“Ta… có lẽ là đoạn tụ.”
Tô Tạ một ngụm sữa tươi phun thẳng vào mặt Triệu Bắc.
Triệu Bắc trái lại không nổi giận, vẫn thần tình thất hồn lạc phách, vài giây sau, hắn mới ngờ nghệch lấy tay áo lau đi sữa dính trên mặt.
Biểu tình chấn kinh của Tô Tạ cũng chưa khôi phục lại.
“Sao?… Ngươi nhất định cảm thấy, thật ghê tởm có đúng không?” Triệu Bắc mỉm cười tự giễu.
“Rõ ràng là nam nhân, lại đi thích nam nhân… Nghĩ thế nào, cũng đều rất ghê tởm.” Triệu Bắc nói, ánh mắt vô tiêu cự nhìn ra bên ngoài.
“…” Tô Tạ vẫn không nói gì.
“Hơn nữa… người ta thích cư nhiên là…” Triệu Bắc có chút hàm hồ cho qua.
Đợi đã! Hắn vừa nói chính là…
Tô Tạ cân nhắc một lúc, nói: “Có gì đâu! Thích nam nhân cũng không phải sai lầm… Ngươi chẳng qua chỉ là… người ngươi thích trùng hợp là một nam nhân mà thôi…” Tô Tạ nỗ lực nhớ lại lời thoại trong một bộ tiểu thuyết đam mỹ từng đọc trước đây.
“Thích nam nhân cũng không phải sai lầm… Chẳng qua người ta thích trùng hợp là một nam nhân mà thôi…” Triệu Bắc ngẩn ra, lẩm bẩm lặp lại lần nữa.
“Ân ân…” Tô Tạ dùng sức mà gật đầu, “Vậy người ngươi thích là…”
Triệu Bắc cắn cắn môi dưới.
Nửa ngày, hắn mới nhỏ giọng nói ra một cái tên.
“Ai cơ?” Tô Tạ nghe không rõ lắm.
“… Ngươi rõ ràng đã biết!”
… Triệu Bắc ngạo kiều!
Triệu Bắc cư nhiên ngạo kiều!
Biểu tình của Tô Tạ triệt để =口=!
Nhìn một Triệu Bắc bình thường tùy tùy tiện tiện tự dưng lộ ra vẻ mặt phụng phịu như vậy, Tô Tạ không thể không hoài nghi thị lực của mình.
“… Ta làm sao biết được!” Tô Tạ nhún vai nói, “Ta đâu phải Bùi Nam… Làm sao có khả năng chỉ với một ánh mắt, một biểu tình của ngươi liền hiểu ngươi muốn nói cái gì…”
Không sai, Tô Tạ cố ý.
Quả nhiên, ngay khi Tô Tạ nhắc đến cái tên Bùi Nam, trên mặt Triệu Bắc lập tức lướt qua một tia mất tự nhiên.
Uy uy? Lẽ nào…
Triệu Bắc lại phụng phịu một hồi, mới thỏ thẻ: “Đêm qua… người ta thấy trong mộng… hình như có hơi giống… Bùi Nam…”
Nói đến chữ cuối, Tô Tạ hầu như không nghe thấy giọng Triệu Bắc nữa.
Thế nhưng chấn động mà câu này của Triệu Bắc mang đến cho Tô Tạ, không thua gì phản ứng nhiệt hạch lẫn phản ứng phân hạch.
Tựa hồ chú ý tới biểu tình của Tô Tạ, Triệu Bắc một lần nữa cúi đầu, nói: “… Cư nhiên đối với anh em tốt của mình… lại nảy sinh loại tình cảm không bình thường như vậy… Ta quả thật đáng kinh tởm…”
Không phải đâu a! Một điểm cũng không kinh tởm! … Tô Tạ trong lòng gào thét.
“… Cho nên, ban nãy ta đã chia tay Phi Phi… Ta nghĩ mình không nên để nàng lỡ làng…” Triệu Bắc mỉm cười có chút chán nản.
“Nhưng mà… ta không biết sau này nên đối mặt thế nào… với Bùi Nam…” Triệu Bắc nói xong, dựa vào lưng ghế.
