gian. Ngay cả như vậy, cũng không bảo đảm hoàn toàn!” Sở Ngọc cũng biết hắn làm thế này là đã nhượng bộ đến cực điểm. Có kết quả như vậy cũng tốt lắm rồi. Nàng mím môi đồng ý: “Như thế là tốt rồi! Số mệnh con người phụ thuộc vào ý trời. Nếu không thể cứu vãn, ta cũng không oán trách ngươi!” Nói xong, nàng theo lời Dung Chỉ bước lui ra. Quay lại nhìn Vương thái hậu đã hầu như chìm vào hôn mê, nàng dịu dàng nói: “Mẫu hậu, người muốn gặp tiểu tử phải không? Con sẽ mang hắn tới!”
/293
|