Rất nhiều ngọn núi tên là Đông Sơn, Quý Dương có một ngọn, Sơn Đông có, và tại Kiến Khang này cũng có.Thời Đông Tấn, có một người trẻ tuổi tên là Tạ An, gặp khó khăn trên quan trường nên về núi Đông Sơn ở Hội Kê để ẩn cư. Đến năm bốn mươi mốt tuổi người đó mới quay lại Kiến Khang để làm quan. Thấy một ngọn núi ở ngoại thành Kiến Khang, ông ta bèn đặt tên là Đông Sơn.Dưới sự chỉ huy của người này, tám mươi năm trước, Đông Tấn đã có một trận thắng vang dội “lấy ít địch nhiều”. Chiến thắng không chỉ ổn định cục diện Nam Bắc, mà còn giữ vững địa vị của ông ta ở triều đình, từ nay thế lực khuynh đảo triều chính với chức vị Tể tướng.Thành ngữ “Đông Sơn tạo khởi”, chính là xuất phát từ câu chuyện trên.Nhưng liên hệ của Đông Sơn với Thiên Như Kính là, sư phụ đã nhặt được hắn tại ngọn núi này.Hôm nay hắn mất hồn vía ra khỏi thành, không biết chạy hướng nào, không biết đi bao lâu, đến khi tĩnh trí lại thì đã đứng ở chân núi.Phải chăng đây là ý trời? Về với điểm khởi đầu.Nước mưa tưới trên mặt, trên cơ thể, từng đợt từng đợt không ngừng nhưng Thiên Như Kính không cảm thấy rét lạnh. Cứ suy nghĩ miên man, hoang mang lạc lối, hắn không biết nên làm thế nào.Sư phụ từng nói với hắn, để sử dụng thần vật không có yêu cầu gì ghê gớm, chỉ cần ý chí thuần khiết, tập trung tư tưởng. Chọn hắn làm người thừa kế, là bởi vì tâm tư hắn đơn thuần, không có tạp niệm. Trước đây Thiên Như Kính chưa từng để ý đến điều này. Nhưng hôm nay, lúc không thể mở thần vật ra, hắn mới biết lòng mình mang tạp niệm, đã hỗn loạn đến thế nào.Hắn càng cố gắng tập trung, lại càng không thể ngưng tụ tâm trí. Lòng như trăm mối tơ vò, khiến hắn sợ hãi không biết phải làm sao.Sư phụ là người kiêu ngạo. Lúc phát hiện mình không thể mở thần vật, liền truyền thần vật lại cho hắn rồi lặng lẽ tự sát. Vây lúc này hắn phải làm gì?Thiên Như Kính không giống Thiên Như Nguyệt, gặp thất bại thì cảm thấy bị sỉ nhục không thể chịu nổi, cũng không có ý muốn tự kết liễu tính mạng. Hắn chỉ là…không biết phải làm sao.Chẳng lẽ phải đi tìm truyền nhân? Mà tìm ở nơi đâu?Không ai hướng dẫn hắn, không ai làm mẫu cho hắn. Mà Thiên Như Kính còn quá trẻ, dù tâm tư thông suốt, hắn vẫn không thể ung dung bình tĩnh.Đứng không rõ đã bao lâu, hắn chậm rãi cất bước. Nhưng vì đứng đã quá lâu, hai chân chết lặng cảm giác, rồi truyền đến cơn đau tê dại. Thiên Như Kính ngã sấp xuống nước bùn, từ đầu đến chân dính đầy bùn đất.Nằm một lát, hắn mới chậm rãi đứng lên, chân đau đớn run rẩy. Lê từng bước, hắn theo hướng lên núi.Gió càng lúc càng lớn, mưa xối xả như tầng tầng lớp lớp gai nhọn trắng xóa, như từng đợt sóng cuồn cuộn không ngừng quất lên người khiến hắn lảo đảo. Trong thời tiết thế này, một bóng áo tím xiêu vẹo bám lấy vách núi mà đi, nhiều lúc như muốn ngã xuống.Dưới chân, bùn đất vừa lầy lội nước vừa trơn trượt. Nhiều lúc chân Thiên Như Kính lún sâu xuống bùn, có lúc bị trượt, nghiêng ngả lảo đảo đi đến sườn núi. Trên người hắn đã có nhiều chỗ trầy da, thân thể vừa mỏi mệt vừa đau đớn, lúc lạnh buốt, lúc nóng rực. Nhưng kỳ lạ là, màn sương mù bao phủ tâm trí dần tan đi.Không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì, chính