… Ngươi day dứt cái quái gì a! Đây rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt… Tô Tạ trong lòng phun trào.
“Ta phải làm sao bây giờ…” Hai mắt Triệu Bắc nhìn phía trần nhà, “Ta không biết… Hiện tại ta cảm thấy quá hoang mang…”
Có điều… mới đó đã nói ra chân tướng, đúng là mất hết ý nghĩa… Tô Tạ nguy hiểm nheo mắt.
Nhìn bộ dáng mờ mịt thất thố của Triệu Bắc, Tô Tạ cười trộm trong lòng.
… Không trải qua mưa gió, làm sao thấy được cầu vồng? Bao nhiêu cách trở chỉ là vì hạnh phúc ngày sau!
“Ngươi cũng đừng nản chí nhanh như vậy… Biết đâu… Bùi Nam hắn cũng có thiện cảm với ngươi thì sao…” Tô Tạ đắn đo một hồi, nói.
“Sao có thể thế được, người như Bùi Nam…” Triệu Bắc dừng một chút, “Đầu óc minh mẫn sáng suốt, hắn có ngu mới nhìn trúng ta.”
Triệu Bắc cũng biết thân biết phận đấy chứ… Tô Tạ đảo mắt liếc Triệu Bắc, bỗng nhiên thấy có chút không đáng cho Bùi Nam.
Bùi Nam thích Triệu Bắc lâu như vậy, còn Triệu Bắc thì ngu ngơ muốn chết, một điểm cũng không phát hiện đã đành, ngay cả khi đã hiểu rõ lòng mình cũng vẫn ngần ngại như thế…
Cơ mà nói cho cùng, Triệu Bắc không phát hiện cũng phải, Bùi Nam lúc nào cũng che giấu tâm tư của mình sâu đến không mò ra được… Thậm chí Tô Tạ cũng không hiểu Bùi Nam rốt cuộc tại sao lại thích Triệu Bắc, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào.
“Chậc, chuyện này rất khó nói, bị tình yêu che mắt, không chừng Bùi Nam lỡ va đầu vào tường, thế là phải lòng một kẻ như ngươi…” Tô Tạ tươi cười dỗ dành.
“… Tuy rằng ngươi đang an ủi ta, nhưng tại sao ta cứ cảm thấy sặc mùi châm chọc thế này…” Triệu Bắc mang theo hoài nghi nhìn Tô Tạ.
“Là ảo giác của ngươi thôi…” Tô Tạ tiếp tục cười nói, “Trái lại ta có một cách… giúp ngươi thăm dò xem Bùi Nam có tâm tư gì với ngươi.”
“… Cách gì?” Triệu Bắc lưỡng lự hỏi.
Tô Tạ cố ý thâm trầm dừng một lúc, câu lấy sự tò mò của Triệu Bắc.
“Trực tiếp nói với hắn ‘Thật ra ta thích ngươi lâu rồi’ …”
“Cái gì!” Triệu Bắc sửng sốt, nửa ngày mới rề rà nói, “Nếu như hắn không thích ta… hắn nhất định sẽ nghĩ ta rất đáng khinh…”
“Nói không chừng… ngay cả bạn bè chúng ta cũng không làm được…”
Tô Tạ bĩu môi: “Chẳng lẽ ngươi muốn giấu hắn cả đời?”
“Không biết… nhưng vẫn tốt hơn so với nói ra sự thật rồi bị hắn ghét…” Triệu Bắc cười khổ.
Tô Tạ sâu xa đánh giá Triệu Bắc, hắn vốn luôn cho rằng Triệu Bắc hoàn toàn không để tâm đến cách nhìn của người khác.
“… Ngươi cứ tỏ tình với hắn trước, quan sát phản ứng của hắn,” Tô Tạ thở dài một hơi, “Nếu ngươi thấy tình hình không ổn… thì lập tức chữa cháy đây chỉ là trò đùa bảo hắn đừng tưởng là thật, ngươi cũng biết đường rút lui. Nếu hắn không có biểu hiện phản cảm gì rõ rệt, chứng tỏ ngươi có hy vọng, như vậy thì còn gì bằng…”
“… Cách này, có được không đó?” Triệu Bắc nghiêm trọng hoài nghi.
“Được hay không, ngươi không thử làm sao biết.” Tô Tạ diện vô biểu tình.
“Nhưng…” Triệu Bắc vẫn còn chút hoài nghi.
“Ai, nói thật với ngươi, đây thực ra chỉ là một hoạt động trên mạng, là trò đùa chơi khăm người khác mà thôi…” Tô Tạ nhún vai nói, “Nhưng có rất nhiều người khi chơi người khác, trái lại nhận được không ít… kinh hỉ.”
“… Thật sao?” Triệu Bắc đã bắt đầu có điểm dao động.
“Bất luận ngươi tin hay không… dù sao thì ta tin.” Tô Tạ vẻ mặt bí hiểm, “Chưa kể… ngươi cũng đâu có cách nào tốt hơn?”
“Vậy… thôi được,” Triệu Bắc hạ quyết tâm, “Ta sẽ thử xem sao…”
Tô Tạ gật đầu.
“Cảm ơn ngươi, Tô Tạ, biết ta là đoạn tụ cũng không kỳ thị ta… Thật ra trước đó ta rất hồi hộp, nếu ngay cả ngươi cũng ghét ta… ta thật không biết phải làm sao nữa…”
“Nhưng thực tế chứng minh, ngươi quả nhiên là anh em tốt của ta!”
Triệu Bắc nói xong, bật dậy, hùng dũng oai vệ đi ra khỏi căn tin.
Tô Tạ suýt nữa không duy trì được biểu tình nghiêm túc của mình.
… Không sai, Triệu Bắc đích thực là anh em tốt của hắn.
Cơ mà, anh em, là để chỉnh nhau. ╮(╯_╰)╭
Tô Tạ sau khi trở về ký túc xá, việc đầu tiên chính là mở máy vi tính.
Việc đầu tiên sau khi mở máy, chính là đăng nhập QQ.
Việc đầu tiên sau khi đăng nhập QQ, chính là sửa tên thành ——
Thật ra ta thích ngươi lâu rồi =v=
Tô Tạ ôm tâm tình xem kịch vui, chờ Triệu Bắc thẹn quá hóa giận trở về…
Uy, tại sao lại thẹn quá hóa giận?
Tô Tạ làm sao biết được a!
Không lâu sau, có người pm Tô Tạ, Tô Tạ nhìn tới, hóa ra là tiểu học đệ.
Không ngờ tiểu học đệ cũng chăm chỉ như vậy, vừa từ căn tin trở về liền lên mạng rồi.
Học đệ: Học trưởng ngươi thích ai đã lâu a =口=?
Tô Tạ: Hả? Đâu có ai đâu…
Học đệ: Vậy tên của ngươi… =口=
Tô Tạ: Nga… chuyện đó à… Kháo, đồ điên, không phải như ngươi nghĩ!
Học đệ: Chứ sao?
Tô Tạ: Ta đang trêu người khác… =v=
Học đệ: Ai?
Tô Tạ: Bỏ đi, có nói ngươi cũng không hiểu ╮(╯_╰)╭
Học đệ: Vậy là do năng lực biểu đạt của ngươi có vấn đề…
Tô Tạ: Kháo! Đầu ngươi mới có vấn đề…
Tô Tạ: Đúng rồi, rốt cuộc ngươi có chuyện gì, không có thì dứt khoát cuốn gói, cuốn gói xong thì biến đi, lão tử còn phải nghiên cứu kịch bản…
Học đệ: Ban nãy ta pm ngươi là muốn nói với ngươi một chuyện, nhưng bị câu tỏ tình trắng trợn này của ngươi làm hết hồn rồi…
Tô Tạ: Hết hồn xong chưa? Hết hồn xong ngươi có thể nói được chưa?
Học đệ: Mới hoàn hồn lại…
Tô Tạ: … Tính nhẫn nại của ta có hạn a! Mau nói trong vòng mười chữ!