là như vậy.Hắn đưa tay vuốt nước mưa đang làm ướt nhèm cặp mắt, quay lại nhìn phía sau.Núi Đông Sơn vốn chẳng hề cao, nhưng trong bóng đêm tạo ảo giác nguy nga sừng sững. Trong rừng núi mịt mù, tầm nhìn bị một màu tối đen đè nặng, mưa to như thác lũ che phủ con đường trước mặt. Nhưng hắn chỉ cần đi về phía trước.Tiếp tục đi về phía trước.Nhẹ nhàng thở phào một cái, Thiên Như Kính lại tiếp tục lên núi. Hết lần này đến lần khác trượt ngã, khí lực suy giảm dần, tiện tay níu giữ cỏ cây núi đá xung quanh, cả người hắn như vừa lăn qua bùn đất. Vết thương chồng vết thương, đau đớn lạnh buốt, nhưng ánh mắt mờ mịt dần trở nên tỉnh táo kiên định.Sở Ngọc.Nỗi nhớ thương không dứt dâng đầy lên trong lòng.Tâm hồn hắn bị quấy nhiễu, là bởi vì Sở Ngọc. Người thiếu nữ vô cùng kỳ lạ. Điều nàng biết hắn cũng biết, có điều nàng biết, hắn lại không biết. Hắn nhớ lúc bọn họ cùng ngồi một bàn, điệu bộ, lời nói, nụ cười của nàng. Một cảm giác gần gũi thân thiết mà người khác không biết, hắn cũng không biết là gì. Nhưng hắn hiểu, chưa bao giờ có người nào lại khắc sâu vào đáy lòng hắn đến thế.Ngay cả sư phụ Thiên Như Nguyệt cũng chưa từng.Hơi hơi ngọt lành, hơi hơi cay đắng, nghĩ đến mức thất thần cũng không hiểu là cảm giác gì. Hắn dường như không còn là mình, lại vẫn giống với chính mình.Đêm tối như mực, mưa gió vần vũ, giữa bùn lầy lạnh cóng trên núi, một Thiên Như Kính tình sầu không biện giải, trong lồng ngực lại có một cảm giác mới mẻ, thanh khiết, ngượng ngùng, phức tạp, chậm rãi nở rộ.Tựa như cánh hoa mới nở, ngưng kết một giọt sương trong vắt.Cả người mỏi mệt, nhưng tâm hồn lại nhẹ nhàng chưa từng có, khiến cơ thể lâng lâng như muốn bay lên. Thời gian trôi đi, mưa cũng ngớt dần. Khi hắn lên đến đỉnh núi thì mưa ngừng hẳn. Không gian náo nhiệt, lại nhẹ nhàng khoan khoái, phía chân trời sáng dần.Dưới một tàng cây, có khối đá cao khoảng một thước, trên là mười chín đường vân ngang dọc. Thiên Như Kính cúi người vuốt đường nét đã hơi mờ, đầu ngón tay bị trầy xước hơi đau.Hắn ngây người một lúc, rồi cảm thấy điều gì đó, quay đầu nhìn về phía xa.Trời sáng rồi, vầng mây phía chân trời khảm một màu vàng. Mây dần ửng đỏ như bị lửa thiêu. Bỗng nhiên, giống như giữa tầng mây có một khe nứt, ánh mặt trời sáng rực từ đó hé lộ, như một nhát kiếm chặt đứt màn đêm.Nháy mắt tiếp theo, mặt trời đỏ vụt hiện ra từ biển mây đang sôi trào.Thiên Như Kính nín thở nhìn thấy, trái tim hắn cũng hé lộ giống như mặt trời giữa biển mây kia.Tầng mây dày đặc dần dần tiêu tán, mà nhịp đập hối hả trong lồng ngực Thiên Như Kính cũng từ từ bình ổn. Mệt mỏi trong đêm như được nắng mới ban ngày gột rửa sạch sẽ, thân thể nhẹ nhàng.Thiên Như Kính nâng cổ tay lên, lòng phẳng lặng như nước. Quầng sáng lam nhạt hiện ra. Tuy trong lòng, không thể phủ nhận tình cảm dành cho Sở Ngọc, nhưng tình cảm đó không còn quấy nhiễu tâm trí hắn được nữa.Thả lỏng cơ thể hoàn toàn, lần thứ hai mệt mỏi đau đớn lại xâm lấn khắp người Thiên Như Kính. Hắn thấy hai mắt tối sầm, cả người ngã xuống. Trước khi mất đi ý thức, mơ hồ nghe có tiếng nói của ai đó: “Chà, người khác đã đi trước một bước rồi!”
/293
|