Học đệ: Ta vừa nhận một vai trong bộ kịch Cầm Sư… Phù, vừa đúng mười chữ =v=
Tô Tạ: Gì cơ?
Tô Tạ ngẩn ra, mới nhớ kỳ này kịch xuất hiện thêm không ít nhân vật, tổ kịch nhất định sẽ tìm CV mới.
Chỉ là không ngờ, các nàng cư nhiên tìm tới một gã vô danh trong đám tiểu tốt như tiểu học đệ.
… Được rồi, tuy rằng mình cũng là một tên tiểu tốt trong đám vô danh.
Tô Tạ: Sao lại thế? Ngươi vô danh như vậy, các nàng có lẽ căn bản không biết đến sự tồn tại của một nhân vật như ngươi a =口=
Với tiểu học đệ, Tô Tạ chưa bao giờ giấu diếm suy nghĩ trong lòng mình, đả kích tiểu học đệ không chút nương tay.
Học đệ: Hu hu học trưởng ngươi nói vậy ta đau lòng lắm đó, nhưng ta làm sao biết được, dù sao cũng là họ đột nhiên tìm đến ta…
Tô Tạ: … Bỏ đi… Vậy ngươi vào nhóm chat chưa?
Học đệ: Vừa vào… cách đây một giây…
Quả nhiên, một giây sau, khung chat nhóm của tổ kịch lập tức tít tít tít vang lên.
Tô Tạ click vào, không cần nghi ngờ liền thấy đám yêu nữ kia đang xếp hàng.
【Đạo diễn】Canh nấm hương: Hoan nghênh Chè đậu đỏ nước cốt đại nhân (~ ̄) ̄)
~【Sách hoạch】Há cảo tôm: Sờ sờ eo thon của Chè đậu đỏ nước cốt đại nhân (~ ̄) ̄)
~【Biên kịch】Trứng chưng thịt: Áp đảo Chè đậu đỏ nước cốt đại nhân (~ ̄) ̄)
~【Mỹ thuật】Thạch thủy tinh: Chọt chọt hoa cúc của Chè đậu đỏ nước cốt đại nhân (~ ̄) ̄)~
Tô Tạ một ngụm sữa tươi phun thẳng vào mặt Triệu Bắc.
Triệu Bắc trái lại không nổi giận, vẫn thần tình thất hồn lạc phách, vài giây sau, hắn mới ngờ nghệch lấy tay áo lau đi sữa dính trên mặt.
Biểu tình chấn kinh của Tô Tạ cũng chưa khôi phục lại.
“Sao?… Ngươi nhất định cảm thấy, thật ghê tởm có đúng không?” Triệu Bắc mỉm cười tự giễu.
“Rõ ràng là nam nhân, lại đi thích nam nhân… Nghĩ thế nào, cũng đều rất ghê tởm.” Triệu Bắc nói, ánh mắt vô tiêu cự nhìn ra bên ngoài.
“…” Tô Tạ vẫn không nói gì.
“Hơn nữa… người ta thích cư nhiên là…” Triệu Bắc có chút hàm hồ cho qua.
Đợi đã! Hắn vừa nói chính là…
Tô Tạ cân nhắc một lúc, nói: “Có gì đâu! Thích nam nhân cũng không phải sai lầm… Ngươi chẳng qua chỉ là… người ngươi thích trùng hợp là một nam nhân mà thôi…” Tô Tạ nỗ lực nhớ lại lời thoại trong một bộ tiểu thuyết đam mỹ từng đọc trước đây.
“Thích nam nhân cũng không phải sai lầm… Chẳng qua người ta thích trùng hợp là một nam nhân mà thôi…” Triệu Bắc ngẩn ra, lẩm bẩm lặp lại lần nữa.
“Ân ân…” Tô Tạ dùng sức mà gật đầu, “Vậy người ngươi thích là…”
Triệu Bắc cắn cắn môi dưới.
Nửa ngày, hắn mới nhỏ giọng nói ra một cái tên.
“Ai cơ?” Tô Tạ nghe không rõ lắm.
“… Ngươi rõ ràng đã biết!”
… Triệu Bắc ngạo kiều!
Triệu Bắc cư nhiên ngạo kiều!
Biểu tình của Tô Tạ triệt để =口=!
Nhìn một Triệu Bắc bình thường tùy tùy tiện tiện tự dưng lộ ra vẻ mặt phụng phịu như vậy, Tô Tạ không thể không hoài nghi thị lực của mình.
“… Ta làm sao biết được!” Tô Tạ nhún vai nói, “Ta đâu phải Bùi Nam… Làm sao có khả năng chỉ với một ánh mắt, một biểu tình của ngươi liền hiểu ngươi muốn nói cái gì…”
Không sai, Tô Tạ cố ý.
Quả nhiên, ngay khi Tô Tạ nhắc đến cái tên Bùi Nam, trên mặt Triệu Bắc lập tức lướt qua một tia mất tự nhiên.
Uy uy? Lẽ nào…
Triệu Bắc lại phụng phịu một hồi, mới thỏ thẻ: “Đêm qua… người ta thấy trong mộng… hình như có hơi giống… Bùi Nam…”
Nói đến chữ cuối, Tô Tạ hầu như không nghe thấy giọng Triệu Bắc nữa.
Thế nhưng chấn động mà câu này của Triệu Bắc mang đến cho Tô Tạ, không thua gì phản ứng nhiệt hạch lẫn phản ứng phân hạch.
Tựa hồ chú ý tới biểu tình của Tô Tạ, Triệu Bắc một lần nữa cúi đầu, nói: “… Cư nhiên đối với anh em tốt của mình… lại nảy sinh loại tình cảm không bình thường như vậy… Ta quả thật đáng kinh tởm…”
Không phải đâu a! Một điểm cũng không kinh tởm! … Tô Tạ trong lòng gào thét.
“… Cho nên, ban nãy ta đã chia tay Phi Phi… Ta nghĩ mình không nên để nàng lỡ làng…” Triệu Bắc mỉm cười có chút chán nản.
“Nhưng mà… ta không biết sau này nên đối mặt thế nào… với Bùi Nam…” Triệu Bắc nói xong, dựa vào lưng ghế.
… Ngươi day dứt cái quái gì a! Đây rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt… Tô Tạ trong lòng phun trào.
“Ta phải làm sao bây giờ…” Hai mắt Triệu Bắc nhìn phía trần nhà, “Ta không biết… Hiện tại ta cảm thấy quá hoang mang…”
Có điều… mới đó đã nói ra chân tướng, đúng là mất hết ý nghĩa… Tô Tạ nguy hiểm nheo mắt.
Nhìn bộ dáng mờ mịt thất thố của Triệu Bắc, Tô Tạ cười trộm trong lòng.
… Không trải qua mưa gió, làm sao thấy được cầu vồng? Bao nhiêu cách trở chỉ là vì hạnh phúc ngày sau!
“Ngươi cũng đừng nản chí nhanh như vậy… Biết đâu… Bùi Nam hắn cũng có thiện cảm với ngươi thì sao…” Tô Tạ đắn đo một hồi, nói.
“Sao có thể thế được, người như Bùi Nam…” Triệu Bắc dừng một chút, “Đầu óc minh mẫn sáng suốt, hắn có ngu mới nhìn trúng ta.”
Triệu Bắc cũng biết thân biết phận đấy chứ… Tô Tạ đảo mắt liếc Triệu Bắc, bỗng nhiên thấy có chút không đáng cho Bùi Nam.
Bùi Nam thích Triệu Bắc lâu như vậy, còn Triệu Bắc thì ngu ngơ muốn chết, một điểm cũng không phát hiện đã đành, ngay cả khi đã hiểu rõ lòng mình cũng vẫn ngần ngại như thế…
Cơ mà nói cho cùng, Triệu Bắc không phát hiện cũng phải, Bùi Nam lúc nào cũng che giấu tâm tư của mình sâu đến không mò ra được… Thậm chí Tô Tạ cũng không hiểu Bùi Nam rốt cuộc tại sao lại thích Triệu Bắc, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào.
“Chậc, chuyện này rất khó nói, bị tình yêu che mắt, không chừng Bùi Nam lỡ va đầu vào tường, thế là phải lòng một kẻ như ngươi…” Tô Tạ tươi cười dỗ dành.
“… Tuy rằng ngươi đang an ủi ta, nhưng tại sao ta cứ cảm thấy sặc mùi châm chọc thế này…” Triệu Bắc mang theo hoài nghi nhìn Tô Tạ.
“Là ảo giác của ngươi thôi…” Tô Tạ tiếp tục cười nói, “Trái lại ta có một cách… giúp ngươi thăm dò xem Bùi Nam có tâm tư gì với ngươi.”
“… Cách gì?” Triệu Bắc lưỡng lự hỏi.
Tô Tạ cố ý thâm trầm dừng một lúc, câu lấy sự tò mò của Triệu Bắc.
“Trực tiếp nói với hắn ‘Thật ra ta thích ngươi lâu rồi’ …”
“Cái gì!” Triệu Bắc sửng sốt, nửa ngày mới rề rà nói, “Nếu như hắn không thích ta… hắn nhất định sẽ nghĩ ta rất đáng khinh…”
“Nói không chừng… ngay cả bạn bè chúng ta cũng không làm được…”
Tô Tạ bĩu môi: “Chẳng lẽ ngươi muốn giấu hắn cả đời?”
“Không biết… nhưng vẫn tốt hơn so với nói ra sự thật rồi bị hắn ghét…” Triệu Bắc cười khổ.
Tô Tạ sâu xa đánh giá Triệu Bắc, hắn vốn luôn cho rằng Triệu Bắc hoàn toàn không để tâm đến cách nhìn của người khác.
“… Ngươi cứ tỏ tình với hắn trước, quan sát phản ứng của hắn,” Tô Tạ thở dài một hơi, “Nếu ngươi thấy tình hình không ổn… thì lập tức chữa cháy đây chỉ là trò đùa bảo hắn đừng tưởng là thật, ngươi cũng biết đường rút lui. Nếu hắn không có biểu hiện phản cảm gì rõ rệt, chứng tỏ ngươi có hy vọng, như vậy thì còn gì bằng…”
“… Cách này, có được không đó?” Triệu Bắc nghiêm trọng hoài nghi.
“Được hay không, ngươi không thử làm sao biết.” Tô Tạ diện vô biểu tình.
“Nhưng…” Triệu Bắc vẫn còn chút hoài nghi.
“Ai, nói thật với ngươi, đây thực ra chỉ là một hoạt động trên mạng, là trò đùa chơi khăm người khác mà thôi…” Tô Tạ nhún vai nói, “Nhưng có rất nhiều người khi chơi người khác, trái lại nhận được không ít… kinh hỉ.”
“… Thật sao?” Triệu Bắc đã bắt đầu có điểm dao động.
“Bất luận ngươi tin hay không… dù sao thì ta tin.” Tô Tạ vẻ mặt bí hiểm, “Chưa kể… ngươi cũng đâu có cách nào tốt hơn?”
“Vậy… thôi được,” Triệu Bắc hạ quyết tâm, “Ta sẽ thử xem sao…”
Tô Tạ gật đầu.
“Cảm ơn ngươi, Tô Tạ, biết ta là đoạn tụ cũng không kỳ thị ta… Thật ra trước đó ta rất hồi hộp, nếu ngay cả ngươi cũng ghét ta… ta thật không biết phải làm sao nữa…”
“Nhưng thực tế chứng minh, ngươi quả nhiên là anh em tốt của ta!”
Triệu Bắc nói xong, bật dậy, hùng dũng oai vệ đi ra khỏi căn tin.
Tô Tạ suýt nữa không duy trì được biểu tình nghiêm túc của mình.
… Không sai, Triệu Bắc đích thực là anh em tốt của hắn.
Cơ mà, anh em, là để chỉnh nhau. ╮(╯_╰)╭
Tô Tạ sau khi trở về ký túc xá, việc đầu tiên chính là mở máy vi tính.
Việc đầu tiên sau khi mở máy, chính là đăng nhập QQ.
Việc đầu tiên sau khi đăng nhập QQ, chính là sửa tên thành ——
Thật ra ta thích ngươi lâu rồi =v=
Tô Tạ ôm tâm tình xem kịch vui, chờ Triệu Bắc thẹn quá hóa giận trở về…
Uy, tại sao lại thẹn quá hóa giận?
Tô Tạ làm sao biết được a!
Không lâu sau, có người pm Tô Tạ, Tô Tạ nhìn tới, hóa ra là tiểu học đệ.
Không ngờ tiểu học đệ cũng chăm chỉ như vậy, vừa từ căn tin trở về liền lên mạng rồi.
Học đệ: Học trưởng ngươi thích ai đã lâu a =口=?
Tô Tạ: Hả? Đâu có ai đâu…
Học đệ: Vậy tên của ngươi… =口=
Tô Tạ: Nga… chuyện đó à… Kháo, đồ điên, không phải như ngươi nghĩ!
Học đệ: Chứ sao?
Tô Tạ: Ta đang trêu người khác… =v=
Học đệ: Ai?
Tô Tạ: Bỏ đi, có nói ngươi cũng không hiểu ╮(╯_╰)╭
Học đệ: Vậy là do năng lực biểu đạt của ngươi có vấn đề…
Tô Tạ: Kháo! Đầu ngươi mới có vấn đề…
Tô Tạ: Đúng rồi, rốt cuộc ngươi có chuyện gì, không có thì dứt khoát cuốn gói, cuốn gói xong thì biến đi, lão tử còn phải nghiên cứu kịch bản…
Học đệ: Ban nãy ta pm ngươi là muốn nói với ngươi một chuyện, nhưng bị câu tỏ tình trắng trợn này của ngươi làm hết hồn rồi…
Tô Tạ: Hết hồn xong chưa? Hết hồn xong ngươi có thể nói được chưa?
Học đệ: Mới hoàn hồn lại…
Tô Tạ: … Tính nhẫn nại của ta có hạn a! Mau nói trong vòng mười chữ!
Học đệ: Ta vừa nhận một vai trong bộ kịch Cầm Sư… Phù, vừa đúng mười chữ =v=
Tô Tạ: Gì cơ?
Tô Tạ ngẩn ra, mới nhớ kỳ này kịch xuất hiện thêm không ít nhân vật, tổ kịch nhất định sẽ tìm CV mới.
Chỉ là không ngờ, các nàng cư nhiên tìm tới một gã vô danh trong đám tiểu tốt như tiểu học đệ.
… Được rồi, tuy rằng mình cũng là một tên tiểu tốt trong đám vô danh.
Tô Tạ: Sao lại thế? Ngươi vô danh như vậy, các nàng có lẽ căn bản không biết đến sự tồn tại của một nhân vật như ngươi a =口=
Với tiểu học đệ, Tô Tạ chưa bao giờ giấu diếm suy nghĩ trong lòng mình, đả kích tiểu học đệ không chút nương tay.
Học đệ: Hu hu học trưởng ngươi nói vậy ta đau lòng lắm đó, nhưng ta làm sao biết được, dù sao cũng là họ đột nhiên tìm đến ta…
Tô Tạ: … Bỏ đi… Vậy ngươi vào nhóm chat chưa?
Học đệ: Vừa vào… cách đây một giây…
Quả nhiên, một giây sau, khung chat nhóm của tổ kịch lập tức tít tít tít vang lên.
Tô Tạ click vào, không cần nghi ngờ liền thấy đám yêu nữ kia đang xếp hàng.
【Đạo diễn】Canh nấm hương: Hoan nghênh Chè đậu đỏ nước cốt đại nhân (~ ̄) ̄)
~【Sách hoạch】Há cảo tôm: Sờ sờ eo thon của Chè đậu đỏ nước cốt đại nhân (~ ̄) ̄)
~【Biên kịch】Trứng chưng thịt: Áp đảo Chè đậu đỏ nước cốt đại nhân (~ ̄) ̄)
~【Mỹ thuật】Thạch thủy tinh: Chọt chọt hoa cúc của Chè đậu đỏ nước cốt đại nhân (~ ̄) ̄)~
/44
|